Lão bà điêu ngoa của trẫm - Chương 093 - 099

Chương 93: Ngày Tận Thế (4)

Nước mắt nóng hổi, không khống chế được từ trong mắt hắn
chảy xuống, hắn cảm giác cổ họng mình đau nhức khó nhịn.

Sau khi thấy thân ảnh của hắn, Thu Nguyệt trời sinh nhát
gan lại hung hăng nhìn chằm chằm hắn: “Đi ra ngoài, tiểu thư ta không hoan
nghênh thối hoàng đế nhà ngươi!” Nước mắt rơi từ trên khuôn mặt của nàng giống
như vỡ đê: “Tiểu thư mà chết, Thu Nguyệt ta cũng sẽ không sống một mình, chờ
chúng ta cùng xuống âm phủ, chúng ta liền hướng Diêm Vương kiện ngươi, nói
ngươi là một hôn quân vô đạo.”

“Thu Nguyệt…” Mộ Cẩm Cẩm kéo tay nhỏ bé của nàng. “Giữ
phong độ chút, người ta dù sao cũng là vua một nước, hắn có thể bất nhân, nhưng
chúng ta không cần thiết phải bất nghĩa.” Vừa nói, nàng còn hướng hắn nở nụ cười:
“Này, suất ca, đã lâu không gặp a.” Nàng nháy mắt chào hỏi, cũng không bởi vì
mình nhanh sắp chết mà lộ ra nửa điểm thương tâm.

“Tại sao lại ngu ngốc như vậy?” Tây Môn Liệt Phong chậm
rãi đi về phía nàng, cõi lòng tan nát đau đớn: “Nàng tại sao lại ngu ngốc như vậy?”
Hắn rốt cục cũng đi tới bên giường của nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực của
mình: “Trẫm… Ta biết những việc kia không phải do nàng làm, nhưng nàng ngay cả
một câu giải thích cũng lười không chịu nói với ta, chẳng lẽ trong mắt của
nàng, ta thật sự là một người không thể nói lý, thậm chí là nam nhân không đáng
giá được tín nhiệm sao?”

Mộ Cẩm Cẩm bị hắn ôm vào trong ngực giống như một tượng gỗ
ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước: “Không cần thiết phải giải thích, làm
chính là làm, không làm chính là không làm, đi theo bên cạnh ngươi lâu như vậy,
ngươi ngay cả Mộ Cẩm Cẩm ta là dạng nữ nhân như thế nào cũng đều không rõ ràng,
ta cần gì phải đem linh hồn của mình giao cho ngươi bảo đảm?”

“Cẩm Nhi…” Hắn thống khổ ôm chặt nàng cơ hồ sắp đem thân
hình gầy như chỉ còn bộ xương của nàng thu vào trong cơ thể của mình: “Ta sai lầm
rồi, là ta sai lầm rồi, phải làm như thế nào, nàng mới có thể tha thứ cho ta…”
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép như thế, nghĩ
đến Cẩm Nhi của hắn bị giam ở địa phương vừa lạnh vừa ẩm ướt này lâu như vậy,
nàng vốn là một nữ nhân luôn nói cười khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng hôm nay lại mất
đi huyết sắc, hắn đột nhiên cảm giác chính mình là một tên khốn khiếp, một ác
ôn, một đao phủ tàn bạo, nếu như hắn thật sự chém đầu Cẩm Nhi, như vậy đời này,
đời sau, thậm chí đời đời kiếp kiếp, hắn cũng sẽ không tha thứ cho tội lỗi mà hắn
đã phạm phải.

Thân thể của nàng ở trong ngực hắn run rẩy, hay bàn tay
nhỏ bé nóng như hỏa lò hướng hắn chứng minh trên người nàng đang đau ốm, bộ ngực
co rụt lại, hắn nắm được bả vai nàng, vốn là một đôi môi phấn nhuận giờ phút
này lại khô nẻ nứt gãy.

Chương 94: Ngày Tận Thế (5)

Hắn chặn ngang ôm lấy nàng, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lại quật cường
đưa tay đẩy ra: “Không nên dùng bàn tay vấy bẩn kia đụng vào ta!”

