Báo thù - Phần I - Chương 01

Phần một

VỞ SAU CỦA BI KỊCH

1. TRÊN CON ĐƯỜNG
HÀNH ĐỘNG

Những buổi sáng đẹp
trời tháng giêng, không khí nóng ấm hơn đưa lại một nguồn sinh khí mới. Trong
cái lạnh mùa đông người ta bắt đầu cảm nhận một hơi thở mùa xuân. Buổi chiều
kéo dài hơn; tuổi thanh xuân làm anh trẻ lại. Hôm ấy vào mười một giờ, lang
thang trên các đại lộ, Arsène Lupin cảm thấy đúng như vậy.

Anh đi hơi nhún
nhảy, khẽ nâng gót chân lên như đang làm động tác thể dục. Thực tế mỗi lần bước
chân trái anh hít sâu như đang tăng gấp đôi lượng không khí vào lồng ngực vốn
đã căng đầy.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Đầu ngả nhẹ ra phía
sau, bụng thóp lại. Không áo khoác, anh bận một bộ quần áo màu xám nhẹ mùa hè,
tay cầm chiếc mũ mềm.

Khuôn mặt có vẻ như
tươi cười với những người qua đường, nhất là với phụ nữ dù không đẹp, là phong
thái một ông sắp tới năm mươi. Nhưng nhìn sau lưng hoặc từ xa, cũng chính ông
ấy, dáng năng động, thân hình mảnh mai, rất thời thượng, đủ quyền bác lại mọi
đánh giá gán cho anh đã trên hai mươi lăm tuổi.

“Và nữa! Anh nhìn
vào gương ngắm hình đáng lịch sự của mình tự nhủ, bao nhiêu vị thành niên còn
có thể muốn được như mình!”

Nói chung điều kích
thích lòng mong muốn của mọi người là phong độ và niềm tin, những gì biểu lộ ở
anh là thể chất vững vàng, đạo đức lành mạnh, dạ dày tốt, tiêu hóa ổn định và
lương tâm không chê trách được. Được như thế người ta có thể ngẩng cao đầu bước
đĩnh đạc.

Cũng nói thêm là ví
của anh rất căng, trong bao súng ngắn bốn cuốn séc, ở các nhà băng với những
tên khác nhau rải rác ở nước Pháp; trong những chỗ giấu chắc chắn, lòng sông,
hầm kín, các hốc đá không vươn tới, anh có những thỏi vàng và những túi đá quý.

Chưa kể những thẻ
tín dụng khắp nơi ghi tên Raoul de Limésy, Raoul d’ Avenac, Raoul d’ Enneris,
Raoul d’ Avemy, những tên khiêm tốn của giới quý tộc nhỏ ở tỉnh lẻ, gắn với
nhau cùng tên Raoul. Anh đang đến trước nhà băng tỉnh, phải vào gửi một tờ séc
lớn, dưới tên Raoul d’ Avemy, anh làm thủ tục giấy tờ, xuống tầng hầm, kí sổ
rồi lại két sắt của mình lấy một số tài liệu.

Trong lúc đang chọn
giấy tờ cần thiết anh nhận thấy gần đấy một ông mặc tang phục, dáng điệu đã già
và cổ lỗ của một viên chức hàng tỉnh, rút từ két sắt ra nhiều gói bọc sạch sẽ,
đang cắt dây buộc và đếm từng tập mười tờ một nghìn phrăng đính đanh ghim.

Ông này rất cận
thị, thỉnh thoảng lo ngại nhìn quanh mình, không biết Arsène Lupin có thể theo
dõi từng cử chỉ của ông, cho đến khi ông bỏ vào một chiếc cặp da thuộc tám mươi
hoặc chín mươi tập tiền, nghĩa là với số lượng tám hoặc chín trăm nghìn phrăng.

