7788 Em Yêu Anh - Chương 04 Phần 2

Chiếc
xe đi rất chậm, có thể nói đây là lần lái xe cực, cực chậm trong cuộc đời lái
xe của anh, thậm chí có chiếc xe ba bánh chở rau trên đường dành cho xe cơ giới
phóng vượt qua anh.

Cảm
giác lo lắng bất an trong lòng Khanh Khanh dần được thay thế bằng cảm giác dễ
chịu thoải mái, không lâu sau cô không còn bám chặt vào dây an toàn nữa, từ từ
ngắm nghía cấu tạo phía sau của chiếc Hummer. Cô nhìn sang trái rồi lại nhìn
sang phải, sợ bị anh phát hiện, vờ cầm cuốn sách trên tay, chốc chốc lại xoa
bóp chỗ vừa bị ngã.

Phí
Duật Minh vừa lái xe vừa quan sát cô, chú ý từng động tác nhỏ của cô. Nghe thấy
tiếng rên rỉ khe khẽ của cô, anh thấy không tự nhiên, nhanh chóng hướng ánh mắt
nhìn đường phía trước.

Tiểu
Hổ nghe nói Miss 77 đến, liền chạy ra khỏi phòng. Đôi mắt ẩn chứa niềm vui sướng,
cậu dang hai tay ôm chặt người cô, không chịu ngẩng đầu lên, nói thế nào cũng
không bỏ tay ra, đến tận khi kéo cô vào phòng mình. Ý đồ muốn độc chiếm rất rõ
rệt, Mrs Phí đứng cạnh che miệng cười.

Phí
Duật Minh ôm đống sách lên trên. Khanh Khanh để Tiểu Hổ ngồi trên tấm thảm nghe
cô kể chuyện. Tiểu Long cũng chạy lại ngả đầu lên chân cô. Một cô gái hai đứa
trẻ, khung cảnh rất đầm ấm. Anh đóng cửa, hình ảnh ba người cứ hiển hiện trong
đầu, không thể xua đi được. Ban đầu anh nghĩ cô chẳng qua chỉ là một giáo viên
mầm non, không có gì giỏi giang, nhưng bây giờ anh không nghĩ như vậy nữa. Cho
dù chỉ là giáo viên mầm non, cô cũng là một người rất đặc biệt.

Lúc
đi xuống, Phí Duật Minh gặp Mrs Phí đang cắm hoa trong phòng khách, liền đi lại
hỏi vài câu: “Tối nay ăn gì?”.

“Tối
nay á?”. Mrs Phí cố tỏ ra vẻ thần bí, “Để xem cô Mục có ở lại không đã, nếu ở lại
thì có thể thêm hai món. Chú tám, hôm nay cảm ơn chú nhé!”.

“Không
có gì, không phiền đâu”. Anh đứng cạnh sofa, không còn gì để nói, đành phải
quay về thư phòng. Nhưng chưa đi đến cửa thì đã bị Mrs Phí gọi lại.

“Chú
tám, chủ nhật tuần sau không cần chú đi đón nữa, cô Mục nói muốn tự đi xe đến”.
Mrs Phí giơ một cành hoa lay ơn đã cắt tỉa, không chú ý đến nụ cười vụt tắt
trên khuôn mặt Phí Duật Minh, sau đó quay về bên chiếc ghế sofa tiếp tục cắt tỉa
hoa, “À đúng rồi, dạo này công ty có bận không? Thấy chú cứ ở nhà suốt”.

“Cũng
bình thường, vừa mới được chuyển về nên có thể nghỉ ngơi một thời gian”.

Anh
không thể chuyên tâm được, không có hứng thú làm việc, ngay cả đóng cửa rồi vẫn
nghe thấy cô giúp việc và Mrs Phí nói chuyện trên hành lang. Anh đi lên gác,
trong phòng bọn trẻ vang lên tiếng cười nắc nẻ nhưng không nghe rõ đang kể cái
gì.

Phí
Duật Minh đứng trên hành lang một lúc rồi quay về phòng thay chiếc áo sơ mi cũ
đi ra nhà để xe. Anh lái chiếc Hummer ra giữa vườn, xách dụng cụ đánh bóng ô
tô, ngả người cạnh chiếc xe hút thuốc một lúc, sau đó xắn tay áo bắt đầu đánh
bóng ô tô bằng tay.

