Mắt trái - Chương 43

CHƯƠNG
43

Yêu thương, ngọt ngào như kẹo.

Diệu Diệu ngỡ rằng hai người dù thay đổi mối quan hệ
thì rất nhiều cảm giác cũng sẽ không đổi, nhàm chán đến độ có thể đi ngay vào
trạng thái vợ chồng già được! Dù sao cả hai đã quá thân thiết.

Nhưng hóa ra không phải thế.

Vì tối qua, anh cố ý bắt cô ngồi lên đùi, bắt cô dựa
vào anh, trong thời gian xây đắp tình cảm này, cô lại dựa vào anh mà mơ mơ màng
màng ngủ thiếp đi.

Đêm nay, một mùi hương thanh tân của sữa tắm nam cứ
phảng phất, quấn quýt bên cô.

Nhưng khi ngửi thấy mùi hương đó, cô nhận ra bản
thân thực ra cũng rất nhung nhớ, hoặc nên nói là, cô thích cảm giác hai người lại
ở sát bên nhau.

Chẳng qua chỉ mấy đêm, mà đã tạo thành một thói
quen.

Mấy hôm trước, anh bất chợt xa cách khiến cô rất đau
lòng.

Con một, quả nhiên trong xương tủy là sự cô đơn, một
khi đã có cảm giác có thể nương tựa vào nhau thì không cách nào xóa bỏ được.

Sáng sớm, mới mở mắt ra, cô đã nhìn thấy gương mặt đẹp
của Bạch Lập Nhân.

Gương mặt say ngủ dựa vào ghế sofa kia, có những đường
nét vô cùng cương nghị, qua một đêm, quần áo đã nhăn nhúm, nút áo bung ra vài
cái, để lộ lồng ngực có thể gọi là trắng trẻo, sạch sẽ.

Lồng ngực anh phập phồng lên xuống theo giấc ngủ
say, gương mặt đã lún phún râu hơi xanh, cánh tay phải chắc nịch gác lên sofa
nhưng vẫn tạo ra một hình tượng ngạo mạn.

Còn cô giống như một đứa trẻ đang co tròn, gác lên
đùi anh, bóng hai người nhập vào nhau có một sự thân thiết và ngọt ngào khó tả.

Anh vẫn chưa tỉnh, cô không dám vội đứng lên gọi anh
dậy, mà tiếp tục gối lên đùi anh, bất động.

Đây là thói quen khi làm “người”.

Thế là, trong thời gian nhàm chán đó, cô bắt đầu nhớ
kỹ lại những lời anh nói tối qua, cuối cùng là thái độ của anh.

Rồi ngu ngơ khẽ cười thành tiếng.

Cảm giác hạnh phúc trong lòng chợt tràn đầy.

Thực ra rất nhiều việc, cô khá ngô nghê, nhưng không
có nghĩa là cô không biết suy nghĩ.

Người đàn ông này một khi đã quyết định yêu, thì sẽ
ra sức giành lấy chủ quyền.

Thực ra, cô khá là dễ tính, chỉ cần sau này anh
không làm chuyện quá đáng, có thể nhường nhịn, có thể chiều chuộng, thì cô
không thấy vấn đề gì.

Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, trong tích tắc lại
cảm thấy mọi thứ quá không chân thực, cứ như một giấc mơ.

Bạn bè thân thiết bao năm rồi, mà lại có ngày quan hệ
trở nên khác như vậy.

Thật sự, rất thú vị.

Bạch Lập Nhân đúng lúc đó cũng mở mắt, nhìn vào mắt
cô.

Nam nữ chính ở bên nhau cả đêm bây giờ mới bắt đầu cảm
thấy cảm giác ngượng ngùng khi quan hệ đã thay đổi.

Sắc mặt anh và cô đều trở nên thiếu tự nhiên.

“Chào buổi sáng”, anh lên tiếng chào cô trước.

