7788 Em Yêu Anh - Chương 22 (Kết)

Chương 22

Kết thúc, hoặc không có kết thúc

Đến trưa, bãi đỗ xe ở bệnh viện
không còn chỗ trống, nhân viên quản lý bãi đỗ xe bận rộn điều chỉnh chỗ để, những
chiếc xe ra ra vào vào xếp thành hai hàng dài.

Phí Duật Minh ngồi ở ghế sau của
chiếc Hummer, nhìn chằm chằm về phía bệnh viện, hai mắt quả thực rất mỏi, liền
nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Đồng hồ trên xe đã quá mười hai
giờ, anh bỏ qua bữa sáng và bữa trưa, nhưng không hề có cảm giác đói, lại giống
như quay trở về với những ngày tháng việt dã, nhìn về một phía nghĩ ngợi rất
lâu.

Kính chắn gió bị dán hai tờ giấy,
anh không bận tâm, tiếp tục chờ ở ghế sau. Khi có người gõ cửa kính, anh tưởng
rằng nhân viên bắt anh chuyển chỗ để xe.

Anh khó chịu ngoảnh đầu lại, bất
ngờ nhìn thấy một túi đồ ăn Macdonald.

Ở cửa bệnh viện có một cửa hàng
Macdonald, buổi trưa người đông nườm nượp, ra ra vào vào, rất nhiều người là bệnh
nhân hoặc người nhà trong bệnh viện.

Anh ngồi ngây ra đó một lúc, vội
vàng mở cửa xe, đằng sau cái túi là khuôn mặt của Khanh Khanh. Hai mắt cô vừa
sưng vừa đỏ, chỉ cần nhìn là biết vừa mới khóc, nhưng vẫn gượng nở nụ cười.

Anh nhường chỗ cho cô lên xe,
sau đó mở cửa xe cho cô. Anh ngồi gần đến nỗi ngửi thấy hết mùi clo khử trùng
trên người cô.

Mắt của hai người đều sáng đến
kỳ lạ, so với lúc nói chuyện buổi sáng, đôi mắt của cô rất trong, đen láy giống
như hai hòn đá mã não. Trong xe dần dần xuất hiện nhịp thở nặng nề của anh. Anh
đưa tay cầm túi đồ ăn, “bộp” một tiếng, tuột tay làm rơi xuống sàn xe.

Không ai bận tâm đến cà phê
nóng lênh láng trên xe. Anh nín thở kéo bím tóc của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào
lòng.

Nụ hôn đến quá vội vàng, họ đều
đang nghĩ xem sẽ nói gì với đối phương, nhưng lại thấy lời nói không thể biểu đạt
hết được, chỉ có thể dùng cách này để bày tỏ. Anh nghe thấy tiếng sụt sịt của
cô, cố tình làm đau cô. Thế là cô lấy móng tay cào một đường trên mu bàn tay của
anh, cắn cằm anh, cổ họng anh, học cái cách mà anh đã hôn cô để đáp lại anh.

Ghế sau vốn rộng là vậy mà bỗng
chốc trở nên chật chội, chiếc cúc áo bị kéo căng bắn lên cửa xe rồi lại rơi vào
trong góc.

Hai người đều dừng lại, muốn cười,
lại vừa muốn khóc. Anh tựa cằm lên trán cô, từ từ điều chỉnh nhịp thở, nhặt túi
đồ ăn dưới sàn xe lên.

“Nghĩ thông rồi à?”. Anh cuốn
tóc cô, thấy cô lắc đầu, “Thế vì sao quay lại?”.

“Sợ anh đói”. Cô nói đúng sự thật,
vòng tay qua eo anh, áp sát vào người anh, thở dài một tiếng, “Phí Duật Minh,
em mệt rồi”.

“Vậy phải làm thế nào?”. Anh
cúi đầu hỏi.

“Về nhà thôi. Thím Trương ngủ rồi,
em cũng muốn ngủ”. Cô gối đầu lên ngực anh, vuốt má anh, bên trong chiếc áo sơ
mi bị mất cúc là nhịp tim của anh, rất đều, rất mạnh.

“Về nhà nào?”. Anh lại hỏi, lông
mày nhíu lên rất cao.

