Bữa trưa tình yêu - Chương 01 - 02 - 03

Chương 1

Sự việc xảy ra sau
khi Tiết Sam Sam phải tăng ca liên tục năm ngày.

Rõ ràng là lễ Quốc
khánh nhưng vì cuối tháng phải kết toán nên tất cả mọi người trong phòng tài vụ
đều phải tăng ca. Tiết Sam Sam là nhân viên quèn mới vào đã bị một mớ bảng biểu
hành hạ đến mức quýnh quáng cả chân tay, đầu váng mắt hoa, cuối cùng đến tối
ngày mùng ba, trưởng phòng tuyên bố đã hoàn thành xong mọi công việc, Sam Sam vừa
về đến nhà trọ là nhào ngay lên giường ngủ mê mệt.

Trong lúc mơ màng
hình như nghe thấy có tiếng điện thoại di động, Sam Sam nhắm tịt mắt lần mò
trên giường mãi mới tìm thấy điện thoại, bấm nút nghe theo cảm giác, ậm ừ: “A
lô”.

“Chào cô, xin hỏi
có phải là cô Tiết Sam Sam không ạ?”.

“Ừm, vâng”.

“Đây là bệnh viện
XX, mời cô đến ngay khoa phụ sản bệnh viện XX”.

“Ồ… vâng”.

Đối phương vẫn còn
bla bla một thôi một hồi, Sam Sam nghe tai này lại cho ra tai kia, cứ “ừ à ồ”
đáp lại. Cuối cùng bên kia gác điện thoại, thế giới đã yên tĩnh, Sam Sam rúc
vào trong chăn tiếp tục ngủ.

Mấy phút sau, Tiết Sam Sam ngồi bật dậy.

Lúc nãy cô nghe thấy gì nhỉ? Bệnh viện?

!

Chắc không phải là ông bà già nhà cô xảy ra chuyện
gì chứ!

Sam Sam mang giày vào rồi chạy như bay ra cửa, lúc gọi
xe giục tài xế lái nhanh đến bệnh viện XX, cô bỗng nhớ ra - Không đúng, cô đã đến
làm việc ở thành phố S rồi, không còn ở quê nữa, bố mẹ không thể nào ở bệnh viện
thành phố S được, hơn nữa lúc nãy hình như cô nghe người bên kia nói là… khoa
phụ sản?

Việc xảy ra sau đó đối với một cô nàng thường dân
như Sam Sam mà nói quả đúng là ly kỳ hệt tiểu thuyết.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác
nhỏ cho người yêu sách.]

Đầu tiên là khi vừa xuống xe ở cổng bệnh viện, Sam
Sam còn chưa hết xót xa năm mươi tệ tiền xe, thì đã gặp ngay hai gã đàn ông cao
to đeo kính đen, có vẻ đã đợi ở cổng lâu lắm rồi, hơn nữa vừa nhìn là đã nhận
ngay ra cô.

“Cô Tiết Sam Sam, xin mời đi theo chúng tôi”.

Sau đó Sam Sam bị hai người đó đưa đến trước phòng mổ
khoa phụ sản trong nỗi kinh hoàng khi gặp phải xã hội đen, rồi sau đó lại bị một
người đàn ông mồ hôi mồ kê đầm đìa lao đến, nắm chặt lấy tay cô.

“Cô Tiết Sam Sam, xin cô hãy cứu lấy vợ tôi”.

Sam Sam hoang mang bị anh ta lay lắc dữ dội. “Hừm…
chuyện đó…”.

Có ai nói cô biết rốt cuộc là chuyện gì không… Còn nữa,
ông anh này, tay tôi sắp bị anh bóp nát vụn ra rồi đây này…

“Ngôn Thanh, buông tay ra”.

Một mệnh lệnh ngắn gọn nhưng vô cùng mạnh mẽ, người
đàn ông tên Ngôn Thanh kia lập tức buông tay.

