Lão bà điêu ngoa của trẫm - Chương 062 - 067
Chương
62: Đứng Thẳng Lĩnh Chỉ Trong Đại Điện (4)
Nam nhân kia
toàn thân cũng tràn đấy sức hấp dẫn, hắn quả nhiên là một tên khêu gợi mê người!
Nói sau khi
lâm triều xong thì trở về tẩm cung, nhưng là chờ đến khi mặt trời lên cao ba
sào, tên Tây Môn Liệt Phong chết tiệt kia còn chưa có quay trở lại, làm hại Mộ
Cẩm Cẩm lại thật giống như ngu ngốc, ngây ngây ngơ ngơ ngồi trên giường đợi chờ
sự sủng hạnh của hắn.
Gần buổi
trưa, nàng gọi Thu Nguyệt thay quần áo giúp nàng, mặc một bộ áo váy tơ lụa màu
trắng khoan khoái nhẹ nhàng, Cẩm Cẩm quyết định một người đi ra ngoài tìm chút
việc vui, mùa hè gió thổi vi vu, thời tiết thật tốt để chơi thả diều, nàng tìm
một cuộn dây cùng ít giấy trắng, tự mình làm một chiếc diều hình con chim.
Thu Nguyệt
miệng rộng từ đầu đến cuối không ngừng lải nhải bị nàng phân đi làm việc, vừa
dài dòng ca thán nàng thân là hoàng hậu, hoạt động như vậy là không đúng quy củ
không hợp lễ tiết, từ nay trong hậu cung phải tận lực bỏ được thì cố bỏ, phải
ra dáng một vị chủ mẫu, vô luận như thế nào cũng phải nên chững chạc một chút.
“Ba!” Thu
Nguyệt đang ở một bên liên miên nói hết sức, con diều đã được Mộ Cẩm Cẩm làm được
một nửa vì dùng quá mức mà cánh diều liền gãy làm đôi.
“Đều tại việc
tốt ngươi gây ra, nói lăng dài dòng văn tự hại người khác đến giấy cũng làm
không xong…”
“Hoàng hậu…”
“Cẩu nô tài,
ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, ngươi rốt cuộc có hay không
dùng đầu suy nghĩ?” Đang trong lúc Mộ Cẩm Cẩm cùng Thu Nguyệt nói chuyện, cách
đó không xa, truyền đến một tiếng nũng nịu kinh người, hai người đồng thời theo
tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trong một trương đình cách đó không xa, Nguyệt quý
phi luôn luôn kiêu căng vung bàn tay lên, ba một chưởng tát thật mạnh trên mặt
tiểu thái giám.
Tiểu thái
giám bị đánh sợ hãi vội vàng quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, “Nguyệt quý
phi tha mạng, nô tài lần sau không dám nữa.”
“Loại cẩu nô
tài như ngươi thì sao nhớ lâu được cái gì, phải phạt thật nặng, người đâu, đem
hắn xuống đánh tám mươi đại bản cho bổn cung…”
“Nguyệt quý
phi tha mạng a…”
Sau tiếng hô
tiểu thái giám quỳ trên mặt đất bị mấy người vây quanh kéo đi, thấy thế, Mộ Cẩm
Cẩm không nhịn được xông lên xuất to một tiếng “Dừng tay!”
Sau khi nhìn
thấy nàng, chúng thái giám cùng cung nữ bị làm cho sợ đến quỳ xuống đầy đất,
trong miệng không ngừng hô to: “Hoàng hậu nương nương cát tường.”
Nguyệt quý
phi lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ sau khi nhìn thấy Mộ Cẩm Cẩm, trên khuôn mặt
xinh đẹp hiện ra mấy phần tức giận, “Nga, nguyên lai là Hoàng hậu nương nương mới
nhậm chức của Dạ Sát hoàng triều chúng ta a, có câu nói thật đúng, Ma Tước cũng
có thể biến thành Phượng Hoàng, không biết những lời này có phải hay không hình
dung rõ nhất về hoàng hậu nương nương?”
