Có phải anh yêu em - Chương 05

Chương 5: Câu chuyện đã có hồi kết,
ra thế!

Mãi đến giây phút được gặp anh em mới
hiểu ra rằng,

chương cuối cho những câu chuyện hai
ta từng đi qua

vốn đã được viết xong tự bao giờ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối cùng Ôn Tư Niên cũng lên tiếng để kết thúc
khoảng im lặng tưởng chừng dài vô tận ấy:

- Hôm nay anh đưa đứa em tới xin lỗi em. – Anh
nói với giọng thờ ơ, tay chỉ đứa con gái câng câng đứng bên cạnh rồi cười hiền
– Bạch Hạ là em anh, nghe nói con bé không phải với em, anh thay mặt nó xin
lỗi.

Tô Mạc vẫn lặng câm từ nãy đến giờ, đôi mắt âm
thầm trông về phía anh, thi thoảng lại quay sang nhìn cái đứa vừa đánh cô để
rồi câu hỏi cay đắng nhất trong lòng cuối cùng cũng phải bật ra:

- Anh Tư Niên, anh đính hôn rồi à? – Cô vẫn xưng
hô với anh theo thói quen vốn có như thể hai người vẫn đang là hai đứa trẻ
chẳng màng chuyện đời rối rắm, chỉ biết có nhau là đủ như ngày nào, em ngây thơ
chớp nhẹ đôi mắt, thấy anh vẫn ở gần bên em, đến mức giơ tay là chạm tới.

Vẻ mặt Ôn Tư Niên có chút khác lạ, hình như cách
xưng hô thân quen ấy đã mê hoặc anh. Đôi mắt cố tình tỏ ra vô cảm nãy giờ bỗng
nhìn vu vơ đi đâu, một lúc sau anh mới khẽ trả lời:

- Ừ.

- Tao nói cho mày nghe, người ta không những đính
hôn rồi mà còn sắp làm đám cưới đấy! Thế nên làm ơn đừng nhìn anh rể tao với
con mắt đong đưa kinh tởm ấy nữa! – Bạch Hạ không quát mà chỉ ngọt ngào đay
nghiến, càng ngọt bao nhiêu Tô Mạc lại càng xót xa bấy nhiêu đến độ cô không
dám nhìn vào anh nữa mà gục hẳn mặt xuống, sống lưng khom lên cong cong như
đang bị thứ gì đó đè nén, trông thật ê chề tội nghiệp. Mọi âm thanh xung quanh
cô như tắt ngấm, chỉ còn câu nói của Bạch Hạ cứ văng vẳng mãi không thôi.

Anh đính hôn mất rồi.

À, hóa ra anh bỏ đi bao lâu như thế là để kết
hôn, sinh con và sống đến đầu bạc răng long với một người khác?

Nhưng Ôn Tư Niên… anh đã quên lời thề năm ấy rồi
hay sao?

Tô Mạc miên man trong những dòng ký ức. Ôn Tư
Niên khẽ chau mày, anh muốn nói thêm điều gì lắm nhưng bị một người ngang nhiên
cản lại.

Diệp Tử Khiêm trừng mắt nhìn anh ta. Cho dù
khuôn mặt cậu lúc này đầy vẻ hung hăng, khí thế nhưng đôi mắt cậu vẫn cuốn hút
đến độ không ai nỡ ngoảnh mặt đi:

- Bạch Hạ, bố mẹ mày không dạy mày ăn nói có văn
hóa một chút à? Đừng ác nghiệt như con quỷ như thế! Còn anh… - Cậu chỉ thẳng
vào mặt Ôn Tư Niên, chẳng thèm che giấu vẻ thù địch phơi trần ra trên khuôn mặt
– Anh tưởng việc gì cứ xin lỗi là xong à? Bây giờ tôi tát anh một phát rồi xin
lỗi liệu có được không?

Nói rồi cậu đỡ cô gái đang hóa đá kia đứng dậy
để mau chóng rời khỏi đây. Trước khi đi cậu khựng lại một lúc và buông thõng
một câu:

- Nhường chỗ này cho hai kẻ cao quý các người
đấy. Đúng là đắt giá những một xu!