“Vâng!”, cô vội vàng bò dậy, suy nghĩ đầu tiên là chỉ
muốn lao ngay vào nhà vệ sinh, xem xem tóc mình có rối như tổ quạ không, để đỡ
phải ảnh hưởng tới hình tượng xinh đẹp xưa nay của mình trong mắt anh.

Hóa ra khi mới hẹn hò, cảm giác yêu vẻ đẹp quan trọng
đến mức vẫn không hề phai nhạt cho dù đã từng là bạn bè thân đi chăng nữa.

Nhưng giữa chừng, khi định thần lại mới nhận ra,
linh hồn mãi mãi sẽ không mất đi hình tượng.

Phát hiện đó khiến cô rất đau buồn.

Nếu có thể mất đi thì hay biết mấy...

Anh thong thả đi qua người cô, đánh răng rửa mặt
xong, lúc quay trở ra, đã ăn mặc gọn gàng, râu cũng cạo sạch sẽ.

“Chào buổi sáng”, vô duyên vô cớ, anh lại chào cô.

Ngước lên, cô đang định đáp lại anh, ai ngờ đâu, anh
đã ôm mặt cô, áp sát lại.

Bây giờ, hơi thở thơm mát, rất phù hợp làm một chuyện.

Chuyện mà mọi cặp tình nhân đều nên làm.

Rèm mi anh chạm vào mặt cô, sống mũi thẳng của anh đụng
vào mũi cô, nhưng những điều này có hề gì, không ngăn cản được anh đang rất muốn
làm một việc...

Không báo trước, anh hôn lên môi cô, động tác có
chút lóng ngóng, môi anh áp lên môi cô như thăm dò. Toàn bộ quá trình, anh đều
nhắm mắt, còn cô, lúc mới đầu còn mở to mắt, rồi từ từ, cô cũng nhắm mắt lại.

Không nên có cảm giác, không thể có cảm giác, nhưng
không biết vì sao, nụ hôn nóng bỏng của anh khiến chân cô run lẩy bẩy, như sắp
mềm nhũn ra.

Nụ hôn ấy kéo dài đến mấy phút, anh mới thở gấp, từ
từ lùi ra.

Anh có cảm giác, không phải chỉ là hôn không khí.

Chỉ cần trong tim có cảm giác thì lúc hôn nghĩ tới
môi cô, răng cô, lưỡi cô, thế thì hơi ấm đôi môi sẽ tồn tại thực sự.

Anh biết, đây là cảm giác tồn tại sinh ra từ ảo giác
trong lòng, nhưng anh không màng quan tâm.

Diệu Diệu đờ đẫn sờ môi mình.

Cô muốn ôm anh, rất muốn rất muốn.

Cô muốn hôn trả lại anh, rất muốn rất muốn.

Cô rất muốn... thuận theo những gì anh muốn.

Không phải chỉ mới thích anh một chút thôi sao? Tại
sao lúc anh hôn cô, cảm giác đó lại mạnh mẽ tới mức tim cũng run rẩy?

Tiến độ tình yêu của họ thật là quá nhanh, quá
nhanh.

“Xin lỗi...”, bỗng cô cúi gằm mặt, buồn bã nói.

Cô là một người bạn gái không đủ tiêu chuẩn, những
điều mà cô gái khác có thể cho anh thì cô vẫn không làm được. Cô bắt đầu có một
ham muốn mãnh liệt hơn cả lúc học cách cảm nhận thức ăn lúc đầu, chí ít là cô
có thể cho anh một nụ hôn thực sự.

Thấy vẻ mặt cô, anh đã biết cô không vui điều gì, lại
nhớ đến vấn đề mà tối qua còn chưa kịp thảo luận, thế là vẻ mặt anh tỏ ra ngượng
nghịu, hỏi cô, “Khụ... tối qua em nói...”.

Bạn trai nói thế nên cô ngước lên nhìn anh vẻ thắc mắc.

Tối qua cô nói quá nhiều, không biết bây giờ anh muốn
nhắc vấn đề nào. Ở một mặt nào đó, cô đã là bạn gái không đạt chuẩn, đành bù đắp
bằng cách chu đáo, ngoan ngoãn.

