7788 Em Yêu Anh - Chương 19 Phần 1

Chương 19

Suy sụp, cả hai cần bình tĩnh

Đã một ngày một đêm không về
nhà, Khanh Khanh biết không thể ở chỗ của Phí Duật Minh thêm nữa. Trong lòng cô
lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện tồi tệ. Dù sao thì cũng là bố mẹ đẻ, vì thế
phải đợi đến khi cô không còn khó chịu nữa mới mắng mỏ cô. Khanh Khanh ôm trong
mình một chút tâm lý cầu may gọi điện thoại cho bố mẹ. Vốn dĩ đã chuẩn bị kỹ
càng cách ứng đáp nhưng vừa nghe thấy giọng của mẹ cô đã thấy sống mũi cay cay,
giọng nói nghẹn ngào.

“Mẹ, con là Khanh Khanh”.

Sống đến hai mươi tư tuổi, có
khoảng mười năm cô không gọi tiếng “mẹ”, toàn thân nóng bừng lên, chỉ muốn
nhanh chóng quay trở về bên cạnh người thân. Mẹ ở đầu dây bên kia càng lo lắng
hơn, nói to đến nỗi Phí Duật Minh cũng nghe thấy: “Khanh Khanh à, con sao rồi,
xảy ra chuyện sao? Tiểu Tuần đang ở đây, gọi điện thoại cho con chỉ thấy tắt
máy, con muốn làm bố mẹ lo đến chết hay sao? Khanh Khanh”.

Khanh Khanh trải qua một đêm hỗn
loạn, hối hận sợ hãi đan xen, bây giờ vẫn chưa hết sợ, đâu dám nghĩ đến Mục Tuần,
nghĩ đến ông bà ở Champagne Town. Cô ôm ống nghe vẫn chưa kịp đáp lời thì đã
không ngừng sụt sịt, nước mắt lã chã như mưa.

“Khanh Khanh, con đang ở đâu?
Mau mau về nhà. Bố mẹ đang rất lo lắng, con đã đi đâu? Hay là bố mẹ đến đón
con, không được thì bảo anh út đi? Con không xảy ra chuyện gì chứ?”.

“Không cần không cần... con
không sao... con rất khỏe, lập tức về nhà ngay... mẹ, con xin lỗi”.

“Thế vì sao không về nhà? Vì
sao tắt máy? Con làm sao thế?”.

“Con...”.

Phí Duật Minh đứng cạnh ngăn
kéo tìm quần áo, thấy cô thương cảm đến mức ấy, liền đặt đồ trên tay xuống bước
lại gần, giằng lấy ống nghe trước khi cô kịp phản ứng: “Cô chú, cháu xin lỗi,
lát nữa cháu sẽ đưa Khanh Khanh về, lúc ấy sẽ giải thích với cô chú sau”.

Giọng nói của một chàng trai lạ
đột nhiên vang lên trong điện thoại, đối với mẹ Khanh Khanh mà nói chẳng khác
nào sét đánh bên tai, sững người một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh được,
không biết phải nói gì. Một lúc sau, điện thoại được truyền sang tay bố Khanh
Khanh, vừa mở miệng là trách mắng: “Cậu là ai? Cậu làm gì Khanh Khanh rồi? Cậu
đưa Khanh Khanh đến đâu rồi? Cậu... Cậu làm gì Khanh Khanh nhà chúng tôi rồi?”.
Bố Khanh Khanh vô cùng tức giận, “Cậu bảo Khanh Khanh nghe điện thoại, bảo nó
nói chuyện với tôi”.

Khanh Khanh sợ hết hồn, đứng dậy
tranh giành ống nghe với Phí Duật Minh nhưng bị anh đẩy xuống giường.

“Chú đừng lo lắng, cháu là bạn
trai của Khanh Khanh, cháu là Phí Duật Minh. Tối qua cô ấy ở chỗ cháu. Cháu xin
lỗi vì đã không nói gì với cô chú, là cháu suy nghĩ không thấu đáo. Cháu sẽ lập
tức đưa Khanh Khanh về”.

Không biết có phải những lời
này anh đã chuẩn bị từ trước hay không mà nói đâu ra đấy, bình tĩnh tự nhiên.
Khanh Khanh sợ hãi đến suy sụp, trực tiếp nhấn nút tắt, ôm điện thoại trước ngực,
ngăn không cho anh nói chuyện với bố mẹ.

Nhưng làm thế nào thì cũng đã
muộn rồi. Sau khi tiếng tút tút qua đi, anh sa sầm mặt xuống, ném ống nghe sang
một bên.