Sam Sam bất giác nhìn về phía phát ra giọng nói ấy,
sau đó mắt như đứng tròng. Chỉ là gương mặt nhìn nghiêng của một người đàn ông
đang ngồi mà thôi, nhưng lại thu hút ánh mắt cô như đang tỏa hào quang. Hình
như người đó vừa rời khỏi một buổi tiệc nào đó, vận một bộ Âu phục đen rất chỉnh
tề, gương mặt hơi mệt mỏi và có vẻ xa cách cao ngạo theo thói quen. Anh giũ giũ
vạt áo rồi đứng dậy, bước lại gần Tiết Sam Sam bằng những bước chân ngạo mạn.

“Tiết Sam Sam?”.

Sam Sam đờ đẫn gật đầu.

“Nhóm máu AB Rh-?”.

Sam Sam tiếp tục gật đầu.

Người đàn ông đó tuy vẫn giữ vẻ mặt ngạo mạn, nhưng
trong ánh mắt đã thoáng nét nhẹ nhõm.

“Em gái của tôi cùng nhóm máu hiếm như cô, nó vừa được
đưa vào phòng đợi sinh, ngân hàng máu lại thiếu tạm thời, để tránh rủi ro xin
cô hãy đợi ở đây phòng lúc cần đến”.

Thì ra là chuyện này, Sam Sam vỡ lẽ. Lúc khám sức khỏe
hồi đại học, cô đã biết nhóm máu của mình rất hiếm, vì thế mỗi lần qua đường đều
rất cẩn thận, sợ xảy ra sự cố, mất máu thì chết chắc.

“Không sao không sao”. Sam Sam bỗng nảy sinh cảm
giác “đồng bệnh tương lân” với sản phụ trong phòng kia, nhận lời không chút do
dự, có điều…

Sam Sam ngượng ngập nói: “À… tôi có thể hỏi một câu
không?”.

“Cô hỏi đi”. Rõ ràng là kẻ cần được giúp, nhưng người
đàn ông kia cứ tỏ vẻ bề trên, mà người xung quanh dường như cũng cảm thấy thái
độ đó của anh ta là lẽ đương nhiên, đến nỗi Tiết Sam Sam cũng sắp bị ảo giác đó
mất rồi.

“Ừm… Mọi người là
ai vậy?”. Còn nữa, sao họ lại liên lạc được với cô chứ?

Người đàn ông đó
nhìn Tiết Sam Sam bằng ánh mắt kỳ quặc vài giây, sau đó chậm rãi mở miệng, “Kẻ
hèn này là Phong Đằng”.

Sam Sam nghĩ mãi rồi
nói với vẻ xấu hổ, “Thế thì, tôi có quen anh không?”.

Ngôn Thanh lau mồ hôi. “Cô Tiết à, cô là nhân viên
công ty Phong Đằng phải không. Chẳng lẽ lúc học bồi dưỡng cô chưa học lịch sử
phát triển công ty, cũng chưa bao giờ lên trang web công ty?”.

Miệng Sam Sam lúc thì há hốc thành chữ O, lúc lại
thành chữ A. Cô… cô nhớ ra rồi…

Phong Đằng(*)… Phong Đằng…

(*) Chữ Phong
trong công ty Phong Đằng và Phong
trong tên của Phong Đằng viết khác
nhau nhưng phát âm giống nhau (ND).

Là tổng, tổng, tổng… giám đốc.

Sam Sam vô cùng ngoan ngoãn ngồi đợi trước phòng
sinh làm ngân hàng máu tạm thời, trong lúc đó lại bị tổng giám đốc sai bảo đi
làm xét nghiệm máu, để chứng minh cơ thể khỏe mạnh, máu đạt chuẩn.

Sản phụ trong lúc sinh quả nhiên có lúc gặp nguy hiểm,
Sam Sam ngoan ngoãn cho rút 300cc máu, sản phụ đã được bình an, Sam Sam ra khỏi
bệnh viện trước sự cảm tạ rối rít của Ngôn Thanh, đi được một lúc, cô dừng lại,
nhìn mặt trăng mà ngửa đầu thở dài thườn thượt.

