Mắt trái - Chương 23

CHƯƠNG
23

Buổi sáng Diệu Diệu tỉnh dậy, đầu nặng chân nhẹ, đi
như “bay”.

Trạng thái này giống y hệt hậu di chứng lúc tốt nghiệp
đại học, mấy người trong phòng quyến luyến, cả đêm không ngủ, trò chuyện tới
đêm vậy.

Nhưng, vấn đề là, tối qua rõ ràng cô ngủ say vô
cùng, thậm chí không hề nằm mơ mà!

Diệu Diệu ôm đầu, mơ mơ màng màng đi tắm táp rửa mặt,
nhưng lại bị bộ dạng ma quỷ của chính mình dọa cho hết hồn.

Trời ơi trời ơi trời ơi!

Cái người mắt có quầng đen thâm sì kia, đôi môi đỏ
hơi sưng kia, mà cơ thể trông rất tiều tụy trong gương kia, đúng là cô đó sao?!

Trời đất ơi!

Tại sao lại thế này?

Khoan đã.

Còn nữa, những dấu đỏ nho nhỏ trên cổ là gì?

Diệu Diệu nhìn dấu đỏ trên cổ mình trong gương, sờ rồi
sờ, hoàn toàn lạ lùng.

Bị muỗi cắn?

Có thể, thời tiết này muỗi rất nhiều.

Nhưng, bị cắn đến thế thì cũng xui xẻo quá! Lại đúng
vị trí đó... bó tay thật.

Bực mình chết được.

Ăn sáng, Diệu Diệu múc hai bát cháo, đặt trên bàn,
kéo cái ghế bên cạnh ra.

Mỗi người một bát, mỗi người một bộ đồ ăn.

Nuôi ma là thế, biết rõ có lúc nó không ra được
nhưng bắt buộc phải xem nó như người nhà, tôn trọng mà giữ cho nó một chỗ.

Nhưng, kỳ lạ, hôm nay A Vu cũng yên lặng quá?!

Diệu Diệu đang định động đũa thì nhà bên cạnh có tiếng
động.

Lúc đó, Bạch Lập Nhân mở cửa ra, cầm chìa khóa xe
chuẩn bị đi làm.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tệ thật.

Diệu Diệu thầm rủa mình, ban nãy lúc cô mơ mơ màng
màng đi nấu bữa sáng đã mở cửa ra cho thoáng khí, rồi quên đóng lại.

Bây giờ để Bạch Lập Nhân nhìn thấy hai bộ đồ ăn, cô
làm sao giải thích? Chuyện A Vu, người bình thường khó lòng chấp nhận, cho dù
thế nào cũng không thể để lộ được.

“Ăn sáng à?”, Bạch Lập Nhân lại không đợi mời mà tự
vào.

Ưm.

“Ừ”, Diệu Diệu cười cứng đơ.

Làm ơn đi, đừng hỏi cô vì sao lại mang dư bát đũa
ra, cô không biết phải giải thích thế nào đâu.

“Chuẩn bị cho tôi à?”, Bạch Lập Nhân chỉ vào chỗ trống.

Ưm...

“Cảm ơn”, anh thản nhiên ngồi vào chỗ của A Vu.

Diệu Diệu há hốc miệng.

Kỳ lạ quá, bình thường buổi sáng Bạch Lập Nhân đi ngang
đều lạnh nhạt không chào hỏi gì cô, chứ đừng nói là chủ động vào ăn sáng.

“Xin mời”, Diệu Diệu đành cười khan.

Bạch Lập Nhân không nghi ngờ nhiều, cô đã cảm kích
ân huệ đến muốn khóc rồi, làm sao dám nói gì nữa.

Chỉ mong là A Vu đừng
giận.

Cô lén lút nhìn về
phía chậu xương rồng, chỗ đó lặng phắc.

Kỳ cục, bây giờ rõ
ràng ánh mặt trời chưa mạnh lắm mà.

Bạch Lập Nhân cúi đầu,
ăn một miếng.

Dù sao, hai người
sau này có thể sẽ cùng chung sống, anh phải gắng sức thích ứng với thói quen của
cô, sự tồn tại của cô.

Chỉ là, mới ăn một
miếng thôi, mà anh đã ngẩn ngơ.

Anh vốn ăn uống kén
chọn, nhưng lúc này chỉ một bát cháo đơn giản đến không thể đơn giản hơn, rất bất
ngờ là, khẩu vị của anh lại cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Mẹ anh rất đảm
đang, rất biết dạy dỗ con cái, cũng rất biết nấu nướng, vì thế từ nhỏ anh đã có
thói quen ăn uống khá kén chọn.

Sau khi ra ở riêng,
anh thu thập đủ số điện thoại các quán ăn, những mỹ vị ấy toàn bộ đều nhờ gia vị
nêm nếm mà ra, dạ dày anh đã quá chán rồi, ngoài cơm hộp thỉnh thoảng mẹ mang tới
thì anh căn bản không còn mong đợi gì ở thực phẩm nữa.

