Có phải anh yêu em - Chương 17

Chương 17: Đẹp
nhất là cậu tuổi thiếu thời

Dù bao nhiêu năm
trôi qua, tớ vẫn chỉ nhớ mãi hình bóng cậu. Nụ cười hồn nhiên, mái tóc lơ thơ
đón gió.

Đẹp nhất là cậu
tuổi thiếu thời.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lục Tiểu Niên
nay đã là cháu đích tôn của nhà họ Đỗ. Ngài Đỗ trước đó cũng có một thằng cháu
trai nhưng bẩm sinh yếu ớt nên đã qua đời từ sớm. Do đó Lục Tiểu Niên bỗng chốc
một bước lên tiên, trở thành người thừa kế duy nhất của gia tộc bề thế này. Mới
mười sáu tuổi đầu đã có xe riêng đưa đón, theo sau là năm bảy gã vệ sĩ cao to
hộ tống, tất cả đều răm rắp tuân theo mệnh lệnh của cậu chủ nhỏ.

Nhờ quyền lực
của nhà họ Đỗ, mẹ Tô Mạc được chuyển tới nơi điều trị tốt nhất. Họ hào phóng
mời bác sỹ tâm lý giỏi nhất đến hỗ trợ điều trị, thậm chí liên hệ được với cả
chuyên gia nổi tiếng của nước ngoài về đây.

Lục Tiểu Niên đã
hoàn toàn lột xác rồi. Giờ đây cậu có tiền, có quyền, từng hành vi cử chỉ đều
toát lên phong thái oai vệ, kẻ cả. Nhưng trước mặt cô, Tiểu Niên vẫn chỉ là một
thằng bé như thuở nào, trầm lặng, ôn tồn, yếu ớt và suốt ngày gọi cô là chị
Béo.

Tô Mạc chẳng hề
quan tâm tới những thay đổi nơi con người Tiểu Niên. Cô vẫn cứ coi cậu như
người em trai xưa kia, cho dù trong một đêm con chim sẽ yếu ớt bỗng chốc hóa
thành đại bàng, nó vẫn chỉ là sinh vật bé bỏng cần cô che chở mà thôi.

Lục Tiểu Niên
tận dụng quyền lực gia tộc để mẹ Tô Mạc được chữa trị trong điều kiện tốt nhất.
Cô thấy an tâm hơn nhiều. Mỗi tuần cô đến thăm mẹ ba lần và công nhận kết quả
điều trị của mẹ tiến triển hơn rõ rệt.

Diệp Tử Khiêm
giục cô quay trở lại trường sau kỳ nghỉ đông. Thấy tình hình đã ổn hơn, cô bèn
đồng ý. Thiếu gia họ Diệp bèn nhân cơ hội đón đầu luôn:

- Thế thì tranh
thủ đợt nghỉ đông này tớ giúp cậu học bù nhé. Lâu lắm rồi cậu không đến lớp,
thế nào kiến thức cũng lỗ chỗ như tổ ong cho xem.

Cô chớp chớp mắt
tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm, Tử Khiêm tức khí nổi giận:

- Thái độ gì
đấy? Thiên tài như tớ mà đi dạy học cho cậu khác nào giết gà bằng dao mổ trâu
không?

- Hừ, ai biết
cậu có dạy nổi người khác hay không? – Tô Mạc đanh đá phản pháo.

- Hừ, trên đời
này có thứ gì Diệp Tử Khiêm phải bó tay không? Có không?

Thấy cậu chàng
vênh vang tự đắc, cô đành xuống nước và gật gù:

- Vâng, cậu
thông minh số một thế giới luôn!

- Biết là tốt!

- …

Tử Khiêm bắt tay
vào việc kèm cặp cô tại nhà, từ những môn cậu giỏi nhất là toán, lý, hóa cho
tới mấy môn cũng kha khá là tiếng Anh, lịch sử, địa lý… Không hổ danh là thiên
tài, thầy giáo Tử Khiêm có lối giảng bài cực kỳ mạch lạc và logic, mỗi tội hơi
thiếu kiên nhẫn!

May mà đầu óc Tô
Mạc cũng không phải là chậm chạp, ngoài môn hóa học hơi khó nuốt thì các môn
còn lại cũng ổn. Ấy thế mà trong suốt buổi học cứ bị thầy giáo thiên tài quạt
cho bao nhiêu trận, lần nào cô cũng bị nhìn với ánh mắt “Cái đồ dốt như con
tốt” khiến nhiều lúc phải tự nghi ngờ trí thông minh của mình.

