Viễn cổ y điện - Chương 38

Chương 38

Cẩn thận
dùng hòn đá đem lưới ổn định lại cho vững chắc, Mộc Thanh liền cầm búa đá cùng
vỏ cứng của quả dừa hướng phía bụi gai sau vách núi mà đi.

Tiểu Hắc đi
theo cô một đoạn đường, chờ phát hiện là cô muốn hướng đến chỗ tấm bụi gai kia
mà đi tới, đại khái nó đối với kinh nghiệm ngày hôm qua vẫn còn sợ hãi, cho nên
chạy vòng quanh cô vài vòng kêu ngao ngao muốn ngăn cản lại, nhưng vì không
ngăn được nên đành phải bám theo đuôi, cuối cùng cũng đi theo tới đây, chẳng
qua là thời điểm cô chém mấy bụi gai kia để đào đất lấy muối tinh thì nó liền đứng
xa xa mà nhìn, trong cổ họng phát ra tiếng kêu ô ô trầm thấp.

Mộc Thanh
góp nhặt vài thứ đồ vật hỗn độn cùng với muối tinh, hài lòng mà trở lại huyệt động,
thời gian một ngày này, cô không ngừng lặp lại hai sự kiện: nấu muối cùng với
thu lưới. Đến lúc xế chiều, trừ muốn giữ lại mấy vỏ dừa dùng để lấy nước, thì mấy
cái còn lại đều trang bị đầy đủ muối, cả ngày hôm nay thu lưới bắt cá, cô đếm
cũng được tám mươi con, có đủ loại cá, nhiều nhất là loại cá lưng màu nâu đen,
phần bụng màu trắng bạc, một số con lớn nhất còn lên tới vài cân. Cô ứng phó
không được, không thể làm gì khác hơn là đem đặt ở trong bụi cỏ, chờ nó chết rồi
lúc này mới cạo vảy rạch bụng ra xoa muối, cùng với việc xử lí những con cá
khác đều giống nhau, dùng cọng cỏ xuyên qua miệng cá treo lên phơi nắng. Thời
điểm giết cá, cô còn muốn ngày nào đó chờ Ly Mang có rãnh rỗi, liền sai khiến hắn
đào ao nhỏ đi ra ngoài nuôi cá, như vậy chẳng những có cá ăn dễ dàng hơn mà lúc
nào cũng có thể ăn cá tươi ngon.

Thời điểm mặt
trời lặn về hướng tây, Mộc Thanh dần dần có chút không còn tâm tình làm việc,
cô đem y phục bởi vì nấu muối mà dơ dáy đi giặt rồi phơi khô, sau đó mang theo
Tiểu Hắc đến chỗ chiến hào kiểng chân chờ Ly Mang trở lại.

Ly Mang cũng
không để cho cô phải lo lắng lâu, lúc hoàng hôn buông xuống còn có một vài tia
nắng chiều còn xót lại thì thân ảnh của hắn xuất hiện ở khúc quanh chỗ khe sâu
có cửa vào.

Mộc Thanh
hưng phấn mà kêu tên của hắn, hướng hắn quơ tay. Giống như hắn mới rời đi lúc
sáng nay, mà có cảm giác như người chồng thật lâu rồi không về rốt cuộc cũng trở
về vậy.

Thu hoạch của
hắn hôm nay cũng tương đối khá, hai con nhìn khá giống sơn dương (dê rừng)
nhưng lại lớn hơn rất nhiều, bào tử hình dạng động vật, thêm một cành cây dài
dùng trói gà rừng cùng chim rừng còn có một bao lớn trái cây cùng các loại rau
dại cùng với nấm hắn tiện tay ngắt được trên đường trở về, hắn biết cô thích những
thứ này.

Mộc Thanh
giúp hắn cầm lấy bao trái cây, thời điểm cô vươn tay ra Ly Mang liếc mắt liền
thấy trên tay cô có mấy vết thương khá sâu, đó là do lúc cô giết cá không cẩn
thận bị mũi nhọn trên phiến đá rạch đứt, đầu ngón tay cũng bởi vì cả một ngày
ngâm nước nên có chút trắng bệch lại nhăn nheo.

Hắn cầm lấy
tay cô lộ ra vẻ đau lòng.

Mộc Thanh
rút tay về làm như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt tươi cười một hồi rồi kéo
hắn đi vào trong động.

Đến buổi tối.
Ly Mang ngồi ở phía ngoài dựa vào ánh trăng để mài vũ khí cùng thạch đao (đao bằng
đá) của hắn, vũ khí chính là thứ khi săn thú hắn cần dùng, thạch đao là để mài
cho cô.