Anh không ngờ, tài
bếp núc của Diệu Diệu lại có thể sánh ngang mẹ anh.

“Đây là món cháo
gì?”, vừa chậm rãi ăn, anh vừa hỏi.

Diệu Diệu còn... đảm
đang hơn anh tưởng.

Chẳng trách mẹ cứ
càm ràm, mong anh có thể phát triển mối quan hệ với Diệu Diệu.

“Đây là cháo nấm
đùi gà.”

Thật kỳ lạ, hôm nay
anh đúng là rất kỳ lạ.

Hình như trong vòng
một đêm, họ đã trở nên rất “thân” với nhau.

“Còn cái này?”, anh
dùng thìa múc một thứ gì đó trong cháo lên.

“Là sơn dược”, Diệu
Diệu trả lời.

Cháo do cô đun nhỏ
lửa nấu thành, nên mới có mùi vị này.

“Ồ, tôi rất thích,
mỗi buổi sáng tôi sẽ đến”, anh bình thản ăn tiếp.

Hử?

Mỗi buổi sáng đều tới?
Có lầm không? Tại sao lại thế?! Tại sao lại thế?

Diệu Diệu hoang
mang vô cùng.

Tại sao anh lại tới?
Bữa sáng của mình cô, dậy sớm thì nấu, dậy trễ thì mua trên đường đi, anh nói
sáng nào anh cũng tới, thế thì chẳng phải cô hoàn toàn mất đi tự do hay sao?

Đáng ghét, cái tên
tham lam này, chút giá trị còn lại của nhân viên cũng muốn lợi dụng!

“Bữa tối tôi cũng
có thể đến đây tham gia”, anh lại thêm một câu.

Trước kia cô từng đề
nghị như thế, lúc đó anh không nể tình, cũng chẳng muốn cho cô cơ hội.

Bây giờ quan hệ đã
khác, anh có thể tỏ thành ý của mình, cho nhau cơ hội để cố gắng thích ứng.

Bữa tối cũng tới?

Mặt Diệu Diệu biến
sắc.

Bây giờ đã không chỉ
đơn thuần là vấn đề giá trị thặng dư nữa, nếu bữa tối cô cũng phải đảm nhận thì
khác nào là osin miễn phí? Lúc đó đề nghị là lúc đó, bây giờ là bây giờ, tình
hình hoàn toàn khác nhau mà!

Cái tên Bạch Lập
Nhân giỏi lắm, tăng thêm năm trăm tệ tiền lương là đã muốn tiết kiệm tiền thuê
người giúp việc rồi.

Diệu Diệu hít thật
sâu, nở nụ cười hoàn hảo, “Sếp à, như thế không ổn đâu?! Dù sao, hiện giờ mình
đã có bạn trai, cũng phải cho mình chút thời gian rảnh rỗi...”, không có thời
gian rảnh thì làm sao cô hẹn hò bạn trai?

Bạch Lập Nhân liếc
cô, “Thích ăn tối bên ngoài? Không thích hẹn hò trong nhà sao?”, làm bạn trai
người ta thì phải chu đáo một chút.

“Sếp à, thế chẳng
phải là phí lời à?!”, cô cười rất rạng rỡ.

“Ồ, tôi biết rồi”,
cũng đúng, chắc là mỗi cô gái đều không thích cứ hẹn hò ở nhà mãi, anh phải gắng
thay đổi thói quen thích ở nhà của mình mới được.

Đã ăn xong bữa
sáng, anh buông đũa xuống.

Ủa, lạ thật, hôm
nay rất dễ trao đổi, dễ trò chuyện, lại không hề mắng cô kém cỏi!

Diệu Diệu vừa thu dọn
vừa lẩm bẩm trong bụng.

“Lát nữa tôi đưa cậu
đi làm chung”, ăn sáng xong, anh không vội đi ngay mà còn thong thả dặn dò.

Ngày đầu tiên làm bạn
trai, không thể để bạn gái tiếp tục đi xe bus được.

Hơn nữa quan hệ mới
của họ, tuy không cần cố ý quảng cáo, nhưng cũng không sợ bị người trong công
ty biết.

Tuy rằng, không cho
phép yêu đương văn phòng chính là quy định của anh.

Làm sếp có lợi ở chỗ
đó, quy tắc có thể tự mình đặt ra, đương nhiên cũng có thể tự mình bỏ.

Hôm nay, trời đổ
mưa đỏ rồi!

Diệu Diệu hoàn toàn
không hiểu.

Cái tên Bạch Lập
Nhân này khá kỳ quặc, tới độ thậm chí còn không thích người khác ngồi xe mình
mà.

Trong xe anh, đừng
nói là ăn vặt, ngay cả xem báo cũng bị cấm.

Có lúc buổi sáng gặp
anh, hoặc buổi tối, cô muốn tiết kiệm tiền xe, hai người cùng đi làm và tan sở,
anh mới bất đắc dĩ chở cô đi.