“Cẩm Nhi, ta chỉ muốn ôm nàng hồi cung để ngự y trị bệnh
cho nàng…”

Vừa nói, hắn lại muốn đưa tay ra, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lần nữa
vung tay đẩy ra, nàng tuyệt tình nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi nghe không hiểu ta
nói gì sao? Ta nói đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta!”

“Cẩm Nhi…” Hắn gấp đến muốn chết: “Nàng bây giờ đang bị bệnh,
hơn nữa bệnh rất nặng, nếu không để ngự y chữa trị, nàng sẽ chết.”

“Chết rất đáng sợ sao? Ta cũng không phải là chưa có chết
qua.” Nàng nhún nhún vai: “Bất quá đối với chuyện bị chém đầu để răn đe này, ta
thật đúng là rất muốn được thử một chút.”

“Đem đi chém đầu răn đe, đây chẳng qua là do ta nhất thời
nói nhảm, cho dù nàng thật sự muốn hại chết ta, ta cũng sẽ không lấy tính mạng
của nàng.”

“Nga, chuyện phát triển được quả nhiên làm cho người ta cảm
thấy hài hước, nghe nói những hoàng đế cổ nhân các ngươi rất tin phụng một câu
nói như thế nào nhỉ? A đúng rồi, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, lời đã nói
ra như bát nước đổ đi, đột nhiên lại đổi ý là chơi không tốt a, chém thì chém
đi, ta nghĩ muốn thể nghiệm một chút cái tư vị đau đớn, lần trước bị chết chẳng
có cảm giác gì, lần này nhất định phải chết dễ chịu, sảng khoái một chút…”

Tây Môn Liệt Phong suýt nữa bởi vì lời nói của nàng mà cười
ngất, nữ nhân này rốt cuộc là cái dạng gì a? Thấy nàng quật cường như thế, hắn
bất đắc dĩ quay đầu lại: “Thu Nguyệt, nhanh đi truyền ngự y…”

Thu Nguyệt đứng ở một bên oán hận nhìn chằm chằm hắn, mở
miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, nàng vẫn là xoay người vội vàng chạy
hướng ra ngoài cửa.

“Hoàng thượng, Nguyệt quý phi đã được đưa tới, bây giờ
đang ở ngoài cửa đợi chỉ.” Tiểu Đức Tử đột nhiên xuất hiện.

“Để bọn họ lăn tới đây cho trẫm!”

Không đầy một lát sau, Chu Liên Nguyệt khuôn mặt tái nhợt
bị mấy tên thị vệ mạnh mẽ đẩy mạnh vào cửa lãnh cung, thấy Tây Môn Liệt Phong,
hai người bị làm cho sợ đến rối rít quỳ xuống đất dập đầu.

Tây Môn Liệt Phong đứng lên đi thẳng tới trước mặt Chu
Liên Nguyệt, vung cánh tay lên, tát một cái thật mạnh lên gương mặt nhỏ nhắn của
nàng.

“A… Hoàng thượng…” Chu Liên Nguyệt bị đánh đến khóe miệng
phun ra máu.

“Nói cho trẫm biết từ đầu đến đuôi, có phải ngươi cùng với
ngự y trong cung lén hạ độc vào nước uống thuốc của trẫm hay không?”

“Hoàng thượng?” Chu Liên Nguyệt bị làm cho sợ đến khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng bệnh: “Thần… Thần thiếp oan uổng a…”

Chương 95: Ngày Tận Thế (6)

“Tốt, ngươi vẫn còn mạnh miệng đúng không, người đầu, lôi
nữ nhân này ra đánh thật mạnh cho trẫm, đến lúc nào chịu nhận tội mới tha cho ả!”

