Cùng con trưởng thành - Chương 04 - Phần 4

Y Y: “Con không
thể không có cha”.

Cha
chính là ngọn núi và con chính là cái cây nhỏ mọc trên núi, cha mãi
mãi là điểm tựa của con!

Đối với tôi, cha chính là ngọn núi đó, điểm tựa
đó, cha không chỉ cho tôi sinh mệnh mà ông còn là người thầy của tôi,
là thần tượng, là người dẫn đường của tôi. Mấy năm trước tôi có
viết một cuốn: Người cha tốt hơn là người thầy tốt, trong cuốn
sách này tôi đã viết: “Người cha tốt chính là người thầy tốt, người
bạn tốt, người bạn chơi tốt và tấm gương tốt của con cái”. Ở thời
đại của chúng tôi, muốn cha trở thành người bạn tốt, bạn chơi tốt
của mình thì quả là khó, đặc biệt là ở những vùng nông thôn khi
người cha cũng không được học hành nhiều. Nhưng cha của tôi tuyệt đối
là người thầy tốt, tấm gương tốt.

Cả
đời cha tôi sống ở nông thôn, ông hiểu rất rõ nỗi vất vả của người làm
công việc đồng áng, ông cũng biết đứa con thứ sáu của mình chẳng
thích thú gì với công việc này, hơn nữa ông cũng cho rằng tôi cần có
một tương lai tốt đẹp hơn, vì thế mà ông đưa tôi đi một con đường
khác: nhập ngũ.

Doanh
trại quân đội đã thay đổi cả cuộc đời tôi!

Lúc
nhỏ, trong lòng tôi cha là trời, không biết bao nhiêu lần tôi đã tự
nhủ thầm: Tôi không thể không có cha. Nhưng sinh mạng cũng giống như
ngọn lửa, cháy mãi thì cũng đến lúc phải tàn, năm tôi bốn mươi hai
tuổi, cha tôi qua đời ở tuổi tám mươi mốt, mặc dù tuổi này cũng coi
là thọ, nhưng tôi vẫn thấy vô cùng đau đớn. Một người trung niên mất
đi người cha đã như vậy, nếu là một đứa trẻ thì sẽ như thế nào đây?

Thời
gian thấm thoắt thoi đưa, tôi cũng đã làm cha.

Mười
mấy năm nay, con gái không dưới một lần nói: “Con không thể không có
cha”. Tôi cảm nhận rất rõ con khát khao tình thương yêu của cha đến nhường
nào, vì vậy trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng không thể bỏ mặc
con, tôi sẽ tìm đủ mọi cách để con nhìn thấy hình bóng của tôi, cho
dù là tôi đi công tác hoặc đi tỉnh ngoài làm việc, tôi cũng phải
thường xuyên để con nghe thấy giọng nói của tôi, để con luôn nghĩ
rằng: Cha vẫn luôn ở bên cạnh con, sẽ đi cùng con trong mỗi bước
trưởng thành.

Nhân
dịp Quốc tế lao động năm 2001, thầy giáo của tôi và vợ thầy đến thăm, để
đáp lại tấm thịnh tình của họ, tôi đưa hai thầy cô đi thăm công viên
Nam Hồ ở Trường Xuân, Y Y lúc đó mới bốn tuổi rưỡi cũng cùng đi. Trên
đường, con gái nhanh nhẹn hoạt bát thường nhảy nhảy nhót nhót đi
trước. Nhưng lúc đi ra khỏi công viên thì không biết con gái từ đâu
hoảng sợ luống cuống chạy về phía chúng tôi, con sợ hãi hét lên:
“Cha ơi cha ơi, cổng chính đóng rồi, chúng ta không ra được rồi!”. Nhìn
con hoảng sợ như vậy, tôi dang tay ra, con gái ùa vào lòng tôi. Tôi bình
tĩnh nói với con: “Vậy thì chúng ta xem xem có cửa phụ nào còn mở
không, cho dù thật sự là không thể ra được, chúng ta vẫn có thể nghĩ
cách khác. Con yêu, con phải nhớ rằng: Có cha ở đây, con không phải sợ
bất cứ điều gì cả!”. Con gái nghe vậy, gật đầu quả quyết, như thể
trong phút chốc đã trở nên trưởng thành hơn.

Sau này khi gặp phải bất kỳ chuyện gì, con đều
nói: “Có cha bên cạnh, con không sợ gì hết”. Nhưng tiền đề là phải
có cha bên cạnh, vậy nếu không có cha bên cạnh thì sao?