“Em nói, không cần trực tiếp... dùng hai tay... cũng
được?” Thực ra anh không hề muốn nói đến chuyện này chút nào.

Mối quan hệ nào đó của nam nữ chắc là sẽ tự nhiên mà
nảy sinh, lấy ra để nói thì thật ngượng quá!

Nhưng mà tình hình của họ lại quá đặc biệt, những vấn
đề này đều phải đối mặt!

Ngay cả phần cổ của cô cũng bắt đầu đỏ bừng.

Và cả cảm giác lúng túng nặng nề.

Nhớ lại những lời linh tinh của mẹ trước kia, rồi
liên tưởng tới tình hình hiện nay...

Một màn xxx trần trụi.

“Chắc là... đúng...”, cô cúi đầu, xấu hổ muốn chết.

Sao cô lại vô duyên vô cớ nhớ đến cảnh anh thoát y
hôm đó, hơn nữa lại cảm thấy... thật là ngon lành!

“Nói thực anh chưa từng làm chuyện đó, anh cũng
không biết phải bắt đầu thế nào”, dù ngượng nghịu thì anh cũng đành nói thật nỗi
khó khăn của mình.

Cô ngẫm nghĩ, cũng đoán ra.

Cô cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông
bình thường lạnh lùng như thế, lại một mình trải qua “lễ lao động”.

Hơn nữa...

“Người ta thường nói... lần đầu tiên của đàn ông...
không dâng hiến cho tay... tay trái, thì cũng là tay phải... Em nghĩ chắc là rất
dễ thôi...” Rất khó nhọc, cô mới nói ra được như tự an ủi.

Trước kia cô cũng nghi ngại như vậy, mới nghĩ là đồng
tử tinh nhất định phải cần nam nữ xxx mới được.

Nếu không thì đàn ông thật sự có quá nhiều “cơ hội”
mất đi lần đầu mà.

Cô vừa nói xong, sắc mặt anh vụt thay đổi.

Xanh, rồi trắng, cảm giác như cách nói của cô thật tục
tĩu, khiến người ta khó chịu.

“Chắc anh không... hoặc là...”, Diệu Diệu mở to mắt,
“Di... di...?”. Còn một chữ mà cô không nói được.

Di tinh.

Đây là hiện tượng rất bình thường do chính mình tạo
ra mà sách giáo khoa nói.

Cô chỉ mới nói tới chữ “di” mà mặt anh đã ngượng tới
độ tái xanh, “Chúng ta có thể đừng nói đến chủ đề này không?”.

Quay lưng đi, phớt lờ cô.

Dù sao anh đã hối hận khi nhắc tới chuyện này.

“Bạch Lập Nhân, anh đừng làm em sợ, anh có ổn
không?”, nếu “không ổn” thì anh cũng trong sáng tới mức đáng sợ rồi!

Quả nhiên người kỳ cục thật là vô địch, ngay cả “mộng
xuân” cũng bị đạo đức khống chế?

Anh quay lại, nheo mắt cảnh cáo.

Không dâng hiến lần đầu cho tay phải hay tay trái,
hoặc cho tấm drap giường, như thế là rất bất bình thường à? Một trăm người có một
trăm cách sống, thế này đã bị xem là khác biệt?

Lại còn hỏi anh rốt cuộc có ổn không? Khốn kiếp, anh
bị sỉ nhục!

Bị anh trừng mắt hung dữ, cô lúng túng, lí nhí nói,
“Đừng thế mà, người ta cũng chỉ suy đoán theo lệ thường thôi”.

Suy đoán theo lệ thường? Nên lệ thường là, đáng đời
anh bị xem là trai bất lực?

Mới sáng sớm, mới thấy hạnh phúc dâng lên, anh đã bị
cô chọc cho tức chết, không chịu nổi, anh quát, “Anh rất bình thường, mỗi sáng
đều ‘chào cờ’!”.

