Ta muốn đến Cửu Châu - Chương 66 - 67
Chương 66
Men theo hang động đi vào sâu bên trong, chân giẫm trên
dòng máu ướt dính. Nghĩ tới dòng sông máu này do đâu mà có, Nhược Nhất bất giác
thấy buồn nôn, cô quay sang hỏi: “Nguyệt Hoàng, muội có biết những đầu lâu này
từ đâu mà có không?”.
Nguyệt
Hoàng lắc đầu: “Ta không biết, ta bị bắt tới đây, khi tỉnh lại thì đã thấy như
vậy rồi”.
“Ai bắt
tỷ?”. Lần thứ ba hỏi câu hỏi này, Nhược Nhất nhìn Nguyệt Hoàng chằm chằm, không
cho nàng trốn tránh. Nguyệt Hoàng dừng bước, tránh ánh mắt của Nhược Nhất, im lặng.
Nhược Nhất cau mày: “Đã đến nước này rồi, tỷ còn giấu giếm giúp kẻ đó sao?”.
“Nhược
Nhất có biết vì sao Toan Dữ điểu bị phong ấn ở Thanh Khâu không?”, Nguyệt Hoàng
im lặng một lúc, cuối cùng hỏi một câu không liên quan.
Nhược
Nhất nói không biết. Nguyệt Hoàng nói tiếp: “Cách đây rất lâu, khi tộc phượng
hoàng vẫn còn hưng thịnh, Hồ Trủng của Thanh Khâu là nơi phượng hoàng niết bàn.
Kẻ thành công thì sống mãi, kẻ thất bại thì bị chôn ngay trong hồ. Lâu dần, hồ ở
sau núi Thanh Khâu được gọi là Hồ Trủng. Phượng hoàng là vua của muôn chim, nơi
đây lại tích tụ hơi thở hàng vạn năm của tộc phượng hoàng, chỉ riêng khí thế đã
có thể áp chế được Toan Dữ điểu vài phần. Vì thế Câu Mang phong ấn Toan Dữ điểu
ở đây là lựa chọn hoàn hảo. Nhưng hai trăm năm trước, Thương Tiêu nhập ma làm Cửu
Châu đại loạn, khiến cho hồ ở Hồ Trủng này cạn khô”.
Nhược
Nhất hiểu những chuyện ấy, nhưng không hiểu tại sao Nguyệt Hoàng nói những chuyện
này, cô vẫn nhìn Nguyệt Hoàng với vẻ không hiểu. Nguyệt Hoàng cúi đầu nói:
“Chúng ta đi cứu người đã, trốn được ra khỏi đây rồi tính sau”.
Thấy
Nguyệt Hoàng bảo vệ người đó như vậy, Nhược Nhất không tiện nói nhiều, quay đầu
tiếp tục đi về phía trước. Bên trong càng tối tăm và ẩm ướt, Nhược Nhất phải
ngưng tụ ánh sáng vàng trong lòng bàn tay, kéo Nguyệt Hoàng chầm chậm đi lên
phía trước. Đi khoảng hai trăm mét, Nhược Nhất đưa tay mò mẫm, trước mặt cô là
một bức tường. Cuối đường rồi!
Nhược
Nhất sờ soạng trên tường, xem xem có thể tìm cách mở được bức tường ra không.
Cuối cùng cô thở dài, quay sang nói với Nguyệt Hoàng: “Xem ra chúng ta thật sự
phải quay về đường cũ…”. Tiếng cuối cùng bị cô nuốt xuống, giọng nói có chút hoảng
sợ: “Nguyệt Hoàng?”. Chỉ thấy đôi mắt vốn đen láy của Nguyệt Hoàng hóa thành
màu đỏ rực rỡ như lửa, trong hang tối trông nó quỷ dị tới rợn người.
“Tiểu
Nhất Nhất… ta, cơ thể, rất kỳ lạ”.
“Kỳ lạ?”.
Cảm thấy
Nguyệt Hoàng siết tay mình chặt hơn, Nhược Nhất có chút lúng túng. Nhờ ánh sáng
ngưng tụ trong lòng bàn tay, cô nhìn thấy tay của Nguyệt Hoàng dần đổi màu,
ngón tay dài ra mọc móng sắc nhọn. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn thì thấy trên mặt
Nguyệt Hoàng bắt đầu mọc lông.