“Anh quyết định đi”, cô đá quả
bóng lại cho anh, kéo chiếc áo khoác đã mặc suốt buổi tối lên người, an tâm làm
chú rùa nhỏ bé của anh.

Anh nhường chỗ để cô nằm xuống,
bắt đầu tháo bím tóc sau lưng cô, hôn lên mái tóc dài ấy. Cô tết tóc hai bên
như lúc đầu. Lần đầu gặp mặt, cô giống như một cô gái Gypsy, về sau dần dần đi
vào trong trái tim anh. Có một câu anh đã nghĩ rất lâu nhưng chưa bao giờ nói:

“Về nhà chúng ta nhé”.

Cô lắc đầu, rồi lại nghịch ngợm
gật đầu, lúm đồng tiền trên má dần dần sâu hơn, khẽ “vâng” một tiếng.

Họ đều rất mệt, cũng không cần
nói nhiều, về đến nhà làm vệ sinh qua loa, kéo rèm cửa, che ánh nắng bên ngoài
rồi nằm xuống giường.

Anh lần tìm quần áo của cô
trong bóng tối, giúp cô cởi mấy cái cúc thít chặt khiến cô không thoải mái, sau
đó để cô nằm thu mình bên cạnh mình.

Anh không bận tâm cô nghiến
răng, nằm úp. Khi cô xoay người, anh sẽ ôm cô lại. Dù cho chiếc giường có to
hơn nữa thì anh cũng chỉ cho cô một chỗ nho nhỏ. Còn cô thì thu mình, cũng chỉ
cần một chỗ nho nhỏ như thế, hơi thở có mùi bạc hà của kem đánh răng.

Phí Duật Minh áp sát vào má cô,
mái tóc của cô vẫn còn mùi clo khử trùng. Anh cảm thấy vết thương trong lòng suốt
hơn một tháng dần dần lành lại, liếm vết thương trên đôi môi khô rát, nhanh
chóng chìm vào giấc ngủ.

Có thể trái tim của cô sẽ không
bị anh chiếm lĩnh hoàn toàn, nhưng có anh ở đó, độc chiếm góc nho nhỏ duy nhất ấy,
như vậy là anh thấy mãn nguyện rồi. Còn những ngày tháng mà anh đã từng lang
thang phiêu bạt nơi cùng trời cuối đất, cuối cùng quay trở về với cuộc sống
bình thường bên cạnh cô.

Lần đầu tiên, anh tỉnh dậy trước.

Anh hôn lên bờ môi của cô làm
cô tỉnh giấc. Họ ăn chút gì đó rồi tắm. Cô ôm mái tóc ướt ngồi trên bệ rửa mặt
cạo râu cho anh. Anh kể chuyện cười, sau đó lấy dao cạo râu, chiếc khăn trên đầu
cô rơi xuống.

Họ làm tình với nhau, sau đó
Khanh Khanh đã khóc.

Anh không lãng phí thương cảm
và lo lắng, nắm lấy từng chút chính là thêm một phần hạnh phúc. Anh gối đầu lên
cánh tay cô, nghe cô sụt sịt, đợi cô không khóc nữa lại dỗ dành cô ngủ tiếp.

Lần thứ hai cô tỉnh dậy trước.

Anh giống như đứa trẻ áp vào bụng
cô, vòng tay qua eo cô, tóc đã dài hơn một chút, không còn đâm vào tay, chân
tóc tỏa ra mùi thơm dịu dàng của dầu gội đầu.

Anh mở mắt, cô đang lén vuốt ve
những đường nét của anh.

Anh nhổm dậy hỏi: “Em còn yêu
anh không, Phí Thất Thất?”.

Cô hỏi lại: “Còn anh thì sao?”.

Anh vỗ ngực và nói: “Anh luôn
yêu em, chưa lúc nào ngừng yêu”.

Cô chớp mắt rồi cười: “Em muốn
ngừng nhưng không ngừng được”.

Nghe cô nói vậy Phí Duật Minh
cũng mỉm cười.

Ngoại truyện

Con người ai cũng có thất tình lục dục

Vui

Họ quyết định tiếp tục yêu
nhau, tạm thời gác chuyện hôn nhân sang một bên, yêu nhau một cách nghiêm túc,
chân thành.

