Bữa trưa tình yêu - Chương Phiên Ngoại 1
Sam Sam ăn no. Cuộc sống
thú vị sau khi cưới
1. Chuông điện
thoại
Sau khi cưới, ngày nọ, Phong Đằng bỗng phát hiện ra
trong di động của Sam Sam, tiếng chuông của mình lại y hệt những người đàn ông
khác!
Đột nhiên tức giận, ra lệnh Sam Sam phải đổi ngay nhạc
chuông khác mọi người.
Sam Sam run lẩy bẩy nói trước cơn thịnh nộ của anh:
“Di động của em có hai loại nhạc chuông, một loại cho nam, một loại cho nữ,
boss anh muốn làm giới thứ ba ư?”.
2. Nhà chocolate
của Sam Sam
Về nhà cửa, mơ ước thuở nhỏ của Sam Sam là một ngôi
nhà chocolate.
Ống khói chocolate, tường chocolate, cửa sổ
chocolate giường chocolate, tốt nhất là cả chăn cũng được làm từ chocolate, nửa
đêm tỉnh dậy vì đói thì ôm chăn cắn gặm, đợi hôm sau tỉnh dậy, chocolate bị cắn
mất lại tự động mọc lại.
Lớn hơn chút nữa, học trung học, Sam Sam bắt đầu xem
phim thần tượng, cũng điều chỉnh giấc mơ cho hợp thời. Nhà phải to, rất to rất
to, nhà phải xa, cách trường một vạn tám ngàn dặm, tốt nhất là trước cửa có một
con đường rợp bóng cây quanh co uốn lượn, đi cả nửa tiếng cũng chưa hết đường.
Như thế thì sáng sớm muộn học cũng có cớ.
Học đại học bắt đầu sống ở ký túc xá, mỗi lần trường
kiểm tra vệ sinh, Sam Sam đều quét dọn đến sức cùng lực kiệt eo nhức lưng đau,
mà đó chỉ là một gian phòng ký túc như chuồng chim bồ câu thôi! Nếu to hơn…
Sam Sam đã dập tắt giấc mơ về ngôi nhà to của mình một
cách tuyệt tình.
= =
Tha lỗi cho cô!
Trong đầu giai cấp vô sản Sam Sam hẳn nhiên chưa bao
giờ xuất hiện từ “osin”.
Tốt nghiệp xong đến thành phố S làm việc, tấc đất tấc
vàng, Sam Sam thuê một căn nhà rách nát cũng thấy đắt đỏ, thường xuyên nghĩ thầm
oán thán: Tôi không thể chỉ thuê một cái giường sao?
…
Có lúc thỉnh thoảng đọc tạp chí của đồng nghiệp, Sam
Sam hoa mắt bởi chung cư kiểu khách sạn mà tạp chí giới thiệu, cửa sổ lớn chạm
đất sáng sủa, thảm ấm áp, giường và gối đáng yêu… Quan trọng là nước nóng cung
cấp hai mươi tư trên hai mươi tư, không cần động tay, tan sở về nhà cứ nằm lăn
ra làm xác chết là được.
Nếu cao cấp hơn thì bấm chuông là có thức ăn ngon miễn
phí giao tận nơi…
Sam Sam bắt đầu liên tưởng mơ mộng một lúc, ảo tưởng
xong cúi xuống nhìn giá - mỗi mét vuông năm con số…
Im.
Ai ngờ ngày nọ, những giấc mơ lại được thực hiện.
Điều duy nhất khiếm khuyết là, mỗi ngôi nhà đều có một
Hắc Ma Vương Đại boss.
Những ngôi nhà lớn nhỏ đó đương nhiên là “của hồi
môn” của boss, nhà chocolate lại do cô Phong giúp thực hiện.
Cô Phong có lần vô tình biết được bà chị dâu thuở nhỏ
lại có giấc mơ đó, cứ khen suốt là lãng mạn, hôm sinh nhật Sam Sam, cô phất tay
một cái, gọi đầu bếp chuyên làm chocolate của khách sạn lớn, làm một ngôi nhà
chocolate cao hơn một mét trong phòng khách nhà họ Phong.
