Heo mập cận thị và quần chíp rùa - Chương 06 - Phần 2

Thề có trời đất, cô đã dụ khị Như Ngọc
thi cùng trường với mình chỉ để Như Ngọc nấu cơm cho mình ăn. Như Ngọc được
chân truyền của mẹ mình, cho nên cô bạn nấu ăn rất ngon. Như Nguyệt không phải
động đến bếp núc dao nĩa lấy một giờ, vậy mà lại đến đây hầu hạ tên này và bạn
của hắn ta. Đã vậy, hắn ta còn tàn nhẫn không cho cô đứng nướng dưới bóng mát với
lý do hết sức khiến người ta muốn giết người: “Khói sẽ làm hư cây. Cô đền nổi
không?”.

Đền - tất nhiên là không đền nổi rồi, nếu
đền nổi thì cô đâu có ở đây làm cu ly cho hắn ta đâu cơ chứ. Cô đã hạ mình nướng
thịt cho hắn, vậy mà hắn còn làm khó dễ cô, khi thì chưa chín, khi thì khét
quá….

- Nè, cô điếc
rồi à? Không nghe tôi nói hả?

Vẫn là cái
giọng nói chuyện như ông nội người ta của tên Quần Chíp Rùa. Như Nguyệt quay lại
định quát một tiếng cho bõ tức thì thấy trên tay hắn ta là cái điện thoại có bằng
chứng phạm tội của cô trong đó. Như Nguyệt hít một hơi kìm chế cục tức đang như
núi lửa phun trào của mình xuống. Cô bê đĩa thịt vất vả mới nướng được, phải
đánh đổi bằng một làn da nhầy nhụa mồ hôi, hầm hầm đi đến.

- Cạch.

“Ăn đi, ăn
cho mắc nghẹn chết hết đi!” - Như nguyệt vừa quay lưng bỏ đi vừa âm thầm nguyền
rủa.

- Nè!

- Chuyện gì?

- Nhìn cô trưng
vẻ mặt như người chết thế thì ai còn muốn ăn nữa hả? - Viễn Hinh khoanh tay trước
ngực đầy ngạo nghễ nheo mắt nhìn Như Nguyệt. Chiếc điện thoại xịn được cậu xem
như đồ chơi xoay tới xoay lui trước mặt Như Nguyệt.

“Nhịn, nhịn,
nhịn….” Như Nguyệt kêu gào trong đầu mình từ này hàng chục lần, đánh cũng không
đánh lại một mình tên này, huống hồ hắn ta có rất nhiều bạn ở đây, chắc chắn cô
không thể cướp điện thoại và xóa bằng chứng phạm tội được. Mà cũng không thể hùng
hổ đắc tội cho nên cách tốt nhất là nín nhịn.

Như Nguyệt cố
hết sức rặng ra một nụ cười rồi nói:

- Như thế
này được chưa?

- Tôi không
biết cô đang khóc hay đang cười nữa, khó coi muốn chết. - Viễn Hinh nghiêm mặt
chau mày lắc đầu đáp. Cậu quyết làm khó dễ cô đến cùng để trả thù mấy ngày bị
cô hành hạ.

Như Nguyệt
đưa hai tay xoa xoa mặt đầy mồ hôi của mình bằng bàn tay đã khô rát vì độ nóng
của lò than. Lần nữa cô rặng ra một nụ cười.

- Mắc ói quá!
- Viễn Hinh vẫn lắc đầu.

Như Nguyệt
đành nở ra một nụ cười khác, cố cười thật tươi để cho tên khốn này vừa lòng. Từ
nụ cười “hihi”, “hô hô”, “haha”, “ hà hà”, “ hí hí”, đến nụ cười khả ố nhất là
“khà khà” vẫn bị tên này lắc đầu và chế giễu.