Nguyệt
Hoàng hình như đau tới mức cơ thể co quắp, cổ họng phát ra những tiếng kêu của
động vật. Bỗng, nàng ngửa đầu kêu, tiếng kêu dần biến thành tiếng kêu của phượng
hoàng.
Lúc
này ngón tay của Nguyệt Hoàng hoàn toàn biến thành móng, nàng cào làm cổ tay
Nhược Nhất rớm máu. Đôi cánh sau lưng xé tung áo, dang rộng, nhưng do hang động
chật hẹp nên cánh nàng không thể xòe ra hết. Nguyệt Hoàng kêu một tiếng như đau
buồn, vang vọng tới mức cả hang động hơi rung chuyển.
Bức tường
phía trước bị ảnh hưởng bởi tiếng kêu của Nguyệt Hoàng, theo sự rung chuyển của
hang động mà từ từ trượt xuống, một tia sáng đỏ dần lan rộng, chiếu vào đôi mắt
đầy kinh ngạc của Nhược Nhất, mang theo khí lạnh khát máu.
Không
sai… không khác cảnh tượng trong mơ chút nào.
Mặt đất
toàn máu tươi, cánh tay, bàn chân vương vãi và không gian nồng nặc thứ mùi khiến
người ta buồn nôn. Quan trọng nhất là, ở phía trước là nam tử mặc áo đỏ rách
tươm, bị đóng đinh trên tường.
Hồng
Liên, hoặc cũng có thể nói là Thành Hạo, hắn đang cúi đầu, hôn mê.
Nguyệt
Hoàng kêu lên một tiếng, buông Nhược Nhất ra và bay thẳng về phía Hồng Liên. Nhược
Nhất bị cơn gió cuốn theo làm cho lảo đảo, suýt ngã lên đống tay chân gãy nát.
Sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu thấy Nguyệt Hoàng dừng lại bên cạnh Hồng Liên,
giơ móng vuốt nhổ bỏ những chiếc đinh đang cắm vào cơ thể hắn.
Hồng
Liên không giãy giụa, càng không có ai ra ngăn cản, cả quá trình thuận lợi tới
mức khiến người ta kinh hãi. Nguyệt Hoàng dùng mỏ cắp cổ áo của Hồng Liên, từ từ
đặt hắn xuống đất. Nhược Nhất luôn cảnh giác, hai tay ngưng tụ một tầng sáng
vàng, chầm chậm đi về phía họ. Nguyệt Hoàng dựa bên cạnh Hồng Liên, dùng lưỡi
nhẹ nhàng liếm vết thương đang rỉ máu trên người hắn, tiếng kêu ai oán như thể
chính nàng là người bị thương.
Nhược
Nhất vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh. Không gian nơi này không nhỏ, ở
các góc có những tảng đá màu đỏ, chính là thứ đã phát ra luồng sáng đỏ ban nãy.
Trên đỉnh đầu vẫn là lớp đất dày. Đất dưới chân bị máu ngấm vào nên mềm nhũn
như bùn lầy, chỉ cần bước đi không chú ý là sẽ bị lún xuống.
Nhược
Nhất nhìn tay chân nát vụn khắp nơi, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, cả những
tảng đá ở bốn xung quanh nữa… đây thật giống… giống như một ma trận! Nhược Nhất
đang nghĩ vậy thì đột nhiên dưới chân lún xuống, cô giẫm vào chỗ đất mềm nhũn,
cố gắng thế nào cũng không rút ra được. Nhược Nhất ngẩng đầu định gọi Nguyệt Hoàng
kéo mình lên thì một cánh tay bên cạnh bất chợt dựng đứng lên, như có ý thức
kéo mạnh tay Nhược Nhất.
Luồng
khí âm u lạnh lẽo của cánh tay ấy khiến Nhược Nhất rùng mình, ánh sáng vàng
không chút chần chừ đập thẳng vào cánh tay ấy. Bàn tay đó của Nhược Nhất mới
thoát được thì bàn tay kia lại bị kéo xuống - một đầu lâu cắn vào bàn tay phải
vừa bị Nguyệt Hoàng cào xước của cô.
