Viễn cổ y điện - Chương 40
Chương 40
Mộc Thanh rất
nhanh liền phát hiện chỗ đặt lò thoạt nhìn có chút vấn đề. Trước đây mặc dù cô
không có tiếp xúc qua việc nung đất, chỗ xây lò dạng gì nhưng cũng biết một
chút. Nên khi nhìn thấy Ly Mang làm cái này, không phải là do cô có thói quen
nhìn vật dựng thẳng nhưng mà kiểu nằm ngang này. Bên trái đào một cái hố sâu
hình chữ nhật, đoán chừng là nơi tăng thêm củi cho lò nung, phía bên phải có buồng
hình tròn chính hầm lò, chính giữa hai bên dùng một bức tường đất ngăn cách, chừa
lại ba cái cửa lò để đốt lửa, trên đỉnh dùng bùn phong kín và…, có cái lỗ cửa
dùng để khói bốc lên.
Chẳng lẽ hiện
tại con người còn không có khái niệm dựng thẳng hầm lò để nung? Loại hầm lò xây
ngang này chính là phương thức nung đồ theo thói quen mà họ tập được? Nhưng cho
dù là từ củi đốt được đầy đủ hay là đồ gốm được nung nóng mà nói, lò xây dựng
hướng thẳng so với loại xây dựng ngang này rõ ràng là tốt hơn nhiều. Cho nên Mộc
Thanh đem ý nghĩ của mình giải thích cho Ly Mang. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn,
Mộc Thanh biết mình suy đoán không có sai. Lúc này còn không có chỗ xây lò dựng
thẳng đứng.
Ly Mang thực
sự là một người thạo việc. Một khi hiểu rõ được ý của Mộc Thanh, lập tức ở chỗ
dựa vào vách đá kia bắt tay xây một lò nung xuống dưới đó, bên trên hầm lò dựng
thẳng hướng lên, mất công sức mấy buổi tối mới dựng được kiểu lò nung mới dựa
vào sườn dốc của vách đá kia.
Mộc Thanh
không thể không nói Ly Mang thật sự là một người rất thông minh, loại lò theo
hướng dựng thẳng đứng này cô chẳng qua chỉ là nói ra ý tứ một cách đại khái, những
việc cụ thể liên quan đến việc sắp xếp lỗ khói, những chi tiết tỉ mỉ cũng do hắn
từ từ mà làm ra, hơn nữa việc cô không ngờ tới là hắn còn làm ra một chút hạt
cát làm hình thức lót đá làm chỗ trú dưới đáy lò. Cô suy nghĩ một chút chợt hiểu
ra là làm như vậy để trong quá trình đốt lò chế gốm có thể nung nóng đồ gốm đều
đều.
Chờ thời
gian mấy ngày sau khi chỗ dựng lò làm xong, Mộc Thanh trừ bình thường làm một
chút chuyện thì thời gian còn lại liền nổi lên việc nặn bùn, cô dùng đất sét
đào dưới đất nặn thành một ít chén đĩa, các loại bình và chậu có thể tích lớn
thì dùng cách Ly Mang biểu diễn phương pháp nhào nặn chà xát mà đem bùn nặn
thành từng sợi nhỏ, quấn từng vòng chồng chất tạo thành hình dạng mình muốn, cuối
cùng đem mặt ngoài làm bóng, như vậy liền thành hình và vững chắc kiên cố hơn,
bùn phôi cũng không dễ dàng đổ vỡ, ngoại trừ hàng ngày dùng tới những thứ này,
cô thậm chí muốn nặn thành bình hoa, gặp được bùn thừa như vậy dứt khoát liền nặn
thành bộ dáng em bé a Phúc, ngũ quan đầy đủ, béo ục ịch thập phần đáng yêu.
Đợi đến lúc
lò nung cùng chỗ bùn phôi đều hoàn thành, hôm nay Ly Mang cũng không có đi săn
bắn, ở lại cùng Mộc Thanh đốt lò nung gốm.
Ngày này đối
với Mộc Thanh mà nói vui vẻ giống như ngày lễ vậy. Định cư tới đây lâu như vậy,
mỗi ngày Ly Mang cơ hồ đều sẽ đi ra ngoài săn thú. Trong lòng Mộc Thanh biết hắn
muốn ở trước lúc tuyết rơi giá rét có thể tận lực trữ được nhiều thức ăn, để
hai người bọn họ thoải mái vượt qua mùa đông, cô thương yêu hắn cực khổ, có khi
mở miệng muốn cho hắn ở lại nghỉ ngơi, không cần liều mạng như thế, hiện tại thức
ăn trù bị, chỉ cần ăn tiết kiệm một chút là có thể để cho hai người bọn họ cùng
Tiểu Hắc chịu đựng qua mùa đông hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn rồi, nhưng hắn
lại luôn không nghe, vẫn đi sớm về trễ.