“Hoàng thượng tha mạng…” Chu Liên Nguyệt sợ hãi vội vàng
quỳ bò đến bên chân hắn: “Xin đừng đánh nô tỳ, nô tỳ xin khai.” Nàng run rẩy nắm
áo bào của Tây Môn Liệt Phong: “Độc… Độc… Độc là do nô tỳ phái người hạ vào nước,
nhưng độc dược kia sẽ không hại tính mạng của người, chẳng qua là sẽ làm cho
người trong thời gian ngắn mất đi nặng lực hoạt động, sau khi dược hiệu hết,
thì chuyện gì cũng không xảy ra nữa, Hoàng thượng, cho dù cấp cho nô tỳ một
ngàn một vạn lá gan, nô tỳ cũng không dám mưu hại hoàng thượng a…”

Gương mặt Tây Môn Liệt Phong trở lên lãnh khốc, hắn vô
tình nhìn nữ nhân quỳ dưới chân mình, thật là một gương mặt đẹp, nhưng lại là một
bộ tâm địa vô cùng độc ác, nếu như không phải hắn, Cẩm Nhi của hắn…

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Cẩm Cẩm đang nghiêng người
dựa vào bên giường tựa như đang xem một cuộc vui trước mắt, đến cuối cùng, nàng
còn ưu nhã khoanh hai tay trước ngực.

“Bội phục, bội phục, Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta
quả nhiên hết sức dụng tâm, vì muốn hại ta phải chết, ngay cả kế sách kinh
thiên địa quỷ thần này cũng nghĩ ra được, tò mò muốn hỏi, cái thứ thuốc kia của
ngươi điều chế như thế nào a, vô sắc vô vị, còn có thể vô hình hại người, người
nào lại lợi hại như thế, ngay cả loại thuốc như vậy cũng làm ra được, nếu như
có được loại thuốc này đem đi bán ở ngoài, ta nghĩ nhất định sẽ bán được giá rất
tốt.”

Chu Liên Nguyệt quỳ trên mặt đất hồn đã sớm bị hù dọa bay
mất: “Hoàng hậu, thần thiếp nhất thời hồ đồ, xin hoàng hậu nể tình thần thiếp
và người cùng hầu hạ hoàng thượng mà tha cho thần thiếp.”

“Hầu hạ?” Nàng tìm một tư thế thoải mái, một tay chỉ ở cằm
của mình: “Mộ Cẩm Cẩm ta từ khi sinh ra tới nay, sẽ không phải hầu hạ bất cứ
người nào, ta không biết cái từ ‘hầu hạ chung’ của ngươi rốt cuộc là có ý gì, bất
quá… Chu Liên Nguyệt, ta không ngần ngại nói cho ngươi một tiếng, sau khi gả
cho Tây Môn Liệt Phong, nam nhân này chỉ thuộc về một mình Mộ Cẩm Cẩm ta, bất kể
người nào muốn cướp đi hắn, hết thảy đều cút qua một bên cho ta, nhưng bây giờ,
ta đột nhiên phát hiện người nam nhân này cũng không có gì đặc biệt, nếu ngươi
cảm thấy hắn còn giá trị lợi dụng, ta đưa ngươi đem về từ từ chơi, dù sao hắn
bây giờ dưới con mắt của ta giá trị cũng chỉ bằng một món đồ chơi không đáng
giá một đồng, ý của ta ngươi nghe hiểu chứ?”

Chu Liên Nguyệt bị lời nói của nàng hù dọa cho sắc mặt
tái nhợt, mà Tây Môn Liệt Phong thì bị nàng đè bẹp thấp đến mức không thể thấp
hơn được nữa.

Chương 96: Ngày Tận Thế (7)

Tính, hắn nhẫn!

“Cẩm Nhi, chân tướng bây giờ đều đã rõ ràng tất cả, mau
cùng ta trở về tẩm cung, chỗ này vừa ẩm ướt vừa lạnh, hãy vì thân thể nàng mà
suy nghĩ, đừng tức giận ta nữa…” Hắn ăn nói khép nép nhẹ nhàng đến trước giường
của nàng, với người khác thì xưng ‘trẫm’ chỉ có ở trước mặt Mộ Cẩm Cẩm là khác,
hắn cũng không dám hành sử (Hành động và sử dụng) quyền uy hoàng đế của hắn nữa.

“Không tốt, lãnh cung này ta còn ở chưa có đủ, làm sao có
thể tùy tiện nói đi là đi…”

“Cẩm Nhi…” Hắn không có to tiếng đáp trả mà chỉ thấp gọi
một tiếng, quay đầu lại, thấy Chu Liên Nguyệt quỳ trên mặt đất càng nhìn càng
thấy ghê tởm.