Nhược
Nhất nhìn thấy đầu của mình đang hút máu của mình, cảm giác quỷ dị này khiến da
đầu cô tê dại. Cánh tay phát ra ánh sáng vàng, đánh bay cái đầu lâu ấy đi.
Nhưng dù Nhược Nhất làm thế nào cũng không thể ngăn được máu chảy trên cổ tay.
Bình
tĩnh nhìn xung quanh, Nhược Nhất chỉ thấy cảm giác bất lực như xuyên thẳng vào
tim, những cánh tay cẳng chân vốn đang nằm yên bỗng như bị mùi máu của Nhược Nhất
thu hút, đều bừng bừng sống lại.
Nhược
Nhất bịt bàn tay phải đang chảy máu không ngừng, nghĩ bây giờ làm thủng một lỗ ở
trên đỉnh dễ hơn hay là giết chết những cánh tay cẳng chân vốn đã không còn
sinh mệnh này dễ hơn.
“Á!”.
Một tiếng gào thét thảm thiết khiến Nhược Nhất giật mình.
Hồng
Liên giống như bị thứ gì kích thích đột nhiên nằm quằn quại dưới đất, không ngừng
giãy giụa. Nguyệt Hoàng đã hóa thành phượng hoàng ở bên cạnh Hồng Liên, nàng lo
lắng không biết phải làm thế nào. Nhưng Nhược Nhất nhìn Hồng Liên đang giãy giụa,
cô lại phát hiện mắt của hắn… không hề có màu trắng, đồng tử đỏ như những tảng
đá ở quanh đây. Giống hệt dáng vẻ mà Nhược Nhất đã nhìn thấy trong mơ. Tiếng
gào thét càng thê lương, nhưng khi lên tới đỉnh điểm thì bất chợt dừng lại, Hồng
Liên cũng ngừng giãy giụa.
Hắn từ
từ ngẩng đầu.
Đồng tử
của Nhược Nhất liền co lại, cô cố gắng hét lớn: “Nguyệt Hoàng mau tránh ra!”.
*
Võ La
lại tới gõ cửa phòng Nhược Nhất, nàng thở dài: “Không đến mức ấy chứ… đã giờ
nào rồi”. Võ La vừa nói vừa đẩy cửa vào phòng, nhìn khắp phòng một lượt, nàng
quay ra ngoài, xông thẳng vào phòng Thương Tiêu. “Biểu ca, A Nhan xảy ra chuyện
rồi!”.
Cũng
không có ai. Võ La sững người, sau khi ra khỏi phòng thì lạnh mặt: “Tưởng rằng
ta đang mang thai thì thành đồ vô dụng sao?”.
*
Thanh
Khâu sơn, Hồ Trủng.
Cửu Diệm
hắt hơi một cái rất vang rồi khịt mũi. Hắn nhìn cảnh sắc thê lương xung quanh,
lại nhìn sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt của thần minh bên cạnh, lạnh lùng nói:
“Lâu như vậy rồi mà không hề có động tĩnh, Thương huynh, lần này e là huynh
tính sai rồi”.
Thương
Tiêu không lên tiếng, chỉ nhìn vào tấm bia ấy như muốn nhìn xuyên qua nó. Cửu
Diệm dường như không biết nỗi lòng của Thương Tiêu, hắn chỉnh tóc trước trán, rồi
búng móng tay, nói: “Nhan Nhược Nhất tuy có thần lực của thần Câu Mang, nhưng
suy cho cùng đó cũng chỉ là thần lực được người ta gửi gắm nên việc sử dụng thần
lực sẽ gặp nhiều khó khăn. Về kinh nghiệm chiến đấu, sợ là ngay cả một đứa trẻ ở
Thanh Khâu tỷ ấy cũng không đánh nổi”.
Thương
Tiêu vẫn bất động.
Cửu Diệm
quan sát sắc mặt của Thương Tiêu, tiếp tục nói: “Trước tiên là mất đi một tri kỷ,
sau đó lại mất đi người yêu, bây giờ còn chưa biết gặp cái gì hay lại mất đi
cái gì, nếu đệ là Nhan Nhược Nhất, có khi đệ đã khóc tới mức đứt ruột đứt gan
lâu rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà luyến lưu nhân thế nữa…”.
“Cửu
Diệm”, cuối cùng Thương Tiêu nói, “Ngậm miệng lại”.
