33 Ngày Thất Tình - Chương 03

Chủ
nhật, ngày mùng 3 tháng 7: Trời nóng

Tôi tỉnh dậy bởi tiếng khởi động xe, khi mở
mắt đã là quá nửa đêm, tôi nằm trên chiếc giường của mình, Vương Tiểu Tiện đang
hết sức chăm chú chơi PS2 của tôi.

“Anh làm gì đấy?”. Tôi ngồi dậy hỏi Vương
Tiểu Tiện.

“Tỉnh rồi à? Vậy tôi đi đây”. Vương Tiểu
Tiện ra vẻ như trút được gánh nặng.

“Là anh đưa tôi về à?”.

“… Đúng, tôi ngồi xem trò vui, sau đó cùng về”. Vương Tiểu Tiện tập trung
tinh thần chơi điện tử, vẫn trả lời tôi bằng giọng điệu lấp lửng như thường
ngày.

Nhưng trong lòng tôi dâng lên sự cảm kích không lời, chẳng trách vai diễn phản
diện trong phim dễ thể hiện xuất sắc, bởi họ phản diện lâu rồi, thi thoảng
chính diện một cái, thực sự có tác dụng khiến người ta cảm động.

Vương Tiểu Tiện đặt tay cầm game xuống, “Đi đây, cô nghỉ ngơi tử tế vào,
trên bàn có cháo, tự ăn đi nhé”.

Tôi cảm thấy rất ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy rất lúng túng. Vương Tiểu
Tiện quay người rời đi, tôi mở miệng lên tiếng: “Cảm ơn anh nhé, Vương Tiểu, à
không phải, Vương, Vương…”.

Cùng làm việc với Vương Tiểu Tiện lâu như vậy, tôi lại quên mất tên thật
anh ta là gì.

Vương Tiểu Tiện đút hai tay vào túi, vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt nhìn tôi
đầy thâm ý, “Ngoài việc cô không biết tên thật của tôi, tôi là người ở đâu, phụ
trách việc gì ở công ty, đã kết hôn hay chưa, cô cũng đều không biết, bởi cô
chưa từng quan tâm cho nên không cần thấy ngại”.

Anh ta nói đúng, tôi chưa từng quan tâm người ngày ngày sớm chiều tiếp xúc
này.

Đột nhiên tôi có một cảm giác, tình cảnh tồi tệ hiện nay đều là hậu quả tôi
đáng nhận lấy từ việc lơ là người khác.

Vương Tiểu Tiện mở cửa, để lại bóng lưng lặng lẽ khiển trách tôi.

“Nhưng tôi biết khuynh hướng tình dục của anh!”. Tôi gần như sắp thốt ra
miệng may mà lí trí cuối cùng đã ngăn tôi lại.

Ăn cháo xong, tôi phát hiện Vương Tiểu Tiện còn gọt cho tôi một quả cam.
Cách quan tâm rẻ tiền như vậy chỉ có anh ta mới có thể làm ra.

Tôi bước tới bên giường, bổ nhào xuống, sau đó tự nói với mình, tối nay coi
như mình chết máy, đừng hồi tưởng, cũng đừng suy nghĩ gì cả, chỉ ngủ một giấc
thật ngon.

Tới khi nằm lên giường, tôi mới phát hiện ra, nguyện vọng “ngủ một giấc
thật ngon” này sao mà khó thực hiện đến thế. Trước đây không lâu, hàng ngày chỉ
cần quá mười giờ tối, tôi liền lộ ra dáng vẻ người nghiện, ngáp lên ngáp xuống,
tứ chi rã rời, nói năng lung tung, chỉ cần đầu gặp gối, đến tâm trạng “A, thật
hạnh phúc” cũng không kịp cảm nhận, đã hỏa tốc tiến vào chiêm bao, nhưng bây
giờ tôi giống như cá trạch, men theo mép giường lăn qua lộn lại, tìm kiếm tư
thế thoải mái nhất nhưng kết quả đều uổng công.

