7788 Em Yêu Anh - Chương 04 Phần 1

Chương
4

Lang
thang, anh bước vào trái tim em

Tâm
trạng của Khanh Khanh rất tốt.

Một
là vì câu chuyện khiến Tiểu Hổ rất vui, hai là khi chào tạm biệt Mrs Phí, bà ấy
còn tặng cô một hộp bánh ngọt Quảng Châu, hộp đựng rất tinh xảo, trên chiếc hộp
còn tết một cái nơ xinh xắn. Cô là giáo viên không nên nhận quà, nhưng vì Mrs
Phí quá nhiệt tình, cuối cùng cô đã nhận nó. Ôm hộp bánh ngọt bước ra khỏi khu
vườn nhỏ theo phong cách Mỹ của nhà họ Phí, Khanh Khanh nhớ lại từng chút từng
chút kỷ niệm với Tiểu Hổ trong suốt buổi chiều, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Tiểu
Hổ dần dần khá lên, cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có tâm
trạng để thưởng thức cảnh đẹp của con phố nhỏ.

Napa
Valley là khu biệt thự riêng biệt hoàn toàn theo phong cách Mỹ, con đường hay
khu phố mang phong cách hoàn toàn khác biệt, so với khu Champagne Town của ông
bà nội Khanh Khanh thì lộng lẫy hơn một chút, cũng mang đậm phong cách biệt thự
hơn, khung cảnh giống như một thành phố nhỏ của Mỹ.

Mùa
thu, trời tối rất nhanh. Khanh Khanh men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, thư thả
ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đã đến giờ tan tầm, chốc chốc lại có đủ loại xe
ô tô phóng vụt qua người Khanh Khanh. Cô bước trên con đường rải đá, nhặt một
chiếc lá rụng cầm trên tay. Tia sáng cuối cùng rọi qua lỗ thủng bị côn trùng gặm
nhấm trên chiếc lá. Cô nheo mắt nhìn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

Chuyện
phụ đạo cho Tiểu Hổ, nếu coi đó là việc làm thêm chính thức thì cô hoàn toàn có
thể không làm bởi vì bản thân cô cũng không thiếu tiền. Công việc ở trường đã rất
vất vả rồi. Làm việc đến năm thứ ba, Khanh Khanh đã sớm hiểu rằng làm việc gì
cũng phải suy nghĩ thật kỹ, không được vì quá xúc động hay chỉ vì hứng thú mà
làm. Phụ đạo tâm lý cho trẻ nếu làm không tốt có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời
trẻ, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt tha thiết của
Mrs Phí, khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Hổ lúc ngủ say, Khanh Khanh lại xúc động đến
nỗi muốn nhận lời ngay, bất chấp mình có đủ kinh nghiệm hay không.

Khanh
Khanh chìm vào dòng suy tư rối bời, đến tận khi màn đêm đen đặc buông xuống, cô
mới phát hiện mình bị lạc đường.

Khát
nước, bụng đói đến nỗi sôi lên òng ọc, Khanh Khanh dừng lại bên cạnh cột đèn
bên đường, ngẩng đầu kiễng chân, cố gắng nhìn biển hiệu treo trên hộp đèn. Ánh
sáng vàng êm dịu chiếu hắt trên đỉnh đầu, cô cắn móng tay, không biết phải đi về
phía nào. Khả năng phân biệt phương hướng của Khanh Khanh không được tốt lắm, cứ
đổi hướng đi là lại lạc đường. Hồi mới chuyển đến Champagne Town, Mục Tuần phải
đưa cô đi mấy chục lần cô mới biết tìm đường về nhà.

Khanh
Khanh ngó nghiêng khắp nơi, cách đó vài mét có một chiếc xe màu đen chầm chậm
đi tới, dừng lại bên đường rồi tắt đèn. Cô nhìn về phía ấy, thầm nghĩ có lẽ là
người đi làm về, sau đó quay mặt đi nhìn về hướng khác.

Phí
Duật Minh đang ngồi trong xe, tay vịn vào vô lăng, ngắm nhìn hình bóng của cô từ
phía xa.