Cửu Diệm
bật cười rồi không nói nữa.
Cơn
gió hoang liêu cuốn theo cát bụi thổi tới. Dường như Cửu Diệm nhớ tới một số
chuyện đã qua, vẻ mặt có chút bùi ngùi. Nhưng không có nhiều thời gian để hắn hồi
tưởng những chuyện đã qua, mặt đất dưới chân hắn rung mạnh. Mặt đất ở phía xa
đùn lên như một ngọn núi lửa phun trào, chỗ đất đùn lên ấy chợt nổ tung, bùn đất
bắn tung tóe, cùng với bùn đất bắn ra ngoài còn có vô số cánh tay cẳng chân,những
mảnh đá đỏ quỷ dị và những giọt máu rơi xuống như mưa.
Thương
Tiêu và Cửu Diệm cùng chăm chú nhìn. Nhưng khi họ nhìn thấy một thứ khác, đừng
nói là sắc mặt của Thương Tiêu, ngay cả thần sắc của Cửu Diệm cũng lập tức biến
đổi.
Thương
Tiêu nói: “Cửu Diệm, Nhan Nhược Nhất đâu?”, không nghe thấy bất cứ tình cảm
thương yêu nào trong giọng nói.
Cửu Diệm
kinh ngạc nhìn thứ ấy, không dám đáp lời. Nhan Nhược Nhất? Thứ đó không phải là
của Nhan Nhược Nhất sao? Thương Tiêu đã nhìn thấy Nhan Nhược Nhất mà vẫn hỏi
câu ấy. Thật quá nực cười!
Thứ đó
là… đầu lâu của Nhan Nhược Nhất. Tóc tai rũ rượi, mặt dính đầy máu và bùn đất,
vết thương bị cắt ở cổ ngay ngắn và nhẵn bóng, sắc mặt bi thương và vô cùng đau
khổ. Hơn nữa… Nhược Nhất vẫn mở mắt. Nhược Nhất vẫn mở mắt.
Cửu Diệm
nghĩ: Có lẽ tỷ ấy vẫn có thể nhìn thấy thế gian này. Cửu Diệm quay sang nhìn
Thương Tiêu, hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói đầy châm biếm: “Chẳng phải ở đó
sao?”.
Thương
Tiêu chậm rãi bước lên phía trước. Bước chân chắc chắn, mặt không hoảng sợ.
Dáng vẻ của hắn đúng là dáng vẻ của một thần minh. Thương Tiêu dừng lại trước đầu
lâu của Nhược Nhất, nhìn khuôn mặt ấy rất lâu, lạnh lùng hỏi: “Ở đâu?”. Hoặc là
cố làm ra vẻ không biết, hoặc là thần trí đã trở nên mơ hồ.
Lúc
này Cửu Diệm đã không còn tâm trạng chơi trò bí hiểm với Thương Tiêu nữa, hắn
nói vừa châm biếm vừa lạnh lùng: “Chết rồi, ở dưới chân huynh”. Cửu Diệm chưa
nói hết lời thì một giọt huyết lệ ở khóe mắt thần minh chảy xuống.
Chương 67
Như bị giật mình trước vẻ mặt của Thương Tiêu, Cửu Diệm sững
người: “Thương Tiêu, huynh…”.
Thương
Tiêu nhận thấy mặt mình đã ướt đẫm, ngón tay khẽ lau đi huyết lệ trên mặt, để lại
những vết mờ mờ. Thần sắc của Thương Tiêu có chút mơ hồ, hắn không hiểu vết máu
trên mặt mình từ đâu mà có.
Cửu Diệm
thở dài: “Hai trăm năm trước huynh nhập ma vì tỷ ấy, khiến thiên hạ đại loạn,
bây giờ tỷ ấy vì thiên hạ mà mất mạng, đó chính là nhân quả luân hồi”.
Nhân
quả luân hồi? Thương Tiêu sững người, Nhan Nhược Nhất đã gieo “nhân” như thế
nào, hắn nhất thời không nhớ được. Trong đầu Thương Tiêu lướt qua dáng vẻ của
Nhược Nhất khi cô nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn hai trăm năm trước và đôi mắt rơi
lệ vì hắn cách đây không lâu.
