Heo mập cận thị và quần chíp rùa - Chương 06 - Phần 1

CHƯƠNG 6: AI HƠN AI

Viễn Hinh đứng trên lầu một khu B quan
sát xung quanh, cậu dựa vào góc tường khóe môi cười đắc ý. Lần này cậu đâu có
ngu ngốc mà ở lầu dưới để làm mục tiêu cho con nhỏ Cận Thị đó chứ. Không cần
tai nghe mắt thấy cậu cũng khẳng định là con nhỏ Cận Thị đã chơi xấu sau lưng cậu.

Với khoảng cách và tầm bắn, Viễn Hinh chắc
chắn nhỏ Cận Thị chỉ có thể đứng ở lầu một này mà thôi. Cậu phục sẵn ở đây, còn
yêu cầu một người bạn có tướng giống mình đội mũ đứng ở chỗ hẹn. Chỉ cần nhỏ thấy
dáng cậu từ xa như vậy là được, cậu sợ đứng quá gần, nhỏ Cận Thị phát hiện
không phải cậu lại bỏ đi thì cậu ở đây đứng cũng như không?

Viễn Hinh tin chắc là con nhỏ Cận Thị kia
sẽ tìm mọi cách đánh lén cậu bạn kia, còn cậu ở đây cứ làm ngư ông đắc lợi, chờ
bắt được nhỏ Cận Thị là xong.

Viễn Hinh cực kỳ yên trí với kế hoạch của
mình, đắc ý đảo mắt nhìn ngó, nhưng hôm nay không như mấy hôm trước, lớp học
tin giờ ùa ra, nhiều người như vậy khiến cậu không biết ai là nhỏ bốn mắt đó.

Viễn Hinh nén cơn bực mình chờ cho dòng
người tản đi hết, nhìn cậu bạn đứng dưới trời nắng bắt đầu mất kiên nhẫn. Viễn
Hinh nhìn đồng hồ, đã quá trưa rồi, lớp mới lát nữa sẽ đến, nhỏ Cận Thị liệu có
cho cậu leo cây hay không? Mọi lần không có lớp tin học nên nhỏ mặc sức giở
trò, hôm nay đông người như vậy có thể nhỏ Cận Thị đã bỏ ý định ra về rồi.

Viễn Hinh cho tay vào túi bấm nút gọi nhỏ
Cận Thị, nhưng nhỏ này rõ ràng là dùng sim rác, cậu gọi mãi mà không được. Viễn
Hinh nghiến răng nghiến lợi cho cậu bạn thế chỗ mình, nói:

- Hủy đi.

Viễn Hinh gấp điện thoại lại, lòng cay
cú vì bị cho leo cây. Cậu thấy người bạn bỏ đi thì cũng xoay người định đi xuống
lầu ra về.

Nào ngờ điện thoại của cậu lại rung lên.

- Này Quần Chíp Rùa. Đang ở đâu thế hả?

- Chỗ hẹn! - Viễn Hinh nghe cái giọng ở
bên đầu dây bên kia thì vừa phấn khởi vừa tức giận, đáp lỏn lọn.

- Này! Đã nói là chỗ hẹn mà. Chị đây đứng
nãy giờ mà vẫn không thấy cái tên Quần Chíp Rùa cưng ở đâu cả? - Giọng đầu bên
kia vang lên từng tiếng như chuông chùa, từng chút len vào khiến Viễn Hinh đinh
tai nhức óc.

Mặt Viễn Hinh từ trắng chuyển xanh rồi lại
từ xanh chuyển sang đỏ, cậu hít một hơi đầy tức giận. Cả cuộc đời, cậu ghét nhất
ai gọi mình là Quần Chíp Rùa, đó là nỗi nhục nhất trong cuộc đời cậu, lại còn
cái từ “cưng” kia nữa chứ. Viễn Hinh nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa con nhỏ Cận
Thị kia đừng để cậu bắt được nếu không thì chẳng đơn giản chỉ là bị cậu phá
phách chơi đùa vài lần đâu. Cậu nhất định sẽ lột da róc xương ăn gan uống máu
cái con nhỏ đáng ghét này.

- Tại sao tôi không nhìn thấy? - Viễn Hinh
gằn từng chữ qua điện thoại.

- Em trai, em đang đứng ở lầu một à? Vậy
thì bước ra hành lang và nhìn xuống dưới đi.

Viễn Hinh bước tới phía trước và nghiêng
người nhìn xuống dưới. Đập vào mắt cậu là một cái đít chai màu đen hình vuông
cùng một nụ cười thật tươi.

