Mắt trái - Chương 36 - 37

CHƯƠNG
36

Hết một điệu nhảy.

Diệu Diệu mới nhận ra, mọi người có mặt ở đây đều
không dám bước vào sàn nhảy nữa.

“Nhảy thêm một bài đi!”, mọi người đều vỗ tay, hoan
hô, vui tới độ gần như quên mất đôi nam nữ ở chính giữa sàn nhảy thực ra không
phải vai chính trong đêm nay.

Thực tế thì hai nhân vật chính đó, một người đã tối
tăm mặt mũi như đám bụi mờ, người kia, ánh mắt luôn bị cô gái ấy hấp dẫn, mãi
không rời mắt.

Diệu Diệu biết, mục đích của mình đã đạt được.

“Mọi người quá nhiệt tình như thế, có cần nhảy thêm
một lúc nữa không?”, Tầm Dương dò hỏi cô.

Anh là nhà vũ đạo thiên tài, nơi có thể khiêu vũ
chính là sân khấu của riêng anh, nên gặp một học sinh tốt thế này, anh không ngại
nhảy thêm điệu nữa.

“Không cần đâu ạ”, Diệu Diệu lắc đầu.

Lúc đến đây, cô đã hứa với đám bạn rằng, có thể nhảy
liên tục, đến khi nào biến tiệc đính hôn thành vũ hội thực sự, phá nát không
khí thì thôi.

Đây chính là sự trả thù nhỏ mọn nhất của phụ nữ.

Nhưng, cô đứng giữa sàn nhảy, khi có được bao ánh mắt
dõi theo không rời, trái tim lại cảm thấy trống trải.

Cảm giác cô đơn chưa từng có này, cứ đeo bám cô mãi không
dứt.

Thậm chí mỗi khi xoay một vòng cùng Tầm Dương, ánh mắt
cô vẫn nhìn thẳng về phía ban công bên kia.

Bạch Lập Nhân giận rồi ư?

Gần đây, quan hệ của họ khá là tốt, mỗi tối, thậm
chí cô đã quen nghe giọng anh để ngủ, hôm sau nhận ra mình ngủ mà vẫn cầm điện
thoại trong tay.

Cô biết, anh thật lòng lo lắng cho cô.

Có người bạn như anh, cô cảm thấy rất ấm lòng.

Nên nhìn thấy anh như vậy, rõ ràng là đang bực bội.

Đang lúc cô nhìn theo bóng Bạch Lập Nhân, hít một
hơi, lấy hết can đảm định chủ động bước tới thì...

“Diệu Diệu! Chúng ta nói chuyện đi!”, có người nắm lấy
tay cô.

Nhịp tim cô, bỗng dưng đập nhanh.

Là... Tiết Khiêm Quân?

Cuối cùng cô đã thu hút anh thành công rồi? Cuối
cùng anh đã định cho cô một lời giải thích?

Diệu Diệu mới quay lại đã thấy thất vọng.

“Đơn Thiếu Quan, tại sao lại là anh?”, Đơn Thiếu
Quan hiện giờ đi đứng vẫn chưa tiện lắm, cần hết sức chú ý theo dõi, lúc này
đang nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng như ánh nắng, “Diệu Diệu, tối nay em đẹp
quá...”.

Da đầu Diệu Diệu tê dại.

Tầm Dương đã bị cô gái khác mời nhảy chung, còn cô lại
nhìn thấy Tiết Khiêm Quân và Đỗ San San lúc này vì tức giận mà sắc mặt rất khó
coi, đang trò chuyện với những vị khách khác.

Trái tim lại nghẹt thở, vô cùng khó chịu.

Có là gì đâu? Mọi chuyện trong đêm nay, thực ra chẳng
thay đổi được gì.

“Tôi đi vệ sinh, xin tránh ra”, Diệu Diệu vì trốn
tránh mà gạt Đơn Thiếu Quan ra, lao về phía bên kia.