“Nguyệt quý
phi, ta nghĩ ngươi nên biết hiện tại không giống ngày xưa, bây giờ ta đã được
hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng trở thành hoàng hậu của Dạ Sát hoàng triều, thấy
bổn cung ngươi vì sao lại không quỳ?” Hừ! Có oán báo oán, có thù báo thù, Chu
Liên Nguyệt, ngươi ban đầu đối với Mộ Cẩm Cẩm ta bất nhân, bây giờ cũng đừng
trách ta đối vơi ngươi bất nghĩa.
Chương
63: Đứng Thẳng Lĩnh Chỉ Trên Đại Điện (5)
Nhìn nàng
bày ra chức vị hoàng hậu, Chu Liên Nguyệt sắc mặt có chút khó coi, nàng giả vờ
nghiêng thân thể một chút, không tình nguyện nói: “Hoàng hậu nương nương cát tường.”
“Nguyệt quý
phi, chẳng lẽ lễ nghi trong cung đình không ai dạy ngươi ư, thấy chính cung
nương nương, ngay cả đầu gối cũng không khụy xuống một chút sao?”
Nghe được
câu này, tuy trong lòng rất là bất mãn, nhưng Chu Liên Nguyệt cũng ép mình nhất
định phải nhẫn, cong hai chân, Chu Liên Nguyệt không tình nguyện biết điều một
chút hành lễ quỳ trên mặt đất.
Mộ Cẩm Cẩm
không nhịn được trộm cười một tiếng, “Khụ Khụ!” Nàng vừa làm bộ khuôn mặt nhỏ
nhắn uy nghiêm lạnh lùng lại, “Người đâu, đi đem cho bổn cung một cái ghế tới
đây.”
Vừa ra lênh
xuống xong, tiểu thái giám liền vội vàng đem một cái ghế đến, Mộ Cẩm Cẩm đặt
mông ngồi trên ghế hướng Chu Liên Nguyệt đang quỳ tại chính dưới chân mình
dương dương tự đắc nghênh cằm, “Bổn cung đột nhiên cảm thấy chân có chút đau nhức,
Nguyệt quý phi, tới đây đấm bóp chân cho bổn cung.”
“Ngươi…”
“Làm sao, chẳng
lẽ Nguyệt quý phi lại có can đảm dám kháng chỉ bất tuân sao?”
“Nô tì không
dám!” Vừa muốn đứng dạy, Mộ Cẩm Cẩm liền vung tay lên dừng lại động tác của
nàng.
“Bổn cung có
thói quen tương đối muốn người khác quỳ xuống xoa bóp chân cho bổn cung.” Hừ hừ!
Ngươi ban đầu đối đãi với Mộ Cẩm Cẩm ngu ngốc kia như thế nào, hôm nay ta liền
muốn ngươi từ từ mà nếm trải tư vị giống như thế.
Chu Liên
Nguyệt bị làm cho tức chết nhưng vẫn cố nín nhịn quỳ bò đến trước mặt Mộ Cẩm Cẩm,
giơ hai tay lên, nhẹ nhàng xoa bóp trên đùi Mộ Cẩm Cẩm.
Được hầu hạ
rất thoải mái Mộ Cẩm Cẩm hướng cung nữ thái giám quỳ đầy đất giương tay lên, “Tất
cả mọi người hãy bình thân, còn có tiểu thái giám sắp bị mang ra đánh kia, bổn
cung liền miễn cho ngươi tám mươi đại bản.”
“Tạ ơn hoàng
hậu nương nương.” Tiểu thái giám cảm động đến suýt nữa thì lệ nóng tuôn trào.
Quay đầu lại,
Cẩm Cẩm liền thấy trên đầu Chu Liên Nguyệt có cắm một cây trâm nghe nói là lễ vật
quốc vương Đông Tấn dâng tặng, chỉ cần nghĩ đến đây là đồ Tây môn Liệt Phong cấp
cho nàng, trong lòng nàng tự nhiên thấy không thoải mái tới cực điểm.
Tay nhỏ khẽ
vung lên, trâm ngọc trên đầu Chu Liên Nguyệt liền dễ dàng hạ xuống đặt trong
lòng bàn tay nàng, “Vật này nhìn qua cũng không thấy có gì đặc biệt, kiểu dáng
cũng có vẻ quê mùa, người làm cũng không đủ tinh xảo, ai nha…”
Cẩm Cẩm cố ý
để tay nhỏ nghiêng một cái, cây trâm ngọc kia liền rơi xuống mặt đất gẫy thành
hai nửa.