- Diệp Tử Khiêm, cậu…

Bạch Hạ đang định dẩu mỏ hỏi thăm một lượt ba
đời tổ tông Diệp Tử Khiêm nhưng Ôn Tư Niên đã chặn con bé lại. Đang định mặc
sức lên cơn, con bé thấy ông anh rể xưa nay thường hay khéo miệng bỗng dưng cứ
im bặt nhìn chằm chằm vào bóng dáng đôi nam nữ đang bỏ đi, trong lòng nó chợt
nảy ra ý đồ gì đó nên đành tạm thời ngậm miệng lại ngoan ngoãn.

Ra khỏi phòng y tế, Tử Khiêm chỉ đưa Tô Mạc
“chạy trốn” một đoạn. Cậu nắm bàn tay cô chặt đến nỗi suýt bóp nát nó. Tô Mạc
cứ lật đật đi theo. Được một khoảng kha khá, cô đứng khựng lại, kiên quyết
không chịu đi tiếp và nhẹ nhàng nói với người con trai đang dìu cô đi:

- Cảm ơn cậu nhé, Tử Khiêm.

Cậu không trả lời, sống lưng vẫn vươn thẳng một
cách ngoan cường khiến cô hơi lúng túng. Cô hít một hơi thật sâu và cũng chẳng
đòi cậu đáp lại. Mạc lầm bầm, mặc cậu muốn nghe hay không thì tùy:

- Tớ về lớp học đây, cậu đi không?

Vẫn chẳng thấy chàng trai nói gì, cô thở dài
thêm lần nữa, đang định bỏ đi thì bỗng dưng giọng nói cậu bất chợt vang lên, là
vui, hay đang buồn không biết nữa?

- Đây chính là anh Tư Niên mà cậu nhung nhớ ngày
đêm đó sao?

Lần này tới phiên Tô Mạc là người rơi vào im
lặng. Cô liếc nhìn Tử Khiêm rồi khẽ nhắm mắt ra vẻ ngang bướng. Tử Khiêm cũng
nhìn cô một hồi lâu rồi lại tuôn ra những lời chế giễu cay đắng quen thuộc:

- Không ngờ cậu đã xấu thì chớ mà mắt mũi cũng
chẳng ra đâu vào đâu. Lão ấy già khọm đến độ làm bố cậu được rồi ấy!

Dĩ nhiên Tử Khiêm đang nói vống lên vì Ôn Tư
Niên chỉ hơn hai người có năm tuổi, không già đến mức phải gọi bằng bố. Nhưng
nghe những lời đá xoáy không thương tiếc ấy, trái tim Tô Mạc bỗng êm dịu như
được xoa thuốc, cô bặm môi mỉm cười rồi phá lên ngặt nghẽo một tràng. Cô cười
đến độ mặt mũi méo xệch lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc biến thành một nhúm
rúm ró. Hình như tại cười nhiều quá, nên khuôn mặt nhăn lại đến độ ép cho nước
mắt chảy ra…

Tô Mạc định đưa tay gạt đi nhưng đã có người
nhanh hơn cô.

Tử Khiêm chau mặt lại ra vẻ bực dọc nhưng mọi cử
chỉ vẫn ấm áp đến không ngờ:

- Dở hơi à? Thế mà cũng khóc!

- Tớ…

- Im nào! – Cậu cố tình chen ngang, chẳng muốn
để cho cô nói hết. Trong khi những giọt nước mắt lạnh buốt đang thấm sang ngón
tay mình, Tử Khiêm nói với giọng dò hỏi nửa thật nửa đùa – Mà thật ra cậu có
thể chuyển sang thích người khác được mà. Lão kia vừa già vừa xấu như ma, đã
thế lại còn đeo sẵn gông vào cổ rồi, cậu cứ cố chấp thích làm gì cho khổ ra.

- Cậu tưởng thích một người đơn giản như chọn
rau ngoài chợ chắc? Bảo không thích là bỏ ngay được à? Nếu dễ thế thì đời này
đã chẳng còn bao nhiêu người phải đau khổ vì tình.