“Ta biết nếu như không phải vì Chu Liên Nguyệt bày mưu
hãm hại, nàng cũng sẽ không phải chịu nỗi nhục lớn này, hôm nay ta sẽ xả giận
cho nàng, người đâu, lôi Chu Liên Nguyệt ra, đánh thật mạnh cho trẫm…”

“Hoàng thượng…
Hoàng thượng tha mạng a…”

Kế tiếp, Chu
Liên Nguyệt liền được làm đem ra làm trò cười trước mặt mọi người, bị đè bẹp
trên mặt đất, đại bản (gậy lớn) vô tình đánh vào người của nàng, nàng đau đến
kêu trời trách đất, mà Mộ Cẩm Cẩm nằm ở một bên đến một cái liếc mắt cũng chẳng
muốn nhìn.

“Hoàng hậu…
Hoàng hậu tha mạng a, hoàng hậu…” Chu Liên Nguyệt không nhịn được gào thét: “Thần
thiếp không dám nữa, vạn lần không dám nữa, hoàng hậu người đài từ đại bi a,
hoàng hậu…”

“Đánh thật mạnh
cho trẫm, đến khi nào hoàng hậu chịu về tẩm cung cùng trẫm, lúc đó mới bỏ qua
cho nữ nhân ác độc này.”

Không quá ba
mươi gậy, thân hình non mềm của Chu Liên Nguyệt đã bị đánh cho nhũn như tơ nhện,
đến cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể để mặc những tên thị vệ tùy ý vung gậy đánh
trên người của mình, Mộ Cẩm Cẩm im lặng từ đầu rốt cục cũng khẽ đưa tay lên làm
một động tác dừng lại.

Thấy thế,
Tây Môn Liệt Phong cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cẩm Nhi, nàng cuối
cùng cũng tha thứ cho ta…”

Nàng không
khách khí đẩy hắn ra, thân mình lảo đảo bước đến trước mặt Chu Liên Nguyệt, cúi
nửa thân người xuống, một tay nâng cằm đối phương lên: “Ta làm cho bọn họ dừng
tay, cũng không phải bởi vì ta nghĩ muốn tha thứ cho ngươi, chỉ là muốn nói cho
ngươi một tiếng, bị nam nhân mình hết mực yêu thương lôi ra làm trò đánh vào
mông như thế trước mặt nữ nhân khác, Chu Liên Nguyệt, ta đồng tình với ngươi,
ta không muốn ngươi chết, bởi vì chết cũng không giải quyết được hết tất cả,
nhưng ta vẫn sẽ chán ghét ngươi, đời này kiếp này, ta cũng sẽ không muốn có một
nữ nhân như ngươi làm bằng hữu của Mộ Cẩm Cẩm ta.”

Nói xong,
nàng đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài cửa, Tây Môn Liệt Phong vội
vàng đuổi theo phía sau.

Chu Liên
Nguyệt thì hấp hối gục trên mặt đất, đau đớn vạn phần không ngừng rơi lệ, nam
nhân nàng yêu, trong khi nàng bị đánh tới sắp tắt thở, thậm chí ngay cả nhìn
cũng không nhìn nàng một cái, ở trong hậu cung này, nàng rốt cuộc còn muốn đi
tranh giành cái gì?

Giờ khắc
này, Chu Liên Nguyệt mờ mịt, hoang mang…

Chương
97: Rùng Mình (1)

Trải qua mấy
ngày nghỉ ngơi, hơn nữa còn được Tây Môn Liệt Phong ở bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc,
bệnh tình của Cẩm Cẩm rất nhanh liền khuyên giảm, chẳng qua là, đối với những
biểu lộ chủ động nhiệt tình của Tây Môn Liệt Phong, thái độ của nàng vẫn lãnh đạm
như cũ, sau khi rời khỏi lãnh cung, nàng cũng không có trở về tẩm cung của Tây
Môn Liệt Phong, mà là trực tiếp trở lại nơi ở trước khi lên làm hoàng hậu của
mình Cẩm Tú cung, đối với việc này, Tây Môn Liệt Phong mặc dù bất mãn, nhưng
cũng không dám nói lên câu gì.

