Thời Thơ Ấu - Chương 07 - 08

Chương 07: Cẩm tú

Thanh Mai bảy tuổi, Uyển Nhu không cho phép nàng đi ra ngoài chạy loạn,
muốn nàng ở nhà bắt đầu học tập nữ công may vá. Trong đó quan trọng nhất chính
là thêu,

Ở kiếp trước ngay cả tranh thêu chữ thập cũng học không xong, thật đúng
là một chuyện vô cùng thống khổ.

Thêu ra đồ hết sức quỷ dị coi như xong, còn thường xuyên đâm vào tay
của mình. Thanh Mai đối với chuyện tình khô khan như vậy thật sự không cảm thấy
một chút hứng thú nào, nhưng thái độ của Uyển Nhu rất kiên quyết, không học
không được, bất kể nàng làm nũng ăn quịt cũng không được.

Thêu đối với cô gái mà nói, tựa như cưỡi ngựa bắn cung rất quan trọng
đối với nam tử như vậy. Nhất là cô gái ở trong gia tộc lớn, ngươi có thể không
cầm kì thư họa mọi thứ tinh thông, có thể không ngâm thi tác đối xuất khẩu
thành thơ, chỉ cần lược biết mấy chữ là được. Nhưng là, ngươi phải am hiểu nữ
công thêu thùa, cho dù những thứ cho dù có người khác làm giúp, có thể vĩnh
viễn cũng không bao giờ dùng đến. Nếu nói “Tứ Đức” “Đức, Ngôn, Dung, Công” chỉ
đúng là cô gái phẩm đức, đối đáp, dáng vẻ, cùng nữ công. Rất nhiều nam tử coi
đó là tiêu chuẩn chọn vợ.

Thanh Mai bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tĩnh tâm lại học cho
tốt. cái mà Thanh Mai tiến bộ duy nhất chính là, số lần đâm vào tay càng ngày
càng ít rồi, thêu đồ vẫn là một hình tròn rối loạn hỏng bét.

Uyển Nhu mỉm cười khích lệ nói: “Mỗi cái cô gái bắt đầu học cũng là như
vậy, ban đầu mẫu thân cũng giống con. Chỉ cần con ổn định tinh thần luyện lại
cho tốt, cũng có thể thêu ra mấy dạng hoa văn xinh đẹp.”

Thanh Mai nhìn sản phẩm thêu của Uyển Nhu, đường nét lưu loát, phối hợp
mầu sắc tinh diệu, đồ án tinh mỹ, sặc sỡ loá mắt, quả thực rất xinh đẹp. Nghĩ
tới mình có một ngày cũng có thể có thể thêu tinh mỹ như vậy, không khỏi tăng
thêm động lực, vùi đầu khổ luyện.

Dĩ nhiên, lý tưởng tuy đẹp tốt, nhưng con đường trở ngại thì dài. Thanh
Mai ở trên con đường xa còn lâu mới đến được đích, Trầm Mặc Trúc giống như là
rất nhàn nhã đi chơi, thường xuyên đến sân nàng ngồi một chút, uống một chén
trà, thuận tiện thưởng thức thái độ buồn bực của nàng. Thanh Mai khắc sâu nhận
thức lúc ban đầu hắn và Lý Nhiên đọc sách đến choáng váng, thì nàng ở một bên
thảnh thơi ngủ ngon.

Thật đúng là không phải là không báo, mà chưa tới lúc a. So với nhau,
ca ca quân tử hơn, hoàn toàn không so đo với nàng chuyện ban đầu, còn thường
xuyên khích lệ nàng, cũng mua được một món đồ chơi nhỏ tới dỗ dành tâm linh
nàng bị đả kích. Còn kẻ này, đuổi đều không đuổi đi được!

Rốt cục, Thanh Mai thêu xong khăn thứ nhất trong đời nàng, nhìn vui rạo
rực. Mặc dù thêu coi là không quá tốt, nhưng cũng coi là ra hình dạng, khá hơn
so với cái hình tròn rối loại lúc trước. Trầm Mặc Trúc tới, bên cạnh nàng hỏi:
“Nàng thêu cái gì thế?”

Thanh Mai nói: “Ngươi đoán?” Sau đó tràn ngập mong đợi nhìn hắn.

