1988 Tôi muốn trò chuyện với thế giới - Chương 08
Mùa xuân đến, anh Đinh Đinh chuẩn bị xong xuôi hành lý,
tay cầm vé tàu sang nhà tạm biệt tôi.
Tôi hỏi: Anh Đinh Đinh, anh đi miền Bắc hay miền Nam?
Anh đáp: Anh sẽ đến miền Bắc.
Tôi bảo: Oa, cho em đi với.
Anh bảo: Không được, em còn nhỏ quá.
Tôi nói: Em ngồi tàu hỏa không mất tiền mà.
Anh nói: Sao lại không, em lớn quá rồi.
Tôi hỏi: Anh Đinh Đinh, anh đi làm gì thế?
Anh đáp: Anh đi nói chuyện với họ.
Tôi hỏi: Anh nói chuyện với ai vậy?
Anh Đinh Đinh nở nụ cười trên khóe miệng, háo hức trả
lời: Với thế giới này.
Tôi reo lên một cách thích thú: Ôi chao.
Nếu anh Đinh Đinh còn sống, chắc bây giờ tầm ba mươi tám
tuổi? Ba mươi chín tuổi? Hay bốn mươi tuổi rồi nhỉ? Tôi cũng không còn nhớ rõ.
Na Na đã mua xong hai túi đồ ăn to tướng và đang tiến về phía tôi. Chưa được
mấy bước, cô nàng vịn ngay vào thùng rác nôn ọe. Tôi vội vã mở cửa bước xuống,
đúng lúc đụng ngay một ông lão đang vác theo một bình gas bước đến từ phía bên
đường. Tôi chẳng thèm dừng lại, hối hả chạy sang. Ông lão quát lớn: Này cậu
kia, đứng lại, đâm vào người khác lại bỏ chạy thế hả?
Tôi lập tức đứng lại. Những người xung quanh giật mình,
đổ dồn ánh mắt nhìn tôi. Tôi quay lại bước về phía ông lão, ân cần hỏi thăm: Ông
có sao không?
Ông lão tức giận hầm hè, chỉ vào mặt tôi nói: Có chuyện
gì hay không, giờ chưa biết được.
Mấy người xung quanh bước đến nhìn tôi từ đầu xuống chân
rồi quay sang nói bằng giọng địa phương: Ông có sao không, cử động xem nào,
nhanh cử động xem nào, nhân lúc người ta đang còn ở đây, chỗ nào đau phải nói
ngay, đợi người ta chạy mất mới thấy khó chịu thì đúng là đen đủi.
Ông lão cử động đôi chân, xoay xoay cánh tay, nói: Tay
tôi thấy hơi đau.
Tôi nhìn sang phía bên đường, Na Na đang không ngừng nôn
ọe, nước mắt lưng tròng nhìn tôi xua xua tay, tôi vội vàng rút ra tờ một trăm
tệ, nhét vào tay ông lão, nói: Ông à, bạn cháu đang ốm, cháu phải sang xách đồ
giúp cô ấy, ông xem thế nào đi mua ít thuốc bổ mà uống, cháu xin lỗi nhiều.
Nhét tiền vào tay ông lão xong tôi liền chạy đi. Ông lão
chẳng nói thêm gì nữa, cầm lấy tờ tiền gấp vuông vắn, rồi cẩn thận cho vào túi
áo và tiếp tục đẩy bình ga chậm rãi tiến về phía trước. Tôi nhìn theo thấy cách
đó khoảng mấy mét, thấp thoáng một cái nhà máy lẩn khuất trong vùng tiếp giáp
của bóng tối đen sẫm và ánh đèn màu vàng cam, nơi đó đang dựng hai chiếc bình
lớn, chắc là ông lão vừa đổi gas mang về nhà. Tôi vỗ nhẹ vào lưng Na Na, Na Na
gắt gỏng: Anh đừng vỗ nữa, càng vỗ em càng buồn nôn.
Tôi nói: Trên ti vi họ cũng hay làm thế mà Na Na.
Na Na rút ra chiếc khăn giấy, lau khô miệng rồi nói: Lên
xe đi.