Nhưng thái độ của
anh luôn là tránh được thì tránh, nào giống bây giờ, còn chủ động mời mọc.

“Hôm nay mình thiếu
ngủ, muốn mang giày thể thao đi làm, mình không muốn ngồi xe cậu lại phải thay
giày, phiền phức lắm”, Diệu Diệu thăm dò.

Anh cau mày, “Vậy
lúc cậu đi thì chùi giày cho sạch”.

Ủa, thế cũng được
à?

Diệu Diệu chỉ muốn
sờ trán anh xem thử có phải sốt cao tới độ không chữa được không?

“Được được”, đương
nhiên, có lợi mà không hưởng mới là ngốc.

Hai người cùng đến
công ty, vì không phải lần đầu nên cũng chẳng ai nghĩ ngợi nhiều.

“Buổi trưa nếu còn
buồn ngủ thì tới phòng ngủ nhỏ mà nghỉ”, Bạch Lập Nhân đã chú ý thấy quầng thâm
trên mắt cô, thế là ném cho cô một chùm chìa khóa.

Phòng ngủ mà chỉ
lãnh đạo mới có ấy, toàn công ty chỉ có hai gian, Tiểu Vĩ một, anh một.

Cả buổi sáng hôm
nay, anh không dám nhìn thẳng vào gương mặt cô, bây giờ mới phát hiện ra môi cô
đã bị anh hôn đến sưng tấy, chứ đừng nói tới những dấu đỏ ngại ngùng trên cổ
cô. Ánh mắt anh càng không dám nhìn xuống dưới, đến phần ngực mà tối qua anh đã
từng “chạm” vào.

Diệu Diệu cầm chìa
khóa, hoàn toàn đứng hình.

Phòng của Tiểu Vĩ
thỉnh thoảng còn cống hiến cho nhân viên công ty thay phiên nhau nghỉ ngơi khi
anh ta đi công tác, nhưng phòng nghỉ của Bạch Lập Nhân thì bình thường cho dù bỏ
trống cũng chưa từng cho ai mượn, không để người khác có cơ hội nằm cùng một
cái giường với anh.

Hôm nay, đúng là mặt
trời mọc đằng tây rồi.

“Diệu Diệu, hôm nay
cô và sếp có hơi lạ lùng nhé!”

“Đúng thế, có phải
pháo hoa tình yêu nổ ra bất ngờ không?”

Bạch Lập Nhân vừa về
lại văn phòng thì mấy đồng nghiệp xung quanh cũng quẹt thẻ xong, nhìn thấy cảnh
đó đều vội vàng vây lại, hỏi chuyện.

Pháo hoa tình yêu?
Diệu Diệu trợn mắt, “Làm ơn đi, trí tưởng tượng của mọi người đừng phong phú
như thế!”.

“Chưa chắc nhé, Diệu
Diệu của chúng ta, dáng người còn tuyệt hơn Lâm Chí Linh, nụ cười còn đa tình
hơn Thư Kỳ, là nữ thần gợi cảm trong mắt đàn ông đấy!”

Đàn ông nói không
yêu phụ nữ quyến rũ, dáng đẹp, thì cũng không có sức thuyết phục ngang với việc
nói con hổ là động vật ăn cỏ vậy, nên bọn họ đương nhiên không thể xem sếp mình
là động vật ăn cỏ rồi.

“Đúng thế, mọi người
còn nhớ anh chàng nhân viên mới nửa năm trước không?”, bỗng có một đồng nghiệp
nhắc lại.

Mọi người lập tức
hào hứng, “Tất nhiên là nhớ! ‘Gia tài vạn quán’ mà!”, sở dĩ được gọi là ‘Gia
tài vạn quán’ là vì anh chàng nhân viên đó có hộ khẩu ở Nam Đường, sau khi Nam
Đường bị phá bỏ, không những được chính phủ đền bù gấp ba lần, được chia ngôi
nhà rộng hơn sáu trăm mét vuông, mà còn có sáu cửa hàng, cộng lại thì đáng giá
hơn chục triệu.

“Đúng thế, lúc đó
‘Gia tài vạn quán’ còn vì hộ tịch ba triệu tệ cộng thêm trợ phí mà cuống lên
tìm vợ nữa!”, nhắc đến là mọi người đều có ấn tượng rất sâu đậm.

“Đương nhiên rồi, nếu
cuối năm nay anh ta không chắc chắn chuyện hôn nhân thì chỉ có thể tính là một
đầu người, chỉ được chia một triệu tệ tiền đền bù thôi!”, đồng nghiệp nhìn Diệu
Diệu, “Quan trọng là, ‘Gia tài vạn quán’ trúng tiếng sét ái tình với Diệu Diệu
của chúng ta, cứ lẵng nhẵng chạy theo đuôi Diệu Diệu, bộ dạng như thể muốn lợi
dụng ưu điểm để cưa người ta ấy!”.