Lúc
này…
Thương
Tiêu nhất thời không dám nhìn cái đầu dưới đất. Đang lúc hắn không biết nói gì
thì mặt đất lại rung chuyển dữ dội, trong chớp mắt thân hình của Thương Tiêu
cũng lảo đảo như không đứng vững. Chỗ mặt đất nứt ra lại đột nhiên đùn lên, cao
hơn lần trước rất nhiều. Cửu Diệm quát lớn: “Mau tránh ra”.
Nhưng
Thương Tiêu đứng im bất động. Cửu Diệm đành lao lên trước kéo Thương Tiêu bay
lên không trung. Khi hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy cái động ấy nứt ra trên mảnh
đất khô cằn hoang vu của Hồ Trủng, liền kinh ngạc nói: “Đó là… trận?”.
Hoặc
có thể nói là một mắt trận khổng lồ. Khi cái động này càng lúc càng lớn thì
phía xa cũng bắn ra sắc máu đỏ sậm. Nếu hắn đoán không nhầm, bên ấy có lẽ là hướng
của Anh Lương. Ánh sáng nhanh chóng mở rộng, nhanh chóng quét qua Thanh Khâu rồi
lại lao về phía xa như muốn quét sạch cả Cửu Châu.
Mặt trời
cũng bị nhuốm màu đỏ như máu. Cửu Diệm có cảm giác thấp thỏm không yên, vội nhẩm
thần chú tịnh tâm vô số lần mới có thể áp chế được sát khí đang dâng lên trong
lòng.
Hắn
nhìn hang động không ngừng mở rộng bên dưới, thần sắc trở nên cứng đờ. Huyết trận…
Trong
điển tích thượng cổ có ghi, tập hợp được máu của vạn vật thì có thể tạo thành
huyết trận, huyết trận này có thể làm người chết sống lại, nếu máu thu thập được
đủ phong phú, thậm chí còn có thể làm đảo ngược thời gian và không gian, đây là
phép thuật có thể làm khuynh đảo đất trời. Nhưng vì thuật này khi bắt đầu cần
phải sát hại quá nhiều sinh mệnh nên đã bị chúng thần thượng cổ phong ấn và trở
thành một thuật cấm kỵ.
Rốt cuộc
kẻ khai triển thuật này muốn làm gì? Cửu Diệm vẫn chưa hết kinh ngạc, trong
hang động ấy lại tuôn ra hàng đống cánh tay cẳng chân, bên trong đống hỗn tạp ấy
còn có… đầu của Nhan Nhược Nhất? Vì sao lại có nhiều đầu như vậy?
Cửu Diệm
trố mắt nhìn, rồi lại quay sang nhìn Thương Tiêu. Sự mơ màng trong mắt Thương
Tiêu đã biến mất, thần trí của Thương Tiêu cũng đã tỉnh táo trở lại. Thương
Tiêu không vội vàng đi xuống, ánh mắt sắc bén lại nhìn xuống tìm kiếm trong đống
cánh tay cẳng chân. Cửu Diệm đương nhiên biết Thương Tiêu đang tìm kiếm thứ gì,
nhưng trước nhiều khuôn mặt giống nhau như vậy thì phải tìm thế nào đây?
Như muốn
phá tan sự nghi ngờ của Thương Tiêu, trong hang động tràn ngập màu máu lóe lên
tia sáng vàng. Hai mắt Thương Tiêu sáng ngời nhưng vẫn không vội xuống dưới. Cửu
Diệm ngạc nhiên nhướn mày: “Đúng là có chút bản lĩnh”.
Cửu Diệm
chưa nói dứt lời, trong đống đầu lâu và tay chân lộn xộn ấy bất chợt bùng ra một
luồng ánh sáng, khiến máu thịt phía dưới bắn tung tóe, sau đó một bóng người
phá mọi vật cản xông ra, theo sau còn có một con… phượng hoàng! Nhưng hắn không
hề cảm nhận được sinh khí của con chim phượng hoàng ấy.
Đúng
lúc đó, bên dưới bỗng tràn ngập sát khí, một hình bóng màu đỏ khác cũng vội
vàng đuổi theo Nhược Nhất, dao găm lóe sáng, chém thẳng vào lưng cô. Nhược Nhất
cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lúc này cô đang ở trên không trung, muốn tránh
đòn này là không thể. Nhược Nhất ngửa đầu nhìn, thấy Cửu Diệm và Thương Tiêu
nhưng không hề lộ vẻ vui sướng cầu cứu như trước.