Một
ngày không lâu sau, khi thầy giáo và vợ từ biệt tôi, tôi đưa Y Y đến đường
Trùng Khánh gần tòa soạn để đi dạo, ngày thường con bé vốn rất
ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay không hiểu sao lại không chịu nghe lời, chỉ vì
tôi không mua cho bánh kem nên con bé không chịu đi, tôi tức giận một
mình đi thẳng, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Đi được khoảng một trăm
mét, nhìn thấy Y Y vẫn ở chỗ cũ, vì thế tôi lại quay lại. Lúc này,
con phát hiện ra không thấy cha, sợ hãi khóc toáng lên. Người bán
hàng ở hiệu thuốc thấy vậy bèn đưa con vào trong hiệu, hỏi con tên
là gì và điện thoại ở nhà.

Khi người bán thuốc định gọi điện thoại về nhà
thì tôi đến kịp, Y Y ôm lấy tôi và không ngừng khóc: “Cha ơi, con không
thể không có cha”. Tôi ôm chặt con vào lòng, trong lòng rất thương con,
tôi nói: “Con yêu, cha cũng không thể không có con”.

“Vậy
tại sao cha lại không cần con nữa?”.

“Tại
sao cha lại không cần con của mình chứ, cha vẫn để mắt theo con từ
nãy giờ”.

Khi con
gái sáu tuổi, tôi đi tàu đến Bắc Kinh họp và định lên kế hoạch ở
lại Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, Y Y cùng mẹ đến ga tàu để tiễn
tôi. Khi tàu lăn bánh, con gái bỗng nhiên khóc òa, con lưu luyến vẫy
tay chào tạm biệt tôi. Sau này nghe mẹ con kể, khi tàu rời khỏi ga, Y
Y vẫn khóc mãi, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con không thể không có
cha…”.

Khi con
tám tuổi, mẹ con trở về Sơn Đông để dạy học, hai cha con ở lại Trường
Xuân. Một buổi trưa tôi ra ngoài mua thức ăn, quên mang theo chìa khóa,
không còn cách nào khác, tôi phải đến khu nhà xưởng của xưởng 228 tìm
chủ nhà, nhờ chị ấy giúp mở cửa hộ. Trong quá trình tìm chủ nhà
cũng phải nán lại một lúc, đúng lúc này con tan học về nhà, nhấn
chuông cửa mãi mà không thấy tôi mở cửa liền gọi lớn: “Cha ơi, cha
ơi”. Con gọi liền mấy tiếng mà không thấy tôi trả lời, con sợ lắm, sợ
hãi khóc nấc gọi: “Cha ơi…”.

Lúc
chị chủ nhà đưa chìa khóa cho tôi là mười một giờ bốn mươi phút, tôi
nhanh chóng đi về nhà, từ đây cách nhà khá xa, dù con khóc to đến mức
nào thì tôi cũng không thể nghe thấy được, nhưng trong sâu thẳm tôi đã
nghe thấy Y Y gọi “cha ơi”, tôi rảo bước nhanh hơn. Khi tôi đến cửa chính
của khu xưởng thì tôi đã thực sự nghe thấy tiếng khóc của con, tôi
chạy như bay vừa chạy vừa hét lớn: “ Y Y, cha ở đây!”.

Nhìn
thấy tôi, con khóc òa chạy lại ôm lấy tôi: “Cha ơi, cha đi đâu vậy?”.

“Cha đi
tìm chủ nhà để mượn chìa khóa”.

“Tại
sao cha không bảo con, con bấm chuông mà không thấy cha mở cửa, gọi
chẳng thấy cha trả lời, con nghĩ rằng cha đi đâu mất rồi, nếu cha đi
đâu mất thì con biết làm thế nào? Cha biết không, con không thể không
có cha…”.

Tôi
vừa xin lỗi con vừa an ủi: “Con yêu, cha rất xin lỗi, là cha không suy
nghĩ chu đáo, cha làm con sợ rồi, nhưng con yên tâm, cha chẳng đã nói
với con, cha sẽ không bao giờ rời xa con sao, sau này nếu con không tìm
thấy cha, con cố chờ một chút, nếu thấy lâu mà cha không quay lại thì
con đi tìm cô giáo hoặc cô chủ nhà”.

“Vâng
ạ”, Y Y vừa thút thít vừa đáp lời tôi.

Lúc
đó, ở thành phố Trường Xuân, chúng tôi không có bất kỳ người thân
nào, hơn nữa tôi lại không đi làm, không có đồng nghiệp, vừa mới
chuyển đến đây, hàng xóm cũng không quen ai, ngoài người thân duy nhất
là tôi thì con không còn ai để nương tựa. Tôi có thể tưởng tượng ra
cảm giác không ai giúp đỡ, tưởng tượng ra nỗi hoảng sợ của con. Mỗi
lần nhớ lại chuyện này là tôi lại không cầm được nước mắt.