Tôi bắt đầu đếm cừu, sau khi đếm tới số có ba đơn vị, cảnh tượng trong đầu
tôi bắt đầu trở nên khủng khiếp, hàng trăm con cừu chen chúc nhau trong không
gian nhỏ hẹp, cúi xuống nhìn tôi, chính là một đám lông to lúc nhúc.

Tôi nổi hết da gà, sau đó ra khỏi giường, thí nghiệm chiêu thứ hai chữa
bệnh mất ngủ - uống sữa.

Trong tủ lạnh có một hộp sữa đã mở, tôi uống một ngụm hết nửa hộp, sau đó
trở lại giường, bày ra dáng vẻ sắp chết, chờ cơn buồn ngủ vẫy gọi. Nhưng cơn
buồn ngủ chưa tới, bụng liền có phản ứng, giật giật từng cơn, lúc gần lúc xa,
lúc nặng lúc nhẹ. Tôi chửi một tiếng, mày còn có thể xui xẻo hơn nữa không
Hoàng Tiểu Tiên, sau đó chạy vội vào nhà vệ sinh.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh tôi yếu ớt mở tủ lạnh, nhìn hạn sử dụng của hộp sữa
đó.

Đã quá hạn hai tháng rồi nhưng nó vẫn trong tủ lạnh của tôi, gặp phải kẻ
tiêu dùng trọng tình nghĩa đến vậy, làm một hộp sữa, điều này thực sự là phúc
phận kiếp trước nó tu được.

Thế là trong tiếng gào thét ngắt quãng của bồn cầu suốt cả đêm, cuối cùng
tôi cũng thành công rút cạn chút sức lực cuối cùng, cả người mềm oặt, nằm quấn
chăn, nặng nề ngủ trên ghế sofa, không hề mộng mị.

Thứ hai, ngày mùng 4 tháng 7: Nắng, gió
lớn

Mơ mơ màng màng ngủ cả một ngày, khi tỉnh dậy đã là năm giờ sáng ngày hôm
sau. Nhìn hộp sữa quá hạn có lẽ sẽ trở thành bạn tri kỉ trên con đường đời dài
đằng đẵng sau này của tôi. Tôi ngồi trên giường, dựa vào cửa sổ, ngây ngốc rất
lâu. Tôi tưởng tượng bản thân mình là một viên đá mọc rêu xanh, đến từ một tỉ
năm trước, không cần suy nghĩ, cũng không cần ngụy trang, càng không cần ra vẻ
êm xuôi, đi khắp nơi nịnh nọt.

Tôi chỉ là một hòn đá, thậm chí đến hít thở cũng không cần.

Suy tưởng lan man này khiến tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều. Chớp mắt đã
qua tám ngày, trong tám ngày ấy, tôi rõ ràng có thể túm áo anh ta khóc lóc,
hoặc hắt a-xít lên gương mặt ngọt ngào của cô bạn thân kia, hay cầm dao lam tự
hành hạ bản thân. Nhưng tôi không làm gì hết, đến hồi tưởng tôi cũng kìm nén
chính mình, tâm trạng của tôi cẩn thận dè dặt, đúng khuôn phép hơn so với bất
cứ lúc nào. Bước đầu tiên tôi đã làm được, không giữ thể diện cho đôi tự biên
tự diễn thích đóng kịch ấy, không cho họ bất cứ phản hồi nào khiến họ kích
động, bước này tôi đã làm được.

Nhưng cũng tiêu hao sạch toàn bộ sức lực của tôi.

Con thạch sùng khi gặp nguy hiểm tuyệt đối không phí sức dây dưa, lập tức
đứt đuôi tháo chạy. Nhưng thứ thực sự giày vò có lẽ là quá trình mọc lại cái
đuôi ấy.

