Thời Thơ Ấu - Chương 09 - 10

Chương
09: Hoa tốt

Hai năm sau, Hổ Sư Đại Lương đại phá Khương quốc, tấn
công Vương đình của Khương quốc, bắt vương tộc Khương quốc làm nô lệ, đại thần
và hậu phi mấy ngàn người áp tải hồi kinh. Lão Khương Vương đột tử, hai đứa con
trai của hắn, một quy thuận Đại Lương, một mang theo bộ đội còn sót lại chạy
trốn tới đại mạc phía bắc. Khương quốc diệt vong, Khương tộc cũng từ đây chưa
gượng dậy nổi, cũng đã không thể chống lại Đại Lương!

Đây là một lần chiến dịch có ý nghĩa trọng đại, hoàn toàn
đánh bại vì Khương quốc nhiễu biên cảnh hơn một trăm năm, để cho uy vọng của
Đại Lương Quốc nâng cao, thanh danh của đương kim Thánh thượng cũng ghi vào sử
sách lưu truyền thiên cổ. Đại Lương cả nước sôi trào, cùng lúc đó, tên của hai
vị thiếu niên anh hùng truyền khắp thiên hạ.

Trong trà lâu, kể chuyện cổ tích tiên sinh vỗ thước gõ,
nói về chuyện xưa hôm nay nói rất say sưa.

“Nói này Trầm tướng quân, Lý tướng quân hai vị thiếu tướng,
đều là xuất từ thành Giang Châu chúng ta... Ở Kỳ Liên sơn, hai vị tướng quân
lấy ba vạn binh lực cùng Khương quân liều chết tác chiến, cuối cùng lấy ít
thắng nhiều, đại phá Khương quân chủ lực. Quân đội Đại Lương ta mới có thể
chuyển bại thành thắng, một đường thế như chẻ tre tấn công vào Vương Đình... Có
câu nói ‘công thành phong hầu’, hai vị này tướng quân một được phong làm Uy
Viễn hầu, một được phong làm An Bình hầu. Hoàng thượng vì hôn sự của An Bình
hầu Lý tướng quân, đem công chúa Đại Lương xinh đẹp nhất Vân Dương công chúa gả
cho hắn. Mà Uy Viễn hầu Trầm tướng quân, nghe nói đã đính hôn, nhưng vẫn có rất
nhiều cô gái hâm mộ hắn...”

Hậu viện Lý gia, Thanh Mai một người ngồi ở trước bàn đu
dây, nhìn một viện hoa mở rực rỡ mà xuất thần. Trầm Mặc Trúc đã nói, hắn sẽ trở
về xem Lễ cập kê của nàng. Qua không bao lâu chính là sinh nhật nàng mười lăm
tuổi rồi, lúc nào bọn họ mới trở về?

Khi Lý Nhiên trở về, chính là tháng ba cuối xuân, Giang
Nam cỏ cây xanh tốt, chim hót líu lo. Hắn cưỡi ngựa trở về, như quang cảnh lúc
đi, chẳng qua là ngồi xuống tuấn mã đã không còn là con tuấn mã cũ, người cũng
trở nên càng thêm trầm ổn. Năm năm không thấy, trong trí nhớ chính là thiếu
niên ôn nhuận kia, hôm nay đã trưởng thành một thanh niên tuấn lãng.

“Ca ca,” Thanh Mai mỉm cười nhìn hắn. Lý Nhiên hướng nàng
đi nhanh tới, vẫn giống như trong trí nhớ bộ dáng ôn hòa như vậy, “Ta đã trở
về.”

Thanh Mai mừng rỡ, giống như khi còn bé nhào vào trong
lòng ngực của hắn như vậy. Ca đã trở lại, thật sự là quá tốt. Hắn ta cũng có
trở về chứ?

Lý Nhiên không có nuốt lời, mang về cho Thanh Mai một
rương lớn đủ loại đồ thú vị. Hắn còn nói: “Trước kia đi một chỗ, ta cũng sẽ mua
một thứ tùy thân mang theo, nghĩ cầm về cho muội. Đáng tiếc những thứ đó đã
mất, những thứ này là ta mua từ trên đường Kinh Đô về.”

Thanh Mai mặt mày cong cong, “Những thứ này muội cũng rất
thích, cảm ơn ca ca.”