Ánh mắt
Thương Tiêu tối sầm, hắn liền lướt tới bên cạnh Nhược Nhất, giơ tay gạt lưỡi
dao đang đâm tới. Thương Tiêu chuyển tay định ôm eo Nhược Nhất nhưng không ngờ
tay hắn chưa chạm vào thì cô đã quát lớn: “Đừng động vào ta”.
Thương
Tiêu sững người kinh ngạc, hắn nhìn kỹ mới phát hiện toàn thân Nhược Nhất là những
vết thương nhỏ, khóe miệng cô không ngừng chảy máu, cô nhìn Thương Tiêu bằng
ánh mắt đề phòng xa lạ. Nhược Nhất đưa Nguyệt Hoàng xuống đất, như không nhìn
thấy cánh tay cẳng chân vương vãi khắp nơi, mặc cho máu nhớp nháp vẫn đang chảy
ra làm ướt quần áo của mình một lần nữa. Sự xuất hiện của Nhược Nhất làm những
đầu lâu ấy xôn xao, rì rầm, dần di chuyển về phía cô. Những đầu lâu lại gần bị
cô lạnh lùng đập vỡ, dù óc có bắn ra tung tóe cũng không làm Nhược Nhất bận
tâm.
Động
tác như vậy không giống Nhan Nhược Nhất chút nào. Rốt cuộc lúc nãy ở bên dưới
đã xảy ra chuyện gì… Không cho mọi người quá nhiều thời gian phỏng đoán, hình
bóng màu đỏ ấy nhảy lên, lao nhanh về phía Nhược Nhất, giơ lưỡi dao đâm trúng
tim Nguyệt Hoàng. Nhược Nhất đương nhiên sẽ không ngồi im, ánh sáng vàng trong
tay bay lên, đỡ lấy nhát đâm ấy. Lưỡi dao tuy khựng lại, nhưng những lưỡi dao
nhỏ găm trên thân dao vẫn bắn ra khiến người ta không kịp né tránh, tất cả đều
cắm vào cơ thể Nhược Nhất, dần dần chúng biến mất, máu Nhược Nhất không ngừng
chảy.
Ngay cả
Cửu Diệm cũng không khỏi kinh ngạc, chả trách Nhược Nhất không cho Thương Tiêu
chạm vào người, trong cơ thể Nhược Nhất bị găm nhiều lưỡi dao như vậy, chỉ một
cái chạm khẽ cũng khiến cô đau đớn thấu xương. Không cho Nhược Nhất thời gian
nghỉ ngơi, Hồng Liên lại giơ dao chém xuống.
Thần ấn
giữa hai lông mày của Thương Tiêu lóe lên, ánh mắt đằng đằng sát khí, hắn đang
định động thủ thì bỗng nghe trên không trung vang lên một tràng cười lớn: “Đủ rồi,
đủ rồi!”.
Hồng
Liên liền thu dao lùi lại.
Cửu Diệm
và Thương Tiêu đều biến sắc, nhìn về phía bầu trời Anh Lương. Nhược nhất ôm
Nguyệt Hoàng lúc này đã không còn hơi thở, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ấy.
Chỉ thấy nam tử mặc y phục đỏ rực từ phương xa đạp mây bay tới, một bước mười dặm,
vạt áo tung bay, thanh thoát như tiên. Hắn không cao ngạo như Thương Tiêu,
không mê hoặc như Cửu Diệm, nhưng lại hào hoa phong nhã.
Hắn lướt
nhìn mấy người, cuối cùng dừng lại trên người Nhược Nhất, cười nhạt nói: “Tiểu
nha đầu vất vả rồi”.
Nhược
Nhất nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Anh Lương chủ!”.
Anh
Lương chủ cười lớn, nói: “Bây giờ mới biết thì có tác dụng gì chứ?”. Hắn vừa
vung tay, Hồng Liên lập tức nhảy lên bên cạnh hắn. “Hắn đã hoàn toàn nhập ma và
trở thành con rối của ta. Huyết trận đã hoạt động, đại nghiệp của ta sắp thành,
cho dù các ngươi thần thông quảng đại thế nào cũng không thể làm gì được”.
