Có phải anh yêu em - Chương 09 phần 2

Tô Mạc lo nơm nớp trong lòng, Tử Khiêm vẫn hằm
hằm nhìn cô. Ánh mắt sắc như dao cau mà hằm hằm đe dọa như mãnh thú đang nhắm
lấy con mồi, Tô Mạc không dám ho he động đậy gì.

- Diệp Tử Khiêm… - Cuối cùng cô cũng lên tiếng
một cách do dự, nhưng đột nhiên Diệp Tử Khiêm đứng phắt dậy và nở nụ cười ranh
mãnh:

- Hờ, gián tiếp hay không thì có sao đâu? Đằng
nào cũng thử trực tiếp rồi còn gì.

- Hả?

Nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng gì, cậu đã
vươn tới, đặt bàn tay lên hõm gáy cô và nhẹ nhàng khéo léo đặt một nụ hôn lên
bờ môi ngỡ ngàng của cô.

Đây là nụ hôn thứ hai giữa hai người, cũng vẫn
nhẹ như cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Hai nụ hôn chân thành nhất, trong lành nhất cô
từng nhận được trong đời đều đến từ Diệp Tử Khiêm.

Đầy dâng hiến, đầy mãnh liệt, tất cả đều thể
hiện tấm chân tình thuần khiết, đẹp đẽ nhất trên đời.

Mãi đến khi Diệp Tử Khiêm buông cô ra, cô vẫn
chưa hết chếnh choáng. Mãi đến khi Diệp Tử Khiêm ngồi xuống, ăn hết con tôm thứ
ba, cô mới định thần lại như vừa trở về từ cõi ảo mộng. Ngay lập tức, cô chỉ
muốn đứng phắt dậy và chạy biến mất. Nhưng hình như Diệp Tử Khiêm đã đoán được
trước, cậu nhanh tay túm lấy bàn tay cô, giọng nói cũng ra vẻ kỳ kèo:

- Ơ này Tô Mạc, đã hứa là khao tớ mà, định chuồn
là sao?

- Tớ… Tớ… - Chân tay cô cứ run lên hòng thanh
minh, nhưng lại bị chàng trai ấn vai ngồi xuống một cách ngoan ngoãn.

Cậu ta cười khẩy như bậc đại gia:

- Tớ cái gì mà tớ! Nói chung là đừng hòng chuồn
nhé! - Nói đoạn lại gắp tiếp một con tôm nữa.

Tô Mạc đành nhăn nhó rồi ngồi ăn ngoan ngoãn. Cái
tên ngồi trước mặt đã làm xong hẳn một bát, còn cô thì nuốt không trôi nên còn
bỏ thừa những nửa bát. Diệp Tử Khiêm cũng ngốn luôn khỏi e dè.

Ăn uống no say rồi, cậu ngẩng đầu lên vẻ mãn
nguyện. Cánh mũi dong dỏng của cậu lấm tấm mồ hôi trông như một đứa nhóc vừa
chén xong bữa cơm. Đột nhiên Tô Mạc bỗng nhớ Lục Tiểu Niên ghê gớm, chàng trai
trong ký ức của cô cũng y hệt như vậy. Lần nào ăn xong mồ hôi mẹ cũng túa ra
như đi trẩy hội trên cánh mũi, thế mà lần sau vẫn cứ đòi cho thêm bao nhiêu là
ớt với hạt tiêu bằng được. Nghĩ đến đấy cô lại phì cười. Diệp Tử Khiêm bắt gặp
nụ cười đó bèn lạnh lùng nhìn cô, rồi ghé sát lại gần và thì thào bên tai:

- Này, cậu đang nghĩ cái gì đấy?

Cô giật bắn người như vừa chạm vào dây điện hở,
vội né người, nghĩ đến cảnh môi chạm môi ban nãy, cô càng căng thẳng, vội vội
vàng vàng móc ví ra tính tiền. Cô chỉ mong trả xong tiền là có cớ để chuồn hẳn.

Nhưng mà chưa thấy ai mặt dày như Diệp Tử Khiêm.
Tô Mạc trả tiền xong, cậu lại lẽo đẽo đi theo.

Cô đến bến xe, cậu cũng đến.

Cô đứng đợi xe, cậu cũng đợi.

Bực mình, cô liền quay sang nhìn thẳng vào gã
đẹp trai quá mức quy định kia, mắm môi mắm lợi nói:

- Diệp Tử Khiêm, cậu còn định theo tớ đến bao
giờ?

- Ai thèm theo cậu! Tự sướng vừa chứ!

