Bữa trưa tình yêu - Chương Phiên Ngoại 2
6. Sam Sam đã bắt
đầu xa xỉ như thế nào
Tuy rằng từ tiết kiệm đến phung phí thì dễ, từ phung
phí xuống tiết kiệm thì khó, nhưng với thời sinh viên mà sinh hoạt phí chỉ có
năm trăm tệ, đi làm rồi tăng lên một hai ngàn (tiền nhà không tính) như Sam Sam
mà nói thì muốn xa xỉ ngay cũng không phải chuyện đơn giản. Thế nên tuy cô đã
trở thành bà Phong mấy tuần rồi, dù rằng trong ví đã nhét chật cứng thẻ gì thẻ
gì… N thẻ, và dù đã quan sát boss đến mắt cũng không chớp mà ký hóa đơn thanh
toán rất nhiều lần rồi, chính bản thân Sam Sam lúc tiêu tiền cũng vẫn có chút
bó buộc. Đi mua sắm với Phong Nguyệt, thấy cô nàng tiêu tiền như nước, vẫn có cảm
giác kinh hồn khiếp đảm.
Chủ nhật ấy, Phong Đằng sáng sớm đã ra ngoài đánh
bóng, Sam Sam vừa bị anh hành hạ một trận, không muốn đi làm kẻ nhặt bóng nên nằm
ườn ra giường không chịu dậy. Phong Đằng thường thì sau khi “ăn uống” no say
xong rất dễ dụ dỗ, không hề cưỡng ép cô, dặn người giúp việc đừng quấy rầy cô rồi
thảnh thơi đi một mình.
Sam Sam đang định ngủ bù một giấc đến trưa thì Phong
Nguyệt lại gọi điện đến rủ cô đi mua sắm. Sam Sam nghe thấy hai chữ “mua sắm”
thì chỉ muốn vùi đầu vào gối giả chết, Phong tiểu thư mua sắm quá kinh khủng…
Nhưng không tìm đâu ra lý do từ chối, không thể cứ sáng sớm là nói mình quá mệt
được, sẽ bị Phong Nguyệt cười cho chết. Bất lực quá đành ngồi dậy, bảo tài xế
đưa cô đến trung tâm thương mại XX có đầy đủ cửa hàng thời trang danh tiếng để
gặp Phong Nguyệt.
Sam Sam đã đi mua sắm với Phong Nguyệt mấy lần, lần
nào cũng bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, cơ thể thì tay đau chân nhức,
tinh thần thì rỏ máu, tuy tiền ào ào đổ ra không phải là của cô, nhưng nhưng…
Đáng không?
Tại sao một chiếc túi nhìn rất ngố lại phải trả N vạn?
Tại sao một đôi giày mang vào chẳng ra sao cũng N vạn?
Tại sao tại sao… họ đều dùng số vạn để làm đơn vị?
…
Bạn Sam Sam xuất thân từ một nhân viên tài vụ quèn lần
nào thấy giá trên trời đó cũng không kìm được nghĩ đến “chi phí chi phí”, sau
đó sẽ ôm trong lòng tình yêu Tổ quốc, không để cho các nhà tư bản phương Tây kiếm
tiền, kiên định đặt những món đồ đó trở lại chỗ cũ.
Hôm nay cũng không là ngoại lệ, Phong tiểu thư cứ quẹt
thẻ liên tục, Sam Sam cũng nhìn liên tục, đi một lúc hai người đến quán trà
trên tầng thượng để nghỉ ngơi, Phong Nguyệt nhìn đống đồ mình mua, nhìn Sam Sam
hai bàn tay trắng thì bỗng cảm khái: “Sam Sam à, có phải em hơi lãng phí
không?”.
Phong Nguyệt nhớ đến một đống quần áo trong nhà còn
chưa cắt “tag”, lần đầu thấy ngượng ngùng.
Sam Sam vừa uống trà vừa lắc đầu thành thực: “Không,
không”. Đại tiểu thư không phải hơi lãng phí, mà là vô cùng lãng phí, nói bản
thân “hơi lãng phí” thì đúng là khiêm tốn quá. = =
Phong Nguyệt thở dài: “Haizz, cũng may ông anh kiếm
ra tiền, nếu không em đâu sống thoải mái được thế này”.
Đúng như lời cô nói, Ngôn Thanh chồng cô tuy có chức
vụ cao nhưng xuất thân bình thường, làm sao gánh nổi kiểu tiêu tiền như cô, bây
giờ cô tiêu tiền như nước đa số là nhờ vào phần chia lợi nhuận mỗi năm tập đoàn
Phong Đằng cho cô đấy chứ.