“Muốn anh phải nói thế nào đây?
Nói tối qua em ở quán rượu vì thế không về nhà hay để cho họ nghĩ rằng em qua
đêm với anh? Em chọn đi. Em nhìn bộ dạng của em bây giờ đi, về nhà phải ăn nói
thế nào? Buổi sáng anh đã nói với anh trai em rồi, phải nói trước sau như một
thì họ mới tin. Anh không muốn truy cứu chuyện tối qua, ít ra thì vẫn chưa phải
lúc. Bây giờ em đang sốt, lại phải về nhà, anh không muốn để người nhà em biết
chuyện tối qua, cho dù họ đổ hết tội lỗi lên người anh cũng còn tốt hơn là biết
em qua đêm ở ngoài một mình. Nếu em còn bướng bỉnh hoặc làm những chuyện không
nghĩ đến cảm nhận của người khác thì anh lập tức khoanh tay mặc kệ, em muốn làm
thế nào thì làm. Anh nói cho em biết, những gì em đã làm tối qua khiến anh vô cùng
vô cùng thất vọng. Em không hề nghĩ đến anh. Nếu nghĩ đến anh thì sẽ không thèm
nói gì với anh mà một mình chạy đến quán rượu. Rõ ràng là chúng ta đã nói trước
với nhau rồi”.

Anh nói một tràng dài, bề ngoài
thì là bảo vệ cô nhưng lại trách mắng không hề nể mặt, từng từ từng chữ xuyên
vào tận tim cô. Nói hết những điều nghĩ trong lòng, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.
Anh tiện tay lấy bộ quần áo thể thao luồn qua cổ cô. Động tác cũng rất thô lỗ,
không còn dịu dàng tỉ mỉ như bình thường nữa.

“Mặc vào, anh đưa em về. Lát nữa
em muốn nói thế nào thì nói, chuyện tối qua không được phép nhắc đến, đừng có để
làm phát sinh thêm vấn đề mới, trước tiên phải qua được bố mẹ em đã”.

Cô ôm điện thoại, đáp lại anh bằng
sự im lặng. Áo thể thao luồn qua đầu cũng vẫn ôm điện thoại không chịu bỏ ra.
Anh giằng lấy điện thoại vứt xuống đất, kéo cô dậy, luồn tay áo và kéo khóa cho
cô. Cơn sốt đã khiến cô hốc hác lắm rồi, bây giờ lại bị anh quay trước quay
sau, trông càng giống người mất hồn. Cô ngẩng mặt rất lâu, mở miệng nói nhưng
câu trước câu sau loạn hết cả: “Em không làm gì... em uống rượu... Nọa Mễ và
Gia Lan...”.

“Em không làm! Không làm thì
ngoan ngoãn lập tức về nhà”. Anh cố gắng kìm nén nỗi tức giận đang bị khơi dậy,
đi ra ngoài rót nước lấy thuốc.

Về phòng ngủ nhìn thấy bộ dạng
của cô, ngọn lửa tức giận trong anh lại bùng lên. Chiếc áo thể thao mà anh tìm
cho cô nằm dưới đất, không biết cô đã lục tìm bộ váy dạ hội trong làn quần áo từ
bao giờ, đang cố gắng mặc vào người. Cô vẫn đang ốm, bám tay vào tường, đứng
cũng không vững, tay áo vắt trên vai, khó khăn lắm mới mặc vào được, lại lộ một
mảng vai và ngực, anh nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

“Ai cho em mặc cái này?”. Anh đặt
cốc nước xuống định lại gần cởi nó ra.

Cô hốt hoảng lùi hai bước, vô
cùng sợ hãi, đặt tay lên ngực, cầu xin anh: “Để em mặc cái này đi, mặc quần áo
của anh bố mẹ em nhìn thấy sẽ tức giận”.

“Em tưởng rằng em mặc như thế
này thì họ sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao?”. Anh nhặt chiếc áo thể
thao dưới đất, hầm hầm vắt lên vai cô, “Cả đêm em không về nhà, bố mẹ em không
ngốc, chắc chắn là họ đã hiểu hết. Anh đã nói thẳng quan hệ của chúng ta với
anh trai em. Một bộ quần áo thì có làm sao? Em đã là của anh rồi, mặc một bộ quần
áo thì có gì là không được?”.

“Không được, dĩ nhiên là không
được!”. Cô ra sức lắc đầu, men theo chân tường ngồi xuống đất, ôm cái đầu rối
bù, “Hôm nay anh đừng đi có được không? Em vẫn chưa chuẩn bị, anh đừng đi gặp họ
được không?” Cô thật sự rất sợ, đầu óc bị thiêu đốt đến nỗi không thể hoạt động
bình thường được, “Anh đừng nói với họ, đừng nói được không? Đừng nói em ở bên
ngoài, đừng nói em ở đây, bố mẹ sẽ tức giận, chắc chắn là họ vô cùng tức giận.
Em vẫn chưa nói với họ mà đã đến chỗ anh, lại còn uống rượu nữa”.