- Thế cậu định đi làm kẻ thứ ba à? Đừng quên là
lão ấy đính hôn rồi!

- Tớ…

- Tớ cái gì mà tớ! – Tử Khiêm lườm cô rách mắt.
Thấy cô gái yếu đuối bâng khuâng đau khổ, dường như cậu đang động lòng trắc ẩn.

Bất thình lình một ngọn lửa không tên chợt bùng
lên trong trái tim cậu. Tử Khiêm như không kiểm soát được mình, ghé sát vào
chiếc tai nhỏ xinh của cô bé và thì thầm, khe khẽ:

- Thật ra tớ có thể giúp cậu quên được người ta.

- Giúp thế nào? Tô Mạc đang chơi vơi trong thế
giới riêng nên chưa kịp nhận ra khuôn mặt của người con trai đang áp vào má
mình mỗi lúc một gần.

Không khí bỗng nồng nàn hơi ấm, chỉ một giây nữa
thôi là cậu có thể chạm vào làn môi mỏng manh ấy. Tim cậu đập càng lúc càng
nhanh, cảm giác co giật chạy dọc khắp hai cánh tay. Cậu nhắm chặt mắt lại nhưng
đúng lúc ấy có một bàn tay chặn lên ngực cậu. Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ nhưng tỏ
rõ thái độ khước từ:

- Xin lỗi, Tử Khiêm. Tớ không muốn quên anh ấy.

Tử Khiêm chợt thấy lạnh buốt đỉnh đầu như có ai
vừa tạt một gáo nước vào đúng chỗ đó, bao nhiêu lửa lòng nguội thếch, càng lúc
càng lạnh rồi cuối cùng vã ra như tro. Cậu cố nhếch mép cười làm bộ tỉnh bơ
nhưng hai khóe môi đã hóa đá, chẳng chịu nhúc nhích lấy một li. Tử Khiêm đành
cố che giấu cơn giận tam bành đang bốc lên ngùn ngụt trong đầu và chuyển sang
giọng giễu cợt lạnh lùng, cay đắng khác hẳn phút trước:

- Đùa tí thôi! Nói thế mà cậu tưởng thật à! Vớ
va vớ vẩn, ai dại gì mà hy sinh thế!

- Thế thì tốt. – Mạc cũng cười xòa vẻ không để
bụng. Nụ cười của cô hòa lẫn trong nước mắt, Tử Khiêm thấy thế càng bế tắc
trong lòng.

Câu chuyện dừng lại ở đó, hai người cùng quay về
lớp học trong im lặng. Cả buổi học Tô Mạc cứ thẫn thờ, tan học rồi cắm mặt về
thẳng nhà chứ chẳng buồn trò chuyện với ai. Ngoài những việc ấy ra, cô cũng
chẳng còn gì khác với ngày thường. Riêng Tử Khiêm không thấy dễ chịu chút nào,
nhìn hình bóng trơ trọi đơn côi của cô gái, cậu cứ thấy xót xa lạ. Nhưng khi
sực tỉnh, cậu lại nực cười vì thấy bản thân đang ôm rơm dặm bụng.

Bước về đến nhà, Tô Mạc vẫn chưa khỏi bàng
hoàng. Cô vào bếp nấu nướng như một người máy và thoăn thoắt đơm đầy cho mẹ một
chiếc cặp lồng cơm. Cô không vội mở cửa đi luôn mà vẫn ngồi đờ đẫn trên sô pha,
hai tay ôm vòng qua gối, co ro phòng thủ như sợ ai đụng đến.

Trong đầu cô giờ đây là một mớ hỗn loạn vì hình
ảnh ai đó cứ ẩn hiện mãi không thôi. Khuôn mặt thân thương của người ấy bị ký
ức hỗn độn của cô cắt xé ra thành muôn hình vạn trạng. Một trong những số đó là
hình ảnh của ngày hôm nay, gặp nhau mà như chẳng quen nhau.