Tôi liếc mắt nhìn cái gã đang cởi trần kia, hắn ta không
hề có khí chất của anh Đinh Đinh, hắn ta chỉ là một kẻ lưu manh quanh quẩn ở
quầy bi-a lộ thiên này, nhưng cảnh tượng nhảy lên bàn bi-a mà nói chuyện của
hắn thì giống những việc mà anh Đinh Đinh có thể sẽ làm. Tôi của lúc đó đã lớn
hơn rất nhiều so với thời điểm của anh Đinh Đinh, nhưng sao tôi vẫn luôn cảm
thấy mình chẳng được như anh. Anh ấy đeo hành lý trên vai, chỉ để lại mấy câu
rồi rời đi, còn tôi muốn bước đến tận cuối đường lại phải chuẩn bị những bốn
năm trời, mỗi lần đều viện cớ, nếu không phải vì sợ xe hỏng, thì cũng lo lắng
mình chuẩn bị chưa tốt, cũng vẫn chỉ là con đường dài 5.476 km. Tôi cúi xuống
nhìn lịch trình của mình, vậy là đã đi được hơn 500 km rồi. Thế nhưng, đang bị
bao quanh bởi bóng tối của tỉnh nào đây, tôi cũng chẳng biết. Tôi chỉ nhớ lần
đầu tiên tôi lái xe được 300 km, sau đó dừng lại mấy tháng trời. Vì thời điểm
đón bạn tôi vẫn chưa đến, ngày ra tù của nó đã bị dời lại. Lần này có lẽ mới là
một chuyến hành trình thực sự.
Na Na ngồi trong xe, nói: Ở đây nhộn nhịp quá, anh đi về
phía trước xem sao.
Tôi gật đầu: Được. Rồi chậm rãi bẻ lái rẽ sang tay trái,
nhưng đi chưa đầy một mét, lại một ông già va phải gương chiếu hậu xe tôi.
Không được đi, anh kia.
Ông lão hét ầm lên. Tôi thò đầu ra ngoài nhìn, lại một
ông già khác. Ông này chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi bới: Thanh niên các anh bây
giờ thật không biết trước sau, lái xe đâm phải người ta mà không biết đường
xuống xe.
Na Na
hỏi tôi: Sao vậy?
Tôi
nói: Không sao đâu Na Na. Em đừng xuống.
Tôi
nhảy xuống xe, nhanh chóng mở ví, lại rút ra tờ 100 tệ mới coóng, dúi vào tay
ông già, rồi nhẹ nhàng bảo: Bác à, thôi bác đừng nói nữa, bác chịu khó mua thuốc
tẩm bổ thêm nhé.
1988
bò từng bước trong đêm tối, Na Na hỏi tôi: Anh vừa mất 100 tệ à?
Tôi
bảo: Anh mất 200 tệ rồi.
Na Na
nói: Em cho anh biết nhé, em mà đã cãi nhau thì là cao thủ số một.
Cuối
cùng tôi cũng đã bắt được một kênh âm nhạc. Chương trình đang phát bài Tương
lai của anh không phải giấc mơ do Trương Vũ Sinh thể hiện. Tôi thở dài, nói: Na
Na, thôi bỏ đi, không cần phải đôi co như thế, chỉ là 100 đồng thôi, dẫu sao
người ta cũng già rồi, em đi cãi nhau với người già, dù thế nào em cũng chỉ thiệt
thân thôi.
Na Na
ngồi trên ghế xắn tay áo nói: Còn em là phụ nữ mang thai.
Tôi
bật cười: Em và người ta dẫu sao cũng cùng cấp bậc. Nói cho anh nghe, trước khi
làm nghề này, em làm gì?
Na Na
bóc một túi khoai tây chiên, thản nhiên trả lời: Học sinh.
Tôi bảo:
Ừ, chỉ tiếc là em làm xong nghề này mới chuyển sang nghề kia, nếu kiêm cả hai
cùng lúc, thì có khi là em kiếm được nhiều hơn nữa đấy.
Na Na
rõ ràng không hiểu ý tôi lắm, cô ấy cầm một miếng khoai nhét vào miệng tôi,
hỏi: Vậy anh làm nghề gì?
Tôi
im lặng không nói, nhìn về phía trước.
Na Na
đột nhiên vén áo tôi lên. Tôi hơi thu người về phía sau, nói: Em bắt đầu nổi
hứng à?
Na Na
nói: Em xem có phải anh mặc thường phục hay không?
Tôi
hỏi: Sao em biết được?