“Bọn tư bản quả nhiên là quỷ hút máu, vô nhân tính,
quá vô nhân tính”.

Sam Sam đang lắc đầu lia lịa không chú ý thấy một
chiếc xe Limousine dài màu đen dừng lại sau lưng cô, nghe thấy lời than thở của
cô, người đàn ông ngồi ghế sau nhếch môi lên, sau đó lại đóng cửa kính xe vừa mở
ra ban nãy.

“Lái đi”.

“Sếp à, lúc nãy sếp chẳng đã bảo là đưa cô Tiết về
hay sao?”.

“Không cần”. Người đàn ông nói với vẻ dửng dưng, “Bọn
tư bản đều vô nhân tính”.

Chương 2

Sam Sam từ nhỏ đã khỏe mạnh, bị rút mất 300cc máu mà
vẫn không sao, nhảy nhót được vài ngày thì kỳ nghỉ đã qua, lại phải đi làm lại.

Sáng mùng tám vừa vào công ty, Sam Sam đã bị trưởng
phòng nóng tính gọi vào văn phòng mắng mỏ một trận, vì số liệu trong bảng biểu
mà cô ký tên đã xảy ra sai sót. Phong Đằng là tập đoàn lớn, dưới trướng có đến
mấy công ty con ngành nghề khác nhau, mỗi công ty lại lớn nhỏ khác nhau với những
số liệu kế toán khác nhau. Sam Sam là người mới, thực ra căn bản cũng không làm
gì, chỉ quan sát đồng nghiệp hướng dẫn cô làm bảng biểu, cô đứng cạnh học tập,
sau đó chỉ cần ký tên lên bảng biểu mà đồng nghiệp đã làm xong mà thôi. Tình huống
đó trưởng phòng cũng biết tỏng, có điều ông ta vốn dĩ đã không ưa người mới
này, nên mượn cớ để trút giận.

Nói ra thì
Sam Sam cũng không làm gì sai, mà sai lầm duy nhất là cô rõ ràng không đủ tiêu
chuẩn mà lại được vào công ty nổi tiếng vốn khắt khe trong việc tuyển chọn,
không tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng thì không thể vào được, mà còn đá
văng đi một người mới có điều kiện rất tốt mà trưởng phòng đã nhắm đến. Trưởng
phòng tài vụ là một ông bác thẳng như ruột ngựa, nghi ngờ Sam Sam đi cửa sau
nên tất nhiên là rất trái tai gai mắt với Sam Sam.

Có thể vào được Phong Đằng, có lúc Sam Sam cũng tự
thấy ngại ngùng. Tuy cô cũng tốt nghiệp đại học ngành Xây dựng 211(*), chứng chỉ
tiếng Anh cấp sáu và kế toán cấp hai cũng có đủ, nhưng so với sơ yếu lý lịch rực
rỡ của các đồng nghiệp khác thì vẫn kém xa. Lúc đầu chỉ điền hồ sơ trên mạng
theo bạn học mà không ôm chút hy vọng gì, ai ngờ lại được tuyển chứ.

(*) “Xây dựng
211” do chính phủ Trung Quốc tập trung sức mạnh mọi lĩnh vực từ trung ương đến
địa phương để nghênh đón thử thách cách mạng kỹ thuật thế kỷ mới, hướng đến thế
kỷ XXI (ND).

Ông bác kết thúc màn mắng mỏ với câu “Đại học tầm
thường trình độ tầm thường, không biết phòng nhân sự tại sao lại tuyển cô, tốt
nhất cô nên suy nghĩ xem làm cách nào để qua được thời hạn thử việc”, Sam Sam ủ
rũ ra khỏi văn phòng ông ta.

Hạn thử việc ơi hạn thử việc, không biết sếp có thể
nể tình cô hôm đó đã hiến máu miễn phí cộng với thái độ tích cực mà cho cô vượt
qua hạn thử việc không, như thế thì ít nhất sau này cô còn có thể làm ngân hàng
máu tạm thời mà.