Dù sao Diệp Tử
Khiêm cũng chịu khó dốc hết sức hết lòng, cậu không những dạy lại cho cô kiến
thức đã bỏ lỡ mà còn củng cố lại những gì trước đây chưa vững. Thiếu gia họ
Diệp đúng là kẻ cầm đầu chủ nghĩa hoàn hảo, không làm đến cùng thì chưa chịu bỏ
cuộc. Lắm lúc Tô Mạc cứ phải kêu trời than đất vì cố mãi rồi mà cậu vẫn chê lên
chê xuống.

Một lần, chỉ vì
một đề hóa mà cậu mắng Tô Mạc rất nặng lời. Cô bực lắm, con giun xéo lắm cũng
quằn chứ, ai mà nuốt nổi cái cảnh ngày ăn ba bữa chửi thế này.

- Tớ đã bảo tớ
học rất dốt hóa mà! Ai bệnh hoạn đến mức cái gì cũng giỏi như cậu được?

- Thế nên tớ mới
phải giúp cậu học hóa đấy thôi? Bài phổ thông đến thế mà còn làm sai, dốt thế
không biết!

- Đủ rồi đấy!
Diệp Tử Khiêm, tớ không học nữa! – Tô Mạc quát ầm lên và vứt toẹt cây bút xuống
bàn. Diệp Tử Khiêm nhặt lại bút và ném trả về phía cô với vẻ hung bạo gấp mười
lần:

- Nói lại xem
nào!

- … Coi như tớ
chưa nói gì.

- Hờ, ngoan
ngoãn mà làm bài đi! Làm không xong thì tối nay đừng hòng ăn cơm.

- Hừm. – Tô Mạc
cáu kỉnh cúi đầu mò mẫm tiếp. Trông cô tội nghiệp như cô vợ trẻ suốt ngày bị
bắt nạt.

Một lúc sau cô
bình tĩnh và trở nên chuyên tâm hơn. Thấy thế Tử Khiêm cũng ngứa ngáy mồm miệng
bèn kiếm chuyện:

- Thật ra tớ kèm
cậu học cũng là muốn tốt cho cậu thôi.

- Hử?

- Tuần sau chia
lớp rồi, nếu cậu học dốt thế thì làm sao học cùng lớp với tớ được?

- Tại sao tớ lại
phải vào cùng lớp với cậu? Tớ học lớp nào chả được?

- Vớ vẩn! Dĩ
nhiên là không được.

- …

- Với cả về sau,
chúng mình nhất định phải thi vào cùng một trường đấy.

- …

- Cậu nhìn cái
gì? Viết tiếp đi chứ! Tớ nói là làm đấy, câu này cậu mà không làm ra thì tối
chỉ có nhịn!

- Cậu có bị làm
sao không đấy?

- Cái gì?

- Người nấu cơm
là tớ cơ mà. Tớ chưa dở hơi đến mức bắt mình phải nhịn đói đâu.

- Hèm hèm… - Tử
Khiêm hết đường bắt bẻ liền đặng hắng vài tiếng chữa ngượng nhưng vẫn cứ đáp
cùng – Nói chung là làm không xong thì tối nay đừng hòng xúc miếng cơm nào vào
miệng!

- Biết rồi! – Tô
Mạc rên rỉ và ngoan ngoãn cúi đầu mày mò công thức. Chợt cô thấy tay cậu áp lên
đỉnh đầu cô rồi nhẹ nhàng đùa nghịch với những lọn tóc mượt mà, cô cảm giác
mình cứ như con chó cún ấy:

- Ngoan nào…

- …

May mà Tô Mạc
cũng khá lanh lợi nên cuối cùng cũng xử lý xong câu đố hóc búa. Thấy đã muộn, Tử
Khiêm bèn giục cô vào bếp nấu cơm. Chỉ tội cho Tô Mạc vừa bại não để làm xong
bài tập thì bây giờ lại phải tiếp tục lao động chân tay.