Tách ra đã lâu, người một nhà có chuyện nói không hết. Lý
Nhiên nói của hắn ở bên ngoài gặp một ít chuyện lý thú, Uyển Nhu, Thanh Mai nói
với hắn chút ít chuyện nhà, trong nhà chó a hoa a và vân vân, Lý Nhiên tập
chung nghe. Người một nhà vui vẻ hòa thuận, hết thảy như trước.

Sau khi Lý Độ, Uyển Nhu đi ngủ, Thanh Mai, Lý Nhiên vẫn
còn đang cầm đuốc soi dạ đàm.

Thanh Mai cười hỏi: “Không biết chị dâu công chúa của ta
còn chưa gặp mặt, có phải là thật hay không như trong truyền thuyết nghiêng
nước nghiêng thành như vậy a?”

Lý Nhiên u oán nói: “Nàng khuynh hay không khuynh quốc,
khuynh hay không khuynh thành thì ta không biết. Nhưng là, nàng vì phong thái
của ca ca muội khuynh đảo, cho nên mới xin hoàng thượng gả cho ta.”

Lấy Thanh Mai hiểu rõ Lý Nhiên, nhất định hắn nói không
giống như vậy bất đắc dĩ, hai người này trong lúc nhất định là có trò vui. Cười
hỏi Lý Nhiên: “Ca ca không thích sao?”

Lý Nhiên thở dài: “Phụ thân không phải là muốn ta mang vợ
trở về sao? Những năm này tận trung vì nước, chung thân đại sự của ta không thể
chậm trễ, nàng ấy đem mình bồi cho ta, thì ta cố mà nhận lấy sao.”

Thanh Mai bật cười. Lý Nhiên còn nói nói: “Trầm Mặc Trúc
tiểu tử kia ở kinh thành trêu chọc không ít nát hoa đào, sợ là không dám tới
gặp muội.”

Rất nhanh, Thanh Mai liền gặp được một đóa hoa mà Lý
Nhiên nói là nát hoa đào. Ngày này có người ở ngoài cửa phủ ầm ĩ muốn gặp nàng,
Thanh Mai đi ra ngoài nhìn, hẳn là tiểu cô nương xinh đẹp.

“Ngươi chính là vị hôn thê của Trầm Mặc Trúc?” Vị cô
nương kia hỏi.

Thanh Mai nói: “Phải” cô nương kia mở to mắt đánh giá
nàng một trận, nói: “Lớn lên cũng chả có gì đặc biệt, Trầm Mặc Trúc sẽ không
thích ngươi, ngươi mau rời khỏi hắn đi.”

Thanh Mai nhìn nàng ta một chút, lớn lên cũng không sai,
diễm như đào lý, nhưng có phải hay không đầu óc có vấn đề a?

“Làm sao ngươi biết Trầm Mặc Trúc sẽ không thích ta?”
Thanh Mai cười dài hỏi, nàng nhìn thấy có một người đang đi về phía bên này,
dáng người cao ngất, mặt mày tuấn lãng, áo bào dắt gió.

“Ngươi biết, hắn viết bài thơ đầu tiên là cái gì? Hắn làm
văn chương đầu tiên là cái gì? Bộ dạng hắn bị trách phạt là như thế nào? Chuyện
hắn và người khác đánh nhau, ánh mắt hắn tính toán người khác, thời điểm hắn
đánh đàn thổi tiêu đòi ta vỗ tay... Chuyện hắn ngu xuẩn, chuyện xấu ta cũng
biết, hắn không lấy ta, còn có thể cưới người nào?” Thanh Mai cảm thấy một trận
khoái ý, a a a, đã sớm muốn nói cho tên kia những lời này thẹn thùng này, không
nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội. Mà người nọ dừng lại cước bộ, mỉm cười nhìn
nàng.

Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau, giống như là cách
một khoảng cách, hoặc như là cách năm năm thời gian, cũng muốn lẫn nhau nhìn rõ
ràng hơn chút ít. Giờ khắc này, Thanh Mai khắc sâu cảm giác, thì ra là bọn họ
sớm tham dự vào sinh mệnh của đối phương như vậy, sớm chiều ở chung, thật là
một chuyện hạnh phúc may mắn. Những thứ kia nhớ lại, sau này nhớ tới, cũng sẽ
rất vui vẻ.

Cô nương kia giống như là không cam lòng, nói: “Ngươi chỉ
bất quá so với ta sớm biết hắn mấy năm thôi, hắn nhiều năm như vậy không gặp
ngươi, làm sao ngươi biết hắn còn thích ngươi?”