- Được! - Tô Mạc âm thầm nắm chặt tay và đáo để
- Thế cậu đi xe bao nhiêu, về đâu?

- Tớ… - Diệp Tử Khiêm “khớp” ngay tại chỗ, thấy
Tô Mạc có vẻ chưa chịu đầu hàng, cậu cười mát, rướn mày lên và vênh vang nói -
Đi đâu còn lâu mới nói!

- Được! - Tô Mạc rít lên qua kẽ răng, đột nhiên
mặt cô bỗng đanh lại, tỏ vẻ nghiêm trọng - Thế thì làm ơn cậu tự chuẩn bị sẵn
tiền lẻ nhá, vì tớ không mang thẻ nữa rồi.

Biết Tô Mạc đang đá lại vụ đi xe buýt lần trước,
khuôn mặt của Diệp Tử Khiêm bỗng chốc tiu nghỉu như bị nhúng nước, nhưng ngay
lập tức cậu cũng cười rất gian xảo:

- Cứ yên tâm.

- Ừ, thế thì tốt.

- …

Hai người cùng đợi chuyến xe tiếp theo trong im
lặng. Một lúc sau Diệp Tử Khiêm bắt đầu hỏi dò:

- Này, Tô Mạc, cậu thấy tớ thế nào?

- Cái gì? - Dĩ nhiên cô không thể nuốt nổi chủ
đề quái dị này, mặt cô méo xệch lại. Thấy thái độ thẳng thừng của cô, Tử Khiêm
cụt cả hứng bèn lườm cô, hắng giọng đáp:

- Làm sao? Thấy tớ chán đời lắm à?

- Không… Ai bảo… - Tô Mạc gắng gượng đưa ra câu
trả lời nhưng trong lòng thì không ngớt rủa thầm “Sao trên đời lại có đứa thế
này nhỉ?”

Nghe câu ấy, Diệp Tử Khiêm mới tỏ ra phấn khởi
đôi chút, cậu bẽn lẽn cười và tiếp tục hỏi, làm bộ tỉnh bơ:

- Thế thấy tớ thế nào?

- Cậu… Cậu rất tốt!

- Thế nếu làm bạn trai cậu thì thế nào?

- Gì cơ?

- Gì cái gì! - Diệp Tử Khiêm nghiến răng, một
lúc sau cậu đáp với vẻ trịnh trọng - Ý tớ nói là, tớ thích cậu. Hay là bọn mình
yêu nhau đi?

Tô Mạc cảm thấy như có tia sét từ đâu đánh ầm
xuống, khiến bộ não cô treo cứng, mãi một lúc sau mới hoàn hồn. Gương mặt quen
thuộc của cậu cứ hiện lên trong óc cô. Vẻ ngượng nghịu của cậu nói cho cô biết
rằng tất cả những gì vừa xảy ra đều là sự thật.

Tuy cô đã sớm biết tình cảm của Diệp Tử Khiêm
dành cho mình, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng chàng trai kiêu ngạo
kia lại có ngày bày tỏ với mình. Loạn rồi, thế giới này loạn hết rồi! Đầu óc Tô
Mạc đang ngổn ngang suy nghĩ. Thấy chàng trai vẫn đau đáu nhìn cô để chờ đợi,
rõ ràng là đang mong nhận được một lời đáp từ nơi cô.

Bất giác, cô chỉ tay về phía sau lưng Tử Khiêm,
vẻ mặt kinh ngạc hốt hoảng và “Á” lên một tiếng. Diệp Tử Khiêm theo phản xạ
quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ, nhân lúc đó Tô Mạc co chân chạy một mạch.

May mà có hai chiếc xe buýt đến bến cùng một
lúc, cô không quan tâm xe nào, đi về đâu, cứ leo bừa lên một chiếc xe đã, chẳng
mấy chốc chiếc xe đã lăn bánh.

Cô thở phào nhẹ nhõm, qua lớp cửa kính cô thấy
rõ Diệp Tử Khiêm đang đuổi theo trong cơn thịnh nộ. Nhưng cô thấy nhẹ nhõm như
vừa thoát khỏi mớ nợ.

Lạ là tuy không đuổi kịp theo, nhưng khuôn mặt
Diệp Tử Khiêm thoáng một vẻ rất lạ. Cậu dừng bước, nhếch mép cười với Tô Mạc và
nói to một câu gì đó. Nhìn vào miệng cậu, cô đoán ra được có năm chữ. Năm chữ
ấy khiến cô giật nảy người đến chuếnh choáng, hai tai văng vẳng không dứt tiếng
cười gằn của chàng trai.