Bỗng nhiên cảm thấy sự tồn tại đêm nay của cô chẳng
phải đường hoàng gì, mà là nực cười.

Chi bằng cứ như Bạch Lập Nhân nói, không thấy là
hơn, còn tốt hơn bây giờ.

Nhưng sự việc đã đến nước này, bỏ đi ngay sẽ chỉ
càng trở nên nực cười.

Diệu Diệu không đến nhà vệ sinh mà ra ban công trên
lầu ba cao nhất.

So với sự huyên náo bên dưới thì nơi đây không một
bóng người, yên tĩnh đến cô đơn.

Gió, khẽ khàng than thở.

Mấy sợi tóc mai nhẹ nhàng bay lên.

Rất cô đơn, rất cô đơn...

Diệu Diệu lần đầu phát hiện, hóa ra mình là người rất
sợ cô đơn.

Cô cúi đầu, nhìn đôi giày cao gót màu đỏ đang mang,
thật mỉa mai, thật hoang đường.

Mục đích cô làm vậy là gì? Những gì đã trả giá, đều
do cô cam tâm tình nguyện, bây giờ cô đứng đây, là muốn có được báo đáp thế
nào?

Thật lòng muốn cứu vãn mọi thứ, sau đó tiếp tục cuộc
sống màu hồng thái bình?

Cô biết mình không ổn, tô hồng được một lần, nhưng
không thể tô hồng lần thứ hai.

Vì sao cô lại làm sinh nhật mình trở nên bi thảm như
vậy? Thậm chí không một ai nhớ hôm nay là sinh nhật cô.

Sống, thật vô vị.

“Cô nhảy rất đẹp...”, bỗng, trong gió vẳng đến một
giọng nói ai oán.

Toàn thân Diệu Diệu sởn da gà.

“Đôi giày nhảy màu đỏ đó, đẹp quá... Y hệt như đôi
giày tôi đang mang!”, giọng nói nhẹ nhàng vẳng đến tai cô.

Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy!

Diệu Diệu giả bộ điềm tĩnh, cố gắng xóa sạch mọi thứ,
tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay là sinh nhật cô, sẽ không xui xẻo thế chứ!

Tuy nhiều năm trước, cô đã xui xẻo một lần rồi.

Một gương mặt xinh đẹp hiện lên trước mặt Diệu Diệu,
lặng lẽ quan sát cô, “Cô rất đẹp, đẹp như tôi vậy...”.

Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy
gì hết!

“Nhưng, đẹp thì có tác dụng gì? Cô cũng như tôi, bạn
trai sắp kết hôn rồi, cô dâu lại không phải chúng ta”, gương mặt xinh đẹp đó cười
thê thảm.

Diệu Diệu nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ về.

“Mình nên đi tìm Bạch Lập Nhân thôi, bị cậu ấy mắng
vài câu là cùng, mình nên hẹn cậu ấy ra về cùng!”, Diệu Diệu lẩm bẩm, quyết định
rời nơi này ngay.

“Tâm trạng cô cũng đau buồn như tôi, tôi có thể cảm
nhận được...”, gương mặt đó tiếp tục hỏi cô, “Có phải cô cũng giống tôi, cũng cảm
thấy thực ra sống chẳng có ý nghĩa gì?”.

Không ổn! Có những thứ, đặc biệt cảm nhận được đồng
loại của mình.

Ban nãy cô chỉ vì tâm trạng quá sa sút, mới có suy
nghĩ dại dột trong mấy giây đó.

Diệu Diệu tỏ ra lơ đãng, đang định rời khỏi, nhưng mới
nhấc chân lên đã cảm thấy kỳ lạ.

Cô không thể động đậy!

“Cô nhìn thấy tôi, đừng giả bộ!”, một cô gái mang
đôi giày cao gót đỏ giống cô, đứng trước mặt, mỉm cười nói.

Cô không nhìn thấy, không nhìn thấy!