Đánh
bóng ô tô là việc chân tay, không cần động não, có thể loại bỏ tạp niệm nhưng
anh vẫn nhìn thấy nét mặt của cô khi chau mày trên lớp sơn đen bóng của chiếc
Hummer. Anh cầm dụng cụ trên tay nhưng trong đầu lại nghĩ đến cảm giác khi đặt
tay ngang eo cô. Khi lau đến vết xước trên ô tô, động tác trơn tru cuối cùng đã
chậm lại.

Crush(*)
đến rồi! Phí Duật Minh biết rất rõ, bộ não hoạt động bất thường, lúc nào cũng
nghĩ đến cô ấy, cơ thể muốn ghé sát theo bản năng, cho dù là một phút cũng được.
Cảm giác này có thể là dăm ba phút, dăm ba ngày, dăm ba tuần, cũng có thể lâu
hơn. Anh không biết đó là ảo giác nhất thời hay sẽ kéo dài mãi mãi. Tóm lại là
anh rất nhớ cô.

(*) Crush (từ lóng): Phải
lòng ai, mê ai (BTV).


trong nhà có trẻ nhỏ nên bị hạn chế uống rượu hút thuốc. Anh tìm lon bia cất
trong chiếc tủ lạnh nhỏ trong nhà xe, ngửa đầu uống liền một hơi. Dạ dày đã được
lấp đầy nhưng trong lòng thì thấy trống rỗng. Anh vứt đồ xuống, tìm linh kiện
trong nhà xe, cũng không phải là thứ gì quan trọng lắm, chỉ muốn gạt bỏ crush
đang theo mình như hình với bóng.

Lần
đầu tiên gặp mặt, thấy cô chỗ nào cũng không hài hòa. Bím tóc của cô quá nhà
quê, chiếc váy quá lòe loẹt, nét mặt quá ấu trĩ, làm việc quá cẩu thả. Nhưng tiếp
xúc hai, ba lần rồi thì thấy hoàn toàn khác biệt: Bím tóc chính là nét đặc
trưng của cô, vừa nhìn là nhận ra ngay; chiếc váy hơi nhiều màu nhưng
không sặc sỡ như người khác, có phong
cách riêng của mình; còn về nét mặt, lúc kể chuyện cho Tiểu Hổ thì chăm chú và
dịu dàng, không ấu trĩ chút nào; xử lý vấn đề của bọn trẻ rất cẩn thận, tỉ mỉ;
tỏ vẻ chín chắn nhưng đôi lúc cũng rất trẻ con, giống như buổi tối hôm ấy dừng
lại bên đường đá những viên đá nhỏ… Nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng lúc cô
bị ngã, Phí Duật Minh gần như quên đi ấn tượng lần đầu gặp cô.

Linh
kiện ô tô thì chẳng thấy đâu nhưng cảnh tượng của từng lần gặp gỡ thì lại được
tái hiện lại một cách rất tỉ mỉ. Crush đến rồi, cũng có thể sẽ biến thành một
thứ khao khát sâu sắc hơn nhưng rốt cuộc sẽ sâu đến đâu thì phải phụ thuộc vào
cô ấy.

Hết
giờ học, Khanh Khanh xách túi xách đi ra khỏi tòa biệt thự.

Hôm
nay Khanh Khanh không nhảy nhót mà bước từng bước đến bậc thang trước cửa. Nhìn
thấy chiếc Hummer trong sân và Phí Duật Minh ngồi cạnh chiếc xe, cô lập tức nảy
ra ý nghĩ chạy trốn. Bản thân cô không biết mình đang trốn cái gì, dù sao thì
cô không đi đường lớn mà tìm một con đường nhỏ rồi lẻn ra ngoài.

Khanh
Khanh rón rén đi từng bước trên con đường cành lá rậm rạp, cúi thấp người, bước
thật khẽ, sợ bị anh phát hiện. Có điều vì muốn bước thật nhanh, khi nhảy qua bụi
cây nhỏ, cô không giữ được thăng bằng, giẫm hụt một cái, cổ chân bị trẹo, toàn
thân ngã nhào về phía trước, nằm bò giữa bụi hoa. Cô cố kìm nén để không phát
ra tiếng kêu vậy mà miệng vẫn kêu lên khe khẽ. Tuy âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn bị
Phí Duật Minh nghe thấy.

Anh
bỏ dụng cụ đánh bóng ô tô xuống, đứng thẳng người, dễ dàng phát hiện mục tiêu.
Cô bị ngã trong bụi hoa, túi xách móc trên cành cây, chiếc váy hoa xòe ra,
trông giống bông hoa dại sắp tàn. Anh bước lên trước vài bước nhưng không đỡ cô
dậy, chỉ cúi người xuống, đặt tay lên đầu gối, nhìn cô chằm chằm.