Lupin cũng nhẩm
tính cùng lúc với ông, đã tự nhủ: “Ông già đáng kính sống bằng tô tức này âm
mưu gì đây? Người nhận tiền? Thủ quỹ trả tiền? Phải chăng là một trong những
nhân vật vô liêm sỉ 'giấu' một ít tránh thuế? Mình kinh tởm những con người
này... gian lận Nhà nước... thật ô nhục!”

Nhân vật kia hoàn
thành công việc, buộc chiếc cặp da thuộc bằng một cái đai rất cẩn thận, đứng
lên và lên thang đi ra ngoài.

Lupin bám sát ông
ta vì cuối cùng lương tâm không thể chê trách nhất cũng không ngăn cản người ta
đi theo một người mang trong người một triệu tiền mặt. Một số tiền như thế có
mùi vị kéo theo mình những con chó săn tốt. Mà Lupin là một con chó săn tốt, có
thính giác không bao giờ lạc hướng. Vậy là anh đi theo con mồi, bước đi có lẽ
dè dặt hơn vì không nên làm người ta chú ý nhưng trong lòng thật phấn khởi.
Không một dự định, không hề có ý nghĩ tối tăm. Đối với một người lương tâm
không thể chê trách và có trong tay một số kho quỹ đáng kể thì một tập tiền có
ý nghĩa gì?

Ông kia vào hiệu
bánh, đi ra với một gói bánh và hướng về ga Saint - Lazarre. Lupin tự nhủ:

“Chà chà! Ông ta đi
tàu và dẫn mình đến chỗ quỷ quái nào đây?”

Ông lên tàu; Lupin
cũng lên tàu và trong toa tàu dài đầy hành khách, họ theo con đường Saint -
Germain. Ông kia giữ chặt chiếc cặp da thuộc trước ngực như một bà mẹ bế con.

Ông xuống ga
Vésinet làm Lupin vui mừng vì anh rất thích nơi này. Cách Paris mười hai cây
số, một đoạn sông Seine lượn vòng bao quanh, khu Vésinet lệ thuộc chặt chẽ về
quy hoạch cơ sở hạ tầng và xây dựng, phát triển những đại lộ có những vườn cây
và biệt thự sang trọng quanh mặt hồ tĩnh lặng dưới những rặng cây. Sáng hôm ấy,
mặt trời ánh lên những giọt sương đêm đọng lại trên cành cây. Mặt đất cứng rắn
và vang vọng. Thật thú vị cứ đi như vậy không bận tâm gì khác ngoài việc trông
chừng món tiền tương lai của mình.

Những ngôi nhà đẹp,
ngoài cùng có con đường bao rộng xây dựng trên mép hồ nước nhỏ ven bờ thuộc về
những biệt thự vòng quanh.

Họ qua trước mặt
biệt thự La Roseraie, Orangerie rồi ông kia nâng búa gõ một ngôi nhà được gọi
là Les Clématites.

Lupin tiếp tục đi,
hơi tách xa để khỏi bị chú ý. Cổng mở, hai cô gái trẻ lao ra vui vẻ:

- Chú về chậm thế!
Bữa trưa sẵn sàng rồi. Chú mang gì ngon lành cho chúng cháu đấy?

Lupin thích thú. Sự
đón tiếp vồn vã ông chú, thái độ nhõng nhẽo, hình dáng mũm mĩm của hai cô cháu,
ngôi nhà thấp và hơi lỗi thời, tất cả những cái đó thật dễ mến. Vào một chỗ cởi
mở như vậy, hít thở không khí ấm cúng của một gia đình hòa hợp sẽ êm dịu biết
bao.

Cách xa năm trăm
mét là mặt hồ lớn, có chiếc cầu gỗ nối với hòn đảo giữa hồ. Lupin ra ăn ở một
cửa hàng thật ngon ở đấy, sau đó đi vòng quanh hồ, ngắm nghía những biệt thự
đóng kín trong những ngày mùa đông ở mặt ngoài con đường.