Con nhỏ Cận Thị đang ngang nhiên nhìn cậu
vẫy tay chào, sau đó dùng ngón tay ngoắc ngoắc, miệng vẫn nụ cười thật tươi nói
với cậu qua điện thoại:

- Xuống đây đi em cưng.

- Có giỏi thì đứng im ở đó. - Viễn Hinh
gầm lên trong điện thoại rồi xoay người phóng như bay xuống bên dưới.

Như Nguyệt nghe tiếng dập máy long trời
lở đất của Viễn Hinh thì khoái chí cười vang, tắt máy chun mũi nói:

- Có đồ ngu mới đứng im ở đây.

Nói xong cô xoay người, nhún vai chạy
đi.

Viễn Hinh hộc tốc chạy xuống đến nơi thì
lại thấy một khoảng trống không người. Đang dáo dác nhìn quay thì nghe từ bên
trên lầu một tiếng gọi vọng xuống.

- Bé cưng, chị ở đây nè.

Người ở trên đang dùng hai tay che hờ
gương mặt rồi mở hờ kêu lên:

- Cúc cu. Trên đây nè…

Viễn Hinh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy
nhỏ Cận Thị đứng trên lầu một. Dù biết rằng trường học luôn có hai cửa cầu
thang, nhưng cậu không tin nhỏ Cận Thị này lại có thể chạy nhanh hơn cậu.

Viễn Hinh nghiến răng chạy vội lên trên
lầu một.

Nhưng khi lên đến nơi vẫn chẳng có ai,
Viễn Hinh thở hồng hộc, ôm lấy phần hông nhìn xuống bên dưới.

Quả nhiên là nhỏ Cận Thị vẫn với cặp đít
chai và nụ cười đáng ghét đang ở dưới nhìn cậu.

Như Nguyệt hất hất mái tóc dài buông xõa
của mình một cách kiêu kì, hách dịch, rồi đưa tay vẫy Viễn Hinh. Viễn Hinh trừng
mắt đầy tức giận xoay người thật nhanh lao xuống bên dưới.

Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu hết
lên rồi xuống nhưng chẳng thể nào bắt được nhỏ Cận Thị. Viễn Hinh thở hồng hộc,
bung dạ quặn thắt, đau vô cùng nhìn xuống bên dưới.

- Này em trai, chị đang mặc váy đó, đàn
ông con trai gì mà chạy còn thua đàn bà mặc váy nữa. Tốt nhất là về sắm một chiếc
váy bận vào, dù có chạy thua cũng không bị người ta cười đâu. - Như Nguyệt túm
váy xòe xòe trêu tức Viễn Hinh.

Viễn Hinh người nhễ nhại mồ hôi, nói
không ra hơi, chỉ gắng sức chỉ tay vào Như Nguyệt nói nhỏ:

- Con Cận Thị kia, mày giỏi lắm.

Ở một góc bên kia lầu một, Thiên Phong
đang khoanh tay lắc đầu nhìn Như Nguyệt trêu chọc Viễn Hinh cười thầm: “Thằng
nhóc này thật là… sao lại thiếu sáng suốt như vậy chứ. Anh có nên giúp em trả
thù hay không đây? Hay là giúp người ta đối phó với em?”.

Ngay dưới chân tầng một mà Thiên Phong đứng,
Đăng Khôi đang dùng điện thoại quay lại hình ảnh Viễn Hinh chạy lên chạy xuống,
miệng chậc lưỡi đầy tiếc rẻ: “Biết vậy mình đem theo máy quay phim”.

Như Nguyệt và Như Ngọc nhanh chóng rời
khỏi hiện trường phạm tội, cả hai đập tay đắc ý cười lớn.

- Nhìn cái mặt của tên đó, thiệt là khiến
người ta cười không khép miệng mà. - Như Nguyệt không khỏi ôm bụng cười khi
nghĩ đến bộ dạng bị trêu tức của Viễn Hinh.

- Haha, anh chàng vừa chạy lên là mình lập
tức núp vào lớp học ngay, đương nhiên khi anh chàng chạy lên thì làm gì thấy
bóng ai ở trên đó. - Như Ngọc gật đầu nói thêm vào - Nói gì thì nói, lần này
xém chút tụi mình thất bại rồi, nếu không phải bà tinh mắt nhìn thấy cái tên Quần
Chíp Rùa kia phục kích trên lầu một thì tụi mình bị hắn ta túm lâu rồi.