Ngôi nhà chocolate mà cô Phong nhờ người làm đương
nhiên là tinh xảo lạ thường, tuyệt đối khác với loại hay bán trong siêu thị.
Ngôi nhà chocolate này không chỉ có ống khói có hàng rào, có giường, có chăn,
mà còn có cả Sam Sam chocolate, và boss chocolate đen.
Tuy ngôi nhà nhỏ không thể vào ở, nhưng tâm ý đã được
thực hiện, Sam Sam rất cảm động, cô Phong cũng vì thế mà bị ông anh giận ngầm -
biết chuyện không báo thì thôi, còn dám giành việc làm với anh.
Hậu quả khi boss không vui là, vợ chồng Phong Nguyệt
vừa ăn xong đã bị đuổi về, thời gian còn lại, Sam Sam không có thời gian đâu mà
sờ đến ngôi nhà chocolate của cô.
Sinh nhật qua rồi Sam Sam mới bắt đầu ăn ngôi nhà
chocolate.
Trước tiên ăn hết Đại boss dư thừa.
Sau đó ăn đến chăn.
Rồi bẻ gãy hàng rào.
Ngày thứ N…
Lúc bẻ ống khói hơi quá tay, nhà bị sập… Cuối cùng đầu
bếp nhà họ Phong nấu chảy ngôi nhà, chế biến thành đủ món điểm tâm.
Thế là, ngôi nhà chocolate và boss chocolate bị Sam
Sam ăn hết vào bụng, trở thành một phần của cô, mãi mãi cũng không biến mất.
3. Nhật ký
Bayberry (Còn gọi là quả dâu rượu, có thể làm siro hoặc rượu bổ)
Loại hoa quả Sam Sam thích ăn nhất đều xuất hiện khi
giao mùa xuân và hạ, tháng ba, tháng tư có dâu, tiếp đó là dâu rượu. Dâu thì cô
rất thích ăn, đỏ hồng ngon lành, vừa thơm vừa ngọt lại nhiều nước. Dâu rượu thì
lại là vì tật cố chấp.
Lúc đó Sam Sam vẫn là học sinh cấp ba, có năm mùa
dâu rượu đến sớm, Sam Sam đi xe từ trường về nhà, thấy bán dâu rượu bên đường,
nước bọt ứa ra, về nhà nhờ mẹ mua, mẹ bảo: “Đầu mùa nên đắt lắm, qua vài hôm nữa
thì mua”.
Sam Sam vốn ngoan ngoãn, biết gia cảnh của mình bình
thường, mười mấy tệ một cân dâu rượu khá là xa xỉ nên cũng không nằng nặc đòi nữa,
ngoan ngoãn đợi hạ giá rồi mua.
Cấp ba sự học là quan trọng, Sam Sam cũng không để
tâm đến việc đó, một thời gian sau bỗng nhớ đến nên hỏi mẹ, “Dâu rượu đâu? Khi
nào mua ạ?”.
Mẹ trả lời: “Bây giờ đâu còn dâu rượu nữa, qua mùa rồi”.
Từ đó, Sam Sam đã có tật cố chấp với dâu rượu.
Rõ ràng không thích ăn nhất nhưng cứ thấy là mua.
Lúc học đại học cho dù sinh hoạt phí không nhiều, nhưng dâu rượu hễ xuất hiện,
mười mấy tệ một cân cũng mua. Sau khi lấy boss càng phát hiện ra một cách bất
ngờ rằng, vườn sau nhà boss lại có một cây dâu rượu.
Gốc dâu rượu đó có lẽ đã khá nhiều tuổi, theo lời quản
gia thì mỗi năm đều cho ra mấy trăm cân, quả nào cũng to và ngọt, nhà họ Phong
không ăn hết, thế là một phần ngâm rượu, một phần bỏ vào hộp tặng người khác.
