Animorphs (Tập 1: Cuộc Xâm Lăng) - Chương 05 - 06

CHƯƠNG 5

Tên
Hork-Bajir chĩa súng, hay thứ của nợ gì đó, vào bóng tối. Cái đầu
rắn của hắn ngó nghiêng dòm dõ hết từ trái sang phải, như muốn xuyên
thủng màn đêm.

“Im lặng!” người
Andalite răn đe. “Bọn Hork-Bajir nhìn rất kém trong bóng tối, nhưng tai
chúng thính ghê gớm.”

Tên Hork-Bajir
tiến sát hơn nữa. Bây giờ hắn chỉ cách chúng tôi chừng hai mét qua
bờ tường thấp. Hẳn là hắn nghe thấy tim tôi dộng thình thịch. Có
thể hắn không hiểu đó là thứ tiếng ôn dịch gì. Có thể hắn không
nhận ra âm thanh của năm đứa nhóc đang co quắp vì hãi hùng, đầu gối
khua loạn xạ và răng gõ lộp cộp. Nín thở lâu chịu hết xiết, một
đứa trong bọn tôi bất chợt há miệng hớp không khí rồi thở hổn hển.

Phút chốc tôi
tưởng đời tôi đi tong. Tôi hình dung trong óc những cái cựa ghê tởm ở
các khớp và khuỷu kia đang “xử lý” cáiđầu tôi.

Nếu bạn chưa
từng biết sợ là gì thì hãy nghe tôi kể rồi ắt biết. Nỗi sợ xâm
chiếm toàn bộ cơ thể và trí não của bạn. Bạn muốn gào thật to.
Bạn muốn chạy thục mạng. Bạn muốn tè ra quần. Bạn muốn sụp xuống
đất mà khóc, mà rên, mà xin xỏ: làm ơn làm phước tha mạng cho tôi!

Và nếu bạn vẫn
cứ đinh ninh mình gan lì thì, tốt thôi, cứ thử đợi con quái đó sáp
lại gần hơn chút và xắt chỉ bạn ra trong vòng ba giây.

Nhưng may thay,
trong đầu tôi kịp thời vang lên giọng nói của người Andalite “Can đảm
lên, các bạn.”

Có cái gì... ấm
ấm... Cái... Tôi chẳng biết gọi nó bằng từ gì nữa. Nhưng chính cái
cảm giác ấm ấm ấy đang lan tỏa khắp người tôi. Cứ hình dung bạn là
một đứa trẻ gặp ác mộng, thức dậy vẫn còn đang hét toáng. Bạn sẽ
có cái cảm giác ấm ấm ấy khi ba mẹ bật đèn và ngồi xuống cạnh
bạn. Nó là thế đấy.

Thật ra tôi vẫn
chưa hết kinh hãi. Tên Hork-Bajir vẫn đứng sờ sờ ở đó, nồng nặc mùi
tử khí. Tôi nghe thấy hắn thở. Tôi ngửi thấy mùi tanh của hắn. Nhưng
đồng thời, tôi cũng nhận thấy rằng mình đã kiềm chế được cơn hoảng
loạn. Tôi cảm nhận được cái sức mạnh đang chảy tới từ người Andalite
đang hấp hối. Ông ấy đã cho chúng tôi mượn một phần sự can đảm của
mình, mặc dù bản thân ông chắc cũng đang hãi hùng.

Tên Hork-Bajir bước lui. Một sinh vật nữa vừa
bước ra khỏi chiếc Lưỡi Dao.

Tuy run lập cập, tôi vẫn rán ngóc đầu lên vừa
đủ để ngó qua bức tường thấp. Lúc này, mọi tên Taxxon và Hork-Bajir
đều quay đầu về phía chiếc Lưỡi Dao.

“Chúngđang chuẩn bị nghênh đón,” tôi thì thào.

“Sao cậu biết?” Marco thì thầm hỏi lại. “Mấy
con côn trùng mắt lồi, mấy đồ quỷ sứ rác rưởi ấy mà cũng đòi
nghênh đón ai?”

Nhưng ngay lúc đó hắn xuất hiện.

“Visser Ba,” Người Andalite nói.

Visser Ba cũng là một người Andalite!

Nói đúng hơn, hắn là một người Andalite - bị
mượn xác.

“Tíaơi...” Rachel thốt lên. “Hắn cũng là người
Andalite sao?”

