Căn Phòng Nhung Nhớ - Lời tựa

Lời tựa

Thị trấn Bạch Sa

Nơi đây cách biển không xa, lái xe mười lăm phút
là có thể đến bến cảng. Dòng sông lặng lẽ trôi, không nghe thấy tiếng sóng,
không nhìn thấy dòng nước chảy xiết, mà chỉ chầm chậm đổ vào biển lớn. Bên cạnh
có rất nhiều thác nước. Mọi người ở đây đều quen biết nhau. Khi gặp người lạ họ
sẽ nhìn bằng con mắt ngạc nhiên nhưng đầy thân thiện. Bạn có thể yên tâm tìm một
quán trọ nhỏ và ngồi nói chuyện phiếm với họ. Chỉ cần luôn nở nụ cười thì không
khó để quen những người bạn mới.

Anh lớn lên ở một nơi như thế. Một cậu bé tinh
nghịch trở thành một chàng trai cao lớn, tuấn tú, ngày càng chín chắn, trưởng
thành. Anh không phải là một người giỏi ăn nói, đôi khi tỏ ra nghiêm túc kể những
chuyện tiếu lâm khiến người ta ôm bụng cười. Hồi còn đi học anh là cầu thủ chủ
lực của đội bóng chuyền. Xung quanh anh không thiếu những ánh mắt liếc nhìn,
anh cũng đã có vài mối tình. Dần dần anh không còn trẻ con, không còn bắt chuyện
với những cô gái tình cờ quen biết như các chàng trai xung quanh mình.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Nhưng cô và họ, dường như không giống nhau. Một
cô gái thông minh, có chút kiêu ngạo. Lúc mới đến đã mỉm cười rụt rè để che đi
nỗi bất an và cảnh giác. Lâu dần bắt đầu bô lô ba la nói không ngừng. Không có
ai là không thích tiếng cười sảng khoái không chút che đậy của cô. Thỉnh thoảng
cô cũng im lặng, thích nheo mắt nhìn biển. Dưới ánh chiều tà mái tóc nhuốm màu
vàng gần như trong suốt. Anh ngắm nhìn khuôn mặt của cô. Cô vờ như không nhận
ra, sợ rằng chỉ cần quay mặt lại, ánh mắt của anh sẽ rời xa. Mặc dù gần ngay
trước mắt nhưng lại giống như xa tận chân trời.

Một người mặc váy trắng, đi chân đất như cô. Một
người đeo sợi dây chuyền bằng vỏ sò, nằm trên mạn thuyền ngắm sao như cô. Một
người ngồi ở chỗ râm mát vào buổi chiều, vừa hóng gió vừa viết bưu thiếp như
cô. Một người thích ăn vặt, mút tay giống trẻ con như cô. Vì quá đẹp nên không
thể chạm vào. Cô ngồi trên chiếc ghế băng ở bến cảng, đeo tai nghe, cúi đầu
nghe nhạc. Khuôn mặt tròn, làn da có chút rám nắng. Gió nam ấm áp ở lục địa
không có cái ẩm ướt, mát lạnh của biển khiến trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi.

Tưởng rằng sẽ không gặp lại. Tưởng rằng nói
goodbye là kết thúc. Tưởng rằng rời xa rồi sẽ không quay đầu lại. Nhưng vẫn hy
vọng được nghe thấy giọng nói của cô, nhìn thấy khuôn mặt của cô. Ngắm nhìn lâu
như vậy mà vẫn không nhớ khuôn mặt của nhau. Phải chăng đó là cái cớ để gặp lại,
để nhìn rõ em một lần nữa, một lần thôi cũng được.

Không có lời hứa thì sẽ không có sự phản bội.
Không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc. Trên bờ biển xanh thẳm vẫn có đôi
trai gái dắt tay nhau ngắm sao nhưng không còn là bóng dáng đó nữa. Cuộc sống
bước sang vòng quay mới, câu chuyện sẽ lặp lại với người khác. Con đường đi ra
sân bay rẽ ở thị trấn Bạch Sa. Đó chỉ là một ngã rẽ, thậm chí không phải là một
trạm dừng chân.

Cái gọi là vĩnh hằng, chẳng qua chỉ là tận cùng của
hồi ức, điểm cuối của giấc mơ.

It’s a journey to nowhere…

Thường bị đánh thức bởi ánh trăng trong đêm tối,
giống như một tiếng thở dài.

Mở cửa sổ là nhìn thấy biển.

Cô nheo mắt, bóng đêm bao trùm trên bờ mi.

Không nghe thấy sóng biển cuộn dâng, không nhìn
thấy nơi tận cùng của biển.

Là ảo giác ư? Nước biển giống như dải lụa xanh thẳm
trở nên sáng bừng, giống như bầu trời xanh ngắt của mùa hè oi ả. Những vì sao lấp
lánh biến hóa huyền ảo, biến thành những hạt bồ công anh bay lượn, từng hạt từng
hạt càng bay càng xa. Màu trắng bao trùm đất trời, sáng chói khiến người ta
không dám nhìn thẳng. Cái nắng oi ả, thủy triều lên xuống, vỏ sò, ca nô,
guitar… những cảnh tượng đan xen.

Thế là hồi ức bùng nổ, thế giới chỉ còn lại một
đống tàn tro.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3