“Chào cờ”?

Diệu Diệu mất tới nửa phút mới hiểu ra “thuật ngữ
chuyên ngành” đó, nhưng cô lại theo bản năng ngước lên nhìn mặt anh, rồi cúi xuống
nhìn bộ phận chính giữa của anh.

Á, quả nhiên là...

Anh kịp thời che chỗ kín đáo lại, tức điên, “Liệu Diệu
Trăn, nhìn chỗ khác ngay!”.

Mới sáng sớm mở mắt dậy đã thấy cô nằm trên đùi
mình, làm sao mà không phản ứng được?

Nhưng cảm giác bị vạch trần này khiến anh quá mức xấu
hổ, phẫn nộ.

Bị anh quát tháo như một kẻ háo sắc, Diệu Diệu đỏ bừng
mặt. Ban nãy chắc chắn cô vẫn chưa tỉnh ngủ, nên mới nghĩ tới phần bụng hoàn hảo,
chắc nịch nhưng không quá cơ bắp của anh, và cả dưới bụng...

Không được nghĩ nữa!

Bây giờ họ là người yêu rồi, tương lai anh cũng có
thể không che giấu những gì riêng tư nữa, càng nghĩ cô càng thấy rối loạn, sắp
thừa máu não tới nơi.

Cô cũng là “gái hư giả tạo” mà, lại thêm một anh bạn
trai trong sáng, thật khó xử.

Trong trạng thái máu dồn lên não, cô không nghĩ ngợi
gì mà nói ra ba chữ, “Em giúp anh!”. Cô phải có trách nhiệm với cuộc đời bạn
trai, nên phải nhanh chóng tỉnh lại, nếu đồng tử tinh đều quan trọng với cả hai
thì cô cũng không thể ngồi yên nhìn một mình anh cố gắng, một mình anh vật vã
được.

Họ phải cùng chung hoạn nạn mới đúng.

Anh ngẩng phắt lên!

Cô giúp anh?

Hít một hơi, anh nghĩ đến ngay, phụ nữ giúp đàn ông
có rất nhiều cách...

Cô... thoáng quá!

Nhưng nghĩ kỹ thì kinh nghiệm về mặt này của cô
phong phú hơn anh nhiều, đối với cô mà nói thì... chắc không phải là chuyện khó
nhỉ?

“Được thôi”, anh miễn cưỡng nhận lời.

Nghe anh nói, cô hứng chí. “Anh thích xem phim A loại
nào? Có tình tiết, hay chỉ thuần là AV? Hoặc là anh có thích nữ chính phim cấp
ba nào không?”, thông tin về mặt này rất quan trọng, như thế cô mới có thể tìm
được cách làm anh “sôi sục”.

Phim A? AV? Nữ chính phim cấp ba?

Lông mày anh giật giật, anh biết ngay là cô nàng này
làm sao tốt bụng được!

Hơn nữa, cô bây giờ làm sao có thể “chạm” vào anh?!

Mới bắt đầu yêu mà anh đã thấy thoắt cái lên thiên
đường, thoắt cái xuống địa ngục rồi.

Cả buổi sáng, Bạch Lập Nhân cứ lúc thì ngẩn ngơ, lúc
lại thảng thốt.

Thời gian họp các chủ quản vào sáng thứ Hai, khi các
quản lý báo cáo tình hình kinh doanh ở các khu vực, anh chỉ nghĩ đến cô nàng
kia ở một mình trong văn phòng, liệu có cô đơn không? Nhớ đến gương mặt cô khi chăm
chỉ học hành, có lúc mệt đến nỗi ngáp dài, nhớ đến cô trong mọi tư thế trạng
thái, là anh đã nở nụ cười rồi.

Sau đó, cứ nghĩ tới môn học kinh khủng “a”, “ôi”,
“ưm” mỗi tối phải đối mặt là anh đã nhăn mặt.

Anh không hề biết là nụ cười vui vẻ lại mang chút
phiền muộn ấy đã lọt vào mắt những người xung quanh từ lâu.