Na Na
đáp: Nhìn thắt lưng thì biết thôi, bọn em thường kháo nhau, cảnh sát khi mặc
thường phục, thông thường vẫn phải dùng thắt lưng của ngành.
Tôi
nói: Vậy em nhìn cho kỹ xem anh có mặc thường phục không?
Na Na
bảo: Anh thì không, nhưng lỡ anh có mặc thường phục thật, thì em cũng chẳng còn
gì cả, chẳng có lý do gì để anh theo dõi em. Em đói rồi.
Tôi
hỏi: Sao lại đã đói rồi?
Na Na
đáp: Phụ nữ có thai đều thế cả, đều rất nhanh đói, anh không biết à?
Tôi
bảo: Anh không biết.
Dọc
đường quốc lộ thấp thoáng một con hẻm, Na Na nhìn thấy tiệm mỳ Lan Châu. Tấm biển
hiệu còn khá mới, khách khứa ra vào tấp nập, từ đằng xa đã có thể trông thấy,
cả quán có bốn cái bàn đều đã chật kín, mấy chiếc bàn được kê thêm có vẻ cũng
sắp lấn vạch ngăn cách. Na Na gọi một bát mỳ, thêm hai tệ thịt bò, đặc biệt còn
yêu cầu phục vụ bàn mang đến một chai coca-cola. Nhưng chưa được mấy miếng, cô
nàng quay sang nhìn tôi một cách đáng thương, nói: Em no rồi. Lúc này bát bún
bò của tôi còn chưa được bưng lên, tôi trách móc: Em sao thế, bảo đói lắm cơ
mà.
Cô ấy
lôi từ trong túi ra một cuốn sách, bên trong toàn là những ký hiệu hình tam
giác, rồi thành thạo giở đến một trang, đọc: Phụ nữ mang thai nên ăn thành
nhiều bữa.
Tôi
giật lấy cuốn sách của cô ấy, tiêu đề là Cẩm nang mang thai, nhưng chỉ mỏng
dính bằng một cuốn sổ tay tuyên truyền sinh đẻ có kế hoạch, tôi hỏi: Sao có mấy
trang thế này, trước anh nhìn thấy ở nhà bạn anh, toàn dày cộp như quyển từ
điển ấy.
Na Na
giải thích: À, có loại dày như thế, nhưng đây là bản tóm tắt, em mua ở vỉa hè
đấy.
Tôi
trả lại cô ấy, hỏi: Sách lậu hả?
Na Na
gật đầu, phân trần: Nhưng nội dung rất đáng tin cậy, em còn mang đến tận hiệu
sách để đối chiếu cơ. Nó lược bớt phần nguồn gốc của thai nhi, quá trình hình
thành thai nhi, và sinh mệnh…
Tôi
cắt ngang lời cô ấy, hỏi lại: Thế trong sách của em nói những gì?
Na Na
bảo: Quyển sách này khá hữu ích, nó dạy người mẹ khi mang thai cần chú ý những
điều gì, ví dụ như…
Na Na
tiện tay lật đến một trang, đọc to: Thời kì mang thai thực ra vẫn có thể sinh
hoạt tình dục được, nhưng phải chú ý tư thế… Thật ngại quá… giở một cái lại đến
trang này luôn, thực ra em không có ý đó, em còn chưa đọc đến trang ấy, đấy là
nói đến tháng thứ Tư, em mới ở tháng thứ hai…
Tôi
nói: Ồ, em đọc được hết cuốn này sao? Thuộc tất cả các mặt chữ chứ?
Nói
xong, cả hai chúng tôi đều im lặng một hồi lâu.
Bát
bún bò của tôi xuất hiện rất đúng lúc. Tôi chẳng bận tâm nóng nguội thế nào,
cắm đầu ăn lấy ăn để.
Na Na
thấp giọng nói: Thực ra thì em cũng biết, cũng… đọc được hết, cơ bản thì đều
biết.
Tôi
giả bộ thản nhiên đáp: Ừ, không sao, Na Na, anh chỉ đùa thôi, đừng bận tâm nhé.
Cái gì ấy nhỉ, à, em mau liên lạc với ông khách thứ hai của em đi, nếu không sẽ
không đủ tiền sinh con đâu.
