7788 Em Yêu Anh - Chương 10 Phần 1

Chương
10

Đột
nhiên, chúng ta bị chia cắt

Đến
giờ ăn cơm, Khanh Khanh không thể không xuống dưới. Cô đánh chút phấn lên mặt,
cố gắng chịu đựng đau đớn tô chút son môi. Trước khi ra khỏi phòng, cô đứng trước
gương cầu nguyện, hy vọng sự việc không quá nghiêm trọng.

Người
đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của cô là thím Trương, tiếp đến là ông bà nội.
Họ nhìn thấy Khanh Khanh khổ sở giơ thìa đưa thức ăn vào miệng, lúc nhai nửa cằm
dưới sưng rất to.

“Thất
Thất, sao vậy, bị nhiệt miệng à?”.

“Không
ạ... hôm nay bị ngã ạ...”. Cô không dám ngẩng đầu, gẩy đi gẩy lại những hạt cơm
trong bát. Những lời Phí Duật Minh căn dặn cô đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần
trong phòng, nhưng vẫn có cảm giác vừa nói là sẽ bị phát hiện. Cô không phải là
người giỏi nói dối, đặt thìa xuống nhìn trái nhìn phải, giọng nói không được tự
nhiên cho lắm.

“Anh
út đâu ạ, sao vẫn chưa về ăn cơm?”. Khanh Khanh liếc nhìn thím Trương, cố tình
lảng sang chuyện khác.

“Bị
ngã như thế nào? Con bé này, lại đây cho bà xem có sao không?”. Bà đặt bát đũa
xuống, đứng dậy đi vào phòng khách tìm kính lão. Ông dặn dò thím Trương lên tầng
tìm thuốc xoa bóp, còn lấy cả chiếc kính lúp thường dùng lúc đọc báo ra ngoài.

Khanh
Khanh ngồi trên ghế, bát vẫn còn đầy cơm và thức ăn nhưng lại không thể không bỏ
đũa xuống.

Dưới
ánh đèn ấm áp, có người nâng đầu cô, nhẹ nhàng giống như Phí Duật Minh đã làm
buổi chiều. Mấy bàn tay vuốt ve trán và má cô, cẩn thận kiểm tra vết thương
trên môi cô.

“Sau
này phải cẩn thận hơn, lớn thế này rồi, bị ngã để lại sẹo thì làm thế nào? Con
gái sợ nhất là bị sẹo, sau này phải chú ý đấy!”. Bà chấm kem, bôi đều vào vết
xước trên má Khanh Khanh.

“Cháu
không sao mà bà, sau này cháu... nhất định sẽ cẩn thận. Hôm nay cháu bán được
nhiều nhất... haizz...”.

Đột
nhiên bông tăm bị một bàn tay giằng lấy. Mái tóc bạc của ông nội biến thành
khuôn mặt của Mục Tuần trước mắt Khanh Khanh. Có thể vì ánh đèn, Mục Tuần không
cười, trông anh nghiêm túc và xa lạ, không còn tỏ vẻ thân mật với cô như từ trước
tới nay anh vẫn làm.

“Anh
út...”. Cô nở một nụ cười rất khó coi.

Mục
Tuần không trả lời, vứt mũ bảo hiểm lên bàn ăn, bôi thuốc vào vết nứt trên môi
cô, không nói một lời nào.

“Anh
út… anh đi...”.

“Đừng
nói nữa!”. Anh ngăn không cho cô nói tiếp, lấy bông tăm, ấn rất mạnh vào vết
thương trên mép cô. Cảnh tượng nhìn thấy lúc chiều không ngừng tái hiện trước mắt
anh, cứ nghĩ đến cách mà người đàn ông ấy đối xử với cô, anh lại dùng lực ấn mạnh
bông tăm. Khanh Khanh đau đến nỗi người run lên nhưng không dám tránh, chỉ khẽ
xuýt xoa vài tiếng, khổ sợ chịu đựng đau đớn.

Bôi
thuốc xong, ông bà nội lại quay về bàn ăn tiếp tục ăn cơm, miệng vẫn không ngừng
căn dặn Khanh Khanh phải cẩn thận, chú ý. Thức ăn đã nguội, mùi vị bị hòa trộn
với vị đắng của thuốc. Thím Trương đi hâm nóng thức ăn. Khanh Khanh vốn định đi
giúp, vừa mới đứng dậy thì đã bị Mục Tuần ấn xuống ghế.

