Cậu Chủ Hồ Đồ - Chương 09

Chương 9:

Anh Thư, đó là bạn gái cũ
của anh à?

Cái tên ghi trên hóa đơn khiến Diêu Tiền Thụ vội vàng chạy ra chỗ cửa chính
trung tâm thương mại.

Cô Nhược Nhược kia đang đi tới một chiếc ô tô vô cùng quen mắt.

Ô tô đậu ở nơi đỗ xe tạm thời trước cửa trung tâm thương mại, cửa xe đóng
chặt. Người đàn ông mặc bộ vest chỉn chu hai tay đút túi quần, hờ hững đứng dựa
bên cửa xe.

Khói thuốc nhẹ bay lên cặp kính viền bạc của anh, đôi môi ngậm điếu thuốc
khẽ mở. Cúc áo sơ mi được cài cẩn thận, ngay cả cúc cổ áo cũng chẳng từ, miệng
đang ngậm điếu thuốc khẽ nhếch lên. Anh chàng này ngay cả tư thế hút thuốc cũng
rất duyên dáng.

“Thành! Anh tới thật à”.

Nhược Nhược vừa thấy anh ta, bèn lập tức xách túi to túi nhỏ đi tới, “Em
biết anh sẽ không bỏ mặc em mà, em vừa chọn cho anh một cái cà vạt hợp lắm, màu
hồng sọc chéo nhé, lát nữa lên xe cho anh xem”.

Nhược Nhược nói xong liền giơ tay định kéo cửa xe, nhưng một bàn tay to lớn
đã ngăn tay cô ta lại.

“Thành! Anh làm gì thế?”.

“Anh gọi xe taxi cho em rồi”. Người đàn ông
chỉ một ngón tay ra phía sau, một chiếc taxi đã dừng ngay ở bên cạnh.

“Ý của anh là gì?”.

“Tiền xe anh đã trả rồi”.

“Em muốn anh lái xe đưa em về! Right now!”.

“Đừng có nói tiếng Anh với anh, xe ở
đó, em muốn về nhà thì tự lên xe đi”.

“Thành! Anh đang giận em à? Vì em đi xem mắt người khác sao? Em đã giải
thích với anh rồi, đó là mẹ ép em đi, còn lúc trước em chia tay với anh, cũng
là vì mẹ em…”.

“Em không cần giải thích với anh”. Người đàn ông dứt khoát ngắt lời cô,
“Anh chỉ không hy vọng vị hôn thê của mình phát hiện trong xe có mùi của người
phụ nữ khác. Mùi nước hoa của em rất nồng, anh không muốn gặp rắc rối vì mấy
chuyện không đâu”.

“Vị… vị hôn thê? Anh có vị hôn thê từ khi nào vậy?”. Cô ngừng lại một chút,
đột nhiên bừng tỉnh, “Không lẽ trợ lý của anh nói anh đi xem mắt là thật à?”.

“Phải”.

“Anh muốn trả thù em à? Em chia tay anh cũng vì anh cả ngày chỉ biết làm
việc, không gặp em, cũng không chiều em, không tình cảm cũng chẳng lãng mạn,
hệt như tảng băng, bạn trai của em chưa có ai lạnh lùng như kiểu không thích em
như anh! Nhưng em vẫn muốn được ở bên anh mà, mẹ em giới thiệu bao nhiêu người
nổi tiếng em cũng chẳng động lòng, giờ em chia tay với anh cũng chỉ là kế hoãn
binh, làm thế cho mẹ em xem thôi…”.

“Đó là chuyện của em”.

Anh ta nói đơn giản, quay người định lên xe, “Anh không có tài đọc suy nghĩ
của phụ nữ, chỉ xin em đừng gây phiền phức cho anh, anh muốn nhanh chóng kết
hôn, không thể để cô ấy hiểu lầm”.

“Cô ta là người như thế nào? Mới quen nhau được mấy ngày như thế, không
phải kết hôn với anh chỉ vì tham nhà cửa tiền bạc chứ?”.

“Vì nhà cửa tiền bạc thì có gì không tốt?”. Anh cười lạnh, “Cô ấy nói với
anh, vì cậu chủ nhà cô ấy, sẽ đồng ý tất cả điều kiện của anh. Anh thích con
gái nói thẳng mục đích của mình ra như thế, không nói một đằng làm một nẻo,
miệng nam mô bụng bồ dao găm”.

Anh ta lấy chìa khóa đang tính mở cửa, nhưng phát hiện cửa xe bị thứ gì đó
chặn lại, cúi đầu nhìn thì thấy thứ gì đó đang cuộn tròn trên đất chắn trước
cửa xe của mình.

“Cô… sao lại là cô?!”.

Cái thứ gì đó đang ngồi xổm vặn vẹo người, khổ sở nhúc nhích chân muốn chạy
đi.