Cậu ấy nói: “Cậu không thoát được đâu!”

“Tô Mạc, cậu không thoát được đâu!”

Tiếng ai lại vang vọng trong đầu, êm dịu mà trầm
đục, khiến cô không còn kiểm soát nổi trái tim đang loạn nhịp ấy nữa.

Khổ sở lắm Tô Mạc mới về được đến nhà. Chiếc xe
cô chọn lúc nãy không phải tuyến đường cô cần đi, cô xuống ngay chuyến sau,
chuyển xe khác rồi mới về.

Nhưng vừa đặt chân qua cổng thì có người lao tới
ôm chặt cô từ phía sau.

Tưởng có kẻ lạ bắt cóc, cô la lên thất thanh
nhưng người kia đã kịp lên tiếng:

- Tô Mạc, anh đây!

Hơi thở quen thuộc hòa lẫn trong hơi rượu say
nồng xộc vào mũi cô. Cô chẳng cần quay lại cũng hình dung ra bộ dạng say mèm
của anh. Cô không biết phải phản ứng ra sao nữa, hơi thở của anh mỗi lúc một
gần, xóa nhòa khoảng cách giữa hai người. Tô Mạc trấn tĩnh, định nói gì đó
nhưng anh đã cướp lời. Giọng nói của anh khẩn khoản nhưng vẫn làm ra vẻ bình
thản:

- Mạc, nói chuyện với anh một chút được không?

Tô Mạc lặng thinh, anh lại lên tiếng tha thiết
hơn:

- Coi như anh cầu xin em đấy!

Hai chữ “cầu xin” khiến toàn thân cô hóa đá.
Trải qua bao nhiêu năm, mọi sự đều có thể thay đổi được nhưng Ôn Tư Niên không
nên quỵ lụy thế này một chút nào. Đôi mắt cô nhắm nghiền, cảm nhận rõ một giọt
sương nhỏ đang lành lạnh nơi khóe mắt. Hai tai lùng bùng giọng nói của anh:

- Mạc, hôm nay anh đã theo sau bọn em suốt.

- …

- Anh thấy em dẫn cậu ấy đi ăn tôm chiên. Anh
cũng đã thấy cậu ấy hôn em.

- Thế thì sao? - Cô không thể im lặng thêm một
giây nào nữa, anh ôm cô chặt đấy nhưng làm vậy cô chỉ càng thấy đau đớn mà
thôi. Cô lại nhắm mắt và nhận ra một điều, thì ra mình cũng có thể tàn nhẫn,
phũ phàng như thế - Ôn Tư Niên, anh bảo anh chỉ coi em như em gái thôi cơ mà.

- …

- Còn em cũng đang bắt chước hết sức để coi anh
như anh trai đây.

- …

- Vì vậy đừng tới làm phiền em nữa. Coi như em
cầu xin anh đấy!

- …

- Còn chuyện gì nữa không anh? Nếu không thì em…

- Mạc, đừng nói như vậy có được không? Anh chỉ
muốn nói chuyện với em như ngày trước mà thôi. - Ôn Tư Niên đột ngột ngắt lời
cô, giọng nói tuy ôn nhu nhưng chất chứa bao đau khổ và gánh nặng.

“Nếu thật sự có gánh nặng, tại sao không thể
chia sẻ cùng em? Cho dù đúng là anh có nỗi khổ khó nói, chí ít cũng phải cho em
hay chứ? Tư Niên, em đâu phải ai khác, mà chính là Tô Mạc cùng lớn lên bên anh,
là Tô Mạc anh luôn yêu quý nhất cơ mà?” Những mệt nhọc trong lòng dần hiện rõ
trên khuôn mặt cô. Cô buộc lòng phải vùng ra nhưng anh không chịu buông tay.
Anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, bởi lẽ được ôm cô trong tay, anh như được ôm cả
thế giới. Nhưng Tô Mạc không muốn ở yên trong vòng tay anh nữa, mặc cho anh khổ
sở van nài, cô vùng vằng để thoát khỏi anh bằng được.

Ôn Tư Niên bật khóc. Khóc rấm rứt, âm ỉ, lặng lẽ
như thể không dám làm kinh động đến người khác.

Thấy thế, Tô Mạc bỗng đứng yên cho anh ôm, trong
lòng chất chồng những đau khổ. Đây không phải lần đầu cô trông thấy anh khóc,
nhưng chưa bao giờ cô quen được với những giọt lệ của anh. Trong ký ức của cô,
anh luôn là một Ôn Tư Niên to lớn, vĩ đại, kiêu hùng, đôi mắt anh có lửa và
luôn luôn nhìn thẳng.