- Thật là ăn
không vô khi thấy vẻ mặt này của cô đó. Nhìn lại mặt mình trong gương đi, bảo đảm
cô mở dịch vụ nhát ma rất đông khách đó. Nhà nào có con nít không nghe lời, mướn
cô một lần, bảo đảm con họ từ nay về sau ngoan ngoãn ngay.

Đăng Khôi
cùng mấy người bạn ngồi im lặng xem trò vui không nhịn được cười nữa mà phá lên
nắc nẻ, khiến mặt Như Nguyệt xám lại, cô chỉ muốn đất nứt ra để chui xuống
thôi. Cô hậm hực nhìn Viễn Hinh hỏi:

- Vậy chứ
ông muốn tui cười thế nào mới chịu đây.

- Lại đây! -
Viễn Hinh nhếch môi nở một nụ cười gian trá, ngón tay ngoắc ngoắc gọi Như Nguyệt
đến gần mình.

Như Nguyệt
liếc nhìn Viễn Hinh một cái rồi mới bước đến gần. Cô vừa bước đến thì Viễn Hinh
đã giơ hai tay véo hai má cô ra hai bên thật lớn khiến miệng cô bành rộng ra. Ánh
mắt Viễn Hinh nhìn vẻ mặt cô lúc này cười thích thú nói:

- Phải cười
như thế này nè.

Bị véo đau,
Như Nguyệt vùng vẫy khổ sở nhưng không thể thoát được bàn tay cứng như càng cua
của Viễn Hinh. Cô tức giận đang muốn giơ chân đạp cho tên này một cái thì Đăng
Khôi bỗng nhiên lên tiếng nói:

- Được rồi,
tha cho bạn ấy đi. Để bạn ấy tiếp tục nướng thịt cho tụi mình ăn. Không thịt lại
khét bây giờ, lãng phí lắm.

Viễn Hinh
nghe vậy thì gật đầu thả tay buông má Như Nguyệt ra nói:

- Cũng đúng,
lãng phí thức ăn là một cái tội.

Như Nguyệt
đưa hai tay xoa xoa má mình, cái tên khốn này véo đau đến mức nước mắt cô chút
xíu nữa là chảy xuống rồi. Cô đưa mắt nhìn Đăng Khôi ám chỉ một lời cảm ơn, thế
nhưng Đăng Khôi lại ra dấu rằng cô nợ cậu một món nợ. Như Nguyệt bặm môi tức tối
quay đi, sao cô lại quên chuyện hắn là bạn của tên khốn Quần Chíp Rùa kia chứ.
Chỉ có cầm thú mới chơi với nhau mà thôi.

Như Nguyệt vừa
lẩm bẩm nguyền rủa hai cái tên này, à không một lũ cầm thú này, vừa nướng tiếp
số thịt được giao. Cô chẳng buồn để ý đến sự cười nhạo sau lưng của bọn cầm thú
kia nữa, chỉ mong mau chóng nướng xong chỗ thịt này để về nhà mà thôi.

- Bùm…

Âm thanh
vang lên ở sau lưng khiến Như Nguyệt giật cả mình. Cô giật mình quay lưng lại
nhìn về phía sau. Một quang cảnh khiến cô sững người, mắt chữ O, miệng chữ A, đĩa
thịt cô cực khổ nướng nãy giờ trên tay rơi xuống đất.

Trước mặt cô là một
mảng xuân xanh. Mấy tên con trai vừa nãy quần áo đầy đủ nhàn nhã ngồi ghế cười
trêu cô, giờ đây chỉ còn đúng một mảnh tam giác, để lộ ra cơ thể trần trụi với
làn da trắng trước mặt cô.

Mấy tên con trai thấy
Như Nguyệt nhìn về phía họ thì huýt sáo, nháy mắt… trêu chọc thấy rõ. Có tên
còn ngắc tay giọng cười cợt nói với cô:

- Tắm chung không?

Như Nguyệt bĩu môi
lườm mắt với hắn ta một cái rồi quay lưng lại thì đập vào một bờ vai trần vạm vỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn lên thì gặp ngay gương mặt kênh kiệu với nụ cười nhếch môi
đáng ghét.