Lúc này khóc cũng vô ích. Cô chỉ
có thể cầu xin, nhưng anh đã hạ quyết tâm, lại gần xắn tay áo cho cô, kéo bàn
tay nóng rát của cô: “Anh cũng chưa chuẩn bị, nhưng không thể không gặp, hiểu
không? Sự việc đã đến mức này chỉ có thể để anh ra mặt gặp họ, nếu không em sẽ
giải thích như thế nào, giải thích tất cả như thế nào?”. Anh thử nhẹ giọng nói
lý lẽ với cô, lướt ngón tay qua những vết cắn trên vai cô: “Không nói là anh, họ
sẽ nghĩ như thế nào? Em đã đến với anh rồi, chúng ta là người yêu của nhau, sớm
hay muộn anh cũng phải gặp ông bà bố mẹ em, sợ đến đâu cũng phải gặp. Cái gì đã
đến thì phải đối mặt, bây giờ không còn đường lùi nữa, chỉ có thể tiến lên phía
trước. Hay là em không muốn ở bên anh, vì thế không muốn anh gặp họ?”.

“Em không... em không nói như
thế”. Cô lắc đầu, đầu lại đau dữ dội, toàn thân co quắp.

“Khanh Khanh, chuyện tối qua
anh rất không vui, rất rất không vui. May mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn. Nếu
thật sự xảy ra chuyện thì ngay cả em cũng không thể chịu đựng được. Chuyện của
hai chúng ta thì cả hai chúng ta phải cùng đối mặt. Vấn đề giữa chúng ta cần phải
bàn bạc, không được giấu diếm, đối mặt với bố mẹ là một cửa bắt buộc, cho dù thế
nào hôm nay anh nhất định phải về cùng em. Em muốn cũng được, không muốn cũng
được”.

Người bị sốt là mềm yếu nhất, lại
gặp các vấn đề đan xen với nhau, Khanh Khanh kiệt sức, chỉ có thể đỡ cốc nước,
uống thuốc. Trước khi đi, cô lại thử cố gắng một lần cuối cùng nhưng không thể
thuyết phục được Phí Duật Minh, quả thực đã đến bước không thể thương lượng
không còn đường lùi, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt xuôi tay, nằm trên ghế sau của
chiếc Hummer, âm thầm rơi lệ.

Chiếc xe vừa mới đến nhà Khanh
Khanh đã thấy người nhà họ Mục xếp hàng dài đứng trước cửa. Bố Khanh Khanh, mẹ
Khanh Khanh, Mục Tuần, trông ai cũng mặt mày u ám. Phí Duật Minh dừng xe, chạy
ra mở cửa sau. Khanh Khanh nằm bò trên ghế, run rẩy ngồi dậy. Lúc xuống xe, nếu
anh không đỡ thì suýt chút nữa đã ngã vì giẫm hụt.

Trên khuôn mặt của cô không có
một chút dấu hiệu nào của sốt cao. Anh đưa tay sờ trán, không những không hạ sốt
mà còn toát mồ hôi, khóe miệng cũng khẽ gượng cười.

“Đi thôi, đừng nghĩ nữa”. Anh nắm
tay cô, bàn tay lúc nãy vẫn còn nóng rát bỗng trở nên mát lạnh, nắm chặt tay
anh, nơm nớp theo anh đi sang đường.

Bố mẹ đứng ở cánh cửa đối diện
dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên nhìn thấy bạn trai của con gái. Trời
tối, đèn đường bên ngoài cũng không sáng. Hai người họ đi đến trước mặt, bố
Khanh Khanh mới nhận ra đó là Khanh Khanh.

Cô mặc áo khoác của anh, vạt áo
gần như lê dưới đất, đầu đội chiếc mũ thể thao, chỉ để lộ khuôn mặt trắng nhợt
như tuyết. Bố Khanh Khanh vẫn chưa mở miệng, mẹ Khanh Khanh đã thấy sắc mặt của
con gái không bình thường, kéo vạt áo của chồng rồi nói trước: “Trời lạnh, vào
nhà rồi nói”.

Phí Duật Minh chưa kịp chào, vừa
bước vào một bước, cảm giác Khanh Khanh trong vòng tay mình bị người khác kéo
đi.

Tuy từ nhỏ Khanh Khanh đã không
sống cùng bố mẹ nhưng không vì thế mà thiếu sự quản thúc của bố mẹ. Từ sau khi
nghe trong điện thoại thấy giọng của chàng trai lạ bên cạnh con gái, bố Khanh
Khanh đặt điện thoại xuống đã dò hỏi Mục Tuần, biết đó là người ngoại quốc mà lần
trước Khanh Khanh đã làm cách mạng vì chuyện yêu đương, bố không biết để đâu
cho hết giận.