Thanh Mai đối với Trầm Mặc Trúc vẫy vẫy tay, nói: “Tới
đây.” Trầm Mặc Trúc đi nhanh tới, Thanh Mai đưa tay vào trong ngực hắn vừa sờ,
lấy ra cái túi thơm thêu Mặc trúc và Tiểu Trư kia, bên trong còn chứa một viên
minh châu. Cái túi thơm này là nàng ban đầu hao hết tâm tư thêu thành, bây giờ
nhìn lại có chút vụng về, còn bị lây dấu vết loang lổ của thời gian, mà Trầm
Mặc Trúc vẫn coi như trân bảo mang theo bên mình.

Thanh Mai nói: “Cái túi thơm này là ban đầu ta đưa cho
hắn, bên trong còn chứa tín vật đính hôn của chúng ta, mấy năm này hắn vào nam
đi bắc, tại chiến trường vào sinh ra tử, cũng chưa từng ném đi, còn bảo tồn
hoàn hảo như vậy. Ngươi nói, hắn là không phải là còn yêu thích ta?”

Nghe ca ca nói Trầm Mặc Trúc vẫn đem cái túi thơm này để
vào trong ngực, coi như trân bảo, đụng cũng không cho người khác đụng, nguyên
lai là thật a.

Sắc mặt cô nương kia trắng bệch, Thanh Mai thấm thía nói:
“Cõi đời này có rất nhiều thanh mai trúc mã, có trúc mã bị nơi phồn hoa mê
hoặc, từ bỏ thanh mai, hoặc trước sau như một, thích thanh mai kia như lúc ban
đầu. Hiển nhiên, vị này của ta thuộc về người sau.” Trầm Mặc Trúc đưa tay trên
hông của nàng.

Thanh Mai tựa vào trong lòng ngực của hắn, có lòng tốt
khuyên nhủ: “Còn có, một cô gái thông minh thích một nam tử, là nên nghĩ tới
như thế nào có thể có được tâm của nam tử kia, mà không phải đi về phía cô gái
khác thị uy. Cô nương từ đâu tới thì trở về nơi đó đi.” Cô nương kia ôm mặt đầy
nước mắt chạy đi.

“Hình như nàng rất đắc ý?” Trầm Mặc Trúc nói. Hai người
đi sân của Thanh Mai, ngồi ở bụi hoa quen thuộc.

“Đúng nha, rất đắc ý.” Thanh Mai nói. Có một người như
thế, có thể làm cho nàng như vậy, đắc ý không chút kiêng kị nào, cảm giác rất
tốt.

Trầm Mặc Trúc cười nói: “Nếu như ta thật thay lòng, nàng
như thế nào?”

Thanh Mai nói: “Thiến chàng!” Nàng thật thích hắn, còn thích như vậy.
Thích nhiều năm như vậy. Nếu như Trầm Mặc Trúc một câu nhẹ nhàng thích người
khác, rời bỏ nàng, nàng mới không thể nào thật yên lặng mà buông tay.

Trầm Mặc Trúc làm bộ run lên, lại cười nói: “Như vậy hung a, xem ra ta
còn thật không dám dời tình biệt yêu*.” Giơ tay lên đem nàng kéo vào trong
lòng.

*Thay đổi tình cảm, hết yêu
thương.

Thanh Mai dựa vào trong ngực hắn, cảm thụ được tim đập trầm ổn có lực
của hắn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn chàng.”

Không phải là mỗi người, cũng có thể may mắn đợi đến mình thích chính
là cái kia người cũng như lúc ban đầu lúc như vậy thích mình, mà nàng lại chiếm
được Trầm Mặc Trúc.

Cám ơn chàng, cho ta một tình yêu say đắm hoàn mỹ như vậy.

Có lẽ, ta xuyên qua ngàn năm, trọng sinh mà sống, chính là vì gặp
chàng.

Chương 10: Trăng tròn

Thanh Mai cập kê, lễ vật mà Trầm Mặc Trúc đưa nàng là một hộp mộc trâm
và một cây lược gỗ. Mộc trâm tổng cộng có mười hai mai, điêu khắc hết sức tinh
mỹ, hoa điểu đồ án trông rất sống động, đường nét lưu loát, cổ sơ trang nhã,
Thanh Mai vừa thấy liền yêu thích không buông tay.