- Cũng là may mắn thôi mà. Xui rủi sao
đang đi lên lầu thì gặp cái ông thầy hắc ám kia. Tui còn tưởng là bị xui nữa chứ.
Đang trốn ổng thì bị ổng phát hiện. - Như Nguyệt thở dài một hơi kể lại đầu
đuôi sự việc cho Như Ngọc nghe.

Lúc đầu, cô chọn vị trí ở trên, còn Như
Ngọc thì núp ở trong toilet gần phòng vi tính, thấy Viễn Hinh đến thì nhá máy
cùng nhảy ra cùng hợp sức trêu Viễn Hinh. Nào ngờ cô đang ung dung đi lên lầu
chờ tên Viễn Hinh kia, tên kia vẫn chưa thấy đến mà người đến lại là ông thầy
sao chổi. Cho nên Như Nguyệt vội vàng quay lưng lại trốn thật nhanh để không
giáp mặt thầy. Cô rõ ràng nghe bước chân đi qua chỗ mình đứng, đang thở phào nhẹ
nhỏm, thì chuông điện thoại reo lên, cứ tưởng là của Như Ngọc, nào ngờ là một số
điện thoại lạ hoắc. Như Nguyệt bấm nút nghe thì một giọng nói trong trẻo rõ
ràng rành mạch vang lên ba chữ: “Này, giàn ná”.

Đang suy nghĩ đến câu nói khó hiểu thì
trước mặt đã xuất hiện một bàn tay chìa một ngón tay ra, xoay xoay cái giàn ná
rõ ràng là của cô, đến chóng cả mặt.

Như Nguyệt âm thầm kêu khổ, đành quay đầu
lại nhìn ông thầy sao chổi kia, miệng cố gắng rặn ra một nụ cười thật tươi nói:

- Em chào thầy.

Thiên Phong nhìn nụ cười miễn cưỡng trên
môi Như Nguyệt thì không hỏi buồn cười. Cái cô nhóc này, theo anh biết thì là
sinh viên dãy A, giờ ra về cứ đến dãy B này đứng tìm cậu em trai của mình giở
trò gì đó thật là thú vị. Trong lòng Thiên Phong đột nhiên thấy tò mò về Như
Nguyệt.

- Thầy nhớ em nói sẽ dạy thầy bắn cái
này.

Điện thoại bỗng vang lên, là điện thoại
của Như Ngọc báo Viễn Hinh đã đến rồi, đang đứng ở phía ngoài, chứ không đứng ở
bậc cầu thang. Theo suy đoán của Như Ngọc là anh chàng sợ bị bắn lén nên đứng
xa.

Như Nguyệt mắng thầm trong đầu, sao lại
đến đúng lúc như thế, không thể bỏ lỡ cơ hội hôm nay, nhưng hiện tại thì… Như
Nguyệt đành tắt điện thoại nhìn Thiên Phong, cậu vẫn đang nhìn cô không rời.

- Cái này dễ bắn mà thầy, chỉ để bắn
chơi thôi mà. - Như Nguyệt muốn nhanh chóng đuổi ông thầy đi bèn trả lời - Cứ
tùy tiện mà bắn.

- Thầy cũng muốn tùy tiện mà bắn lắm,
nhưng mà không tài nào bắn được chính xác như em, bắn một phát là … - Thiên
Phong cố tình kéo dài giọng nói của mình, ánh mắt nheo nheo lại nhìn Như Nguyệt.

Như Nguyệt làm chuyện xấu bị người ta bắt
gặp nên vội vàng muốn bịt miệng nhân chứng lại ngay, cho nên cô cười giả lả
nói:

- Luyện tập cái này không khó, nhưng mà
cần sự kiên nhẫn cao. Đầu tiên thầy phải tập bắn cho thật xa, giương tay thật mạnh.
Khi nào thầy bắn đủ xa thì em sẽ dạy thầy cách nhắm bắn chính xác nhất.

- Vậy sao? - Thiên Phong gật gù giả vờ
suy nghĩ.

Như Nguyệt đang ngẩng đầu định nói tiếp
mấy câu đuổi Thiên Phong đi, thì thấy từ đằng xa một bóng dáng ngạo mạn mạnh mẽ
tiến về phía họ. Như Nguyệt xanh cả mặt, lúc nãy cô rõ ràng nghe Như Ngọc nói
Viễn Hinh đang ở dưới mà, vì sao mới nói có mấy câu chỉ vài giây mà đã thấy tên
khốn này ở đâu rồi. Tên này có phép thần thông à.