Cô gái kia có mái tóc mượt như tơ, ngũ quan trên mặt
tinh tế xinh đẹp, cơ thể trong suốt như sương khói.

Làm ơn đi, đây chẳng phải là vấn đề mấu chốt, mà
quan trọng, đó là ma!

“Ngày này năm ngoái, là hôn lễ của người ấy, tôi
cũng từ đây nhảy xuống”, cô ma đó nói tiếp, “Nhưng tôi ở dưới đó, một mình, rất
thảm, rất cô đơn...”.

Diệu Diệu không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh tuôn ròng
ròng.

Làm ơn, sao cô không biết khách sạn này từng có người
chết chứ, xem ra khả năng bưng bít tin tức của người có tiền quả là mạnh thật.

Bây giờ càng lúc càng gần tiết Trung Nguyên, năng lượng
của ma càng lúc càng lớn, nhưng cô và Bạch Lập Nhân lại quá xa nhau, một người ở
lầu một, người kia ở lầu ba, kim quang lấp lánh của anh đã không làm bị thương
nổi lũ ma quỷ.

“Cô cũng đến đây với tôi đi, người yêu của chúng ta
đã kết hôn rồi, thế giới này không cần chúng ta nữa...”, con ma kia giơ tay ra,
dụ dỗ cô.

Không cần! Không cần! Cô cảm thấy thế giới này vẫn đẹp
lắm!

Bạch Lập Nhân, cứu mình, cứu mình!

Diệu Diệu muốn hô hoán, nhưng lại phát hiện cổ họng
mình như bị thứ gì đó làm đông cứng.

Đột nhiên, có thứ gì đó lao đến cô. Há ngoác cái miệng
to tướng...

Tiêu rồi!

Diệu Diệu cảm thấy mình như bị sức mạnh nào đó đẩy một
cái cật lực.

Cơ thể cô mất đi thăng bằng, từ trên ban công “bay”
thẳng ra ngoài.

Trong đầu cô, chỉ kịp hiện lên bốn chữ: Tai họa về
máu.

Hóa ra, mẹ đã đoán đúng, âm khắc hư mệnh, bị ma xâm
chiếm thì hồn khó giữ, không chết cũng khó sống.

Anh rất giận, giận cô không hề biết tự yêu bản thân.

Lẽ nào cô tưởng hành động ấu trĩ đó có thể níu kéo
Tiết hồ ly?

Anh rất rõ, hồ ly kia từ nhỏ đã rất trầm tĩnh. Bất cứ
ai cũng không thể phá hoại chuyện hắn muốn làm, Diệu Diệu dù thế nào cũng chẳng
thể thay đổi được chút gì.

Lồng ngực nghẹn lại, tức tối.

Sắp mười hai giờ, Bạch Lập Nhân bắt mình không giận
dữ nữa, hôm nay vẫn là sinh nhật của Diệu Diệu.

Lấy từ túi ra một món quà, là vòng tay pha lê
Swarovski. Hôm sinh nhật anh, Diệu Diệu đã tặng anh một chuỗi vòng tay pha lê,
thế thì anh sẽ tặng lại cô một cái.

Nhớ đấy, chỉ là “trả”.

Anh không cố ý chọn
cái này!

Đang lúc anh quay lại,
định tìm cô ngốc đó, để tặng quà trước mười hai giờ.

“A!”

“A!”

“A!”

Lúc này, bỗng có vài cô gái nhanh mắt, la to thất
thanh.

Một bóng người màu trắng bạc, từ vị trí ban công của
anh, rơi thẳng qua.

“Có người nhảy lầu!”, cuối cùng có người hét to.

Một đám người, vài kẻ chạy đến chỗ anh, một vài người
thì lao về phía cổng, mọi người đều nhắm đến một hướng.

Có người nhảy lầu.

Bạch Lập Nhân sững người.

Ở chỗ cách anh không xa, Tiết Khiêm Quân đang trò
chuyện cũng đờ ra.