Một món tiền lương mà tới hai tác dụng, lời to quá
còn gì…

Ủa, Sam Sam bỗng nảy ra một ý nghĩ, chắc không vì
nhóm máu hiếm cô mới được tuyển dụng chứ? Còn nhớ lúc đầu trên hồ sơ dự tuyển
viết rõ phải điền nhóm máu vào, cô còn thắc mắc mãi cơ mà.

Chuyện Sam Sam bị ông bác mắng một trận không hề khiến
các đồng nghiệp quan tâm, đa số đều bận việc của mình, điều này khiến Sam Sam
đã buồn rầu lại càng thêm rầu rĩ.

Hai nhân viên mới vào cùng đợt với Sam Sam đã nhanh
chóng tìm thấy đàn anh hoặc đàn chị cùng trường với mình trong văn phòng, hòa
nhập vào môi trường lớn rất suôn sẻ, Sam Sam lại luôn có cảm giác vào nhầm chỗ,
chuyện đó khiến Sam Sam từ nhỏ đến lớn vẫn vô địch về khoản giao thiệp với người
ngoài cũng cảm thấy có phần đau buồn, không tránh khỏi hoài nghi bản thân có phải
là quá kém cỏi hay không.

Thực ra cũng chẳng phải là vấn đề của cô, một mặt là
do văn hóa tập đoàn Phong Đằng nhấn mạnh phải “lạnh lùng và hiệu quả”, rất phản
cảm với việc giao lưu thừa thãi trong văn phòng; mặt khác là các đồng nghiệp đều
cảm thấy với trình độ học vấn của Tiết Sam Sam mà vào được đây thì chắc chắn là
có hậu thuẫn nào khác, trước khi làm rõ hậu phương của cô là ai, mọi người đều
đứng quan sát từ xa, vừa không lạnh nhạt với cô quá mà cũng không thân mật với
cô quá - đó là một trong những phép tắc sinh tồn ở công ty lớn trong mối quan hệ
phức tạp giữa người với người.

Nhưng cô nhân viên mới ấy bình thường nhìn rất thực
thà, mà lại kín như hũ nút trong chuyện này, trong văn phòng có người cũng thăm
dò xa xôi mấy bận mà cũng không hỏi được tí dấu vết nào.

Thế nhưng trưa nay, chuyện đoán mò hậu thuẫn của Tiết
Sam Sam cuối cùng đã có kết quả.

Thư ký trưởng của văn phòng tổng giám đốc Linda cầm
một hộp cơm rất không phù hợp với thân phận người đẹp quản lý cấp cao đứng trước
cửa phòng tài vụ. “Xin hỏi ai là Tiết Sam Sam?”.

Sam Sam nghi ngại nhìn đồng nghiệp, sau đó đứng dậy.
“Tôi đây”.

Trong những lời xì xào bàn tán và vẻ mặt kỳ quặc của
đồng nghiệp, Tiết Sam Sam đoán cô nàng kia tuyệt đối không đơn giản, trong lòng
bất giác rên rỉ đau khổ.

Không phải chứ, chỉ sai số liệu mà đến quản lý cấp
cao cũng bị kinh động ư? Người ta đến cơm cũng chưa ăn mà ôm hộp cơm đến tóm
người, lẽ nào hôm nay cô phải cuốn xéo khỏi đây?

Tiết Sam Sam gượng gạo đứng đó, nhìn Linda tiến đến,
dừng trước mặt cô.

Sau đó Linda mỉm cười lên tiếng: “Chào cô Tiết, tôi
là Linda, đây là bữa trưa tổng giám đốc Phong bảo tôi đưa đến cho cô”.

Tổng giám đốc Phong? Bữa trưa?

Các đồng nghiệp bất giác há hốc miệng… Không phải chứ…
hậu thuẫn của Tiết Sam Sam… lại là… lại là tổng giám đốc?

Tất nhiên, nếu họ chịu khó nhìn sang Tiết Sam Sam,
thì sẽ phát hiện ra miệng cô còn há to hơn cả họ nữa.