“Anh Tư Niên, em chưa bao giờ tưởng tượng được
rằng sau bao nhiêu chuyện, kết thúc của chúng ta lại là thế này.” Mạc tự trấn
tĩnh lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc cho cân bằng rồi mới xách cặp lồng bước
đi. Tim cô bỗng giật thót khi vừa bước xuống lầu đã bắt gặp Ôn Tư Niên đứng sẵn
dưới đó từ lúc nào. Vẫn bộ quần áo của ban sáng, anh dựa lưng vào bức tường
hành lang và từ tốn hút một điếu thuốc. Thoáng thấy anh, cô định quay lưng bước
đi nhưng anh không cho cô cơ hội để làm điều đó. Anh rảo bước tiến tới và túm
chặt lấy tay cô, hơi thở của anh phả ra ấm áp và dịu dàng:

- Sao em lại chạy?

- Không… Em đâu có chạy. – Mạc vẫn không dám
nhìn thẳng vào anh, cô chỉ muốn gồng lên để cho giọng nói không bị run rẩy đi,
ấy thế mà cũng không thành.

Cô cảm thấy ánh mắt u ám của anh đang bao trùm
lấy mình, vừa nồng ấm lại vừa lạnh lẽo đến khó hiểu, nó mâu thuẫn y như chính
con người anh bây giờ vậy. Mặc anh, cô vẫn ngoan cố đưa mắt về khoảng không xa
xăm nào đó. Thấp thoáng sau bờ vai của Ôn Tư Niên là giàn hoa trong khu vườn.
Đó chính là nơi cô gặp được anh lúc thiếu thời.

“Sinh thời đường hẹp gặp nhau,

Dây nợ đã vướng, tránh sao cho đành.”

Một câu hát quen thuộc vang lên trong đầu cô,
đúng là đã mắc phải nhau rồi thì có muốn tránh cũng không được.

Tô Mạc hơi hoảng loạn, hơi thở của Ôn Tư Niên
mỗi lúc một ấm hơn như thể ngọn lửa đang cháy bập bùng quanh cô. Cô không muốn
bị nó thiêu đốt, phải vùng chạy ngay lập tức nhưng bàn tay cô bị nắm chặt như
quấn xiềng. Anh thốt lên một câu khiến cô ngỡ mình như đang trong mơ:

- Mạc à… Em lớn
thật rồi.

Tô Mạc hít một
hơi thật sâu vì tưởng rằng tai mình đang gặp ảo giác. Nhưng rồi Ôn Tư Niên kéo
mạnh cô vào lòng, giọng anh vẫn thì thầm sâu lắng:

- Mấy năm nay
anh nhớ em nhiều lắm.

Chỉ một câu nói
ấy thôi cũng đủ khiến lớp áo giáp tự vệ nặng trịch của cô rơi loảng xoảng xuống
đất. Cô cắn chặt môi, tự dặn mình phải thật kiềm chế. Nhưng điểm yếu đuối nhất
của cô vẫn bị lộ ra, lúc ấy cô chỉ là một đứa con gái run rẩy, đớn hèn và không
có gì bảo vệ. Cô chưa bao giờ né tránh thứ “nợ” yêu mình đã trót vương vào với
anh. Cô cắn chặt môi nhưng nước mắt cứ mặc sức tuôn ra, đôi tay cô đưa lên ôm
chặt lấy người con trai đang đứng trước mặt lúc nào không biết. Cô òa khóc như
một đứa trẻ đang mè nheo:

- Rõ ràng hồi ấy
anh hứa dẫn em đi ngắm hoa sen cơ mà, anh còn bảo mùa hè không gì tuyệt bằng đi
ngắm hoa sen cơ mà. Nếu trời đẹp, hai đứa sẽ ra đầm bắt cá cơ mà, anh còn bảo
mua cho em thật nhiều kem Yili Bốn Khuyên làm quà sinh nhật cho em nữa, anh còn
bảo…

- Thôi nào, thôi
nào… - Ôn Tư Niên bất đắc dĩ ngắt lời cô một cách gượng gạo. Thấy cô nhớ như in
từng chuyện, từng việc nhỏ nhặt nhất, lòng anh bỗng gợn lên nỗi chua xót.

Anh cố gồng mình
cười khàn khàn để chọc cô:

- Em thù dai gớm nhỉ!