“Tiểu Tuần, sao con không nói sớm
cho chú thím biết. Chẳng phải làm như thế là hại em gái sao? Con nói xem, Khanh
Khanh còn giấu chú thím chuyện gì nữa? Ngày hôm qua lúc đi đã nói rất rõ ràng đến
mười hai giờ, bữa tiệc kỷ niệm kết thúc sẽ về nhà, muộn nhất cũng không được
quá một giờ. Chú thím tưởng rằng năm nào nhà trường cũng như thế, thỉnh thoảng
muộn một chút cũng không sao. Kết quả nó lại nói là về nhà ông bà. Chú thấy có
gì đó không đúng, nửa đêm nửa hôm con gái con đứa chạy về ngoại ô làm gì? Tiểu
Tuần, con nói cho chú nghe, còn chuyện gì nữa? Chuyện của Thất Thất chắc chắn
là con biết”.

Mục Tuần vốn không định khai
báo sau lưng Khanh Khanh, không muốn nhắc đến chuyện đêm hôm ấy cô không về
nhà. Kết quả cả ngày hôm nay Khanh Khanh tắt máy, Phí Duật Minh tắt máy, rõ
ràng là cố tình làm cho anh tức điên lên. Anh phóng xe máy đến Napa Valley hai
vòng, vòng và vòng vèo trong khu phố rộng lớn, càng nghĩ càng thấy tức, chú đã
hỏi như vậy, cũng thấy không có gì phải giấu diếm, thế nên đã nói: “Nó và thằng
ấy thực ra đã ở bên nhau lâu lắm rồi, đến vài tháng rồi ạ, hơn nữa... lần trước
cũng qua đêm ở chỗ hắn một lần”.

“Con này phản rồi!”. Bố Khanh
Khanh vừa nghe liền đập bàn đứng dậy, giận tím mặt, đi đi lại lại trong phòng
khách, “Thế chẳng phải là phá đời Khanh Khanh rồi sao? Tự nó gây ra họa, giới
thiệu cho nó đối tượng tốt như thế nó cũng không hẳn hoi gặp lấy một người, về
hỏi thì nó bảo không được, cái này không được cái kia không được, đều không phải
là người nó muốn tìm. Ta nghĩ bụng không biết nó còn muốn người như thế nào nữa
đây? Tiểu Tuần, con không nói sớm cho chú thím biết, con nói con... Thằng ấy là
thằng ở nhà nó dạy gia sư đúng không? Lúc đầu nó nói với ông bà là nhà trường sắp
xếp dạy gia sư, ta đoán nó đã sớm có ý đồ từ lâu rồi. Con ranh này, đợi lát nữa
nó về...”.

Mẹ Khanh Khanh cũng tức giận,
nhưng dù sao thì cũng là mẹ, con gái đã sống chung với người khác rồi, xuất
phát điểm của mẹ dĩ nhiên cũng không giống với bố và anh trai. Bà không bận tâm
đến những đạo lý ấy, chỉ quan tâm đến lợi ích thiết thân của con gái, sợ con
gái thiệt thòi. Nhân lúc chồng đang tức giận, bà kéo Mục Tuần sang một bên và hỏi:
“Chỉ có một lần sao?”.

Chuyện này Mục Tuần không tiện
nói, cũng không còn mặt mũi nào, gãi đầu gãi tai né tránh: “Thím ạ, chuyện này
thím hỏi Khanh Khanh ấy ạ. Con thực sự không biết. Con chỉ biết một lần, những
lần khác con không biết”.

“Một lần cũng không được!”. Bố
Khanh Khanh nghe thấy liền đập tẩu thuốc, suýt chút nữa thì làm vỡ tấm kính.

“Khi nào con về đừng mắng nó vội,
phải hỏi trước đã, chuyện đã như thế rồi, mắng chửi thì có ích gì?”. Mẹ Khanh
Khanh đấm lưng cho chồng, rồi nháy mắt với Mục Tuần, “Tiểu Tuần, con ra cửa chờ
Thất Thất, chú thím cũng lập tức xuống ngay đây”.

“Vâng, để con đi”. Mục Tuần vắt
chân lên cổ chạy ra cửa. Mẹ Khanh Khanh liền kéo bố Khanh Khanh ngồi xuống
sofa.

“Bố nó à, trước mặt Mục Tuần,
anh giữ thể diện cho Thất Thất một chút, đã như thế này rồi, nó cũng đã theo thằng
kia rồi, hối hận cũng đã muộn. Dẫu sao thì cũng là con gái mình, đừng để con
không ngẩng đầu lên được, đặc biệt là lần đầu tiên gặp, đừng mắng con, có gì
thì từ từ nói!”.