Linda phất áo bỏ đi, để lại hộp cơm, các đồng nghiệp
cũng đi ăn với vẻ mặt nghĩ ngợi lung lắm, trong văn phòng chỉ còn lại Tiết Sam
Sam, cô mở hộp cơm ra với sự cảm kích vô bờ bến trong tình cảm ấm áp mà nhà tư
bản đã trao cho.

Tuy không phải bào ngư vi cá như Sam Sam vẫn hằng ảo
tưởng, nhưng bữa trưa vẫn vô cùng thịnh soạn. Cơm tấm, gan heo xào, thịt bò
xào, rau bina luộc, salad rong biển, trứng xào mộc nhĩ.

Có thêm cả vài miếng cà - rốt sống, một bát canh đậu
đỏ hầm táo tàu ngọt lịm.

Ba mặn ba chay, mùi thơm nức mũi, nhưng mấy thứ này…
đều là món bổ máu chăng?

Sam Sam lúc nãy còn đang chìm đắm trong tình cảm ấm
áp của nhà tư bản bỗng có linh cảm không lành, chắc không phải em gái sếp tổng
lại xảy ra vấn đề gì đó nên sếp tổng muốn nuôi béo cô rồi tiếp tục rút máu đó
chứ. = =

Chương 3

Bữa trưa bổ máu mà hôm sau được mang đến đúng giờ
càng khẳng định thêm suy nghĩ của Sam Sam, nhưng lần này không còn do Linda
mang đến, là một em gái xinh đẹp khác của văn phòng tổng giám đốc, tự xưng là
trợ lý A May của Linda.

Hôm sau nữa người đưa cơm tên A Vi.

Mỗi ngày đều là các cô em xinh đẹp khác nhau đưa cơm
(thậm chí có hai lần còn do anh chàng trợ lý đẹp trai vô cùng tuyệt vời mang đến,
khiến trái tim bé nhỏ của Sam Sam cứ đập thình thịch liên hồi), điều duy nhất
giống nhau là món gan heo trong hộp.

Sam Sam thật chỉ muốn hét một tiếng thật lớn - tôi
có thể dâng hiến máu tươi tôi nuôi dưỡng hơn hai mươi năm qua, làm ơn đừng bắt
tôi ăn món gan heo này nữa… cho tôi chọn món đi…

Đương nhiên, câu đó chỉ có thể tự tưởng tượng trong
lòng, có cho Tiết Sam Sam thêm mười lá gan nữa cô cũng chẳng dám hét ra thật.

Ăn bữa trưa đặc biệt do văn phòng tổng giám đốc chuẩn
bị liên tục trong hai tuần, ngô nghê như Tiết Sam Sam cũng bắt đầu cảm thấy bất
an.

Tóm lại là muốn rút của cô bao nhiêu máu mà để cô ăn
nhiều như thế chứ…

Không phải Sam Sam chưa từng nghĩ rằng sẽ xin thôi
việc, nhưng lần nào cô cũng nghĩ rằng ngày mai chắc sẽ không đưa cơm đến nữa,
thế là lại nuốt nước bọt lặng im, ai ngờ cấp trên lại quả quyết đưa liên tục
hai tuần.

Thứ hai của tuần thứ ba, Sam Sam kéo cô thư ký ra, rất
thành khẩn cảm ơn công ty cảm ơn tổng giám đốc cảm ơn cô thư ký đã đưa cơm, bày
tỏ cho dù cô không ăn cơm cũng nguyện lao vào dầu sôi biển lửa vì công ty, vung
vãi ít nhất 400cc máu, thế nên ngày mai xin đừng đưa cơm cho cô nữa (mấy câu
này Sam Sam đã soạn mất hai ngày, cả hai ngày cuối tuần đều chỉ làm việc đó, tự
nhận là đã rất ngắn gọn mà tập trung vào điểm chính).

Cô thư ký lại cười nói với vẻ nhã nhặn: “Tôi làm việc
theo lời dặn của tổng giám đốc, cô Tiết nếu có ý kiến gì khác thì tốt nhất là
đích thân đến nói với tổng giám đốc ấy”.