“Em
cứ ngồi nguyên ở đây!”. Anh nắm chặt bông tăm trong tay, kéo chiếc ghế bên cạnh
cô rồi ngồi xuống.

“Tiểu
Lục Tử, chẳng phải là cháu đến trường sao? Buổi chiều Khanh Khanh bị ngã rách hết
cả môi đấy”. Bà bỏ kính lão xuống, múc canh vào bát của ông. Ông nội cầm đũa
chuẩn bị gắp thức ăn cho bà. Thím Trương bưng những món ăn đã được hâm nóng lên
bàn ăn.

Mục
Tuần không động vào bát đũa trước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Khanh Khanh,
nắm chặt tay cầm đũa của cô, đặt xuống bàn. Anh lấy giọng, giống như muốn tuyên
bố một chuyện trọng đại gì đó: “Ông bà nội, có một chuyện…”.

Anh
vừa nói đến đấy, Khanh Khanh giật mình ngước mắt nhìn anh. Cô vung tay, cúi đầu
định gắp thức ăn nhưng tay run run, thức ăn rơi xuống bàn.

“Sao
thế?”. Ông bà đặt bát đũa xuống. Thím Trương bưng khay đứng cạnh bàn. Tất cả mọi
người đều ngạc nhiên trước sự nghiêm nghị hiếm có của Mục Tuần.

“Chuyện
này, tốt nhất chú thím cũng nên đến. Khi nào mọi người có mặt cháu sẽ nói, là
chuyện liên quan đến Khanh Khanh”.

“Khanh
Khanh làm sao?”. Bà nội hỏi. Khanh Khanh thử gắp thức ăn, nhưng tay bê bát cũng
không vững, vì thế quyết định từ bỏ. Cô đặt hai tay xuống gầm bàn, lắc lắc cánh
tay của Mục Tuần nhưng anh vẫn thản nhiên như không, gạt bát đũa trước mặt sang
một bên.

“Khanh
Khanh yêu rồi ạ, yêu một người ngoại quốc”.

Chiếc
muôi đơm cơm của thím Trương rơi xuống bát đánh “cạch” một tiếng. Khanh Khanh
khó khăn nuốt nốt mấy hạt cơm cuối cùng, hoàn toàn quên mùi vị của cơm.

Một
mâm thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, tất cả đã nguội tanh.

Cả
nhà ngồi trong phòng khách, ông bà nội, bố mẹ Khanh Khanh, bố mẹ Mục Tuần. Vốn
dĩ chuyện yêu đương của Khanh Khanh không quan trọng đến nỗi nhiều người phải
chạy đến vùng ngoại ô trong đêm như thế này. Nhưng vì là người ngoại quốc, ông
nội đập ghế, sa sầm mặt xuống, dõng dạc tuyên bố: “Người ngoại quốc không được!”.

Khanh
Khanh đứng giữa phòng khách, không dám nói năng tùy tiện. Mục Tuần đứng cách cô
rất xa, đứng sau ghế sofa mà bố mẹ anh ngồi, lạnh lùng nhìn ánh đèn chùm biến
cái bóng của cô thành hình ảnh thu nhỏ.

“Bố,
bố đừng giận, hỏi con bé xem thế nào”. Mẹ Khanh Khanh kéo áo chồng, thử khuyên
ông bố chồng đang tức giận.

“Không
được! Nhà họ Mục chỉ có một đứa cháu gái, không thể yêu người ngoại quốc được.
Ta không cần biết thằng đó tóc đen hay tóc vàng, có biết nói tiếng Trung Quốc
không? Thằng cả thằng hai mang cả nhà đi rồi, mang cả mấy đứa cháu lớn đi. Bây
giờ chỉ còn lại Thất Thất và Tiểu Lục Tử. Ta không đồng ý, người Trung Quốc nhiều
như thế, Khanh Khanh muốn tìm người như thế nào cũng được, không được phép tìm
người Tây”.

“Ông,
anh ấy là người Trung Quốc…”. Khanh Khanh vừa mở miệng giải thích thì bị mẹ kéo
tay áo.

Ông
nội lo lắng, giận đến tái cả mặt. Bà nội cầm khăn tay ngồi bên cạnh ông nội thở
dài, chủ yếu vẫn là không nỡ xa cháu gái. Vừa nghe nói tìm người ngoại quốc,
nghĩ đến việc Khanh Khanh cũng bị đưa đi, trong lòng bà cảm thấy rất buồn, giống
như bị người ta cắt mất một phần tim gan vậy.