Tôi mơ hồ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào để đi về phía trước. Nếu là
mong ước anh ta quay lại, đến vết bẩn kinh khủng nhất trên cơ thể có lẽ cũng sẽ
coi thường tôi; nhưng kết quả của việc dốc hết sức, sống chết chịu đựng lại
chính là cơ thể phản bội tôi.

Tôi muốn trốn đi, bên ngoài vẫn có gió và nắng đẹp, trong mắt tôi cũng chỉ
là một màn mưa sầu gió tủi, tôi chỉ muốn trốn trong nhà, đợi cái đuôi của tôi
mọc lại. Từ góc độ kĩ thuật mà nói, chẳng có chướng ngại nào không thể vượt
qua, vì bây giờ cho dù là giấy vệ sinh trên taobao(*) cũng có bán.

(*)
Taobao: Trang web mua bán online của Trung Quốc.

Tôi lấy điện thoại ra, muốn gọi cho sếp
Vương xin nghỉ vài ngày.

Sếp Vương trầm mặc hồi lâu bên đầu dây bên
kia, sau đó mới nói, bây giờ cô ra ngoài ăn bữa cơm với tôi.

Tôi nhìn mình trong gương, không chỉ đầu
tóc rối bù, hình dung một cách hay ho hơn, người trong gương khô quắt, trắng
nhợt, toàn thân trên dưới chỉ còn lại bọng mắt coi như còn đẫy đà.

Sếp Vương thấy tôi im lặng hồi lâu, liền
mất bình tĩnh, gào lên, “Nhà hàng Phúc Môn, mười hai giờ, đến muộn trừ lương!”.

Tôi suy sụp hoàn toàn, đúng thật là, cuộc
đời biến đổi vô thường không nơi trốn chạy, muốn bịt tai trộm chuông cũng có
người cầm ống nhòm quan sát bạn.

Tôi lấy hết dũng khí nhìn lại mình trong
gương một lần nữa, sau đó hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ cải thiện bề ngoài của mình,
bởi tôi nghĩ sếp mời, nếu không phải thịt dê nhúng, thì là cơm bình dân ở một
tiệm nhỏ bên đường, cho nên dù trên áo vẫn còn dính kem đánh răng, tôi vẫn thản
nhiên ra khỏi nhà.

Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm lịch sự
mở cửa cho tôi, ánh sáng lấp lánh ào đến, xung quanh đều là âm thanh leng keng
phát ra từ những bộ đồ ăn bằng bạc, nam có nữ có, ai nấy đều ăn mặc giống như
Barbie và Kenny, phía dưới tôi đi giày thể thao, phía trên mặc áo len đỏ chui
đầu của Nike, gấu áo dính một vệt kem đánh răng.

Sếp Vương chăm chú nhìn tôi từ xa với vẻ
mặt sửng sốt. Tôi thầm nghĩ trong lòng, không ổn, sếp Vương mời tôi đến cái nơi
dùng bữa trung bình một lần tiêu hơn một trăm tệ, nếu không phải muốn nướng thì
là muốn nhúng nước tôi.

Tôi đứng đối diện với sếp Vương, cung kính
nói, “Tổng giám đốc Vương, tôi đến rồi”. Sếp Vương nhăn mặt, liếc tôi một lượt
từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Ôi, thật muốn giả vờ không quen cô”.

Nhân viên phục vụ với bước chân không hề
phát ra tiếng động như âm hồn đứng sau lưng tôi, lén lén lút lút kéo ghế cho
tôi, tôi vung tay một cái xém chút vỗ lên mặt anh ta, “Không cần, tôi tự làm”.

Nhân viên phục vụ đoán được loại như tôi
không có khả năng sẽ đến chiếu cố lần thứ hai cho nên dũng cảm khinh khỉnh nhìn
tôi một cái rồi đi mất.