“Chỉ duy nhất một lần bọn Yeerk kiểm soát
được cơ thể của người Andalite,” ông bạn của chúng tôi giải thích.
“Chỉ có một Andalite - bị mượn xác duy nhất. Và kẻ đó chính là
Visser Ba.”

Visser Ba khệnh khạng tới gần người Andalite
bị thương. Tên Visser này giống ông bạn Andalite tới mức thoạt đầu
không cách chi phân biệt nổi. Cũng khuôn mặt không có miệng, cũng
những con mắt có cuống ẻo qua ẻo lại như dò xét khắp mọi hướng,
cũng cái cơ thể bốn chân mượt mà cường tráng, và cũng cái đuôi đáng
gờm.

Nhưng dù Visser trông giống một người Andalite,
ở hắn vẫn toát ra sự khác biệt. Như thể hắn đang mang mặt nạ nhưng
bạn biết tỏng rằng phía sau cái vẻ hiền lành giả tạo đó là sự
nham hiểm, độc địa.

“Tốt! Tốt lắm!” Visser Ba nói.

Tim tôi muốn khựng lại khi phát hiện rằng tôi
vừa nghe được ý nghĩ của Visser Ba.

“Hắn có nghe được ý nghĩ của mình không ta?”
Cassie thì thào hỏi.

“Hắn mà nghe được thì toi cơm, tớ thậm chí
không dám nghĩ tới điều đó,” Rachelđáp.

“Hắn không thể nghe ý nghĩ của các bạn,”
người Andalite nói. “Nếu như các bạn không truyền ý nghĩ về cho hắn.
Còn các bạn nghe được ý nghĩ của hắn là vì hắn đang phát ý nghĩ
đến tất cả mọi người. Hắn coi đây là một thắng lợi lớn nên muốn
tất cả mọi người phải nghe.”

“Ai đây nhỉ? Ồ, một chàng trai Andalite thích
phá bĩnh!” Visser Ba ghé mắt nhòm phi thuyền của người Andalite. “A,
nhưng hắn ra đâu phải là một chiến binh Andalite tầm thường. Hoàng tử
Elfangor-Sirinial-Shamtul cơ đấy, nếu ta không lầm. Rất vinh dự được gặp
ngài! Ngài quả là một huyền thoại. Ngài đã chơi của chúng tôi bao
nhiêu phi thuyền rồi nhỉ? Bảy hả? Hình như là tám, khi trận chiến
kết thúc?”

Ông hoàng Andalite không trả lời. Nhưng tôi có
linh cảm ông đã hạ hơn tám chiếc.

“Hỡi tên Andalite cuối cùng ở phần vũ trụ
này. Ta e rằng chiếc Mái Vòm của ngươi đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Hoàn toàn! Nghe thủng chưa? Ta đã chứng kiến nó bốc cháy khi rơi vào
khí quyển của cái thế giới bé nhỏ này.”

“Sẽ còn những chiếc Mái Vòm khác,” hoàng tử
Andalite nói.

Gã Visser tiến thêm một bước lại gần ông
hoàng. “Đúng, nhưng khi chúng bay tới được thì đã quá muộn rồi. Thế
giới này sẽ là của ta, là đóng góp của cá nhân ta cho vương quốc
Yeerk, là cuộc chinh phục vĩ đại nhất của ta. Và sau đó ta sẽ trở
thành Visser Một.”

“Bọn bay muốn làm gì loài người?” Ông hoàng
Andalite hỏi. “Bọn bay đã có lũ đồng minh Taxxon, có đám nô lệ
Hork-Bajir, và cả các nô lệ ở những thế giới khác. Bắt tội thêm
loài người làm gì nữa?”

“Vì loài người rất đông mà lại yếu xìu,”
Visser Ba cười đểu cáng. “Hàng tỉ cơ thể chứ ít sao! Mà chúng lại
còn mù tịt trước các biến cố sắp diễn ra. Với bấy nhiêu cái xác
mượn, bọn ta sẽ bành trướng khắp vũ trụ, không ai ngăn cản nổi! Bọn
ta sẽ có hàng tỉ. Chỉ với nửa số cơ thể này, bọn ta cũng đủ xây
dựng hàng vạn vũng Yeerk mới phục vụ cho giống nòi Yeerk. Hãy chấp
nhận thực tế đó đi, tên Andalite kia! Ngươi đã chiến đấu rất dũng
mãnh, nhưng ngươi đã bị đánh bại rồi.”