Anh
đi theo cô suốt con phố nhỏ, rẽ chỗ này ngoặt chỗ kia mấy vòng liền, không hiểu
rốt cuộc cô muốn đi đâu. Sợ bị cô phát hiện, Phí Duật Minh không dám lái xe
cách cô quá gần, nhưng bám theo một lúc, anh lại nghi ngờ tâm trí của cô đang ở
trên mây. Mấy lần lái xe đi qua người cô mà cô hoàn toàn không chú ý đến sự tồn
tại của anh. Lần tắt đèn này, anh bắt đầu suy nghĩ xem có nên xuống xe nói cho
cô biết hướng đi không.

Anh
biết cô lạc đường.


lẽ đèn đường quá sáng, có lẽ là ảo giác từ góc nhìn, cảm giác kỳ lạ ban đầu
hoàn toàn tan biến trong anh, chỉ còn lại hình ảnh cô gái Gypsy bước ra từ
trong câu chuyện, mang theo quả cầu thủy tinh dự đoán tương lai, quấn khăn
quàng, hai bím tóc rối vắt ra ngoài chiếc khăn, chiếc túi xách lệch lắc sang
trái rồi lắc sang phải, trong đầu ẩn chứa rất nhiều bí mật, đang tìm kiếm làng
quê tiếp theo. Cô giống như một đứa trẻ lang thang không có chốn nương thân, đã
hơn hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn cắn móng tay. Anh cứ ngồi đợi đến lúc cô đi tiếp
nhưng cô chỉ cắn móng tay, dừng lại bên đường không chịu đi.

Năm
phút trôi đi, mười phút, sau đó là hai mươi phút, anh đã xoay mấy tư thế trên
xe, quả thực không thể ngồi tiếp được nữa, liền lái xe về phía cô, đến chỗ cách
cô đứng khoảng ba, bốn mét mới bấm còi.


đang định nhường đường, ngẩng đầu lên mới biết người ngồi sau tay lái là anh,
nét mặt thư thái bỗng trở nên cảnh giác. Đã mấy ngày họ không gặp nhau, anh cố
tình không làm phiền cô và bọn trẻ, hai bên đều bình yên vô sự. Nhưng bây giờ
anh lại cố tình “làm phiền” cô một chút.

“Lên
xe đi, tôi đưa cô về”.

“Không
cần đâu, cảm ơn!”. Khanh Khanh quay một vòng quanh chỗ mình đứng một cách rất
không tự nhiên nhưng vẫn không tìm thấy phương hướng. Cô ôm hộp bánh rảo bước
đi. Ban đầu là đi, sau đó co cẳng chạy, thái độ tránh mặt anh hết sức rõ ràng.

Nhìn
chiếc váy hoa bay bay trong gió, Phí Duật Minh lắc đầu gượng cười. Vốn định
quay đầu đuổi theo, nhưng thấy cô rẽ vào con đường cạnh đó, xe lại không đi vào
được, anh đành phải quay về đường chính, đứng chờ cô ở đầu đường bên kia.

Chưa
đầy năm phút sau, Khanh Khanh lạc đường lại quay về con đường như đã từng quen.
Cô phát hiện chiếc Hummer đen đứng dưới cột đèn cách đó không xa. Phí Duật Minh
đứng cạnh chiếc xe, tay cầm điếu thuốc. Khuôn mặt của anh ta ẩn khuất sau làn
khói xám và ánh đèn lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ nét mặt.

Nếu
chạy nữa thì thật mất mặt. Cô đứng lại, ôm hộp bánh, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về
phía anh. Cô nhìn chằm chằm vào ngọn đèn ở phía xa, không hề liếc ngang liếc dọc,
năm mét, bốn mét, ba mét… qua rồi, cách xa rồi.

Anh
ta vẫn đang hút thuốc, dường như chưa phát hiện ra hành động của cô. Khanh
Khanh dần dần cảm thấy yên tâm hơn, vừa rảo bước đi, vừa đoán xem anh ta có
nhìn cô từ phía sau không. Đi đến chỗ cách chiếc xe bảy, tám mét, cô không kìm
được ngoảnh đầu nhìn, phát hiện anh ta dập tắt mẩu thuốc, đang chuẩn bị mở cửa
lên xe. Tiếng chuông cảnh giác trong lòng lại ngân lên. Cô đi qua đường nhựa,
co cẳng chạy về phía cánh cửa lớn ở phía xa, bỏ lại Phí Duật Minh và chiếc
Hummer đen ở tít tận phía sau.