Trước mắt Cẩm
Nhi đang nổi nóng, hắn liền tùy ý để nàng khóc lóc om sòm mấy ngày, chờ đến khi
hết giận, sẽ lại dụ dỗ nàng trở về tẩm cung của hai người cũng không muộn.

Giống như
thường ngày, sau khi lâm triều, Tây Môn Liệt Phong liền vội vã chạy tới Cẩm Tú
cung, còn chưa bước vào cửa cung, bên trong liền truyền ra tiếng nói lớn của
Thu Nguyệt.

“Tiểu thư,
người thật muốn xuất cung?”

“Ta tại sao
phải đem loại chuyện này ra mà nói giỡn, Thu Nguyệt, đem vàng bạc châu báu mấy
ngày trước tên khốn kia đưa cho chúng ta đóng gói hết lại, còn có ngân phiếu a,
đồ trang sức đeo tay a, chỉ cần là vật đáng giá toàn bộ chúng ta đều mang đi hết,
a đúng rồi, thuận tiện tìm về hai bộ nam trang…”

“Nhưng tiểu
thư, Hoàng thượng đã biết sai lầm rồi, hơn nữa biểu hiện của người đối xử với
tiểu thư mấy ngày qua tất cả mọi người đều nhìn thấy được…”

“Như vậy thì
thế nào, trong hoàng cung nguy cơ trùng trùng, ta cũng không muốn bởi vì cái
tên kia lên cơn nhàm chán lại muốn nhốt ta vào lãnh cung rồi chờ chém đầu, Thu
Nguyệt, còn làm nhảm cái gì nữa, mau đi thu dọn đồ đạc nha.”

“Vâng…”

“Cẩm Nhi…”
Tây Môn Liệt Phong vừa mới bước vào trong phòng, liền thấy chủ tớ hai người
đang cố hết sức đem đống vàng bạc châu báu nhồi nhét vào trong mấy cái bao vải
lớn, sau khi thấy hắn xuất hiện, Mộ Cẩm Cẩm vội vàng đem đồ giấu ra phía sau
mình, trên mặt biểu hiện sự ngăn cách đề phòng nhìn chằm chằm hắn.

“Này, ngươi
bước đi mà không có tiếng sao, ngươi hù dọa chết người đấy có biết hay không?”
Vừa nói, nàng còn đưa tay vỗ vỗ bên trái tim không ngừng đập cuồng loạn thuận
tiện thở dài một hơi.

“Hoàng thượng…”
Thu Nguyệt vừa muốn quỳ đã bị Tây Môn Liệt Phong đưa tay ngăn lại.

“Ngươi lui
xuống trước đi.”

“Nhưng…” Thu
Nguyệt nhìn trái, nhìn phải, sau đó hướng Mộ Cẩm Cẩm nhìn bằng ánh mắt xong đời,
trong lòng lo lắng bất an mà bước ra khỏi phòng.

“Cẩm Nhi,
nàng đây là có ý gì?” Gương mặt tuấn tú đóng băng hất mặt chỉ về phía đống đồ để
trên giường, giọng nói cũng theo đó mà trở lên lạnh lùng.

Mộ Cẩm Cẩm
cũng chẳng muốn để ý đến hắn, lại càng không cảm thấy sợ hãi mà tiếp tục thu dọn
đồ đạc: “Ngươi mắt mở to như vậy mà không nhìn thấy sao, ta tính toán muốn rời
cung trốn đi!” Thấy hắn, sự tức giận của nàng liền ập tới, mặc dù xú nam nhân
này mấy ngày nay đều ăn nói khép nép tới lấy lòng nàng, nhưng vừa nghĩ tới bộ
dáng giống như hôn quân không phân biệt đúng sai lúc trước, nàng liền giận đến
bốc hỏa.