- Ui da. - Cú đập khá mạnh khiến Như Nguyệt
kêu lên rồi nhanh chóng cách xa Viễn Hinh ra vài bước.

Nhờ khoảng cách gần mà Như Nguyệt ngắm Viễn
Hinh từ đầu đến đuôi được rõ hơn. Thân hình cao ráo, săn chắc, có cơ bắp, da trắng,
đặc biệt là chiếc quần tam giác màu đỏ xanh bên dưới càng làm nổi bật thân hình
của Viễn Hinh. Dù Như Nguyệt rất ghét Viễn Hinh, nhưng cô phải thừa nhận là cậu
có thân hình rất chuẩn.

Mặc dù ở dưới quê, quanh năm suốt tháng thấy
con trai cỡi trần làm ruộng, thế nhưng chưa bao giờ cô nhìn tận mặt cái cảnh chỉ
còn một mảnh tam giác như thế trên người cả. Thật là gây nhức nhối cho mắt quá.

- Này, ngắm đủ
chưa? - Giọng Viễn Hinh chế giễu hỏi - Gọi cô đến đây đúng là làm lợi cho đôi mắt
của cô quá đúng không?

Như Nguyệt nghe giọng
mỉa mai thì hoàn hồn trở lại, cô cong môi lên đáp trả:

- Cái gì mà lợi cho mắt. Đôi mắt tôi vốn dĩ
10/10, nhưng bây giờ tôi phải đi kiểm tra mắt lại mới được, đúng là hại mắt
quá.

- Xì… được lợi mà
còn làm bộ. - Viễn Hinh nhếch môi quả quyết không tin những lời Như Nguyệt nói.

Điệu cười cùng thân
hình lồ lộ trước mặt của Viễn Hinh thật đúng là quá mời gọi sắc nữ mà, lần đầu
tiên Như Nguyệt thấy may mắn khi mình không phải là một sắc nữ. Nếu là Như Ngọc
ở đây thì chắc chắc cô ấy sẽ hét lên sau đó ngất xỉu một cách rất mất mặt.
Nhưng nói gì thì nói, Như Nguyệt hơi cảm thấy đầu óc mình rối loạn, tim cũng đập
nhanh hơn.

- Buồn nôn quá. Xin lỗi nha, tôi đây là người
nhà quê, ngày nào cũng chứng kiến mấy anh nông dân cởi trần. Nói thiệt nha, họ
cơ bắp cuồn cuộn, làn da bánh mật trong cực kỳ gợi cảm và đầy sức hút. Còn mấy
người…

Như Nguyệt cố diễn
tả cường điệu về những anh chàng tá điền ở dưới quê cô, sau đó nhìn trừng trừng
Viễn Hinh từ trên xuống dưới rồi bĩu môi nói tiếp:

-
Có một tí cơ bắp là cứ tưởng mình ngon, người thì trắng như cục bột, nhìn
là thấy gớm, muốn ói chết được. Vậy mà không biết ngượng cứ bô bô đi khoe lên
cho thiên hạ dòm đặng chê cười.

Viễn Hinh xưa nay rất
tự tin vào thân hình của mình, mỗi khi đi bơi ở bể bơi công cộng thì không cô
gái nào không bị cậu thu hút, vậy mà Như Nguyệt chẳng những không bị thu hút
còn không tiếc lời chê bai. Mặt Viễn Hinh xám xịt, ánh mắt tức tối nhìn Như
Nguyệt mắng:

- Cô thiệt là đồ
không biết thưởng thức. Đúng là đồ nhà quê mà… Mau nướng thịt nhanh đi rồi dọn
dẹp đống đồ cô làm rơi này đi.

