Mắt trái - Chương 36

CHƯƠNG
36

Hết một điệu nhảy.

Diệu Diệu mới nhận ra, mọi người có mặt ở đây đều
không dám bước vào sàn nhảy nữa.

“Nhảy thêm một bài đi!”, mọi người đều vỗ tay, hoan
hô, vui tới độ gần như quên mất đôi nam nữ ở chính giữa sàn nhảy thực ra không
phải vai chính trong đêm nay.

Thực tế thì hai nhân vật chính đó, một người đã tối
tăm mặt mũi như đám bụi mờ, người kia, ánh mắt luôn bị cô gái ấy hấp dẫn, mãi
không rời mắt.

Diệu Diệu biết, mục đích của mình đã đạt được.

“Mọi người quá nhiệt tình như thế, có cần nhảy thêm
một lúc nữa không?”, Tầm Dương dò hỏi cô.

Anh là nhà vũ đạo thiên tài, nơi có thể khiêu vũ
chính là sân khấu của riêng anh, nên gặp một học sinh tốt thế này, anh không ngại
nhảy thêm điệu nữa.

“Không cần đâu ạ”, Diệu Diệu lắc đầu.

Lúc đến đây, cô đã hứa với đám bạn rằng, có thể nhảy
liên tục, đến khi nào biến tiệc đính hôn thành vũ hội thực sự, phá nát không
khí thì thôi.

Đây chính là sự trả thù nhỏ mọn nhất của phụ nữ.

Nhưng, cô đứng giữa sàn nhảy, khi có được bao ánh mắt
dõi theo không rời, trái tim lại cảm thấy trống trải.

Cảm giác cô đơn chưa từng có này, cứ đeo bám cô mãi không
dứt.

Thậm chí mỗi khi xoay một vòng cùng Tầm Dương, ánh mắt
cô vẫn nhìn thẳng về phía ban công bên kia.

Bạch Lập Nhân giận rồi ư?

Gần đây, quan hệ của họ khá là tốt, mỗi tối, thậm
chí cô đã quen nghe giọng anh để ngủ, hôm sau nhận ra mình ngủ mà vẫn cầm điện
thoại trong tay.

Cô biết, anh thật lòng lo lắng cho cô.

Có người bạn như anh, cô cảm thấy rất ấm lòng.

Nên nhìn thấy anh như vậy, rõ ràng là đang bực bội.

Đang lúc cô nhìn theo bóng Bạch Lập Nhân, hít một
hơi, lấy hết can đảm định chủ động bước tới thì...

“Diệu Diệu! Chúng ta nói chuyện đi!”, có người nắm lấy
tay cô.

Nhịp tim cô, bỗng dưng đập nhanh.

Là... Tiết Khiêm Quân?

Cuối cùng cô đã thu hút anh thành công rồi? Cuối
cùng anh đã định cho cô một lời giải thích?

Diệu Diệu mới quay lại đã thấy thất vọng.

“Đơn Thiếu Quan, tại sao lại là anh?”, Đơn Thiếu
Quan hiện giờ đi đứng vẫn chưa tiện lắm, cần hết sức chú ý theo dõi, lúc này
đang nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng như ánh nắng, “Diệu Diệu, tối nay em đẹp
quá...”.

Da đầu Diệu Diệu tê dại.

Tầm Dương đã bị cô gái khác mời nhảy chung, còn cô lại
nhìn thấy Tiết Khiêm Quân và Đỗ San San lúc này vì tức giận mà sắc mặt rất khó
coi, đang trò chuyện với những vị khách khác.

Trái tim lại nghẹt thở, vô cùng khó chịu.

Có là gì đâu? Mọi chuyện trong đêm nay, thực ra chẳng
thay đổi được gì.

“Tôi đi vệ sinh, xin tránh ra”, Diệu Diệu vì trốn
tránh mà gạt Đơn Thiếu Quan ra, lao về phía bên kia.

Bỗng nhiên cảm thấy sự tồn tại đêm nay của cô chẳng
phải đường hoàng gì, mà là nực cười.

Chi bằng cứ như Bạch Lập Nhân nói, không thấy là
hơn, còn tốt hơn bây giờ.

Nhưng sự việc đã đến nước này, bỏ đi ngay sẽ chỉ
càng trở nên nực cười.

Diệu Diệu không đến nhà vệ sinh mà ra ban công trên
lầu ba cao nhất.

So với sự huyên náo bên dưới thì nơi đây không một
bóng người, yên tĩnh đến cô đơn.

Gió, khẽ khàng than thở.

Mấy sợi tóc mai nhẹ nhàng bay lên.

Rất cô đơn, rất cô đơn...

Diệu Diệu lần đầu phát hiện, hóa ra mình là người rất
sợ cô đơn.

Cô cúi đầu, nhìn đôi giày cao gót màu đỏ đang mang,
thật mỉa mai, thật hoang đường.

Mục đích cô làm vậy là gì? Những gì đã trả giá, đều
do cô cam tâm tình nguyện, bây giờ cô đứng đây, là muốn có được báo đáp thế
nào?