Thương
Tiêu đâu đợi hắn nhiều lời, thần ấn ở ấn đường sáng quắc, nóng rát, thân hình
lao vút lên tấn công. Hồng Liên ở bên bảo vệ Anh Lương chủ, không để Thương
Tiêu thành công, chiến đấu với Thương Tiêu trên không trung. Sự tranh đấu của
thần lực và ma lực quá kịch liệt, chẳng bao lâu sau trên bầu trời cuồn cuộn mây
đen, toàn bộ Thanh Khâu đều bị chìm trong bóng tối.
Cửu Diệm
thầm nói gay rồi, hắn liền xoay người kết một kết giới cho cung điện Thanh
Khâu, sau đó quay lại định khống chế Hồng Liên, muốn để Thương Tiêu đối phó với
Anh Lương chủ. Nhưng Cửu Diệm chưa kịp động thủ thì một bóng người màu đỏ khác
bỗng lướt qua mặt. Cửu Diệm né người, nhìn kỹ lại là…
Nhan
Nhược Nhất? Không đúng, đây chỉ là quái vật không hồn được ghép từ đầu lâu của
Nhan Nhược Nhất và những bộ phận cơ thể tán loạn kia thôi.
Cửu Diệm
nhìn xuống dưới, mắt trận màu đỏ máu đã hoàn toàn mở ra giống hệt một con mắt
màu máu đang nhìn lên bầu trời. Cánh tay cẳng chân và đầu lâu bên dưới đều tự động
ghép lại với nhau, tạo thành những quái vật kỳ dị. Những quái vật ấy, có kẻ chạy
loạn khắp nơi, có kẻ phát ra tiếng hét như đau đớn bi ai, có kẻ tấn công Cửu Diệm
và Thương Tiêu.
Nhược
Nhất dường như không cảm nhận được sự biến đổi xung quanh, cô cúi đầu nhìn Nguyệt
Hoàng trong lòng mình: “Đây chính là sư phụ mà tỷ bảo vệ đến cùng sao? Đây
chính là sư phụ của tỷ sao?”. Nguyệt Hoàng dĩ nhiên không thể trả lời được nữa.
Anh
Lương chủ đi tới bên cạnh Nhược Nhất từ lúc nào không hay, nghe thấy lời nói của
cô, nụ cười bên môi hắn khẽ khép lại: “Đợi khi đại nghiệp thành công, ta sẽ bù
đắp cho nàng ấy”.
“Đại
nghiệp? Bù đắp?”. Nhược Nhất chỉ thấy nực cười. “Đại nghiệp của ngươi có thành
hay không liên quan gì đến tỷ ấy? Tỷ ấy đã chết rồi, đòi sự bù đắp của ngươi
thì có tác dụng gì?”.
Anh
Lương chủ lại cười, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng điên cuồng: “Phượng
hoàng là loài chim bất tử, đâu dễ chết như thế. Huống hồ, nếu nàng ấy chết thật,
ta cũng có thể giúp nàng ấy sống lại. Chỉ cần huyết trận hình thành, tộc phượng
hoàng của ta sống lại, Hoàng Nhi đương nhiên cũng có thể sống lại. Lúc ấy, nàng
sẽ không nhớ tới Thành Hạo gì nữa, nàng sẽ chỉ thuộc về ta”.
Nhược
Nhất ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn làm đảo lộn thời gian và không gian, làm
cho tộc phượng hoàng sống lại?”. Nhược Nhất bừng tỉnh ngộ, những nghi ngờ trong
đầu dần trở nên rõ ràng.
Vì sao
Cửu Man chui từ dưới đất lên trước? Theo lý mà nói, Anh Lương chủ là lãnh chúa
một phương, một khi trên lãnh địa của mình có ma vật như vậy xuất hiện hắn nên
hoang mang hơn bất kỳ ai mới đúng, nhưng hắn lại ngồi ung dung trong cung điện
mà không hề bận tâm. Sau đó Hồng Liên xuất hiện ở Anh Lương, Nguyệt Hoàng bị ma
khí xâm nhập muốn giết Nhược Nhất. Còn nữa, khi mọi người đều ở trên không
trung chiến đấu với Hồng Liên, thì lại không thấy bóng dáng Anh Lương chủ đâu.