- Tại anh nói không giữ lời thì có! – Cô vùi đầu
vào lồng ngực ấm áp của anh và khóc thét lên.

Ôn Tư Niên không những không đẩy cô ra mà càng
ôm chặt hơn, anh khẽ nói:

- Ừ, anh là thằng chẳng ra gì.

- Đồ lừa đảo!

- Ừ, anh là đồ lừa đảo.

- Đồ đáng ghét!

- Ừ, anh đáng ghét nhất trên đời!

- Anh Tư Niên, anh sẽ không bỏ đi nữa đúng
không?

- Ừ, anh sẽ… - Nói đến đây, cổ họng Ôn Tư Niên
như có gì đó chặn lại. Anh vội hít lấy một hơi thật sâu. Đôi tay anh càng lúc
càng siết chặt như muốn vò cơ thể nhỏ bé của cô cho tan ra rồi thấm vào xương
máu của mình. Khuôn mặt hiền hòa của anh đượm chút buồn rầu, anh dõng dạc, ra
vẻ trịnh trọng:

- Đúng, anh sẽ không đi đâu hết!

Đối với Tô Mạc, câu nói bình thường ấy lấy đi
của cô không biết bao nhiêu nước mắt. Chẳng phải tại cô là đứa hay khóc lóc mà
là do anh đã chiếm trọn tuổi thơ của cô một cách quá sâu, quá nặng, không chừa
lấy một chỗ trống cho bất cứ thứ gì khác.

Cô bần thần ở đây đã được một lúc lâu nên ý định
đi đưa cơm không thành, đành gọi điện cho mẹ vậy. Cũng may người mẹ chờ mãi
không thấy cô đến nên đã tự mua cơm hộp ăn tối. Nghe đến đấy cô mới yên tâm trở
lại với vòng tay của Ôn Tư Niên. Nhưng cô đủ tinh để nhận ra đôi mắt anh đang
hướng về nơi xa xăm nào đó, vẻ đang nghĩ ngợi điều gì khiến cho gương mặt phảng
phất thờ ơ. Ôn Tư Niên của ấu thơ bỗng chốc trở nên xa lạ như người đến từ
tương lai. Mạc sững người nhìn, cuối cùng anh cũng bừng tỉnh. Thấy cô đang chằm
chằm nhìn mình, anh khẽ mỉm cười. Đấy, thế mới giống Ôn Tư Niên cô hằng quen
thuộc chứ. Cô yên lòng đáp lại bằng một nụ cười, Tư Niên bước tới gần cô hơn,
bóng dáng cao cao của anh che phủ lấy ánh sáng trước mắt cô. Nhìn lên tường, cô
thấy bóng của hai người từ từ xích lại gần rồi hòa vào với nhau làm một, không
phân bịêt được đâu là bóng ai nữa. Lòng cô bất chợt lâng lâng khó tả, nụ cười
cô ngây dại đi khiến anh phải lên tiếng trêu chọc:

- Này, cười gì nham hiểm thế?

- Đâu có! – Tô Mạc trừng mắt rồi lại cười một cách
đầy ẩn ý và hỏi với giọng rất “nguy hiểm” – Này, mời em đi ăn đi!

- Chưa ăn gì à? – Tư Niên bất giác hỏi nhưng rồi
cũng tỉnh táo đáp – Không sao, muốn ăn gì nói đi, anh dẫn em đi ăn.

- Được đấy! – Mạc cười hả hê như thể gian kế vừa
thành, Tư Niên thấy hơi nghi nghi nhưng cô đã kịp lên tiếng trước – Em muốn đi
ăn lẩu cay ở quán ngõ Vĩnh Bình.

Ngõ Vĩnh Bình là khu ăn vặt nổi tiếng nhất thành
phố, hàng ăn trong đó bày la liệt chẳng thiếu thứ gì. Nhưng vừa dứt lời, khuôn
mặt điềm đạm của Ôn Tư Niên bỗng chốc tái mét. Mãi một lúc sau anh mới lắp bắp
đáp lại:

- Này… Chúng mình đổi sang nơi khác được không?