Phim truyền hình thường xuyên diễn một đoạn ngắn như vậy: một cô gái
thêu tốt hai con uyên ương, một nam tử tới đây hỏi: “Nàng thêu cái gì thế?” Cô
gái nói: “Chàng đoán?” Sau đó nam tử nhìn một lát nghi ngờ nói, “Là con vịt
sao?”

Coi uyên ương thành con vịt, chuyện sát phong cảnh như vậy, không thể
trách tài thêu của cô gái không tinh, chỉ có thể trách chàng trai kia không
biết suy nghĩ, có người nào tự dưng đi thêu con vịt? Không cần dùng đầu nghĩ
cũng biết là uyên ương sao.

Cho nên, vì không muốn giẫm vào vết xe đổ, Thanh Mai rất có dự kiến
trước không có thêu uyên ương nghịch nước, mà là thêu hoa sen mới nở. Hồng
chính là hoa, lục chính là lá, rõ ràng như vậy, Trầm Mặc Trúc nhất định nhìn ra
đúng không?

Trầm Mặc Trúc cau mày suy tư một lát, không xác định nói: “Là hai đóa
mây màu hồng phấn ư, những thứ này màu xanh biếc, là bầu trời? Nhưng là bầu
trời không phải là màu lam đấy sao? Cũng chưa từng thấy qua mây hồng như vậy.”

Thanh Mai tâm tình buồn bực a, quả thực không thể dùng tiếng nói để
hình dung. Tại sao mới vừa rồi còn cảm thấy thêu không sai đây? Thật là khó coi
chết đi được! Quả nhiên hầu hết Trầm Mặc Trúc có thể sát phong cảnh.

Thanh Mai muốn đem khăn xoắn ném xuống, lại bị Trầm Mặc Trúc đoạt mất,
“Nàng không cần, thì cho ta đi.”

Loại vật này tại sao có thể rơi vào trong tay của hắn? Thanh Mai chém
giết, nhưng nơi nào còn đoạt trở lại? Trầm Mặc Trúc trêu chọc nàng một trận,
đem khăn thu vào trong ngực: “Sau này nàng không nghe ta mà nói..., ta liền nói
cho người khác biết đây là nàng thêu.” Sau đó ở ánh mắt Thanh Mai phẫn nộ, sáng
láng tự nhiên rời đi.

Qua chuyện này, Thanh Mai hóa tức giận vì động lực, càng thêm chăm chỉ
luyện tập. Trải qua một năm khổ luyện, tài nghệ thêu rốt cục ngày một rõ tinh
diệu, chiếm được lời khen của Uyển Nhu.

Thanh Mai nhiều lần xác nhận, sau khi cảm giác mình thêu xác thực không
sai, quyết định thêu mấy đồ đưa cho phụ mẫu, ca ca, còn có Trầm bá phụ và Trầm
bá mẫu. Trầm Dịch, Thục Hoa vẫn coi Thanh Mai như nữ nhi ruột thịt của mình, dĩ
nhiên Thanh Mai cũng muốn đưa bọn họ một phần.

Thanh Mai tự mình thiết kế mẫu hoa, thêu cho Lý Độ chính là một bộ mưu
đồ Sơn Thủy, Trầm Dịch là một con Hùng Ưng uy phong lẫm lẫm, Uyển Nhu và Thục
Hoa là hoa lan u tĩnh cùng hoa sơn trà nhiệt liệt. Lý Nhiên làm thành một túi
thơm, thêu tường đồ án vân Cổ Tùng, hàm ẩn lấy chữ của hắn Vân Tùng.

Lý Độ rất hài lòng đối với mưu đồ Sơn Thủy, khen tài họa bức tranh nàng
cũng đề cao. Uyển Nhu nhìn thấy tài thêu thùa của Thanh Mai lại có tinh tiến,
đương nhiên rất vui vẻ.

Trầm Dịch và Thục Hoa cũng rất thích. Trầm Dịch tán thưởng một câu,
Thục Hoa lôi kéo tay Thanh Mai cười hì hì nói: “Lúc đầu ta học thêu, đầu ngón
tay sưng lên cũng không còn học xong, cho nên hiểu rõ gian khổ trong cái này.
Còn tưởng con cũng không học được, đã bảo mẫu thân con không nên ép con học
đấy.”

Thanh Mai tỏ vẻ: bá mẫu ngươi những lời này tại sao lúc trước ta mới
bắt đầu học sao không nói? Chẳng qua, thời điểm học thêu rất cực khổ, nhưng bây
giờ cảm thấy rất vui vẻ, nếu nói vui sướng khi thành công ước chừng chính là
như vậy sao.