Một biệt thự làm
anh chú ý, không chỉ dễ trông và có một khu vườn đẹp mà còn vì ở cổng sắt có
tấm biển ghi: “Clair Logis, biệt thự bán. Trực tiếp ở đây để tham quan và hỏi
chi tiết ở biệt thự Clématites”.

Clématites! Đúng
biệt thự “ông chú ăn trưa”! Thực sự số phận rất ranh mãnh. Làm sao không phối
hợp ý nghĩ về chiếc cặp da thuộc và việc thăm biệt thự Clair Logis?

Hai căn nhà án ngữ
cổng ra vào. Người làm vườn ở căn bên phải. Lupin bấm chuông. Người ta đưa anh
đi tham quan ngôi nhà và anh thích ngay. Ngôi nhà thật đẹp, hơi xuống cấp, một
số chỗ đổ nát nhưng thật cân đối và dễ tu sửa lại! Anh nghĩ:

“Đây rồi... Đây là
nơi mình cần. Mình đang muốn có một chỗ dừng chân quanh vùng Paris để thỉnh
thoảng về nghỉ cuối tuần! Chẳng có đòi hỏi gì khác nữa!”

Vả lại, một vụ thật
tốt đẹp! Một lợi thế bất ngờ! Số phận đưa lại cho anh một chỗ ở lý tưởng, lại
không phải trả tiền. Chiếc cặp da thuộc ở đấy chẳng phải để trang trải việc mua
bán là gì? Mọi việc tự thu xếp thật đẹp!

Năm phút sau Lupin
đưa danh thiếp và ông Raoul d’ Avemy được đưa vào gặp ông Philippe Gaverel ở
phòng khách tầng trệt đã có hai cô cháu gái ông chú giới thiệu với khách.

Ông Gaverel vẫn cầm
chiếc cặp da thuộc thắt đai. Hẳn ông đã không rời nó lúc ăn trưa.

Lupin trình bày mục
đích cuộc đến thăm: Muốn mua ngay biệt thự Clair Logis. Philippe Gaverel nêu
lên những điều kiện.

Lupin suy nghĩ một
lúc, anh nhìn hai chị em. Một chàng trai ve vãn cô chị và cô giới thiệu như là
chồng chưa cưới, đến bên hai chị em và cả ba cùng cười. Anh thấy hơi phiền. Vốn
đắn đo, anh tự hỏi dự định chiếm không ngôi nhà có thể làm tổn thương hai chị
em đến mức nào.

Cuối cùng anh đề
nghị cho một thời hạn bốn mươi tám tiếng trước khi quyết định.

- Chúng ta thỏa
thuận với nhau thế - ông Gaverel trả lời - Nhưng ông sẽ thu xếp với công chứng
viên của tôi. Chốc nữa tôi đi xuống vùng phía Nam.

Ông giải thích, góa
vợ đã tám tháng nay và con trai vừa cưới vợ ở Nice, ông đến sống một thời gian
với đôi vợ chồng trẻ. “Vả lại, tôi không ở đây với hai cô cháu tôi. Bên cạnh
đây là biệt thự Orangerie của tôi. Hai khu vườn là một. Ngôi nhà rất dễ chịu
nhưng ông không thể đánh giá được vì cửa đóng và tường bao”.

Lupin ở thêm một
giờ nữa, nói chuyện và đùa vui với những cô gái, kể cho họ nghe bao chuyên phiêu
lưu mà họ thích thú. Nhưng anh vẫn liếc mắt quan sát ông Gaverel.

Mọi người đi dạo
trong khu vườn biệt thự Clématites và khu vườn biệt thự Orangerie. Philippe
Gaverel, chiếc cặp da thuộc dưới nách, ra lệnh cho anh hầu phòng đưa hòm xiểng
lên một chiếc ô-tô ra ga Lyon trước.

- Còn chiếc cặp,
thưa chú, chú mang theo chứ? - Một cô cháu hỏi.

- Không đâu. - Ông
nói - Toàn giấy tờ về công việc, không quan trọng chú lấy ở Paris về và sẽ để ở
nhà.