Nhưng bây giờ dù là thế nào thì cô cũng
không thể để Viễn Hinh nhìn thấy mình được. Cho nên cô vội níu áo Thiên Phong,
kéo anh ra phía lan can dãy trước của khu B cười nói:

- Thôi, để em chỉ thầy bắn luôn vậy.

Cô nhìn Viễn Hinh cứ tiến thẳng ở hành
lang dãy sau của khu B mà đi rồi đứng đợi ở ngay đường ngăn cách khu giữa dãy
B, khoanh tay nhịp chân đầy vẻ đắc ý. Trong đầu Như Nguyệt bỗng xuất hiện linh
cảm không hay. Tên này ở đây vì sao không thấy Như Ngọc nhắn tin hay gọi điện
nói gì hết. Cô vờ dạy Thiên Phong, vừa đưa mắt lén nhìn Viễn Hinh mà không để cậu
biết, vắt óc suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra.

- Bắn vậy được chưa? - Giọng thiên Phong
vang lên cắt đứt suy nghĩ của Như Nguyệt.

Như Nguyệt vội vàng vỗ tay cười nói:

- Thầy đúng là thầy. Em cảm thấy những
ai đã làm thầy đặc biệt đều có IQ cao, chỉ vừa dạy thôi thì thầy đã làm tốt đến
vậy rồi. Đúng là học một hiểu mười. Thầy bắn rất tốt không cần em chỉ dạy đâu,
chỉ cần thường xuyên luyện tập nữa là thạo ngay. Cũng trễ rồi, em về trước đây ạ.

Thiên Phong nãy giờ giả vờ nghe theo lời
dạy của Như Nguyệt, âm thầm quan sát nét mặt và thái độ của cô đầy thích thú.
Xem chừng cô bé này đang có âm mưu bất thành nào đó, cậu cũng muốn xem cô bé
này làm gì. Thật ra lúc nãy cậu cũng thấy Viễn Hinh đang đi tới.

- Thầy cũng phải vào văn phòng khoa đây.
Tạm biệt em.

Thiên Phong nói rồi rảo bước thật nhanh.
Như Nguyệt mừng hơn bắt đuyợc vàng, nhanh chóng lủi sang đầu bên kia dạy học mà
quan sát bên dưới. Cô nhìn thấy một tên dáng cao ráo dáng khá giống Viễn Hinh đứng
ở đằng xa, thì hiểu ra kế hoạch của Viễn Hinh là định tóm cá bằng lưỡi câu này.

- Haha. Đáng tiếc lần này tên Quần Chíp
Rùa đã tính toán sai lầm rồi, chẳng những không câu được cá còn bị cá ăn sạch
bách mồi. - Như Nguyệt khoái chí cười vang nói.

Hai người đang đi thì bị một bóng người
chặn ngang, nhìn kỹ mới biết hóa ra là Đăng Khôi.

- Tâm trạng không tệ nha. - Đăng Khôi
nheo nheo mắt nhìn Như Nguyệt cười tươi nói.

Như Nguyệt nhún vai thừa nhận.

- Được rồi, chúng ta đi uống nước thôi,
mình mời. - Đăng Khôi liền tươi cười nói tiếp.

- Xin lỗi, mình không thích cùng bạn đi
uống nước. - Như Nguyệt gạt phắt Đăng Khôi qua một bên đi tiếp và nói.

- Nè, bạn định nuốt lời sao? - Đăng Khôi
tiếp tục đứng chặn đường Như Nguyệt nói.

- Nè, con mắt nào của bạn thấy mình nuốt
lời chứ? - Như Nguyệt trừng mắt nhìn Đăng Khôi kêu lên.

- Rõ ràng chúng ta giao dịch với nhau,
mình nói cho bạn biết một lá bùa phòng thân có thể trị được Viễn Hinh, nhưng đổi
lại bạn nói cho mình biết lí do bạn chơi khăm Viễn Hinh là gì kia mà? - Đăng
Khôi trần giọng nhìn Như Nguyệt và Như Ngọc bắng ánh mắt kiên định rằng nếu hôm
nay cô không nói, cậu sẽ không để cho hai người họ qua.