- Nhưng em chỉ muốn ăn ở quán đấy thôi! – Tô Mạc
phụng phịu nói, Ôn Tư Niên vẫn không chịu, cô bèn nài nỉ thêm – Đi mà anh!

Làm sao nỡ chối từ trước cái miệng nhõng nhẽo
ấy, anh đành gật đầu đồng ý. Cô chợt nhớ hình như nhiều năm trước đây anh cũng
luôn thế này. Chỉ cần cô nũng nịu khẩn cầu một câu, thì việc có lớn đến mấy Ôn
Tư Niên cũng không bao giờ nhăn mặt từ chối. Hóa ra sau bao nhiêu năm anh vẫn y
như thế, vẫn là anh Tư Niên cô yêu nhất trên đời. Hai người bàn bạc một hồi rồi
quyết định đi xe buýt tới quán ngõ Vĩnh Bình.

Quán xá nhỏ thôi nhưng làm ăn rất phất, bên
trong đã chật kín thực khách sành ăn, đâu đâu cũng vang lên những tiếng suýt
xoa nghe cay xè. Hai người cũng gặp may vì chưa phải chờ lâu đã có một đôi tình
nhân ăn xong bỏ lại bàn trống, vừa đủ cho hai người ngồi vào.

Chủ quán lau sạch chiếc bàn, Tô Mạc sành sỏi
chọn nước lẩu và thức ăn kèm, chẳng mấy chốc bát đĩa đã bày chật bàn. Nhìn bát
canh đỏ hồng chẳng nhìn thấy đáy, da mặt anh cứ xanh lét lại. Trên đời này
chẳng có gì đe dọa được anh, từ bé cậu nhóc Tư Niên đã sớm hiểu chuyện đời nên
gần như chưa bao giờ phải đầu hàng trước bất cứ thứ gì. Nhưng anh có một điểm
yếu chí mạng, đó là không dám ăn cay, đến một chấm hạt tiêu cũng chưa bao giờ
dám nếm. Các lần ăn cay duy nhất trong cuộc đời anh toàn là những khi đi với Tô
Mạc, và cũng chính tại quán lẩu cay nhỏ bé này luôn.

Mỗi lần ăn một miếng cay, nước mắt nước mũi Ôn
Tư Niên cứ túa ra như lũ nhưng những bận sau, Mạc có đòi anh đi cùng thì anh
cũng chưa bao giờ từ chối. Anh đang nghĩ lan man thì Tô Mạc đã thoăn thoắt cho
tiết lợn, cải trắng với đủ thứ thập cẩm vào nhúng. Một lúc sau, ngọn khói trắng
nghi ngút đã uốn éo bay trên miệng nồi. Tô Mạc xắn tay áo gắp ăn tì tì. Ăn được
một nửa, thấy Tư Niên vẫn ngồi im như phỗng, cô liền gắp vào bát anh một xiên
cải trắng và nhanh nhảu pha thêm ít nước canh, không quên đổ đầy tương ớt rồi
mới chan vào bát cho anh. Cô vừa chan vừa ngỏn ngoẻn cười ranh mãnh:

- Anh Tư Niên, sao không ăn đi?

Anh toát mồ hôi trước “âm mưu” của Tô Mạc. Nhưng
trước đây thế nào, giờ đây vẫn vậy, anh không bao giờ từ chối cô cả! Tư Niên
chỉ dám thầm kêu cứu trong bụng còn bên ngoài vẫn ngoan ngoãn gắp ăn. Ăn được
vài miếng, mặt anh bắt đầu đỏ gay gắt như say rượu, nước mũi tuôn ra sụt sùi
như mếu. Tô Mạc vẫn luôn tay gắp đủ thứ vào bát anh. Cô gắp bao nhiêu, anh chén
sạch bấy nhiêu.

Giống như lời thề anh tự đặt ra cho mình năm
nào, anh sẽ không bao giờ khiến cô phải thất vọng. Nhưng có vẻ anh đã không làm
tròn.

“Lời thề buông thả hững hờ,

Sao người cứ mãi đợi chờ viển vông?”

Hơi cay lan đều khắp mặt đến tròng mắt anh cũng
đỏ ngầu, lúc này Tô Mạc mới thương tình, mở lòng từ bi mà tha mạng cho anh.