Anh
đã lên xe nhưng không hề khởi động, chỉ nắm vô lăng nhìn về phía mà cô đang chạy,
đường cong trên khóe miệng ngày càng lớn hơn, không thể kiềm chế được. Anh nhớ
lại câu chuyện mà cô đã kể cho Tiểu Hổ nghe buổi chiều, cái gì mà tủ vách, cơn
ác mộng, cái gì mà nữ chiến sĩ đánh gục lũ ác quỷ, hoàn toàn khác xa so với biểu
hiện lúc này của cô. Chiếc váy hoa bay đi bay lại trong gió, cuối cùng biến mất
khỏi tầm mắt của anh. Anh không muốn cười nhưng lại cười to hơn. Trước mắt là
khuôn mặt của cô, bên tai là giọng nói của cô, tức giận, vui vẻ, dũng cảm, nhút
nhát…

Chuyện
làm gia sư cuối cùng Khanh Khanh vẫn nhận lời.

Nọa
Mễ ngồi trên nắp bồn cầu, vừa gạt tóc dính trên mũi, vừa nói chuyện với Khanh
Khanh ở phòng bên cạnh: “Chị có làm được không, Khanh Khanh, đến nhà họ làm gia
sư”.

“Không
được cũng phải được, chẳng còn cách nào cả”. Khanh Khanh tết tóc, buộc chun buộc
tóc mới mà Mục Tuần vừa mua cho cô. Trên chiếc dây chun màu đen là hình đôi lợn
màu hồng phấn. Mắt của chúng được làm bằng đá lấp lánh. Hôm sinh nhật cô, tất cả
mọi người đều tụ tập ở Champagne Town, làm một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, chúc
mừng Khanh Khanh sinh năm Hợi tròn hai giáp, bắt đầu một hành trình mới. Mục Tuần
cùng cô lên tầng thượng ngắm sao, còn tặng cô cuốn Charlotte và Wilbur(*). Vậy
là Khanh Khanh đã thêm một tuổi, ông bà nội lại nhắc, nói Thất Thất tính cả tuổi
mụ là hai mươi lăm, nên tìm một người tốt để gả chồng.

(*) Charlotte và
Wilbur: Cuốn sách thiếu nhi nổi tiếng của nhà văn Mỹ E.B.White (1899-1958)
(BTV).

Ngày
hôm sau đến trường, Khanh Khanh gửi mail cho Mrs Phí, nhận lời làm gia sư cho
Tiểu Hổ, thêm một tuổi mới cần phải có thách thức mới. Cô nghĩ mình vẫn còn trẻ,
không biết thì có thể học từ từ, chỉ cần giúp được Tiểu Hổ, mệt một chút cũng
đáng. Để bày tỏ thành ý, Mrs Phí đã đưa ra đãi ngộ rất hấp dẫn. Sau một hồi nói
chuyện, Khanh Khanh chỉ nhận một phần rất nhỏ “phí đi lại”, phần còn lại để Mrs
Phí dùng vào việc dạy dỗ Tiểu Hổ.

“Khanh
Khanh, khi nào thì đến sinh nhật anh út của chị?”. Nọa Mễ lại hỏi, Khanh Khanh
đang chống cằm suy nghĩ vẩn vơ, nghe thấy tiếng giật nước mới giật mình.

“Anh
út của chị á? Mùa hè, cung Sư Tử, vừa mới qua được vài tháng, hai bảy tuổi rồi”.

“Vâng”.
Nọa Mễ bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi phía sau Khanh Khanh lẩm nhẩm ngày tháng
mà cô vừa nói lúc nãy.

Đi
đến tấm gương lớn treo trước lớp, Khanh Khanh muốn xem xem vết sẹo thủy đậu
trên trán đã hết chưa nhưng ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt tuấn tú xuất
hiện trong gương khiến cô giật nảy mình. Cô chưa kịp tránh đi thì Shawn đã bước
lại gần.

“QinQin,
khỏi ốm chưa?”.