Hôm nay hắn
rốt cuộc cũng không có đi săn thú nữa rồi, mà ở lại cùng cô tới chỗ dựng lò
nung gốm, từ lúc bắt đầu buổi sáng, Mộc Thanh giống như đứa trẻ vui mừng mà
dính vào bên người Ly Mang, giúp đỡ hắn đốt củi bưng nước đưa cơm.
Chỗ lò nung
vẫn đốt cho tới khi hoàng hôn buông xuống, lúc này Ly Mang mới ngừng lửa. Sáng
sớm ngày thứ hai, Mộc Thanh thấp thỏm mà nhìn Ly Mang mở ra chỗ vị trí có cái lỗ
đã dùng bùn lấp kín, từ bên trong lấy ra từng món từng món đồ.
Chén, cái
mâm, cái muỗng, bình, bình hoa của cô, còn có đứa bé a Phúc mập mạp kia. Ngoại
trừ lẻ tẻ có mấy cái có vết rạn ra, thì những cái khác coi như là đã thành công
rồi.
Mộc Thanh
hưng phấn mà kêu một tiếng, tung người nhảy lên phía sau lưng Ly Mang, ôm thật
chặt cổ của hắn.
Cô thật vui
mừng, một loại vui mừng rất có cảm giác thành tựu. Thấy mình đích thân nhào nặn
bùn, trải qua đốt lửa nung một ngày rồi lại làm lạnh một đêm, thật sự đã thành
hình dạng của dụng cụ đồ đạc rồi.
Ly Mang cũng
rất vui. Nhưng hắn vui mừng là do lần này nung ra chẳng những tỉ số bị tổn
thương thấp đi rất nhiều, mà âm thanh gõ vào cũng trầm hơn chút ít, hơn nữa
dùng mặt ngoài của tảng đá chuốt qua hầu như không có để lại dấu vết gì, không
giống như đống dụng cụ được nung ra trước kia, dùng đồ chuốt qua phía ngoài sẽ
dưu lại một vết trầy xước.
Điều này nói
rõ dùng loại lò nung mới này chế tạo dụng cụ so với lúc trước tốt hơn lại kiên
cố hơn rất nhiều, hắn liền lập tức nghĩ đến việc đem phương pháp mới này nói
cho các tộc nhân của hắn biết, đột nhiên hắn ý thức được bây giờ mình đã không
còn là người trong đám bọn họ rồi, trong lòng khẽ xẹt qua một tia phiền muộn.
Nhưng phiền
muộn của hắn rất nhanh liền tan thành mây khói, Mộc Thanh đang treo ngược ở sau
lưng của hắn hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn quay đầu lại nhìn cô với khuôn mặt
tươi cười vô cùng rạng rỡ, gương mặt này so với lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy
cô thì đen hơn một chút, da thịt hiện tại có màu mật ong nhàn nhạt, hàm răng chỉnh
tề trắng như tuyết, lọt vào trong mắt hắn lại rất ấm áp, hắn không nhịn được liền
ôm lấy hông của cô, sờ lại eo của cô, sờ tới sờ lui vẫn thấy nhỏ nhắn giống như
trước.
Cô mỗi bữa
cơm đều ăn ít như vậy không trách được vẫn không thể mập lên, sau này phải ép
cô ăn nhiều thêm một chút, như vậy mới có thể khỏe mạnh, bọn họ mới có thể sớm
tự mình sinh thêm tiểu oa nhi được.
Hắn đã thấy
cô nặn ra hình thù con nít kì quái lại hết sức mập mạp đáng yêu thì trong lòng
đột nhiên nghĩ như vậy.
Mộc Thanh
nào biết đâu được ý nghĩ trong lòng Ly Mang, sau khi cô tung tăng như chim sẻ
xong cũng chỉ chú ý tới việc đem đám dụng cụ tới bên suối rửa sạch, đặt thật chỉnh
tề trên bệ đá nơi bình thường cô hay thổi lửa nấu cơm, sau đó lại tìm một lùm cỏ
lau vàng oánh ánh có dáng cành lá rất đẹp mà cắm vào bình hoa, bày ở đầu giường
nơi bọn họ ngủ, bên cạnh là A phúc mập mạp đang đứng.
Càng ngày
càng có cảm giác là mái nhà rồi.
Mộc Thanh phủi
tay đứng lên trên đám bùn cát, hài lòng mà đi ra ngoài.
Buổi tối cô
dùng bình nấu một chút canh nấm thịt, cả trong động tràn ngập mùi thịt gà nấu nấm
thơm ngát, chờ nấu xong, mùi vị súp ngon cùng với khoai nấu chín, chẳng những
cô cùng Ly Mang ăn được ngon mà ngay cả Tiểu Hắc cũng đều cố cúi đầu trong chén
chuyên dụng của nó khò khè liếm lấy đồ ăn bên trong.