Tay muôi
tay đũa, cô bắt đầu thoăn thoắt xào nấu. Diệp Tử Khiêm vắt vẻo hai chân trên
ghế chờ “vợ” bưng bê các thứ ra. Giờ thì Tô Mạc mới biết mình vừa chọn phải một
ông tướng khó tính làm bạn trai. Thấy ông tướng sì sụp thích chí, cô chỉ biết
thở dài thườn thượt và gắp cơm nhai trệu trạo. Bỗng dưng bát cô xuất hiện thêm
một miếng thịt luộc.

- Cái này ngon
phết, ăn nhiều vào, gầy quá! – Tử Khiêm cố làm ra vẻ thản nhiên nhất có thể,
hai tai cậu bỗng đỏ lừ lên.

Tô Mạc cười khì
và cũng gắp một miếng vào bát cậu:

- Cậu thích ăn
cái này hả, thế thì ăn nhiều vào!

- Gớm! – Tử
Khiêm bĩu môi làm bộ làm tịch. Tô Mạc thấy thế càng buồn cười.

Sau khi ăn xong,
trời cũng đã tối. Tô Mạc khuyên Tử Khiêm về nhà vì cứ ở mãi đây cũng không hay.
Cậu cứ dùng dằng không chịu về và bới ra đủ lý do. Cô cũng đành tiếp chuyện với
cậu thêm một lúc cho đến khi cậu không còn lý do nào để lôi ra nữa thì thôi.
Diệp Tử Khiêm ức lắm, cậu tiếp tục lý sự:

- Đằng nào bọn
mình cũng đang yêu nhau cơ mà, tớ qua đêm cùng cậu thì có làm sao?

Tô Mạc há hốc
mồm rồi thét tướng lên:

- Cái đồ biến
thái trong đầu toàn thứ bệnh hoạn, biến ngay cho tớ nhờ!

Cậu giật nảy
trước câu mắng của cô nhưng vẫn cố đôi co:

- Tớ có nghĩ bậy
bạ gì đâu, chỉ là ngủ thôi mà, ngủ ấy… - Thà không nói còn hơn, càng nói càng
đen tối. Mặt mũi Tô Mạc đanh lại, cô chẳng thèm nói nữa mà thẳng thừng mở cửa
đẩy cậu ra ngoài.

Một tiếng rầm
vang lên! Cô đóng sập cửa lại và khóa trái thật chặt.

- Ê, Tô Mạc! Mở
cửa, mở cửa ra!

- …

- Quần áo tớ vẫn
ở trong nhà cậu đấy! Tên kia mở ra ngay! Muốn trẫm chết rét à!

Mặc cho cậu kêu
la, cánh cửa vẫn không một chút động tĩnh. Diệp Tử Khiêm đứng ngoài cửa một
hồi, không chịu được cái rét đang giáng xuống mỗi lúc một ác liệt, cậu chửi
thầm vài câu rồi bực tức bỏ về.

Tựa mình sau
cánh cửa, Tô Mạc mỉm cười trước mẩu hạnh phúc bé xíu vừa thoáng qua. Cô đang
cười ngây dại thì chuông di động vang lên réo rắt, vừa mở máy thì nghe thấy
giọng Diệp Tử Khiêm réo lên sa sả như sư tử:

- Đồ dã man! Áo
khoác trẫm để ở chỗ nhà ngươi hết! Sắp chết vì đóng băng rồi đây này!

Tô Mạc có thể
nghe rõ tiếng hai hàm tăng cậu va vào lập cập. Cô nhìn về chiếc sô pha, đúng là
cái áo nỉ đen của cậu vẫn đang vắt vẻo ở đó. Hình như lúc bị đẩy khỏi cửa, cậu
chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, thảo nào cứ kêu lạnh.

Nghĩ đến cảnh
tượng chàng trai đứng run cầm cập dưới trời đông, cô thấy buồn cười quá bèn cầm
cái áo ra ngoài ban công. Diệp Tử Khiêm đang đứng co ro phía dưới như một con
mèo bị bỏ hoang. Cô thấy thế liền lăn ra cười ngặt nghẽo. Diệp Tử Khiêm cáu
tiết:

- Cười cái gì mà
cười! Người ta sắp đóng cục lại rồi đây này!

- Tớ ném áo
khoác xuống cho cậu nhé? – Cô giao hẹn, thấy cậu mừng như chết đuối vớ được
cọc, cô cười đến chảy cả nước mắt.