Sam Sam cười he he, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ,
trong đầu bỗng nhớ đến cuộc đối thoại trên giường sáng nay của hai người. Lúc
đó Sam Sam giận anh đánh thức cô dậy thật quá đáng, Phong Đằng lại nói: “Lần đầu
gặp nhau, bên ngoài bệnh viện, em mắng anh là bọn tư bản có phải không?”.
Sam Sam ngạc nhiên: “Sao… sao anh biết?”.
Phong Đằng hừ một tiếng, ngón tay không chút khách
sáo luồn vào trong áo cô, đồng thời cúi người cắn lên hõm cổ cô một cái: “Bọn
tư bản giỏi nhất là gì? Vắt kiệt giọt máu cuối cùng của em”.
Sau đó…
Tuy cô chưa bị vắt kiệt, nhưng cũng gần giống thế…
Choáng!
Ban ngày ban mặt cô nghĩ cái đó làm gì? Sam Sam cảm
giác gò má mình nóng rực, vội vàng cầm ly nước lên để che giấu. Phong Nguyệt lại
phát hiện ra, tò mò: “Sam Sam sao mặt chị đỏ thế?”.
Sam Sam bị cô nàng truy hỏi càng lúng túng hơn,
Phong Nguyệt thấy bộ dạng cô như vậy cũng đoán được bảy, tám phần, đang định chọc
cô thì nghe có người gọi.
“Ôi, đây chẳng phải là cô Phong bà Phong sao?”.
Sam Sam và Phong Nguyệt cùng ngước lên, bốn, năm người
phụ nữ dáng vẻ mệnh phụ đang tiến lại, có lẽ quen thân với Phong Nguyệt, không
đợi chào lại đã ngồi xuống cạnh họ. Phong Nguyệt nhích lại gần Sam Sam, nhân
lúc không ai chú ý đã thì thào nói: “Chị nhìn cái cô mặc Chloé(*) kiểu mới nhất,
là ‘bà nhỏ’ của XXX, trước kia cứ ngầm tỏ ý với ông anh em. Người thì đẹp nhưng
gia thế thì không ổn, anh em làm sao nhìn vừa mắt được”.
(*) Chloé: Một
thương hiệu thời trang chuyên cho nữ giới của Pháp (BTV).
… Đại tiểu thư, gia thế càng không ổn đang ở đây!
Sam Sam vừa bó tay vừa liếc nhìn tình địch. Nhìn một vòng rồi Sam Sam nhân lúc
không ai chú ý cũng thì thào với cô Phong: “Bộ nào là kiểu mới của Chloé?”.
Cô Phong: “…”.
Ngồi một lúc, họ nói chi bằng cùng đi mua sắm, Sam
Sam cũng không có ý kiến gì. Nhưng đi với bao nhiêu người thế này vẫn khác chỉ
đi với Phong Nguyệt, Sam Sam cũng ngại không thể cứ nhìn mà không mua, thấy mà
không thử. Tiện tay thử một chiếc váy, nhìn cũng khá đẹp, sau đó nhìn giá, một
ngàn tám. ~~
Sam Sam nước mắt lưng tròng.
Mới một ngàn tám à. ~~
Tha thứ cho cô dùng từ “mới” này nhé, trước kia cô
mua váy có tám trăm tệ đã không nỡ, nhưng cái giá này trong đống quần áo hôm
nay, đúng là rất thấp thấp thấp. ~~
Vậy nên, mua cái này đi, cũng xem như dễ ăn nói, dù
sao cô cũng được xem là bước vào cửa nhà giàu rồi, nếu quá bủn xỉn thì chưa biết
chừng Đại boss sẽ bị người ta cười giễu.
Thế là Sam Sam thoải mái bảo nhân viên gói váy lại.
Cô nhân viên trang điểm tinh tế cười nói: “Cô rất may mắn đấy, chiếc váy này là
do chủ cửa hàng chúng tôi mới mang từ Anh về, chỉ có một chiếc”. Sau đó bấm vào
máy tính, “Giá gốc là một ngàn tám trăm bảng Anh, giảm giá còn lại hai vạn tệ”.
Sam Sam nghi ngờ mình nghe nhầm - một ngàn tám trăm…
Bảng Anh?
Hai vạn nhân dân tệ?