Từ khi dâu rượu bắt đầu chín, Sam Sam cứ ăn mãi đến
cuối tháng sáu, không bỏ ngày nào, cô ăn thì không thấy cảm giác, Phong Đằng
nhìn lại cảm thấy ê cả răng. Buổi tối hôn cô cảm thấy vị dâu rượu ngọt thanh
nơi đầu lưỡi.
“Em không thấy ê răng à?”.
“Không mà”. Nằm trên người anh, Sam Sam kể anh nghe
tật cố chấp của mình, nói xong tổng kết, “Quả nhiên thứ không có được là thứ tốt
nhất, liệu em có quá ngoan ngoãn khi nhận lời gả cho anh không?”.
Đôi mắt vốn khép hờ của Phong Đằng mở choàng, lườm
cô: “Từ nhỏ đến lớn, thứ anh có được đều là tốt nhất”.
4. Chân tướng của
gan heo
Một hôm nọ sau khi kết hôn, Sam Sam trò chuyện với
Phong Nguyệt, nhớ lại chuyện cũ, cảm nhận sâu sắc cuộc sống “nước sôi lửa bỏng”
bây giờ hoàn toàn là do tai họa từ gan heo của đại tiểu thư mà ra, cô ủ rũ nói:
“Gan heo cả một tháng mà em đưa, đúng là hại người kinh khủng quá”.
Phong Nguyệt kinh ngạc: “Em có tặng gan heo cả tháng
bao giờ đâu? Chỉ có mấy ngày thôi mà”.
Sam Sam: “…”.
Hồi lâu sau Sam Sam nhớ lại, tức giận đùng đùng:
“Quá đáng, hôm nay chị phải cho anh ấy ngủ ở phòng làm việc”.
Phong Nguyệt nhìn Sam Sam bằng ánh mắt hoài nghi. Cô
hiểu ông anh mình nhất, ông anh này từ nhỏ đã nham hiểm xảo quyệt, từ nhỏ đến lớn
cô chưa lợi dụng được tí nào. Sam Sam làm được không?
Sam Sam đã tức tối gật đầu với vẻ kiên định vô cùng
trong ánh mắt ngờ vực của Phong Nguyệt.
Sáng sớm hôm sau, Phong Nguyệt đã gọi điện hỏi Sam
Sam: “Sao rồi sao rồi? Anh của em tối qua ngủ phòng làm việc ư?”. Tha thứ cho tật
buôn chuyện của cô, làm bà nội trợ là công việc tẻ nhạt nhất thế giới.
“A…”, Sam Sam ấp a ấp úng một lúc lâu mới ậm ừ trả lời:
“… Ừ”.
“Sao giọng chị lại mệt mỏi vậy?”.
“Ừm… chị phải đi họp rồi, cúp đây”.
Lập tức trong điện thoại vang lên tín hiệu máy bận,
Phong Nguyệt ngẩn người, không kìm được sự tò mò nên to gan gọi cho ông anh
mình: “Anh à, hôm qua, chuyện đó, Sam Sam hình như rất tức giận, không cãi nhau
chứ?”.
“Không”. Giọng Phong Đằng rất hòa nhã.
“Ha ha”. Phong Nguyệt cười khan, “Em nói mà, Sam Sam
còn bảo cho anh ngủ ở phòng làm việc, sao thế được, ha ha”.
“Hôm qua đúng là anh ngủ ở phòng làm việc”.
“Hả?”. Phong Nguyệt sửng sốt.
Bên kia đầu dây, Phong Đằng hình như đang cười khẽ,
“Thỉnh thoảng thay đổi chỗ cũng thú vị”.
Phong Nguyệt nghi ngờ, ngủ ở phòng làm việc thú vị lắm
sao? Hơn nữa giọng cười của ông anh cô kỳ quặc quá. Cô định hỏi nữa thì nghe
anh nói: “Sáng sớm em đã gọi điện hỏi chuyện này? Có phải là rảnh rỗi quá
không? Anh đi họp đây, cúp nhé”.
Lại tiếng máy bận.