Cô tung chiếc áo
xuống, Tử Khiêm đón lấy nhanh gọn ghẽ và lập cập khoác lên người. Trông cậu có
vẻ khá hơn lúc nãy nhưng hai đầu gối vẫn cứ đá vào nhau. Hai người đứng cách
nhau vài tầng nói chuyện.

- Tí thì chết
rét!

- Ai bảo không
chịu về cơ! Đáng đời!

- Hừ, đồ lòng
lang dạ sói, tớ chết rét thì cậu được gì hả?

- Được nhiều lắm
chứ! Đếm không hết luôn!

- Tô Mạc, rồi sẽ
có ngày tớ cho cậu một trận, đang ngứa đòn chứ gì!

- Hứ, tưởng tớ
sợ chắc!

- …

Khoảng cách mấy
tầng lầu không ngăn được hai người tung lên ném xuống cho nhau những nụ cười
giòn giã. Trông bộ dạng cả hai thật ngốc nghếch nhưng mặc kệ, cuộc nói chuyện
vẫn diễn ra rôm rả.

Khi không còn gì
để nói nữa, hai bên bắt đầu trầm xuống và nhìn nhau trong im lặng. Cả hai không
nỡ rời bỏ nơi mình đang đứng, mãi một lúc sau Tử Khiêm mới tiếp tục gợi chuyện:

- Hôm nay lạnh
thật đấy!

- Ừ.

- Hình như sắp
có tuyết nữa hay sao.

- Chắc vậy.

Cuộc trò chuyện
cực kỳ vô nghĩa và nhảm nhí vậy mà không ai chịu kết thúc. Hai người nói chuyện
thêm hơn mười phút thì Tô Mạc bắt đầu thấy mặt Tử Khiêm tái đi vì lạnh. Cô xót
lòng toan bảo cậu về nhà, nhưng chưa kịp lên tiếng thì nghe cậu ấp úng:

- Tô Mạc này…
Giao thừa năm nay… Cậu đến nhà tớ nhé…

- …

- Tớ đã nói với
bố mẹ tớ rồi… Hai người đã đồng ý, cậu sẽ đến chứ? – Dứt lời, Diệp Tử Khiêm
thấy căng thẳng hơn trước, khuôn mặt trắng bệch bỗng hơi đỏ ửng. Trái tim Tô
Mạc bắt đầu đập thình thịch.

Chàng đứng dưới
đất, nàng đứng trên cao, hai người nhìn nhau một hồi. Tô Mạc khì cười và gật
đầu thật sâu. Cô sợ nếu chỉ gật đầu nhẹ, cậu sẽ không nhìn rõ câu trả lời.

- Được!

Bấy nhiêu đó
cũng khiến cõi lòng chàng trai vui phơi phới, khuôn mặt cậu bỗng rạng rỡ hẳn
lên như nắng xuân sưởi ấm lòng người.

- Vậy tớ về nói
với bố mẹ đây.

- Ừ.

- Tô Mạc…

- Ơi?

- TỚ YÊU CẬU!

Cậu hét tướng
lên như muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết. Tô Mạc sững người một hồi cho
đến khi hạnh phúc lan tỏa khắp khuôn mặt cô. Cô đáp lại đầy trân trọng:

- Tớ cũng yêu
cậu, Tử Khiêm ạ.

Những bông tuyết
đầu tiên rơi xuống từ trên cao cùng với lời yêu cô dành cho cậu. Bông tuyết
trắng lấm tấm trên vai người con trai vinh dự làm nhân chứng vĩnh cửu cho mối
tình thơ mộng.

Cô đứng trên ban
công một lúc rất lâu cho đến khi bóng dáng cậu mờ dần sau làn tuyết trắng.
Người cô cũng đang thấm dần cái lạnh của ngày đông, nhưng trái tim lúc nào cũng
ấm áp vì đó là nơi luôn có người sưởi ấm mà không ai khác, chính là chàng trai
kiêu ngạo Diệp Tử Khiêm.

Cô đang chìm đắm
trong hạnh phúc thì đột nhiên tiếng chuông cửa reo lên. Chắc là Diệp Tử Khiêm quay
lại lấy đồ, cô vội vã mở cửa và đon đả:

- Còn quên gì
nữa thì lấy nốt đi này…

Nhưng người đứng
ở bệ cửa không phải là Diệp Tử Khiêm mà là Lục Tiểu Niên với khuôn mặt đỏ phừng
bởi hơi rượu. Cô giật mình khi thấy chàng trai xộc thẳng vào nhà đem theo mùi
men nồng nặc và ngồi phịch lên chiếc sô pha.