Chương
98: Rùng Mình (2)

“Rời cung trốn
đi!” Nghe được bốn chữ này, Tây Môn Liệt Phong thật là bị làm cho tức đến gần
chết, hắn thô bạo đem tất cả những đồ đã đóng gói trên giường vứt hết xuống mặt
đất: “Nàng cho rằng hoàng cung này là cái gì? Là nơi nàng nói muốn đến thì đến,
muốn đi thì đi sao? Mộ Cẩm Cẩm, cho dù vài ngày trước trẫm có nhất thời hồ đồ
khiến nàng chịu oan uổng, nhưng thành ý mấy ngày nay của trẫm chẳng lẽ một chút
nàng cũng không cảm nhận được hay sao?”

Không đếm xỉa
tới hắn rống giận, Mộ Cẩm Cẩm cúi người xuống nhẹ nhàng nhặt đồ trên mặt đất
lên, nàng thờ ơ, khiến hắn càng tức giận, giơ chân lên, đem đồ nằm ngổn ngang
trên mặt đất dẫm thật mạnh dưới lòng bàn chân, Mộ Cẩm Cẩm không khỏi ngước đôi
mắt to lên, hết sức tỉnh táo nhìn bộ dáng bốc đồng của hắn.

“Bỏ chân
ra!”

“Trừ phi
nàng từ bỏ ý nghĩ rời khỏi người trẫm!”

“Vậy còn
ngươi ngay từ ban đầu có từng từ bỏ ý nghĩ muốn giết ta hay không? Tây Môn Liệt
Phong, cho dù Mộ Cẩm Cẩm ta có ngu xuẩn, cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức ở lại
bên cạnh một nam nhân muốn đoạt đi tính mạng của ta…”

“Đấy chẳng
qua là nhất thời tức giận, trẫm cho tới bây giờ cũng chưa có từng nghĩ muốn
nàng chết.”

“Hừ! Nhất thời
tức giận!” Mộ Cẩm Cẩm cười lạnh một tiếng: “Ngươi có thể có một lần nhất thời tức
giận, cũng có thể có lần thứ hai, lần thứ ba nhất thời tức giận, ‘gần vua như gần
hổ’, lời lẽ này đối với hơn hai mươi năm trước ta sống chẳng qua chỉ là một câu
năm chữ, nhưng bây giờ, ta rốt cục hiểu được ẩn chứa trong năm chữ này chính là
định nghĩa dẫn đến cái chết.”

Nàng chậm
rãi đứng lên, không sợ hãi trừng mắt nhìn tuấn dung lạnh lùng của hắn: “Trải
qua sự kiện lần này, ngươi cho ta biết được Tây Môn Liệt Phong ngươi bất quá
cũng chỉ là một hôn quân nghe lời gièm pha của tiểu nhân, muốn ta ở lại bên cạnh
một hôn quân, ngươi căn bản là đang nằm mơ!”

Tây Môn Liệt
Phong bị lời nói của nàng khiến cho không có nửa điểm phản kháng, hắn lạnh lùng
nhìn chằm chằm nàng, mà nàng cũng lấy ánh mắt quật cường trước đây nhìn lại hắn,
nữ nhân này lòng dạ quả nhiên đủ vô tình, nếu như đổi lại là những phi tần
khác, coi như bị hắn vu oan, chỉ cần hắn chịu tha tội, những nữ nhân kia đối với
hắn còn không ngừng nịnh nọt lấy lòng hầu hạ, nhưng chuyện gì phát sinh đến người
Mộ Cẩm Cẩm, tại sao toàn bộ đều thay đổi hết cả?

Chẳng lẽ
nàng không thể giống như những nữ nhân khác chịu khuất phục trước hắn hay sao?

Nhưng… Nếu
như Cẩm Nhi hắn yêu thương thật sự biến thành nữ nhân giống vậy, thì làm sao lại
có thể khiến cho Tây Môn Liệt Phong hắn hết mực cưng chiều, yêu quả nhiên làm
cho người ta cảm thấy mâu thuẫn, từ khi sinh ra đến giờ, hắn mới chân chính cảm
nhận được kết quả hao tâm tổn sức vì một nữ nhân mà nhận lấy thương tâm thật
đáng buồn.