Họp nữa à? Phong Nguyệt ném ống nghe xuống, bực bội,
nhưng ông anh đang làm việc mà lại nói nhiều với cô như thế thì thật hiếm có.
Chăm sóc đứa con một lúc lại thấy không cam tâm, lại đi hỏi Sam Sam, Sam Sam vẫn
lắp ba lắp bắp, nhanh chóng cúp máy.
Đầu dây bên kia, Sam Sam nằm bò lên bàn lặng lẽ than
thở, haizz~~ hôm qua sao lại không nghĩ ra nhỉ, còn đơn độc khiêu chiến với
boss, kết quả, kết quả…
Kết quả tối qua Đại boss đúng là ngủ ở phòng làm việc
thật, nhưng… cô cũng ngủ ở đó…
Sam Sam nhớ lại chuyện tối qua, mặt đỏ bừng bừng, bỗng
có tiếng tin nhắn điện thoại, cô cầm lên xem, tin nhắn đến từ Đại boss tự nhận
rằng hôm nay phải họp hành rất nhiều…
“Sam Sam, tối nay có cần nhốt anh trong nhà bếp
không?”.
5. Nhiều trận…
xuất phát từ nickname trên mạng…
Nghe kể, rất lâu rất lâu trước đó nickname trên mạng
của Sam Sam là cái gì mà không thể thi, nhưng từ khi vào Phong Đằng, nick QQ,
ID game, nick trên các diễn đàn mạng… thống nhất sửa thành “Đánh boss xong ngủ
thật sướng” nghe rất oai phong lẫm liệt.
Cái tên đó bản thân chẳng có vấn đề gì, thậm chí
trong một quãng thời gian, nó đã cống hiến cực lớn cho sức khỏe tinh thần và thể
xác của Sam Sam, nhưng sau khi kết hôn, Sam Sam vẫn quên không sửa lại mà chẳng
cảm nhận chút nguy hiểm nào đang rình rập.
Thế là…
Đêm đầu tiên sau khi hưởng tuần trăng mật quay về,
Sam Sam tắm xong, ôm laptop lên giường chat QQ với Song Nghi.
Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Gửi nhiều nhiều
hình lại đây, phải là phong cảnh và không có người nhé, như thế mới dễ tưởng tượng,
tớ cần làm tài liệu. ~~
Đánh boss xong ngủ thật sướng: Ồ, đa số vẫn chưa chỉnh
sửa xong, gửi trước mấy tấm nhé.
Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Được, đúng rồi, đừng
là ảnh cậu chụp, cậu chụp tồi lắm.
Đánh boss xong ngủ thật sướng: ~~~ Nhưng chẳng phải
cậu cần ảnh không có người?
Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Ừ, chỉ phong cảnh
thôi.
Đánh boss xong ngủ thật sướng: Ảnh anh ấy chụp đều
có tớ. = =
…
…
Đánh boss xong ngủ thật sướng: Ủa? Đâu rồi?
Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Đây này… Lúc nãy tớ
bỗng thấy tê dại toàn thân, ngón tay co giật, không gõ nổi chữ.
Đánh boss xong ngủ thật sướng: … Chưa yêu đương nên
sức đề kháng yếu quá.
Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Cậu cậu cậu, cậu gần
gũi boss nhà cậu xong, quả nhiên giờ thành đen rồi.
Sam Sam bị ba chữ “gần gũi” của Song Nghi làm đứng
hình, trong đầu lại xuất hiện cảnh vào sâu ra nông, đúng lúc đó, cửa nhà tắm mở
ra, trong làn hơi nước mờ mịt, Đại boss chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông bước
ra, tay cầm khăn bông trắng vừa lau tóc vừa tiến lại gần cô, trên cơ thể khỏe mạnh
còn đọng vài giọt nước, lại có một giọt nước từ làn tóc rơi xuống, cực kỳ mờ ám
lăn chậm rãi qua cổ họng, vòm ngực, phần bụng, cuối cùng biến mất ở cái nơi chỉ
quấn một chiếc khăn…
Sam Sam chỉ liếc nhìn một cái rồi nhịp tim và huyết
áp tăng chóng mặt, mặt đỏ như ráng chiều. Tuy dáng vẻ boss không mặc gì cũng đã
ngắm nghía vài lần, nhưng nhưng…
Sam Sam vội vàng không nhìn nữa, càng chăm chú chat
~ ing với Song Nghi.