Na Na
rút từ trong túi ra chiếc điện thoại, cảm ứng nhấp nháy sáng liên hồi, tìm phần
danh bạ, trước khi chuẩn bị gọi còn liếc nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng động viên:
Không sao đâu, em gọi đi, nếu không xa anh đưa em đi tìm hắn.
Na Na
nhìn cái điện thoại hồi lâu rồi lại nhét vào túi.
Tôi
bảo: Em sợ gì chứ.
Na Na
bảo: Không phải em sợ.
Tôi
nói: Anh bị phạt hết tiền rồi, em mau đi tìm một ai có thể dựa dẫm được, mau
gọi đi.
Na Na
bảo: Không, không, em không thể gọi.
Tôi
sốt ruột hỏi: Tại sao em không thể gọi? Na Na trả lời: Người đàn ông này không
được, em không thể biến hắn ta trở thành cha của đứa trẻ, hắn sẽ dạy con những
điều xấu xa.
Tôi
đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, nói: Em nghĩ xa xôi như thế làm gì, tìm một nơi
nào để mình gửi thân đã rồi hãy tính, mau gọi đi.
Na Na
càng trở nên cố chấp, nắm chặt điện thoại trong tay, quả quyết: Không được.
Tôi
đẩy bát bún bò ra xa, đổi sang chỗ ngồi đối diện với Na Na, nhìn thẳng vào cô
ấy và nói một cách nghiêm túc: Na Na, em phải nghĩ như thế này, nếu em không có
tiền, ngay đến chỗ trọ cũng không có mà ở đâu, em có quay về khu Tam giác vàng,
thì cũng là bước ra từ đồn cảnh sát, hồ sơ vụ án của em vẫn còn ở đó, má mì
cũng chẳng cần em nữa. Em sẽ đi làm thuê, nhưng việc gì em cũng chả biết làm,
hơn nữa…
Tôi
vớ lấy cuốn Cẩm nang mang thai, giở đến mục những điều cần chú ý vào tháng thứ
ba, câu đầu tiên là: ‘Trong tháng này thai phụ rất dễ sảy thai, hơn nữa sẽ cảm
thấy mệt mỏi và buồn ngủ.’ Tôi cứ ngâm nga đọc đúng những gì viết trong sách,
rồi tiếp tục tấn công: Em cũng không thể tìm được công việc gì cả. Cách đơn
giản nhất bây giờ là kiếm một người đàn ông. Anh không thể chịu trách nhiệm về
em, vì anh còn phải đi tiếp con đường của mình. Người đàn ông bình thường cũng
sẽ không chịu trách nhiệm với em đâu, vì em đang mang thai, tốt nhất là em nên
đi tìm bố của đứa trẻ, dù gì chăng nữa người ta cũng phải có trách nhiệm với
em, em cũng cần một chút tiền, nếu không em có thể nói với hắn ta, nếu cần
thiết có thể xông thẳng đến cơ quan của hắn, hoặc nói với vợ của hắn, miễn sao
có tiền nuôi con là được rồi. Mặc cho gã đó có là cầm thú, không muốn chu cấp
hoặc muốn rũ sạch mối quan hệ với em, em vẫn có thể giả vờ nhượng bộ nói với gã
rằng, vậy anh định vứt bỏ đứa con này sao, nhưng anh cũng phải chu cấp cho em
tiền để sinh đứa bé này ra chứ, em sẽ…
Na Na
cắt ngang lời tôi, nói: Chưa đủ.
Tôi
bảo: Dù là chưa đủ, nhưng cũng đỡ được phần nào. Na Na, em nghe lời anh đi,
nhìn anh này, em hãy nghe…
Trong
khi tôi đang hùng hồn diễn thuyết, thì bà chủ quán từ đâu chạy đến ngắt lời
tôi: Ăn xong thì trả tiền rồi đi, vẫn còn khách đang đợi đấy.
Tôi
lấy ra mười lăm tệ đặt lên bàn, sau đó đỡ Na Na dậy tiến về phía 1988. Bên cạnh
đó có hai hiệu giày rất lớn, một hiệu thì treo biển: Giảm giá hết cỡ, 29 tệ một
đôi giày da bò, hiệu bên kia treo: Hàng xuất dư xịn, hai đôi tông năm tệ, cả
hai hiệu giày này nhìn là biết có quan hệ mật thiết với nhau, ngay cửa chính
dựng một bộ loa rởm, một bên đang phát bài hát của Trương Quốc Vinh[7], bên kia
thì mở nhạc của Đàm Vịnh Lân[8]. Chúng tôi chui vào 1988, đóng cửa xe lại,
nhưng chẳng cách âm được gì. Na Na nói: Lùi xe lại đi anh.