Trước
mặt người khác, Shawn thường không trực tiếp dùng những động tác cơ thể với cô,
nhưng sau khi bị anh ta cưỡng hôn trong buổi lễ Giáng sinh năm ngoái, tâm lý đề
phòng của Khanh Khanh trở nên hết sức dữ dội, nhìn thấy anh ta là cô lại cảnh
giác, tránh được thì tránh, không tránh được thì làm mặt lạnh. Cô đáp lại một
tiếng “cảm ơn”, mỉm cười lịch sự rồi kéo Nọa Mễ đi.

“QinQin!”.
Shawn đi theo hai bước.

Khanh
Khanh coi như không nghe thấy, Nọa Mễ cũng không dám đứng lại, chỉ vừa chạy vừa
ngoảnh đầu, vào lớp rồi dựa người vào bàn thở hổn hển, hỏi Khanh Khanh: “Có phải
là Shawn vẫn thích chị không? Chẳng phải là đã từ bỏ ý định rồi sao? Lần trước
em đã thấy có vấn đề, ai nói anh ta và cô giáo dạy nhạc kết nhau, chị xem rõ
ràng là…”.

“Chị
không biết, không nói nữa”. Khanh Khanh vờ ngây thơ, giao việc cho Nọa Mễ làm,
còn mình thì ngồi ở bàn làm việc check mail. Chuyện xảy ra ở lễ Giáng sinh năm
ngoái, mỗi lần nhớ đến cô lại thấy buồn, nói là quên đi nhưng vẫn còn một vết
thương nhỏ chưa lành, dù sao thì lớn bằng ngần này tuổi, đó là lần đầu tiên cô
bị người khác giới cưỡng hôn như thế.

Bữa
phụ buổi chiều các em nhỏ ngồi thành hàng dài ăn hoa quả. Khanh Khanh ngồi bên
giá sách tìm truyện thiếu nhi, chuẩn bị sau khi tan ca đến nhà Tiểu Hổ dạy phụ
đạo. Có người gõ cửa kính, là cô phụ trách, trên tay còn giơ một tấm biển nhỏ đứng
ngoài phòng học.

Khanh
Khanh đặt đồ xuống, lau tay rồi chạy ra ngoài. Theo quy định của nhà trường, mỗi
lần nhìn thấy cô phụ trách giơ biển thì thông thường không phải là chuyện tốt đẹp.
Quả nhiên cô bị đưa tới phòng y tế, rất nhiều bác sĩ và y tá mà cô không quen đứng
ở đó. Cô trợ giảng lớp mẫu giáo lớn bị thủy đậu khi bệnh dịch bùng phát đứng
trong góc. Cô gái người Mỹ mười tám, mười chín tuổi, vết sẹo thủy đậu trên
khuôn mặt tròn xoe vẫn chưa mờ đi. Chú Sam, bác sĩ chính trong trường mỉm cười
với hai người bọn họ, nói rõ lý do. Khanh Khanh vừa nghe mặt đã xịu xuống.

Khi
về lớp, Khanh Khanh bước đi có chút tập tễnh, mông bị tiêm một mũi, chính y tá
Susi đã tiêm cho cô. Cô vừa vào cửa đã thấy cặp song sinh cầm dưa hấu đuổi đánh
nhau, lại còn lấy thìa uống trà làm vũ khí ném qua ném lại. Nọa Mễ không can được,
một mình trông bên trái thì quên bên phải, mới có vài phút mà lớp học đã loạn cả
lên, ba đứa trẻ khóc quấy. Khanh Khanh muốn ngồi xuống tìm truyện nhưng không
thể không ra tay can thiệp.

Cặp
song sinh là con của ông đại sứ, bình thường rất được nuông chiều. Anh trai
Anish lại rất thích bắt nạt em gái Anisha, cứ dạy dỗ khuyên bảo xong, chưa đầy
hai hôm sau là lại đâu vào đấy. Những biện pháp thường dùng như phê bình miệng
hoặc không cho tranh dán đã được áp dụng nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng
Khanh Khanh đành phải đưa chúng đến “góc phạt” trong lớp, lấy hàng rào bằng nhựa
ngăn lại, phạt chúng “đứng nhìn” mười phút. Phạt học sinh hư làm gương, những
em ném thìa, không chịu ăn dưa hấu đều trật tự, một số em còn xếp gọn hạt dưa
mà mình nhổ ra, sợ mình cũng bị nhốt vào hàng rào.