Thật lòng muốn cứu vãn mọi thứ, sau đó tiếp tục cuộc
sống màu hồng thái bình?

Cô biết mình không ổn, tô hồng được một lần, nhưng
không thể tô hồng lần thứ hai.

Vì sao cô lại làm sinh nhật mình trở nên bi thảm như
vậy? Thậm chí không một ai nhớ hôm nay là sinh nhật cô.

Sống, thật vô vị.

“Cô nhảy rất đẹp...”, bỗng, trong gió vẳng đến một
giọng nói ai oán.

Toàn thân Diệu Diệu sởn da gà.

“Đôi giày nhảy màu đỏ đó, đẹp quá... Y hệt như đôi
giày tôi đang mang!”, giọng nói nhẹ nhàng vẳng đến tai cô.

Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy!

Diệu Diệu giả bộ điềm tĩnh, cố gắng xóa sạch mọi thứ,
tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay là sinh nhật cô, sẽ không xui xẻo thế chứ!

Tuy nhiều năm trước, cô đã xui xẻo một lần rồi.

Một gương mặt xinh đẹp hiện lên trước mặt Diệu Diệu,
lặng lẽ quan sát cô, “Cô rất đẹp, đẹp như tôi vậy...”.

Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy
gì hết!

“Nhưng, đẹp thì có tác dụng gì? Cô cũng như tôi, bạn
trai sắp kết hôn rồi, cô dâu lại không phải chúng ta”, gương mặt xinh đẹp đó cười
thê thảm.

Diệu Diệu nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ về.

“Mình nên đi tìm Bạch Lập Nhân thôi, bị cậu ấy mắng
vài câu là cùng, mình nên hẹn cậu ấy ra về cùng!”, Diệu Diệu lẩm bẩm, quyết định
rời nơi này ngay.

“Tâm trạng cô cũng đau buồn như tôi, tôi có thể cảm
nhận được...”, gương mặt đó tiếp tục hỏi cô, “Có phải cô cũng giống tôi, cũng cảm
thấy thực ra sống chẳng có ý nghĩa gì?”.

Không ổn! Có những thứ, đặc biệt cảm nhận được đồng
loại của mình.

Ban nãy cô chỉ vì tâm trạng quá sa sút, mới có suy
nghĩ dại dột trong mấy giây đó.

Diệu Diệu tỏ ra lơ đãng, đang định rời khỏi, nhưng mới
nhấc chân lên đã cảm thấy kỳ lạ.

Cô không thể động đậy!

“Cô nhìn thấy tôi, đừng giả bộ!”, một cô gái mang
đôi giày cao gót đỏ giống cô, đứng trước mặt, mỉm cười nói.

Cô không nhìn thấy, không nhìn thấy!

Cô gái kia có mái tóc mượt như tơ, ngũ quan trên mặt
tinh tế xinh đẹp, cơ thể trong suốt như sương khói.

Làm ơn đi, đây chẳng phải là vấn đề mấu chốt, mà
quan trọng, đó là ma!

“Ngày này năm ngoái, là hôn lễ của người ấy, tôi
cũng từ đây nhảy xuống”, cô ma đó nói tiếp, “Nhưng tôi ở dưới đó, một mình, rất
thảm, rất cô đơn...”.

Diệu Diệu không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh tuôn ròng
ròng.

Làm ơn, sao cô không biết khách sạn này từng có người
chết chứ, xem ra khả năng bưng bít tin tức của người có tiền quả là mạnh thật.

Bây giờ càng lúc càng gần tiết Trung Nguyên, năng lượng
của ma càng lúc càng lớn, nhưng cô và Bạch Lập Nhân lại quá xa nhau, một người ở
lầu một, người kia ở lầu ba, kim quang lấp lánh của anh đã không làm bị thương
nổi lũ ma quỷ.

“Cô cũng đến đây với tôi đi, người yêu của chúng ta
đã kết hôn rồi, thế giới này không cần chúng ta nữa...”, con ma kia giơ tay ra,
dụ dỗ cô.

Không cần! Không cần! Cô cảm thấy thế giới này vẫn đẹp
lắm!

Bạch Lập Nhân, cứu mình, cứu mình!

Diệu Diệu muốn hô hoán, nhưng lại phát hiện cổ họng
mình như bị thứ gì đó làm đông cứng.

Đột nhiên, có thứ gì đó lao đến cô. Há ngoác cái miệng
to tướng...

Tiêu rồi!

Diệu Diệu cảm thấy mình như bị sức mạnh nào đó đẩy một
cái cật lực.

Cơ thể cô mất đi thăng bằng, từ trên ban công “bay”
thẳng ra ngoài.

Trong đầu cô, chỉ kịp hiện lên bốn chữ: Tai họa về
máu.

Hóa ra, mẹ đã đoán đúng, âm khắc hư mệnh, bị ma xâm
chiếm thì hồn khó giữ, không chết cũng khó sống.

Anh rất giận, giận cô không hề biết tự yêu bản thân.