Tôi vô cùng sợ hãi ngồi xuống, sau đó ngây
ngốc nhìn sếp Vương, chờ ông mở lời, vì trong lòng căng thẳng nên nhìn đâu cũng
thấy kẻ địch. Tôi không hề sợ ông sa thải tôi chút nào, dù sao đã thảm tới cực
điểm rồi, bi kịch lớn hơn nữa đối với tôi mà nói chỉ là điểm tâm sau bữa ăn mà
thôi. Điều tôi sợ là đột nhiên sếp Vương lên tiếng nói với tôi: “Tiểu Tiên à,
thực ra đối với cô tôi luôn…”.

Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần sếp Vương
nói ra những lời như vậy, tôi sẽ dứt khoát cất bước đi ngay.

Nhưng sếp Vương bình tĩnh, ôn hòa, đưa tay
ra dấu rất đẹp, nhân viên phục vụ giống như âm hồn liền xuất hiện sau lưng tôi,
rót đầy rượu vang vào cốc trước mặt tôi

“Rượu này là của Chile, cô thử đi, có vị
anh đào và chocolate đen”.

Tôi ngoan ngoãn bưng cốc lên nếm thử, quả
nhiên là hàng thượng hạng so với Trường Thành Thiên Hồng(*) thêm Sprite mà tôi
tự chế, nếm kĩ thấy trong miệng tràn đầy hương vị nhân dân tệ thơm lừng, mới
mẻ.

(*)
Trường Thành Thiên Hồng: Một loại rượu vang của Trung Quốc.

Tôi đứng ngồi không yên, cuối cùng không
nhịn được liền hỏi: “Tổng giám đốc Vương, trưa thế này gọi tôi ra uống rượu là
có việc ạ?”.

Sếp Vương nói lảng sang chuyện khác, “Rượu
này mà ăn cùng thịt lợn là tuyệt nhất, cô không theo đạo Hồi chứ?”.

“Có phải ông muốn sa thải tôi?”.

“Đừng có nghĩ vớ vẩn, thế hệ các cô, sao mà
cả nam lẫn nữ đều có mắc chứng bệnh đa nghi, hay suy nghĩ thế nhỉ?”.

“Vậy ông có ý đồ gì với tôi à?”.

Sếp Vương run tay, dĩa rơi xuống đĩa tạo ra
âm thanh giòn giã.

“Hoàng Tiểu Tiên! Cô lớn bằng con gái tôi,
tôi có ý đồ gì với cô? Tôi điên mẹ nó rồi”.

Nhìn vẻ mặt thất kinh của sếp Vương, tôi
cảm thấy yên ổn trong lòng, nhân lúc cảm giác da mặt vẫn còn dày, tôi vội vàng
hỏi rõ ngọn ngành, “Vậy rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông khiến tôi rất bất an
đấy”.

Sếp Vương lại xếp lại chiếc dĩa, im lặng
một lúc với sắc mặt khó hiểu, kì lạ, sau đó ánh mắt dừng ở nơi khác, “Tiểu
Vương nói với tôi, hôm cô gặp khách hàng đã bị ngất, gần đây không nghỉ ngơi
cũng không ăn uống tử tế hả?”.

Tôi gật đầu.

“Bởi vì thất tình?”.

Tôi gật đầu.

“Chuyện cỏn con! Làm gì mà cực đoan đến
vậy! Mấy người ngu ngốc các cô thật không hiểu nghĩ thế nào nữa”.

Trong lòng tôi dâng lên ngọn lửa phẫn nộ,
thất tình thì thôi bỏ qua, bị người ta cười cũng thôi bỏ qua, dựa vào cái gì
còn bị ông chủ nhân cơ hội giáo huấn.

Tôi cúi đầu, im lặng.

“Bọn con trai bây giờ tình nghĩa ngàn cân
cũng không bằng ngực to bốn lạng! Chúng là giống loài có mới nới cũ, cô đòi
sống dọa chết có xứng đáng với chính mình không?”.