Cô thấy hơi sợ
nhưng vẫn khép cửa và xuống bếp rót cho cậu một chén trà nóng.

- Em uống rượu
đấy à? – Cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi và cũng chẳng cần Tiểu Niên phải đáp.
Cậu lừ đừ đón lấy cốc trà từ tay cô và uống sụp một hớp hết veo. Trông cậu hệt
như một kẻ đầu đường xó chợ ngổ ngáo.

- Em sao thế? –
Tô Mạc sốt ruột, ngồi xuống bên cậu và hỏi han.

Bất thình lình,
cậu đè chặt cô xuống sô pha và ghì sát vào môi cô.

Tô Mạc vẫy vùng
trong kinh sợ. Khi đã cảm thấy an toàn với khoảng cách mình vừa tạo nên, cô mới
tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

- Tiểu Niên, em
làm gì vậy?

- Vừa nãy em đã
nghe thấy hết cả rồi!

- Cái gì?

- Những điều chị
và Diệp Tử Khiêm nói.

- …

- Về sau chị sẽ
lấy hắn chứ?

- …

- Tại sao em thì
lại không được?

- …

- Rõ ràng em
thích chị nhiều hơn hắn cơ mà!

- Tiểu Niên,
đừng như thế nữa… - Tô Mạc thở hổn hển và len lén bước ra phía cửa toan chạy
trốn.

Nhưng vừa quay
lưng đi, Tiểu Niên đã túm chặt cô lại. Hơi rượu nóng rát phả lên da thịt cô
khiến cô la lên thất thanh:

- Tiểu Niên,
buông chị ra… - Cô giãy giụa một cách hoảng loạn nhưng không thoát khỏi đôi tay
mạnh mẽ và thô bạo của cậu.

Đến giờ cô mới
nhận ra rằng, cậu bé mà mình cứ luôn coi là em trai đã thầm lặng biến thành
người đàn ông trải đời từ khi nào. Cậu nhào tới cô với vẻ hung hăng đáng sợ,
như đã đoán trước được điều gì sắp xảy ra, cô không ngớt sụt sịt:

- Tiểu Niên,
bình tĩnh lại đi! Chị là Tô Mạc, chị Tô Mạc của em đây!

Nhưng cậu vẫn
chỉ đáp lại cô bằng ánh mắt vô cảm. Cậu nhếch mép cười, một nụ cười thật ghê
rợn.

- Như thế này
chị sẽ không coi tôi là em trai nữa. – Nói rồi cậu luồn tay vào áo cô. Chạm
được vào làn da ấm nóng của cô, cậu hơi rùng mình nhưng vẫn lấn tới. Tô Mạc gào
lên thảm thiết, toàn thân cô như cứng đờ lại. Cậu lấy tay bịt miệng cô và động
tác mỗi lúc một tàn nhẫn, quyết liệt như thể muốn đưa cô xuống địa ngục bằng
được.

Bất giác, có thứ
gì đó lành lạnh rơi vào khóe mắt cô. Lại một giọt nữa chạm vào má cô tê buốt
rồi từ từ thấm sâu vào tận xương tủy. Cuối cùng, cậu gục mặt vào cổ cô và khóc
thút thít như một đứa trẻ.

Đó là một đêm
hỗn loạn, cô chỉ nhớ mình như một con cá đang giãy giụa dưới bàn tay kẻ cầm
dao. Thật nực cười. Chính cô mới là nạn nhân, chính cô mới là người chịu đau
đớn cơ mà.

Giọng nói thân
quen của chàng trai vang lên từng hồi, giày vò bộ não đang rơi vào hoảng loạn
của cô.

“Chị Béo, em yêu
chị.

Chị Béo, em xin
lỗi.

…”

Tỉnh dậy, cô
thấy Lục Tiểu Niên đang nằm ngay cạnh mình. Gương mặt cậu trắng bệch, đôi mắt
cậu cháy lim dim hai đốm lửa nhỏ và nhìn cô bằng vẻ lo lắng. Thấy cô tỉnh, cậu
bất giác gọi tên:

- Chị Béo!

