Lão bà điêu ngoa của trẫm - Chương 068 - 073

Chương
68: Bực Mình (3)

Tây Môn Tĩnh
Phi tuấn mỹ buông thõng nhìn Mộ Cẩm Cẩm đang ngồi dưới đất, “Vị huynh đài này,
ngươi không sao chứ?”

Huynh đài? Cẩm
Cẩm buồn cười với kiểu xưng hô như thế, nàng một bộ vỗ quần áo đứng dậy, đem mũ
đội trên đầu khẽ chỉnh trang lại, thuận tiện dâng lên vẻ mặt mỉm cười khả ái mê
người.

“Tĩnh Phi, ngươi mau nhìn xem ta là ai?”

“A…Hoàng…”

Chữ còn lại còn chưa phát ra khỏi miệng, Mộ Cẩm Cẩm vội
vàng lấy tay che miệng Tây Môn Tĩnh Phi lại, nàng nhìn trái nhìn phải, xác định
không có ai đối với hai người bọn họ sinh ra hoài nghi, mới tức giận trừng mắt
liếc hắn một cái, “Ta là cải trang xuất cung, chớ có lớn tiếng tuyên dương.”

Tây Môn Tĩnh Phong miệng bị che không nhịn được lắc đầu,
“Ta là thấy ngươi len lén xuất cung thì đúng hơn.”

Kết quả, Tây Môn Tĩnh Phi anh tuấn tiêu sái lại bị Mộ Cẩm
Cẩm quấn quýt hành hạ, bị buộc phải phụng bồi vị hoàng hậu nương nương cả gan
làm loạn này đi lòng vòng trong kinh thành, cuối cùng, Mộ Cẩm Cẩm hết cứng rắn
đến nhõng nhẽo đòi đến thăm phủ vương gia của Tây Môn Tĩnh Phi, vốn là đang có
công sự trong người Tây Môn Tĩnh Phi đành phải thoái thác công sự lại, theo tiểu
nữ nhân tinh quái trước mắt này trở lại vương phủ.

Dọc theo đường đi, nghe nữ nhân bên cạnh líu ríu nói
không ngừng, thật là kỳ quái! Vì sao người này lại cùng với Cẩm phi trước kia bất
đồng nhiều như vậy?

“Hoàng hậu nương nương, đem mình giả trang thành bộ dáng
nam tử xuất cung, ta nghĩ, hoàng huynh ta sợ rằng chưa hay biết gì a.” Tĩnh Phi
không nhịn được nhẹ giọng trêu chọc nói.

Mộ Cẩm Cẩm đang thưởng thức phong cảnh vương phủ mỹ lệ
cái miệng nhỏ liền nhếch lên, “Ai bảo cái tên man tử đại ca của ngươi đột nhiên
điên không biết nói đạo lý, lại áp bức ta, ra lệnh ta phải chuẩn bị bút lông viết
thơ đánh đàn, nếu không ra ngoài hóng mát một chút, ta nhất định sẽ bị buồn chết
trong hậu cung.” Vừa nghĩ tới Tây Môn Liệt Phong cả ngày chỉ lo làm chính sự,
tâm tình của nàng sẽ tốt tới cực điểm.

“Cho nên, ta quyết định hướng thế lực ác chế khiêu chiến,
hắn bắt ta học nữ công, ta đây liền hết lần này tới lần khác không học, hắn bắt
ta phải biết điều một chút ở trong hậu cung làm hoàng hậu vậy ta đây cũng liền
hết lần này tới lần khác không làm, nhìn xem hắn có thể làm gì được ta?”

Tĩnh Phi vô lực lắc đầu: “Ta biết hoàng huynh cưng chiều
ngươi, nhưng là ngươi khiến cho huynh ấy phát hỏa quá mức, ta cũng không dám bảo
đảm hoàng huynh còn có thể dung túng cho sự tùy hứng của ngươi nữa hay không.”