Tôi không nhịn được nữa, giận dữ nhìn sếp
Vương, ông chẳng qua chỉ là sếp tôi, lại không phải kẻ lắm tiền nuôi tôi, ngoài
thời gian làm việc, ông dựa vào cái gì mà cho quyền giáo huấn tôi, “Ai ai ai,
ai tự tìm cái chết? Ông cũng có con gái, nếu như xấp xỉ tuổi tôi, có lẽ cũng
từng thất tình một, hai lần ấy nhỉ? Nếu cô ấy thất tình rồi trở về nhà, ông
cũng tùy tiện mắng cô ấy ngu ngốc như vậy à?”.

Sếp Vương không nói gì, quay đầu nhìn đi
chỗ khác.

Thịt lợn nướng kèm lát chanh được bê lên,
xem ra vô cùng hấp dẫn, sếp Vương bê phần của tôi qua, lấy dao xắt từng miếng
cho tôi.

Không biết vì sao, những giọt nước mắt luôn
bị tôi đè nén bỗng dưng trào ra, không sao ngăn được.

“Tôi đã cố gắng làm tốt nhất…”.

Tôi cũng không nghĩ ra, rốt cuộc lí do lớn
lao nào khiến tôi bật khóc kể lể với sếp của mình. Chẳng qua tôi không nhịn
nổi, nhìn sếp Vương chân tay lóng ngóng cắt miếng thịt lợn giúp tôi, đột nhiên
tôi muốn về nhà, trở lại thành phố bé nhỏ của Sơn Tây ấy, gõ cửa nhà, không cần
nói gì, chỉ cầm ôm mẹ, nói với mẹ rằng con mệt rồi.

Tôi lấy khăn ăn che mặt, tôi biết tôi đã
mất bình tĩnh, lúc này tôi thực sự muốn tìm thấy điểm yếu của thế giới này, sau
đó hung hăng, dùng toàn bộ sức lực đá nó một cái.

Sếp Vương chậm rãi mở lời, “Tôi không có cơ
hội mắng con gái mình”.

Âm thanh xung quanh bỗng chốc rời đi, bốn
bề trở nên vô cùng yên tĩnh.

“Khi đó tôi nghĩ con bé ngốc nghếch vậy,
sau này yêu đương, không tránh được bị lừa, đến lúc đó tôi nên khuyên bảo thế
nào đây, đầu tiên chắc chắn phải gọi tên khốn ấy đến nhà, đánh cho một trận,
rồi nói với hắn, cậu không có mắt, cuộc đời sau này không có nhiều hy vọng. Sau
đó đưa con gái ra ngoài ăn bữa cơm, nói với nó, con xem, thức ăn ngon, rượu
ngon, đều không thể vì con thất tình mà ngừng phục vụ, đúng vậy, đau răng không
thể chịu được nhưng nó cũng không lấy nổi mạng con”.

Tôi bỏ khăn ăn xuống, nhìn sếp Vương, sếp
Vương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Kết quả, năm nó mười một tuổi, tôi và vợ
li hôn, nó theo mẹ ra nước ngoài, hai, ba năm tôi với nó gặp nhau không đến một
lần. Tới bây giờ, nó gọi điện cho tôi, tôi hận không thể đếm từng giây nói
chuyện, đến giả vờ khách sáo cũng không muốn, tôi hỏi nó, gần đây có yêu đương
gì không? Cô biết nó nói thế nào không, ‘Ông có quyền gì mà hỏi tôi chuyện
đó’”.

Hai chúng tôi cùng lúc đều rơi vào trầm
mặc, khách khứa xung quanh lớn tiếng cười nói, đẩy li đổi cốc, khi tiếng cốc
chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, khiến người ta giật mình tỉnh lại.

Sếp Vương đặt thịt lợn nướng đã cắt trước
mặt tôi, “Ăn đi, uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt”.

Tôi muốn nói cảm ơn nhưng lại cảm thấy kì
cục, thế là há lớn miệng ăn, uống, như bộ dạng sếp Vương yêu cầu.

Sếp Vương nhìn tôi, cười một cái.

Đó là nụ cười của người cha hiền hậu.