Anh không nên khóc lóc thảm thiết thế này, và
càng không nên như thế trước mặt cô. Tô Mạc càng nhắm chặt mắt vì nếu chỉ hé ra
khe khẽ thôi, nước mắt sẽ đổ ào như cơn lũ tràn qua đập ngăn. Dù vẻ ngoài của
cô có rắn rỏi đến đâu, thì Ôn Tư Niên luôn là điểm yếu nhất đối với cô. Ai đó
lỡ tay chạm một chút thôi, cô sẽ run lên như có ai khoan sâu vào tận đáy lòng.

Ôn Tư Niên khẽ run run vì nước mắt rơi tí tách
lên tay anh bỏng rát, anh lại càng ôm cô chặt hơn. Cô có thể nghe thấy tiếng
anh khóc trong câm lặng. Ôn Tư Niên run rẩy lên tiếng:

- Mạc, anh xin lỗi. Chúng ta chỉ có thể thế này
thôi, không còn lối đi nào cho chúng ta nữa đâu. - Anh đang nói chuyện với cô
nhưng không khác nào đang tự nhắc nhở chính mình. Anh thấy bứt rứt trong lòng,
nhưng Tô Mạc còn khó chịu hơn. Những giọt lệ bắt đầu lăn tròn trên má cô, cô
khóc ầng ậng:

- Ôn Tư Niên, tại sao anh không chịu nói ra từ
đầu? Có chuyện gì không giải quyết được? Tại sao anh cứ giấu kín mãi?

Người đàn ông đang ôm chặt cô từ đằng sau bất
chợt rơi vào im lặng, toàn thân anh run lên dữ dội hơn trước. Còn Tô Mạc, cô đã
bừng tỉnh từ cơn mơ hỗn mang này. Nhân lúc Ôn Tư Niên còn chưa định thần lại,
cô luồn xuống chui ra từ khuỷu tay anh. Cô quay đầu nhìn lại người con trai của
thời thơ ấu, cười nhạt nhẽo và tuyệt tình:

- Thế đấy anh à,
cho nên ta hãy quên đi. Từ giờ trở đi, cả hai cứ như thế này thôi.

Sau câu nói ấy,
đáng nhẽ cô phải quay lưng bước đi mới phải. Nhưng cô không làm vậy, cô cứ ngây
ra một chỗ để chờ đợi âm thầm một kết thúc khác.

Nhưng anh vẫn
chỉ tỏ vẻ khổ đau, cũng không cất được lời nào níu kéo. Anh nhẹ giơ tay ôm đầu
như thể nỗi đau đã dâng tới cực điểm và ngậm ngùi nói:

- Em nói đúng,
chúng ta chỉ nên như thế này thôi.

Tia hy vọng cuối
cùng của cô bị câu nói tuyệt tình của anh thổi phụt tắt, cô chỉ muốn cười ngật
ngưỡng nhưng toàn thân đã kiệt sức, đành cúi đầu nghẹn ngào:

- Được, vậy cứ
thế này đi. Em về đây. Muộn rồi. Lần này em sẽ không nói hẹn gặp lại với anh
nữa. Vì từ giờ về sau có lẽ chẳng bao giờ chúng ta gặp lại nhau nữa…

Giọng nói của cô
bắt đầu vỡ ra trong tiếng nấc. Cô cứ nghĩ mình sẽ có thể lạnh lùng lắm, ngạo
nghễ lắm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ đáng thương thế này. Thôi, quay lưng bước đi
vậy. Quay lưng đi rồi thì khỏi phải che giấu vẻ tội nghiệp ấy nữa. Cho dù khóc
lóc thảm thương thế nào, ngoài bản thân cũng chẳng còn ai trông thấy. Cho dù
đau đớn tuyệt vọng thế nào, cũng chẳng còn ai hay.

Cô vội vã bỏ đi,
hai hàng nước mắt vẫn đua nhau lăn xuống. Nhưng người kia sẽ không thể nhìn
thấy nữa.

“Cứ như thế nhé,
chúng ta cứ như thế nhé.

Em đi đây, đừng
níu kéo em nữa. Từ giờ trở đi, cuộc sống của ai người ấy tự lo.”

Tô Mạc đã đi
được một đoạn khá xa, bất chợt Ôn Tư Niên gào lên như một trái bom bị kích nổ:

- Mạc, nếu phải
vứt bỏ tất cả để đi với anh, em có bằng lòng không?