Anh đã cố gắng làm cô vui nhưng khuôn mặt cô sao
cứ thoảng buồn. Anh biết cô đang băn khoăn điều gì nhưng anh không thể lên
tiếng giải thích, chỉ biết giữa hai người có quá nhiều khoảng cách. Người ta
không thể giải quyết vấn đề chỉ trong một sớm một chiều bằng mấy lời nói vu vơ.
Anh nghĩ mãi, nghĩ hoài cho đến lúc đầu óc mệt lử. Trước mặt anh là người con
gái đang nhìn mình với ánh mắt chan chứa hy vọng, anh phì cười và nói với giọng
rủ rê:

- Anh em mình uống bia đi!

Tô Mạc lặng người, trong mắt thoảng chút thất
vọng nhưng rồi vẫn cười rạng rỡ. Cô đáp lại bằng giọng tinh tướng:

- Rồi xem ai phải sợ ai!

Nói rồi hai người gọi thêm vài chai bia, cùng
nâng cốc cho đến khi say bí tỉ. Đột nhiên Tô Mạc phá lên cười ha hả. Tư Niên
giật mình và ngồi im lắng nghe cô xả cạn mọi tâm sự trong lòng:

- Anh biết không, thật ra hồi chúng ta mới quen
nhau, em không ưa anh đâu.

Tư Niên ngẩng đầu nhìn với vẻ thắc mắc, anh định
đáp lại nhưng không tài nào chen ngang nổi khi cô đang nửa say nửa tỉnh:

- Nhà anh thì giàu, anh lúc nào cũng mặc quần áo
đẹp, ăn đủ thứ quà ngon, tha hồ chơi đồ chơi vừa xịn vừa mới. Bố anh làm sếp cả
một nhà máy, mẹ anh là người đẹp nhất trong khu. Bọn trẻ con đứa nào cũng dính
lấy anh, muốn chơi với anh. Nhưng em và Lục Tiểu Niên ghét anh kinh khủng, anh
biết tại sao không?

Ôn Tư Niên không đáp, anh lặng lẽ chờ đợi câu
trả lời từ chính cô. Cô bĩu môi như một đứa trẻ con, nhưng giọng nói lại lạnh
như băng:

- Vì khi anh xuất hiện, em và Lục Tiểu Niên mới
biết hóa ra mình nghèo đói đáng thương thế nào.

Lồng ngực Ôn Tư Niên như đang giam giữ một con
thú gặm nhấm trái tim mình, anh không thể thở được vì cảm giác ấy thật khó
chịu. Chính xác là chưa khi nào anh thấy dễ chịu được lấy một giây trong suốt
bao nhiêu năm qua, tính từ lúc anh rời bỏ Tô Mạc, rời bỏ người con gái anh đã
chọn từ nhỏ.

Những suy nghĩ miên man của anh bỗng dưng bị phá
tan bởi tràng cười khanh khách cất lên đột ngột của Tô Mạc. Tiếng cười giòn tan
của cô khiến anh không khỏi đau lòng. Cô tiếp tục kể lể:

- Anh biết không, em biết thừa anh không ăn được
cay, nhưng vẫn cố tình đòi anh đưa đi ăn lẩu cay bằng được. Em quá đáng lắm
đúng không, Tư Niên? Nhưng hồi đó đúng là em căm ghét anh thật, căm ghét hơn
bất cứ ai trên cõi đời này!

- …

- Nhưng, cho dù lần nào cũng phải ăn cay đến mức
lên cơn đau dạ dày, anh vẫn không bao giờ từ chối đưa em đi. Anh mua sô cô la
cho em, giúp em đánh thằng béo chết tiệt chuyên bắt nạt em, lại còn tặng em
truyện cổ tích nữa. Anh à, anh biết không? Em lớn bằng ngần này rồi, ngoài mẹ
em ra chưa bao giờ có ai tốt với em như thế.