Mặt Sam Sam cứng đờ.
Người xung quanh nghe rất rõ, cô nàng Chloe ào ào đi
tới, thấy chiếc váy trong tay nhân viên thì nói: “Ôi, chiếc váy này đẹp thật,
tiếc là cô Tiết may mắn quá, sao lúc nãy tôi không nhìn thấy…”.
Lúc đó không mua thì chắc sẽ làm mất mặt Đại boss đến
tận Thái Bình Dương rồi, Sam Sam chỉ đơ trong 0.1 giây, lập tức tim rỏ máu, mặt
nở nụ cười đưa thẻ ra, nói với vẻ mặt trông thì hờ hững, nhưng thực sự đau
không muốn sống: “Đúng thế, tôi may mắn quá”.
Sam Sam về đến nhà đã ủ rũ héo hon, chủ động úp mặt
vào tường nghĩ về cuộc đời.
Hai vạn ơi hai vạn! Cô lại tiêu cả hai vạn để mua một
món quần áo rách…
Đó là tiền lương mấy tháng của cô, đó là thu nhập một
năm của bố cô, đó là…
Sam Sam chìm vào nỗi đau khổ vô hạn, đồng thời cũng
bắt đầu hối hận, vẫn không nên mua, dù rằng sau đó Phong tiểu thư nói chỉ sợ
lúc đó cô không mua thật, nhưng nhưng…
Hai vạn ơi…
Cảm xúc ủ ê đó kéo dài đến lúc đi ngủ, Đại boss vốn
muốn làm gì đó nhưng thấy vẻ mặt xám xịt, đau không muốn sống của Sam Sam… bắt
đầu sự nịnh nọt dỗ dành hiếm hoi, gần đây có phải là quá nhiều không? Tuy là
tân hôn…
Phong Đằng thở dài: “Khó chịu đến thế sao?”.
“Khó chịu chết được”.
Phong Đằng sa sầm mặt, lẽ nào kỹ thuật của anh chưa
đủ tốt?
“Hai vạn tệ đó!”.
Giọng Sam Sam đau chẳng buồn sống, Đại boss vốn tức
giận cuối cùng phát hiện ra tư duy ai đó hình như không cùng một tinh cầu với
mình, anh cau mày hỏi: “Hai vạn tệ gì?”.
“Haizz…”. Sam Sam đang cần tìm người kể lể cũng bất
chấp đối tượng mình than thở có thích hợp không, tường thuật câu chuyện hôm
nay. “Hôm nay Phong Nguyệt đưa em đến tòa nhà XX… một cửa hàng nhỏ… nhìn nhầm
giá…”.
Phong Đằng thật không biết nên giận hay nên cười, vì
chuyện này mà ảnh hưởng đến chất lượng đời sống X… Để tránh sau này lại xảy ra
chuyện tương tự, Phong Đằng nghĩ ngợi hai giây, nói: “Tòa nhà XX?”.
Sam Sam gật.
“Tòa nhà đó là sản nghiệp đứng tên anh”.
“Hả?”.
“Mấy cửa hàng đó mỗi năm phải giao cho anh một khoản
tiền thuê không rẻ đâu”.
“Hả?”.
“Nên hai vạn tệ mua váy, một phần lợi nhuận phải đưa
lại cho anh”.
Sam Sam ngẩn ngơ: “Đưa anh bao nhiêu?”.
“Ừm, có lẽ là năm ngàn”. Tổng giám đốc Phong bỏ qua
rất vô trách nhiệm, “Nên sau này em mua đồ có thể xem như là giảm giá ba mươi
phần trăm, ví dụ hôm nay váy em mua, thực tế chỉ mất một vạn rưỡi, tiết kiệm
năm ngàn”.
“Thế ạ?”.
“Ừ”. Đại boss tiếp tục nói dối không chớp mắt, “Nên
sau này em mua càng nhiều, giảm giá càng nhiều, tiền tiết kiệm cũng càng nhiều”.
“Thế… thế ạ?”. Hình như không ổn ở đâu đó, chắc chắn!
Nhưng tổng giám đốc anh đừng áp sát thế này được không, không thể nghĩ được!
“Đương nhiên”. Boss tẩy não cô xong, mỉm cười: “Thế
thì, chúng ta có thể bắt đầu làm chuyện khác được chưa?”.