“Ngươi…”
Chu Liên
Nguyệt vừa muốn nổi giận thì Mộ Cẩm Cẩm chuyên chọc người kia liền dâng lên một
nụ cười xấu xa, “Ý không tốt nha, bổn cung vừa mới run tay một chút, cho nên
làm hỏng trâm ngọc của ngươi, thật là xin lỗi a.”
Chương
64: Đứng Thẳng Lĩnh Chỉ Trong Đại Điện (6)
“Mộ Cẩm Cẩm,
ngươi căn bản là cố ý.” Rốt cuộc không thể nhịn được nữa Chu Liên Nguyệt tức giận
đứng lên, “Ta muốn đến nói cho hoàng thường biết ngươi khi dễ ta.”
Mộ Cẩm Cẩm
hai chân vắt chéo ngồi trên ghế khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh lẽo, “Tốt, ngươi đi nói
đi, bất quá, ngươi dám can đảm làm trò trước mặt mọi người gọi thẳng tên của bổn
cung, chỉ bằng vào tội này, bổn cung cũng đã có thể phán ngươi tội phạm thượng,
người đâu, đem Nguyệt quý phi đè ra cho bổn cung, vả miệng mười cái!”
“Ngươi…
Ngươi dám đánh ta?” Chu Liên Nguyệt không thể tin nàng lại có lá gan này, “Phụ
thân ta là tể tướng đương triều, ở trong hậu cung này...”
“Làm cho
nàng im lặng, đè xuống đánh thật mạnh cho ta!” Ra lệnh một tiếng, khiến thái
giám xung quanh một phen sợ hãi, ngay cả Thu Nguyệt cũng bị dọa gần chết.
“Nơi này xảy
ra chuyện gì?” Vào đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một đạo thanh âm khiến cho
mọi người lại một lần nữa sợ đến quỳ phục đầy đất.
“Hoàng thượng…”
Tây Môn Liệt
Phong mới vừa xử lý xong triều chính liền vội vàng muốn mau trở về tẩm cung để
hôn ái phi của hắn, nhưng là không nghĩ tới thái giám trong cung lại nói cho hắn
biết hoàng hậu ra ngoài đi chơi, đúng là nữ nhân không thành thật, hắn mới vừa
rời đi một hồi, nàng liền gây chuyện sinh sự, nhìn qua Chu Liên Nguyệt đứng một
bên cùng với Mộ Cẩm Cẩm ngồi ở trên ghế làm một bộ lưu manh giống như Đại vương
trên núi, hắn biết ngay nha đầu này nhất định là thấy Nguyệt quý phi không vừa
mắt.
“Hoàng thượng…
Hoàng thượng người phải làm chủ cho nô tì a.” Thấy Tây Môn Liệt Phong, Chu Liên
Nguyệt vốn là đang hung giữ như ba ba thoáng cái bổ nhào đến quỳ dưới chân hắn,
“Hoàng hậu nương nương có chủ tâm gây khó khăn cho nô tì, còn muốn nô tỳ xoa
bóp đấm chân cho nàng, không chỉ như vậy, hoàng hậu còn cố ý làm rơi vỡ trâm ngọc
hoàng thượng ban cho nô tì, hoàng thượng a, nô tỳ thật sự không thể chịu đựng
được nữa mới nói lại nàng vài câu, không nghĩ tới… Hoàng hậu liền sai thái giám
đánh vào mông nô tì…”
“Cẩm Nhi,
nàng đừng có tùy hứng như vậy được không?”
“Ba!” Mộ Cẩm
Cẩm đem trâm ngọc trên đầu mình dùng sức ném trên mặt đất, “Nguyệt quý phi,
trâm ngọc đó hoàng thượng đưa cho ngươi, trâm ngọc này của ta cũng là hoàng thượng
đưa cho ta, ta đã làm hư của ngươi, bây giờ ta liền lấy lại công bằng cho
ngươi, như vậy ngươi vui vẻ rồi chứ?”