Mới vừa rồi
thấy cô ban ngày đánh được nhiều cá như vậy, nhớ tới vết cạo rạch ở trên tay
cô, hắn cảm thấy rất là đau lòng. Tay cô mềm như thế trơn như thế, chỗ lòng bàn
tay lúc bị hắn nắm được đều mềm mại như không xương, hắn thích cái cảm giác buổi
tối khi đụng chạm da thịt với cô mang cho hắn loại cảm giác này. Hắn không muốn
cô khổ cực như vậy. Thật ra thì cho dù cô cái gì cũng không làm, hắn tin tưởng
mình cũng có thể nuôi sống cô. Trong lúc ăn cơm hắn không nhịn được đã nói với
cô rồi, nhưng ánh mắt cô chỉ trong trẻo nhìn mình rồi cười, hắn đối với nụ cười
này của cô từ trước đến giờ không có cách nào ngăn cản, biết cô sẽ không thay đổi
chủ ý mà nghe mình, liền muốn đem mã tấu trả lại cho cô, như vậy có thể giúp cô
một chút nhưng cô lại nói không được. Hắn không có cách nào khác, không thể làm
gì khác hơn là mài cho cô một thanh thạch đao sắc bén, thời điểm cô làm việc có
thể thuận tay thêm một chút.

Mộc Thanh lấy
ra một mảnh xương thỏ nhỏ mà ngày hôm qua cố ý giữ lại, ra bên ngoài kêu Ly
Mang mài thành cây kim, lại dùng dao nhỏ khoan ở phần hơi rộng bên trên một cái
lỗ nhỏ, một cây kim liền được ra đời. Cô vui mừng nhận lấy cây kim xương trở lại
bên trong động, lấy ra ba lô của chính mình, dùng kéo chọn lựa vài tấm vải bọc ở
bên trên khâu lại đường mai, từ từ dỡ vài tấm vải lớn nhỏ ra.

Cô muốn dùng
những thứ vải vóc này làm cho mình một bộ áo ngực và quần lót nhỏ.

Thì ra là
sau khi cái quần lót kia mất cô vẫn trong trạng thái chân không cho tới bây giờ
(là cái trạng thái không mặc quần sịp ấy ạ). Hơn nữa trên người không có áo ngực
phụ trợ, chẳng những lúc đi đường chạy nhanh có cảm giác bất tiện, cô còn lo lắng
thời gian lâu dài về sau ngực sẽ rủ xuống. Cô đem ba lô hủy đi, dùng vải bạt
làm một kiểu áo lót dạng quấn thắt nút mà lúc trước cô vốn có ý niệm trong đầu.
Hiện tại có chút ổn định rồi nên thừa dịp buổi tối rảnh rỗi cô liền động thủ.

Cô ngồi ở
trước đống lửa, đem vải vóc tháo ra bày trên mặt đất, cắt bỏ bên dưới trước, cô
tỉ mỉ nghĩ làm sau để có thể cắt mà vừa tiết kiệm vải vóc lại vừa mặc được thoải
mái, lấy tay ở trên đám vải so đo tới lại so đo đi, cứ như vậy liền bố trí mấy
khối, cô cũng không dám tùy tiện hạ kéo cắt bỏ, vạn nhất cắt hỏng rồi thì cũng
không có đồ bổ sung nữa. Chờ rốt cuộc nghĩ được thỏa đáng cô liền đốt đuốc lên,
một mặt theo như tưởng tượng ở bên trên vải vẽ ra hình dáng, sau đó dùng kéo cẩn
thận cắt xuống.

Lúc Ly Mang
tiến vào, đã gặp cô đang ở nơi đó may vá thành thạo. Tò mò cầm lên một khối bên
cạnh mà cô đã vá tốt rồi, thoạt nhìn cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ xong mới
nhớ tới có chút giống với vật nhỏ mà lúc trước cô hay mặc khi đi theo mình, chẳng
qua là phía trước may thêm hai cái dây lưng, mà cái đồ đang vá trên tay cô còn
kì quái hơn, có hai mảnh vải tròn trịa ở cùng một chỗ, giống như… chụp vào hai
cái bát.

Trong đầu
người phụ nữ của hắn luôn luôn có một chút suy nghĩ kì diệu mà hắn cũng không
thể tưởng được. Hắn thấy nhưng không thể trách được cho nên cũng không tỏ vẻ gì
cả, chẳng qua là ngồi bên người cô mà nhìn.

Mộc Thanh
may xong cái dây trên vai, đem hai sợi dây dùng buộc chặt ở sau lưng cũng khâu
vào, hai cái dây lưng còn lại thì kéo lên trên, cuối cùng cô còn cẩn thận dùng
cây kim dày đem phủ lên cái khuy bên cạnh phòng ngừa cọng lông biến đổi, một
cái áo nhỏ khả ái tự chế ra đời, cô lập tức cởi bỏ y phục bên ngoài, mặc thử
vào.