Và anh cũng không biết rằng sự bất bình thường gần
đây của anh đã khiến rất nhiều đồng nghiệp chú ý.

Dù sao mỗi ngày anh đều cẩn thận bê một chậu hoa thủy
tiên đi làm, một ngày thì là tình cờ, nhưng thường xuyên như thế thì không muốn
chú ý cũng khó.

“Lập Nhân, dạo này gặp người đẹp nào à?”, lúc tan họp,
Tiểu Vĩ chồm tới gần anh, đại diện cho tất cả đồng nghiệp có tinh thần tám chuyện,
hỏi thăm anh.

Mấy ngày gần đây, tần suất khóe môi anh nhướng lên gần
như bằng cả năm cộng lại, như thể đang lén lút hưởng thụ chuyện gì vui, dáng vẻ
kỳ quặc đó mà không khiến ai hoài nghi cũng khó!

Đỗ San San lập tức dỏng tai nghe ngóng.

“Chẳng có chuyện gì đặc biệt”, anh nhún vai, từ chối
thừa nhận.

“Bớt giả vờ giả vịt đi!”, Tiểu Vĩ cười mờ ám, “Nếu
không gặp cô nào thì có cần đến chỗ tôi mượn tất cả ‘chân truyền’ về không?”.

Ông anh này mở mang đầu óc hơi muộn, nhưng một khi mở
mang là hơi bị lợi hại, loại phim nào cũng xem, nhìn vết thâm nhạt dưới mắt anh
vì ngủ không đủ, lẽ nào là luyện công quá cần mẫn?

Thật tò mò, rốt cuộc là luyện tới cấp mấy rồi? Động
tác độ khó cao đã học được đến đâu?

“Nói rồi, không có gì là không có gì”, anh chối.

Bạch Lập Nhân không phải kiểu đàn ông tự dưng đi kể
lể chuyện riêng tư, muốn đào bới chuyện từ anh xem ra còn khó hơn lên trời.

“Khi nào thì dẫn người ấy của cậu đến cho mọi người
làm quen?”, Tiểu Vĩ hỏi tới cùng.

“Không tiện đâu”, sợ dọa chết bọn họ!

Ba chữ đó khiến Tiểu Vĩ nhướng mày.

Chính là thừa nhận có người đó, nhưng không muốn dẫn
ra.

“Không tiện cái gì, cậu dẫn bạn gái ra mắt, tụ tập một
bữa, cũng phá giải một vài lời đồn không hay”, Tiểu Vĩ bẩm sinh thích ồn ào,
anh ta cảm thấy dù có bất kỳ chuyện gì thì mọi người cùng nhau đi hát Karaoke
là giải quyết được hết.

“Lời đồn?”, Bạch Lập Nhân cau mày.

“Mọi người đều đang đồn là gần đây cậu bị người âm
theo, bị thứ gì đó không tốt ám đó!”, Tiểu Vĩ nghe như chuyện đùa giỡn, đồng thời
hiện giờ anh ta cũng kể anh nghe như chuyện đùa, “Quãng trước cậu qua lại với một
cô giáo đúng không? Nghe nói cô ta lại chính là chị họ của Tiểu Ngô phòng tin tức,
Tiểu Ngô hỏi vì sao hai người đoạn tuyệt quan hệ, thì đối phương lại nói cậu có
mắt âm dương, bên cạnh hình như có một con ma đi theo”.

Vừa nói dứt, Tiểu Vĩ đã cười ngặt nghẽo.

Chuyện này người nói vô ý, người nghe lại cố tình,
lúc này cũng truyền đi nhanh chóng.

Gương mặt Bạch Lập Nhân cứng đờ.

Thành phố nhỏ đúng là thành phố nhỏ, chỗ nào cũng có
người quen.

Anh làm như không nghe thấy, nhanh chóng thu dọn
xong công văn, quay lưng bỏ đi.