Ánh
hoàng hôn hiền hòa chiếu vào đôi lợn nhỏ xinh màu hồng phấn trên bím tóc đang lắc
lư của cô. Đuôi váy mắc vào cành cây, cô đưa tay nhẹ nhàng gỡ nó ra nhưng gỡ thế
nào cũng không được. Anh chờ xem cô sẽ làm gì tiếp theo, rất mong đợi cô sẽ có
một biểu hiện bất ngờ nào đó, đáng tiếc là lần này không có.

Hai
người nhìn nhau không nói gì. Cuối cùng Phí Duật Minh không kìm được đặt đồ xuống,
tay vẫn dính bẩn, chỉ lau lau vào áo hai cái. Anh lại gần cô, rất gần, gần hơn
cả lúc chiều, gần đến nỗi có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông nhỏ trên khuôn mặt
cô. Hơi thở của anh phả vào tai cô, mang theo mùi bia mát lạnh, vừa chạm vào eo
cô đã thấy người cô run lên. Anh tiếp tục tìm mấy sợi vải bị mắc, cắt đứt những
cành cây vướng vào đó, chỉ cần dùng lực một chút là bế được cô ra khỏi bụi cây
cành lá um tùm.

Khoảnh
khắc ấy, tiếng thốt lên nho nhỏ trôi tuột xuống họng. Cô ở trong lòng anh, chỉ
còn lại chút run rẩy khe khẽ. Cô quay mặt sang một bên, viền tai thấp thoáng
sau bím tóc đỏ ửng lên. Đột nhiên anh cảm thấy hết sức thỏa mãn, ôm cô cao hơn,
gần như cao bằng anh mà vẫn không chịu đặt xuống. Bước thêm vài bước, đến chỗ
không còn cành cây mới chịu buông tay. Đợi cô đứng vững, Phí Duật Minh mới thấy
ngực nhói đau, mười mấy giây liền anh không hề thở một hơi nào. Anh quay lại
giúp cô nhặt túi xách, khi quay người lại thấy sắc mặt của cô thay đổi hoàn
toàn, không thể diễn tả là xấu hổ hay yếu đuối, cúi đầu giống như đà điểu vậy,
chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Anh đưa túi xách cho cô, giọt nước trên cánh tay
chạm vào mu bàn tay của cô. Dường như cô lại bị kích động gì đó, không đỡ lấy
túi xách mà lùi ra sau, suýt chút nữa thì ngồi vào vườn hoa.

“Chú
tám, ăn cơm thôi”. Trong phòng vang lên tiếng của Mrs Phí, phá tan sự ngượng
ngùng giữa hai người.

Khanh
Khanh phản ứng trước, cô ngồi xuống nhặt túi xách, tất cả những lời cảm kích, tạm
biệt đều không nói thành lời, chỉ cúi đầu chào anh một cách gượng gạo. Một cánh
hoa rơi từ bím tóc xuống, bay bay trong gió, còn cô thì đã tập tễnh chạy ra
ngoài, dáng vẻ rất thảm hại. Lúc đầu khiến người ta tưởng rằng cô sắp ngã,
nhưng sau đó bước chạy ngày càng vững hơn. Ánh chiều tà đang biến cái bóng của
cô thành chùm sáng màu đỏ ấm áp, bao trùm lấy anh và chiếc Hummer.

Phí
Duật Minh không đuổi theo, mắt nhìn về phía cô một lúc rất lâu rồi quay lại tiếp
tục đánh sáp. Mrs Phí chạy ra gọi mấy lần anh cũng mặc kệ. Cạnh chiếc xe là một
đống vỏ lon, đều là những lon bia anh đã uống hết.

Tối
hôm ấy, thím Trương ngồi cạnh đầu giường bóp lưng cho Khanh Khanh. Cô vừa suýt
xoa kêu đau vừa úp mặt vào gối. Cứ nhắm mắt lại trong đầu Khanh Khanh lại xuất
hiện cánh tay rắn chắc, giống như hồi nhỏ bố thường nhấc cô lên rất cao, rất
cao, sau đó khuôn mặt của bố biến thành Phí Duật Minh, một hình bóng mờ ảo, ngược
sáng, dưới ánh trăng là những đường nét rõ ràng…

Hai
má Khanh Khanh nóng bừng, quay người ngồi dậy. Thím Trương đang xoa bóp, thấy mặt
Khanh Khanh đỏ bừng lên, sờ trán rồi hỏi: “Sao thế Thất Thất? Lại bị sốt à, hay
là xảy ra chuyện gì rồi? Có phải lại cãi nhau với anh út không?”.