Cao hứng nhất chính là Lý Nhiên. Hắn dùng lời nói hoa mỹ đem Thanh Mai
tán thưởng một phen sau, cầm lấy túi thơm khoe khoang với Trầm Mặc Trúc. Cho
nên, sau khi Thanh Mai trở về, chỉ thấy Trầm Mặc Trúc đang chờ nàng, “Của ta
đâu?”

Thanh Mai nói: “Ngươi không phải là có sao?”

Trầm Mặc Trúc dùng giọng nói chân thành nói: “Nàng làm thêm cho ta một
cái túi thơm, phải đẹp hơn so với Lý Nhiên.”

Thật ra thì Thanh Mai cũng thêu cho Trầm Mặc Trúc một túi thơm, chính
là biết xấu hổ không đưa cho hắn. Lúc này nghe hắn đương nhiên nói như vậy,
nhưng cảm thấy có chút tức giận, “Ngươi muốn thì mình thêu đi.”

Nụ cười Trầm Mặc Trúc có một tia khiêu khích, “Đã như vậy, ta liền đi
cho Lý Nhiên xem một chút nàng cho ta cái gì.” Đứng dậy đi ra ngoài.

“Trầm Mặc Trúc!” Thanh Mai không thể nhịn được nữa. Nàng cố gắng cực
khổ thành quả, vừa mới nhận được mọi người tán thưởng, muốn cho người từng nhìn
thấy tác phẩm “Mẹ của thành công”? Hơn nữa Trầm Mặc Trúc dùng cái này uy hiếp
nàng làm này làm kia, thù mới hận cũ trong lòng, chỉ cảm thấy hắn thật sự khinh
người quá đáng, rốt cục không nhịn được nhảy qua bấm hắn.

Trầm Mặc Trúc bị ép đến trên mặt đất, Thanh Mai mắt đỏ dạng chân ở
ngang hông hắn, hai tay thắt cổ của hắn, còn vừa la hét: “Bóp chết ngươi cái
bại hoại này! Bại hoại! Bại hoại!” Trầm Mặc Trúc không có một tia chống cự, bộ
dáng mặc người hái*. Chẳng qua là trong mắt mang ý cười, nhìn Thanh Mai nổi dóa
bộ dạng, như có ý ranh mãnh.

*Tùy người khác làm gì thì
làm.

Thanh Mai rốt cục đem oán hận chất chứa đã lâu phát tiết đi ra, buông
tay ra thở hổn hển. Bỗng nhiên, nàng ý thức được mình vẫn ngồi ở ngang hông
Trầm Mặc Trúc, cái tư thế này thật giống như có chút không ổn.

“Véo đủ rồi?” Trầm Mặc Trúc ho hai tiếng, nói. Thanh Mai giống như
giống như bị chạm điện lập tức từ trên người hắn rời đi, cách mấy bước nhìn
hắn.

Trầm Mặc Trúc chậm rãi đứng lên, sửa sang lại chỗ xiêm y bị nhăn, mở
miệng nói: “Nàng nghĩ mưu sát chồng sao?” Mặt Thanh Mai đột nhiên được đỏ lên,
hình tượng mềm mại biết điều của nàng a, cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát
a hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Trầm Mặc Trúc khó được không có so đo cùng nàng, chỉ nói nói: “Đừng
quên túi thơm của ta, nàng có thể từ từ làm, làm tốt chút. Nhưng không để cho
ta chờ quá lâu, nàng biết sự kiên nhẫn của ta là hạn.” Sau đó chậm rãi đi ra
ngoài.

Thanh Mai: “...”

Thật là tức chết nàng!

Thanh Mai làm túi thơm cho Trầm Mặc Trúc, là thêu cây trúc thủy mặc. Hoa
dạng tuy nhỏ, cũng rất tinh sảo, uyển chuyển giống như một bộ vẩy mực thoải mái
của tranh thuỷ mặc. Do vài loại châm pháp phức tạp thêu thành, ban đầu Thanh
Mai mất không ít thời gian. Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là phải không cam tâm.

Thanh Mai cầm lấy túi thơm nhìn một chút, cuối cùng ở cây trúc phía
dưới thêu một con heo gục trên mặt đất.