- Cút ngay!

- Chị Béo, em…

- Cút ngay!

- Chị đừng như vậy mà. – Cậu mếu máo toan ôm
chặt lấy cô.

Nhưng khi chạm vào, cậu liền rụt tay lại vì cảm
nhận được cơn run rẩy đang lan khắp người cô. Cậu đành nới lỏng tay nhưng không
chịu bỏ cuộc:

- Em yêu chị mà! Em yêu chị…

- Cút đi! Đừng để tôi phải nói đến lần thứ tư! –
Tô Mạc dồn hết chút sức lực cuối cùng để gào lên, cổ họng cô khản đặc đi nhưng
Tiểu Niên vẫn ngoan cố không chịu nghe.

- Chị Béo, em biết tối qua em làm vậy là không
phải. Nhưng em rất thích chị, em thật sự rất thích chị, thích đến nỗi không
biết phải làm thế nào mới phải, thích đến nỗi chỉ muốn dành tất cả những thứ
mình có cho chị… Chị cho em một cơ hội đi… Có được không? – Cậu không ngớt lảm
nhảm trong nước mắt.

Tô Mạc sững sờ vì không biết phải biểu lộ ra
sao. Nhưng những gợn gân xanh phập phồng trên trán đã đủ nói lên tâm trạng của
cô lúc này.

Một lúc sau, cánh cửa bỗng bị đẩy vào. Diệp Tử
Khiêm xuất hiện. Cậu không khỏi sững sờ trước cảnh tượng mình đang nhìn thấy.

Trước đó vì Tử Khiêm cứ quấy rầy mãi nên Tô Mạc
đành đưa cho cậu một bộ chìa khóa trong nhà. Nhưng không ngờ nó lại phát huy
tác dụng một cách ngang trái ngay lúc này. Thấy kẻ kia có cả chìa khóa nhà
người mình yêu, đôi mắt Lục Tiểu Niên đỏ rực lên. Nhưng chưa kịp nổi trận lôi
đình thì Diệp Tử Khiêm đã nhào tới đấm cậu lăn vật xuống đất:

- Mẹ kiếp! Tránh xa khỏi vợ tao ngay lập tức!

Lục Tiểu Niên đã nếm thấy vị tanh ngọt trong
mồm, cậu hầm hầm nhổ toẹt một miếng và ra vẻ cứng cỏi:

- Vợ mày á? Chị Béo là của tao!

Nghe xong Diệp Tử Khiêm hiểu ra ngay lập tức.
Khuôn mặt Diệp Tử Khiêm tái dại, xem chừng sợi dây thần kinh lý trí nào đó
trong đầu Tử Khiêm đã bị thiêu trụi nên cậu cứ mặc sức xông lên vật lộn với Lục
Tiểu Niên.

Hai gã đấm nhau thùm thụp không cần biết trời
đất ra sao. Tô Mạc vừa gắng sức lôi Tử Khiêm ra, vừa phải cản Tiểu Niên đánh
trả:

- Thôi đi Tử Khiêm, đừng đánh nữa…

- Tô Mạc, tớ… - Cậu bặm trợn mắm môi mắm lợi khi
cơn uất ức đã dâng tới cực điểm. Bờ môi dưới bị cậu nghiến nát như miếng thịt
luộc bị cắn xé.

- Thôi nào… Cậu đưa tớ đi đi, đưa tớ đi khỏi đây
đi.

- Được.

Hai người nói với nhau như chỉ biết có nhau, Tử
Khiêm liền cầm tay Tô Mạc để đưa cô đi. Lục Tiểu Niên thấy mình bị bỏ mặc càng
nổi cơn điên loạn.

Đột nhiên, chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra, sau
tiếng thét tuyệt vọng tới cực điểm, Diệp Tử Khiêm bỗng lăn đùng xuống đất.

Tô Mạc kinh hãi ngẩng lên thì thấy chiếc hộp
nhạc cô hay để đầu giường đang nằm gọn trong tay Tiểu Niên, phần góc nhọn của
nó bê bết máu.

Lục Tiểu Niên cũng khiếp vía trước hành động của
mình, mắt cậu trợn lên rồi toàn thân run lên bần bật. Cậu la lên thất thanh như
vừa trông thấy ma, quẳng chiếc hộp nhạc xuống đất rồi cắm đầu cắm cổ chạy biến.