Sau khi buộc
lại hai cái dây ở sau lưng, cô thật đúng là có chút bội phục mình. Từ trước tới
giờ việc may vá rút chỉ luồn kim cô đều không động tay đến, bây giờ lại biết
làm chiếc áo nhỏ vừa dễ thương lại vừa người như vậy. Hơn nữa da thịt đụng chạm
chỗ vải bạt kia làm như có chút mềm mại, chất liệu cảm giác cũng không tệ lắm.

Ly Mang nhìn
chiếc áo nhỏ xinh xắn bao trùm hơn phân nửa chỗ ngực ngạo nghễ đầy đặn của cô,
so với lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy chiếc quần lót nhỏ của cô còn muốn giật
mình hơn, đồ vật giống hai cái chén kia thế nhưng lại úp vào chỗ này!

Hắn thẳng tắp
ngó chừng cô nửa che che đậy đậy ở giữa người, chỗ giữa kia lại hiện ra một vết
ngấn thật sâu trắng ngần như tuyết không nhúc nhích.

Mộc Thanh bị
phản ứng của hắn chọc cho không nhịn được mà cười ha ha. Đang muốn cởi xuống định
ngày mai tắm rửa lại mặc lên, thì hắn đã đưa tay tới cách lớp vải nặng nề bóp
nhẹ mấy cái, sau đó lấy tay đưa ra sau lưng cô một chút cởi bỏ nút.

Có lẽ chiếc
áo nhỏ này ban đầu phát minh ra chính là để cho nữ nhân mặc vào, sau đó lại làm
cho người đàn ông của cô cởi bỏ nó xuống?

Mộc Thanh bị
hắn ôm đến chỗ ngủ, trong đầu lại toát ra một ý nghĩ như vậy.

Chỉ chớp mắt,
bọn họ đã ở chỗ này định cư được hai tháng rồi, thời tiết đầu thu se lạnh dần dần
biến thành cuối thu rét buốt, nhìn lại một lần ở nơi xa của mảnh rừng nhiệt đới,
mặc dù vẫn là một màu xanh sâu thẳm nhợt nhạt nhưng lúc này ở giữa màu xanh đã
thấm nhuộm vào từng mảnh vàng óng ánh.

Gần đây đã rất
khó kiếm được nhiều trái cây tươi ngon như trước, còn lại một ít trái cây mọc ở
đầu cành, tất cả không héo thì cũng có chút khô vàng. Nhưng Mộc Thanh lại không
quá lo lắng vì cô đã tích trữ được rất nhiều cá khô, quả vỏ cứng ít nước, các
loại rau dại phơi khô, nấm hương, còn có một chút rễ thực vật có chứa tinh bột
đào được ở các vùng phụ cận. Ly Mang hầu như ngày ngày đều đi ra ngoài săn thú,
mỗi ngày dù ít nhiều cũng có thu hoạch, lấy được nhiều thịt mà da lông các loại
cũng ngày càng nhiều, những đồ này tính cả củi và lửa cũng đều bị Mộc Thanh thu
gom để vào bên trong chỗ hẻo lánh lại tương đối nhỏ bé của động. Mộc Thanh đem
bên trong quét dọn sạch sẽ, mỗi ngày ít nhất cũng đi dò xét hai đến ba lần, sờ
sờ cái này, xem xem cái kia, tính toán xem có thể đủ cho cô cùng Ly Mang ăn
trong bao nhiêu ngày.

Thấy cái động
này càng ngày càng chứa nhiều đồ, trong lòng cô cũng có một loại cảm giác đầy đủ,
ngay cả hương vị đồ vật ướp muối lúc trước khiến cô e sợ hiện tại lại làm cho
cô hết sức thỏa mãn.

Đám da lông
của bọn họ tích lại đang ở bên trong, Mộc Thanh thích nhất chính là loại da bào
của động vật chết, cô nghe được Ly Mang đề cập đến nững loại giống như da động
vật chết này có thể thường xuyên bắt gặp được trong rừng, mùa hè bởi vì trời
nóng, da lông cọp không dày, chỉ có một tầng nhung ngắn ngủi, hiện tại cũng có
thể dùng làm quần áo mặc. Chờ khi trời lạnh thêm một chút thì lông da chúng
cũng sẽ dày, bọn chúng phần lớn thường cư trú tránh đông là nhờ lớp da dày này
chống lạnh.