“Tôi còn giữ thể diện cho nó
sao? Mắng nó? Tôi còn muốn đánh nó cơ!”. Bố Khanh Khanh vô cùng giận dữ, “Nếu
ông bà biết được thì phải làm thế nào? Lúc đầu nó cố sống cố chết làm ầm lên,
tưởng rằng chuyện không thành thì sẽ qua đi. Thấy nó ngày nào cũng ngoan ngoãn ở
nhà, ai mà ngờ được nó lại đi tìm thằng đó! Cô nói xem mọi thứ trước mắt đều tốt
đẹp như vậy mà nó cũng không cần, vì sao phải chạy đi tìm thằng ấy bằng được?
Tính khí của ông nội thế nào nó không phải là không biết... Con ranh Thất Thất
này. Haizz, tức chết đi được. Cô nói xem sau này phải nói với ông bà như thế
nào?”.

“Anh cũng thật là, còn nói thế
nào được nữa? Trước tiên phải xem người thế nào đã, cũng chưa chắc không phải
là người tốt, đừng có một gậy đánh chết. Lúc ấy Khanh Khanh làm ầm lên, bố mẹ
phản đối cũng là vì sợ nó sẽ đi theo thằng đó. Nhỡ đâu thằng đó cũng được, nếu
đã đến bước này rồi thì anh còn có thể chia cắt chúng nó được sao? Con gái thiệt
thòi, đã như thế này rồi, chúng ta chỉ có thể tiến lên, không thể lùi bước. Dù
sao thì con gái cũng đã lớn, làm căng không phải là hay đâu”.

Bố Khanh Khanh nghe vợ nói một
hồi, thấy cũng có lý, chỉ có thể cố nén ngọn lửa vô danh xuống. Ba người đứng ở
cửa chờ Khanh Khanh quay về, hai vợ chồng đã có dự định riêng của mình, chỉ có
Mục Tuần là giận dữ, ngoài giận dữ còn muốn đánh người, không nghĩ được điều gì
khác.

Vì thế Khanh Khanh đi đến bên cạnh
Mục Tuần đã bị anh bóp tay. Cô cố gắng nhẫn nhịn vết đau trên cánh tay, theo bố
mẹ lên tầng, cũng không dám ngoảnh đầu lại nhìn Phí Duật Minh, trong đầu vẫn
đang mong chờ kỳ tích xuất hiện. Nhưng làm gì có kỳ tích, dù sao thì anh cũng đến
nhà cô trong tình thế bắt buộc, không còn sự lựa chọn nào khác.

Ba người với ba khuôn mặt khác
nhau, bố vừa tức vừa nghiêm, mẹ cố làm ra vẻ bình thường, Mục Tuần đáng sợ nhất,
sát khí đằng đằng. Khanh Khanh kéo chiếc ghế ngồi giữa phòng khách, vừa nhìn thấy
khuôn mặt hung thần gian ác của Mục Tuần, bất giác kéo dịch ra sau, nửa người
chạm vào lưng Phí Duật Minh.

Mẹ Khanh Khanh suy cho cùng
cũng vì lo lắng cho con gái. Thấy con sợ đến như vậy, khuôn mặt dưới chiếc mũ
lưỡi trai cắt không còn giọt màu, vội vàng kiếm cớ, ngọt nhạt bảo Mục Tuần ra
ngoài mua đồ. Mẹ Khanh Khanh đóng cửa phòng, lúc quay lại rót cho con gái một cốc
nước nóng, sau đó bỏ mũ ra, xoa đầu con, ánh mắt hiền từ hơn rất nhiều.

“Thất Thất, nói đi”.

Khanh Khanh cúi gầm mặt xuống,
mũi gần như chạm vào thành cốc. Hai tay bưng cốc nước nóng nhưng trán vẫn ứa mồ
hôi, ấp a ấp úng một hồi lâu mà không nói được lời nào.

Phí Duật Minh thì ung dung hơn
một chút. Dù sao thì anh cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, những lời đã luyện tập
trước gương trong lúc cạo râu trước đây đều có thể mang ra dùng.

“Bác trai, bác gái, cháu là Phí
Duật Minh, năm nay ba mươi hai tuổi, làm nghề sửa chữa xe hơi, có nhà, có xe,
cháu và Khanh Khanh đã đến với nhau rồi”.