Một đồng nghiệp
khác thấu hiểu về tình hình lúc đó cũng cười, “Về sau, Tổng giám đốc còn dựa
vào luật không cho yêu đương trong công sở, làm rối loạn nhân sự mà đuổi người
ta nữa!”.

Bây giờ nghĩ lại,
năm nào cũng có chút kỳ lạ.

“Các cậu buồn chán
quá hả!”, Diệu Diệu bó tay, mấy người này đúng là nghĩ quá nhiều.

’Gia tài vạn quán’
nhỏ hơn cô một tuổi, cô sẽ không suy xét gì cả.

“Ủa, Diệu Diệu,
trên cổ cậu có dấu hôn kìa!”, có một đồng nghiệp kêu lên như phát hiện ra đại lục
mới.

Trời ơi kích thích
quá đi mất!

Dấu hôn?

“Làm ơn đi, đây là
muỗi cắn mà!”, Diệu Diệu lườm.

Sỉ nhục cô thiếu hiểu
biết, đến giờ vẫn chưa bị ai “trồng dâu” hay sao?!

“Cắn mà nhiều thế
á?”, mọi người đều nhìn bằng ánh mắt nghi ngại.

“Làm sao mình biết?!
Chỉ có thể nói là, cái con muỗi cắn cổ mình chắc chắn là một con có tế bào văn
nghệ!”, Diệu Diệu còn đùa.



Vừa tới giờ tan sở
là Diệu Diệu đã xách túi, vội vàng quẹt thẻ rồi chạy ra khỏi công ty.

“Sao đến đón em về
thế?”, cô thở hổn hển chạy tới cạnh chiếc xe sang màu đen đậu cách cổng công ty
không xa. Người trong xe chỉ cười không nói, xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, mở
cửa xe cho cô.

“Diệu Diệu, bạn
trai hả?”, lúc đó có một đồng nghiệp ra khỏi công ty, cười tươi, chào cô.

“Đúng thế...”, Diệu
Diệu ngượng ngùng thừa nhận. Nụ cười của Tiết Khiêm Quân càng sâu, chủ động gật
đầu chào đồng nghiệp của cô.

“Đẹp trai thật, rất
xứng đôi!”, đồng nghiệp hâm mộ.

Ngoại hình đẹp, cao
ráo, phong độ, chiếc xe cũng rất sang! Diệu Diệu ngồi vào trong xe, lại có mấy
đồng nghiệp đi qua chào cô, cô lúng túng hỏi, “Sao hôm nay đậu ở đây ạ, bình
thường chẳng phải đậu bên kia đường hay sao?”.

Bình thường nếu anh
tới đón cô thì chỗ đậu xe rất kín đáo. Thật khó xử, ngày mai chắc chắn cô lại
thành chủ đề tám chuyện của đồng nghiệp rồi.

“Bọn mình đang yêu
nhau, sao cứ phải lén lén lút lút?”, nụ cười của anh không nhạt bớt.

Cũng phải. Nhưng,
cũng không đúng. Lẽ nào trước kia họ lén lén lút lút? Diệu Diệu xưa nay không
phải dạng phụ nữ bắt bẻ kẻ khác, nên cũng không truy hỏi.

“Hôm nay còn thấy
chỗ nào không khỏe không?”, cô quan tâm đến bệnh tình của anh đã chuyển biến tốt
hay chưa.

Anh đeo vòng tay cô
tặng.

Diệu Diệu rất vui.

Điều này chứng minh
anh không phải người tùy tiện qua loa. Trước kia cô cũng từng tặng những món
quà nho nhỏ như bùa bình an cho bạn trai mình, nhưng bọn họ ai cũng hờ hững,
ngoại trừ Tiết Khiêm Quân.

“Khỏe hơn nhiều rồi”,
anh khởi động xe, một tay xoay vô lăng, bàn tay kia lại nắm lấy tay cô.

Diệu Diệu ngớ người,
nhưng lập tức đôi mắt cong lại như vầng trăng non. Qua buổi tối hôm qua, quan hệ
của họ hình như đã sải một bước tiến lớn, không khí ấm áp tình cảm đó lan tỏa
khắp nơi. Bàn tay họ nắm lấy nhau, đến tận nhà hàng.

Lúc ăn cơm, anh mới
bất đắc dĩ buông tay cô ra.

“Đơn Thiếu Quan,
tôi thật sự không còn gì để nói với anh nữa. Người đánh anh không phải tôi, tại
sao tôi phải xách bình nước mang hoa quả tới thăm anh?”, đang dùng cơm thì Diệu
Diệu nhận được một cuộc điện thoại, đối phương vừa mở lời, cô đã tức tối.

“Anh muốn báo án à?
Được thôi, ai sợ ai chứ!”, nếu anh ta dám kiện Bạch Lập Nhân, thế thì cô chắc
chắn sẽ kể chuyện hôm đó cho cảnh sát nghe.

Buông điện thoại xuống,
Diệu Diệu bị Đơn Thiếu Quan làm cho bực bội, không vui.