Nói xong cậu quay bước bỏ đi đến bên các bạn
đang làm động tác khởi động chuẩn bị xuống hồ. Như Nguyệt khoái chí khi chọc tức
Viễn Hinh, cô huýt sáo quay người lấy một cái đĩa khác tiếp tục công việc nướng
thịt của mình. Nhưng đột nhiên cô thấy một giọt máu đỏ rơi trên nền trắng của
chiếc đĩa. Như Nguyệt thấy ngạc nhiên, cô nhớ mình đâu có cầm xiên thịt sống
nào đâu mà có máu rơi xuống thế nhỉ. Như Nguyệt nhìn lại tay của mình, rõ ràng
là xâu thịt chín. Vậy giọt máu này từ đâu mà ra. Chắc là không phải máu mà là phẩm
màu gì đó bị mấy tên khốn kia làm văng đến đây.

Một giọt máu nữa rơi xuống chiếc đĩa. Như Nguyệt
sững người nhìn lại vì trông giống máu quá. Cô bắt đầu cảm thấy không ổn, mà sự
không ổn này bắt đầu từ chính cô. Một giọt máu nữa rơi xuống. Như Nguyệt đưa
tay quẹt mũi của mình thì cảm thấy ướt ướt. Cô nhìn kỹ thì thấy trên tay mình
là dấu máu.

Đột nhiên Như Nguyệt
thấy choáng vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chảy máu cam. Lần này vì
sao lại bị chảy máy cam chứ? Như Nguyệt hoảng loạn lắc đầu. Cô tin chắc là vì
cô đứng dưới trời nóng nướng đồ ăn cho nên mới chảy máu cam. Hay là vì cú va đập
của mũi vào vòm ngực của Viễn Hinh nên bị chảy máu cam. Chứ tuyệt đối không phải
vì cô nhìn thấy từ trên xuống dưới của Viễn Hinh mà chảy máu cam, cô không phải
là một sắc nữ.

Đầu óc cứ thế mà trở
nên choáng váng khiến Như Nguyệt lảo đảo vài bước. Sau đó là cảm giác rơi tự
do.

- Ùm…

Như Nguyệt thấy người mình ướt nhẹp, được nước
bao trọn cơ thể.

Trong đầu cô chợt nghĩ: Vì sao người ta rơi xuống
nước trong tiếng “ Bùm” huy hoàng, còn cô rơi xuống nước trong tiếng “ùm” thê
thảm như vậy chứ.

Điều quan trọng là
cô thấy mình không còn sức để bơi.

Như Nguyệt cảm
thấy cả người đang từ từ chìm xuống bên dưới, nước dường như đang trào vào mang
tai cô, thế những cô vẫn loáng thoáng nghe được giọng nói của Viễn Hinh với mấy
người bạn.

- Nè, không
xuống cứu bạn ấy à?

- Chờ chút đi,
đợi con nhỏ Cận Thị này uống nước đủ no rồi thì hãy cứu lên. Cho đáng đời cái
tội dám chơi mình. - Viễn Hinh đứng trên cao, khoanh tay đầy ngạo nghễ nhìn Như
Nguyệt đang chìm trong hồ.

- Này, Viễn
Hinh, cậu không thấy lạ hay sao. Bạn ấy không hề vùng quẫy hay kêu cứu gì hết,
chẳng lẽ là có khả năng lặn hay sao? Nhưng lâu như vậy… – Đăng Khôi khều tay
Viễn Hinh đưa ra nghi vấn của mình.

Sắc mặt Viễn Hinh
bỗng tái lại, cậu nhìn Như Nguyệt chìm dưới hồ qua làn nước, đúng là từ lúc té
xuống chẳng có lấy một biểu hiện nào. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi hay sao?

Viễn Hinh hoảng
hốt vội vàng lao đến bên hồ bơi…

- Bùm…

Có ai đó đã
nhanh chân nhảy xuống nước trước cậu.