Đây hoàn toàn không phải là cầu
xin bố mẹ người ta đồng ý mà là thông báo một tiếng, nhưng đã nói được tất cả
những điều cần thiết. Bố Khanh Khanh rất không bằng lòng, đập tẩu thuốc xuống
bàn, cũng không thèm bận tâm đến Phí Duật Minh, chỉ hỏi Khanh Khanh: “Thất Thất,
rốt cuộc là chuyện gì?”.

Bị điểm mặt hỏi đến, muốn tránh
cũng không tránh được, Khanh Khanh hoảng hốt nhìn mặt bố, nuốt nước bọt rồi
nói: “Bố, mẹ, anh ấy là Phí Duật Minh, ba mươi hai tuổi, chúng con... hai chúng
con... chúng con...”.

“Thôi, trước tiên hãy nói sau này
hai con định như thế nào?”. Mẹ Khanh Khanh ngắt lời, huých vào người bố Khanh
Khanh.

“Chúng cháu vẫn chưa có dự định
gì rõ ràng. Nếu có thể cháu muốn sau khi ổn định đón Khanh Khanh sang sống
cùng. Nhà cháu cách trường Khanh Khanh không xa lắm, rất tiện. Đợi đến khi bố mẹ
cháu đến, chúng ta có thể cùng đi ăn, những chuyện khác cháu và Khanh Khanh vẫn
chưa bàn bạc”.

Vừa nói dứt lời, ngay cả mẹ
Khanh Khanh cũng không bình tĩnh được. Anh chưa nói được điều gì đã nói đón con
gái người ta sang sống cùng. Chuyện này bất kỳ bố mẹ nào cũng không thể đồng ý
được. Quả nhiên mẹ Khanh Khanh vẫn chưa mở miệng, bố Khanh Khanh đã lên tiếng,
chỉ cần nghe giọng nói là biết đang rất tức giận.

“Không được, chúng tôi không đồng
ý, chưa kết hôn Khanh Khanh phải sống ở nhà. Hơn nữa chuyện của hai người chúng
tôi vẫn chưa đồng ý. Chúng tôi vẫn chưa hiểu gì về anh, chuyện cả đời của Khanh
Khanh không thể tùy tiện như thế được”.

Bố Khanh Khanh nói nhanh, Phí
Duật Minh cũng có chút căng thẳng, một là sợ nghe lọt gì đó, hai là sợ nghe sai
gì đó. Anh không giống như lúc bình thường tự cho mình là đúng, nhíu mày cân nhắc
rất lâu.

Anh không hiểu thế nào là “tùy
tiện”.

“Cháu và Khanh Khanh sẽ không
tùy... chúng cháu muốn ở bên nhau. Nếu không thể sống cùng nhau cũng không sao,
cháu có thể chấp nhận”.

Chủ đề nói chuyện vốn không phải
là thảo luận vấn đề có thể sống chung với nhau hay không. Bố Khanh Khanh nghe
anh nói tiếng Trung khó khăn, trong lòng cũng thấy chướng ngại. Mẹ Khanh Khanh
thì thấy anh là người đứng đắn, có điều giao tiếp không tiện, thấy khuôn mặt mỗi
lúc một nhợt nhạt của con, liền chuyển chủ đề nói chuyện.

“Anh Phí, đây cũng là lần đầu
chúng ta gặp mặt, chúng tôi chưa biết gì về anh, về gia đình anh. Chuyện này bất
kỳ người làm cha làm mẹ nào cũng sẽ không đồng ý, vì thế chúng ta cũng không cần
nhắc đến chuyện khác nữa. Tôi chỉ muốn hỏi, trước đây nghe Khanh Khanh nói nhà
anh không ở đây?”.

“Vâng, bố mẹ cháu sống ở Đức.
Hai năm trước cháu sống ở Pháp, sau đó thì sống ở đây”.

“Thế gia đình anh còn có những
ai?”.

“Anh trai sống ở Napa Valley, vợ
của anh trai, họ có hai con trai. Em gái cháu ở Đức, gần chỗ bố mẹ cháu, nhưng
không cùng một thành phố”.

Bố mẹ Khanh Khanh nháy mắt với
nhau, tiếp theo là bố Khanh Khanh hỏi: “Thế anh định ở lại Trung Quốc bao lâu?
Nếu anh yêu Khanh Khanh nhà chúng tôi, sau này sẽ ở đây, hay về Đức hoặc sang
Pháp?”.

“Cái này... cháu và Khanh Khanh
vẫn chưa bàn bạc. Hiện nay muốn ở lại bao lâu phải xem hợp đồng của công ty.
Công ty cháu ký hợp đồng hai năm một lần, ít nhất cháu sẽ ở lại đây hai năm, nếu
được thăng chức hoặc chuyển công tác, cũng có thể chưa đến hai năm”. Anh nói
đúng sự thật, Khanh Khanh nghe mà chột dạ không biết phải nói gì, cúi đầu xuống
thấp hơn, chiếc mũ lại úp sụp xuống đầu.