Thời điểm Thanh Mai đem túi thơm giao cho Trầm Mặc Trúc, bên trong cũng
không có hương thảo* và vân vân, mà chỉ là một túi gấm trống trơn. Trầm Mặc
Trúc lấy ra nhìn một chút, chỉ thấy phía trên thêu mấy ý cảnh Mặc trúc, sâu
thẳm, cảnh đẹp trong tranh cùng câm pháp thêu có chút tinh diệu. Nhưng là ở
phía dưới cây trúc có một ít con heo lười biếng, đem ý cảnh và vân vân phá hư
trong nháy mắt. Điều này hiển nhiên là thêu thêm, Trầm Mặc Trúc ngoắc ngoắc
môi, nói: “Thêu không sai, ta thích. Nhưng là thêm mấy con
heo nhỏ này là ai? Chẳng lẽ là tiểu Minh... Châu** khả ái của chúng ta?”

*Cỏ
thơm.

**Thanh
Mai thêu thêm mấy con heo, trong tiếng trung heo là trư, trước kia Thanh Mai
từng gọi Mặc Trúc là Mặc Trư, mà trong tiểu Minh Châu, chữ châu và trư là từ
đồng âm khác nghĩa, ở đây Mặc Trúc đang trêu Thanh Mai thêu thêm mấy con heo
nhỏ là đang ám chỉ con của hai người.

Nếu nói lấy tảng đá đập chân của mình, chính là như vậy.
Thanh Mai khóc không ra nước mắt, phụ thân a, tại sao phụ thân lấy tên có nghĩa
khác đặt cho người ta như vậy? Mấu chốt là nàng đã quên mình còn có một tên
này, trải qua Trầm Mặc Trúc nhắc nhở mới nhớ tới.

Thanh Mai chợt nhớ tới rất nhiều năm trước sự kiện “Mặc
Trư ca ca”, hắn nhất định là cố ý đúng không?

Mà Trầm Mặc Trúc đã cất túi thơm xong, khoan thai rời đi.

Chương
08: Năm xưa

Sau học thêu, chính là học nấu nướng. Uyển Nhu nói: “Làm
ra thức ăn ngon cho người thân, cảm giác rất hạnh phúc.”

Thanh Mai rất tán thành. Tài nấu nướng không khô khan
giống như thêu vậy, Thanh Mai cũng rất thích thức ăn ngon, rất nhanh thích thú.
Nhìn thần thái hài lòng của người thân khi ăn đồ mình làm, quả nhiên so với
mình ăn đồ ngon còn muốn vui vẻ, đây chính là cảm giác hạnh phúc.

Thục Hoa cảm động nói: “Uyển Nhu quả nhiên là hiền thê
lương mẫu, dạy Thanh Mai lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, xuất sắc
làm cho ta tự ti mặc cảm.”

Nhà mẹ đẻ Thục Hoa mở võ quán, từ nhỏ dưỡng thành tính
cách dũng cảm không kềm chế được, thời điểm ban đầu học nữ công, tài nấu nướng
cảm thấy phiền toái, cũng không có ai buộc nàng học, cho nên thành hoang phế.
Vì vậy luôn luôn kính nể đối với Uyển Nhu hiền lành thục nữ, đối với Thanh Mai
cũng rất vừa ý.

Lại một năm nữa mùa thu đến, trong viện hoa cúc mở ra,
từng mảng lớn cảnh tượng rực rỡ. Thanh Mai ngồi ở giữa vườn hoa, gió tây thổi
mát mẻ, nhàn nhã đi chơi uống trà, ăn cao điểm tự mình làm. Hoa quế cao mềm
nhũn, thơm ngon, ngọt ngào, tựa như hạnh phúc tốt đẹp này chính là một loại
cuộc sống mà nàng thích nhất.

Nơi nơi gió tây ở bên trong, Trầm Mặc Trúc đi tới. Hắn đã
là thiếu niên mười bốn, mười năm tuổi rồi, dáng người cao ngất, mặt mày tuấn
lãng, thời điểm cười có chút bộ dáng ôn nhuận quân tử. Dĩ nhiên người rất ghê
tởm, chẳng qua là thật giống như không có ấu trĩ như trước.