Đợi nàng lăn qua lộn lại nhìn đủ rồi, mới nhớ tới những thứ này cây
trâm mặc dù rất tinh sảo, nhưng là so với hộp gỗ tử đàn gắn châu khảm ngọc để
đựng chúng, cũng quá không quý trọng bằng. Tại sao Trầm Mặc Trúc muốn đưa nàng
cái này đây? Chẳng lẽ, đây đều là hắn tự tay làm?

Nghĩ đến đây, Thanh Mai vuốt văn án hoa mỹ phiền phức của cây trâm,
nghĩ tới Trầm Mặc Trúc một chút một chút điêu khắc, mài bộ dáng của bọn nó,
không khỏi cười khẽ một tiếng. Này nhất định mất rất nhiều thời gian và công
sức? Nếu quả thật là hắn tự tay làm, đây là lễ vật tốt nhất của nàng.

Cập kê, là lễ nghi thành nhân quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người
con gái ngoại trừ đại hôn ra, cũng là một nghi thức rất trang nghiêm có nhiều
hạn chế. Lễ cập kê của Thanh Mai, mời Thục Hoa làm chính tân, Liễu Ánh Lục vì
tán giả.

Sau khi trải qua ba lạy ba vái phức tạp, Thục Hoa thầm thì: “Lễ nghi đã
chuẩn bị xong, ngày lành tháng tốt, chiếu cáo chữ này. Là chữ Khổng Gia, mao
sĩ* các nơi thích hợp. Giả dụ thích hợp, vĩnh viễn đươc duy trì bảo vệ giữ gìn,
gọi là Minh Châu.”

*Là
những kẻ có học.

Tiếp theo lắng nghe lời dạy bảo của cha mẹ. Lý Độ vừa
nói: “Chữ minh châu này, là bởi vì con là hạt châu trong lòng bàn tay của chúng
ta. Con phải cả đời bình an vui sướng, mới không phụ sự thương yêu cha mẹ.”

Mắt Uyển Nhu đỏ hồng: “Sau này sẽ là người lớn, đừng bướng
bỉnh như vậy nữa, làm việc suy nghĩ thật kĩ, chiếu cố mình cho tốt.”

Trong lòng Thanh Mai cảm động, đáp: “Mặc dù con khù khờ,
nhưng con sẽ cố gắng!” Nàng làm sao mà may mắn, có cha mẹ tốt như vậy.

Ngày này Thanh Mai còn thấy một người không tưởng được -
Vân Dương công chúa chị dâu tương lai của nàng. Mà bởi vì nàng ấy bỗng nhiên
đến, nghi thức trầm muộn không thú vị này cuối cùng kết thúc trong vui vẻ.

Vân Dương công chúa chỉ dẫn theo một thị nữ, liền từ kinh
thành ngàn dặm xa xôi chạy tới. Lúc Thanh Mai nhìn thấy nàng, nàng một thân
hồng trang gọn gàng, tay cầm roi ngựa, xông vào phủ. Một thân phong trần mệt
mỏi, cũng là không thể che hết sắc đẹp kinh người.

“Muội chính là Thanh Mai?” Vân Dương công chúa đối đầu
mang sai quan, đang mặc tay áo quần lễ phục Thanh Mai hỏi.

Thanh Mai nghi ngờ gật đầu.

“Ta là chị dâu tương lai của muội.” Vân Dương công chúa
cho thấy thân phận, sau đó đem cái hộp trong tay đưa cho nàng, “Nghe Lý Nhiên
nói chữ minh châu của muội, cũng là hòn ngọc quý trên tay của cả nhà, ta liền
trong cung chọn lấy một trăm viên trân châu xinh đẹp nhất, đưa.”

Thanh Mai hai tay nhận lấy, cười nói: “Cám ơn chị dâu!”

Vân Dương công chúa cực kì nhanh đi về phía Lý Độ, Uyển
Nhu vấn an sau đó, quát to một tiếng: “Lý Nhiên, ngươi cũng không nói cho bổn
công chúa một tiếng, liền lặng lẽ rời đi kinh thành!” Hấp tấp đuổi theo phương
hướng Lý Nhiên bỏ chạy, lưu lại một phòng người chứng kiến cảnh nực cười này.

Nhìn hai bóng người một trước một sau biến mất thật
nhanh, Thanh Mai có loại dự cảm, ca ca của nàng đang bước lên trên con đường
thê nô. Nhưng là, tại sao cảm thấy vui vẻ như vậy đây?

Hai nhà bắt đầu thương nghị hôn kì Thanh Mai và Trầm Mặc
Trúc, trải qua một phen kịch liệt cò kè mặc cả cuối cùng định ở hai năm sau,
chính cái mùa thu lúc Thanh Mai tròn mười bảy tuổi.