Khanh Khanh hỏi Phí Duật Minh,
anh học câu “Về nhà chúng ta nhé” ở đâu? Anh nói là bố mẹ anh đã nói như vậy,
“nhà anh”, “nhà em” đều không bằng “nhà chúng ta”. Từ khi biết sự khác biệt kỳ
diệu của từ ấy, anh rất thích dùng nó. Anh biết nói rất nhiều từ và câu chính
xác, kinh điển, ví dụ như “bố chúng ta”, “mẹ chúng ta”, dĩ nhiên có lúc cũng nhầm
một cách quá quắt.

Anh vẫn đang học tiếng Trung,
còn đưa cuốn nhật ký viết từ đợt Giáng sinh cho cô kiểm tra. Trang tra phiên âm
và cách đọc trong cuốn Từ điển Hán - Đức đã bị anh giở nhiều đến nỗi nhàu nhĩ,
mép gấp cũng bị bẩn.

Cô cho anh đọc những điều cô đã
viết ở Hải Nam, mở chiếc hộp mà anh đã tặng vào dịp Giáng sinh. Ngoài những món
quà khác, còn có một cuốn sổ ghi chép của anh ở công ty, toàn là xe hơi, không
liên quan đến cô. Giở mãi giở mãi, cô phát hiện một hàng chữ mà anh đã viết ở
trang trắng của tháng tám:

Một năm nếu vẫn ở Trung Quốc, vẫn
ở bên nhau, vậy thì sẽ kết hôn.

Giận

Mục Tuần biết được toàn bộ sự
việc ở quán bar tối hôm ấy qua Phí Duật Minh và đã nổi nóng với anh.

Một số đồ bị giữ lại ở cục xuất
nhập cảnh của Shawn được chuyển đến trường học. Tổ trưởng tổ giáo vụ đưa một bức
thư trong số đó cho Khanh Khanh. Cô không mở ra mà đưa thẳng cho Phí Duật Minh.

Anh đọc xong rồi xé bức thư ấy
thành trăm mảnh, trên đó vẫn còn viết những câu như “Anh yêu em”, anh đã học được
cách chửi bậy.

Khanh Khanh ngồi trên cầu trượt,
nhìn anh bực tức đi vòng vòng ở dưới. Cô che miệng cười, sau đó ôm cuốn truyện
tranh chăm chú đọc tiếp.

Họ lén lút sống thử với nhau. Mỗi
buổi tối cô vẫn về nhà. Ông bà bố mẹ đều nói cô, chỉ có thím Trương là không
nói.

Trước Tết, cuối cùng bố mẹ hai
bên đã ngồi với nhau, người bồn chồn bất an nhất là Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ không biết vì sao ở nhà
người lớn không cho cậu gọi cô là Miss 77 nữa. Ở trường mầm non cô vẫn tết tóc
hai bên, làm Miss 77 của cậu, hàng ngày điểm danh dán tranh, ăn hoa quả, kể
chuyện lúc ngủ trưa, tan học thì đưa cậu lên xe.

Chỉ là cô không còn dạy gia sư
cho cậu nữa. Tiểu Hổ biết tất cả thời gian của cô đều bị chú chiếm hết, cậu vô
cùng tức giận.

Buồn

Khanh Khanh gặp Dương Tân ở Thạch
Lựu Viện. Ông Trác Thanh vẫn chưa quay lại, không phải cuộc tình xuyên quốc gia
nào cũng có thể kéo dài được. Khanh Khanh không thấy Dương Tân khóc, cô vẫn bận
rộn ở trước và sau cánh gà, làm việc rất nhanh nhẹn quyết đoán, về sau cô rời
khỏi Thạch Lựu Viện đến miền Nam. Phí Duật Minh cũng không đưa Khanh Khanh đến
Thạch Lựu Viện, sợ cô bị ảnh hưởng. Khanh Khanh thì khá hơn, thật lòng chúc
phúc cho Dương Tân.