Vô tư gõ thêm mấy chữ nữa, đầu giường bên kia đã lún
xuống, tích tắc sau cô bị kéo lại. Trong vòng tay mạnh mẽ cưỡng ép, gò má ép
vào lồng ngực trần, Sam Sam chỉ thấy người nóng lên, giống như trong cơ thể bỗng
cháy lên một ngọn lửa, đầu óc bỗng dưng váng vất mơ màng.
“Sấy tóc giúp anh nhé?”.
Giọng trầm khàn mờ đục, có khả năng làm mê hoặc thần
trí người khác, nhưng Sam Sam nghe rồi mọi suy nghĩ gì đó đều biến mất, lập tức
vùng ra khỏi lòng anh, nghiêm túc cảnh báo: “Em không muốn sấy tóc giúp
anh!”.
Phong Đằng nhướn mày.
Sam Sam đỏ mặt lặp lại: “Dù sao cũng không!”.
Sam Sam phản ứng gay gắt với chuyện sấy tóc như thế,
đơn giản là khi hưởng tuần trăng mật đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Lúc đó Sam Sam từng nhất thời hứng chí, chủ động đòi
được giúp boss sấy tóc, trong ti vi đều thế mà, nam chính hoặc nữ chính đứng
sau lưng đối phương, sấy tóc với vẻ yêu thương trìu mến, ngoài cửa sổ là trời
xanh biển ngọc, cảnh tượng ấy lãng mạn biết bao, tình tứ biết bao.
Thế nhưng khi bản thân cũng làm thế thì mới nhận ra,
ở cái thời đại này, phim truyền hình thật trong sáng và không đáng tin biết
bao.
Nam chính trong phim sẽ không thừa lúc nữ chính giúp
anh ta sấy tóc mà cởi nút áo và gặm vai cô ấy, cũng sẽ không biến thành tư thế
cuối cùng là - cô bị bế ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt.
“Anh thế này em không tiện sấy cho anh, tay đưa cao
quá nên mỏi lắm”.
Sam Sam đương nhiên là cự nự, nào ngờ Phong Đằng
nghe lại tưởng cô đang làm nũng, Phong Đằng cười khì: “Vậy anh thấp xuống”.
Anh cúi đầu, bàn tay vốn đang đùa giỡn phía dưới thuận
thế đẩy cô cao lên, anh ngậm lấy mỹ vị dâng đến tận miệng, cuối cùng còn không
quên hỏi vẻ ân cần: “Thế này tiện chưa?”.
…
…
…
Thần thánh ơi!
Sam Sam cảm thấy không khéo cả đời này cô thấy mái
tóc ướt đẫm của boss là sẽ nhớ đến cảnh đó. Nghĩ đến đấy, Sam Sam bỗng nhớ ra từ
“gần gũi” mà cô và Song Nghi đang nói, ưm… lỡ như bị boss nhìn thấy…
Sam Sam vội vã bye bye Song Nghi, lúng túng gập máy
lại, sau đó nói “em ngủ đây” rồi nhanh chóng chui vào chăn ngủ ing. ~~~
Dù sao tóc cô đã khô có thể ngủ được, còn về ai đó
tóc chưa khô ngủ thế nào thì cô mặc kệ.
Chắc là, Đại boss không nhìn thấy nhỉ, nếu không anh
sẽ chẳng điềm nhiên như thế, Sam Sam tự thôi miên, dần dần trôi vào giấc ngủ.
Lúc mơ màng hình như nghe tiếng lật trang giấy, ừ, chắc Boss đang xem giấy tờ,
về rồi anh lại bắt đầu bận rộn mà…
Bất giác chú ý đến âm thanh lật giấy, một trang, hai
trang…
“Ngủ rồi?”.