7. Cây quất
Lúc bác Vương vào phòng khách phía tây thì Sam Sam
đang ngồi trước lò sưởi ở nhà cũ nhà họ Phong, ôm laptop chơi game. Trên màn
hình phong cảnh đẹp đẽ chân thực, nhân vật xinh đẹp tinh tế, đó là Mộng du
giang hồ 2.
Mộng du giang hồ 2 đã hoạt động được hơn hai năm,
nhưng đến nay vẫn còn rất “hot”, được F5 liên tục, bảng xếp hạng các game lớn đều
đứng ở vị trí cao ngất ngưởng, là phu nhân boss của phía đầu tư, Sam Sam đương
nhiên cũng là một trong những người ủng hộ trung thành.
Ngồi trên tấm thảm dày, dựa lưng vào gối mềm, bên
tay trái là hộp thức ăn điểm tâm, bên tay phải là ly nước trà bưởi tỏa hơi nghi
ngút, gần với lò sưởi ấm áp, đánh boss và uống trà, trong mùa đông lạnh lẽo tuyết
rơi này, đúng là tuyệt vời.
Bác Vương nhẹ nhàng đến gần: “Phu nhân, đại tiểu thư
và ‘cô gia’ đến”.
Mỗi lần Sam Sam nghe bác Vương gọi hai tiếng “phu
nhân” là choáng váng, đương nhiên Ngôn Thanh bị gọi là “cô gia”(*) còn choáng
hơn cô, nhưng bác Vương là người lớn tuổi của nhà họ Phong, mọi người cũng đành
tôn trọng thói quen của bác.
(*) Cô gia chỉ
con rể của gia đình đây là cách xưng hô cũ của người Trung Quốc (BTV).
“Sớm thế đã đến rồi ạ?”.
Bây giờ mới là buổi trưa, mọi năm cũng phải bốn, năm
giờ mới đến. Sam Sam buông laptop xuống, vui vẻ đứng lên nghênh đón, đến cửa
phòng thì thấy cô nàng đang cười hí hí tiến lại, ôm đứa con trai Ngôn Dự, bên cạnh
là Ngôn Thanh, tay Ngôn Thanh ôm một chậu quất cành lá sum suê tươi tốt.
“Chúc mừng chúc mừng, kim ngọc mãn đường(*)”.
(*) Kim ngọc mãn
đường nghĩa là “vàng ngọc đầy nhà”, là câu chúc nhiều tiền tài, đầy may mắn của
người Trung Quốc (BTV).
“Oa, chậu quất này đẹp quá”.
Sam Sam hớn hở đón lấy chậu cây Ngôn Thanh đưa. Đúng
là một chậu quất rất đẹp, giữa những cành lá xanh mướt là những quả vàng óng
ánh, quả nào cũng tròn vo đáng yêu, nhìn có vẻ rất hân hoan vui tươi.
Phong Nguyệt cười nói: “Bọn em lại đến ăn cơm ké
đây”.
Bữa cơm giao thừa mỗi năm Phong Nguyệt đều cùng ăn với
anh trai, hôm sau mới bay đến nhà Ngôn Thanh, mấy năm nay đã thành thông lệ.
Ngôn Dự trắng trẻo mềm mại thấy Sam Sam thì ngọ nguậy
một cách không an phận trong lòng mẹ, thỏ thẻ bằng chất giọng măng sữa: “Mẹ Sam
Sam ơi”.
Vừa kêu vừa đưa tay ra đòi bế.
Sam Sam lập tức sáng mắt, buông chậu quất xuống, đón
lấy cậu bé mũm mĩm trong tay Phong Nguyệt, hôn hai cái lên đôi má mềm mại rồi bế
đi tìm món gì ngon cho cậu ăn.
Phong Nguyệt và Ngôn Thanh ngồi xuống, Phong Nguyệt
nhìn xung quanh rồi hỏi: “Anh em đâu rồi?”.
“Vừa lên trên nghỉ ngơi rồi”. Sam Sam vừa đút cho cậu
bé ăn vừa nói, “Đợi chị gọi anh ấy xuống”.
“Không cần đâu”. Phong Nguyệt vội ngăn lại, “Bọn em
cũng đâu phải người ngoài”.
Sam Sam nghĩ lại cũng thấy đúng nên không kiên trì nữa.
Đại boss cũng rất đáng thương, cuối năm nào cũng bận vô cùng, ngoài việc công
ty ra còn có đủ loại tiệc tùng giao tiếp phức tạp khác, không thể nghỉ ngơi yên
ổn được, đến hôm nay mới rảnh rỗi.