“Máu, nhiều máu quá!”

“Á... là cô gái xinh đẹp ban nãy khiêu vũ, nhảy lầu
tự tử rồi!”, trong đám người vây quanh, có kẻ kinh hoảng hét lên.

Trong tích tắc mà thôi, bước chân dồn dập của Tiết
Khiêm Quân lao đến chỗ anh.

Họ lướt qua nhau.

Bạch Lập Nhân và Tiết hồ ly sống chung rất nhiều năm
rồi, anh chưa từng thấy anh ta khủng hoảng đến thế.

Vòng tay pha lê anh định “trả”, vẫn còn nắm chặt
trong tay, Bạch Lập Nhân hoang mang đứng sững.

Họ... đang nói ai nhảy lầu tự tử?

“Trời ơi, cô ấy nhảy từ lầu ba xuống! Mau gọi 120, đầu
cô ấy tiếp đất, chảy máu rất nhiều, có thể nguy hiểm đến tính mạng!”

Giọng nói cuống cuồng hét to ấy, là của người đàn
ông trẻ tuổi đó.

Hình như là, người bạn đi cùng cô đến đây.

Họ đang nói ai?

Bạch Lập Nhân tỏ ra hoang mang, đi về phía đám đông.

Anh đẩy đám người đang xôn xao, che khuất tầm nhìn của
mình ra.

Cuối cùng, anh đứng ngay phía trước tất cả, nhìn thấy
Diệu Diệu đã mất ý thức, nhắm nghiền mắt, nằm trong vũng máu.

Chỗ cô nằm là trên một đám cỏ được cắt tỉa gọn ghẽ,
cô nằm đó, máu loang rộng từ phía sau đầu cô.

Toàn bộ đều là máu.

Gương mặt Tiết
Khiêm Quân trắng bệch đến đáng sợ, anh quỳ xuống cạnh cô, khẽ gọi cô “Diệu Diệu,
em tỉnh lại đi...”,.

Nhưng, cô vẫn bất động.

“Diệu Diệu, anh
không đính hôn nữa, em tỉnh lại đi...”, anh muốn đưa tay ra đẩy cô, nhưng đã khựng
lại giữa chừng.

“Anh không thích Đỗ San San, tất cả chỉ là giả! Em đừng
làm chuyện ngốc nghếch, dậy đi, đừng dọa anh...”

Anh không ngừng nói với cô, ai cũng nhận ra, chú rể
tối nay thần trí đã rối loạn.

“Em đừng chết, anh định cưới em mà, không phải anh
đùa giỡn với em đâu...”

Tiết Khiêm Quân hoảng loạn cởi áo sơ mi ra, bất chấp
chú rể là anh phải cởi trần trước mặt mọi người, bế cô lên, dùng áo sơ mi bịt
chặt chỗ máu chảy đầm đìa sau gáy cô.

Nhưng, vô dụng. Sơ mi nhanh chóng bị máu thấm đẫm.

Tí tách, tí tách.

Máu thậm chí đã loang ra ống quần của Tiết Khiêm
Quân. Nổi bật, kinh hoàng.

Âm thanh của xe cấp cứu mỗi lúc một gần, mỗi lúc một
gần. Bạch Lập Nhân đứng đó, cơ thể cứng đờ bất động, ngón tay lạnh ngắt như đá.
Chẳng phải cô đã khóc rồi sao?

PHẦN
VI

Bảo
Vật Hồi Hồn

CHƯƠNG
37

“Bạch Lập Nhân! Cứu mình với, Bạch Lập Nhân!”, thấy
người có thể làm mình yên tâm, Diệu Diệu vội vã vẫy tay điên cuồng với anh.

Ôi ghét quá, bao nhiêu người chèn ép cô thế này, họ
đang xem cái gì mà náo nhiệt thế? Lẽ nào nhặt được tiền ư?