“Mọi
người để Thất Thất nói, đừng làm khó nó. Cháu hãy nói thật cho bà biết, rốt cuộc
là chuyện gì? Đó là người như thế nào? Vết thương trên mặt cháu hôm nay là do cậu
ta gây ra sao?”.

“Không
phải, không phải, là tại cháu ạ”. Khanh Khanh không dám nói Shawn, chỉ có thể
nói dối, sợ rằng nếu mọi người biết còn có người như Shawn thì sẽ càng không đồng
ý cho cô và Phí Duật Minh qua lại, “Tại cháu ạ, tại cháu không cẩn thận”.


lớn bằng ngần này rồi chưa phải đối mặt với tình huống như thế này. Mọi người hỏi
rất kỹ càng, rất nhiều chuyện cô không trả lời được. Nhưng nói về chuyện tương
lai, cô không đưa ra lời giải thích hợp lý. Ngay cả cửa đầu tiên Phí Duật Minh
cũng không qua được.

Quả
thực cô không nghĩ đến chuyện xem hộ chiếu của anh, không hỏi ngày sinh, năm
sinh, năm tuổi của anh, không hiểu nhiều về gia đình và quá khứ của anh. Khi mọi
người hỏi nhà anh ở đâu, có những ai, ngoài quốc tịch của anh và gia đình Tiểu
Hổ, trong đầu cô chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

“Khanh
Khanh, con hãy nói cho ông bà biết. Con bao nhiêu tuổi rồi, không thấy ông bà
lo lắng cho con sao?”. Bố lại gần kéo con gái ngồi xuống. Mẹ và bác gái mỗi người
hỏi một câu, quen nhau lúc nào, quen nhau như thế nào, cậu ta làm nghề gì, vết
thương trên miệng do đâu mà có? Từ đầu đến cuối Mục Tuần không nói một câu nào,
chỉ đứng sau ghế sofa nhìn mọi người, đeo chiếc mặt nạ mà Khanh Khanh không thể
hiểu nổi. Khanh Khanh cứ ngỡ rằng họ là người cùng một đội, nhưng hôm nay mới
phát hiện, người phản bội mối hẹn ước ngầm này trước chính là Mục Tuần.

Khanh
Khanh không nói rõ ràng thì mọi người không chịu để yên. Khanh Khanh còn bị mẹ
và bác gái kéo vào phòng hỏi chuyện quan trọng hơn. Mục Tuần cùng ông, bố và
chú ở lại phòng khách bàn bạc chuyện sau này.

“Chúng
ta cũng không nói người đó không tốt, chỉ là không hợp với nhà chúng ta. Chuyện
ngày hôm nay Thất Thất bị thương như thế nào ta cũng không quản nữa, sau này những
chuyện như thế này tuyệt đối không được. Tóm lại, không thể để danh tiếng của
con gái bị hủy hoại”. Tư tưởng cũ ăn sâu vào suy nghĩ của ông nội, ông thở dài
rồi bê ấm trà bên cạnh, “Cho dù thật sự là tóc đen, mắt đen, biết nói tiếng
Trung Quốc, nhưng nhà không ở đây thì sớm muộn Thất Thất cũng phải đi theo người
ta. Chúng ta cũng ngần này tuổi rồi, cũng không mong muốn gì nhiều, Tiểu Lục Tử
và Thất Thất ở bên cạnh là được. Lão Tử, con vào xem thế nào, đừng nói nặng lời,
con bé vẫn còn nhỏ, không phải là lỗi của nó”.

Khanh
Khanh đang ở trong phòng, bị mẹ và bác gái ép đến nỗi không còn đường thoát, một
người chống đỡ, khó khăn chồng chất.

“Mẹ,
chuyện yêu đương là tự do của con, con muốn yêu ai thì yêu. Phí… Dù sao thì anh
ấy là người tốt. Anh ấy thật lòng với con. Vợ chồng anh trai anh ấy sống ở đây,
sau này anh ấy cũng có thể… Con không chia tay, con sẽ không chia tay… Bọn con
cũng chưa làm gì cả, con chưa có”.