Ngôn Thanh thấy game online trong máy Sam Sam, bất
giác tò mò nhìn thêm: “Mộng du giang hồ 2 sao?”.
“Đúng thế”.
“Game này được phản hồi rất tốt, chắc chắn là một mảnh
đất vàng, nhưng lại chia với bên khai thác hơi nhiều”.
Ngôn Thanh lắc đầu vẻ tiếc nuối. Đối với anh ta, Mộng
du giang hồ bản đầu tiên đã kiếm được nhiều tiền rồi, nếu ra trò mới, chỉ cần
điều chỉnh trên nền tảng cũ là được, khả năng nghiên cứu khai thác của Phong Đằng
đã rất đủ, hà tất phải hợp tác với người ta để chia miếng bánh ngon này.
Phong Nguyệt có vẻ không chịu nổi: “Năm mới đến nơi,
anh có thể đừng nói đến chuyện làm ăn được không?”.
Ngôn Thanh cười hề hề, Sam Sam thấy bộ dạng anh ta
muốn chơi thử thì nói: “Cậu có cần chơi thử không? Giúp chị tăng cấp đi, chị
chơi mấy tiếng đồng hồ rồi mệt quá”.
Ngôn Thanh không phụ trách mảng game online, chưa
chơi loại game này, trong lòng cũng muốn thử xem game online do thiên tài khai
thác có gì khác, nghe thế liền không khách sáo, bắt đầu chơi giúp.
Phong Nguyệt lườm anh mấy cái rồi buôn chuyện với
Sam Sam, chủ đề lúc đó cũng chỉ là về năm mới, Phong Nguyệt nói từ quần áo
trang sức đến bữa tối giao thừa có món gì, Sam Sam nhắc mấy đặc sản bố mẹ từ
quê gửi đến khiến Phong Nguyệt rất tò mò, Sam Sam bèn bế Ngôn Dự, dẫn cô đến
nhà bếp.
Người trong nhà bếp đang bận rộn, Phong Nguyệt nhìn
đặc sản xong lại ngắm các món tối nay ăn, thấy rất nhiều món mình thích thì cảm
thấy rất hài lòng.
Hai người lấy chút thức ăn vặt rồi mới quay lại
phòng khách, trên đường đi, Phong Nguyệt bỗng nói: “Sam Sam à, chị có biết ý
nghĩa của việc tặng quất của bọn em không?”.
Ủa, Sam Sam thắc mắc, chẳng phải là kim ngọc mãn đường
hay sao? Lẽ nào còn có hàm nghĩa khác?
Thấy thế là biết cô không hiểu, Phong Nguyệt nói:
“Quả ngon sum suê, con cháu đầy đàn đó”.
Haizz~ Sam Sam hiểu ra.
Phong Nguyệt bẹo má con trai: “Chị thấy cục cưng
đáng yêu biết bao, sao chị không muốn có con?”.
Có phải do cô không muốn đâu! Sam Sam khổ sở: “Bây
giờ chị cũng muốn, nhưng mà…”.
Cô và Phong Đằng đã kết hôn hơn ba năm rồi, nhưng đến
giờ vẫn chưa có con, hai năm đầu vì chuyện nhầm lẫn trước khi cưới, nên cô
không có suy nghĩ có con, nhưng thấy nhóc Ngôn Dự càng lúc càng đáng yêu nên gần
đây cũng mong muốn, nhưng Đại boss rõ ràng không muốn, một mình cô làm sao sinh
được.
Phong Nguyệt biết cô khổ sở chuyện gì, dạo trước cô
xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị, họp xong cô có hỏi anh cô về vấn đề
này, kết quả, câu trả lời lại là - Sam Sam còn nhỏ, không vội.
Thật là, Sam Sam nhỏ chỗ nào, đã hai mươi lăm, hai
mươi sáu rồi, không sinh bây giờ thì sau này không sinh nổi đâu.
Haizz!
Cô thích bà chị dâu này nên rất tích cực giúp đỡ,
không có con thì họ hàng thân thuộc sẽ bàn tán xì xầm nhiều lắm, nhưng vì nể sợ
địa vị của Phong Đằng nên không ai dám nói trước mặt Sam Sam mà thôi. Ông anh
cô rốt cuộc đang nghĩ gì, cho dù muốn sống thế giới chỉ hai người thì ba năm
cũng đủ rồi mà!