“Bạch Lập Nhân, chúng ta mau rời khỏi nơi đây đi, chỗ
này có thứ không sạch!”, qua đám đông hỗn loạn, Diệu Diệu hét to. Cô sợ chết rồi,
lát nữa, nhất định cô sẽ bắt Bạch Lập Nhân đưa mình về nhà!

Nhưng... Tại sao cô gần như hét đến rách họng mà Bạch
Lập Nhân vẫn chỉ đờ đẫn nhìn về phía đám người chen chúc kia?

“Bạch Lập Nhân, mình ở đây này!”, hừ, vẫn phớt lờ
cô! Diệu Diệu rất muốn nổi cáu, nhưng vì lúc nào cũng có ma quỷ đe dọa nên cô
đành nhượng bộ.

Ghét quá, núi không tới thì mình phải tự đến chỗ núi
thôi. “Sắp qua sinh nhật mình rồi, chúng ta về nhà thôi!”, cuối cùng cũng gần
chen qua được đám người đó, Diệu Diệu vội đi như chạy về phía Bạch Lập Nhân.

Nhưng khi cách Bạch Lập Nhân khoảng ba mét, cô bỗng
thấy toàn thân nóng hực, giống như bị hình phạt thiêu cháy thời cổ vậy.

Mẹ ơi, nóng quá nóng quá! Nóng đến mức không chịu nổi!
Diệu Diệu bị nóng đến bất chấp hình tượng, nhảy nhổm lên.

Nhưng lạ quá, sao cô lại sợ kim quang của Bạch Lập
Nhân?

“Nhiều máu quá! Có người nhảy lầu tự tử rồi!”, phía
sau vẳng đến tiếng hét.

Có người tự tử? Ai ai ai? Không lẽ là, nói cô? Ban nãy cô chỉ té ngã thôi, nhưng cô
không...

Diệu Diệu đờ ra.

Đúng lúc này, cô
nhìn thấy Tiết Khiêm Quân cuống cuồng chạy tới phía mình. Vô thức, cô định né
tránh.

Nhưng, anh đi xuyên
qua người cô. Xuyên... xuyên qua? Diệu Diệu đờ đẫn, ngẩn ngơ giơ tay lên nhìn.
Xuyên qua bàn tay mình, cô tận mắt trông thấy Bạch Lập Nhân đờ đẫn lê bước về
phía cô.

Không được! Nóng
quá! Diệu Diệu lùi lại mấy bước, đành nhìn theo Bạch Lập Nhân chen vào trong
đám người, lần lượt gạt từng người che khuất tầm mắt của anh ra.

Lạ quá, Bạch Lập
Nhân xưa nay chưa từng hóng chuyện, nơi nào càng ồn ào là anh càng tránh né.
Đâu giống bây giờ, lại đích thân chui vào trong đó. Không đúng, lạ quá!

Diệu Diệu nhìn bàn
tay mình, lại là màu trong suốt... Sao lại thế? Sao lại thế? Lẽ nào, cô trúng
chiêu rồi?

Cô biết vì hơn
tháng trước bị cô bé kia nhập vào người, cơ thể cô quá thiên về âm, rất dễ...
Nhưng, không lẽ nào?

Ò e ò e... tiếng xe
cứu hộ mỗi lúc một gần. “Tránh ra tránh ra!”, hai nhân viên cấp cứu mặc áo
blouse trắng, chạy vội qua cô.

“Một, hai, ba! Nhấc
lên!”, cô nghe trong vườn hoa, tiếng hô của họ. “Ai là người thân hoặc bạn cô ấy,
một người theo chúng tôi lên xe!”, nhân viên cấp cứu hỏi to.

“Tôi! Tôi là bạn
trai cô ấy!”, trong vườn hoa vẳng đến giọng Tiết Khiêm Quân rất kiên định, bất
chấp tất cả, không ai có thể ngăn cản được.