“Con còn nói nữa à?”. Mẹ Khanh
Khanh cũng có chút tức giận, đập tay vào trán con gái, “Ông bà nội không nói,
không hỏi, đó là giữ thể diện cho con. Nghe cái cách con ăn nói, rốt cuộc là
chuyện gì trong lòng con tự biết. Mọi người đều muốn tốt cho con. Con gái con đứa
phải biết tìm người nào tử tế. Nhà chúng ta không giống với những nhà khác, có
quy có củ đàng hoàng. Sau này con ngoan ngoãn lên lớp, không được dạy học cho
nhà cậu ta nữa. Người ngoại quốc trong đầu toàn là những tư tưởng nước ngoài, rất
tùy tiện, có được mấy ai nghiêm túc trong chuyện tình cảm? Không biết chừng cậu
ta lừa con cũng nên, chơi chán rồi lại bỏ”.

“Mẹ đừng nói những lời khó nghe
như thế được không! Cái gì mà lừa con? Chuyện tình cảm là chuyện của con, con
biết tự làm chủ, biết phân biệt đúng sai. Con và anh ấy yêu nhau, không liên
quan đến quốc tịch. Mọi người không thể phủ định tất cả chỉ vì anh ấy không phải
là người Trung Quốc. Chúng con vừa mới tiếp xúc, sau này hiểu nhiều hơn mọi người
sẽ biết anh ấy là người tốt. Con đưa anh ấy về cho mọi người gặp mặt… Mẹ, chuyện
tình cảm không thể gượng ép được”.

“Lại còn đi sâu? Nhanh chóng cắt
đứt đi, sao con lại không nghe lời như thế chứ?”.

Mẹ không nói được Khanh Khanh.
Bác gái lại kéo cô ngồi xuống.

“Khanh Khanh, ông bà nội đã nhiều
tuổi rồi, không cho anh út của cháu đi học, làm việc cũng chỉ vì ông bà nội
không nỡ. Trong nước có bao nhiêu người tốt, chúng ta sẽ từ từ tìm, dù sao cháu
cũng chưa nhiều tuổi lắm, vẫn còn nhiều thời gian. Không phải là muốn cháu cắt
đứt hoàn toàn với cậu ta, chúng ta cưỡi lừa tìm ngựa còn không được sao? Xem
xem có người nào tốt hơn, vừa ý hơn, nếu thật sự không được thì chúng ta tính
sau, cứ tiếp xúc đã…”.

“Bác ba, Phí Duật Minh không phải
là lừa, cháu cũng không tìm ngựa. Cháu chỉ tìm người cháu thích. Vì sao mọi người
phải chia rẽ chúng cháu bằng được? Cháu bảo anh ấy sau này sống ở đây, không về
nước nữa còn chưa được sao?”. Khanh Khanh không nói được thứ tình yêu mà người
lớn có thể hiểu được, nước mắt trào xuống thấm vào vết thương trên môi, xót như
xát muối, “Cháu không thể vì những điều này mà chia tay… cháu không… tuyệt đối
không…”.

“Khanh Khanh…”.

“Con không nghe, không nghe,
không nghe!”.

Sau đó cô cũng không giải thích
nữa, im lặng đứng trong góc phòng, để mặc cho mẹ và bác hết lời khuyên nhủ. Miệng
đau đến nỗi không thể chịu đựng được nữa, cô đưa tay lau, lớp vảy mỏng vừa khô
mới khô lại trầy ra.

Mẹ Khanh Khanh nghe thấy tiếng
gõ cửa, thở dài và nói: “Con bé này sao lại ngang bướng đến thế cơ chứ”. Mẹ ra
mở cửa, ông bà nội đều đứng chờ ở cửa, bố Khanh Khanh đứng sau, không biết phải
làm thế nào.

Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn mọi
người đứng chắn ở cửa, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không nghĩ ra được cách gì. Cô
cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà đứng dậy, lao thẳng về phía mọi người
rồi chạy ra ngoài. Khi chạy qua người ông bà nội, nỗi ấm ức cố kìm nén đã nổ
tung khiến cô bật khóc.

Gặp Mục Tuần ở cầu thang, cô
ngoảnh mặt bước đi nhưng bị anh ngăn lại.

“Bỏ ra!”. Khanh Khanh hét lên với
anh, máu ở vết thương chảy vào miệng.

Mục Tuần cũng không thể kìm nén
được cơn tức giận trào dâng trong lòng, kéo cô xuống dưới.