Sam Sam đần mặt ra, cô là một nhân viên kế toán tép
riu, sao lại nói chuyện với tổng giám đốc được. Hơn nữa Phong Đằng lớn như thế,
ngay cả văn phòng sếp tổng ở đâu cô cũng không biết cơ mà. Được thôi, cho dù có
thể đi theo cô thư ký để tìm ngài tổng giám đốc, nhưng… nhưng… thực sự là cô
không có can đảm!

Thế là Tiết Sam Sam đành mặt dày ăn gan heo mỗi ngày
trong ánh mắt ngưỡng mộ lẫn dò xét của mọi người trong văn phòng… Sau đó đã bị
nóng trong người một cách thê thảm, gương mặt chưa bao giờ nổi mụn cũng xuất hiện
những nốt đo đỏ rất quang vinh, cố thủ và dương oai trên vầng trán của cô.

Tất nhiên là cũng có việc tốt, quãng thời gian này,
Sam Sam cảm nhận được sự ấm áp như mùa xuân trong văn phòng. Các đồng nghiệp
không hổ là anh tài, bắt đầu âm thầm lặng lẽ đối xử tốt với cô. Sam Sam trước
kia gặp khó khăn trong công việc thì cầm tài liệu đi hỏi han khắp nơi, cũng
chưa chắc có được câu trả lời tử tế, mọi người đều bận mà, ai rảnh rỗi giúp người
mới. Giờ đây thì khác, đồng nghiệp chủ động hỏi thăm kiểu như trong công việc
có gặp vấn đề gì không, có lúc còn tiện tay giúp Sam Sam rót ly trà nóng, thỉnh
thoảng lúc buôn dưa cũng nhớ lôi Sam Sam vào đề tài trò chuyện…

Sam Sam cũng chưa ngốc đến độ không biết vì sao thái
độ của các đồng nghiệp lại thay đổi như thế, cô là một cô bé thật thà, chỉ sợ bị
hiểu nhầm thành hoàng thân quốc thích gì đó, vội vàng giải thích sở dĩ tổng
giám đốc đưa cơm trưa cho cô là vì cô từng giúp anh một chuyện nhỏ xíu. Cụ thể
là chuyện gì thì cô không nói, vì cảm thấy như vậy là can thiệp vào chuyện
riêng của người ta. Vẻ mặt các đồng nghiệp như vỡ lẽ, trong lòng thì chẳng tin
tí nào, một nhân viên quèn như cô có thể giúp được sếp tổng cái gì, cho dù giúp
được thật cũng đâu cần cảm ơn bằng cách đưa cơm mỗi ngày thế chứ, rõ ràng là có
gì mờ ám. Sam Sam thấy mọi người tỏ vẻ tin tưởng thì cho rằng hiểu nhầm đã được
giải tỏa, không hề biết rằng càng giải thích lại càng bị hiểu lầm hơn.

Ông bác trưởng phòng ưa soi mói cũng trở nên cực kỳ
khách sáo, cũng chẳng phải trưởng phòng nhân cơ hội mà dựa dẫm gì, ông bác này
chỉ cảm thấy hậu thuẫn của cô bé này vững chắc như vậy, mà tính cách lại khiêm
tốn, chịu khó học tập, làm việc chăm chỉ, thật là hiếm có, thế nên cũng mỗi lúc
một hài lòng.

Sam Sam ăn cơm gan heo đến tuần thứ tư thì hôm đó,
cô thư ký ngoài việc mang bữa trưa đến, còn đưa cho Sam Sam một tấm thiệp mời.
Một tấm thiệp vô cùng đẹp đẽ, Sam Sam vừa thầm than thở đại gia quả nhiên khác
người thường, vừa mở ra xem, bên trong viết…

Tiệc đầy tháng cho bé vào tám giờ tối thứ sáu ngày
mùng hai tháng mười một năm XX.

Sự tham dự của cô Tiết Sam Sam là niềm vinh hạnh của
chúng tôi.