“Cẩm Nhi…”
“Hừ! Ngôi vị
hoàng hậu này ta không làm nữa, ngay cả tư cách quản giáo một phi tần phạm thượng
mình cũng không có, ta còn làm cái rắm gì nha, Tây Môn Liệt Phong, đi, chúng ta
trở về làm thủ tục hưu phu, Mộ Cẩm Cẩm ta quyết định xuất cung làm nữ hiệp đi
hành hiệp trượng nghĩa…”
Chương
65: Đứng Thẳng Lĩnh Chỉ Trong Đại Điện (7)
Hưu phu?
Mọi người bị
tiểu hoàng hậu trước mặt nói năng to gan này mà sợ hết hồn, nàng lại có lá gan
bỏ hoàng thượng.
Mà Tây Môn
Liệt Phong chỉ đem tính tình của nàng thành tùy hứng mà đối đãi, “Trẫm khi nào
thì nói nàng không có quyền lợi quản giáo tần phi nhỉ?”
“Nguyệt quý
phi này mắc tội phạm thượng, nàng còn uy hiếp ta nói cha nàng là tể tướng đương
triều, nếu như ta dám đắc tội nàng, nàng từ nay về sau sẽ cho ta đẹp mắt, mười
mấy thái giám cung nữ ở đây cũng đều nghe được rõ ràng từng câu từng chữ, thân
là hoàng hậu, chẳng lẽ ta còn phải nhìn sắc mặt của một quý phi nho nhỏ mà sống
sao? Nếu như ngôi vị hoàng hậu này ta làm lại phải nhận nhiều uất ức như vậy
thì ta còn làm có tác dụng gì?”
“Cẩm Nhi…”
“Hưu phu! Ta
muốn hưu phu…”
Vừa nói,
nàng vừa kéo cánh tay Tây Môn Liệt Phong hướng về phía điện Dưỡng Tâm mà đi,
Tây Môn Liệt Phong bị làm cho một phen hoảng loạn, vội vàng đem thân hình nhỏ
bé của nàng ôm vào trong ngực của mình, hắn căm tức nhìn Nguyệt quý phi quỳ
trên mặt đất: “Còn không mau qua đây nhận lỗi với hoàng hậu?”
“Nhưng là
hoàng thượng…” Chu Liên Nguyệt hoàn toàn bị tràng diện này làm cho sợ ngây người.
“Nguyệt quý
phi, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao?”
“Thần… Nô tì
không dám!” Khiếp sợ trước uy nghiêm của Tây Môn Liệt Phong, Chu Liên Nguyệt
không tình nguyện quỳ đến trước mặt Mộ Cẩm Cẩm dập đầu nói: “Hoàng hậu nương
nương, nô tì cả gan làm loạn chọc giận tới hoàng hậu, xin hoàng hậu khoan
dung!”
Núp ở trong
lòng Tây Môn Liệt Phong, Mộ Cẩm Cẩm cười trộm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
vẫn cố ý làm ra vẻ băng thanh lạnh lùng, “Được rồi, nhìn ngươi nói xin lỗi coi
như cũng thành khẩn, bổn cung liền quyết định tha cho ngươi một lần, bất quá tội
lớn có thể miễn nhưng tội nhỏ thì khó thoát, mười bạt tai có thể tạm thời giữ lại,
bổn cung liền đổi phạt ngươi quỳ ở chỗ này hai canh giờ ngẫm nghĩ lại hành vi của
mình, sau khi trở lại tẩm cung chép năm vạn chữ ‘Thiên phụ đức’ cho bổn cung.”
“Hoàng thượng…”
Chu Liên Nguyệt vừa nghe đến mình bị phạt, lại lần nữa đem ánh mắt cầu cứu nhìn
về phía Tây Môn Liệt Phong.
Một tay nhẹ
nhàng chống đỡ cái trán, Tây Môn Liệt Phong giả bộ ngu không nghe thấy, ai! Nữ
nhân hậu cung càng nhiều, thật đúng là càng làm cho người ta hao tổn tinh thần,
hết lần này tới lần khác hắn lại đi cưới một lão bà là bình dấm cực to khiến
cho người ta không thể chịu được.
“Làm sao? Chẳng
lẽ Nguyệt quý phi đối với hình phạt của bổn cung tỏ vẻ bất mãn sao?” Hừ! Nếu
như Tây Môn Liệt Phong dám cầu tình cho Chu Liên Nguyệt này, nàng liền quyết định
thật sự hưu phu cho hắn xem.
“Nô tì không
dám!”