Ủa? Sam Sam vội nhắm tịt mắt, thở đều đặn ra vẻ ngủ
say.
Lại lật một trang.
“Lúc nãy anh thấy rồi”.
A a a, anh quả nhiên vẫn thấy hai chữ “gần gũi” sao?
Sam Sam xoay người lại đối diện anh: “Không phải em nói”.
Nên trong đầu cô không nghĩ tới những chuyện đó, nên
anh đừng hiểu lầm cô muốn làm gì đó.
“Thế à?”. Phong Đằng hỏi lại bâng quơ, sau đó đọc
lên bằng một giọng cực kỳ dịu dàng, “Đánh boss xong ngủ thật sướng, cái này
không phải em?”.
Toi rồi, sao cô lại quên còn vấn đề này, Sam Sam vội
vàng khai thật, ấp úng nói: “Là em, em đặt chơi thôi, anh không để bụng chứ?”.
“Đương nhiên là không”. Ánh mắt Phong Đằng ngước lên
khỏi xấp tài liệu, rơi xuống người cô vẻ cực kỳ vô hại, sau đó động tác thanh lịch
gập tài liệu lại đặt sang một bên, hỏi vẻ nghiêm túc: “Nhưng hôm nay Sam Sam
chưa đánh, sao lại ngủ rồi?”.
Hả? Sam Sam chưa kịp hiểu hàm nghĩa trong câu đó thì
đã bị anh quay sang bế bổng lên, giây sau đó cô đã ngồi lên người anh, đờ đẫn
nhìn anh chụp lấy ngón tay cô cho vào miệng gặm nhấm, nhìn vào mắt cô cực kỳ mờ
ám: “Sam Sam định lấy gì đánh anh? Cái này?”.
-- Tôi là đường phân cách làm ca đêm –
-- Tôi là đường phân cách bị nhà tư bản cưỡng bức
tăng ca suốt đêm.
Một đêm đánh nhau mấy lần, mà còn bị cưỡng bức làm
người đánh chính, hôm sau Sam Sam vừa xấu hổ lẫn phẫn nộ sửa lại nickname - Đại
boss giở trò lưu manh! Nhưng bất hạnh là, mấy hôm sau, nickname đó lại bị Đại
boss nhìn thấy.
Đại boss không hổ là boss nhân tài giỏi giang đẹp
trai cấp biến thái, nhanh chóng lý giải “hàm nghĩa sâu xa” ẩn chứa sau cái tên ấy,
mỉm cười nói: “Thì ra Sam Sam thích anh chủ động”.
Thích anh chủ động?
Anh anh anh làm sao lại đúc kết như thế được chứ!
Giở trò lưu manh… chủ động…
Giở trò lưu manh… chủ động…
Thời gian tiếp đó, Sam Sam không ngừng tìm kiếm mối
quan hệ logic giữa hai vế đó, đồng thời, thuận tiện, cũng bị chủ động triệt để!
Sam Sam đành tiếp tục sửa nickname, để diễn tả sự phẫn
nộ của mình, nickname lần này đổi thành - “Đại boss không phải người!”.
Vì có nền tảng “Đại boss giở trò lưu manh” trước đó
mà nickname này vừa xuất hiện, Song Nghi đã liên tưởng phong phú mà bàng hoàng:
“Ôi chao, là kiểu không phải người một đêm bảy lần trong tiểu thuyết đó sao?”.
Sam Sam nước mắt ròng ròng, Song Nghi đã nghĩ biến
thái như thế, Đại boss chỉ có thể càng biến thái, chưa biết chừng sẽ kéo cô
khiêu chiến giới hạn cao nhất của “không phải là người” cho xem. Cứ đổi vậy, cô
không muốn lại phải “Ngày nối tiếp đêm, nhất quyết không rời” nữa đâu.
Phải sửa, phải sửa, nhất định phải sửa, nhưng sửa
thành gì cơ chứ?