Ngôn Thanh, Phong Nguyệt kính mời.

Địa chỉ: Hội quán XX.

Bên dưới còn có hàng chữ bổ sung địa chỉ của hội
quán XX bằng mực đen.

Ba chữ “Tiết Sam Sam” và dòng địa chỉ kia đều viết bằng
bút mực, nhưng nét chữ lại khác hẳn, ba chữ Tiết Sam Sam viết rất thanh tú, Sam
Sam đoán là do cô Phong có cùng nhóm máu với cô viết. Dòng địa chỉ bên dưới lại
viết rất mạnh, đâm thủng cả tờ giấy, khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ mà lại
uy nghiêm sắc sảo, làm Sam Sam vừa nhìn một cái đã liên tưởng đến anh sếp tổng
ngạo mạn mà cô nhìn thấy ở bệnh viện.

Nhưng chắc anh không rảnh rỗi mà viết cái này nhỉ…
Hơn nữa chỉ là địa chỉ mà, tìm trên mạng một lúc là ra thôi, sao phải viết thêm
làm gì?

Đồng nghiệp A Giai đi ngang nhìn một cái, thầm kinh
ngạc vì Tiết Sam Sam lại được tham gia tiệc nhà tổng giám đốc, sau đó hỏi vu
vơ: “Hội quán XX? Nghe nói là do hội viên lập nên, rất bí ẩn đó”.

Sam Sam đang mừng thầm vì không phải là nhà hàng năm
sao gì đó, không cần mặc quá trang trọng, nghe thế thì hai mắt tối sầm lại, dường
như nhìn thấy nhân dân tệ trong túi mình đang mọc cánh bay đi mất.

Sam Sam dạo phố hết cả một buổi tối, mua một bộ lễ
phục bình thường, mặc lên cũng không nổi bật lắm, một đôi giày cao gót chưa bao
giờ cô thử mang, đều là màu đen mặc vào dịp nào cũng hợp. Còn mua một bộ đồ
chơi vịt con làm quà, là loại có thể nổi và bơi trên mặt nước, còn biết hát nữa,
cô chọn nhãn hiệu nổi tiếng cũng mất mấy trăm tệ. Sam Sam nhớ lúc cô còn nhỏ rất
thích loại vịt đồ chơi bóp một cái là kêu ré lên này, em bé kia chắc cũng thích
cho mà xem. Vốn dĩ Sam Sam muốn mua một bộ trang sức bằng bạc cho trẻ em, về
sau lại nghĩ nhà sếp cái gì mà chẳng có, vẫn nên mua đồ chơi là hơn.

Sau đó Sam Sam phát hiện ra tài sản của mình đã bị hụt
mất, nợ ngân hàng một tệ…

Thứ sáu, sau khi tan sở, Sam Sam không về mà ở lì
trong văn phòng đến bảy giờ, sau đó đến phòng vệ sinh thay lễ phục và đi giày
cao gót, rồi ra khỏi tòa nhà Phong Đằng. Cũng may trong tòa nhà cũng chẳng có mấy
người, nếu không thì ăn mặc trang trọng thế này, Sam Sam chắc chắn sẽ thấy ngại
ngùng. = =

Đang lúc đứng đợi taxi trước tòa nhà thì một chiếc
BMW màu xám bạc dừng ngay trước mặt cô, cánh cửa kính ở ghế phụ mở ra, anh trợ
lý dịu dàng thò đầu ra ngoài.

“Cô Tiết đến dự tiệc phải không? Hay là lên xe đi,
chúng tôi đưa cô cùng đi”.

“Vâng vâng, cám ơn”. Sam Sam gật đầu cảm kích, cuối
tuần đúng là khó bắt xe quá.

Sau đó Sam Sam mở cửa ghế sau.

Sau đó…

Sam Sam hối hận quá…

Ai nói cho cô biết, tại sao sếp tổng lại ngồi đằng
sau thế…

Anh trợ lý ơi, tôi có đắc tội với anh đâu…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3