“Em giận dỗi đủ chưa? Trong cái
nhà này có ai là không muốn tốt cho em, anh ta thì có gì là tốt?”. Nói xong Mục
Tuần buông tay cô ra, ngả người vào tường, hạ thấp giọng thở dài, “Chuyện buổi
chiều anh nhìn thấy cả rồi, Khanh Khanh”.

Khanh Khanh xoa tay, nghiến
răng lườm anh. Cảm giác bị phản bội lại trào dâng. Cô chạy đến đánh anh, giống
như hồi nhỏ, mỗi lúc giận dỗi cô lại ra công ra sức đánh vào người anh.

“Anh
út! Em ghét anh! Ghét anh ghét anh ghét anh ghét anh…”. Không biết đã hét bao
nhiêu câu “ghét”, cuối cùng cô cũng dừng lại, tay cũng mỏi nhừ. Cô chỉ vào mép
rồi hét lên với anh, nước mắt nhạt nhòa, “Nếu anh không đến tìm Shawn để đánh
nhau thì anh ta cũng không đối xử với em như thế này. Chuyện này chẳng liên
quan gì đến Phí Duật Minh cả, không phải do Phí Duật Minh làm. Phí Duật Minh sẽ
không đối xử như thế với em! Em thích anh ấy, mọi người nói gì thì em vẫn thích
anh ấy. Anh ấy là người nước nào em đều thích, em còn yêu anh ấy. Em sẽ ở bên
anh ấy! Anh ấy không phải là người đàn ông tùy tiện. Anh ấy cũng vì yêu em mà đến
với em”.

Mục
Tuần thấy mặt cô đỏ bừng, giọng nói tắc nghẹn nên không nói gì nữa. Có những
chuyện anh đã nghĩ tới, chỉ là đã nghĩ sai mà thôi.

Khanh
Khanh ngồi ở cầu thang, gục mặt xuống đầu gối, không muốn khóc, cũng không muốn
làm ầm lên nữa, chỉ muốn bình tĩnh lại nghĩ cách thuyết phục mọi người. Mọi người
đi đến cầu thang, tưởng rằng hai anh em nói chuyện có kết quả nên không làm phiền.
Dưới nhà chỉ còn lại Mục Tuần và cô. Chiếc bàn trong phòng khách vẫn bày đầy
bàn thức ăn đã nguội. Mục Tuần đứng đến lúc hai chân mỏi nhừ, tìm chiếc ghế đặt
bên cạnh Khanh Khanh, lấy áo khoác khoác lên người cô.

Khanh
Khanh gạt chiếc áo khoác xuống, không ngẩng đầu nói với anh một tiếng nào.

Nửa
đêm, Khanh Khanh lén bò dậy hóng gió. Cô đứng ở cửa sổ, không tìm thấy ánh
trăng, chỉ hướng mắt nhìn đám mây đen u tối. Cô cầm điện thoại trong tay, không
biết gọi điện thoại cho Phí Duật Minh phải nói thế nào, nếu nhắn tin thì nên nhắn
thế nào. Vì thế chỉ cầm điện thoại, đã mấy tiếng trôi qua rồi nhưng vẫn không gửi
cho anh bất kỳ tin nào.

Rất
nhiều chuyện khó mà nói hết được. Cô đã không thể nói được nữa, cũng không muốn
Phí Duật Minh biết chuyện mình và người nhà xảy ra mâu thuẫn, vì thế chỉ đứng
ngây người như thế. Đêm khuya, cô cất điện thoại lên tủ, hai mắt sưng húp không
ngủ được, liền tìm vài cuốn truyện trên giá sách mang ra cửa sổ đọc.

Chuyện
của người lớn không giống chuyện của trẻ con. Tuy trên cuốn sách không có một
chữ nào nhưng giở được một nửa, mắt Khanh Khanh vẫn ướt đẫm, nghẹn ngào đến nỗi
không thể đọc tiếp được. Cô rất ít khi khóc nhiều như thế này. Một buổi tối
khóc bao nhiêu lần, trong lòng trăm mối suy tư nhưng không ai có thể hiểu được.

Mục
Tuần không ngủ, cũng không ngủ được. Máy tính vẫn bật game, trên màn hình có rất
nhiều người chém giết lẫn nhau. Anh ngồi xuống thảm mở một lon bia, uống vài ngụm
lại dừng lại suy nghĩ. Mọi người đều đã đi nghỉ. Lúc đưa cô lên tầng, anh nhìn
thấy một bên mặt của cô sưng to, vết thương trên miệng bị nước mắt thấm đến nỗi
trắng nhợt. Thú thực là anh đã mềm lòng rồi.