Visser Ba bước tới trước mặt ông hoàng. Tôi
cảm thấy nỗi sợ ở ông, nhưng thay vì cúi đầu, ông nén đau, nhỏm dậy.
Ông biết mình sắp chết. Ông muốn được chết trên bốn chân, mặt đối
mặt kẻ thù.

Nhưng Visser Ba không bỏ lỡ dịp để châm chọc
kẻ thù. “Ta hứa với ngươi một điều, hoàng tử Elfangor ạ, khi nào ta
chiếm được hành tinh này và gặt hái xong vụ mùa bội thu cơ thể
sống, ta nhất định sẽ trở lại thế giới Andalite. Cá nhân ta sẽ“chăm
sóc” tận tình gia đình ngươi, và ta sẽ đích thân giám sát việc cài
đặt những sĩ quan trung thành nhất của ta vào đầu vợ con ngươi. Ta hi
vọng vợ con ngươi sẽ kháng cự, có thế ta mới được tận hưởng sự
khoái trá khi nghe trí não của chúng rên xiết.”

Ông hoàng Andalite ra đòn!

Cái đuôi của ông nhoáng lên nhanh đến mức không
ai kịp nhìn thấy. Gã Visser né đầu sang bên. Chiếc cựa trên đuôi của
ông vút hụt qua đầu Visser trong gang tấc. Nhưng nó lại chém xuống một
bên vai hắn. Máu - hay một thứ gì đó giống như máu - trào ra từ vết
thương.

“Đã quá!” Tôi xuýt xoa.

“Aaaaa!” Trong đầu tôi nghe rõ mồn một tiếng
tru đau đớn của gã Visser.

Cùng lúc, một tia sáng xanh chói lòa bắn ra
từ đuôi chiếc tàu của ông hoàng Andalite. Nó giáng thẳng vào chiếc
Con Rệp gần nhất. Đám Hork-Bajir và Taxxon chạy tán loạn.

Dù lom khom sau bức tường, tôi vẫn cảm nhận
được một đợt sóng nhiệt nóng ran. Chiếc Con Rệp sôi lên xèo xèo rồi
biến mất.

“Bắn!” Visser Ba
gào lên. “Bắn nát con tàu của nó cho ta!”

Bầu trời đêm
bỗng chói lòa ánh sáng. Những tia sáng đỏ liên tục phóng ra từ chiếc
Lưỡi Dao và tàu Con Rệp còn lại. Con tàu của ông hoàng Andalite đỏ
rực lên và, chậm chạp một cách đáng ngạc nhiên, nó bắt đầu tan ra.

Và rồi, trong
vầng sáng của các tia Nghiệt, tôi đã thấy... hay có lẽ tôi nghĩ là tôi
thấy... những con người. Một nhóm nhỏ, chừng ba bốn người, nép sau
bóng của tên Visser.

“Có cả người ở
đó nữa đấy,” tôi bảo Marco.

“Sao? Không lẽ họ
là tù binh?”

“Tóm tên
Andalite,” Visser Ba thét gọi bọn tay chân của hắn. “Tóm nó cho ta.”

Ba tên Hork-Bajir
to bự túm lấy ông hoàng Andalite, đè ông dí xuống đất. Những cái cựa
trên các khớp của chúng tì vào cổ ông, song chúng không ra tay kết
liễu. Đó là đặc quyền riêng của Visser Ba.

Và rồi chúng tôi
hiểu tại sao tên Yeerk hắc ám Visser Ba chọn cư ngụ trong thân thể
người Andalite - Bị mượn xác duy nhất. Trước mắt chúng tôi, gã Visser
bắt đầu biến hình.

Cái đầu Andalite
của hắn nở to ra, to nữa, to hơn nữa. Bốn cái cẳng như cẳng ngựa
nhập lại thành hai, rồi mỗi cẳng mới lại phình to ra bằng một cây
gỗ đỏ. Những cánh tay mềm mại của giống người Andalite phút chốc
sủi bọt, và trở nên sần sùi.

“Khủng khiếp
quá,” Cassie thì thào. “Không thể tin nổi.”

Trên cái đầu gớm
guốc sưng phồng bỗng xuất hiện một cái miệng đầy răng lởm chởm, cái
nào cái nấy dài ngang cánh tay người. Cái miệng cứ thế há rộng ra,
biến thành một cái hố ma quái ghê rợn.

Thân thể ông hoàng
Andalite chẳng còn thấy đâu. Con quái thú đã che khuất hoàn toàn.

“R-r-r-r-r-r-a-a-a-a-g-g-g-g!” Tiếng gầm của
quái thú Visser Ba làm rung chuyển cả đất trời.