“Khanh Khanh, con định thế
nào?”. Thấy dáng vẻ rụt đầu rụt cổ của cô, bố cố tình kéo cô vào, lườm cô một
cái, tỏ rõ thái độ chuyện này đã hết hy vọng.

Khanh Khanh ôm cốc nước không
biết phải nói thế nào. Phí Duật Minh nhìn cô với ánh mắt vô cùng tự tin còn bố
thì đã chặn đường ra. Cô ngập ngừng, vừa không muốn chọc giận bố mẹ, vừa không
muốn làm trái ý Phí Duật Minh, bị ba người kẹp ở giữa, cô chỉ còn lại những giọt
mồ hôi trên trán không ngừng ứa ra: “Mẹ, bố, thực sự con vẫn chưa nghĩ kỹ...
Bây giờ chúng con rất ổn, bây giờ... anh ấy đối xử với con rất tốt... rất tốt...
mẹ... bố... Phí Duật Minh...”.

Cô nói rồi người ngả sang một
bên, suýt chút nữa thì chiếc ghế lật lại, may mà Phí Duật Minh ngồi gần, giơ
tay ra ôm cô, cô nhân cơ hội ấy ngả vào lưng anh.

Cô không biết nói gì hơn, mà có
nói gì cũng bằng thừa. Khanh Khanh chỉ có dũng khí với chút động tác cơ thể
này, rõ ràng biết là chắc chắn sẽ chết, nhưng vẫn làm, không làm không được.

Cuộc tra khảo vốn dĩ nên tiếp tục,
bố Khanh Khanh và Phí Duật Minh đều đã chuẩn bị kỹ càng. Mẹ Khanh Khanh thấy
con gái mãi mà không thể thẳng lưng lên được, trong lòng rất lo lắng, lại gần
thì thấy cổ và mặt ướt đầm mồ hôi, giống như ngâm trong nước vậy, tay thì lạnh
buốt, hai mắt đờ đẫn.

“Thất Thất, sao thế?”.

“Mẹ, con đau bụng”.

Tối hôm qua Khanh Khanh đã uống
thứ không nên uống ở quán bar, ngủ suốt nửa đêm, về sau Phí Duật Minh làm theo
cách mà bạn đã dạy để cứu vãn tình hình. Cô uống vào rồi lại nôn, nôn rồi lại uống,
hết thuốc rồi đến trà. Lúc đầu vẫn chưa thấy gì, sau khi bước ra khỏi căn hộ của
anh thấy không bình thường, vốn dĩ đang sốt cao, người lại đầm mồ hôi, nhiệt độ
hạ xuống không rõ lý do, cố nhẫn nhịn không nói, nhưng bị bố mẹ dò hỏi quả thực
không thể gắng gượng được nữa.

Khanh Khanh nôn thốc nôn tháo,
tất cả những gì nôn được đêm qua đều nôn hết rồi. Cả ngày không ăn gì, vốn chẳng
có thứ gì trong bụng, lại bị giày vò thế này, chưa hỏi được hai câu Khanh Khanh
đã gục xuống, mặt tái nhợt, không thể bước ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ có thể đứng
bám vào tường. Mẹ Khanh Khanh sợ tái mặt, muốn bế cô ra nhưng không bế được, chỉ
có thể mở cửa gọi bố Khanh Khanh.

Phí Duật Minh lao nhanh như chớp
vào phòng vệ sinh, cũng không bận tâm trước mặt bố mẹ có cấm kỵ gì không, lập tức
bế Khanh Khanh ra ngoài. Người cô nhẹ như không có trọng lượng, chỉ miễn cưỡng
còn một chút ý thức, không ngừng nói với anh: “Không sao... bỏ em xuống...”.

Bố mẹ Khanh Khanh không tranh
cãi về lễ tiết, chạy vào phòng con gái, người lấy khăn, người gọi điện thoại,
thấy Phí Duật Minh đứng ngay ngắn bên cạnh, cũng không đuổi anh đi. Sau khi nôn
ra hết, Khanh Khanh thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nằm đó nhưng vẫn muốn nói
chút gì đó an ủi mọi người.

“Em
không sao... em...”.

“Thôi
đi!”. Phí Duật Minh vốn tưởng rằng nghỉ ngơi một ngày là khỏe lại, không ngờ
tình hình càng xấu đi. Khuôn mặt ngấn nước của cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng thái độ
thì đặc biệt kiên quyết.

“Còn
buồn nôn nữa không?”.

“Không”.

“Còn
đau bụng không?”.

“Không
đau nữa”.

“Vì
sao lúc nãy không nói cho anh biết?”.