Thanh Mai không khỏi tiếc nuối đối với Trầm Mặc Trúc nói,
“Ban đầu phụ thân ở ngoài cửa nhà ông ngoại đàn cầm một tháng, mới đáp ứng để
cho mẫu thân gả cho hắn. Bá phụ cũng là ở trên tỷ võ chọn rể. Lấy tài bắn cung
xuất thần nhập hóa thắng mấy trăm người, mới cưới được bá mẫu. Tại sao chàng
không làm gì, lại muốn ta gả cho chàng rồi sao?”

Trầm Mặc Trúc hỏi: “Nàng muốn ta làm cái gì?”

Thanh Mai suy nghĩ một chút, “Chàng để cho ta cảm động,
để cho ta cam tâm tình nguyện gả cho chàng.”

Trầm Mặc Trúc nói: “Một hộp cây trâm còn chưa đủ sao?”

Thanh Mai nghiêng đầu nhìn, rửa tai lắng nghe.

Trầm Mặc Trúc ngữ khí mềm nhẹ, chậm rãi nói: “Thời điểm
bên ngoài du lịch, ta tình cờ học xong như thế nào dùng đầu gỗ làm thành cây
trâm. Mỗi lần nghĩ tới nàng thì khắc một cái, hi vọng có thể sau khi nhìn thấy
nàng, làm ra cây trâm xinh đẹp hơn, tới gần nàng hơn. Có đôi khi ở dưới ánh
trăng, có đôi khi ở trước đêm mưa tiêu, còn có thời điểm đi biên quan mỗi lần
cảm thấy sống không quá ngày mai, cũng sẽ khắc một cái. Tưởng tượng thấy nàng
đang ở trước mặt của ta, trêu chọc nàng, chọc giận nàng, trêu cợt nàng, hoặc là
lẳng lặng yên nhìn ngươi như vậy. Dần dần, ta cũng không biết khắc quá nhiều
cây trâm như vậy...”

Hắn giống như là nhớ lại thời gian dài khi chia ly, ánh
mắt có chút mê ly. Giơ tay lên, cho nàng nhìn chỗ cầm đao, nơi đó mài thành vết
chai rất dày, giống như là tích lũy những thứ tư niệm kia trong quá khứ, thành
dấu vết không thể xóa mờ.

Thanh Mai vươn tay, muốn sờ sờ những vết chai cứng rắn
kia, lại bị hắn cầm lấy tay. Lòng bàn tay hắn thật ấm áp, bởi vì cầm đao cầm
kiếm trong thời gian dài có chút cảm giác thô ráp, nhưng cho nàng có cảm giác
an toàn vô hạn. Hắn mỉm cười nhìn nàng: “Sau đó ta hao hết tâm tư khắc lại mười
hai cái cây trâm kia, muốn làm nàng vui vẻ, nàng thích không?”

Thanh Mai gật đầu, “Thích, rất thích.”

“Kia, có nguyện ý hay không ta dùng thời gian cả đời, từ
từ khắc cây trâm cho nàng?”

“... Được.”

“Nàng có nhớ ta không?”

Thanh Mai đang nhớ lại mỗi tháng hắn cũng sẽ đúng lúc gửi
thư về, nói liên miên cằn nhằn nói về hắn hết thảy, phảng phất những năm này
hắn cũng chưa từng rời đi, vẫn đều ở bên cạnh nàng. Nàng nghĩ tới một chuyện,
“Chàng chờ ta một chút!” Thật nhanh chạy ra.

Rất nhanh, nàng đã chạy trở lại, đem một phong thư rất
lớn nhét trong ngực hắn, đỏ mặt chạy đi.

Đó là thư nàng viết cho hắn. Hắn gửi về mỗi một phong
thư, nàng cũng đọc thật tình, nhìn thật lâu, rồi cũng trở về, một khoản một
khoản viết xuống năm năm thời gian, chẳng qua là chẳng bao giờ gửi đi ra ngoài.
Nhưng là mới vừa nàng bỗng nhiên rất muốn, đem năm năm này thời gian của mình
cũng chia cho hắn.

Mà Trầm Mặc Trúc nhìn bóng lưng nàng vội vã rời đi, nhẹ
nhàng cười.