Tôi lấy tay bịt chặt hai lỗ tai.

“R-r-r-r-r-r-a-a-a-a-g-g-g-g!”

Răng của tôi khua lộp cộp vì hãi hùng. Tôi
nghe thấy tiếng ai đó thút thít khóc. Mèng ơi, kẻ đó chính là tôi.

Visser Ba đã trở thành một con quái vật mà,
cạnh hắn, ngay cả bọn Hork-Bajir và Taxxon cũng trông như một đám đồ
chơi vô hại. Bằng một cái vòi dày cui, hắn thộp cổ ông hoàng
Andalite.

“Không, không,đừng,” tôi nghe tiếng Cassie lảm
nhảm lặp lại và lặp lại mãi. “Không, đừng, đừng mà.”

“Đừng nhìn nữa,
Cassie,” Rachel cố trấn an. Nó vòng tay qua vai Cassie, kéo nhỏ vào
lòng. Rồi nó nhoài ra nắm chặt tay Tobias. Tôi dám nói bạn không thể
hiểu người nào nếu chưa từng thấy họ sợ. Mặc dù sợ đến chết đi
được, dù nước mắt lăn dài trên mặt, Rachel vẫn có đủ sức mạnh để
chia sẻ.

Visser Ba nhấc
bổng ông hoàng Andalite lên không, kéo căng ông ra trong tiếng hò reo của
bọn Hork-Bajir. Ông hoàng Andalite vùng vẫy chống trả bằng cái đuôi
của mình. Nhưng trước con quái vật khủng khiếp đó, mỗi đòn của ông
chỉ như gãi ngứa.

Visser Ba nâng ông hoàng Andalite lên thật cao.

Và rồi hắn hả to cái miệng khổng lồ.

CHƯƠNG
6

Ngay
lúc đó, không hiểu tôi mắc phải cái chứng ôn dịch gì. Tôi rất sợ.
Sợ chết đi được. Nhưng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi chợt
nghĩ mình không thể ngồi nấp, trơ mắt ếch ra mà nhìn như thế. Thật
chẳng đáng mặt anh hào!

“Quân đê tiện!”

Tôi chồm dậy. Nhặt lấy một ống sắt gỉ trên
sân, tôi huơ tay định leo qua bờ tường. Chắc là tôi đã bị chạm thần
kinh. Mà thiệt! Đơn thân độc mã với một ống sắt làm vũ khí mà cũng
đòi làm anh hùng.

“Đừng!”

Tiếng quát không thành lời của ông hoàng
Andalite khiến tôi rụt lại. Tôi cảm thấy tay thằng Marco túm lấy vạt
áo tôi, giật ngược lại. Tobias và Marco hè nhau lôi tôi xuống. Rachel
thì lấy tay bụm chặt miệng tôi lại. Tôi muốn la lớn, chửi bới hoặc
đại loại thế.

“Câm miệng, đồ ngốc!” Marco khẽ rít lên. “Cậu
muốn chúng làm cỏ bọn mình hay sao!”

“Đừng mà, Jake,” Cassie khẽ đặt tay nó lên má
tôi. “Ông ấy đâu có muốn cậu chết uổng. Không thấy sao? Ổng đang hi
sinh vì chúng ta đấy.”

Tôi giận dữ vùng ra khỏi Marco và Tobias. Nhưng
tôi đã lấy lại được bình tĩnh.

Tôi lại nhìn trộm qua bờ tường. Ông hoàng
Andalite đang tuyệt vọng trong vòng kẹp của tên Visser Ba. Tôi thấy hắn
nâng cao ông lên. Tôi thấy Visser Ba hả cái hàm quái đản của hắn ra.

Và tôi thấy ông hoàng ấy lọt thỏm vào cái
miệng ngoác rộng đó.

Cái miệng đó khép lại. Những chiếc răng đang
xắt nhỏ ông ấy ra từng mảnh. Ông hoàng Andalite Elfangor-Sirinial-Shamtul
thế là chết rồi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ông đã hét lên.
Tiếng hét tuyệt vọng ấy văng vẳng trong đầu mỗi chúng tôi và sẽ mãi
mãi ở lại đó.