Thực tế, ông đi vào
nhà, trở ra sau hai mươi phút. Không còn chiếc cặp da thuộc, túi áo cũng không
căng, có thể nghĩ những tập tiền không mang trong người. Lupin tự nhủ:

“Ông ta đã để trong
nhà, tin chắc vào chỗ cất giấu. Rõ ràng là một bợm già tránh thuế Nhà nước về
tiền thừa kế của vợ. Những tay ấy không đáng được nương nhẹ.”

Anh nói chuyện
riêng với ông ta và tuyên bố:

- Tôi đã suy nghĩ
kĩ thưa ông, tôi mua khu biệt thự.

- Tốt lắm! - Ông
Gaverel nói và đưa chìa khóa biệt thự cho các cô cháu gái.

Họ cùng ra đi với
nhau. Ông Gaverel không có chiếc cặp da thuộc trong tay nữa.

Hai tuần lễ sau đó
Lupin kí một tờ ngân phiếu. Chỉ là một khoản ứng trước cho người bán; giá mua
biệt thự Clair Logis được bảo đảm gấp bội bởi những tâp tiền cất giấu trong
biệt thự Orangerie. Anh không vội tìm tòi, cho rằng không có chỗ để chắc chắn
hơn chỗ của người giấu tiền. Tính chất tốt nhất của một chỗ cất giấu là không
ai biết có kho của ở đấy. Lupin thì đã biết rõ.

Trước hết, anh phải
tìm một kiến trúc sư để tu bổ lại biệt thự. Tình cờ đã tạo điều kiện ấy cho
anh. Một hôm anh nhận được thư một bác sĩ trước đây giúp anh một việc vô giá,
biết tính chất con người anh, những thay hình đổi dạng và địa chỉ tiếp nối của
anh. Bác sĩ Delattre viết:

“Bạn thân mến,

Tôi rất hân hạnh
nếu anh có thể giúp đỡ chàng trai Félicien Charles, tốt nghiệp khoa kiến trúc
sư, người mà tôi quan tâm. Anh ấy có tài... v.v... ”

Lupin gọi đến, anh
có vẻ rụt rè, giữ ý, muốn làm vừa lòng nhưng không biết làm thế nào. Khá đẹp
trai, hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thông minh và nghệ sĩ. Anh hiểu rõ yêu
cầu và tự nguyện đảm nhiệm mọi việc trang trí biệt thự và sắp xếp lại khu vườn.
Anh ở lại trong căn nhà bên trái.

Nhiều tháng trôi
qua. Lupin chỉ đến ba, bốn lần. Anh đưa Félicien Charles đến giới thiệu với hai
chị em và biết được những gì xảy ra ở đây. Bản thân anh cũng thích đến thăm họ.

Cô chị bị viêm phế
quản nặng phải lùi ngày cưới.

Hôn lễ cuối cùng
được ấn định vào ngày chín tháng bảy, ông chú Gaverel phải về tham dự. Lupin đi
du lịch Hà Lan quyết định về trước đó tám ngày để lấy những tập tiền.

Kế hoạch của anh
đơn giản. Nhận thấy đầu con đường giữa hai bức tường đến hồ có thể kéo chiếc
thuyền của một người bên cạnh, một đêm anh theo cách đó đột nhập khu vườn
Orangerie và vào nhà.

Lấy được những tập
tiền rồi, anh buộc lại chiếc cặp như cũ. Chắc chắn ông Philippe Gaverel dự định
ở lại nhà hai cô cháu hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không ở biệt thự Orangeiie,
chỉ xác định xem chiếc cặp còn đấy không mà không xem lại bên trong. Việc mất
tiền sẽ chỉ được phát hiện vào tháng mười khi ông trở về.

Nhưng một buổi sáng
khi Lupin đi xe đến, một bi kịch khủng khiếp đã xảy ra trên bờ tĩnh lặng của
lòng hồ nhỏ vào hôm trước đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3