“Nếu không
dám, liền biết điều một chút quỳ ở chỗ này chịu phạt, Thu Nguyệt, đứng đây canh
cho bổn cung, ít một canh giờ liền đánh một trăm gậy, ít một chữ ‘Thiên phụ đức’
thì đánh hai trăm gậy, nàng mà dám ở sau lưng mắng bổn cung một câu để truyền
được đến lỗ tai của ta, ta sẽ đem nàng nhốt vào lãnh cung bỏ đói ba ngày ba
đêm.”
Chương
66: Bực Mình (1)
“Nô nô nô…
Nô tỳ lĩnh chỉ.” Thu Nguyệt sợ gần chết, trời ạ! Chủ tử của nàng thật là lợi hại
nha.
“Liệt Phong,
chúng ta đi thôi.” Mắng đã nghiền Mộ Cẩm Cẩm hôn cánh tay Tây Môn Liệt Phong một
cái, nhẹ nhàng cười chuyển hướng đi về tẩm cung.
“Tốt, vừa
lúc trẫm hiện tại rất có tâm tình, nếu tối hôm qua không để cho Cẩm Nhi nàng hưởng
thụ được vui vẻ chân chính, như vậy hôm nay trẫm sẽ nhất định ở lại đến bù lại
đủ cho nàng.”
“Uy, lời như
thế làm sao có thể tùy tiện nói lung tung, chàng thật chán chết a…”
Hai người một
bên đánh một bên náo rời đi nơi đây, mà Chu Liên Nguyệt chật vật quỳ trên mặt đất
thì lộ ra vẻ mặt oán giận.
Mộ Cẩm Cẩm!
Sớm muộn gì
cũng có một ngày, ta nhất định làm cho ngươi rơi vào trong tay ủa ta, hừ! Đến
khi đó, xem ta như thế nào đùa chơi chết ngươi.
Trăm triệu lần
không nghĩ tới, Tây Môn Liệt Phong lại đề nghị muốn cho nàng đi học nữ công!
Nữ tử thời cổ
đại chẳng những không những không có địa vị, hơn nữa còn phải đi học tập thêu
thùa đan lát nhàm chán này, không biết tên khốn Tây Môn Liệt Phong rốt cuộc
nghe người nào gièm pha, ngày hôm qua sau khi trở lại tẩm cung, ba lắm ba lăm
yêu cầu nàng nhất định trong vòng một tháng phải thêu cho hắn một cái khăn tay
hình đôi uyên ương, nếu không sẽ cho nàng đẹp mặt!
Mà người nam
nhân kia, sau đó thì đi chiếu cố chuyện trong triều, thậm chí có lúc ngay cả tẩm
cung cũng không trở về.
Mộ Cẩm Cẩm bị
lạnh nhạt gần ba ngày, rốt cuộc nhịn không được trộm một khoản bạc nhỏ quyết định
xuất cung một lần nữa gặp người thân quen.
Dù sao Tây
Môn Liệt Phong ngày ngày chiếu cố, loay hoay căn bản không có thời gian để ý đến
nàng, cũng vừa tốt nàng sẽ mượn cơ hội này ra ngoài đi chơi, sau đại lễ diễu
hành ngoài phố lần trước, đối với thế giới bên ngoài càng thêm hứng thú, lần
này, nàng thay một thân nam trang, trộm lệnh bài xuất cung của Tây Môn Liệt
Phong, biến mình thành một bộ dáng công tử phú gia quang minh chính đại chạy ra
hoàng cung.
Thật là
không nhìn không biết, sau khi nhìn rồi liền thấy giật mình a!
Hoàng triều
Dạ Sát xa xa so sánh với trong tưởng tượng của nàng càng thêm mỹ lệ giàu có, đường
phố trơn bóng ngăn nắp, các loại lầu các kiến trúc xinh đẹp, đường phố hai bên
bán các loại đồ chơi nhỏ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có vài tạp kỹ biểu diễn, còn có
làm xiếc, phía ngoài quả nhiên so sánh với bên trong hoàng cung chơi càng vui
hơn.
Mộ Cẩm Cẩm
nhìn giống như một tiểu hài tử chưa từng ra khỏi nhà, đông sờ sờ, tây đụng đụng,
gặt phải chuyện vui đùa, trực tiếp phất tay hạ bạc thu mua, dù sao lão công
nàng cũng là hoàng thượng, một người tiền, hoàng kim dắt đầy người a!