Phong Nguyệt giật mình tỉnh lại: “Nhưng, nhưng cái
gì! Anh ấy muốn hay không thì liên quan gì, sinh con là chuyện của phụ nữ, Sam
Sam à, em biết bình thường chị nghe lời anh em, lẽ nào trên giường chị cũng
nghe anh ấy?”.
Đại tiểu thư đã là vợ người ta nên nói chuyện không
kiêng dè gì, đương nhiên đó là lúc ông anh không có mặt, chứ nếu có thì cô ấy
đã không dám nói thế.
Nhưng cũng là phụ nữ đã có chồng, Sam Sam lại đỏ mặt
tía tai với ngôn từ táo bạo của Phong Nguyệt.
“Sao… sao lại không liên quan… Anh ấy, anh ấy… cái
đó… phòng tránh… tóm lại…”.
Phong Nguyệt có vẻ thấu hiểu: “Chị muốn nói là anh ấy
dùng biện pháp tránh thai?”.
Sam Sam vội vàng gật đầu. Đầu óc Đại boss giống máy
tính chính xác cực kỳ, lúc nào cần biện pháp bảo vệ, lúc nào không cần, chưa
bao giờ sai sót.
Phong Nguyệt tức tối không để đâu cho hết. “Sam Sam
à, chị không thể dụ dỗ anh ấy khiến đầu óc anh ấy choáng váng quên cả chuyện đó
sao?”.
“Dụ… dụ dỗ?”. Sam Sam mặt đỏ tưng bừng, “Nhưng… chị,
chị xưa nay luôn bị anh ấy dụ dỗ thôi”.
“…”.
Phong Nguyệt bị đánh bại!
Hai người vừa quay lại phòng khách thì Phong Đằng từ
lầu trên đi xuống. Mặc chiếc áo len xám, Phong Đằng vừa tỉnh dậy trông rất ra
dáng người đàn ông của gia đình, Phong Nguyệt mấy năm nay chỉ thấy dáng vẻ giỏi
giang mẫn cán của anh, lúc này thấy bộ dạng đó thì lại có cảm giác xa lạ.
Nhóc Ngôn Dự vừa thấy anh đã lập tức vùng thoát ra
khỏi tay Sam Sam, bò xuống, chạy lon ton lại gần, ôm lấy chân Phong Đằng bằng
đôi tay mũm mĩm.
“Bế, bế, bế, bế”.
Phong Nguyệt thấy mất mặt quá, con trai nhà mình sao
cứ thấy anh cô là lại nũng nịu như thế chứ. Sam Sam thì lại khâm phục, nhóc
Ngôn Dự đúng là không thầy mà cũng học nên, công lực nịnh nọt quả là giỏi hơn
cô năm xưa nhiều.
Phong Đằng cúi xuống bế cậu nhóc lên, hỏi Phong Nguyệt:
“Đến bao giờ thế?”.
Phong Nguyệt đáp: “Vừa nãy, dự báo thời tiết nói tối
có tuyết lớn nên bọn em xuất phát sớm”.
Phong Đằng bế cậu nhóc lại ngồi cạnh Sam Sam, Sam
Sam đưa cho anh một ly trà nóng, Phong Đằng nghiêng sang hớp một ngụm rồi chê
bai. “Trà gì thế này?”.
Câu hỏi đó khiến Sam Sam muốn ngất. “… Không biết”.
Vẻ mặt Phong Đằng lập tức xuất hiện mấy chữ “Không
biết mà em cũng cho anh uống”, Sam Sam choáng váng đặt ly trà ra xa.
Phong Nguyệt thấy cảnh đó thì thầm lườm nguýt, ông
anh nhà mình sau khi kết hôn với Sam Sam, tật kén chọn càng lúc càng nặng, bây
giờ ngay cả trà cũng kén chọn nữa. Sao bên ngoài chưa thấy anh như vậy bao giờ!
Nói cho cùng chính vì thích bắt nạt Sam Sam, người
ta lấy những trò sến ra để thêm phần thú vị, còn anh thì lấy việc bắt nạt để thể
hiện tình cảm. Nhưng cũng chỉ có một mình anh mà thôi, nếu cô dám sai bảo Sam
Sam làm việc gì đó, ánh mắt của ông anh sẽ lập tức phóng thẳng đến.
Ngôn Thanh thấy anh vợ xuống thì cũng bỏ game mà đến
ngồi cùng, vừa uống trà vừa nói: “Mộng du giang hồ 2 quả thực khác với những
game trước kia em từng chơi, xem ra cho thêm Tiêu Nại mấy phần cũng không oan”.