Mộc Thanh đột
nhiên cảm giác mình có chút mong muốn có một đứa con, là đứa con thuộc về cô và
Ly Mang, trước đây cô vẫn cảm thấy để mình sinh con đến thế giới như vậy thì nó
không có cách nào hưởng thụ đến những thứ giáo dục vật chất cao cấp mà cô cho
là đương nhiên, đây là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, đối với đứa con của cô cũng
không công bằng cho nên trong lòng cô vẫn có chút mâu thuẫn. Nhưng hiện tại cô
đột nhiên cảm giác được cho dù con của cô tương lai không thể hiểu được vi tích
phân và tích phân là gì, không biết tới tàu con thoi, hay là đến già chỉ có thể
giống như bậc cha chú mà sống trong rừng rậm, lấy săn thú mà sống thì lại có
quan hệ gì đây? Phụ thân của hắn có thể dạy hắn dũng cảm bền bỉ, cô có thể dạy
hắn cảm ơn và thỏa mãn, hắn sẽ phát triển rồi trưởng thành ở thế giới thuộc về
hắn, cho đến khi hắn gặp cô gái mà mình yêu mến, giống như cha hắn gặp được
mình vậy. Làm sao cô có thể chỉ vì yêu thích của mình mà tước đoạt toàn bộ quyền
lợi mà hắn cần được hưởng thụ đây?
Có hài tử,
cuộc sống của cô cùng Ly Mang sẽ phong phú hơn, hai người bọn họ trên ý nghĩa mới
thực sự là như chân với tay, nam nhân và nữ nhân.
Đêm nay là
thời kì thụ thai tốt nhất của cô, cô liền sử dụng toàn bộ thế võ của bản thân
quấn lấy hắn, trong tiếng thở dốc thân thể của hai người cũng phân không rõ là
vui vẻ hay thống khổ, đầu lưỡi linh xảo chuyển động, trong một khắc nhẹ nhàng
chạy tới trên thân thể của hắn bỗng nhiên mút lại trong khi hắn run rẩy đè nén
chống đỡ đến gắt gao.
Hắn cầm mái
tóc dài phía sau lưng cô như muốn tự mình kéo cô đến mà nghiền nát, lại vừa giống
như muốn để cho cái cảm giác nghiền nát này tới càng lâu một chút càng tốt, một
vòng lại một vòng, thẳng đến khi từng tiếng rên rỉ như sắp bị nghiền nát ra, hắn
mới buông lỏng tóc của cô, đem cô đặt tại dưới thân của mình...
Thời điểm Ly
Mang rời đi nơi này săn thú đã ba ngày hai đêm.
Mộc Thanh cố
gắng ngăn cản hắn. Cô từng không dưới một lần mà nói cho hắn biết, đồ bọn họ cất
giữ đã có thể chỗng đỡ đến đầu mùa xuân rồi. Nhưng mà hắn không nghe. Hắn nói hắn
phát hiện tung tích của một con hổ răng kiếm rất lớn. Nếu như có thể săn được
thì đây chính là lần cuối cùng săn thú của hắn, mùa đông này bọn họ không cần
vì cái bụng mà rầu rĩ nữa, quan trọng hơn là có thể có một tấm da hổ cho cô chống
lạnh. Ở nơi nóng bức của mùa hè cùng giá rét của mùa đông đều khủng bố giống
nhau, da lông hiện tại cũng không đủ dày, hắn lo lắng cô sẽ không qua được. Hắn
liên tục hướng cô bảo đảm mình sẽ không liều mạng, hắn sẽ ở khu vực xung quanh
chỗ con hổ thường lui tới mà thiết kế bẫy rập, hắn sẽ bảo vệ mình thật tốt, thật
cẩn thận.
“Để cho anh
thử một chút đi. Anh có thể đối phó nó. Anh bảo đảm rất nhanh sẽ trở lại.”
Hắn cầm vai
của cô, nhìn ánh mắt của cô nói.
Mộc Thanh biết
mình đã không cách nào ngăn cản hắn.
Thường ngày
mặc dù hắn cũng bị cô sai sử giống như con quay chuyển động không ngừng, cái gì
cũng đều nghe cô, nhưng cô cũng dần dần có chút hiểu, thật ra hắn là một người
vô cùng bướng bỉnh quả quyết, một khi xác định chuyện gì mà hắn cho là chính
xác, cho dù cô có dùng tới chín con bò to khỏe cũng không lay chuyển được ý của
hắn.
Cô chỉ có thể
để cho hắn mang theo Tiểu Hắc một đường cùng đi ra ngoài, đây là ranh giới cuối
cùng của cô, cô hi vọng Tiểu Hắc ngày càng lớn có thể giúp đỡ hắn một chút, như
vậy cô cũng có thể yên tâm hơn chút ít.