Sinh nhật Thanh Mai mười bảy tuổi, Uyển Nhu như cũ tự
mình xuống bếp làm một chén mì trường thọ cho nàng ăn. Thanh Mai mỉm cười nói:
“Cám ơn mẫu thân.” Cúi mặt xuống ăn xong rồi, bỗng dưng nước mắt Uyển Nhu chảy
xuống. Đây là sinh nhật cuối cùng Thanh Mai làm ở nhà.

Đương nhiên, Thục Hoa biết trong lòng nàng ấy suy nghĩ
gì, không khỏi cười nói: “Ngươi không phải đã nói, Thanh Mai gả đi nhà chúng ta
cũng không phải là con gái của ngươi rồi? Mà chúng ta đi lại gần như vậy, tùy
thời có thể trở về gặp ngươi.”

Thanh Mai cũng nói: “Đúng vậy a, sau này còn muốn ăn mì
trường thọ do mẫu thân làm, con còn không ăn đủ đây.”

Uyển Nhu cũng biết Thanh Mai xuất giá rồi, sẽ không
giống những cô gái khác một năm nửa năm như vậy khó mà về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Nhưng là nữ nhi muốn đến sớm chiều chung đụng không thể mỗi ngày thường gặp hầu
hạ dưới gối nữa, vẫn cảm thấy có chút thương cảm, cười mắng một câu hai người
này một xướng một họa.

Đảo mắt đến tháng tám Thu sâu, cây quế tỏa hương, lễ tiết
đoàn tụ sum vầy. hôn kì Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc, cũng đến.

Thanh Mai một thân đỏ thẫm lễ phục, Uyển Nhu tự mình buộc
lại Bội khăn cho nàng, tha thiết dặn bảo. Ở Trầm Mặc Trúc một lần lại một lần
đọc thơ thúc dục, Thanh Mai từ biệt cha mẹ, huynh trưởng, đi lên xe ngựa. Trầm
Mặc Trúc cưỡi ngựa trước dẫn, một đường diễn tấu sáo và trống, hướng tới Trầm
gia mà đi.

Trải qua một loạt trình tự vô cùng phức tạp, hai người
hoàn thành lạy Lễ. Thanh Mai vẫn quạt tròn che mặt, chờ Trầm Mặc Trúc làm thơ
trên cách quạt. Nàng vốn định nhân cơ hội này hảo hảo chọc ghẹo chọc ghẹo hắn,
chậm chạp không bắt lại cây quạt, lại bị hắn một lần lại một lần đọc thơ văn từ
hoa mỹ tình nùng ý mật khiến cho nàng mặt đỏ tới mang tai, chỉ đành phải nhận
thua lấy ra cây quạt.

Hai người bị ủng vào tân phòng, uống rượu hợp cẩn, một
búi tóc nhỏ của mình bị cắt xong kết thành đồng tâm kết đặt ở dưới gối. Sau đó
mọi người chúc phúc xong thì lui ra, chỉ để lại hai người bọn họ sóng vai ngồi.

Mới vừa rồi bọn họ uống rượu kia là lúc Thanh Mai mới ra
đời, Lý Độ dùng quả mơ ngâm thành rượu, chôn sâu dưới đất mười bảy năm, đợi
nàng hiện tại xuất giá lúc này mới đào. Trải qua mười bảy năm mới đào lên, rượu
mơ nhẹ chua ngọt trở nên hương nồng thuần hậu. Dường như Trầm Mặc Trúc chỉ cảm
thấy mình say, cũng không biết là bởi vì rượu kia, hay là vì người trước mắt.
Hắn giơ tay, chậm rãi xoa gương mặt của nàng.

Thanh Mai cùng hắn quen biết đã lâu, cũng không thấy
nhiều lắm khẩn trương, chẳng qua là ngượng ngùng vô cùng, đỏ mặt cúi đầu, đẩy
lấy hắn ánh mắt nóng bỏng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Thanh Mai tò mò hỏi:
“Tại sao chàng chưa nói gì, rốt cục cũng cưới được ta đây?”

Trầm Mặc Trúc lấy vật trong túi, ánh mắt nhìn nàng: “Nàng
đần như vậy, chỉ cần không bị người khác bắt cóc, ta còn có cái gì mà không an
tâm sao?”

Thanh Mai: “...”

Hắn khẽ mỉm cười, dưới ánh nến tuấn mỹ chói mắt, ôm nàng
hướng trên giường đi. Màn trướng chậm rãi rơi xuống, che kín quang cảnh bên
trong. Ngoài trướng, một đôi nến đỏ đang cháy, trắng đêm vẫn còn sáng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3