- Đúng là chúng ta có giao dịch với
nhau. Nhưng là giao dịch khi mình dùng lá chắn bạn mà bạn nói thôi. Khi nào
mình dùng lá chắn đó thì lúc đó mới chính thức dùng giao dịch. - Như Nguyệt
không tin Đăng Khôi tốt bụng đến mức giúp cô để hại bạn thân của cậu ta đâu, chắc
chắn cậu ta có ý đồ không tốt, cho nên trước khi cô biết được ý đồ của Đăng
Khôi, cô không ngu dại nói ra đâu. Nhưng cô cũng biết Đăng Khôi không phải dạng
người dễ bỏ qua cho nên cô vỗ vai nói - Yên tâm đi, trước sau gì mình cũng sẽ
nói cho bạn biết lí do mà thôi. Dù sao thì mình cũng sợ bạn tiết lộ mọi chuyện
với viễn Hinh mà. Yên tâm chờ đợi ít hôm nữa đi. Vậy nhé…

Như Nguyệt nói xong thì kéo tay Như Ngọc
ra lấy xe rồi cùng nhau chạy đi.

Đăng Khôi nhìn theo bóng như Nguyệt thì
nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên sự khoái chí.

- Đợi đến khi bạn dùng lá chắn à? Được
thôi, mình sẽ khiến bạn nhanh chóng tìm lá chắn cho bản thân.

Viễn Hinh cùng Đăng Khôi cùng đến sân
tennis, từng trái bóng bị Viễn Hinh đánh bật vào tường rồi dội ra một cách dữ dội
và mạnh mẽ đến mức Đăng khôi chẳng thể nào chạm vợt vào một trái bóng nào. Cậu
gác vợt trên vai đứng lùi lại phía sau, dựa lưng vào bức tường kính, khẽ đưa mắt
nhìn về phía Viễn Hinh cười nhạt. Hôm nay tâm trạng của
Viễn Hinh đúng là cực kì xấu.

Không xấu mới là lạ, chưa bao giờ cậu
nhìn thấy Viễn Hinh bị thê thảm đến như vậy. Cứ nghĩ đại học cũng tẻ nhạt,
nhưng giờ thì Đăng Khôi lại thấy đại học thật thú vị.

Viễn Hinh dùng hết sức đánh bật mấy trái
bóng tennis vào tường đến mức mồ hôi đầm đìa, cánh tay gần như tê dại, cả người
gần như mất hết sức lực, cuối cùng đón hụt, bị trái bóng bật ra đánh trúng vào
người. Thế là Viễn Hinh ngã vật xuống đất, nơi bị bóng chạm vào đau điếng.

Cậu điên tiết quăng mạnh cây vợt trong
tay mình vào vách tường, ngồi thở dốc.

Đăng Khôi đi đến gần với chai nước suối
mát lạnh chìa trước mặt Viễn Hinh. Viễn Hinh không nói không rằng giật lấy chai
nước mở nắp, sau đó uống cạn một hơi, bóp nát cái chai rỗng và quăng mạnh.

- Này, sao lại quăng rác như vậy hả? -
Đăng Khôi cười cười ngồi xuống bên cạnh khẽ trách.

- Có tin mình xem cậu là rác rồi quăng
đi luôn không? - Viễn Hinh lườm lườm Đăng Khôi nói.

- Này này, đừng có mà giận cá chém thớt
nhé. Mình đâu có lỗi với cậu, nếu có tức giận thì cứ tìm cái con nhỏ Cận Thị kia
mà trút giận. - Đăng Khôi cũng bắt chước Viễn Hinh tu một hơi cạn chai nước,
nhưng cậu còn chưa uống hết đã bị Viễn Hinh cướp chai nước trong tay mình, khiến
nước đổ vào mũi, vào mắt có chút khó chịu.

Đăng Khôi tức giận quay sang Viễn Hinh định
mắng thì nghe thấy Viễn Hinh trút số nước còn lại lên mặt, nước quăng tung tóe
trên mặt mũi đầu tóc và ướt một mảng áo của viễn Hinh, may mà chỗ nước ấy còn
ít. Viễn Hinh nhìn cái chai rỗng rồi tiếp tục quăng mạnh nó về phía bức tường.

- Này, bộ cậu thích con nhỏ Cận Thị đó
à? - Đăng Khôi huých cùi trỏ vào tay Viễn Hinh, cố tình hỏi.

- Cậu muốn chết à? - Viễn Hinh nghiêng đầu
trừng mắt nhìn, ánh mắt như muốn bóp chết Đăng Khôi khi nói ra một điều đáng sợ
nào đó.

- Thật không thích nhỏ Cận Thị đó à? -
Đăng Khôi vẫn điềm nhiêm hỏi tiếp, chẳng thèm để ý đến sự đe dọa của Viễn Hinh.