Những ngày tháng tươi đẹp của họ
cũng không dài. Sau khi bố mẹ anh đi, anh bắt đầu đi công tác triền miên. Trước
lễ Phục sinh, anh lại nhận được lệnh chuyển công tác. Cho dù trong lòng không
muốn nhưng sau khi suy xét được mất, anh vẫn đến một thành phố khác, đi máy bay
mất hai tiếng rưỡi.

Cứ hai tuần anh lại về một lần.
Cô thì cách một tuần đi một lần, vì thế có khoảng năm ngày trong tuần là không
thể gặp nhau.

Không phải lúc nào cũng mua được
vé máy bay giảm giá, nhưng vì sự nghiệp của anh, cô đã chấp nhận.

Bắt đầu từ lễ Phục sinh hai người
mỗi người một nơi, lúc nào có thể ở bên nhau đều ở bên nhau. Cuối tháng sáu nghỉ
hè, cô thu dọn hành lý sang chỗ anh.

Kỷ niệm một năm quen nhau tổ chức
ở chỗ anh. Ngày Quốc khánh anh được điều về, được thăng chức. Cô không thấy có
gì khác biệt, tiền lương nhiều hơn mà thôi. Cô vẫn không thích anh ở nơi khác.

Sợ

Đối mặt với hôn nhân, họ vẫn
còn có chút sợ hãi. Có điều chuyện gì đến cũng phải đến. Sau một năm đính hôn,
hai bên gia đình cũng đồng ý. Vì anh ở nơi khác nên nghi lễ kết hôn rất đơn giản.

Ngoài Nọa Mễ và Gia Lan, không
có đồng nghiệp nào biết cô yêu phụ huynh học sinh. Sau khi họ đính hôn, cô giấu
nhẫn rất kỹ. Cô sợ nhà trường biết chuyện này, ảnh hưởng đến công việc, trong
lòng có chút e ngại.

Vì cô, anh rất ít khi đến trường,
cho dù quay về tham gia cuộc vận động bán hàng từ thiện ở trường mầm non cũng
chỉ đứng từ xa chụp cô và Tiểu Hổ, không lại gần nói chuyện.

Anh không có gì phải lo lắng,
chỉ sợ đến nhà cô, cho dù là chính thức hay ăn bữa cơm bình thường. Mỗi lần anh
đều chuẩn bị rất kỹ, sợ nói sai hoặc lễ tiết không thấu đáo. Tiếng Trung của
anh bị kỳ thị trong vài tháng, sau đó qua nhiều lần luyện tập, một từ tiếng Anh
đơn giản cũng không dám nói. Về sau ngay cả ông bà cũng nói cách phát âm của
anh càng ngày càng chuẩn, không nhận ra anh trở về từ nước ngoài.

Còn về chuyện sau này định cư ở
đâu, có đánh chết anh cũng không dám nhắc đến. Anh rất muốn đưa cô đi đến nơi
mà anh đã từng sống và trưởng thành. Nhân chuyến du lịch trong kỳ nghỉ hè, họ
đã đến châu Âu.

Ghét

Yêu nhau rất đơn giản, nhưng
không cãi nhau thì rất khó.

Lần cãi nhau to nhất cô đã đập
vỡ con robot, không nhét được băng vào nữa, nguyên nhân chẳng qua chỉ là Tiểu Hổ
nhìn thấy họ ở bên nhau. Họ rất ít khi thân mật ở khu biệt thự, lần ấy hoàn
toàn là sự cố.

Anh nghĩ rằng trai gái yêu nhau
không có gì phải kiêng kị, trước mặt trẻ con chú ý một chút là được. Cô rất
ghét lối sống nước ngoài ấy của anh, bắt anh nâng sự việc lên vấn đề ý thức rồi
kiểm điểm lại bản thân.

Kết quả họ cãi nhau một trận,
sau đó anh sống cuộc sống không có tình dục trong một tháng. Tiểu Hổ cũng không
tha thứ cho anh, vẫn giở trò giận dỗi như trước đây. Lúc ăn cơm lấy thìa đập
vào người anh, nhổ hạt dưa hấu vào bát anh.