Bít tết của cô mới
ăn một nửa. Diệu Diệu cầm dao dĩa lên, nhưng không muốn ăn chút nào.

“Vẫn bị bạn trai cũ
đeo bám à?”, anh dịu dàng hỏi, rồi tỏ ý, “Cần anh giúp em ra mặt giải quyết
không?”, Diệu Diệu hơi bất ngờ, đây là lần đầu anh chủ động hỏi chuyện cô.

Trước kia lúc nào
cũng là cô vì muốn tìm chủ đề trò chuyện mà chủ động nói, còn anh lúc nào cũng
cười và lắng nghe, không phát biểu ý kiến gì. Tiết Khiêm Quân hôm nay, tràn đầy
sức sống, đã mang trở lại cái mặt nạ mỉm cười của mình, chỉ là, anh dưới lớp mặt
nạ đó, hình như rõ ràng đã quan tâm cô hơn.

“Không cần ạ”, Diệu
Diệu vội lắc đầu. Việc của anh đã quá nhiều, cô không muốn làm phiền, hơn nữa
Đơn Thiếu Quan chắc cũng chỉ nói bậy mà thôi.

“Chỗ nào cần có anh
thì phải nói đấy”, anh dặn.

Diệu Diệu gật đầu.

Hôm nay, Tiết Khiêm
Quân đối xử tốt với cô, cô có thể cảm nhận rõ. Không phải trước đây anh đối với
cô không tốt, chỉ là kiểu “tốt” trước đây mãi mãi chỉ biểu hiện bằng nụ cười
bên ngoài, và thái độ ôn hòa thôi. Bây giờ anh đã biết thể hiện bằng hành động.
Quan hệ của họ lại tiến thêm một bước.

“Tối qua em không
ngủ ngon à? Hay là bị anh lây bệnh cảm rồi?”, vì quan tâm nhiều hơn nên Tiết
Khiêm Quân ngắm cô rất kỹ. Mắt cô đã bị gấu trúc đồng hóa rồi.

“Không ạ, không bị
lây bệnh cảm, chỉ là... ngủ không được ngon lắm mà thôi”, Diệu Diệu không muốn
anh nghĩ nhiều, tuy rằng cô cũng nghi ngờ mình đã bị anh lây bệnh nên hôm nay mới
mất tinh thần cả ngày, mệt mỏi kiệt quệ như vậy.

Ngủ không ngon?

“Ngủ không ngon dẫn
đến nóng trong người à? Sao ngay cả miệng cũng sưng thế kia?...”, Tiết Khiêm
Quân đưa tay ra, quan tâm ngắm nghía cô.

Nhưng ngón tay thon
dài bất chợt khựng lại. Nơi cổ bị mái tóc dài che lấp của cô...

“Có nghiêm trọng thế
không?”, Diệu Diệu xị mặt ra.

Mắt quầng thâm, môi
sưng tấy, trời ơi, hình tượng hôm nay của cô đã bị phá hủy đến cỡ nào?! “Em đi
vệ sinh dặm lại phấn nhé”, Diệu Diệu vội đứng dậy. Đang thời kỳ mới yêu, trước
mặt người đàn ông mình thích, phụ nữ lúc nào cũng đặc biệt chú ý tới hình tượng.

“Ừ”, Tiết Khiêm
Quân cứng nhắc gật đầu.

Đôi môi đỏ sưng của
cô, chắc không phải do bị nhiệt. Nếu anh không nhìn lầm thì dấu đỏ trên cổ cô
chính là dấu hôn. Tối qua khi họ chia tay, trên cổ cô vẫn rất sạch sẽ. Anh cụp
mắt xuống, trái tim vốn dĩ có chút ấm áp, giờ đây lại nhanh chóng nguội lạnh.

“Ding ding”, điện
thoại cô để trên bàn, đang vang tiếng chuông tin nhắn. Tiết Khiêm Quân thờ ơ liếc
qua. Người gửi tin: Bạch Lập Nhân.

Anh cầm điện thoại
lên, mở tin nhắn: “Đang ở đâu thế? Tại sao không đợi về chung? Gọi điện lại
ngay!” Giọng điệu ra lệnh thể hiện rõ quan hệ vượt quá cấp trên cấp dưới đó khiến
Tiết Khiêm Quân chìm vào suy tư. Một phút sau, tin nhắn thứ hai tới: “Chẳng đã
nói sẽ ăn cơm ở nhà hay sao? Liệu Diệu Trăn, tối nay chúng ta có hẹn hò không vậy?”
Người gửi không đủ kiên nhẫn, rõ ràng có chút giận dữ. Đôi mắt Tiết Khiêm Quân
tối lại.

Ngón tay di chuyển,
anh bấm nút xóa. Tiện tay tắt máy, đặt trở lại chỗ cũ.

“Xin lỗi, bắt anh đợi
lâu”, Diệu Diệu vừa về chỗ ngồi đã xin lỗi.

“Không sao”, anh đã
hồi phục nụ cười hoàn hảo, không để lộ cảm xúc như trước.