Không nghe gì cả, cô chả nghe thấy cái gì hết! Một câu thích mà thôi, tuy
đời cô lần đầu tiên mới được tỏ tình, nhưng thân là hầu gái luôn làm tròn bổn
phận, cô sẽ không vì lời tỏ tình đầu tiên mà sung sướng, quên hết trời đất. Cô
vẫn còn đang làm nhiệm vụ, tuyệt đối không thể bị bên địch mê hoặc dụ dỗ được!
Ờ, cái này không phải là tỏ tình, càng không có nghĩa anh Thư lưu luyến tình
cảm với cô.

“Sao cô lại ở đây?”. Thấy cô muốn chạy trốn, Thư Thành Nhạc dứt khoát giật
mũ cô xuống, xoay mặt cô lại đối diện với mình, “Cô theo dõi tôi à?”.

“Không có không có! Tôi… tôi đang theo dõi cô ấy...”. Nói theo dõi bạn gái
cũ của Thư Thành Nhạc có lẽ sẽ có vẻ càng thâm hiểm vô sỉ hơn, “Tôi đang làm
nhiệm vụ cậu chủ giao cho mà, anh coi như không thấy tôi là được rồi, ha ha…”.

“Tôi vừa mới nói thích cô, giờ cô lại muốn tôi giả vờ không thấy cô? Ép
buộc quá phải không? Cô Diêu”.

Ầy… giọng của anh ta hoàn toàn hoàn toàn không có cảm giác thích cô một
chút nào, ngược lại còn có mấy phần uy hiếp, dịch ra thì là...

“Cái tổ hợp cẩu nam nữ các người đắc tội với tôi cách đây chưa lâu, tự cô
chạm vào nọc còn muốn tôi tha cho cô ư? Ép buộc người ta quá đáng? Đồ con gái
chết tiệt”.

“Ực”.

Cô nuốt nước miếng, đang muốn cười cười giải thích, nhưng phát hiện cô
Nhược Nhược kia đang vòng qua ô tô bước đến chỗ cô.

“Thành! Anh đang nói chuyện với ai thế?”.

Thôi rồi! Theo dõi thất bại, bị bên địch phát hiện rồi!

“Cô ta là vị hôn thê của anh à?!”, cái giọng cao tới quãng tám khó tưởng
của Nhược Nhược khiến cái cổ cô ta giật giật.

Giải thích với cô ấy, nói với cô ấy là không phải đi, tôi xin anh đấy, anh
Thư! Vì không khéo trong tương lai không xa chị Nhược Nhược này sẽ kết hôn với
cậu chủ nhà tôi, biến thành đại nhân phúc tấn, bà chủ của gia đình đó. Đắc tội
với cô ấy, quãng đời còn lại của tôi sẽ phải sống dưới roi da đó! Cứu tôi đi,
xây được bảy tầng tháp đó!

Đôi mắt cô lóe lên ánh nhìn cầu xin, con ngươi trong suốt, long lanh mọng
nước, nhưng chả lần nào được Thư Thành Nhạc để ý tới. Anh ta đẩy kính, khóe
miệng hiện ra một nụ cười xấu xa rõ là vẻ trả thù, ngồi xuống vuốt vuốt mái tóc
rối bời của cô vô cùng thân thiết, “Trốn làm gì? Anh đã nói muốn ở bên em rồi,
còn sợ anh chạy à? Đồ ngốc này”.

“Ầm ầm”.

Cô có thể nghe thấy ngọn núi lửa to đùng của bà cô Nhược Nhược bùng lên rất
rõ ràng.

Anh Thư, anh cũng thâm độc quá rồi há? Tới cả câu nói thấy máu không tanh
ngu ngốc này mà cũng nói ra miệng được sao? Cho dù cậu chủ đúng là rất đê tiện
vô sỉ không cho anh đạt được nguyện vọng, Hắc Thủ Đảng là chó cậy thế chủ mà tè
một bãi vào bánh xe của anh, nhưng từ đầu tới cuối, cái đứa ngốc như cô là vô
tội mà!

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì chứ? Lên xe đi, anh đưa em về”.

“Không… không cần, tôi đi xe bus đến, tôi cũng có thể đi xe bus về… về
nhà”.

“Em nghĩ anh sẽ để cho người phụ nữ của mình đi xe bus về nhà sao?”.

“… Tôi… người phụ nữ của anh?”. Ai? Cô sao? Oh No! Mấy câu này giết
người càng không thấy máu hơn!

Phải biết rằng, căn cứ theo quy định hầu
nữ, cô là người của cậu chủ, không được sự đồng ý của cậu chủ đã tùy tiện làm
người phụ nữ của kẻ khác sẽ bị treo lên đánh đòn!