Tô Mạc chẳng còn lòng dạ nào để tâm tới cậu. Cô
vội quỳ sụp xuống đỡ Tử Khiêm dậy, máu tươi ướt đẫm bàn tay cô khiến chính nó
cũng phải run rẩy theo. Khuôn mặt cậu đang nhợt nhạt dần, ngay đến đôi môi thắm
hồng sức sống cũng bỗng chốc tái lại như miếng thịt luộc.

- Tử Khiêm, Tử Khiêm! – Cô nức nở gọi tên cậu.
Thấy người con trai lờ đờ mở mắt, cô mới bớt hoảng sợ hơn một chút.

Cô lập cập tìm điện thoại để gọi cấp cứu, sức
sống trên gương mặt Tử Khiêm cứ phai dần, phai dần.

- Tử Khiêm… Tử Khiêm… - Cô tức tưởi gọi tên cậu
và cảm thấy bàn tay mình mỗi lúc một ướt, mỗi lúc một nóng. Cô hoang mang đến
nghẹt thở, nước mắt cũng chẳng dám trào ra.

Đôi mắt người con trái mở ra he hé và say đắm
nhìn cô hệt như lúc đang tỉnh, dù chúng không còn sắc sảo như thường nữa mà nay
đã pha lẫn chút hoang mang. Cậu thầm đoán được chuyện có thể xảy ra bèn gồng
mình ve vuốt bờ má cô:

- Ngốc lắm, không sao đâu.

- Ừ… Sẽ không sao cả, Tử Khiêm, cậu bảo giao
thừa tớ sẽ đến nhà cậu mà, cậu còn nói sẽ lấy tớ nữa, không được nuốt lời đâu
đấy!

- Ừm… - Tử Khiêm nhọc nhằn trút lời đáp. Trong
phút chốc đôi mắt cậu gần như đang khép lại nhưng Tô Mạc không cho phép, cô cứ
lay cậu liên hồi để đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp ấy đừng bao giờ tàn mất.

Tử Khiêm khẽ mỉm cười yếu ớt:

- Cậu nhất định phải… quên tớ đi. Hà hà, tớ biết
đáng ra mình phải nói câu này nhưng thật sự tớ không làm được. – Nụ cười của
cậu mỗi lúc một héo hon, cậu dùng hết chút lực tàn trong người để nắm chặt tay
cô.

- Tô Mạc…

- Ơi…

- Đừng… quên tớ…

Câu nói cuối cùng tắt ngấm luôn theo làn hơi thở
mỏng manh của chàng trai. Ngày tuổi trẻ cuối cùng của cậu kết thúc trong buổi
sáng mùa đông héo úa với trận tuyết đầu tiên trút xuống nhân gian một cách lặng
lẽ.

- Ừ, tớ sẽ không quên cậu đâu… - Lời thề của cô
vang lên rồi lắng xuống như bông tuyết đậu bên cửa sổ rồi khẽ hòa mình vào hơi
lạnh băng giá.

Nhưng tiếc thay, người cần nghe thấy nhất lại
không nghe thấy nữa rồi. Ngoài kia màn tuyết trắng phủ màu tang tóc lên thành
phố, hóa mọi yêu hận về hư vô. Cô nghe thấy văng vẳng đâu đây giọng nói thân
quen của người con trai hư ảo, tiếng cười sang sảng, phong lưu cất lên, theo
sau đó là lời đáp khe khẽ, hiền hòa của một người con gái nào đó.

“Tô Mạc, tớ yêu cậu.

Tớ cũng yêu cậu, Diệp Tử Khiêm.”

Từ ấy về sau cô rất hay nằm mơ. Cô cứ nhìn thấy
cảnh mùa đông tuyết rơi trắng đường, máu của cậu nhuộm hồng vạt áo cô, đông lại
thành những bông hoa đỏ thắm và tan theo khói mây.

Tự đáy con tim, em luôn dành riêng
cho anh một chỗ.

Tóc mềm đón gió, giọng cười sang sảnh
hút hồn ai.

Hiện tại, nay mai, ký ức vẹn nguyên
không tàn úa.

Tuổi xuân muôn thủa, lung linh nhất
gương mặt thiên thần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3