Ly Mang cuối
cùng cũng đón nhận sắp xếp của cô.
Đeo một túi
da đầy tràn cũng với mã tấu được gọt đẽo vô cùng bén nhọn mà tiến lên, mấy cây
mâu sắc bén cùng với một chút dây thừng là công cụ bố trí bẫy rập, Ly Mang liền
mang theo Tiểu Hắc ra khỏi cốc.
Mộc Thanh
ngăn chận sự bất an trong lòng, bắt buộc mình càng không ngừng làm vài chuyện.
Thu củi, bắt cá, dùng da lông đã có may vá giày mũ... Cô không dám buông tay xuống
mà dừng lại, sợ dừng lại, mình sẽ không nhịn được mà nghĩ đến Ly Mang, lo lắng
cho an nguy của hắn.
Có khi cô thậm
chí có chút ít hận Ly Mang, cảm thấy hắn căn bản không có vì cô mà suy nghĩ.
Thứ cô cần nhất không phải là một tấm da hổ chống lạnh, mà là lúc hắn ở bên người
cô mang cho cô cảm giác an toàn.
Hắn thoạt
nhìn rất là lạc quan, cô cũng tin tưởng năng lực của hắn. Nhưng là... Chết tiệt,
cô vẫn sợ hãi.
Lại một đêm
đã tới rồi.
Mộc Thanh
không cách nào ngủ được. Cô chỉ ôm bọc da thú mở to mắt. Phía ngoài bất kì tiếng
động nhỏ bé nào cũng có thể làm cho cô nhảy dựng lên mà vội vàng chạy ra, nhưng
lần lượt đều thất vọng mà trở về.
Thời điểm nửa
đêm, cô đột nhiên cảm thấy từ phía dưới có một trận đung đưa nhẹ.
Cô ngẩn ra,
trên đỉnh hang động đã rào rào mà tơi xuống vô số sạn cùng các mảnh đá nhỏ.
Động đất.
Cô chợt giật
mình bật dậy, ngay cả giày cũng không kịp mang liền hướng về phía chỗ đất trống
bên ngoài mà chạy đi, thời điểm cô chạy ra khỏi động cô cảm thấy dưới chân đung
đưa càng thêm lợi hại, chân đứng không vững giống như cả người mình bị uống rượu
say vậy, bên cạnh vách đá dựng đã không trụ được mà lăn xuống rất nhiều đá lớn
đá nhỏ.
Cô cơ hồ là
chạy như điên đến một mảnh đất trống rất rộng, dưới chân không đứng vững liền
té một cái chút úp sấp lên trên mặt đất.
Cảm giác chấn
động rất nhanh qua đi. Cả vùng đất khôi phục bình tĩnh. Nhưng bên tai Mộc Thanh
lại nghe được từ nơi xa trong rừng rậm truyền đến từng trận tiếng kêu vang, hẳn
là động vật sống ban đêm bị trận động đất mới vừa rồi làm chấn kinh nên phát ra
dị động, những tiếng vang này kéo dài thật lâu mới từ từ lắng xuống.
Chưa ổn định
được cảm giác hoảng hồn, qua một lúc lâu Mộc Thanh mới cảm nhận được mình rốt
cuộc có sức để đứng lên, cô bước từng bước một thất thểu mà trở về bên trong động,
mò tới cửa động của mình, mở đuốc ra soi lại hang động mới khẽ thở phào nhẹ
nhõm.
Động đất mới
vừa rồi không nghiêm trọng lắm, không có hủy hoại nhà của cô, chỉ là trên mặt đất
có rất nhiều đá vụn và bùn cát rơi từ trên nóc xuống, đến chỗ chứa thức ăn bên
cạnh của hang động, tình cảnh cũng không khác biệt lắm.
Cô sợ sẽ còn
có dư chấn, nên chỉ bọc da thú ở trên người, liền đi ra ngoài đến chỗ đất trống
vừa rồi ngồi chờ đến hừng sáng, cũng chờ Ly Mang trở lại.
Cô vì vậy mà
lo lắng cho Ly Mang thêm một tầng. Nhưng rất nhanh liền an ủi mình, trận động đất
này không nghiêm trọng lắm, nếu như cô không có chuyện gì, thì đối với hắn mà
nói càng sẽ không có nguy hiểm. Hơn nữa chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô tin tưởng
hắn nhất định sẽ lập tức gấp rúc mà trở về, bất kể hắn có săn được con mồi hay
không?
Lần sau nếu
như hắn còn dám mạo hiểm bỏ lại một mình cô, cô nhất định sẽ dùng cái cớ lần
này mà gắt gao giữ hắn lại, không bao giờ cho hắn đi ra ngoài nữa.