“Không được, không được, anh Thư này, tôi
tự về được rồi”. Cô nói xong quay người định chạy, nhưng tay đã bị người ta kéo
giật lại, mới quay đầu thì đã thấy cái tát của Nhược Nhược vung tới bắt chuyện
chẳng khách khí rồi.

Cô Nhược Nhược là người không dễ chọc giận!
Sao tự dưng lại sử dụng đại tuyệt chiêu cao cấp của tuyệt kĩ giang hồ - tay
ngọc ngón thon.

“Bốp”.

Tiếng tát vang dội vang lên, Diêu Tiền Thụ
nhắm tịt mắt lại nhưng sao không thấy đau như dự kiến, ngẩng đầu lên thì phát
hiện Thư Thành Nhạc đã chắn trước cô từ bao giờ.

Kính của anh bị cái tát mạnh như trời giáng
kia đánh văng đi, trên mặt xuất hiện một vết đỏ ửng, đôi mắt tinh tế mở ra, hơi
nheo lại tràn ngập tín hiệu nguy hiểm.

“Thành… em cả giận mất khôn, không phải em
cố ý…”.

“Đi đi”.

“Thành, em…”.

“Đi”.

“…”.

Anh cúi người nhặt lại kính, thuận tay nhét
vào trong túi trước ngực, túm lấy Diêu Tiền Thụ còn đang sững sờ, nhét cô vào
trong xe, lên xe, nhấn ga, nghênh ngang lái xe đi.

Người đàn ông mới bị phụ nữ tát rất nguy
hiểm, cái cách anh ta nhấn ga đánh tay lái càng nguy hiểm hơn, mà nguy hiểm
nhất chính là cái đồng hồ tốc độ.

“Anh, anh, anh Thư, tâm trạng anh không tốt
tôi hiểu, anh muốn đua xe tôi cũng có thể liều mạng chơi cùng nhưng có thể xin
anh đeo kính vào được không?”.

Người bị cận thị bỏ kính ra đua xe, cũng
không thể đem mạng người ta ra mà đùa giỡn được. Nhất là cái mạng này của cô
thuộc về cậu chủ, nếu chết hẳn thì miễn bàn, chỉ sợ còn nửa cái mạng, cô khó ăn
nói với cậu chủ lắm.

Đôi mắt hẹp liếc qua cô, hừ nhẹ một tiếng,
không thèm quan tâm tới lời nhắc nhở tốt bụng của cô, đồng hồ tốc độ lại nhảy
lên ba con số.

“Ở đâu?”.

“Hả? Tôi á? Anh cứ tiện tay vứt tôi ở trạm
xe bus nào đó là được rồi”.

“Tôi nhận thay cô một cái tát, cô nói tôi
vứt cô ở trạm xe bus? Chê cái tát tôi nhận quá nhẹ hả?”.

Đó là anh tự làm tự chịu, muốn chơi tôi lại
bị ông trời chơi lại một bài, đáng đời!

Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng mở mồm ra
thì lại lảng sang chuyện khác,“Cô gái kia là…”.

“Bạn gái cũ”. Anh ta trả lời không thèm
lảng tránh.

“… Bạn gái cũ à”.

“Mới chia tay”.

“Sao lại chia tay… hả?”. Có bạn gái đẹp như
thế, sao lại đâm đầu chạy đi xem mắt hầu gái chứ?

“Tôi ghét phiền phức. Cần một bạn nhảy cố
định khi đi vũ hội, một cái tên trong sổ đăng kí kết hôn, một món trang sức
xinh đẹp được chú ý. Nhưng, tôi không thích đập bình hoa làm đau chân mình”.

“Đập tới mức nghiêm trọng lắm đây. Nào nào,
xoa chút thôi sẽ không đau đâu. Phù phù, phù phù, không đau rồi!”.

Đã thành thói quen chăm sóc người khác,
nghe thấy chữ “đau”, cô liền giơ tay lên xoa xoa lên má anh, xoa xoa bóp bóp
một hồi lâu mới bắt gặp ánh mắt thâm trầm không được cặp kính che chắn.

“Cô làm gì thế?”, giọng anh khàn khàn, vì
bàn tay lạnh lẽo của cô động vào vết thương hơi nóng của anh.

“Xoa giúp anh. Đau đau bay hết đi!”.

“… Tôi không phải cậu chủ của cô”. Hứng thú
của người đàn ông vỡ tan tành.

“… A!”, tiếng kêu ngơ ngẩn vang lên, “Anh
không phải cậu chủ của tôi! Không được cậu chủ cho phép, tôi không thể giúp
người khác xoa đâu!”.

“...”.

“Anh sẽ không nói với cậu ấy chứ, phải
không?”.

“… Có lẽ là không, ngôn ngữ của chó, tạm
thời tôi không có hứng học”.