Bọn Hork-Bajir - Bị mượn xác bắt đầu phát ra
những tiếng phì phò. Có lẽ chúng đang cười đùa hay đang hoan nghênh.
Đám Taxxon - Bị mượn xác thì ùa tới bao quanh gã Visser Ba. Chúng có
vẻ như chầu chực quanh hắn. Và tôi đã hiểu tại sao: một mảnh thân
thể của ông hoàng Andalite vừa rơi khỏi hàm gã Visser thì tên Taxxon
gần nhất đã háo hức vồ lấy.

Tobias quay lưng, hai tay bưng mặt. Lệ trào ra
từ khóe mắt Cassie. Và cả tôi cũng thế.

Tôi chợt nghe một âm thanh “lạ” vì... nghe rất
quen tai. Đó là tiếng cười. Tiếng cười của loài người... những Con
người - Bị mượn xác. Chắc chắn là như vậy vì chúng đang vui như trẩy
hội. Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác một trong những tiếng
cười này nghe rất quen, hình như tôi đã từng nghe thấy ở đâu. Nhưng
rồi tiếng cười lại bị nhấn chìm trong tiếng phì phò của bọn
Hork-Bajir.

Gã Visser Ba đã thoát khỏi hình thú quái vật
để trở về với cơ thể của người Andalite. “Aaa” Tôi nghe thấy hắn
nghĩ, “Biến hình thành một tên Antarean Bogg để nhấm nháp kẻ thù
thật là quá đã.”

Tiếng cười của bọn Người - Bị mượn xác lại
cất lên cùng tiếng phì phò của bọn Hork-Bajir. Và, một lần nữa, tôi
nghe rõ tiếng cười quen thuộc không thể nhớ là của ai.

Marco bắt đầu nôn thốc tháo. Đó là một phản
ứng hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng tiếng nôn ọe của nó, rủi thay, lại lôi
kéo sự chú ý của một tên Hork-Bajir đứng gần đó.

Cái đầu rắn của hắn quay ngoắt lại. Hắn
đứng yên bất động.

Cả bọn chúng tôi cũng bất động.

Tên Hork-Bajir hướng về phía chúng tôi. Cặp
mắt nhập nhèm của hắn chiếu thẳng vào nơi ẩn nấp nhỏ hẹp của cả
bọn.

Tôi không biết đứa nào trong bọn tôi đã phát
hoảng trước tiên. Có thể đó là tôi. Có lẽ nỗi khiếp sợ đã vượt qua
sức chịu đựng của cả bọn. Như một tia điện lan truyền qua năm đứa,
cả bọn chúng tôi đồng loạt nhổm dậy, vắt giò chạy... trước cả khi
tôi kịp ý thức mình đang làm chuyện gì.

Tôi chạy thục mạng, chạy hụt hơi.

Từ phía sau phát ra tiếng kêu ghê rợn của tên
Hork-Bajir.

“Chạy tản ra,” tôi hét lớn. “Chúng không thể
rượt theo tất cả bọn mình.”

Marco, Tobias và Cassie lập tức chạy tóe ra ba
hướng. Rachel thì vẫn chạy sát bên tôi. Liếc ra sau, tôi thấy tên
Hork-Bajir đang trù trừ, chưa biết rượt theo ai.

Rachel và tôi là hai đứa chạy nhanh nhất.
Tobias thì đã mất dạng. Marco và Cassie vốn lùn, khó lòng mà chạy
nhanh. Vì vậy tôi đoán nếu tên Hork-Bajir phải chọn ai để rượt thì
hắn sẽ chọn hai đứa tôi.

Rachel chắc cũng nghĩ y như thế. Nó giảm tốc
một chút rồi bắt đầu la lớn và vẫy tay lia lịa. “Lại đây, lại đây,
đồ...” Rachel thốt ra hàng loạt từ mà tôi không thể ngờ nó cũng
biết.

Hai tên Hork-Bajir gần nhất nhào tới rượt theo
hai đứa tôi. “Ghafrash! Đây! Ghafrash fit! Kẻ thù! Tóm!”

Ngay trong cơn hoảng loạn tôi cũng thấy ngạc
nhiên: chúng nói một thứ tiếng lai tạp giữa thổ ngữ của chúng và
ngôn ngữ của loài người.

“Ghafrash fit nahar! Tao tóm! Tao giiiết!”

Tôi cắm cổ chạy. Bất chợt, tôi vấp phải vật
gì đó, ngã chúi đầu. Do té nặng, tôi suýt ngất, vội hít thở thật
sâu. Rachel thì vẫn chạy mải miếng. Nó đâu có biết tôi bị té.