Phong Nguyệt nói: “Có bao giờ anh thấy anh trai làm
chuyện lỗ vốn không?”.
Phong Đằng cười cười: “Sao lại không, có ai lại
tránh được chuyện đó”.
Sam Sam kéo tay cục cưng trong lòng Phong Đằng đùa
giỡn một lúc, sực nhớ ra gì đó: “Chị có mua một xấp giấy dán cửa vẫn chưa dán,
Phong Nguyệt có muốn làm cùng không”.
“Vâng”.
Hai người đứng lên dán giấy, Sam Sam rất tích cực, Tết
mà, phải làm những chuyện này mới hạnh phúc chứ, Phong Nguyệt thì khá là uể oải,
nhưng…
Nhìn hai người đàn ông trong phòng khách… còn khá
hơn là ngồi nghe họ nói chuyện.
Thực ra cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Phong Nguyệt mỉm
cười với bóng mình trong kính cửa sổ.
Sinh ra trong gia đình này, đã chứng kiến nhiều chuyện
vì danh lợi mà ám hại cả người thân, cũng từng lo lắng sẽ có một bà chị dâu “lợi
hại”, khiến cô và anh trai nảy sinh bất đồng và xa cách.
Cũng may là Sam Sam.
Sau khi Sam Sam gả vào nhà họ Phong, cô và anh trai
ngược lại thấy càng gần gũi nhau hơn. Anh cô trước kia không thân thiện gì mấy,
không đúng, bây giờ cũng không thể coi là thân thiện, nhưng vẫn khá hơn trước
kia một chút.
Phong Nguyệt nghĩ thế nên quay ra nhìn phòng khách,
nhóc Ngôn Dự đang vui đùa với hai người đàn ông, bò từ người này sang người
khác, Phong Nguyệt bất giác cười thành tiếng, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh
phúc bình yên.
Nhưng… Phong Nguyệt nhìn Sam Sam đang chạy ra ngoài
dán giấy cửa sổ, lại thấy lo âu.
Ông anh nhà cô kết hôn rồi càng lúc càng hấp dẫn, loại
đàn ông này có lực sát thương lớn với phụ nữ, Sam Sam sao chẳng ý thức được tí
nguy hiểm nào thế! Tuy nhân phẩm anh cô không có vấn đề, nhưng có một đứa con
thì sẽ an toàn hơn. Tuy cô hiếm khi đến tòa nhà Phong Đằng nhưng những câu chuyện
trong công ty cô lại rất rõ, người nhăm nhe muốn thay thế Sam Sam có cả đống cơ
mà!
Phong Nguyệt tự xưng là cô em chồng tuyệt nhất đảo đảo
mắt, nảy ra suy nghĩ.
Thế là…
Bữa tối giao thừa, Phong Nguyệt cứ ép Sam Sam uống
rượu, Phong Đằng lườm cô mấy cái, Phong Nguyệt cũng coi như không thấy.
Hê hê hê, năm đó nhớ Sam Sam kể chuyện tình của cô
và anh trai, Phong Nguyệt đã phát hiện, Sam Sam không chỉ không biết uống rượu
mà uống say rồi thì rất to gan, nghe nói năm đó say khướt còn dám từ chối lời
van xin tình yêu của ông anh mà! (Sam Sam: … Em nghe kiểu gì thế, đó mà gọi là
van xin tình yêu à…).
Có thể thấy, những chuyện mà lúc tỉnh không dám làm,
say rồi thì chưa chắc đâu. ~~~
Mười giờ, Phong Nguyệt vốn định ở lại thấy Sam Sam
gò má đỏ bừng, hai mắt mơ màng, sau khi thì thầm với Sam Sam một câu, cô đắc ý
rút lui thành công.
Cùng đón năm mới tuy rất vui, nhưng có việc còn quan
trọng hơn là cùng đón năm mới.
He he, làm kẻ phá đám thì không tốt đâu.
-----Tôi là đường phân cách mọi người muốn trong
sáng-----
-----Tôi là đường phân cách trời sáng-----
Mười giờ sáng mùng một, Song Nghi vốn tối giao thừa
phải viết cho kịp bản thảo đến tận nửa đêm mới ngủ, đã hứng chí gọi di động cho
Sam Sam, muốn hỏi cô mùng mấy về quê. Gọi mãi chẳng ai nghe, chuyển sang gọi số
nhà, vẫn không ai bắt máy, Song Nghi nhớ ra, năm mới Sam Sam hình như đến ở nhà
cũ gì đó của Phong Đằng thì phải.