“Phù! Anh đúng là người tốt!”.

“Khụ… khục khục”. Anh cố nín cười, giả vờ
đứng đắn hừm hừm, rồi lại sầm mặt, cau mày, “Về bạn gái cũ của tôi, cô còn gì
muốn biết nữa không?”.

“Ha ha… cô ấy đẹp thật đấy. A, nhưng mà,
bình thường cô Nhược Nhược cũng hung dữ như thế sao?”.

“Ý cô là - tát người ấy hả?”.

Cô gật đầu vô cùng lo lắng.

Có phải ít lâu sau, cô sẽ thấy cảnh tượng
đáng sợ là cậu chủ bị ăn tát không? Tổng quản bảo mẫu sẽ đau tan nát cõi lòng
đó?

“Phụ nữ mấy cô không phải đều như thế hết
sao? Khó hiểu mà lại ngang bướng, chỉ có lúc dùng thẻ tâm trạng mới tốt”.

“Là dùng thẻ của đàn ông chứ”. Cô sửa lại
cho đúng, dùng thẻ của mình chỉ thấy đau lòng.

Anh lắc đầu, “Là dùng thẻ của người đàn ông
thích cô ta”.

“Là dùng thẻ vô thời hạn mà số dư lại nhiều
của người đàn ông thích cô ấy”.

Bổ sung rất ăn ý, chính xác của Diêu Tiền
Thụ khiến anh trộm liếc nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khóe miệng hơi nhếch
lên, “Thật ra cô là người rất dứt khoát nhanh lẹ, phải không? Muốn ám chỉ cái
gì hả…”.

Ví như đòi lại thẻ đã đưa cho bạn gái cũ?
Ví như đưa cho cô cái thẻ vô thời hạn có số dư tài khoản lớn? Hay là mong anh
thích cô?

Còn chưa nghĩ xong, bên cạnh đã vang lên
tiếng than thở của cô.

“Cậu chủ đáng thương quá”. Đã bị đánh, còn
phải đưa tiền cho cô ta tiêu? Cưới một cô vợ đúng là không dễ mà

Bực tức dâng tới tận ngực, con bé kia có
chăm chú lắng nghe anh nói không hả? Thư Thành Nhạc trợn trắng mắt, “… Này! Giờ
người bị phụ nữ đá là tôi, không phải là cậu chủ nhà cô”.

“Sắp rồi mà. Dù sao anh cũng chia tay rồi”.

Câu lẩm bẩm của cô không lọt vào tai Thư
Thành Nhạc, tốc độ xe chẳng biết từ khi nào đã chuyển từ ba con số trở thành
rùa, vốn định nhanh chóng đưa cô về nhà để đi cũng được yên lòng, lại chẳng ngờ
ở cạnh cô không hề tẻ nhạt.

Đầu óc có vấn để, phương pháp giảm đau kém
tắm, nói về quan hệ nam nữ có vẻ rất kinh nghiệm, dám theo dõi anh, nhưng lúc
giẫm phải mìn luôn lui lại nơi an toàn, làm ra vẻ sợ sệt hèn nhát. Sao anh lại
không biết trên thế giới còn tồn tại loại sinh vật kì quái như vậy chứ?

“Hừm! Anh Thư này”.

“Ừ!”.

“Có thể phiền anh đeo kính vào được
không?”.

“Tại sao?”. Giờ anh mới quay lại nhìn cô.

“Ánh mắt của anh Thư rất sắc, cảm giác bị
người lấy ánh mắt cắt cắt rất tệ đó”.

“Thế nếu tôi nói tôi muốn hôn cô, đeo kính
vào đâu có tiện chứ?”.

“Tôi có khiến anh ghét tới mức muốn đem tôi
cho ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử không?”. Âm thầm giết cô bằng ánh mắt,
đây là một việc vừa thận trọng nhát gan lại hống hách tới cỡ nào chứ?

“Cô…”. Cái sự ngu ngơ không hiểu chuyện
tình cảm của cô khiến anh phát cáu, kéo cô tới sát mặt mình, nhưng muốn dùng
ngũ mã phanh thây hay là hôn cho cô ngất đi còn phải tùy vào tâm trạng anh cái
đã.

“Ding ding ding”.

Tiếng chuông tin nhắn ngăn động tác quá
trớn của anh lại.

Cô vội vàng rút di động ra, bấm nút mở tin
nhắn.

Cô ở ngay cạnh bên khiến lòng dạ anh chẳng
yên, mắt hơi nheo lại, nhìn thoáng qua tin nhắn của cô.

“Cậu chủ tôi nhớ cô rồi, cô có thể lăn về
chưa?”.

Khốn kiếp! Chó nhà cô ta còn có thể gửi tin
nhắn à!?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3