“Không sao, hắn bây giờ bởi vì công sự đều rất bận rộn,
căn bản không có thời gian để ý tới ta, chờ ta chơi chán sẽ len lén hồi cung,
ta đảm bảo sẽ không để cho người khác phát hiện ra, Oa! Hậu hoa viên nhà ngươi
thật xinh đẹp nga, lại có núi giả, lại có nước chảy, trời ạ! Còn đây là bàn đu
dây!” Mộ Cẩm Cẩm hăng hái đặt mông ngồi lên bàn đu dây đong đưa, “Tĩnh Phi, ta
không nghĩ tới một nam hài tử như ngươi, lại chơi loại trò cho nữ hài tử này, hắc
hắc! Bình thường nhất định là thừa dịp hạ nhân không để ý liền lén tới đây chơi
vài vòng có đúng hay không?”

Chương 69: Bực Mình (4)

Sắc mặt trầm ổn của Tây Môn Tĩnh Phi khẽ mỉm cười, “Cái
bàn đu dây này đặc biệt làm vì một cô nương.”

“Di? Cô nương?” Cẩm Cẩm tò mò nhướng lông mày, “Bạn gái của
ngươi a?” Mặc dù Tây Môn Tĩnh Phi trước mắt này bộ dáng không có đẹp trai như
lão công nhà nàng, nhưng là hai huynh đệ hắn trình độ mê người cũng là mỗi người
một vẻ, nếu như qua mấy năm sau, tiểu suất ca này nhất định sẽ trở thành một đại
suất ca.

Nghe đến đó, Tây Môn Tĩnh Phi đang ngồi ngay ngắn trên một
cái ghế trúc uống trà nhẹ nhàng để cái chén xuống, “Nói vậy, ta phát hiện cách
nói chuyện của hoàng hậu nương nương rất giống của vị cô nương kia thậm chí còn
có mấy phần tương tự, có chút quái dị, có chút khiến cho người ta không giải
thích được, hơn nữa cử chỉ hành động cùng người bình thường cũng bất đồng.”

“Ta không phải là người ở đây, cử chỉ hành động dĩ nhiên
cùng thời đại này có điều bất đồng.” Thấy đối phương mày rậm nhảy lên, Mộ Cẩm Cẩm
không nại phiền phất phất tay, “Quên đi, nói ra ngươi cũng sẽ không tin tưởng,
cổ nhân các người đều là một đám đầu gỗ mục, chết cũng không nghĩ được gì…”

Nói như vậy, càng làm gia tăng trí tò mò của Tây Môn Tĩnh
Phi, “Hoàng hậu…”

“Hoàng thượng giá lâm…”

Cách đó không xa truyền đến một tiếng la, điều này làm
cho người đang đu dây cùng người đang muốn hỏi chuyện đồng thời ngẩn ra, Mộ Cẩm
Cẩm không giải thích được nhìn về phía Tây Môn Tĩnh Phi, mà Tây Môn Tĩnh Phi
thì làm một bộ không liên quan nhú nhún vai, “Là ta sai người tiến cung báo cho
hoàng thượng, ngươi bây giờ đang ở vương phủ.”

“Uy! Ngươi đồ tiểu nhân này, làm sao có thể bán đứng ta?”
Mộ Cẩm Cẩm muốn nhảy xuống bàn đu dây tính toán chạy trốn, không nghĩ tới Tây
Môn Liệt Phong tuấn dung đã đóng băng, đang cùng một đám người vừa đi tới hậu
hoa viên.

Tĩnh Phi quỳ xuống nghênh giá, còn Mộ Cẩm Cẩm đang định
chạy trốn thì lại bị lão công nàng vừa vặn bắt được.

Thấy tiểu thê tử tân hôn của mình trên người lại mặc một
trang phục nam nhân, hơn nữa bên hông còn đeo lệnh bài xuất cung của hắn, Tây
Môn Liệt Phong thật là tức cũng không tức được mà muốn giận cũng không giận được.

“Thật là to gan, nàng lại dám lén sau lưng trẫm xuất
cung, hơn nữa… Còn không biết sống chết mà trộm lệnh bài của trẫm, Cẩm Nhi,
nàng không muốn sống nữa có phải hay không?”

“Người ta chẳng qua là cảm thấy ở trong cung rất buồn bực?
Hơn nữa chàng còn ép ta học cái gì mà cung quy cùng nữ công… Ngổn ngang, ta thật
sự chán những thứ đó, cho nên liền ra cung dạo chơi…” Vừa nói, Mộ Cẩm Cẩm vừa
đem đồ chơi mình mua được móc ra đưa đến trước mặt Tây Môn Liệt Phong: “Chàng
nhìn đi, những thứ đồ này ở trong cung không có mà xem ơ.”