“Đâu
có đâu có”.

“Thế
vì sao lại nóng như vậy? Lát nữa trước khi đi ngủ hãy bôi thuốc vào hông rồi uống
một viên thuốc, nghe rõ chưa?”. Dặn dò xong, thím Trương mở ngăn kéo đựng thuốc
cạnh đầu giường tìm thuốc, “Đừng vận động nhiều, hai hôm nữa là khỏi”.

“Vâng”,
sắc mặt Khanh Khanh không bình thường. Thím Trương ra khỏi cửa rồi lại bị cô gọi
lại, “Thím Trương…”.

“Sao
thế?”. Thím Trương quay người lại, tay cầm đồ cạo gió, chuẩn bị đi vào phòng
ông bà nội.

“Không
sao không sao, con không sao”. Khanh Khanh gượng cười, ấp a ấp úng rồi quay người
nằm xuống giường.

Cửa
phòng vừa đóng lại, cô liền thở dài nặng nề, lòng đầy suy tư.

Những
chuyện khác Khanh Khanh có thể gạt đi được, chỉ có tiếp xúc cơ thể là rất dễ để
trong lòng. Về vấn đề này quan điểm của người ngoại quốc và người Trung Quốc
hoàn toàn khác nhau. Sự tiếp xúc về mặt lễ tiết của người ngoại quốc rất phong
phú. Giáo viên Pháp gặp ai cũng áp mặt hôn, má phải má trái, tất cả là ba cái.
Một số trường hợp quan trọng, giáo viên trợ giảng ôm hôn cũng là chuyện thường
tình. Ban đầu sở dĩ Shawn có thể sàm sỡ Khanh Khanh cũng là vì trường hợp đặc
biệt vào ngày lễ Giáng sinh khiến cô không kịp đề phòng. Nhưng chỉ trong một
ngày Khanh Khanh bị chú của Tiểu Hổ chạm vào người mấy lần liền. Cho dù là cố
tình hay vô ý, cho dù có phải trường hợp đặc biệt, tình huống đặc biệt hay
không thì trong lòng vẫn có một bóng đen không thể xua đi được - nhưng không thể
nói là bóng đen bởi vì nó không giống cảm giác với Shawn. Trong lòng cô có một
mối tơ vò, ngủ một giấc rồi mà mối tơ vò ấy vẫn còn. Ngay cả trong giấc mơ vẫn
nhớ đôi bàn tay ấy đã bế mình dậy từ trong bụi hoa như thế nào, rõ nét đến nỗi
cổ tay có mấy nếp nhăn cũng nhớ rất rõ.

Buổi
sáng Khanh Khanh tắm một cái, quấn mình trong khăn tắm đứng trước gương một
lúc, xoay vài vòng liền, thấy những đường nét trên eo không được mảnh mai như
Gia Lan, bất giác lại nghĩ đến cái ôm trong bụi hoa. Hồi còn nhỏ người lớn cũng
bế cô như thế, nhưng lúc ấy cô vẫn còn là một cô bé. Bây giờ trưởng thành rồi,
ngay cả Mục Tuần cũng không bế cô nữa, nghĩ mãi nghĩ mãi, nét mặt trong gương lại
trở nên không tự nhiên, giống như đang sốt vậy. Khanh Khanh cười với mình,
trông rất giả tạo. Cô đành phải từ bỏ, trốn đến một chỗ không có gương, không
nhìn thấy ánh mắt của mình.

Đây
có phải là xấu hổ không? Có
lẽ là không phải.

Lúc ăn sáng, hiếm khi Mục Tuần
dậy sớm, ngồi bên bàn ăn ăn cháo cùng ông bà nội. Lúc Khanh Khanh đi xuống tóc
vẫn còn ướt, ngồi bên bàn ăn mà đầu óc không tập trung. Mục Tuần lấy cháo cho
cô, bình thường cô còn gắp lại cho anh cái quẩy nhưng hôm nay thì như thể trước
mặt không có anh, yên lặng một cách đáng ngạc nhiên.

“Trời lạnh rồi, ra ngoài phải mặc
thêm áo, nghe thấy chưa, Thất Thất?”. Bà nội vừa bóc trứng cho ông vừa dặn dò
Khanh Khanh.