Sáng
hôm sau, Mục Tuần đến phòng gọi cô. Cửa sổ mở, cô vẫn chưa tỉnh, mặt mũi sưng
húp, tay nóng ran.

Mục
Tuần xuống nhà tìm thím Trương, sau đó gọi thím và mẹ dậy, vào đo nhiệt độ cho
Khanh Khanh. Thực ra không cần đo đã biết cô đang sốt. Nhưng sau khi thức dậy,
cô vẫn giống như bình thường, cố chịu đựng vết thương trên mặt, xuống dưới nhà
ăn sáng cùng ông bà nội.


hỏi Khanh Khanh đã đỡ hơn chút nào chưa, cô gật đầu. Ông hỏi cô đã nghĩ kỹ
chưa, cô không gật đầu.

Mọi
người thấy tinh thần của cô không được tốt, hiểu ý không nhắc đến chuyện tối
qua nữa. Lúc ăn cơm Khanh Khanh cũng không nói nhiều, chỉ xúc từng thìa cơm đưa
lên miệng. Môi dưới, lợi đều bị loét, thức ăn chạm vào là lại đau vào tận tim,
không cảm nhận được chút mùi vị nào. Cô nhắm mắt, nuốt thức ăn giống như phải
chịu cực hình, nóng đến nỗi bong cả da miệng.

Trải
qua lần giày vò này, Khanh Khanh có cảm giác giống như mình bị ép thoát xác. Ăn
cơm uống thuốc xong, cô lên tầng, khóa trái cửa phòng, mặc cho ai gõ cửa cũng
không mở. Cô không muốn nói, cũng không thể nói, cứ mở miệng ra là lại phát ra
âm thanh xa lạ và đáng sợ. Nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương, Khanh
Khanh lại thấy ấm ức. Cô cầm cuốn sách Mục Tuần tặng, ném đi rất xa.

Bên
ngoài cửa sổ là một vùng trời khác. Cô có thể nghe thấy tiếng chim bồ câu nhưng
lại không nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp. Đến trưa, có thể là do uống thuốc không
đúng bệnh, toàn thân Khanh Khanh nóng ran như hòn than, hốc mắt cũng sụp xuống,
chạy vào phòng tắm nôn hết những gì đã ăn buổi sáng. Cô không nói với ai, cũng
không đắp chăn, khoanh chân ngồi trên giường đọc truyện. Điện thoại đặt cạnh gối,
cứ một lúc lại rung lên một hồi, đều là tin nhắn của Phí Duật Minh.

Lúc
này cho dù anh có nói nhiều lời thừa thãi đến đâu thì với cô cũng là liều thuốc
an ủi. Anh báo cáo với cô anh đang làm gì, hỏi cô tối hôm trước đã nói với mọi
người như thế nào. Khanh Khanh không nói thật, chỉ hỏi anh rất nhiều: Nhà anh ở
đâu, trong nhà có những ai, nơi làm việc của anh như thế nào, vì sao anh không
nói được tiếng Trung, vì sao anh biết ít chữ Trung Quốc như thế… Sau đó bắt đầu
phác họa một Phí Duật Minh trong đầu mình.

Ban
đầu Phí Duật Minh tưởng rằng cô đang đùa, sau đó thấy cô hỏi rất nhiều, càng hỏi
càng nghiêm túc nên gọi điện thoại cho cô.

“Cổ
họng sao thế?”. Anh cầm chìa khóa xe trên tay, vừa đi xuống vừa gọi điện thoại
cho cô, nghe giọng cô khan khan nên bắt đầu thấy lo lắng.

“Em
thấy hơi khó chịu, muốn đi ngủ”. Cô muốn gặp anh, lời nói đến miệng lại trôi xuống.
Sáu, bảy người lớn trông coi cô, cô lại đang sốt, vì thế gặp mặt nhau là không
thể.

“Khanh
Khanh, sao thế?”. Phí Duật Minh đã lên xe, vừa nói chuyện điện thoại vừa lùi
xe, kết quả là không nhìn rõ phía sau, lúc lái xe ra khỏi nhà xe va vào thứ gì
đó bên cạnh. Thứ đó đập vào cửa xe rồi rơi xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3