Chương 70: Bực Mình (5)

“Nàng cùng Tĩnh Phi như thế nào gặp nhau?”

“Chuyện này nói ra rất dài, lúc ta vừa xuất cung không
lâu, bất hạnh gặp phải một nhóm cường đạo giết người không chớp mắt, bọn họ đem
người của mình bao vây Tĩnh Phi, chẳng những không để ý đến tay nhỏ bẻ của hắn,
còn sờ sờ khuôn mặt bé nhỏ của hắn, lúc này ta mới phát hiện đám ác nhân kia
coi trọng bộ dáng mê người của Tĩnh Phi, tính toán đem bắt lại đưa vào trong
sơn trại làm áp trại tiểu nam, nói như thế nào Tĩnh Phi cũng là chú em của ta,
cho nên bổn đại nữ hiệp liền lợi dụng thảo quyền trái, thảo quyền phải, vô cực
bát quái chân, hàng long thập bát chưởng, vô ảnh cước đem đám ác nhân kia đánh
cho hoa rơi nước chảy, trong lúc vô tình cứu được Tĩnh Phi nhà chàng.”

Lựa thời chống đỡ hủy một chút hình tượng của tiểu tử này
hẳn không tính là quá mức đi, ai bảo tiểu tử này có ý xấu bán đứng nàng.

Tây Môn Tĩnh Phi vừa mới nghe xong lời kể của nàng, bị tức
suýt té xỉu! Năng lực bịa chuyện của nữ nhân này thật đúng là làm người ta bội
phục.

“Hoàng huynh, chuyện không phải như vậy, xem ra đệ phải
nói toàn bộ sự thật đã trải qua, nếu không đệ sợ có một ngày hoàng huynh sẽ
phán đệ tội khi quân mất, sự thật là hoàng hậu nương nương suýt nữa bị một tên
trong nhóm khất cái cướp bóc, nếu như không phải đệ kịp thời cứu nàng, thì bây
giờ hoàng hậu nương nương có khi đã thành hồn ma dưới lưỡi đao của bọn người đó
rồi.”

“Tây Môn Tĩnh Phi, ngươi nói hưu nói vượn!”

“Công đạo ở tại lòng người!” Tĩnh Phi mới không bởi vì vẻ
mặt cùng ánh mắt cảnh cáo của nàng mà bị uy hiếp đâu.

Mắt thấy gương mặt tuấn tú của Tây Môn Liệt Phong càng
ngày càng đen, Mộ Cẩm Cẩm cái miệng nhỏ nhắn chu ra, đặt mông ngồi vào chiếc ghế
Tây Môn Tĩnh Phi vừa ngồi, thuận tiện hai tay khoanh trước ngực thở một hơi.

“Không chơi nữa! Không chơi nữa! Cả ngày sống trong tòa
hoàng cung này ta nhanh sắp chết, hôm nay ta nghĩ ra được ra ngoài hóng mát một
chút, huynh đệ hai người các ngươi liền bắt bẻ khi dễ ta, ngôi vị hoàng hậu này
ta quyết định không làm nữa!”

“Cẩm Nhi, nàng đừng tùy hứng như vậy nữa có được không?”
Tây Môn Liệt Phong phát hiện tóc mình gần đây cũng bạc mất vài cái, Mộ Cẩm Cẩm
nhất định là ác ma trời cao phái xuống trừng phạt hắn, nếu không hắn làm sao lại
gặp được, nha đầu này thật đúng là không có biện pháp trừng trị.