“Vâng ạ”. Khanh Khanh cầm thìa
múc cháo đưa vào miệng, chốc chốc lại ngẩng đầu ngây người nhìn Mục Tuần ngồi đối
diện.

Mục Tuần vẫn ăn mặc giống như mọi
ngày, một chiếc áo phông cũ, để lộ cánh tay cũng được coi là rắn chắc, nhưng da
trắng hơn một chút, cơ thịt mịn hơn một chút, cũng mảnh hơn một chút, kết hợp với
khuôn mặt trông chẳng khác nào một anh chàng thư sinh. Cô cúi đầu, một bức
tranh chân dung khác hiện lên trên bát cháo, bắp thịt căng chặt, gồ ghề giống
như thân cây nhỏ, màu đen pha lẫn với màu oliu, trên cánh tay vẫn còn dính giọt
nước mát lạnh, tay áo được xắn lên một cách cẩu thả, trên người là mùi sáp và dầu
nhớt. Sau khi cởi bỏ bộ complet, anh biến thành một con người khác hẳn, toàn
thân toát lên vẻ hoang dã.

“Cho anh cái quẩy!”.

Mục Tuần gõ bát, Khanh Khanh giật
nảy mình, hạt đậu tằm trên đầu đũa rơi xuống bàn, vội đưa tay ra gắp quẩy đặt
vào cái đĩa trước mặt Mục Tuần.

“Này!”.

“Nghĩ gì vậy? Còn không mau ăn
đi, lại đến muộn bây giờ!”. Mục Tuần cắn một miếng quẩy, cầm đôi đũa đưa đi đưa
lại trước mặt Khanh Khanh, “Ăn xong anh đưa em đi, hôm nay có gió mùa về!”.

“Không cần, em tự đi xe!”.
Khanh Khanh cắm đũa trong bát cháo, khuấy đi khuấy lại.

“Không muốn ăn thì đừng làm vữa.
Hôm nay gió to, để Tiểu Lục Tử(*) đưa cháu đi, Thất Thất nghe lời!”. Mục Tuần
chưa mở miệng ông nội đã nói trước. Bà nội bóc trứng xong đặt vào đĩa, gắp thêm
rau bên cạnh.

(*) Mục Tuần là cháu thứ sáu trong gia đình, vì thế được người lớn gọi là
Tiểu Lục Tử (ND).

Những người lớn tuổi nhà họ Mục
đều là những người truyền thống, thậm chí có chút trọng nam khinh nữ của chế độ
cũ. Tuy Khanh Khanh rất được nuông chiều nhưng ở nhà, chỉ cần ông nội nói thì
ngay từ nhỏ cô đã biết không được cãi lại, nhất định phải làm theo.

Khanh Khanh xoay bát, mím chặt
môi, cố gắng gạt suy nghĩ của mình ra khỏi cánh tay của anh, cúi đầu tiếp tục
ăn cháo. Ăn xong cô chạy lên tầng thay quần áo rồi lại soi gương gõ vào đầu
mình mấy cái liền, tự lẩm nhẩm hy vọng mình có chút chí khí, không được vì một
người đàn ông mà mất hết hồn vía.

Hai anh em cùng ra khỏi cửa,
không giống như trước đây giằng co nhau dắt xe máy dạo bộ trên con đường trong
khu Champagne Town mà một người đi trước một người đi sau, cách nhau vài bước
chân, mỗi người một tâm sự riêng. Khanh Khanh rất kiệm lời, ngẩng mặt đón gió,
đón nắng, nhưng trong đáy mắt của cô ghi rõ dòng chữ có tâm sự. Mục Tuần chắc
chắn là như vậy.

Sắp đến đầu khu phố, Mục Tuần bảo
cô lên xe. Anh đưa tay đỡ cô theo thói quen nhưng đã bị Khanh Khanh gạt ra, lại
còn đấm anh một cái rất mạnh vào lưng.

“Đáng ghét!”.

“Anh làm sao?”.

“Thì là đáng ghét!”.

Khanh Khanh nói xong cũng không
giải thích, nhảy xuống xe ôm túi xách chạy mất, hai bím tóc lắc đi lắc lại, đến
đầu ngõ vẫy một chiếc taxi chui vào. Mục Tuần phóng xe đuổi theo nhưng chiếc
taxi đã phóng đi.