Sau này mỗi khi ra ngoài, Y Y thường nhắc tôi: “Cha,
điện thoại, chìa khóa, tiền”. Sau khi biết chính xác là mình không
còn quên thứ gì nữa hai cha con mới dắt tay nhau xuống dưới nhà.

Bàn tay không
người nắm

Trong
quãng thời gian ở Đại Liên, cứ mỗi cuối tuần tôi lại đưa con đi dạo
phố, đến công viên, vườn thú, hiệu sách, thư viện, nơi nào cũng đều in
lại dấu chân của hai cha con.

Đại
Liên là một thành phố ven biển xinh đẹp, cũng là một đô thị hiện
đại và lãng mạn. Tay lớn dắt tay bé, hai cha con đi hết những con
đường góc phố của thành phố này. Cứ mỗi cuối tuần, những nơi mà
chúng tôi đến thường gặp nhiều gia đình nhỏ ba người vui vẻ, họ cùng
nhau vui chơi, ăn uống hay mua sắm. Mỗi khi nhìn thấy bạn nhỏ nào được
cha mẹ dắt hai tay, bạn nhỏ đi ở giữa vừa đi vừa nhảy, đôi mắt con
đều ánh lên sự ngưỡng mộ.

Một
buổi tối đầu hè năm 2007, trước khi chúng tôi chơi trò chơi, con bé
rụt rè nói với tôi: “Cha ơi, hay là chúng ta tìm một dì đi?”, “Hả?”.
Tôi lặng người đi một lúc.

“Nếu
như trong nhà chúng ta có thêm dì, chúng ta có thể chơi nhiều trò chơi
nữa, khi chúng ta dạo phố thì có người nắm lấy bàn tay còn lại của
con, hơn nữa cha cũng có người để bầu bạn, cha không còn phải cô đơn
nữa…”. “Ừ, ừ”, tôi ôm con gái vào lòng.

“Cha
đồng ý rồi nha”. “Ừ”.

“Lúc
đầu con còn sợ cha không đồng ý nữa cơ”. “Cha cảm ơn con, con thật là
một đứa con ngoan”.

“Bởi
vì cha là một người cha tốt, vì thế cha mới có đứa con ngoan…”.

Trước
khi con bé nói những lời này thì Tết năm 2007, như thường lệ tôi vẫn
về quê để ăn Tết cùng với cha mẹ, có điều khác là Tết năm nay thiếu
đi một người, chỉ còn lại tôi và con gái. Tết này cha mẹ tôi không
được vui lắm, hai cụ không ngừng lo lắng: “Chỉ có hai cha con, làm sao
cha mẹ có thể yên tâm đây, có chết cũng không nhắm được mắt”.

Vì
thế mà cha mẹ và một số bạn bè thân thiết có khuyên tôi tái hôn. Cha
mẹ tôi đã gần tám mươi tuổi, hai cụ lo lắng hai cha con tôi không ai chăm
sóc. Một số bạn bè thân thiết cho rằng tôi là một người đàn ông,
công việc bận rộn, cảnh gà trống nuôi con không tiện cho lắm, tìm một
người chăm sóc thì sẽ tốt hơn. Lời của người khác tôi có thể không
nghe nhưng lời của cha mẹ tôi không thể không suy nghĩ, là một đứa con
được coi là hiếu thuận, nếu để cha mẹ lo lắng như vậy thì là một
biểu hiện của sự bất hiếu, vì thế tôi phải chín chắn suy nghĩ về
việc này, tất nhiên là tôi không tán thành việc hiếu thuận một cách
ngu ngốc.

Nghĩ
một cách thấu đáo, lời của cha mẹ và bạn bè cũng rất có lý. Nếu
như chỉ có việc viết lách ở nhà thì không thành vấn đề, mỗi tháng
tôi đều đi họp xa một lần, đi thuyết trình, mỗi lần không dưới ba
ngày, nhiều thì năm ngày. Mặc dù thời gian không dài, nhưng để một
đứa trẻ mười tuổi ở nhà một mình thì tôi làm sao có thể yên tâm
được. Nếu cứ gửi con đến nhà hàng xóm, bạn bè suốt thì cũng làm
phiền họ, rất ngại. Hơn nữa con ngày một lớn, để con gái lớn ở nhà
người khác cũng không tốt.

Tôi suy
nghĩ về vấn đề này trong vài tháng, vẫn chưa đưa ra quyết định thì Y
Y đã nói với tôi về suy nghĩ của con.