Tây Môn Tĩnh Phi thì không thể tin được vào lỗ tai của
mình, vị trí hoàng hậu này không nữ nhân nào không mơ ước, nhưng Mộ Cẩm Cẩm
này…

“Chàng ngày ngày ép ta học nữ công, phiền muốn chết, sau
khi cùng chàng hồi cung, chàng lại bận rộn đi làm đại sự của chàng, hơn nữa sẽ
lại bắt ta phải biết điều một chút ở lại nơi đó học những thứ nhàm chán kia…”

“Trẫm cho nàng học nữ công, đơn giản chính là muốn thời
gian của nàng đỡ nhàm chán, mấy ngày nay, triều đình phát sinh nhiều đại sự, trẫm
cả ngày chiếu cố về công chuyện, chính là sợ nàng buồn bực mới đề nghị như vậy,
nếu như nàng không muốn học những thứ đó, vậy sau này trẫm không bắt ép nàng nữa
không được sao?”

Chương 71: Bực Mình (6)

Mộ Cẩm Cẩm khoanh hai tay trước ngực cằm vung lên, “Chàng
nói đều là sự thật?”

“Vua không nói chơi, bất quá…” Liệt Phong đem Mộ Cẩm Cẩm
kéo đến trước mặt mình: “Trẫm có thể đáp ứng không ép nàng đi học nữ công,
nhưng là việc hôm nay nàng tự ý xuất cung, trẫm nhất định phải trừng phạt nàng,
sau khi hồi cung, dùng bút lông chép lại Kinh Thi, ít một chữ thì đánh vào lòng
bàn tay một cái thật mạnh!”

“Tây Môn Liệt Phong…”

“Chuyện khác trẫm có thể để nàng tùy ứng, duy chỉ có việc
xuất cung này, trẫm tuyệt không thể bỏ qua, nàng có biết ở ngoài cung rốt cuộc
có bao nhiêu nguy hiểm hay không, nếu như Cẩm Nhi nàng bất hạnh xảy ra điều gì
ngoài ý muốn, nàng bảo trẫm phải đối mặt với hậu quả đó như thế nào, cho nên…”
Hắn gõ gõ cái đầu nhỏ của nàng, “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha,
hình phạt lần này nàng chạy không khỏi đâu.”

Cẩm Cẩm bất mãn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng mặc
dù không phục hắn trách phạt, nhưng vì lời hắn vừa nói là lo lắng cho mình mà
sinh ra tự trách, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong ngực của hắn, nàng tuyệt
không để ý động tác thân mật như vậy bày ra trước mắt người khác.

“Liệt Phong, nếu như ít hơn một chữ, có thể hay không đổi
phạt đánh tay thành hôn một cái a?”

Từ trong ngực của hắn truyền tới thanh âm rầu rĩ, để mọi
người ở đây có thể nghe được rõ ràng, Tây Môn Liệt Phong gương mặt tuấn tú hiện
lên lúng túng trong chốc lát, hắn làm bộ uy nghiêm hướng những người thích xem
náo nhiệt nói: “Cúi đầu xuống cho trẫm!”

Lệnh vừa hạ xuống, mọi người không khỏi bị cưỡng ép mà
cúi đầu, Tây Môn Tĩnh Phi đứng ở một bên không nhịn được mà cười trộm mấy tiếng,
không nghĩ tới chị dâu nhỏ của hắn thật đúng là rất khôi hài, khó trách đại ca
hắn lại nhiều lần để mặc sự tùy hứng của nàng, một tiểu nữ tử vừa xinh đẹp động
lòng người như vậy, bất kỳ một nam nhân nào khi nghe được lời này cũng đều
không có cách nào nhẫn tâm đi trách phạt nàng.

Lơ đãng, Liệt Phong nhìn thấy được vẻ thưởng thức trên
gương mặt của Tĩnh Phi, đáy lòng không khỏi sinh ra ghen tỵ.

“Tây Môn Tĩnh Phi, mặc dù đệ có công báo tin, tuy nhiên lại
làm trễ nải công sự trẫm giao cho đệ, về tư, trẫm thưởng cho đệ ngàn lượng
hoàng kim, về công, trẫm phải phạt đệ quỳ thẳng tại đây hai canh giờ để suy
nghĩ lại hành động của mình, bãi giá hồi cung!”

Nói xong, Liệt Phong ôm kiều thê xoay người rời khỏi đây,
lúc gần đi, Cẩm Cẩm còn làm giận hướng hắn chớp chớp mắt: “Kết quả của tiểu
nhân!”