Một tia sáng đỏ đập trúng ống bê tông ngay
cạnh tôi. Chiếc ống lập tức bốc hơi. Hai tên Hork-Bajir rượt theo bọn
tôi đang nhảy cóc sau lưng tôi như những con căng-gu-ru dị dạng. Tôi nhỏm
dậy, chạy tiếp.

Rachel đã nhận ra tôi không ở bên cạnh. Nó bèn
dừng lại, toan chạy về phía tôi.

“Ngốc thế!” Tôi hét lớn. “Chạy tiếp đi!”

Lưỡng lự mất mấy giây, Rachel hiểu ra rằng nó
chẳng giúp gì được tôi. Thế là nó chạy tiếp.

Tôi thấy một cái hốc tối thui ở trước mặt,
liền vọt thẳng vào đó.

Thì ra đó là một ô cửa. Bên trong tối đen như
mực. Đây là một trong các tòa nhà xây gần xong, chỉ gồm những bức
tường trơ trụi và vài đống xà bần. Nhưng tôi biết tôi đã từng vào
đây. Marco và tôi đã đi thám thính khắp tòa nhà. Nó có nhiều phòng
nhỏ và lắm hành lang lắt léo như mê cung.

Marco! Rachel! Các bạn đã chạy thoát chưa? Cassie! Tobias! Các bạn đang ở đâu?

Tôi cố tập trung
tư tưởng khi băng qua căn phòng lớn nằm ngoài cùng. Có một hành lang
ở đâu đây. Tôi mò mẫm trong bóng tối và lần ra bức tường. Tôi nghe rõ
tiếng móng vuốt của những chiếc cẳng to khỏe đang quào, đập các bờ
tường gạch. Một cái chai bị chạm phải, lăn lông lốc dưới sàn.

Bọn Hork-Bajir đã
ở rất gần! Trong bóng tối dầy đặc, ưu thế nhìn ở loài người đã
trở nên vô dụng. Nhưng tôi biết lối thoát nằm đâu đó trong tòa nhà
hoang này. Chỉ cần bộ óc tôi đừng tê liệt. Tôi sẽ tìm ra nó.

Cánh tay sờ
soạng của tôi chợt bị hẫng. Lối thoát đây rồi! Tốt quá! Tôi chui tọt
vào hành lang. Vừa kịp, một luồng sáng rọi đến ngay phía sau tôi. Ai
đó vừa mang đèn pin tới.

“Efnud nói fallay
nyot fit? Lệnh bắt.”

“Không! Không cần
bắt sống. Tóm được tên nào thì cứ việc giết.”

Giọng nói đầu
tiên là của một tên Hork-Bajir. Giọng thứ hai là giọng người. Quái
đản ở chỗ là giọng này nghe rất quen. Tôi cố vắt óc nhớ lại. Rõ
ràng đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Ở đâu vậy ta?

“Nhớ giữ nguyên
cái đầu,” giọng người đang dặn dò tên Hork-Bajir. “Đem nó lại cho tao
để tao biết đứa nào.”

Tôi lách thật lẹ
dọc bờ tường. Ánh sáng đèn bám sát theo tôi, chỉ cách có vài bước.

Tôi cố vắt óc.
Hành lang này có lối rẽ không nhỉ? A, đây rồi! Im lặng hết sức, tôi
chuồn nhanh vào đó. Ánh đèn chỉ cách tôi có vài phân.

Chân tôi vấp phải
một vật mềm mềm.

“Ê! Muốn gì?”

Đó là một người
đàn ông! Ông ta đang trùm mền ngủ lăn lóc trên sàn.

“Ê! Cút ngay! Chỗ
này của tao mà! Tao không có gì cho mày trộm đâu!”

Tôi định báo cho
ổng, nhưng một tên Hork-Bajir đã lù lù ở đó!

Ánh sáng đèn
rọi xuống gã đàn ông vô gia cư khiến ông ta lóa mắt, chẳng còn thấy
gì.

Có một cái hốc
tường ngay sau lưng tôi. Tôi nép vội vào đó.

Gã vô gia cư hét
toáng lên. Tôi nghe có tiếng xô xát.

Có thể ông ta đã
bỏ đi. Tôi hi vọng là vậy.

Nhưng tôi sẽ không
bao giờ biết điều gì đã xảy ra, vì lợi dụng lúc tên Hork-Bajir còn
mải phân tán, tôi lại bỏ chạy tiếp.

Tôi chạy, chạy
ráo riết, chạy mãi. Và trong lúc chạy, tôi thầm mong đó chỉ là một
giấc mơ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3