Trước khi đi, sếp Vương hỏi tôi: “Vẫn chuẩn
bị nghỉ một thời gian à?”.

Tôi chưa nói gì, sếp Vương đã nói tiếp:
“Làm xong vụ này rồi nói, được không?”.

Tôi gật đầu.

“Về nhà tắm một cái, ngủ một giấc ngon, sửa
sang lại mình, đừng làm cho một cô gái trẻ giống như hàng tồn kho vậy”.

Tôi gật đầu.

Trên tàu điện ngầm trở về nhà, tôi nhìn
gương mặt mình phản chiếu trong tấm gương, trắng bệch, sưng vù, sắc mặt vô cảm,
đây thực sự không phải là gương mặt khiến người ta yêu thích.

Tôi phải làm gì đó, đúng vậy, bị chiếc răng
đau cướp mất cuộc sống, tin tức như vậy có thể lên tít báo, nhưng cũng thực sự
khiến người ta bật cười.

Trở về nhà, tôi lập tức vào nhà vệ sinh,
tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.

Thứ
ba, ngày mùng 5 tháng 7: Oi nóng

Sáng sớm, tôi đứng ngây ngốc trước cây đàn
cello nơi góc tường. Nếu bắt buộc phải làm chút gì đó để chuyển dời chỗ đau,
vậy thì trước tiên bắt đầu từ nơi này.

Thời thiếu nữ xa xôi, tôi luôn vẽ cho mình
một bức tranh kì quái như thế này: Một chùm ánh sáng bao phủ lấy tôi, tôi ngồi
trước đám đông kéo bản “Tình yêu muôn năm”, các chàng đẹp trai ngồi dưới bị tôi
làm cho mê hoặc tới mức đầu óc choáng váng.

Tôi không biết bây giờ tìm lại giấc mơ thời
thơ ấu có phải hơi muộn không, nhưng nếu như giấc mơ dễ dàng vỡ tan như thế,
vậy liệu cũng có thể không phân biệt thời cơ mà mơ mộng lần nữa, thực hiện lần
nữa?

Tôi ôm cây đàn cello xuất hiện trong công
ty, bởi vì tôi muốn sau khi tan làm sẽ tới phòng dạy nhạc gần đó thử học một
buổi. Người trong công ty đều vây lấy, muốn xem một chút, sờ thử cây đàn một chút,
CICI còn lén lén lút lút kể cho tôi biết, cô ấy từng chia sẻ một đêm cực kì đẹp
ở khách sạn với gã đàn ông đẹp trai kéo đàn cello trong dàn giao hưởng, gã đàn
ông đẹp trai trần trụi kéo đàn cho cô nghe, hai mắt CICI bừng sáng miêu tả chi
tiết cho tôi, nói tới mức tôi bắt đầu nổi da gà.

Vừa ngồi xuống, Vương Tiểu Tiện liền tiến
lại gần, vứt cho tôi một tập tài liệu.

“Yêu cầu của Lí Khả đề cập hai hôm nay”.

Tôi mở ra xem, tờ giấy chi chít “cao quý
tao nhã”, “ý tưởng đặc biệt” nhảy vào tầm mắt tôi, tôi yếu ớt than thở một
tiếng, “Cô nàng này thực sự là một…”.

“Kẻ ngu ngốc”, Vương Tiểu Tiện bên cạnh
hoàn thành giúp tôi cả câu.

Tôi quay đầu nhìn Vương Tiểu Tiện, ấn tượng
về con người này trong lòng tôi tuy không đến nỗi thay da đổi thịt nhưng thực
sự là “đáng chú ý” hơn một chút.

Tan làm, tôi kéo cây đàn cello tới phòng
dạy nhạc gần công ty. Vừa bước vào cửa tôi liền hối hận, khắp nơi đều chỉ có
các bạn nhỏ ngồi ngay ngắn.