Haizz~ đại gia thật là phiền phức!
Song Nghi lật tìm trong danh bạ một lúc lâu mới tìm
ra số, gọi đến, lần này quả nhiên có người nghe, là một ông lão rất khách sáo,
sau đó điện thoại lại được chuyển một lần, lần này là boss nhà Sam Sam.
“Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ, cung hỷ phát tài”.
Song Nghi chúc mừng liền một mạch rồi hỏi: “Sam Sam có đó không ạ?”.
Chỉ nghe bên kia đáp: “Cô ấy vẫn đang ngủ”.
Ngủ!
Song Nghi cảm giác mình như bị sét đánh đứng hình,
bây giờ đã mười giờ rồi, lẽ nào Sam Sam là heo ư, mà giờ vẫn ngủ? Vả lại mùng một
làm sao ngủ nướng được, trước kia cô nàng còn than vãn mùng một nhiều người đến
nhà chơi mà…
Í~~~
Đúng rồi, nếu nhiều người đến thì chắc chắn rất bận,
tối qua không chừng còn tiệc tùng gì đó… Đầu óc xưa nay vốn có trí tưởng tượng
phong phú của Song Nghi bắt đầu xuất hiện cảnh tiệc tùng của đại gia, áo xống rực
rỡ mỹ vị tràn đầy…
Ừ, hiểu rồi, tối qua Sam Sam chắc chắn quá mệt quá mệt
rồi, nên bây giờ vẫn không bò dậy nổi.
Haizz, thế mới bảo gả vào nhà giàu không ổn tí nào,
cứ bình thường là hay nhất!
^_^
Mười giờ rưỡi, Sam Sam từ từ mở mắt, gò má lập tức bị
cắn nhẹ một cái, giọng trầm trầm mang nét cười của người đàn ông vang lên bên
tai: “Ngủ đã chưa?”.
Sam Sam lờ đờ đảo mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, một
lúc lâu sau, nhìn người đàn ông đứng cạnh giường, Sam Sam thò tay ra khỏi chăn:
“Bao lì xì!”.
Phong Đằng cười thành tiếng: “Năm nay không có”.
Gian thương! Sam Sam căm phẫn: “Năm ngoái có mà”.
Bao lì xì là cô phải khó khăn lắm mới có được, kết
quả là mới lì xì có ba năm đã hết rồi?
Phong Đằng thấy bộ dạng tức tối của cô thì cười thầm
trong bụng, cố ý thở dài vẻ khó xử: “Không phải không muốn cho, mà là tối qua
anh lỡ tiêu thâm hụt rồi”.
Hai chữ “thâm hụt” anh nói vừa trầm khàn vừa mờ ám,
Sam Sam muốn giả bộ không hiểu cũng không được, mặt thoắt đỏ bừng!
Tối qua…
Cô cô cô thật… thật sự…
“Em nhiệt tình như thế, anh rất vui, nhưng say rồi
buông thả thì có hại cho cơ thể, sau này đừng thế nữa”.
Có thấy kiểu được nước mà còn làm bộ không?
Có thấy kiểu ăn uống no say rồi còn giả vờ đạo mạo
không?
Chính thế!
Sam Sam phớt lờ anh, mở mắt tìm kiếm, hôm qua say
váng vất không biết anh có dùng biện pháp phòng tránh không…
Phong Đằng đương nhiên biết cô đang tìm gì, cũng
không nói mà chỉ hỏi: “Sam Sam, có nhớ tối qua là ngày mấy không?”.
“Hai mươi lăm, còn hỏi nữa à”. Đêm giao thừa mà!
Phong Đằng mỉm cười im lặng nhìn cô, Sam Sam sởn cả da
gà, lần nào Đại boss cười thế cũng có chuyện chẳng lành, lẽ nào ngày đó đặc biệt
lắm ư?
Ngày hai mươi lăm? Ngày hai mươi lăm…
A a a, Sam Sam bỗng nhớ ra! Tối qua, tối qua là ngày
an toàn nhất của cô, tuy ngày an toàn của người khác chưa chắc đã chính xác,
nhưng ngày an toàn của cô rất chuẩn, rất chuẩn!
Cũng tức là… cô phí công rồi!
Sam Sam khóc không ra nước mắt, cô em chồng ơi là cô
em chồng!
Rượu có thể làm to gan!
Nhưng, rượu càng làm nhầm lẫn!