Vì sao hồn phách của Thành Hạo lại bị biến thành Hồng Liên? Vì sao ở trên U Đô,
hắn lại ép Huân Trì vào bước đường cùng…
Vì hắn
lập huyết trận, vì hắn muốn thiên hạ nhập ma, khiến khắp nơi ở Cửu Châu đều là
tàn sát và thù hận, khắp nơi đều nhuốm máu tươi.
Anh
Lương chủ cười: “Sáu trăm năm trước, ta dụ Quý Tử Hiên phản bội yêu tộc, vốn muốn
khiến hắn nhập ma, nhưng không ngờ Tử Đàn lại có bản lĩnh hút hết ma khí trong
cơ thể Quý Tử Hiên ra. Hai trăm năm trước, ta làm cho ma khí xâm nhập Không
Tang, phá phong ấn thượng cổ. Khi ấy ta vốn định thả yêu ma ra, nhưng không ngờ
Huân Trì lại giao trái tim cho ngươi, khiến ta không thể phá giải hoàn toàn
phong ấn của thần minh. Sau đó ta dụ Thương Tiêu nhập ma. Với cách làm của hắn
khi ấy, ta tưởng không đầy hai mươi năm nữa là có thể thu thập đủ máu cho ma trận,
nhưng không ngờ hắn lại tự phong ấn. Sau bao lần thất bại, ta liền quyết định tạo
ra một thiên ma, khi ấy, Hoàng Nhi mê đắm linh hồn của con người thấp hèn, ta
liền nhất cử lưỡng tiện, vừa thay Hoàng Nhi trừ tai hại vừa tìm thấy thứ mà
mình cần”.
Nhược
Nhất cúi đầu không nói.
Anh
Lương chủ tiếp tục nói: “Sự xuất hiện của ngươi đã cản trở không ít kế hoạch của
ta, có điều, ngươi đã cho ta biết được một chuyện thú vị”. Hắn cười, lại gần
Nhược Nhất. “Máu tươi của thế giới khác đúng là thứ may mắn lắm mới có được,
máu của ngươi có thể giúp cho tộc phượng hoàng hồi phục sớm hơn và thoát khỏi tử
khí của Âm Sát. Ta nghĩ mọi cách để tạo ra máu có công hiệu giống ngươi, nhưng
những thứ ta làm ra đều thất bại, cũng không tìm thấy máu kẻ nào hợp ý ta”.
“Ta
không ngờ ngươi lại phối hợp chạy tới Thanh Khâu như vậy, tiết kiệm thời gian
ta tìm ngươi khắp nơi”. Hắn giơ tay về phía Nhược Nhất: “Thần thượng cổ bị diệt,
tộc phượng hoàng cũng suy yếu, từng người trong tộc chết đi. Thế nhân đều nói
là thiên ý…”. Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: “Ý trời là cái gì chứ! Ta cứ muốn
làm đảo lộn thời gian và không gian, làm trái ý trời đấy! Hôm nay ta muốn Cửu
Châu lại có sự xuất hiện của phượng hoàng!”.
Nhược
Nhất nhìn hắn mà như nhìn thấy chính bản thân mình. Khi Huân Trì biến mất ngay
trước mặt cô, khi Thương Tiêu nhập thần muốn từ bỏ cô, khi Nguyệt Hoàng rơi lệ
ngừng thở, cô cũng muốn gào lên điên cuồng như hắn. Ý trời là cái gì? Nó là cái
gì?
“Tiểu
nha đầu, nếu ngươi cam tâm tình nguyệt đưa máu tươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi bớt
đau khổ, để cho ngươi được chết toàn thây”.
Giọng
nói của Anh Lương chủ vang lên bên tai, Nhược Nhất bỗng bật cười: “Anh Lương chủ,
ý trời khiến tộc phượng hoàng của ngươi diệt vong. Bây giờ ngươi vì tộc phượng
hoàng mà muốn giết sinh linh Cửu Châu, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi
giống như ông trời đang nắm giữ sinh mệnh của ta?”. Nhược Nhất nhìn Anh Lương
chủ, cười nhã nhặn: “Ngươi là cái thá gì?”.