Mộc Thanh
chuyên tâm lột sạch tấm ra đi giặt rồi phơi khô, dùng phương pháp mà Ly Mang đã
dạy cho cô, ngâm vào nước có hòa tro rơm rạ nấu một ngày một đêm sau đó đem da
phơi khô, chẳng những sẽ phai mùi mà sờ lên còn có cảm giác mềm mại rất nhiều,
sờ vào chỗ da lông kia cũng tương đối bền chắc, chỉ cần hai ba tấm như vậy là
có thể ghép thành một tấm đệm lót, chỗ mà cô cùng Ly Mang nằm ngủ hiện tại
chính là sử dụng da lông ghép lên thành đệm lót, phía dưới lót cỏ khô thật dày,
buổi tối khi chen chúc nằm trong ngực hắn, phía dưới cũng mềm mại như lông tơ,
không cần nhóm một đống lửa cũng cảm thấy rất ấm áp, hơn nữa y phục cô cùng Ly
Mang mặc trên người chính là loại da mỏng giống như vậy, cũng rất thích hợp với
thời tiết hiện tại.

Mấy ngày qua
Mộc Thanh có chút phiền não. Mà lí do phiền não chính là bầy khỉ hàng xóm ở
ngoài cửa nhà cô.

Bầy khỉ này
thoạt nhìn không có thói quen chứa đựng thức ăn, lúc trước thời điểm trái cây
thịnh soạn thì cắn một ngụm ném bỏ một ngụm cũng không đau lòng chút nào, hiện
tại mắt thấy không có nhiều thức ăn như lúc trước thì bắt đầu đánh chủ ý lên
đám thịt cá phơi nắng khô kia của Mộc Thanh. Mộc Thanh lúc đầu không hề biết,
sau đó lại phát hiện đồ phơi bên ngoài luôn luôn bị hao hụt đi, cô còn cho là
Tiểu Hắc ở đó quấy rối, chờ lúc dạy dỗ Tiểu Hắc thì lại thấy vẫn thiếu đồ đạc,
để ý quan sát lúc này cô mới phát hiện là do bầy khỉ kia trộm đi.

Bầy khỉ ăn mặn,
Mộc Thanh là lần đầu tiên hiểu được. Bọn chúng trộm ít đồ ăn còn chưa tính, phiền
não nhất chính là dần dần bầy khỉ này càng lớn mật, chẳng những cầm đi để ăn
còn mang đồ vứt cả lên mặt đất khiến chúng rối tinh rối mù, hơn nữa kì quái
chính là Hầu Vương của bầy khỉ cũng không phải là một con khỉ đực nào đó như cô
suy đoán lúc trước, mà là một con khỉ cái rất lớn lại vô cùng hung hãn. Có đôi
khi cô tới đây đuổi, con khỉ mẹ thậm chí vừa mang theo khỉ con đi giải tán lập
tức lại vừa hướng về phía cô mà nhe răng nhếch miệng lên uy hiếp. Đợi cô bận rộn
những việc khác lại lập tức tụ tập tới đây, khiến cho cô liên tiếp mấy ngày đều
không làm được gì, suốt ngày chỉ cùng bầy khỉ này chơi trò trốn tìm.

Tiểu Hắc lớn
lên thật nhanh, đã sớm không cần Mộc Thanh cho ăn, chẳng qua hai tháng gần
đây, đầu nó đã cao tới gần đầu gối của cô rồi, màu lông đen của nó so sánh với
lúc vừa mới nhặt được thì bóng loáng lên rất nhiều, chờ trời tối trở lại, trong
miệng còn mang theo một con thỏ đã bị cắn đứt cổ họng, lúc này Mộc Thanh mới
kinh ngạc phát hiện ra không ngờ trong miệng nó lại đầy răng sắc.

Tiểu Hắc là
loại động vật gì thì Mộc Thanh cũng có phỏng đoán qua, đầu tiên thì cảm thấy nó
giống loài chó thời xưa, nhưng thoạt nhìn lại không phải là rất giống, nếu như
là con báo mà nói thì dường như lông lại không dài đến vậy, gần đây cô lại nhận
định nó có điểm giống với sư tử hoặc hổ con, chẳng qua là lông nó biến dị thành
màu đen mà thôi. Nhưng mà mấy ngày hôm trước, cô phát hiện bộ dạng của Tiểu Hắc
dường như rất ngứa ở phần lưng, khi không chịu nổi nó thường hướng về phía đùi
của cô mà dùng sức cọ, về sau lại dứt khoát mà cọ lưng lên tảng đá. Cô còn sợ
trên người nó có kí sinh trùng hoặc là con rận, nên bắt nó lại cẩn thận xem xét
thì giật mình phát hiện phần gáy cùng lưng nó mơ hồ có mất điểm trắng nhú lên,
giống như răng sữa đang nhú ra đầu nhọn. Lấy tay ấn xuống thì thấy rất cứng, cô
nghi là sừng non đang muốn mọc lên nên gây cảm giác ngứa, vì thế nó mới liều mạng
cọ tới cọ lui.

Ở trên lưng
Tiểu Hắc lại có sừng nhọn đang muốn dài ra. Điều này làm cho Mộc Thanh hết sức
khiếp sợ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3