Như Nguyệt mơ
mơ màng màng cảm thấy ai đó đang lay mình, sau đó nghe thấy giọng mắng đầy giận
dữ:

- Các cậu có
thể đứng trơ mắt ra nhìn thế à? Lỡ xảy ra chuyện thật thì sao hả? Còn không
quay mặt đi hết, các cậu là đồ háo sắc à, định nhìn đến khi nào?

Trong lúc đầu
óc quay cuồng nửa tỉnh nửa mê, cô thấy giọng nói này có chút quen quen nhưng cô
không thể nhận ra đó là giọng của ai hết. Điều Như Nguyệt chú ý nhất là câu nói
sau của anh ta, như thế là ý gì?

Như Nguyệt còn
chưa hiểu rõ thì đã thấy cơ thể mình bị nhấc lên, cô nằm gọn trong vòng tay rắn
chắc của ai đó, được người đó bế đi. Lát sau thấy mình được đặt lên một chiếc
đệm êm ái, người được phủ lên một cái chăn.

Giọng của người
đã cứu cô lại vang lên:

- Mau cho người
giúp việc đến thay quần áo cho cô ấy đi, không thể để cô ấy mặc đồ ướt như vậy,
hơn nữa áo cô ấy thấm nước trong suốt như vậy…

Lời anh ta nói
tới đây thì dừng lại, đầy vẻ bối rối. Như Nguyệt vừa nghe xong thì bên tai như
có tiếng sấm nổ cái đùng. Đột nhiên cô muốn đứng dậy chửi mấy cái tên khốn đó
một trận cho hả lòng hả dạ. Hóa ra cô bị người ta nhìn thấy hết rồi. Cô thật sự
muốn chết đi cho rồi, sự trong sạch gìn giữ mười mấy năm của cô. Cô rầu rĩ mắng
mình vì sao hôm nay lại mặc chiếc áo này cơ chứ.

- Còn không mau
đi. - Giọng nói quen thuộc vang lên.

- Để em đi gọi.
- Đăng Khôi liền lên tiếng nói, rồi quay người đi ra ngoài.

Sau khi bình
tĩnh lại, Như Nguyệt nhận ra giọng nói này là của ông thầy trẻ sao chổi mà cô
hay gặp khi chơi khăm Viễn Hinh. Nhưng mà vì sao ông thầy này lại ở đây.

- Anh à… - Viễn
Hinh lên tiếng gọi.

- Em đừng giải
thích gì hết. Anh tưởng em chỉ nghịch ngợm ham chơi một chút thôi. Lại thấy cô
chú quản em có hơi chặt, nên em làm gì anh cũng có thể thông cảm cho em. Nhưng
đến nước này rồi, anh không thể nào thông cảm cho em được nữa. Sao em có thể
thấy chết mà không cứu như thế.

- Không phải em
thấy chết mà không cứu đâu. - Viễn Hinh rầu rĩ giải thích, Như Nguyệt chỉ mới
vừa rớt xuống nước, cô chắc chắc chỉ vừa mới uống vài ngụm nước mà thôi, không
thể nào chết nhanh như vậy.

- Giờ em có nói
gì cũng vô ích. - Thiên Phong thở dài nói - Chờ bạn ấy tỉnh dậy rồi hãy tính.
Đừng để chuyện này đến tai cô chú, nếu không thì…

- Anh à, chuyện
này chỉ cần anh không nói ra, sẽ không ai dám nói ra đâu. - Viễn Hinh vẫn khăng
khăng nói.

Thiên Phong
liền lườm cậu một cái, Viễn Hinh thở dài.

“Đồ khốn, không
ai nói ra sao? Chị đây không nói, nhưng sẽ không để đồ khốn nhà ngươi yên đâu”,
Như Nguyệt nhắm mắt nghĩ thầm trong lòng.

Hai người có
mối quan hệ anh em sao? Hóa ra con cờ lợi dụng trả thù Viễn Hinh của Đăng Khôi
có thật. Được thôi, vậy thì cô phải lợi dụng điều này mới được.