Khi
cả lớp đã trật tự, Khanh Khanh ung dung quay về giá sách tìm truyện. Cô làm việc
suốt ngày lại còn bị tiêm một mũi, vịn vào tủ sách đứng dậy cảm thấy lưng đau ê
ẩm, không thể đứng thẳng được.

Sau
khi đưa bọn trẻ lên xe, Nọa Mễ quay lại thấy Khanh Khanh ngồi cạnh bàn làm việc,
vẻ mặt chất chứa tâm sự, liền đặt đồ chơi trên tay xuống, lại gần nói chuyện với
cô: “Lúc nãy cô trợ lý gọi chị ra ngoài có chuyện gì? Chị sao thế, hay là vì
Shawn?”.

“Không”,
Khanh Khanh bỏ móng tay đang cắn dở một nửa xuống, gượng cười và nói, “Chị lên
thư viện tầng trên tìm sách tiếp đây, lát nữa nói chuyện, em dọn đồ chơi đi”.

“Vâng”.

Vốn
dĩ là một ngày rất bình thường, không có hoạt động ngoại khóa nên khá thoải
mái, nhưng Khanh Khanh lại thấy lòng mình rối như tơ vò, biết bao nhiêu tâm sự
rối bời chất đầy trong lòng cô, thêm vào đó là đau lưng, lúc ngồi xuống tìm
sách cô không khỏi thở dài.

Tiểu
Hổ đã khỏi bệnh hai hôm rồi nhưng vẫn không chịu đến trường mẫu giáo. Dường như
lý do là vì trên mặt trên người vẫn còn rất nhiều sẹo thủy đậu, sợ bị những bạn
khác chê cười. Mrs Phí gọi điện đến, đặc biệt dặn dò Khanh Khanh nên phụ đạo
riêng cho Tiểu Hổ sớm một chút, giúp nó khắc phục trở ngại tâm lý, quay lại trường
mẫu giáo. Nhưng ngoài việc chuẩn bị đầy đủ truyện tranh, Khanh Khanh không dám
chắc lắm về việc chữa trị bệnh tâm lý cho Tiểu Hổ. Nó vốn là một cậu bé không
hòa đồng, lầm lì ít nói, rất dễ vì mắc bệnh khiến bệnh tự kỷ ngày càng nặng
hơn. Khanh Khanh học hỏi thầy giáo ngoại quốc dạy phụ đạo tâm lý cho Tiểu Hổ.
Anh ta đưa cho cô một đống sách tâm lý về nghiên cứu, nhưng phương pháp thực tế
thì lại chẳng có. Khanh Khanh tìm đọc tài liệu giáo học pháp của Montessori(*),
trong đầu chốc chốc lại nảy ra những ý tưởng rất hay nhưng lại nhanh chóng tự
phủ định.

(*) Maria Montessori
(1870-1952): Nhà vật lý và nhà giáo dục học nổi tiếng người Italia (BTV).

Khanh
Khanh ôm tập tài liệu vừa tìm được xuống dưới, không muốn lại gặp Shawn ở cầu
thang. Lần này có muốn tránh cũng không tránh được, quay người bước đi cũng rất
kỳ lạ. Cô chỉ có thể cúi đầu bước thật nhanh xuống cầu thang. Trong đại sảnh có
không ít phụ huynh tiểu học, cô nghĩ rằng Shawn không dám giở trò trước mặt nhiều
người.


đang mải nghĩ, lại bước quá nhanh, không chú ý dưới chân, sau khi giẫm vào một
miếng vỏ chuối mới phát hiện ra. Đáng tiếc là đã quá muộn, không thể rụt chân lại
được nữa. Khanh Khanh lại ôm quá nhiều sách, bất chợt mất thăng bằng, người
nghiêng sang một bên. Cô hét lên một tiếng thất thanh trước mặt mấy chục phụ
huynh rồi ngã lăn xuống mấy bậc thang cuối cùng.