Anh rất không thích tính khí bướng
bỉnh của cô, rất trẻ con. Ở nhà cô được nuông chiều quen rồi, cái gì cũng phải
theo ý cô, không làm theo là cô giận dỗi. Anh tìm gặp Mục Tuần nói về chuyện
này. Mục Tuần còn tỏ ra vô cùng sung sướng, nói anh là “đáng đời”.

Thực ra cả hai đều có những điểm
không thích đối phương, đặc biệt là sau khi sống cùng với nhau, phát hiện rất
nhiều thói xấu của đối phương. Không đến nỗi cãi nhau như cơm bữa nhưng tần suất
cũng khá cao, nhớ ra là lại cãi nhau, tăng thêm tình cảm.

Anh học được một câu nói ở nhà
cô: Vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi, cuối giường hòa. Áp dụng vào cũng thấy rất
thực tiễn.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Muốn

Đứa con đầu tiên sắp ra đời, họ
vẫn chưa phải là vợ chồng.

Anh đã nghĩ tên cho con, đặt
tên là Cửu Cửu. Tên cô là Thất Thất, anh đứng thứ tám, anh thấy rất vừa ý tên
Tiểu 99.

Anh cầm chứng minh thư đến đại
sứ quán làm hồ sơ đăng ký. Chỗ cô vẫn chưa phát chứng nhận sinh đẻ, không nhập
viện được. Anh lại bị người nhà cô mắng cho một trận tơi bời.

Thực ra cũng không thể trách
anh được. Anh từ nước ngoài trở về lập tức phát hiện ra cô có gì đó bất thường.
Kiểm tra mới biết gần bốn tháng, đã nhìn thấy bụng nhưng cô vẫn hồn nhiên kể
chuyện trong trường mầm non. Cô không có một chút kiến thức thường thức nào, giờ
học sinh lý không hề dạy có biện pháp cũng có thể mang thai. Cô vẫn còn nghĩ rằng
việc mình béo lên là do được tẩm bổ quá nhiều.

Anh sắp phải bay đi, lo lắng đến
bạc cả tóc. Trước khi lên máy bay, anh gửi những tài liệu cần thiết. Lúc bay về,
kéo cô đi làm thủ tục nhưng lại không tìm thấy hộ khẩu của cô.

Anh có cảm giác muốn ói máu,
sau đó là đập đầu vào tường.

Đến tuần dự kiến sinh thì nhận
được giấy, Mục Tuần cũng không đến bệnh viện, bận rộn nhờ người làm chứng nhận
sinh đẻ.

Lúc làm được giấy chứng nhận
thì 99 đã chào đời, ba cân chín, là một bé gái xinh xắn.

Yêu

Sau này nhìn lại, Phí Duật Minh
thấy ban đầu mình không nên đưa Tiểu Hổ đến trường mầm non, nếu không cũng
không phải chôn vùi cuộc đời mình trong đó. Nhưng ai bảo anh quá yêu, cũng chẳng
có cách nào cả.

Lúc đầu anh chỉ muốn nhân lúc
tình hình kinh tế phát triển mạnh ở lại trong nước làm việc, không nghĩ đến việc
tìm bạn gái, về sau thấy nhà rẻ nên mua, không nghĩ đến việc kết hôn, định cư,
sinh con, sau nữa thì mọi việc không còn do anh quyết định.

Cửu Cửu được nuôi trong nước,
cũng không thể để bố mẹ anh bên đó cô đơn mãi được. Lần thứ hai không nắm rõ,
siêu âm mới biết là song sinh. Nhà anh thích con trai, nhưng không được như
mong muốn, cả hai đều là con gái.

Khanh Khanh đau hơn hai mươi tiếng,
từ nửa đêm tháng tư đến sáng sớm tháng năm thì sinh.

Tên Trung Quốc thì mãi không đặt
được vì hai gia đình không thống nhất ý kiến. Tên nước ngoài thì có, April và
May. Cụ ngoại và thím Trương đều gọi chúng là “Tiểu Tứ Nhi”, “Tiểu Ngũ Nhi”.
Anh không chấp nhận nhưng vẫn phải chấp nhận.

Lũ trẻ được nửa tuổi thì đưa
sang Đức, về sau cứ nửa năm lại di cư một lần, thỏa mãn hai bên gia đình.