Anh
hỏi rất nhiều, Khanh Khanh chỉ có thể nhắm mắt, nhớ lại từng câu anh nói với bố
mẹ mình. Ngoài mấy câu giới thiệu bản thân, không có một câu nào là câu nên nói
khi gặp bố mẹ bạn gái. Lần đầu tiên gặp phụ huynh đã nói chuyện sống chung với
nhau, quả thực là khiến người ta không thể ngờ tới được. Người sống ở nước
ngoài thì mang phong cách nước ngoài, phương thức tư duy hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ Khanh Khanh thấy may vì mình không thoải mái trong người, cứ nôn rồi lại
tiêu chảy như thế, chí ít thì cũng làm gián đoạn buổi gặp mặt không mấy vui vẻ.
Nếu để cho anh tiếp tục thì tình hình sẽ chỉ ngày càng xấu đi.


đang muốn khuyên anh đi về thì bên ngoài đã lại ầm ĩ cả lên, vừa nghe là biết
tiếng Mục Tuần. Anh đẩy cửa phòng ngủ, lao vào như một cơn gió, không nói một lời
mà lao đến cạnh giường túm cổ áo của Phí Duật Minh: “Anh ra đây với tôi, họ Phí
kia!”.

Mẹ
Khanh Khanh chạy vào sau, cầm khăn mặt đang định lau mồ hôi cho con gái, thấy
hai chàng trai đang giằng co, vội vàng chạy lại giảng hòa.

“Tiểu
Tuần, đừng như thế, buông tay ra!”.

“Thím
cứ mặc kệ con, họ Phí kia, anh ra đây!”. Mục Tuần đang tức giận, cũng không bận
tâm đến việc hỏi thăm tình hình của Khanh Khanh, muốn đánh đã rồi nói.

Khanh
Khanh ngồi dậy, muốn xuống giường nhưng lại bị mẹ ngăn không cho động đậy. Cô sắp
kiệt sức rồi nhưng vẫn cố gắng hết sức gào lên với hai người: “Anh út, anh đừng
ra tay! Phí Duật Minh, không được đánh nhau!”.

Phí
Duật Minh thấy tâm trạng của cô kích động lạ thường, cũng không đáp trả, gạt
tay Mục Tuần ra, bình tĩnh nói chuyện với anh, bắt đầu nói tiếng Anh: “Có chuyện
gì hai chúng ta ra ngoài nói, có thể chờ một chút được không, anh không thấy cô
ấy đang ốm sao?”.

Câu
nói này rõ ràng đặt Mục Tuần vào thế khó xử, đánh cũng không phải, không đánh
cũng không phải, thêm vào đó thím đứng cạnh khuyên ngăn, chỉ có thể buông tay,
nhưng trong lòng vẫn không phục, cũng không chịu để yên, vẫn lôi Phí Duật Minh
ra ngoài.

“Anh
ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh”.

Thấy
Phí Duật Minh bị Mục Tuần lôi đi, Khanh Khanh chạy chân đất xuống giường, hụt
chân ngã nhoài về trước, lại bị mẹ lôi về bắt nằm xuống giường.

“Con
đừng để cho mọi người phải lo lắng về con nữa, nằm im đấy. Nếu con mà còn làm ầm
lên mẹ sẽ tống cậu ta ra ngoài”. Khanh Khanh biết mẹ đang tức giận, chỉ có thể
ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Bố
Khanh Khanh mang cốc nước nóng vào phòng, đóng cửa phòng, nháy mắt với mẹ Khanh
Khanh. Khanh Khanh hỏi về Mục Tuần cũng chỉ coi như không nghe tiếng.

“Uống
đi, Thất Thất”.

Khanh
Khanh bị bố mẹ canh chừng như thế, đến tận khi bác trai, bác gái đến cũng không
có cơ hội thoát thân. Mục Tuần và Phí Duật Minh đi rồi không quay lại, nhưng
trong phòng khách thì có người đang nói chuyện.

Bác
trai hỏi đi hỏi lại một lượt Khanh Khanh đã ăn gì, uống gì, nôn ra những gì,
khám rất kỹ rồi đi ra phòng khách. Chẳng bao lâu sau tiếng nói chuyện bên ngoài
lớn dần lên, sau đó là tiếng đạp cửa. Khanh Khanh bị tiêm một mũi, lo cho bản
thân mình còn chưa xong nhưng vẫn lo cho Phí Duật Minh, mấy lần đòi dậy nhưng đều
bị ngăn lại.

Về
sau Phí Duật Minh đã đi đâu, bố mẹ có nói chuyện với anh nữa không, có đánh
nhau với Mục Tuần hay không, Khanh Khanh không hề hay biết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3