Lúc
đó tôi nghĩ ba người thân yêu nhất của tôi trên thế giới này: cha mẹ -
những người đã sinh ra, nuôi tôi lớn lên và Y Y - người tôi sinh ra, nuôi
khôn lớn, họ đều khuyên tôi nên tái hôn (lúc này mẹ Y Y đã tái hôn
rồi). Thực ra, là một người đàn ông có đời sống tình cảm bình
thường, tôi lúc nào cũng muốn có một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười,
muốn cưới một người mà mình yêu, người mà con gái tôi cũng yêu mến,
nhưng vì người phụ nữ như vậy không dễ tìm thấy nên tôi cứ chần chừ
mãi không quyết.

Cứ như
vậy, thông qua bạn bè giới thiệu, tôi quen với một giảng viên của một
trường đại học ở Thẩm Dương. Để vun vén cho tôi và cô giáo này, Y Y
đã rất nỗ lực, lần đầu tiên gặp cô ấy, con trang hoàng nhà cửa cho
có không khí, con vẽ một bức tranh cả nhà nắm tay nhau, viết lên đó
những lời ấm áp, con còn tặng cô tấm thiệp rất đẹp do con tự làm
với những lời chúc phúc, trong bữa cơm nhiệt tình mời cô dùng cơm…

Qua
một thời gian tìm hiểu, hai người chúng tôi đều thấy tâm đầu ý hợp,
Y Y cũng rất quý cô ấy, vì thế chúng tôi đã gắn bó với nhau. Vì cô ấy
không thể bỏ công việc để đến Đại Liên, hai cha con tôi mặc dù không
muốn rời xa Đại Liên nhưng với một người làm nghề tự do như tôi, ở
Thẩm Dương hay Đại Liên đều không ảnh hưởng lớn đến việc phát triển
sự nghiệp, vì thế tôi cùng con chuyển về Thẩm Dương.

Bởi vì hai người sống ở hai nơi, việc trao đổi qua
lại không thuận tiện, lại thêm thời gian quen biết chưa lâu, nên cô ấy lo
lắng là sẽ khó chung sống hòa hợp. Lúc đầu cô ấy đưa ra quan điểm
giống như một số cặp đôi thời nay, trước tiên sống chung, nếu hợp mới
đăng ký kết hôn, nếu không hợp thì sẽ chia tay trong hòa bình. Tôi là
người rất sùng bái quan niệm truyền thống, tôi rất coi trọng hôn nhân,
hơn nữa tôi còn phải nuôi con, nếu không bao lâu sau tôi và cô ấy chia tay
thì tôi phải nói thế nào với con, hai cha con phải làm thế nào. Vì
thế mà tôi đưa ra ý kiến: Không kết hôn thì tôi không thể đưa con đến
Thẩm Dương sinh sống. Cuối cùng chúng tôi đăng ký kết hôn.

Đáng
tiếc là, một năm sau đó, vì tính cách không hợp, chúng tôi chia tay,
cuộc hôn nhân này lại tan theo mây khói.

Trước
khi chia tay, tôi đã suy nghĩ, tôi và con phải làm thế nào, không thể
ở lại Thẩm Dương được nữa, chỉ còn hai nơi là Đại Liên và Trường
Xuân. Hai thành phố này thì tôi quen thuộc như lòng bàn tay, vì tôi đã
từng sống và làm việc ở đó, nếu xét về môi trường sống thì tôi
muốn quay lại Đại Liên, nhưng nếu xét về góc độ tình cảm, tôi lại
muốn về Trường Xuân. Vừa mới rời Đại Liên không bao lâu, giờ lại ủ
rũ quay lại đó, trong lòng cảm thấy không được vui, suy xét mọi điều,
tôi quyết định trở lại Trường Xuân. Hơn nữa tôi có một kế hoạch ấp ủ đã
hơn mười năm nay, đó là xây một trang viên ở quê nhà.

Tôi
luôn luôn mong muốn, nếu như có điều kiện, tôi sẽ mua một miếng đất ở
quê, xây một khoảng sân to, xây mấy gian nhà, trồng một vài cây hoa,
nuôi ít gà vịt, sau đó ở đó viết lách, làm ruộng hay nghỉ ngơi. Nếu
như xây được trang viên, tôi sẽ thường xuyên về quê hơn, từ Đại Liên về
trang viên phải mất mười tiếng lái xe, nhưng từ Trường Xuân chỉ mất gần
hai giờ đồng hồ.

Vì
thế tôi lại đưa con đi lên phía Bắc, về quê hương của tôi - Trường Xuân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3