Sau khi trang điểm
xong quay lại, cô đẹp không thể chê được, đôi môi sưng đỏ và dấu vết trên cổ đã
được phấn và kem che phủ.



Vốn là Bạch Lập
Nhân đã đặt sẵn chỗ tại nhà hàng.

Là cô nói, không
thích hẹn hò ở nhà, thế thì anh đành chiều theo sở thích của cô.

Nhưng cô nàng này lại
mất liên lạc.

Lúc tan sở, anh mới
ra khỏi văn phòng trễ nửa tiếng thôi, mà bên ngoài đã không thấy bóng dáng cô
đâu.

Không trả lời tin
nhắn, điện thoại cũng tắt máy.

Rốt cuộc cô đang
làm trò gì?

Anh tắm rửa xong ra
khỏi nhà tắm, nước lạnh không thể xóa nhòa cơn giận trong lòng, vòng tay bằng
pha lê sắp bị anh giận dữ mà bóp nát.

Ngày đầu quen nhau,
anh đã bồng bột muốn chia tay cô!

Giơ vòng tay lên,
anh muốn ném ngay vào thùng rác.

Chưa từng có cô gái
nào đối xử với anh thế này!

Nhưng...

Anh không tài nào
ném đi được, dù sao đây cũng là quà sinh nhật.

Có lẽ nếu anh giận
dữ ném nó đi, Liệu Diệu Trăn sẽ khóc cho xem.

Thôi thôi, cứ nghe
cô giải thích đã.

Đeo vòng trở lại,
tâm trạng Bạch Lập Nhân vẫn rất ư tồi tệ.

Mười giờ tối, cuối
cùng bên cạnh đã vẳng đến tiếng mở cửa.

Bạch Lập Nhân bỗng
muốn chạy thẳng ra chất vấn cô.

Ngày đầu tiên hẹn
hò, cô đang tỏ thái độ gì đây? Cô có đặt anh vào trong tim không?

Nhưng, cơn bồng bột đó chỉ thoáng qua mà thôi.

Anh ngồi xuống sofa, đợi cô chủ động đến xin lỗi.

Anh quá kiêu ngạo.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, rồi hai tiếng.

Người anh đợi vẫn không tới, lời xin lỗi và giải
thích anh đợi cũng không hề thấy đâu.

Bạch Lập Nhân lần đầu cảm thấy, hóa ra yêu đương lại
dằn vặt đến thế.

Rửa mặt, rồi đánh răng, anh quăng mình lên giường.

Nhưng, mắt mở to, không cách nào ngủ nổi.

Trái tim như bị hành hạ thấp thỏm, y hệt tình hình tối
qua.

Có lẽ Liệu Diệu Trăn không hề quan tâm đến anh như
anh nghĩ.

Nghiêng người, co lại, trầm tư, tâm trạng anh như
thang máy gặp sự cố, rơi thẳng xuống.

Ống tay áo bị giật giật.

Anh đang suy tư, không nhận ra.

Ống tay áo, lại bị kéo giật.

Anh hoàn hồn, nhìn rõ người tới, sau khi kinh ngạc
là gầm lên tức tối.

“Liệu Diệu Trăn, đầu cậu có sâu mọt hả, nửa đêm nửa
hôm lại tới làm gì?”

Trước đó đợi cô, cô không tới, giờ đã hơn một giờ
sáng, cô lại xuất hiện!

Có lẽ là quát tháo càng khỏe khoắn hơn, “chứng trầm
cảm” ban nãy đã bị tiếng gầm của chính anh quét sạch!

“Diệu Diệu” nhìn anh, thấp thỏm không yên.

Đưa tay ra, cô muốn áp sát, muốn ôm eo anh.

“Bốp”, anh đánh mạnh tay cô, gạt ra.

Muốn xoa dịu anh? Đừng hòng!

Lần này vì ấm ức, anh đánh hơi mạnh tay, mu bàn tay
trắng muốt của cô đỏ lên.

Nhưng “Diệu Diệu” vẫn rất kiên quyết đòi ôm eo anh.

“Cút đi, tưởng thế này là dỗ ngọt được tôi à?”, anh
mắng cô, đẩy cô ra.

Anh là dạng đàn ông dễ dụ thế sao? Cô đúng là quá
ngây thơ!

“Diệu Diệu” cúi đầu, lại kiên trì áp sát anh.

“Đi ra!”, anh lại đẩy, nhưng lần này động tác đã giảm
nhẹ, chỉ phản kháng một chút rồi thôi.

“Diệu Diệu” đè chặt anh, đầu dụi vào lồng ngực anh.

“Biết cậu đã làm sai gì chưa?”, anh sắc giọng, bắt đầu
nghiêm khắc trở lại.

“Ưm...”, cái đầu tựa vào lồng ngực anh đang gật mạnh.

Thái độ nhận lỗi rất là thành thật.