Anh không chú ý thấy Đỗ San San luôn quan sát từng
nét thay đổi dù nhỏ nhặt trên gương mặt anh.

Về lại văn phòng, anh mới bước vào đã nghe, “Bạch Lập
Nhân! Bạch Lập Nhân!”.

Bạn gái anh đang vui sướng gọi tên anh.

“Chuyện gì?”, anh lãnh đạm hỏi.

Phụ nữ, không nên quá nuông chiều.

“Bạch Lập Nhân, anh nhìn cây bút trên bàn kìa...”,
cô vui quá, muốn mau chóng chia sẻ với anh.

Bây giờ cô đã học được rất nhiều việc mà nghe nói chỉ
có ma đạo hạnh cao thâm mới làm được.

Cây bút trên bàn, theo giọng nói của cô, lăn qua lăn
lại trước mặt anh.

Anh đờ người.

“Em phát hiện ra chỉ cần em gắng sức tập trung tinh
thần, nhìn chằm chằm một đồ vật nào đó thì nó sẽ di chuyển theo suy nghĩ của
em!”, phát hiện mới này khiến cô quá hưng phấn.

Mẹ nói đúng, mắt trái của cô quả nhiên là vô địch.

Thực ra ban đầu học được ngay cách hút đồ ăn, có lẽ
cũng là công lao của mắt trái.

“Bạch Lập Nhân, anh nhìn xem, em còn biết mở máy
tính của anh nữa”, cô kêu lên.

Mấy giây sau, laptop trên bàn làm việc của anh đúng
là vẳng đến tiếng mở máy “tít tít”.

“Nói đi nói đi, mật mã máy tính của anh là gì?”, cô
hưng phấn hỏi.

Cô tìm thấy trò chơi mới, cô phải thử xem có thể dựa
vào ý chí của mình, giải khóa từng ổ đĩa một hay không.

Mấy hôm nay anh quá vất vả, không chỉ phải làm thêm
đến khuya, mà còn phải đích thân quản lý hóa đơn chứng từ, còn cô thì chỉ có
cách trơ mắt nhìn.

Nếu năng lực thần thánh của mắt trái cô có thể luyện
thành, có lẽ sẽ không cần phải làm kẻ vô dụng nữa.

“Không cần!”, anh từ chối theo phản xạ.

“Hừ, anh tưởng em không biết hả, anh vẫn có thói
quen lấy ngày sinh làm mật mã chứ gì?”

Phớt lờ anh, cô bắt đầu gắng hết sức giải mã.

Mãi sau cũng không thấy tiếng hoan hô vui vẻ của cô,
Bạch Lập Nhân biết cô nàng này chắc chắn vẫn đang luyện “Hàm Mô công”[1], nén lại
đủ khí, nỗ lực phấn đấu.

[1]
Hàm mô công: Còn có tên gọi khác là Cáp mô công. “Cáp mô» trong tiếng Hán có
nghĩa là con cóc. Là môn võ công độc môn của Tây Độc Âu Dương Phong, được nhắc
đến trong các tác phẩm Xạ điêu anh hùng truyện và Thần điêu hiệp lữ của nhà văn
Kim Dung.

“Mắt em có mỏi không?”, anh bực tức hỏi, lo cô sẽ
quáng gà mất.

Vuốt ve lá cây, không cho cô nghịch máy tính của anh
nữa.

Nhưng mới chạm vào, anh đứng phắt dậy ngay, sửng sốt,
nổi trận lôi đình, “Ai tưới cây vậy?”.

Đất trong chậu cây sũng ra như bị nước lũ cuốn qua,
lá cây anh chạm tay vào càng ướt đẫm.

Kỳ hoa thủy tiên nở đã qua, năm sau còn đâm chồi hay
không còn phải chăm sóc tỉ mỉ, mà nếu lúc này tưới nước quá nhiều thì có thể sẽ
làm úng hoa.