Chương
67: Bực Mình (2)
“Phanh!”
Đang trong thời điểm Mộ Cẩm Cẩm một bên du ngoạn một bên xem náo nhiệt, đột
nhiên có một người xô mạnh khiến nàng ngã xuống, toàn thân đau xót Cẩm Cẩm khẽ
kêu một tiếng, ngẩng đầu, lại là một thằng bé trai tuổi không lớn lắm.
“Uy! Ngươi
đi không mang theo mắt a?”
“Thật xin lỗi
thật xin lỗi!” Đối phương liên tục cúi người gật đầu.
Nhìn thằng
bé trước mặt bộ dáng vô cùng khẩn trương, Cẩm Cẩm mắt to vừa chuyển, trong đầu
lập tức hiện lên tràng diện tên móc túi trộm đồ, ghê tởm! Cái tiểu tử này nó
không phải là…
Thời điểm
đáy lòng đang nghi ngờ, nàng cảm giác ống tay áo mình đang bị sờ loạn, nàng
theo bản năng bảo vệ ngân lượng trong tay áo, hừ hừ! Muốn chơi chiêu này với
nàng, Mộ Cẩm Cẩm nàng là người dễ chơi sao?
Nhưng là thằng
bé trai trước mắt lực đạo lớn hơn mười phần, nó dùng sức đẩy, Mộ Cẩm Cẩm liền
ngửa đầu té về phía sau, ngân lượng giấu trong tay áo rơi đầy đất, thằng bé
trai nhanh chóng nhặt lên, xoay người chạy trốn về phía ngược lại, Mộ Cẩm Cẩm
tay mắt lanh lẹ bắt được cổ chân của thằng bé…
“Ngươi đứng
lại đó cho ta…”
Đang trong
lúc Cẩm Cẩm ra sức phản kháng, trên mặt đường đột nhiên xuất hiện một đám khất
cái nam tử đem nàng bao bọc vây quanh.
Ông trời!
Nàng nàng nàng… Sẽ không phải là gặp được Lão đại cái bang chứ?
“Tiểu tử thối,
nếu như ngươi còn muốn lưu lại cái mạng sống của mình, thì đừng ngăn cản lão
gia phát tài, nếu không…”
Một thanh trường
kiếm thẳng tắp hướng về phía trước khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Cũng đừng
trách lão gia đây đối với ngươi không khách khí!”
“Bọn khốn
khiếp các người thật là to gan, không còn coi vương pháp ra gì, dám cướp bóc bạc
của đại gia…” Mộ Cẩm Cẩm đang tiếp tục muốn nói thì đã thấy chuôi kiếm thẳng tắp
hướng cổ họng nàng đâm tới, hù dọa nàng nhắm chặt hai mắt lại, “Khốn khiếp khốn
khiếp, nếu như các người muốn làm thịt ta, cho dù xuống địa ngục, ta cũng sẽ biến
thành cô hồn dã quỷ đi theo ám các người sống không bằng chết…”
“Phanh!”
Bên tai đột
nhiên xuất hiện thanh âm kim khí rơi xuống đất, tiếp theo, tiếng một trận đánh
nhau cùng tiếng kêu đau không dứt bên tai, Cẩm Cẩm len lén mở mắt, chỉ thấy một
bạch y nam tử (nam tử mặc trang phục màu trắng) thân thủ nhanh nhẹn đánh đám khất
cái đã tính toán vây công nàng ngã hết xuống đất, không bao lâu, một đám thị vệ
mặc quan phục từ xa chạy gần tới.
“Tiểu vương
gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin tiểu vương gia trách phạt…”
Bạch y nam tử
ưu nhã vỗ vỗ ống tay áo, “Đem hết những kẻ trộm này bắt lại đưa đến quan phủ điều
tra cho bổn vương.”
Mấy tên khất
cái bị đánh vừa nghe đến thân phận của đối phương đả thương mìn là tiểu vương
gia, bị làm cho sợ hãi rốt rít quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đáng tiếc kết quả
cuối cùng bọn họ vẫn bị thi vệ thẳng tay bắt về quan phủ.