“Hoàng huynh… Hoàng huynh…”

Chương 72: Tư Xét Dân Tình (1)

Tây Môn Liệt Phong bận rộn công sự suốt một tháng, Mộ Cẩm
Cẩm kể từ ngày lén xuất cung sau lưng hắn, sau khi bị hắn mạnh mẽ xách trở về,
cô nàng này cũng đàng hoàng một thời gian ngắn không có gây thêm sóng gió gì nữa.

Rốt cục cũng xử lý xong mấy án lớn trước mắt, vào một buổi
tối Tây Môn Liệt Phong tìm hai bộ nam trang, tính toán lén đem tiểu thê tử của
hắn xuất cung đi tìm kích thích, Mộ Cẩm Cẩm mừng rỡ vỗ tay kêu to, giả trang
thành hai công tử tuấn tú một cao một thấp xuất hiện trên đường phố kinh thành,
Mộ Cẩm Cẩm trong tay nắm cây quạt còn giả dạng hình tượng của mấy vị công tử
phong lưu trên ti vi vừa đi vừa vẫy quạt ngâm thơ.

“Minh nguyệt khi nào có, nâng cốc hỏi thanh thiên, không
biết trên cung khuyết, ngày nay là năm nào…”

Mộ Cẩm Cẩm vừa đi, bộ dáng rất giống một thi sĩ, làm Tây
Môn Liệt Phong vừa buồn cười vừa tức giận, “Nàng lại đem thơ văn của vị cổ nhân
nào trộm thành kiệt tác của mình rồi?” Nữ nhân này cả ngày ghé vào lỗ tai hắn
nói đến từ thế kỷ hai mươi mốt, làm hại hắn không muốn tin nàng đến từ một… thời
đại khác tựa hồ cũng rất khó khăn, từ trước đến nay, Mộ Cẩm Cẩm tư tưởng khác
loại tác phong kinh hãi với thế tục, khiến cho Tây Môn Liệt Phong không khỏi cảm
khái duyên phận kỳ diệu, không nghĩ tới hắn lại có thể cùng người của thế kỷ
tương lai hai mươi mốt gắn kết quan hệ, nếu như không phải là chuyện lạ kia có
thật, chỉ có thể nói nữ nhân này sức tưởng tượng phong phú đến làm cho người ta
phải bội phục không nói lên lời.

“Chẳng lẽ thơ văn ta làm lại không ra gì hay sao?” Nam
nhân này làm sao có thể xem thường nàng như vậy.

Tây Môn Liệt Phong quăng cho nàng một nụ cười mười phần
quyến rũ, “Ta thà rằng tin tưởng trên thế giới có quỷ, cũng không tin Cẩm Nhi của
ta biết làm thơ.”

“Hừ! Chơi không tốt, mỗi lần cũng đều là cái dạng này, hại
người ta muốn nghĩ mơ mộng một chút cũng không được.” Cẩm Cẩm ba một tiếng đem
cây quạt mở trong tay gập lại sải bước đi thẳng về phía trước, nhưng là đi một
hồi lâu, nàng thế nhưng lại phát hiện cước bộ của Tây Môn Liệt Phong giống như
cách mình càng ngày càng xa, vừa quay đầu lại, mới nhìn tới trước cửa Di Hồng
viện, mấy cô nương trang điểm xinh đẹp đang quấn lấy lão công đẹp trai của nàng
đông sờ tây sờ, nhất thời, Cẩm Cẩm tức giận thoáng cái bốc lên đầu, nàng hùng hổ
tiêu sái đi tới trước cửa Di Hồng viện một tay nắm lấy lão công nàng lôi ra khỏi
đám nữ nhân ba hoa chích chòe kia

“Cút ngay, không cho phép các ngươi đụng vào nam nhân của
ta!”

“Ơ! Vị tiểu công tử này chẳng lẽ đoạn tay áo chi phích
(gay)?” Một nữ nhân mặc áo sa mỏng màu đỏ khuôn mặt cuốn rũ đưa khăn che trước
mặt, làm một bộ tư thái mập mờ, “Tiểu công tử, xem chàng mặt quan như ngọc, anh
khí bức người, làm sao lại có khuynh hướng mê thích nam nhân đâu?”