Cô quay đầu lại
với ánh mắt hoài nghi, thấy anh đang đau đáu nhìn cô, trông y như đang bị tẩu
hỏa nhập ma. Nhưng những gì anh vừa nói hoàn toàn là thật, được bung ra sau một
thời gian dài bị kìm nén. Cô đứng khựng lại. Nhưng rồi mọi hy vọng trong mắt
anh từ từ lắng xuống, anh khẽ nhếch mép cười, nụ cười lạnh như băng:

- Ừ, cũng đúng.
Dù tình cảm nhiều thế nào thì cũng chẳng thể vứt bỏ mọi thứ. Anh tự đánh giá
mình cao quá.

Nói rồi anh lững
thững đi mất. Tô Mạc mắm môi mắm lợi đuổi theo và dành cho anh một cái tát thật
kêu vào mặt.

Bàn tay nhỏ bé
của cô không đủ sức để làm anh đau, nhưng đủ khiến anh chếnh choáng. Ôn Tư Niên
không thể nào tin cô dám đánh anh như thế, nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của cô,
anh chỉ biết cười méo mó và tự nuốt khổ đau vào lòng.

Tô Mạc sổ thẳng
vào mặt anh:

- Ôn Tư Niên,
anh là thằng hèn!

Anh không biết
phải nói gì lúc này. Tô Mạc được thể giằng lấy cổ áo anh, ghé sát vào mặt anh
và gầm lên tàn nhẫn:

- Ôn Tư Niên,
anh không hiểu hay là đang giả vờ? Bao nhiêu năm nay em chỉ chờ đợi mỗi câu nói
này. Mãi đến tận bây giờ em vẫn chờ nhưng chưa bao giờ anh chịu nói.

- …

- Chỉ cần anh
nói ra, cho dù là vứt bỏ tất cả hay phản bội lại cả thế giới, em cũng đi cùng
anh. Nhưng anh thấy đấy, anh có dám nói không?

- …

- Không dám đúng
không? Thế nên em mới nói, anh là thằng hèn! - Câu nói cuối cùng thốt lên trong
tuyệt vọng. Cô bỏ cuộc, quay lưng bước đi.

Một giây sau đó,
Ôn Tư Niên chạy tới ôm chặt lấy cô khiến cô suýt nghẹt thở. Hơi thở nồng nàn
của anh phả lên làn da sau gáy cô khiến cô run lên. Cuối cùng, lời hứa trong mơ
cô trông chờ bấy lâu cũng vang lên sau tai:

- Tô Mạc, anh
yêu em. Anh thật sự rất yêu em…

Chỉ vì câu nói
này mà nhân gian bao kẻ đổ xô tìm kiếm, có người phải mất hơn nửa cuộc đời mà
lắm lúc vẫn chẳng thấy đâu.

Tô Mạc nhắm chặt
mắt, cô chìm trong im lặng một vài giây và đáp:

- Em cũng yêu
anh.

Người đàn ông
đứng sau cô chợt ngưng tiếng nấc, giữa đất trời chỉ còn lại anh và cô đang say
đắm trong vòng tay nhau.

Gió thu hiu hắt
thổi phù hơi lạnh vào tận xương. Nhưng anh và cô vẫn thấy ấm.

- Anh sẽ đưa em đi theo. - Giọng nói của chàng
trai vang lên quả quyết. Đó là lời thề đẹp nhất cuộc đời người đang yêu. Trong
phút chốc, Tô Mạc như lãng quên mọi thứ trên đời và đắm chìm vào niềm ngất
ngây. Chẳng trách tiếng “được” cô đáp lại rành rọt đến thế.

Nhưng cả hai còn quá trẻ để biết rằng, phía cuối
con đường cả hai cùng dắt tay nhau chạy trốn kia chẳng phải là bữa yến tiệc
hạnh phúc mà là cánh cửa dẫn lối cho muôn trùng thảm kịch tuổi thanh xuân.

Mãi về sau Tô Mạc mới thấy rằng, nếu năm xưa
mình không điên cuồng, cố chấp để bảo vệ mối tình với Ôn Tư Niên, mù quáng yêu
đương đến mức quên hết mọi sự trên đời như thế, có lẽ cuộc sống của cả hai về
sau đã hạnh phúc hơn rất nhiều.

Và ít nhất, cả hai sẽ không gặp gỡ, không tổn
thương, không yêu nhau mà cũng chẳng hận thù.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3