Phí
Duật Minh đang đứng trong đại sảnh xem ảnh tập thể của các lớp treo trên tường.
Anh dễ dàng nhìn thấy Tiểu Long trong bức ảnh tập thể của bốn lớp mẫu giáo lớn.
Tiểu Long là một cậu bé rất thích thể hiện bản thân, mặc đồng phục trường mầm
non đứng giữa hàng thứ nhất, chống tay ngang hông, cười rất khoái chí. Sau đó
anh tìm Tiểu Hổ nhưng mất khá nhiều thời gian, nhìn bốn bức ảnh của lớp mẫu
giáo nhỡ xếp hàng ngang hai lượt mà vẫn không tìm thấy Tiểu Hổ, chỉ nhìn thấy
Khanh Khanh.


trong bức ảnh không giống khi anh gặp cô những lần trước, bộ quần áo rất quy củ,
không phải là hai bím tóc như bình thường mà buộc cao sau lưng, trông già dặn
hơn một chút, để lộ cái trán mịn màng. Đôi mắt vẫn đen nháy lấp lánh, nụ cười
ngọt ngào, có hai lúm đồng tiền xinh xinh. Nhìn kỹ một chút thì thấy Tiểu Hổ đứng
cạnh cô, nhút nhát nấp trong góc, miệng mút ngón tay, mắt không nhìn vào ống
kính.

Anh
muốn nhìn kỹ hơn một chút nhưng đầu bên kia đại sảnh vang lên tiếng hét của phụ
nữ. Đám đông có chút hỗn loạn, mọi người đều chạy về phía cầu thang, nhưng lại
nhanh chóng lùi lại. Phí Duật Minh cũng chạy theo vài bước, chen qua đám đông
chật cứng, dừng lại ở chỗ trống trước cầu thang.

Khanh
Khanh quay người, ngồi dưới đất nhặt sách, chốc chốc lại có phụ huynh chạy ra
giúp, nhặt những cuốn sách bị văng tung tóe khắp nơi cho cô. Khanh Khanh mất mặt
trước bao nhiêu người, ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên, chỉ gạt hai bím
tóc xuống, gật đầu cảm ơn lia lịa rồi tiếp tục sắp xếp đống truyện tranh vừa bị
rơi xuống đất.

Phí
Duật Minh cúi người xuống, tiện tay nhặt một cuốn truyện rơi dưới chân mình,
nhan đề rất bắt mắt - Cái bóng, bên cạnh cuốn sách là miếng vỏ chuối bị giẫm
nát. Anh không khỏi chau mày, phán đoán lại khả năng của cô.

Anh
đang chuẩn bị trả sách cho cô thì phía trên vang lên giọng nói của một người
đàn ông. Anh ta gọi cô bằng một cái tên rất lạ “QinQin”. Khanh Khanh ngừng lại
một chút rồi tăng tốc độ nhặt sách, đầu cúi thấp hơn, chỉ muốn chui ngay vào chậu
hoa bên cạnh.

“Sách
của cô!”.

Vẫn
chưa kịp cảm ơn, Khanh Khanh đã được người khác đỡ dậy. Một bàn tay to lớn đỡ
trên hông cô. Trước mắt cô xuất hiện cái tay áo xắn cao và cánh tay vạm vỡ.
Theo bản năng, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là chú của Tiểu Hổ.

Thật
không nên!


ràng là đôi mắt màu cà phê đậm không mấy thân thiện, đôi lông mày rậm rạp chau
lên đáng sợ, khuôn mặt không để lộ vẻ chế giễu thì chí ít cũng là bỡn cợt. Thật
đau lòng, đúng là anh ta thật, hơn nữa lại còn ngã trước mặt anh ta! Khanh
Khanh không biết phải giấu mặt đi đâu.

So
với Shawn, cô thấy sợ Phí Duật Minh hơn vài phần. Bị ngã đến nỗi tê dại nhưng
cô vẫn vờ như không vấn đề gì, vịn vào lan can đứng thẳng người. Bàn tay đặt
trên hông nhanh chóng bỏ xuống. Hai chân Khanh Khanh mềm nhũn, không kịp lấy sức,
toàn thân lại nghiêng sang một bên, thế giới như đang quay tròn trước mắt cô.