My God, cô nghe thấy
một tiếng hít hơi lạnh lẽo rõ ràng trong đám người đó, rồi gương mặt Đỗ San San
tái xanh.

Nhưng đó không phải
trọng tâm, mà quan trọng là khi nhân viên cứu hộ lại đi qua người cô, cô nhìn
thấy, trên cáng, một người đầy máu nằm đó.

Người đầy máu đó,
chính là cô.

Diệu Diệu ngồi bệt
xuống đất. Cô... cô... chết rồi sao?

Tiết Khiêm Quân
toàn thân run rẩy, cô cũng run rẩy, cũng may khi sắp được khiêng lên xe cấp cứu,
nhân viên cứu thương an ủi anh, “Anh đừng lo, bạn gái anh vẫn còn thở yếu và mạch
vẫn đập, chắc có hy vọng cứu được!”.

Sau khi “cô” được
khiêng đi, đám người đang tụ tập dần dần giải tán.

“Không ngờ chị Diệu
Diệu lại yếu đuối như thế, đều do tôi không tốt, không nên giới thiệu chị ấy với
anh họ để quen nhau”, là tiếng khóc của Tiểu Ứng.

“Hóa ra cô ấy và Tổng
giám đốc đang quen nhau, nhưng chịu thôi, vẻ ngoài có xinh đẹp đến mấy cũng
không thắng nổi gia thế”, kẻ nói những lời mát mẻ đó, là đồng nghiệp trong công
ty Đằng Long.

“Diệu Diệu khờ dại
quá, vì một người đàn ông phụ bạc mà nhảy lầu tự tử, có đáng không?”, lên tiếng
bất bình thay cô là đồng nghiệp cũ ở Động Lực.

Diệu Diệu hoang
mang nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, lời đồn như quả cầu tuyết, càng lăn
càng lớn, không ngừng lan rộng, thổi phồng.

Tối nay đúng là một
hồi ức không đẹp lắm, một buổi lễ đính hôn tốt đẹp vì màn kịch “tự tử” của cô
mà thành ra nông nỗi này. Sau này cô không còn cách nào làm người được rồi!

Nhưng, điều cô khá
quan tâm là, bây giờ rốt cuộc cô có còn là người không?

“Tôi đã thông báo
cho hai người bạn thân và mẹ cô ấy rồi”, Tầm Dương đến cạnh Bạch Lập Nhân vẫn đứng
đờ đẫn, thở dài, “Tôi và Hiểu Vũ, các bạn cô ấy đều ngỡ cô ấy chỉ cần hả giận
thôi, ai ngờ cô ấy lại không nghĩ thông suốt...”.

Cô làm gì mà nghĩ
không thông, oan quá! Ninh Ninh và Hiểu Vũ vẫn đợi cô ở nhà, định cùng đi ăn mừng
mà!

Nhưng Bạch Lập Nhân
liệu có không quan tâm cô đến mức đó không? Cô sắp chết rồi, sao anh còn đứng bất
động ở đó?

Nhiều cú shock liên
tiếp khiến Diệu Diệu buồn bực muốn nội thương.

“Giờ tôi phải chạy
đến bệnh viện, cậu có đi cùng không?”, Tầm Dương lịch sự hỏi một câu, vì ai
cũng nhận ra, Bạch Lập Nhân đang đờ đẫn kia, chắc chắn có mối giao tình khác
thường với Diệu Diệu.

Cuối cùng Bạch Lập
Nhân hoàn hồn lại, “Tôi cũng đi! Nhưng anh lái xe giúp tôi!”. Giờ nhiều khách
như vậy, lũ lượt kéo ra ngoài cùng lúc, muốn đợi xe taxi cũng rất khó. Anh đưa
chìa khóa xe cho Tầm Dương.

Vừa đụng đến ngón
tay anh, Tầm Dương đã bất ngờ, nhíu mày. Thời tiết này, mà ngón tay anh lại lạnh
đến mức không có hơi ấm nào.