Các bạn nhỏ mở tròn đôi mắt to, nhìn tôi
như thể quái vật không đầu. Tôi ôm cây đàn cello to uỳnh, tiến thoái lưỡng nan.

Cô gái đứng giữa phòng học có dáng vẻ là
giáo viên quay người nhìn về phía tôi, vừa cười liền lộ ra hai chiếc răng
khểnh, thực sự là một cô gái xinh đẹp.

Cô gái xinh đẹp bước về phía tôi, giơ tay,
“Tôi là giáo viên lớp sơ cấp, gọi tôi Bân Bân là được rồi”.

Tôi ấp a ấp úng nói: “Chuyện đó, cô giáo
Bân, lớp này có học sinh nào tầm tuổi tôi không?”.

Bân Bân lại cười, “Trước đây có một ông cụ
học lớp này, học rất tốt, sau đó đột nhiên trúng gió liền không tới nữa, thật
là đáng tiếc”.

Đột nhiên tôi thoải mái hẳn, tuy so với các
bạn nhỏ, tôi đã già tới tận xương; nhưng so với ông cụ, tạm thời tôi vẫn chưa
có nguy cơ bỏ học vì trúng gió.

Sau khi ngồi giữa các bạn nhỏ, Bân Bân ôm
cây đàn ngồi xuống trước mặt tôi.

“Các bạn nhỏ”. Bân Bân nhìn tôi, sau đó lại
cười, “Và cả bạn lớn, chào mọi người”.

Các bạn nhỏ cùng hét lên những âm thanh
giòn giã, “Chúng em chào cô!”.

Tôi giật mình, suýt chút nữa bật dậy cuống
cuồng chạy trốn.

“Hôm nay chúng ta học bài ‘Nghiêm túc lắng
nghe âm thanh em đàn’. Mọi người cầm cây vĩ, sau đó nhìn tư thế tay của cô”.

Cây vĩ được nâng lên, sau đó chúng tôi đều
nhìn Bân Bân, cố gắng mô phỏng tư thế tay của cô ấy, nắm chặt cây vĩ.

“Được rồi, bây giờ các bạn đặt cây vĩ lên
dây đàn, dây nào cũng đều được. Nhẹ tay thôi”.

Tôi nhẹ nhàng đặt cây vĩ lên dây đàn.

“Sau đó các bạn thả lỏng, toàn thân thả
lỏng, chỉ tập trung lực trên cổ tay và nghe, đừng nghĩ gì, chỉ tập trung lắng
nghe âm thanh các bạn kéo ra”.

Tôi hít sâu, động tác cứng ngắc, đặt cây vĩ
lên dây đàn, kéo về phía sau.

Khắp lớp học vang lên những âm thanh vừa
nặng nề vừa khàn khàn, khiến người nghe thực sự phải nản lòng thất vọng. Cô
giáo Bân không hề bị âm thanh này đả kích, cô ra dấu tạm dừng.

“Mọi người biết vì sao âm thanh khó nghe
không? Là vấn đề dùng lực, sau khi đặt cây vĩ lên dây đàn, đầu tiên bản thân
bạn phải hoàn toàn thả lỏng, khi kéo cây vĩ, không thể dùng lực quá mạnh, nhưng
lại không thể hoàn toàn buông lỏng, sau khi bạn kết hợp lực thật tốt, âm thanh
bạn kéo ra sẽ vô cùng dễ nghe. Chúng ta làm lại thử một lần nữa, được không?”.

Các bạn nhỏ bắt đầu thực hiện lại lần nữa,
tôi sững lại mất một nhịp, trở nên hoang mang.

Không thể dùng lực quá, cũng không thể hoàn
toàn buông lỏng.

Ngoài việc kéo ra tiếng vang hoàn hảo, trên
thế giới này còn có việc gì cần làm theo yêu cầu này không?

Tình yêu của tôi chính là dùng lực quá mạnh
như vậy, cuối cùng lại chơi một bài tình ca bi thảm, không bệnh mà chết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3