“Cậu phải khai thật hành tung tối nay, giải thích hợp
lý cho tôi nghe thì tôi mới có thể nghĩ xem nên tha thứ cho cậu không”, thái độ
anh rất kiêu, nhưng nghe kỹ thì thấy đã dịu lại.

“Diệu Diệu” ngẩng lên, ánh mắt vừa hoang mang vừa
khiếp sợ cứ nhìn anh chằm chằm.

Cái mà cô để tâm nhất là hai chữ “tha thứ”.

Nhìn đôi mắt ấm ức rưng rưng nước mắt của cô, Bạch Lập
Nhân bỗng thấy bất lực, lườm cô, “Làm sao mà khóc? Tôi có mắng cậu đâu!”.

Giọng thì bất lực, nhưng trái tim lại vui lạ lùng,
anh biết ngay ban nãy chỉ là anh nghĩ lung tung mà thôi.

Cô làm sao mà không để tâm đến anh cho được.

“Có phải bạn cậu chưa khỏi bệnh, nên cậu đến đó chăm
sóc cô ta, bất đắc dĩ phải cho tôi leo cây không?”, Bạch Lập Nhân lập tức nghĩ
tới khả năng duy nhất đó, “Nếu là thế thì tôi có thể thử tha thứ cho cậu!”. Có
lẽ, anh nên mua một cái điện thoại mới tặng cho cô, thì mới không đến nỗi không
tìm thấy cô vì điện thoại cô bất ngờ hết pin.

Anh trai nói quá nhanh, nó không hiểu lắm, nhưng
nghe anh trai nói có thể thử tha thứ cho nó, nó đã vui mừng ra sức gật đầu.

“Được rồi, giải thích xong rồi, tôi hết giận rồi, cậu
có thể yên tâm ngủ đi”, Bạch Lập Nhân khoát tay, đuổi cô đi.

Biết ngay mà, cô cũng y như anh, chưa nghe giải
thích thì chắc chắn sẽ trằn trọc khó ngủ, nửa đêm nửa hôm cũng chạy tới.

Nhưng anh đã nói thế rồi mà “Diệu Diệu” vẫn đeo bám
lấy anh, hai quả núi trước ngực lại đè anh ngạt thở.

“Mau về nhà đi, tiện thể khóa cửa cho tôi”, Bạch Lập
Nhân ra sức đẩy cô, chui vào trong chăn trước, lạnh nhạt quay lưng lại với cô.

Hử?

Anh trai tại sao lại giận rồi?

“Diệu Diệu” dè dặt vạch chăn ra, chậm rãi, từ từ, bò
lên giường, từng chút một, dè dặt nằm xuống cạnh anh nó.

Lúc nhỏ, bố vì không muốn mẹ hai buồn mà bảo mẹ hai
chơi với nó, nhưng mẹ hai lúc nào cũng cười tươi, kể chuyện ma cho nó nghe, thế
là lúc nó sợ, nửa đêm luôn đi tìm anh nó.

Anh nó cũng lạnh nhạt như bây giờ, nhưng không từ chối
việc “ngủ cùng” nó.

Bạch Lập Nhân cảm nhận rõ bên kia giường, từ từ lún
xuống, cả người anh căng cứng, bất động.

“Diệu Diệu” e dè tiến lại gần, gương mặt xinh đẹp
yên lặng áp vào lưng anh.

Nó vừa mệt vừa lạnh, từ tối qua bị luồng hơi của anh
nó làm cho bị đau, nguyên khí của nó bị tổn thương nặng nề, tốn rất nhiều công
sức nó mới “trở về” cạnh anh nó được.

Tay nó, từ từ, chậm rãi, trườn lên eo anh.

Đang lúc anh định quay lại, ngăn cản thì...

“Anh trai, đừng động đậy!”

Bé rất mệt, bé không chịu nổi luồng hơi của anh, bé
thậm chí đã không còn sức ngẩng đầu lên nữa.

Nó ôm chặt lấy anh mình.

Bao lâu rồi không ôm anh? Thật sự, rất nhớ, rất nhớ...

Bạch Lập Nhân cứng đơ người, để mặc nó ôm.



“Tổng giám đốc, mình có việc muốn nói với cậu?”, nhận
được tin tốt, cô vội đến gõ cửa văn phòng Bạch Lập Nhân.

“Ừ, vào đi”, anh đang cười tủm tỉm, phê chuẩn hóa
đơn.

Diệu Diệu ngồi xuống đối diện anh, rất lịch sự đợi
anh làm xong việc trước.

“Mấy giờ sáng cậu đi?”, anh vừa ký tên vừa hỏi cô.

Nghe câu hỏi của anh, Diệu Diệu ngồi ngay ngắn lại,
“Bảy giờ mười lăm là ra khỏi cửa”. Không phải cô không chuẩn bị bữa sáng cho
anh, mà là chính anh ngủ quên!

Ai hỏi cô cái này, anh đang hỏi cô mấy giờ sáng thì
rời khỏi nhà anh mà.

Nhưng, bảo anh bây giờ hỏi cô thì anh có phần khó xử.