Trầm Mặc Trúc thuần thục đi tới chỗ đối diện Thanh Mai
rồi ngồi xuống, nhặt lên một khối hoa quế cao bỏ vào trong miệng. Hắn ăn cái gì
bộ dáng có thể nói thưởng tâm duyệt mục, Thanh Mai từng đối với hắn cảm thán:
“Ta cảm thấy ưu điểm duy nhất của ngươi chính là lớn lên đẹp mắt, dưỡng mắt rất
tốt.” Điểm này, dần theo thời gian, chỉ có tăng không có giảm. Mà Trầm Mặc Trúc
trừng mí mắt lên liếc nhìn nàng một cái, liền không hề nữa để ý tới, tùy ý nàng
thưởng thức mình giống như phong cảnh.

Cuộc sống phảng phất ở trong lúc lơ đãng đã trôi qua rồi,
đây là Thanh Mai đi tới cái thế giới này đã chín năm, nàng và Trầm Mặc Trúc
biết nhau cũng đã sắp được mười năm.

Mùa đông năm nay, hai nhà tụ ở chung một chỗ, vây quanh
cái lò sưởi nói trong đêm.

Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc gian khổ học tập mười năm, tu văn
luyện võ, cũng coi như học thành tài. Lý Độ đối với hai đệ tử xuất sắc này cũng
không tiếc rẻ vài từ tán dương. Trầm Mặc Trúc nói: “Có người từ nhỏ ở cùng nơi,
cũng không biết ra sao.”

Thanh Mai biết hắn lại đang cố ý đập phá, chậm rãi nói:
“Ngươi và ca ca học của tài hoa của phụ thân, ta thì học thái độ tản mạn của
phụ thân.”

Vừa nói đứng lên, chắp tay dạo bước, nhìn ngoài cửa sổ từ
từ ngâm thơ:

春曉

Xuân
hiểu

Buổi
sáng mùa xuân (Người dịch: Tương Như)

春眠不覺曉

處處聞啼鳥。

夜來風雨聲

花落知多少

Xuân
miên bất giác hiểu,

Xứ xứ
văn đề điểu.

Dạ lai
phong vũ thanh,

Hoa lạc
tri đa thiểu?

Giấc
xuân, sáng chẳng biết;

Khắp
nơi chim ríu rít;

Đêm
nghe tiếng gió mưa;

Hoa
rụng nhiều hay ít?”

Đây là
bài thơ Xuân hiểu của Mạnh Hạo Nhiên

Một bộ tựa như tỉnh mà không tỉnh, biếng nhác, phong lưu
không kềm chế được, quả nhiên rất có mấy phần dáng vẻ của Lý Độ. Làm cho những
người khác đều nở nụ cười, quả nhiên bắt chước rất giống.

Lý Độ mỉm cười nói: “Tốt. Cõi đời này có không ít người
tài có học, người sống được tiêu sái tự nhiên lại không nhiều. Theo ta thấy,
đối với thái độ nhân sinh so với học vấn quan trọng hơn, Thanh Mai không có kém
hai người các con. Các con phải nhớ kĩ, quân tử chờ thời cơ mà hành động, nghèo
thì tu dưỡng đạo đức bản thân để làm cốt cách, thẳng khi đạt được sự chuẩn mực
được chấp nhận thì kết thân. Bất kể đời người gặp gỡ như thế nào, sống một cuộc
sống tự tại sung sướng mới là quan trọng.” Trầm dịch cũng mỉm cười đồng ý.

Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc tỏ vẻ thụ giáo, thời điểm Thanh
Mai thừa dịp uống rượu trái cây hướng Trầm Mặc Trúc cười đắc ý.

Ngoài cửa sổ bông tuyết bay lả tả rơi xuống, bóng đêm yên
lặng, trong lúc trời đất là một mảnh xinh đẹp, tinh khiết.

Năm thứ hai mùa xuân, Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc sẽ phải
từ biệt cố thổ, đi ra ngoài du lịch. Cúng bái tổ tiên, mở tiệc chia tay, hai
nhà cùng nhau cho thương lượng tiến hành.

Thục Hoa dặn dò Trầm Mặc Trúc: “Sớm trở lại, thường xuyên
gửi thư, đừng giống như phụ thân con năm đó vừa đi mấy năm hoàn toàn không có
thư từ gì.”

Lý Độ phân phó Lý Nhiên: “Nhìn thấy cô nương mình thích
thì hãy mang người ta về, đừng làm cho mẫu thân con quan tâm đến chuyện chung
thân của con.”

Hai người đều đáp ứng.

Thanh Mai vô cùng hâm mộ nói: “Ca ca, muội cũng muốn đi
cùng với các ca a.”