Như Nguyệt giả
vờ ho vài tiếng báo cho người trong phòng biết mình đã tỉnh.

Thiên Phong và
Viễn Hinh quay đầu nhìn cô vui mừng:

- Em tỉnh rồi
sao? - Thiên Phong dịu dàng nhìn Như Nguyệt hỏi.

Như Nguyệt liếc
mắt nhìn Thiên Phong và Viễn Hinh sau đó lập tức bưng tay lên mặt khóc thật to.

Hai người đàn ông thấy Như Nguyệt hai tay che mặt khóc
thì đưa mắt nhìn nhau. Thiên Phong lay Như Nguyệt gọi:

- Nè, em không sao chứ?

Như Nguyệt bị lay thì xoay mặt đưa lưng về Thiên Phong,
cố ý dụi cho mắt đỏ lên, còn dùng nước bọt thay cho nước mắt tạo ra công cụ đắc
lực hòng bày trò cho dễ. Thiên Phong lườm Viễn Hinh một cái, hất đầu ra hiệu
cho Viễn Hinh nói. Viễn Hinh miễn cưỡng bước lại gọi:

- Nè…

Như Nguyệt chẳng hề nhúc nhích, chỉ có mấy tiếng thút
thít vang lên. Viễn Hinh trước giờ ghét thấy con gái khóc, cảm thấy rất phiền
phức, huống hồ cậu không tin con nhỏ Cận Thị láu cá này lại khóc một cách yếu
đuối như thế nên cao giọng nói:

- Nhỏ Cận Thị kia, cô nín chưa hả. Chỉ là uống vài ngụm
nước thôi mà, có chết đâu mà khóc dữ vậy hả.

“Đồ khốn, làm người ta xém chết đuối mà còn mở miệng nói
bằng cái giọng như thế nữa, đồ ác nhân thất đức, cầu cho kiếp sau ông không
được đầu thai thành người mà thành con heo.” Như Nguyệt tức giận rủa thầm trong
lòng. Nhưng cô chợt cảm thấy có chút gì lạ lạ, nhưng là lạ ở đâu, cô nhất thời
không nhận ra.

Như Nguyệt giả vờ bật khóc to, cả vai cũng run lên, cô
cảm thấy mình dường như có khiếu làm diễn viên thì phải.

- Giàn Ná… em không sao chứ. Mọi chuyện qua rồi, đã ổn
rồi, em đừng sợ nữa. - Thiên Phong thấy Như Nguyệt khóc nức nở như vậy thì dỗ
ngọt cô - Em đừng khóc nữa có gì ấm ức cứ nói ra.

Như Nguyệt vẫn vùng ra khỏi tay Thiên Phong, nhanh tay
chấm thêm mấy phần nước bọt lên mặt. Tiếng khóc ấm ức cũng to hơn, cô không tin
lần này cái đồ khốn Quần Chíp Rùa này không chết trong tay cô.

Viễn Hinh bực bội thật sự, cậu đến kéo tay Như Nguyệt
xoay cô lại, Như Nguyệt ngẩng đầu mím môi nhìn Viễn Hinh đầy ấm ức, ánh mắt cô
khiến Viễn Hinh sững lại. Viễn Hinh vốn nghĩ như Nguyệt giở trò, nhưng thấy
nước mắt đọng trên mặt cô, lại thấy hai mắt đỏ hoe của cô thì tin cô thật sự bị
sợ hãi mà khóc, trong lòng thấy lúng túng không biết phải làm gì?

- Viễn Hinh… - Thiên Phong thấy thái độ thô lỗ của Viễn
Hinh thì quát lên, cảnh cáo cậu không được hành động tùy tiện nữa.