Chỉ là chính anh hiểu rõ nguyên nhân nào khiến anh
ngủ quên mất.

“Tổng giám đốc, mình có tin tốt muốn báo cậu”, Diệu
Diệu vội báo cáo, “Quãng thời gian này, mình luôn bàn bạc thương lượng với bên
đại lý Vũ Hán, đối phương đã đồng ý không hủy bỏ hợp tác với chúng ta, nhưng
chúng ta phải đền bù năm chục ngàn cho phần trang trí, còn về hàng hóa thì phải
cho ký gửi ít nhất một trăm ngàn”. Những chuyện này đều là kết quả tốt do cô đeo
bám dữ dội đối phương.

Bạch Lập Nhân ngẩn người.

Tuy chuyện tiêu thụ các tỉnh đã được giải quyết,
nhưng thái độ bên đại lý rất cứng rắn, anh cứ ngỡ lần này sẽ tổn thất khoảng bốn,
năm trăm ngàn.

Nhưng... trang trí năm chục ngàn? Tiền ký gửi một
trăm ngàn?

“Thực ra đối phương cũng vì tức giận thôi, ông ta đã
điều tra thị trường về sản phẩm của chúng ta, cũng rất có tự tin, sau mấy ngày
bình tĩnh lại, đã quyết định không nóng giận nữa, nhận lời tiếp tục hợp tác với
chúng ta.” Đây là kết quả tốt cho cả hai, Diệu Diệu cười tươi rói.

Khóe môi Bạch Lập Nhân đã nhướng lên.

“Tôi thật không ngờ cậu lại không bỏ cuộc”, tính khí
đối phương không tốt, lại thêm tính tình anh, đúng là cứng gặp cứng, anh không
ngờ Diệu Diệu lại theo đuổi việc này suốt, đồng thời giải quyết hoàn hảo.

“Sếp à, chuẩn bị thưởng gì cho mình nào?”, Diệu Diệu
thấy tâm trạng anh rất vui thì vội chọc ghẹo.

Lần trước phòng Tài vụ đối chiếu, tìm ra khoản thất
thoát hơn trăm ngàn tệ, sếp Tiểu Vĩ rất hào phóng, thưởng ngay phong bao hai
ngàn tệ.

Lần này dù thế nào đi nữa, cô cũng đã giúp anh việc
lớn như thế, anh cũng nên tỏ thái độ chứ nhỉ?

Bạch Lập Nhân đứng lên, nhìn cô, tiến về phía cô.

“Cậu muốn phần thưởng gì?”, tâm trạng bỗng dưng xao
động.

Tính khí ông đại lý kia rất xấu, hẳn cô đã chịu ấm ức
khá nhiều.

“Mình nghĩ đã...”, Diệu Diệu cười tươi.

Lột sạch một mớ tiền? Để cô nghĩ thử xem lột thế
nào!

Diệu Diệu đang nghiêng đầu nghĩ ngợi thì một cái điện
thoại di động mới toanh đặt xuống trước mặt cô.

“Cái này tặng cậu”, Bạch Lập Nhân ngượng nghịu nói.

Tuy đã là người yêu, nhưng anh vẫn chưa quen tặng
quà cho bạn gái.

Diệu Diệu sửng sốt, mẫu điện thoại mới có mặt ngoài
thị trường của Sony Ericsson chí ít cũng phải bốn, năm ngàn tệ!

Bạch Lập Nhân lần này cũng phóng tay quá rồi, chẳng
hề giống tác phong của anh tí nào!

“Ha ha, vẫn không đủ!”, Diệu Diệu không dám đụng vào
cái điện thoại đó, chỉ sợ là cái bẫy lòng tham của cô, đành ngượng nghịu nói
qua loa.

Vẫn không đủ? Ồ, đúng rồi, còn thứ này, có thể là thứ
cô cần thật sự.

Bạch Lập Nhân liếc nhìn trong văn phòng, cửa lá sách
đã kéo kín, bên ngoài không thể nhìn thấy trong này.

Anh ngượng nghịu hôn chụt một cái thật nhanh lên má
Diệu Diệu.

Gò má có cảm giác lành lạnh, ẩm ướt.

Cả người Diệu Diệu đông cứng.

Mặt Bạch Lập Nhân đang cách cô có vài tấc.

“Một nụ hôn, đủ chưa?”, Bạch Lập Nhân xấu hổ ho một
tiếng, xích ra, ánh mắt liếc xung quanh giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.

Diệu Diệu đờ đẫn nhìn anh.

Anh tưởng, cô vẫn thấy chưa đủ.

“Thế thì cho phép tối nay cậu lại ngủ cùng tôi, được
rồi chứ?”, anh bực bội.

Cùng lắm thì, lại mất ngủ đêm nữa.

Phần thưởng của anh đã đủ lớn rồi, không thể nhiều
hơn được.

Diệu Diệu ôm phần má bị anh hôn, đôi mắt đẹp lúc này
trợn to vì khiếp sợ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3