Diệu Diệu không chú
ý điều đó, cô chỉ trợn mắt.

Xe như vợ của Bạch
Lập Nhân vậy, đặc biệt là ghế lái, anh kỳ cục tới mức chưa từng để ai đụng đến.
Kỳ quặc, sao anh không tự lái xe?

“Được”, Tầm Dương
như sực hiểu ra, “Mong cô ấy có thể qua được, để ý nhiều hơn đến những người
xung quanh”.

Bạch Lập Nhân chẳng
còn thời gian đâu để che giấu, anh lúc nãy đã để mặc người ta nhìn thấu tâm sự,
hai người đàn ông chạy đi thật nhanh, hướng về phía chiếc xe đậu ngoài kia.

“Đợi mình với! Đợi
mình với chứ!”, Diệu Diệu cũng vội vã chạy theo sau. Cô cũng muốn xem thử mình
có chết hay không. Nhưng vẫn không ai nghe thấy tiếng cô.

Cô không biết bản
thân mình giờ đây phải làm sao lái xe, tay hết lần này tới lần khác xuyên qua cửa,
thử đến mấy lần cũng không mở nổi cửa xe. Huống hồ là...

“Nóng chết mất
thôi!”, Diệu Diệu chảy nước mắt. Cô sắp bị tên Bạch Lập Nhân kia làm bỏng cả
người rồi.

Chiếc xe nhanh
chóng nổ máy, lao vút đi. Chỉ để lại một mình cô, tủi thân đứng tại chỗ, lẩm bẩm:
“Hai người ít nhất phải nói cho tôi biết, rốt cuộc ‘tôi’ được đưa vào bệnh viện
nào chứ...”.

Diệu Diệu lại mất một
thời gian dài mới tìm được mình. Cũng may ba bệnh viện lớn của Ôn Châu đều gần
nhau, chân cô mới không gãy lìa vì đi bộ.

Trước cửa phòng
chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân dân số 2, cô tìm thấy mọi người. Mẹ cô, Tiết
Khiêm Quân, Bạch Lập Nhân, bọn Ninh Ninh, và cả họ hàng của cô, tổng cộng khoảng
hai, ba chục người, tất cả đều lo lắng đứng đó.

Còn... còn có... Đỗ San San. Thật lạ, cô ả này tới
đây làm gì?

Ninh Ninh khóc nãy giờ, miệng hình như còn lẩm bẩm đều
do mình không tốt, không nhận ra sự bất thường của bạn. Rất nhiều người họ hàng
của Diệu Diệu đều khuyên nhủ, nói Ninh Ninh đang mang thai, không thích hợp ở bệnh
viện, sợ có gì bất trắc, nhưng Ninh Ninh không nghe.

Còn Hiểu Vũ cũng đang lặng lẽ lau nước mắt, nghe nói
Hạ Thiên đang lái xe suốt đêm trên đường cao tốc để tới đây.

Cửa phòng bệnh không cho tụ tập đông người, mọi người
chỉ có thể ngồi ở đầu cầu thang, gồm cả Bạch Lập Nhân.

Đỗ San San dựa vào người Bạch Lập Nhân, ôm cánh tay
anh, “Anh Lập Nhân, em sợ quá, sao lại xảy ra chuyện này...”.

Bạch Lập Nhân vẫn thẫn thờ.

Vẻ mặt ấy, Đỗ San San chỉ nhìn thấy một lần, đó
chính là khi biết tin em gái anh qua đời.

Hồi lâu sau, Bạch Lập Nhân mới khẽ hỏi: “San San, em
và Tiết hồ ly đừng đính hôn nữa, được không?”.

Nếu Diệu Diệu nói sớm với anh rằng không có Tiết hồ
ly, cô không muốn sống nữa, Đỗ San San ít nhiều vẫn còn tình cảm với anh, có lẽ
anh... có lẽ anh...