Chương
99: Rùng Mình (3)

“Cho dù trẫm
van xin nàng…” Vội vã bất đắc dĩ, hắn cúi thấp đầu: “Chỉ cần nàng chịu ở lại
trong cung, trẫm có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào mà nàng muốn…”

Nàng không
nhịn được cười lạnh một tiếng: “Lời ngươi nói, bây giờ còn đáng giá để ta tin
tưởng? Huống chi cuộc sống cung đình phức tạp không thích hợp với tính cách
sinh tồn như ta, chỉ có Chu Liên Nguyệt đầy mưu mô thủ đoạn mới có thể che mắt
tất cả lý trí của ngươi, hậu cung này phi tần vô số, ta không dám cam đoan
ngươi đã làm thịt một Chu Liên Nguyệt, còn có thể có người thứ hai, người thứ
ba như Chu Liên Nguyệt muốn đi hãm hại ta hay không?”

Sau sự việc
kia nàng vô cùng thống khổ, yêu hắn đồng thời cũng hận những việc làm tàn khốc
của hắn đối với mình, nàng thực khinh bỉ những nữ nhân vì muốn giành được sự
cưng chiều của nam nhân mà hy sinh chính tôn nghiêm của mình, nàng sẽ không làm
một nữ nhân như vậy, cho dù kết quả cuối cùng là thương tâm cả đời, nàng cũng sẽ
không lùi bước van xin để rồi gánh lấy ủy khuất về mình.

“Tây Môn Liệt
Phong, hai người chúng ta vốn không cùng một thời đại, cho nên suy nghĩ lại
càng hoàn toàn bất đồng, ta không dám cam đoan bảo đảm tình yêu giữa chúng ta sẽ
kéo dài được đến khi nào, có lẽ đến một ngày ngươi cảm thấy ta chán ghét, thấy
mệt mỏi, kết quả mà ta phải chịu sợ rằng còn không được như Chu Liên Nguyệt, hậu
cung của mỗi thời đại, đều cũng sẽ trình diễn loại bi kịch như vậy, cho nên ta
tình nguyện gả cho một nam tử bình thường, cho dù ta không thương hắn, ta cũng
sẽ không phải chịu cảnh tranh giành để được một chút sủng ái yêu thương, và hắn
cũng sẽ không phải là một nam nhân thích thì cần mà chán thì vứt bỏ.”

Tây Môn Liệt
Phong kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ chân thật của nàng, trong nội tâm là
mênh mông rộng lớn, hắn không biết nên làm gì để biểu đạt hết tất cả nỗi lòng của
mình, hắn chỉ biết là, Cẩm Nhi hắn yêu đã mất đi sự tín nhiệm đối với hắn.

“Nàng… Thật
sự quyết định rời đi hoàng cung, rời đi bên cạnh trẫm, từ nay về sau, không bao
giờ… nghĩ muốn nhìn thấy trẫm nữa, không muốn cùng trẫm thảo luận quốc sự, cùng
khống chế bè lũ tham quan kia, cùng nhau bay lên nóc nhà xem ánh trăng, cùng
nhau lén xuất cung hành hiệp trượng nghĩa, thậm chí vì trẫm sinh con dưỡng cái,
khi trẫm ngã bệnh, ở bên cạnh chăm sóc quan tâm trẫm sao?”

Từng câu, đều
khiến Mộ Cẩm Cẩm nhớ lại thời gian tốt đẹp vô hạn lúc trước, nàng cùng nam nhân
này, có rất nhiều kỷ niệm tình cảm khiến người ta không có cách nào mà trái tim
rung động, nam nhân này từng cho nàng tất cả, đối với nàng mà nói là vô cùng hạnh
phúc và vui vẻ, nhưng là…

Nước mắt
không khống chế được đột nhiên rơi xuống, trái tim tại sao lại đau đớn giống
như bị xé nứt? Nàng là bị làm sao vậy? Chẳng lẽ do dự? Mê man rồi? Rút lui? Hay
là phải đi… Nàng còn muốn ở lại bên cạnh hắn, làm vợ hắn, tiếp tục hưởng thụ sự
thương yêu của hắn, cho đến một ngày hắn không còn yêu nàng nữa, sau đó sẽ một
cước đem nàng đá ra khỏi thế giới của hắn, cho nên nếu lúc này rời đi, nàng sẽ
không quá bi thương?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3