Không ai biết mùa xuân năm sau Diệu Diệu có thể rời
khỏi chậu thủy tiên này không, nên anh không dám mạo hiểm chút nào, cho dù có
lúc vẩy nước vào để đùa nghịch cô, anh cũng rất kiềm chế.

Bị anh vạch lá cây ra xem, làn sương lẩn khuất bên
trong quả nhiên đã ướt đẫm.

“Bạch Lập Nhân, em không sao mà...”, Diệu Diệu vội
an ủi anh, không muốn nói nhiều.

Khóe mắt anh liếc thấy một thứ gì đó màu vàng ở dưới
đáy chậu cây.

Nhấc chậu cây lên, kéo thứ đó ra, anh mới nhìn đã
cau mày hỏi, “Đây là gì?”.

Là một tờ giấy màu vàng, bên trên vẽ những chữ nguệch
ngoạc, rất giống lá bùa mà anh uống.

Nhưng anh chắc chắn những chữ trên tấm bùa này rất
khác.

Diệu Diệu thở dài, trả lời, “Dùng để trừ tà”. Xem ra
trong công ty này, có người rất quan tâm anh.

Trừ tà? Trừ tà?

Sắc mặt anh vụt thay đổi, “Là ai?”. Là ai đang muốn cô chết?

Diệu Diệu nín lặng.

Không kịp nghe câu
trả lời, anh đã tái xanh mặt mày, xé tan nát lá bùa, mở toang cửa văn phòng, gầm
lên, “Ai vào phòng tôi? Ai đụng đến chậu thủy tiên của tôi?”.

Các đồng nghiệp đều
đổ dồn ánh mắt vào anh.

Bà bác lao công sắc
mặt tái mét, lúng túng, luống cuống định bỏ chạy.

“Bác... có phải bác
không?”, anh chỉ vào bác ta, tức giận, không nghe giải thích, “Đến ngay phòng
Tài vụ kết toán tiền lương, ngày mai bác không cần tới nữa!”.

Chắc là bác ta rồi!
Chẳng trách Diệu Diệu thở dài, bác Trương là công nhân thất nghiệp, gia đình rất
nghèo, rất cần công việc này, nhưng bình thường lại không cần mẫn lắm, trong
văn phòng dọn dẹp cũng khá qua loa.

Nếu bác ta tiếp tục
giữ sự lười biếng đó thì thôi, anh đành mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bác ta
không nên “cần mẫn” chọc tức anh!

Anh bị ma ám nhưng
anh vui, liên quan khỉ gì tới đám nhiều chuyện các người!

“Ông chủ...”, bác
lao công bỗng sợ tới môi tái mét, run lẩy bẩy, không ngừng nhìn về phía Đỗ San
San.

Không chỉ là bác
lao công mà những người khác cũng sợ khiếp vía!

Dù sao Bạch Lập
Nhân tuy không dễ tính như Tiểu Vĩ, nhưng thường ngày khá kiềm chế, đối với
nhân viên cũng hiếm khi nổi trận lôi đình như hôm nay.

“Lập Nhân, có đến nỗi
phải giận dữ thế không?”, Đỗ San San vội đẩy anh vào trong văn phòng, đóng cửa
lại, lựa lời khuyên nhủ, “Bác Trương làm chuyện gì sai thì để em nói bác ấy là
được, đừng làm lớn chuyện!”.

Anh đập mạnh bàn,
giận dữ, “Bình thường tùy bác ta muốn gì cũng được, nhưng không được đụng đến
chậu cây này!”. Bọn họ không có mắt sao? Mỗi ngày anh đều ôm chậu cây nâng niu
như báu vật, chưa từng để ai đụng vào, thậm chí nhìn nhiều cũng không được.

Hôm nay lại dám tưới
nước ướt sũng chậu cây của anh, còn dùng bùa trừ tà gì nữa chứ!

Lỡ làm bị thương bạn
gái anh thì sao? Lỡ, cô đã bị thương thì làm sao?

Anh gọi điện thoại
nội bộ cho phòng Tài vụ, “Ban nãy đã nghe lời tôi nói chưa? Bảo bác ta biến
ngay! Đừng để tôi nói lần hai!”.