- Thầy ơi, thầy đừng la bạn ấy, kẻo bạn ấy lại trút giận
lên em thì khổ. - Như Nguyệt níu tay Thiên Phong khẽ nói, cô trưng ra ánh mắt
tội nghiệp trước mặt Thiên Phong, nhưng xoay mặt đi một chút lại hướng ánh mắt
khiêu khích về phía Viễn Hinh. Cô là đang muốn chọc cho tên khốn này tức hộc
máu chết đi, để xem hắn dám ra tay đánh cô trước mặt anh trai hắn hay không?

Viễn Hinh sau vài giây chết sững thì tức giận trước ánh
mắt khiêu khích cùng lời nói giậu đổ bìm leo của Như Nguyệt.

- Anh đừng nghe lời nhỏ Cận Thị này nói, nhỏ không sao
đâu, nhỏ này giỏi nhất là giả vờ… Anh nhìn xem kìa…

Viễn Hinh vừa nói xong thì há hốc miệng ra, không thể nói
tiếp khi nhìn Như Nguyệt. Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thay đổi nét mặt từ
tức giận sang sửng sốt thì cảm thấy lạ, lại thấy Thiên Phong đứng bật dậy lao
đến hộp giấy để gần đó rút vài tấm giấy, miệng quát:

- Còn nói là không sao?

Thấy Thiên Phong như vậy, Như Nguyệt cũng cảm thấy có
chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp suy nghĩ thì nhận ra có gì đó rớt xuống tay
cô, nhìn lại thì là một giọt máu. Sao cô lại chảy máu cam nữa, Như Nguyệt cảm
thấy hoang mang, chẳng lẽ cô bị nhúng nước thế mà vẫn chẳng xua được cái nóng hay
sao.

- Ngửa đầu lên nhanh lên. - Thiên Phong dùng giấy chặn
máu mũi cô rồi ra lệnh, Như Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời.

Thiên Phong thấy Viễn Hinh vẫn đứng đó, trên người không
mặc gì ngoài cái quần bơi, đầu vẫn đọng nước, sợ Viễn Hinh bệnh nên nói:

- Ở đây có anh rồi, em mau đi về phòng tắm rửa thay đồ đi
kẻo bệnh.

Nghe Thiên Phong nói như vậy thì Như Nguyệt giật mình,
dường như cô nhận ra nguyên nhân cô bị chảy máu mũi rồi. Cô đâu phải là sắc nữ,
vì sao nhìn thấy tên này trong chiếc quần bơi lại khiến cô chảy máu mũi như thế
chứ. Chỉ nghĩ thôi, Như Nguyệt lại muốn khóc, nhưng Như Nguyệt ngẩng đầu, nước
mắt chỉ có thể chảy ngược vào trong.

Dù Thiên Phong đã nói như vậy, nhưng Như Nguyệt vẫn thấy
Viễn Hinh đứng đó, lại còn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt kỳ lạ. Như Nguyệt
không ngửa đầu lên nữa, đưa tay tự mình giữ lấy khăn giấy rồi nhìn lại Viễn
Hinh với ánh mắt phức tạp. Nghĩ ngợi vài giây, cô liền cúi đầu xem xét lại
mình. Cô nghĩ cái áo mình thấm nước vào nên có hơi… thế nhưng chính cô nhìn cái
áo thì mới biết rằng nó không chỉ hơi mà vô cùng trong suốt bám dính vào người,
có thể nhìn rõ tận bên trong. Đầu Như Nguyệt như bị ai đánh một cái choáng váng.
Cô dùng hết sức bình sinh hét lên, đồng thời hai tay che lấy phía trước ngực
của mình.

Thiên Phong và Viễn Hinh lúc này mới nhận ra, cả hai
người đỏ mặt quay đi chỗ khác. Nhưng Như Nguyệt trong tâm trạng muốn giết
người, cô dùng gối đập cả hai người không thương tiếc, vừa đánh, vừa mắng, vừa
đuổi cả hai đi.

- Cút… cút đi lũ dê xồm này…

Thiên Phong và Viễn Hinh thấy Như nguyệt kích động quá,
đành vội vàng ra khỏi phòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3