Lúc đến trường vẫn là thời gian
uống cà phê buổi sáng, phòng nghỉ rất đông người. Khanh Khanh ngồi chờ xe bus
đưa đón học sinh tới, muốn nói chuyện tối hôm trước với cô bạn thân Gia Lan. Cô
cầm cuốn Chuyện về chú thỏ Peter(*) đọc đi đọc lại mấy lần liền mà không vào đầu
được chữ nào. Sau khi xe bus của trường đi, cô vẫn không tìm được người để tâm
sự, chỉ có thể đợi đến khi bọn trẻ đã ngủ trưa cô lên tầng thượng hóng gió, xoa
dịu tâm trạng bồn chồn bất an của mình.

(*) Bộ truyện thiếu nhi nổi tiếng của nhà văn Anh Beatrix Potter (BTV).

Khi quay lại làm vệ sinh, Khanh
Khanh dừng lại bên cạnh giường của Tiểu Hổ rất lâu, không biết mình thích hay
đã bị mê hoặc. Điều duy nhất khiến cô vui mừng là Tiểu Hổ đã chịu đến trường.
Không thể có quá nhiều dây dưa với phụ huynh, đó là nguyên tắc của giáo viên. Để
không bị phân tâm nữa, lúc ăn hoa quả buổi chiều Khanh Khanh đã cố tình giao Tiểu
Hổ cho Nọa Mễ, còn mình thì trông cặp song sinh.

Cô không muốn coi crush là thật,
không muốn bị cuốn vào trò chơi tình ái với người ngoại quốc. Cô chỉ hy vọng
crush đến nhanh đi cũng nhanh, sự mê hoặc nhất thời của mình nhanh chóng tan biến.

Nhưng Phí Duật Minh thì hoàn
toàn không như vậy, ngược lại anh phản ứng càng mãnh liệt hơn, ý thức được
crush đã đến nhưng không né tránh mà ngay lập tức nghĩ tới việc giải quyết vấn
đề như thế nào.

Ở nước ngoài, bản sao crush phổ
biến nhất là tình một đêm, nói cho văn vẻ một chút là trúng tiếng sét ái tình.
Chỉ cần là những người lớn lên ở nước ngoài, không có một ai là không thử. Anh
cũng không ngoại lệ. Nhưng sau khi quay về Trung Quốc, anh mới phát hiện chuyện
yêu đương ở đây hoàn toàn khác ở nước ngoài. Ở Trung Quốc, phần lớn mọi người đều
không nói đến tình yêu một cách nhanh chóng, không nói đến partner chia tay
trong êm đẹp. Những người bảo thủ hơn một chút đến lứa tuổi nhất định, yêu rồi
kết hôn. Những người nghĩ thoáng một chút chẳng qua cũng chỉ chơi hai năm, đến
tuổi kết hôn sinh con vẫn quay về gia đình, chạy theo chuyến xe muộn của hôn
nhân. Nói tóm lại là quá coi trọng truyền thống, bó buộc bản thân. Thời gian
Phí Duật Minh về nước không phải là ngắn nhưng anh chưa bị vướng vào chuyện
tình cảm. Anh không thích yêu lâu, cũng không thích kiểu bắt cá hai tay. Bây giờ
gặp cô, anh không biết có nên kiên trì một chút không.

Trong mắt anh, cô là một cô gái
Trung Quốc truyền thống, hai bím tóc dài, một chiếc váy hoa, đùa một cái cũng đỏ
mặt. Sau vài đêm liên tiếp mất ngủ, Phí Duật Minh đối diện với thân thể và tâm
lý của mình một cách nghiêm túc, xác định tình cảm với cô tuyệt đối không chỉ
là ma đưa lối quỷ dẫn đường, chỉ có thể nghĩ cách phù hợp với thực tế.

Ở công ty, tình trạng làm việc
không được tốt lắm, Phí Duật Minh và trợ lý kỹ thuật kiểm nghiệm xong, đi vòng
quanh bộ phận kỹ thuật và bộ phận thiết kế một vòng lấy lệ rồi không thể ở lại
được nữa. Anh quyết định đến trường một chuyến, thử xem cảm giác tim đập nhanh,
adrenaline(*) tiết ra có phải là ảo giác không.

(*) Adrenaline là một hormone do tuyến thượng thận tiết ra, chất này có tác
dụng gây cho người ta sự kích thích cao độ (ND).

Trước khi đi, Phí Duật Minh dừng
lại trước gương thay đồ một lát, vuốt lại tóc, tìm chiếc áo khoác màu đen đẹp
nhất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3