Chương 73: Tư Xét Dân Tình (2)

Mộ Cẩm Cẩm tựa hồ mới nhớ tới trang phục hiện tại của
mình là nam trang, điều này làm cho nàng vốn đang còn tức muốn chết đột nhiên
vung lên một bụ cười tà khí, vươn tay bé nhỏ ra, nàng tà mị nâng cằm của nữ tử
mặc hồng y.

“Tiểu nương tử, bổn đại gia không chỉ thích nam nhân, mà
ngay cả nữ nhân cũng thích a, bất quá bổn đại gia có một ham mê đặc thù, ví dụ
như thời điểm làm việc trên giường thích dùng một số vũ khí để gia tăng hiệu quả,
tỷ như cây nến a, roi da a, bàn ủi a và vân vân, mà thân thể của vị soái ca đằng
sau ta đây đối với loại ham mê này chỉ có thích hơn chứ không kém, nếu như mấy
vị tiểu nương tử nghĩ muốn thử một chút tư vị đau đớn này thì chúng ta có thể
cùng nhau thỏa mãn các nàng a…”

Cẩm Cẩm lời còn chưa nói hết, một đám cô nương trang điểm
xinh đẹp bị dọa sợ đến mức lập tức chạy ngay vào trong Di Hồng viện, phút cuối
cùng còn đem hai cánh cửa nặng nề dùng sức khép lại.

“Ha ha ha…”

Tây Môn Liệt Phong bị Mộ Cẩm Cẩm chọc cho cười lớn lên:
“Cẩm Nhi, trẫm… Ách, ta đã từng nói phương thức ghen của nàng rất đặc biệt hay
không?”

“Tây Môn Liệt Phong, ta cảnh cáo chàng, từ nay về sau,
không cho phép chàng đối tốt với các cô nương khác, không cho phép chàng cầm
tay các cô nương khác, cũng không cho phép chàng hôn lên mặt các cô nương khác,
dù sao ngoại trừ ta ra, ta không cho phép chàng đối với các cô nương khác nở một
nụ cười, nếu không…” Nàng cậy mạnh chống hai tay lên eo: “Ta liền hưu phu!”

“Lại tới nữa!” Tiểu nữ nhân trước mắt này thật đúng là
không phải điêu ngoa tùy hứng bình thường.

“Mặc kệ, ta muốn chàng phải đáp ứng ta!”

“Tốt, ta đáp ứng nàng!” Thật là không có biện pháp, gần
đây để dụ dỗ nha đầu này, hắn đã làm ra rất nhiều chuyện kinh hãi thế tục, mặc
dù hậu cung có vô số mĩ nhân, nhưng là trong mắt hắn bất cứ người nào cũng
không đánh đổ được vị trí của Cẩm Nhi trong đáy lòng hắn, cho dù sau này muốn
chỉ cưng chiều một mình nàng cũng không có gì là bất ngờ cả.

Hắn đột nhiên chặn ngang ôm lấy nàng, tung người nhảy,
hai người thoáng cái bay lên mái nhà, Mộ Cẩm Cẩm vừa nãy còn đang hăng hái thực
hiện chương trình giáo huấn phu thì cảm giác trước mắt đột nhiên biến đổi, mình
cùng Tây Môn Liệt Phong đã bay đến trên nóc nhà rồi.

“Trời ạ! Chàng có khinh công nga?” Oa oa oa! Nàng sùng
bái võ lâm cao thủ, trong suy nghĩ luôn mê thích các vị đại hiệp.

“Thuở nhỏ ta có cùng sư phụ tập võ, khinh công đối với ta
mà nói đã sớm là chuyện quá dễ dàng quen thuộc, huống chi Cẩm Nhi của ta không
phải vẫn luôn miệng nói muốn thể nghiệm cảm giác làm nữ hiệp một chút ư, hôm
nay ta liền dẫn nàng đi chơi đủ.”

Vừa nói, hắn vừa ôm chặt eo của nàng, bay về phía bên
trái, tay phải hạ xuống, Mộ Cẩm Cẩm ở trong lồng ngực của hắn thật là vừa giật
mình vừa kích thích, khi hai người bay đến một nóc nhà của tràng viện xa hoa, Mộ
Cẩm Cẩm mắt chuyển đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ trong phòng
đi ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3