Nhưng điện thoại lại
vô duyên vô cớ cúp ngang.

Anh trừng mắt nhìn,
không dám tin rằng phòng Tài vụ lại dám cúp máy.

“Là em đó”, giọng
nói rất buồn bã.

Có người ở đây mà
cô lại lên tiếng.

Bạch Lập Nhân tức tối
trừng mắt nhìn điện thoại, sợ bị phát hiện nên không muốn quay sang nhìn cô.

“Bác Trương tuy hơi
tham lam một chút, nhưng chồng mất sớm, hai đứa con trai gái của bác vẫn đang
đi học, nếu anh để bác thất nghiệp thì sẽ hại đến cả gia đình.”

Anh dựa lưng vào ghế,
mím môi không nói, nhưng rõ ràng vẫn còn rất tức giận.

Diệu Diệu biết một
khi anh đã cố chấp thì sẽ vô cùng cứng đầu.

Luồng khí mỏng
trong chậu cây bay ra, hình hài trong suốt của cô từ từ hiện hình.

“Á!”, anh theo phản
xạ kêu lên, vội lao đến chỗ cửa sổ.

Lúc này mới kinh
hãi nhận ra, mỗi lần đưa cô đến công ty là anh đều cố gắng điều chỉnh ánh sáng
trong phòng xuống mức tối nhất.

Đỗ San San đần mặt
nhìn Bạch Lập Nhân bỗng dưng rơi vào tình trạng hoảng loạn. Một suy nghĩ quái dị
quá rõ ràng hiện lên trong cô ta.

“Bạch Lập Nhân, em
đã không còn sợ ánh sáng nữa”, cô xoa dịu người bạn trai đang lo sợ của mình,
“Còn nữa, anh nhìn này, lá bùa đó chẳng hề hấn gì tới em”.

Có lẽ cô vẫn chưa
được coi là “tà”, dù sao lá bùa đó chẳng có chút tác dụng nào cả.

Chính vì cô sợ chỉ
nói không thì sẽ chẳng thuyết phục được anh, nên để anh an tâm, cô mới hiện
thân.

Anh nhìn cô, quan
sát kỹ lưỡng, chỉ sợ để lỡ mất điều gì đó.

Cũng may ngoài việc
toàn thân cô ướt đẫm ra thì vẫn bình thường.

“Anh thấy đó, em vẫn
ổn, hãy tha cho bác Trương đi”, cơn giận dữ này của anh, có lẽ sau này chẳng ai
dám đến gần văn phòng anh nữa.

Anh vẫn lạnh lùng.

“Bạn trai à, thôi bỏ
qua nhé, được không...”, cô kéo áo anh.

Trong lời dịu dàng
khuyên nhủ của cô, Bạch Lập Nhân muốn làm gì đó nhưng đành chịu thua.

“Em ra ngoài đi”,
quay lại, anh đuổi Đỗ San San ra ngoài trước.

Sau đó, là thời
gian hòa hợp của bạn trai và bạn gái, không tiện để người ngoài ở lại.

Vẻ mặt Đỗ San San
trở nên kỳ quặc, nhưng lại ngập ngừng không nói.

“Được, anh làm việc
đi”, cuối cùng, cô ta gật đầu.

Nhưng sau khi ra khỏi
văn phòng, cô ta đờ đẫn ngồi xuống ghế.

Vốn dĩ là, có thờ
có thiêng có kiêng có lành, nhưng lần này, cô ta thật sự có phần tin rồi.

Nghĩ thật kỹ lại...

Ma...

“Diệu Diệu, cô ấy
luôn bám theo tôi!”

Lời Đơn Thiếu Quan
bỗng nhảy vào trong đầu cô ta.

Bàng hoàng.

Không thể nào!

Do dự, cô ta bấm một
chuỗi số điện thoại đã lâu không liên lạc, “Tiết hồ ly, gặp nhau được không?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3