Lý Nhiên cười nói: “Muội nên biết điều một chút ở lại
nhà, thay chúng ta hiếu thuận cha mẹ hai nhà cho tốt. Ta nhìn thấy đồ gì hay sẽ
nhớ mang về cho muội.”

Cuối cùng, Thanh Mai lấy ra hai phù bình an cho Lý Nhiên:
“Đây là ta đi miếu cầu được phù bình an, ca mang đi cho may mắn, có thể bình
an, thuận buồm xuôi gió.”

Lý Nhiên cười nói: “Ta cũng không cần đến hai phù bình an
a, có người một cái cũng không có, hay là ta nên phân cho hắn một cái đây?”

Thanh Mai đỏ mặt, nói: “Tùy ca.” Liền cúi đầu đi. Nàng
núp ở bụi hoa phía sau, nhìn hai thiếu niên cưỡi ngựa, thân ảnh càng lúc càng
xa, biến mất ở nơi tận cùng của Thiên Sơn.

Tối ngày hôm qua.

Thanh Mai ngồi ở trước án ngây người, Trầm Mặc Trúc đạp
trên ánh trăng mà đến. “Lý Thanh Mai” lần đầu tiên hắn gọi cả họ tên của nàng.

Hắn nói: “Bộ dạng nàng mới ra sinh, bộ dáng nàng mới vừa
tập đi, bộ dạng nàng mới bắt đầu nói chuyện, lần đầu tiên nàng viết chữ, vẽ
bức tranh thứ nhất, thêu kiện đồ đầu tiên... Tất cả bộ dáng xấu nhất, cũng bị
ta nhìn thấy. Cho nên, nàng chỉ có thể gả cho ta.”

Hắn nói: “Chờ ta, ta sẽ trở lại xem Lễ cập kê của nàng.
Sau đó, cưới nàng làm vợ.”

Minh Nguyệt sáng tỏ như nước, hắn đang nắm lấy khuôn mặt
của nàng, lần đầu tiên hôn ôn nhu mà triền miên.

Sau khi Trầm Mặc Trúc đi, mỗi tháng cũng sẽ gửi một phong
thư cho Thanh Mai. Trong thư phần lớn là nói bọn họ đi nơi nào, dọc đường chứng
kiến cảnh tượng, gặp người thú vị hoặc chuyện, chuyện bọn họ hành hiệp trượng
nghĩa. Các nơi thức ăn ngon, cũng đều nói hết với nàng, còn viết rất cặn kẽ.

Thanh Mai mỉm cười đọc thư, chưa bao giờ cảm thấy Trầm
Mặc Trúc là một người dài dòng như vậy a. Mặc dù nàng chân không bước ra khỏi
nhà, nhưng phảng phất đi theo đám bọn hắn cùng nhau nhìn hết những thứ kia sơn
sơn thủy thủy, nhân vật cảnh tượng. Dần dần tin nhiều hơn, Thanh Mai không có
chuyện gì liền lấy ra để xem một chút, tiêu ma thời gian.

Uyển Nhu bắt đầu dạy Thanh Mai quản gia, nàng nói: “Những
chuyện này sớm học một ít, Thục Hoa là người lười, sau này nhất định tất cả
chuyện đều vứt cho con.” Thanh Mai ở trong lòng yên lặng nói thầm: ta cũng vậy,
rất lười a.

Một chút nữ quyến thiết Hoa yến, Uyển Nhu cũng sẽ mang
theo Thanh Mai đi. Ở trong đó có rất nhiều người, là Thanh Mai sau này cần giao
thiệp. Khác với Thanh Mai từ nhỏ sống trong môi trường tự do, phần lớn cô gái ở
trong nhà cao cửa rộng rèn luyện ra là mặt ngoài đoan trang, bên trong tràn đầy
tính kế. Chỉ là Uyển Nhu nên dạy Thanh Mai mấy thứ không nên dạy, bản tính của
nàng vốn thông minh, ứng phó những người đó dư dả, chẳng qua là cảm thấy cùng
các nàng sống chung một chỗ thật là trầm muộn lại không có thú vị.

Chẳng qua ở một lần hội hoa xuân, Thanh Mai quen được một
bạn tốt, Liễu Ánh Lục. Đó là một cô bé xinh đẹp hoạt bát, thẳng thắn, hào sảng,
cùng Thanh Mai nhất kiến như cố*, hai người rất nhanh thành bạn tốt.

*Mới
gặp như là đã thân nhau từ trước.

Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc bước lên hơn phân nửa Sơn Thủy
Đại Lương, cùng đi Bắc Phương. Bắc Phương Khương quốc có nhìn chằm chằm, vẫn
xâm phạm biên cảnh nảy sinh nhiễu chuyện. Mà hiện nay hoàng đế sớm có lòng bình
định Khương quốc, trải qua mười mấy năm chăm lo việc nước đã chuẩn bị đầy đủ,
cho nên chiến tranh cũng là bộc phát.

Uyển Nhu biết tin tức kia sau, hôn mê bất tỉnh. Lý Độ
cũng là khí định thần nhàn, chẳng qua là an ủi Uyển Nhu.

Quả nhiên Trầm Mặc Trúc bọn họ đi quân doanh, mặc giáp
tòng quân. Hắn vẫn đúng hạn mỗi tháng gửi thư trở lại, chẳng qua là nội dung
ngắn rất nhiều, le que mấy lời, bút tích cũng rất viết ngoáy, nhìn ra được viết
thời điểm rất vội vàng. Thanh Mai chẳng bao giờ hồi âm cho hắn, chẳng qua khi
Uyển Nhu vào miếu thắp hương thời điểm cũng sẽ đi theo đi, vì bọn họ cầu phúc.

Một lần cùng Liễu Ánh Lục giải sầu, gặp lại Lục Minh
Chương. Hắn không có bộ dạng mập mạp khi còn bé, ngược lại thành công tử tuấn
tú, chẳng qua là ánh mắt lỗ mãng làm cho người ta không thích. Hắn và công tử
ca quần áo lụa là ở chung một chỗ, giống như là vừa mới uống rượu xong đi ra
ngoài, người đầy mùi rượu. Thanh Mai tính toán làm như không thấy, không nghĩ
tới Lục Minh Chương nhận ra nàng, “Đây không phải là tiểu Thanh Mai sao? Lớn
lên lại xinh đẹp như vậy.”

Thanh Mai định rời đi, lại bị ngăn cản đường đi, “Trầm
Mặc Trúc đi nhiều năm như vậy, chắc là không biết khi nào trở lại, không bằng
ngươi gả cho ta đi!” Những công tử ca ở phía sau hắn cười lên ha hả.

Liễu Ánh Lục tức giận trách cứ, Lục Minh Chương lại đưa
tay định sờ soạng mặt Thanh Mai. Thanh Mai nhẹ nhàng cười một tiếng, mắt Lục
Minh Chương hơi sáng ngời, lại bỗng nhiên cảm thấy cổ tay căng thẳng, tiếp theo
cả người bị một cổ lực đạo ngã trên mặt đất! Thanh Mai một tay lắc lắc một cái cánh
tay của hắn, một cước giẫm ở trên lưng hắn, vừa nhìn vừa cười. Những tiếng cười
kia còn rất tùy ý thì đột nhiên im lặng.

“Ngươi hãy nghe cho kĩ, thứ nhất, ta có hôn ước cùng với
Trầm Mặc Trúc, không muốn làm trái; thứ hai, Trầm Mặc Trúc là quân tử lỗi lạc,
như ngươi bực này con nhà giàu có thể sánh bằng; thứ ba, ngươi lớn lên khó coi
như vậy, cùng Trầm Mặc Trúc khác một trời một vực, thật là làm cho tâm tư người
thay đổi một chút cũng không có.”

Sau đó, Liễu Ánh Lục cười không ngừng. Cười đủ rồi, thì phẫn
hận nói: “Những người này cũng quá mức! Nếu không phải ngươi luyện qua võ nghệ,
bị hắn đùa giỡn thành công, hậu quả thật đúng là không thể lường.”

Thanh Mai nhàn nhạt nói: “Hắn trước kia bị Trầm Mặc Trúc
giáo huấn một trận, đoán chừng là ở tiết cái căm phẫn này sao.”

Nguyên nhân Trầm Mặc Trúc ra tay dạy dỗ Lục Minh Chương,
Thanh Mai hiện tại cũng đại khái biết rồi. Trong lòng có chút cảm động, thì ra
là tại làm sao nhiều năm trước, Trầm Mặc Trúc lại bắt đầu để ý nàng sao?.

Cái tên kia a, ban đầu mỗi ngày đối mặt hắn, còn buồn bực
vô cùng. Từ biệt mấy năm, lại bỗng nhiên, có chút nhớ hắn đây!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3