- …

- Em là một đứa
mồ côi cha. Ai cũng khinh em, chửi em là con hoang. Lục Tiểu Niên không dám cãi
lại chúng nó, em cãi lại thì bị ăn đánh. Chỉ có anh dám che chở cho em, Tư
Niên, chỉ có mỗi anh luôn ở bên em và không bao giờ rời bỏ em cả.

- Tô Mạc, anh… -
Tư Niên không thể cầm lòng được nữa, những tình cảm anh đã cố tình chôn vùi tận
đáy sâu trái tim đã bị kìm nén quá lâu, chúng sắp vùng dậy và phun trào đến nơi
rồi. Nhưng Tô Mạc không cho anh cơ hội để bày tỏ, cô khẽ ngắt lời:

- Nhưng em thật
là ngu ngốc, anh nhỉ. Anh sắp lấy vợ rồi còn đâu! Sau này anh sẽ có một chị vợ
thật xinh và một đứa con trai thật kháu khỉnh. Trên đời này làm gì có anh trai
lại ở bên em gái suốt đời chứ? Anh thấy có đúng không, nhỉ?

Ôn Tư Niên đang
phải gồng mình đè nén cảm giác quặn đau trong lồng ngực. Một lúc lâu, rất lâu
sau anh mới điềm đạm trả lời ngắn gọn:

- Ừhm.

- Thế nên anh
thấy đấy, em… - Cô lúng búng mãi không nói được hết câu - … Thật là ngu ngốc.

- Tô mạc, anh…

- Mà thôi, hình
như em say rồi.

Tô Mạc và Ôn Tư
Niên gần như lên tiếng cùng một lúc, hai giọng nói va choảng vào nhau, kết cục
hai bên cùng bại trận. Sau một hồi câm lặng, Ôn Tư Niên khẽ đáp:

- Thôi muộn rồi,
để anh đưa em về.

- Vâng. – Tô Mạc
lạnh lùng đáp, chống tay lên bàn đứng phắt dậy. Những gì trước mắt đều nhập
nhòa không rõ, đôi chân lảo đảo suýt nữa khiến cả người đổ nhào xuống đất. Tư
Niên vội lao tới đỡ cô, hỏi han chân tình:

- Em không sao
chứ?

- Không sao. –
Trả lời xong, Mạc chỉ muốn xô anh ra khỏi cô.

Nhưng anh ôm
choàng lấy cô rất chặt như thể dồn hết tình cảm kìm nén bấy lâu nay vào hai
cánh tay khiến cô thấy đau nhói. Cô chìm trong vòng tay anh và nghe anh dỗ
dành:

- Anh dìu em về
nhà nhé.

Mạc ngập ngừng
một lúc nhưng thấy anh có vẻ kiên quyết nên cũng gật đầu cho có, cô thì thào:

- Thế cũng được,
làm phiền anh vậy.

Ôn Tư Niên không
đáp nữa, anh cẩn trọng dìu cô bước đi để một nửa thân mình cô được ấp ủ trong
vòng tay dịu dàng của anh. Trông hai người chẳng khác nào một cặp đang yêu, da
thịt gần gũi, hơi thở hòa tan, nhưng hai trái tim thì muôn trùng xa cách. Mạc
lặng lẽ để mặc cho thân mình đổ ập vào người anh, chậm rãi theo anh bước ra
khỏi quán. Cô thừa nhận rằng cô đã quá si mê vòng tay nồng ấm này và cả hơi thở
trong trẻo dịu hiền của anh.

“Anh Tư Niên,
hãy coi như anh vẫn là của em, coi như ta vẫn chỉ có nhau như ngày nào một lần
cuối cùng thôi, có được không?

Nào, giả vờ
chúng mình vẫn còn là trẻ con nhé.

Anh vẫn là người
biết thừa em cố tình bày trò trêu trọc nhưng cứ luôn cười hiền và đưa em đi ăn
lẩu cay nhé.

Em vẫn sẽ là
công chúa nhỏ phá phách, ranh mãnh luôn được anh nâng niu yêu quý nhé.

Chúng mình cùng
cười toe toét, cùng cãi vã om sòm nào.

Mặc cho bóng câu
qua cửa sổ, đó vẫn sẽ là khung cảnh hạnh phúc diễm lệ nhất trần đời.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3