- Biến.

- Haha, mình cứ tưởng cậu bị bệnh thích
ngược đãi nên bị con nhỏ Cận Thị đó hành hết lần này đến lần khác mà chỉ biết tức
giận mà chẳng thấy cậu làm gì hết, biến thành một con người khác hoàn toàn. Nếu
là Viễn Hinh trước đây, thì dù là không đánh con gái, cũng sẽ khiến nhỏ đó khóc
một trận nhớ đời. Chứ đâu như bây giờ, bị gái nó phá chỉ biết trút giận lên mấy
trái bóng kia. – Rõ ràng biết vì sao Viễn Hinh không thể ra tay, thế nhưng Đăng
Khôi vẫn cố tình vờ như không biết, nói khích để châm ngòi vào suy nghĩ của Viễn
Hinh.

- Cậu cũng biết mẹ mình đã cảnh cáo mình
không được làm loạn rồi mà. - Viễn Hinh trầm mặc nhớ lại lời cảnh cáo của mẹ Hiểu
Đồng nói với mình, cậu cảm thấy thật là nhức đầu.

- Mình cứ nghĩ mẹ cậu chỉ nói vậy thôi
chứ? - Đăng Khôi có chút không tin được - Mẹ thật sự sẽ tống cậu đi Mỹ à. Ba cậu
không nói gì sao?

- Cậu mong ba mình sẽ nói gì? - Viễn
Hinh thở dài đáp.

Đăng Khôi nuốt nước miếng cái ực im lặng,
cậu chưa từng thấy người đàn ông nào yêu vợ như ba của Viễn Hinh. Thế nhưng nếu
Viễn Hinh cứ nín nhịn như vậy, tâm trạng không ổn, làm bạn tốt như cậu cũng thấy
không vui. Hơn nữa, niềm vui đại học của cậu không thể dập tắt nhanh như thế được,
và sự tò mò của cậu đối với quan hệ giữa Như Nguyệt cùng Viễn Hinh chỉ có tăng
chứ không giảm. Cho nên cậu phải thúc vào thôi.

- Cậu dồn tâm trí vào việc thi đại học
xong rồi thì quăng mất trí thông minh rồi à. Đâu phải cứ trả thù là phải dùng nấm
đấm hay phương thức đáng sợ nào đó đâu. Đôi khi phải khiến đối phương can tâm
chấp nhận làm theo lời mình nói, cũng là một hình phạt đáng sợ đó chứ. Còn dùng
cách nào thì người thông minh như cậu chắc không cần mình phải động não giúp
đâu đúng không? - Đăng Khôi vỗ vai Viễn Hinh rồi đứng dậy, nụ cười trên môi
càng đậm hơn bao giờ hết.

Viễn Hinh nghe Đăng Khôi nói như thức tỉnh.
Từ hồi nhỏ Heo Mập rời đi, cậu đã thôi không sử dụng chiêu trò này. Xem ra lâu
quá không dùng nên “lụt nghề” rồi.

Cậu nhếch môi cười, ánh mắt bỗng trở nên
nham hiểm:

- Nhỏ Cận Thị chờ xem anh đây trả thù.

Bây giờ thì Như Nguyệt hiểu thế nào là
trước khi giông bão kéo đến, thường sóng yên bể lặng. Chính vì quá yên lặng khiến
cô đắc ý mà sa chân vào bể khổ trần gian thế này.

- Xong chưa?

Giọng nói chói tai đến mức Như Nguyệt
tình nguyện nhét than vào lỗ tai của mình để không phải nghe âm thanh này nữa.
Thế nhưng nhìn lại mấy mảnh than rực rỡ bên dưới, cô nuốt nước bọt cái ực, cảm
thấy rằng không thể nóng vội nhất thời mà chịu tàn phế cả đời. Cho nên cô chỉ âm
thầm nguyền rủa tổ tiên mấy chục đời của cái tên Quần Chíp Rùa này không có đức,
cho nên mới sinh ra thằng con cháu thế này.

Cô đưa mắt lườm về phía Viễn Hinh một
cái thật sắc bén mà âm thầm thương xót cho số phận của mình. Cô thì đứng dưới
trời nắng chảy mỡ thế này, kế bên là một khay than hồng lớn, để làm osin nướng
thức ăn cho tên khốn này và bạn bè của hắn. Trong khi hắn ta cùng bạn bè nhàn
nhã ngồi trên ghế dưới bóng cây mát rượi trò chuyện với nhau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3