Rốt cuộc là cô nàng che giấu quá tốt, hay anh quá vô
tâm?!

“Anh Lập Nhân, em không muốn hại ai chết!”, Đỗ San
San gục vào vai anh, vai run lên, khóc mãi không ngừng.

Còn Bạch Lập Nhân vẫn vẻ mặt trống rỗng, mặc cô ta tựa
vào người.

Khốn kiếp! Tình hình này mà bọn họ còn có tâm trạng
yêu đương.

Bạch Lập Nhân chết tiệt!

Diệu Diệu càng nghĩ càng giận, để tránh bị nổi điên
lên, cô đành quay sang hướng khác.

Còn Tiết Khiêm Quân và bà Diệu luôn đợi trước cửa
phòng theo dõi đặc biệt.

“Mẹ, rốt cuộc giờ là sao đây?”, Diệu Diệu rất cuống,
nhưng ngay cả bà Diệu cũng hoảng loạn đến mức không thể cảm nhận được sự tồn tại
của cô.

Nghe nói, “cô” đã được làm phẫu thuật não bộ, được
chuyển đến tầng này.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”, có bác sĩ đi ra, Tiết
Khiêm Quân và bà Diệu vội hỏi.

Tất cả họ hàng, bạn bè đều tụ tập, Bạch Lập Nhân
cũng vội đẩy Đỗ San San ra.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Bệnh nhân bị ngã đầu
đập xuống đất, lúc cô ấy được đưa tới thì đã bị xuất huyết não quá nhiều, tổ chức
não bị tổn thương nghiêm trọng, rơi vào hôn mê. Chúng tôi đã làm phẫu thuật cho cô ấy, về mặt chuyên môn mà nói thì rất
thành công, nhưng...”.

Mọi người đều bị chữ “nhưng” của bác sĩ làm cho căng
thẳng, cứng đờ.

“Đến giờ bệnh nhân chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đồng tử
của bệnh nhân đã có hiện tượng giãn to, đồng thời không có phản ứng với ánh
sáng.”

“Bác sĩ, ý bác sĩ là...”, bà Diệu run lẩy bẩy.

“Nếu trong vòng hai tư tiếng mà bệnh nhân không tỉnh
lại được, thì có khả năng sẽ trở thành người thực vật”, bác sĩ tiếc nuối kết luận.

Bà Diệu nhũn người, cũng may có họ hàng xung quanh kịp
thời đỡ lấy bà.

“Ở đây có ai là người quan trọng nhất của cô ấy?”,
bác sĩ hỏi.

“Tôi chỉ có mình đứa con gái bảo bối là nó! Mẹ con
chúng tôi luôn nương tựa vào nhau mà sống!”, bà Diệu đau khổ nói.

“Vậy phiền bác vào trong với bệnh nhân, xem có thể gọi
bệnh nhân tỉnh lại không!”, bác sĩ dứt khoát.

Bà Diệu gật đầu, được mọi người dìu đỡ, bà một mình
đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Diệu Diệu cũng vội vào theo.

“Để mẹ ruột vào trong, thực ra cũng không giúp đỡ được
nhiều lắm trong việc gọi bệnh nhân tỉnh lại”, bác sĩ nói thật.

“Nên, trong mọi người ở đây còn có ai khác quan trọng
không? Có thể vào thêm một người nữa”, bác sĩ ám chỉ.

Nghe nói, bệnh nhân tự tử vì tình.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Tiết Khiêm Quân.

Bạch Lập Nhân siết chặt tay mới có thể kiểm soát được
bản thân.

Bây giờ, người có thể gọi Diệu Diệu tỉnh dậy, căn bản
không phải anh.

Nực cười quá, anh là gì chứ? Là gì nào?! Chỉ là một
người bạn mà thôi.

“Bác sĩ, tôi muốn vào! Tôi phải ở cạnh cô ấy!”, Tiết
Khiêm Quân mặt trắng bệch, chủ động nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3