Phí
Duật Minh tưởng cô không sao, kết quả là vừa buông tay ra thì lại thấy cô đổ
sang một bên. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay ra đỡ cô dậy. Lần này
không chỉ chạm vào nữa mà nửa người cô ngả vào người anh, còn tay của anh thì đặt
ngang eo cô rất tự nhiên, không hề bỏ ra.

Khanh
Khanh ngây người ra, rất nhiều thứ đã bị bó buộc trong khuôn khổ đều sụp đổ. Một
số phụ huynh nhiệt tình chạy lại giúp, đống sách trên đất nhanh chóng được thu
dọn xong. Anh bê sách cho cô, thấy cô quay người lại. Qua cái bóng phản chiếu
trong tủ đựng cúp, anh nhìn thấy một khuôn mặt đỏ ửng, giống như đóa hoa chúm
chím, vô cùng ngượng ngùng.

Khoảnh
khắc ấy anh cũng thất thần.

Phí
Duật Minh đặt sách lên tay cô và nói: “Lát nữa có giờ dạy Tiểu Hổ, có thể đi được
chưa?”.

“Á?”.

Tâm
trí Khanh Khanh đang để trên mây, hận một nỗi không thể tàng hình. Tất cả những
chiêu thức đối đáp với phụ huynh mà trước đây đã học đều quên sạch, liên tiếp
“a” vài tiếng mới hiểu anh đang nói gì.

“Tiểu
Hổ đang đợi, hôm nay dạy học, có vấn đề gì sao?”. Anh nghiêm mặt, trở nên hết sức
nghiêm túc.

“Không…”.

Khanh
Khanh cố nhịn đau, muốn cảm ơn anh nhưng lời nói đến miệng rồi lại trôi xuống.
Anh đã đỡ lấy chồng sách rảo bước về phía lớp học, vừa đi vừa thúc giục cô:
“Nhanh lên một chút được không, Tiểu Hổ đang đợi”.

Shawn
không đi xuống làm phiền cô, đây là điều duy nhất Khanh Khanh cảm thấy may mắn.

Khanh
Khanh đi đi lại lại trong lớp học một hồi. Nọa Mễ năm lần bảy lượt thò đầu ra,
thấy Phí Duật Minh đứng ở cửa, lập tức rụt đầu lại báo cáo tình hình với cô. Chần
chừ thì cũng phải ra gặp người ta, Khanh Khanh ôm túi xách và một túi đồ, lúc tạm
biệt Nọa Mễ, trông cô oai hùng như sắp đi ra pháp trường vậy.

Chiếc
Hummer đỗ ngoài cánh cửa sắt của trường, Khanh Khanh cố nhịn đau, đứng trước xe
không chịu lên. Phí Duật Minh đi ra phía sau mở cửa, nhân tiện đỡ đồ trên tay
cô đặt trên ghế lái phụ.

“Tiểu
Hổ đang đợi cô ở nhà, đi thôi”.

Bất
kỳ nỗi đau đớn thể xác nào đều không lớn bằng nỗi nhục bị say xe lần trước.
Không nhớ mối hận là điều rất khó, tha thứ cho anh ta là điều không thể, nhưng
vì nhớ đến Tiểu Hổ, cô đã thỏa hiệp, bám tay vào cửa rồi chui lên xe.

Nghe
thấy tiếng đập vào cửa xe, Khanh Khanh cúi đầu vén tay áo, lén nhìn vết bầm tím
trên cánh tay, muốn quên đi cảm giác bị đè nén trong căng thẳng. Ở cùng anh
trong không gian nhỏ hẹp, cảm giác bất lực quá lớn, cô phải nói gì đó để ngụy
trang cho mình. Cô thắt dây an toàn, rất nhiều câu nói quay vòng vòng trong đầu,
muốn nói cứng rắn một chút nhưng vừa tới miệng, khí thế lại giảm đi một nửa.

Trong
xe vang vọng câu nói “Anh nhất định phải lái chậm một chút” của cô, giống như một
đứa trẻ đang cầu xin người lớn vậy.

Mặt
Phí Duật Minh căng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn không nhịn được cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3