Chuyện làm hộ khẩu anh cứ chần
chừ mãi, đã mấy lần Khanh Khanh nghiến răng giậm chân nhưng anh vẫn không chịu
nghe theo.

Phí Duật Minh chỉ có một ý
nghĩ, con gái tôi, vì sao không để nó mang họ Phí!

Nhật ký tình yêu xuyên quốc gia

Yêu hay không yêu cũng chẳng
sao là câu chuyện đi tìm hạnh phúc, còn 7788 Em yêu anh là câu chuyện nắm lấy hạnh
phúc. Bất kỳ tình yêu nào cũng đều là một cuộc chiến, đều cần có binh pháp, chỉ
là trên con đường đi đến bờ bên kia của hạnh phúc, mỗi người lựa chọn một con
đường khác nhau mà thôi.

Ngoài việc hưởng thụ kết quả,
nhất định không được quên hưởng thụ quá trình.

77: Haizz, tình yêu xuyên quốc
gia, thật là long đong!

88: Đong gì cơ? Đong đưa á?

77: ~ ~ ~ > < ~ ~ ~ Có
nghĩa là có rất nhiều khó khăn, trở ngại, bất hạnh, không thuận lợi!

88: Không lợi?!

77: > <

88: Ok ok, thế khó khăn, trở ngại
là gì?

77: Có nghĩa là ngã rồi lại bò
dậy, rồi lại ngã, lại bò dậy nhưng vẫn ngã, vẫn phải bò dậy.

88: Ở bên anh khổ sở thế sao?

77: Cũng gần như thế, hình như
là khổ sở hơn mới đúng. Anh có biết nói tiếng Trung không?

88: Có thể coi là có, bây giờ
anh biết hết các phiên âm rồi. Em nhìn này, x-i-ao sh-en y-ang!

77:
> <! Thế anh có được coi là người Trung Quốc không?

88:
Vì sao không? Bố của bố của bố anh là người Sơn Đông, bố của mẹ của bố anh
là...

77:...

88: Vốn dĩ là vậy mà!

77: Vậy... vậy anh đã nghĩ đến
chuyện sẽ mãi mãi ở lại đây chưa?

88: Cái này... hai chúng ta bàn
bạc tiếp, có lẽ...

77: Hứ, nhìn đi, Tây mũi lõ các
anh đều không có trách nhiệm với chuyện tình cảm! Không có một chút trách nhiệm
nào! Rất rất vô trách nhiệm!

88: Cái gì mà “mũi lõ”? Anh có
không?

77: Có! Đương nhiên là anh
có...

88: Oan anh quá...

Gấp cuốn nhật ký đặt sang một
bên, Khanh Khanh chống cằm, ngây người nhìn chậu cá dưới ánh đèn, đặt một viên
bi vào đó, nước loang ra, giống như có rất nhiều đường tròn đồng tâm đan xen với
nhau. Viên bi trôi đi rồi chìm xuống đáy chậu, nằm giữa đống cát mềm mịn, phản
chiếu ánh sáng hiền hòa.

Khanh Khanh đến chỗ giá sách lấy
cuốn truyện, nằm trên ghế sofa, không đọc mà lật trang đầu đặt dưới ánh đèn.

Dưới đáy biển mênh mông vô tận,
có một đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng, tự do tự tại. Trong đó có một chú cá đen
vô cùng nhỏ bé, đáng thương, lẫn trong đàn cá, cô đơn bơi theo đàn cá. Thực ra
nó đã bị lạc đường. Nó nấp sau rặng đá ngầm và san hô, dần dần lạc khỏi đàn(*).

“Thất Thất, ăn cơm thôi”.

“Vâng, đến đây”.

Mẹ của chú cá ấy đi đâu? Khanh
Khanh cứ suy nghĩ vấn đề ấy mãi, sau đó đặt cuốn truyện lên bàn rồi chạy ra khỏi
phòng.

Một chùm sáng dịu dàng chiếu
vào bìa của cuốn nhật ký, trên trang bìa có viết một dòng chữ nhỏ: 7788 Em yêu
anh.

Nếu cuộc sống có thể đơn giản
như câu chuyện thì có lẽ chúng ta sẽ càng hạnh phúc hơn...

HẾT

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3