Sam Sam nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy an toàn là số một,
thế là tiêu diệt hoàn toàn sự tồn tại của Đại boss trong nickname của cô. Tên mới
là “33 được 6”, đơn giản dễ nhớ lại đặc biệt, Sam Sam nghĩ thầm, lần này Đại
boss không thể túm được gì mà suy diễn nữa.
Tối hôm sửa tên, Sam Sam cố ý trò chuyện với Song
Nghi trước mặt boss, Đại boss nhìn thấy, quả nhiên không phản ứng, Sam Sam vẫn
chưa yên tâm lắm, truy hỏi: “Nickname mới của em được chứ?”.
Đại boss hờ hững: “Không có anh nữa à?”.
Sam Sam vội vàng gật đầu: “Lần này không có boss anh
nữa!”.
Phong Đằng “ừ” một tiếng rồi vùi đầu vào làm việc.
Sam Sam đã thở phào nhẹ nhõm, qua ải rồi qua ải rồi, ha ha ha.
Thế nhưng sự thực chứng minh, trong đấu tranh với tư
bản, Sam Sam vẫn không đủ kinh nghiệm.
Đêm vẫn chưa qua, làm sao nói là qua ải được.
Lại trước khi ngủ, một câu “Chúng ta nghiên cứu vấn
đề tồn tại” của Đại boss đã khiến Sam Sam mất cả đêm, sức cùng lực kiệt mà lĩnh
ngộ được thế nào là…
“Tồn tại”.
Sam Sam đau khổ vô cùng, đầu hàng nhận thua. Chẳng
đã biết sớm rồi sao, đấu với boss là khờ khạo vô cùng, nịnh nọt xun xoe mới là
đúng đắn.
Thế là cuối cùng nickname mới ra lò, “Đại boss thật
vĩ đại”, vừa tồn tại lại vĩ đại, lần này chắc được chứ gì. Buổi tối Đại boss ngự
lãm, quả nhiên rất hài lòng. Sam Sam cũng hài lòng vì sự hài lòng của boss, chỉ
là có phần không chấp nhận nổi tình tiết xảy ra sau đó…
Đại boss lại hỏi: “Thế, Sam Sam cảm thấy anh vĩ đại
chỗ nào?”.
Tốt thôi, hỏi thế cũng bình thường, chỉ cần anh
không tóm lấy tay cô, cưỡng ép đưa đến một nơi nào đó a a a!
Thế là…
Không tránh khỏi một cuộc chiến cam go.
Sam Sam thở hổn hển hỏi: “Em không sửa tên nữa”.
Phong Đằng nhướn mày: “Không sửa thật à?”.
Giọng điệu có vẻ tiếc nuối.
“Không sửa nữa!”. Sam Sam nằm bò trên người anh, yếu
ớt nhưng chắc chắn như đinh đóng cột. Cô đã nhận thức sâu sắc rằng, đối với
boss, sửa nickname chính là sửa cái gì đó…
“Cũng tốt”. Ngón tay vẻ như vô tình ve vuốt chỗ đã
phải chịu đựng anh, Phong Đằng thong thả: “Em mà sửa thì anh lại có điều kiện
phản xạ, em sửa đi sửa lại, anh cũng rất vất vả”.
Sam Sam muốn khóc: “… Anh có thể không vất vả mà”.
Ai kia đã ăn uống no say mỉm cười, khẽ hôn lên đôi mắt
lóng lánh nước của cô. “Anh cam tâm tình nguyện”.
Í? Sam Sam ngẩn ngơ nhìn anh. Từ khi kết hôn, mỗi nụ
hôn của Đại boss đều tràn đầy mùi vị ham muốn mãnh liệt, lúc nãy hình như không
phải, mà rất nhẹ nhàng, nhưng lại sâu sắc rung động hơn bất cứ nụ hôn nào… hình
như thấp thoáng một cảm xúc anh chưa bao giờ tiết lộ ra…
Thấy bộ dạng ngờ nghệch của cô, Phong Đằng lại cười:
“Sam Sam, sau này không được từ chối sấy tóc cho anh”.