Lẽ nào cô tưởng hành động ấu trĩ đó có thể níu kéo
Tiết hồ ly?

Anh rất rõ, hồ ly kia từ nhỏ đã rất trầm tĩnh. Bất cứ
ai cũng không thể phá hoại chuyện hắn muốn làm, Diệu Diệu dù thế nào cũng chẳng
thể thay đổi được chút gì.

Lồng ngực nghẹn lại, tức tối.

Sắp mười hai giờ, Bạch Lập Nhân bắt mình không giận
dữ nữa, hôm nay vẫn là sinh nhật của Diệu Diệu.

Lấy từ túi ra một món quà, là vòng tay pha lê
Swarovski. Hôm sinh nhật anh, Diệu Diệu đã tặng anh một chuỗi vòng tay pha lê,
thế thì anh sẽ tặng lại cô một cái.

Nhớ đấy, chỉ là “trả”.

Anh không cố ý chọn
cái này!

Đang lúc anh quay lại,
định tìm cô ngốc đó, để tặng quà trước mười hai giờ.

“A!”

“A!”

“A!”

Lúc này, bỗng có vài cô gái nhanh mắt, la to thất
thanh.

Một bóng người màu trắng bạc, từ vị trí ban công của
anh, rơi thẳng qua.

“Có người nhảy lầu!”, cuối cùng có người hét to.

Một đám người, vài kẻ chạy đến chỗ anh, một vài người
thì lao về phía cổng, mọi người đều nhắm đến một hướng.

Có người nhảy lầu.

Bạch Lập Nhân sững người.

Ở chỗ cách anh không xa, Tiết Khiêm Quân đang trò
chuyện cũng đờ ra.

“Máu, nhiều máu quá!”

“Á... là cô gái xinh đẹp ban nãy khiêu vũ, nhảy lầu
tự tử rồi!”, trong đám người vây quanh, có kẻ kinh hoảng hét lên.

Trong tích tắc mà thôi, bước chân dồn dập của Tiết
Khiêm Quân lao đến chỗ anh.

Họ lướt qua nhau.

Bạch Lập Nhân và Tiết hồ ly sống chung rất nhiều năm
rồi, anh chưa từng thấy anh ta khủng hoảng đến thế.

Vòng tay pha lê anh định “trả”, vẫn còn nắm chặt
trong tay, Bạch Lập Nhân hoang mang đứng sững.

Họ... đang nói ai nhảy lầu tự tử?

“Trời ơi, cô ấy nhảy từ lầu ba xuống! Mau gọi 120, đầu
cô ấy tiếp đất, chảy máu rất nhiều, có thể nguy hiểm đến tính mạng!”

Giọng nói cuống cuồng hét to ấy, là của người đàn
ông trẻ tuổi đó.

Hình như là, người bạn đi cùng cô đến đây.

Họ đang nói ai?

Bạch Lập Nhân tỏ ra hoang mang, đi về phía đám đông.

Anh đẩy đám người đang xôn xao, che khuất tầm nhìn của
mình ra.

Cuối cùng, anh đứng ngay phía trước tất cả, nhìn thấy
Diệu Diệu đã mất ý thức, nhắm nghiền mắt, nằm trong vũng máu.

Chỗ cô nằm là trên một đám cỏ được cắt tỉa gọn ghẽ,
cô nằm đó, máu loang rộng từ phía sau đầu cô.

Toàn bộ đều là máu.

Gương mặt Tiết
Khiêm Quân trắng bệch đến đáng sợ, anh quỳ xuống cạnh cô, khẽ gọi cô “Diệu Diệu,
em tỉnh lại đi...”,.

Nhưng, cô vẫn bất động.

“Diệu Diệu, anh
không đính hôn nữa, em tỉnh lại đi...”, anh muốn đưa tay ra đẩy cô, nhưng đã khựng
lại giữa chừng.

“Anh không thích Đỗ San San, tất cả chỉ là giả! Em đừng
làm chuyện ngốc nghếch, dậy đi, đừng dọa anh...”

Anh không ngừng nói với cô, ai cũng nhận ra, chú rể
tối nay thần trí đã rối loạn.

“Em đừng chết, anh định cưới em mà, không phải anh
đùa giỡn với em đâu...”

Tiết Khiêm Quân hoảng loạn cởi áo sơ mi ra, bất chấp
chú rể là anh phải cởi trần trước mặt mọi người, bế cô lên, dùng áo sơ mi bịt
chặt chỗ máu chảy đầm đìa sau gáy cô.

Nhưng, vô dụng. Sơ mi nhanh chóng bị máu thấm đẫm.

Tí tách, tí tách.

Máu thậm chí đã loang ra ống quần của Tiết Khiêm
Quân. Nổi bật, kinh hoàng.

Âm thanh của xe cấp cứu mỗi lúc một gần, mỗi lúc một
gần. Bạch Lập Nhân đứng đó, cơ thể cứng đờ bất động, ngón tay lạnh ngắt như đá.
Chẳng phải cô đã khóc rồi sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3