[7]Trương Quốc Vinh (12/9/1956 - 1/4/2003) là
một diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng của Hồng Kông. Không chỉ sở hữu một sự
nghiệp âm nhạc và điện ảnh thành công rực rỡ, Trương Quốc Vinh còn được biết
đến như một trong những ngôi sao được yêu thích và có ảnh hưởng nhất tại châu
Á.
[8] Đàm Vịnh Lân, khán thính giả Việt Nam
quen gọi là Đàm Vịnh Luân, là một diễn viên, ca sĩ, nhà phát hành nhạc của Hồng
Kông. Trong thập niên 1980, Đàm Vịnh Lân nổi tiếng với những bản ballad tình ca
lãng mạn với thể loại đương đại.
Tôi
hỏi: Sao vậy?
Na Na
bảo: Em không thích Đàm Vịnh Lân, nên không muốn đứng trước cửa hàng giày đó.
Tôi
khởi động xe, lùi lại phía sau khoảng hai mươi mét, chầm chậm tiến vào phạm vi
hiệu giày của Trương Quốc Vinh.
Tôi
kéo mạnh tay phanh, nghiêng người quay sang Na Na nói bằng một giọng rất chân
thành: Na Na, em nghe anh đi, nhìn anh này, em phải nhớ kỹ, em…
Mụ
chủ hiệu giày đập tay vào cửa kính xe tôi, gào tướng lên: Anh không được đỗ xe
ở đây, chắn ngang trước cửa hàng tôi thế này, buôn bán làm ăn gì nữa chứ.
Tôi
lại phải kìm nén cảm xúc của mình xuống, ngó ra hỏi bà chủ: Trên đường này có
chỗ nào đỗ xe được không?
Bà
chủ chỉ tay nói: Đi đến phía trước khoảng hai mươi mét.
Na Na
bảo tôi: Đi thôi, không đỗ lại nữa, chúng ta lên đường thôi.
Tôi
bẻ bánh lái, quay xe rẽ ra khỏi con phố náo nhiệt này, tiến vào đường quốc lộ
gồ ghề, mấp mô. Phía đối diện là một cây xăng rất lớn. Vừa đi qua nơi phồn hoa
nhộn nhịp, phía trước mắt tôi giờ là bóng tối mù mịt nuốt gọn con đường trải
dài hun hút, tôi vốn chẳng mong mang theo những thứ mình không có tí cảm giác
xúc gì, đặc biệt lại là một người phụ nữ mang thai, cùng tiến vào chặng đường
tối tăm, nhưng tôi cũng không có cách nào bỏ cô ấy lại mảnh đất phồn hoa đó.
Tôi đã biến cô ấy trở thành một người bạn đồng hành trong chuyến hành trình của
mình, một người mẹ đáng thương, thế nhưng tôi lại chẳng phải là ông bố đáng
kính không dùng bao cao su hôm ấy, vậy nên tôi buộc phải tìm một nơi thích hợp
cho cô nàng xuống. Tôi sẽ giả bộ với Na Na đó là việc vô tình xảy ra.
Tôi
bảo Na Na: Nghe anh nói này, em hãy đi tìm người đàn ông đó, bây giờ gọi điện
đi, anh cũng sẽ đưa em ít tiền, dồn vào chắc là cũng đủ tiền để sinh con, rồi
tìm cách mượn thêm ít nữa, tạm thời nuôi đứa bé trong mấy tháng đầu, sau đó hãy
về quê, đến lúc đó cha mẹ em nhất định sẽ nhận, người già mà đều thích trẻ con
thôi.
Na Na
cương quyết nói: Em không về, em cũng không cần tiền của anh.
Tôi
bảo: Vậy em sẽ nuôi đứa con này bằng cách nào? Em lấy đâu ra tiền để dạy dỗ nó?
Na Na
nói: Vẫn tiếp tục đi bán thân.
Tôi
hỏi: Vậy còn tương lai của đứa trẻ này em tính sao?
Na Na
nói: Không cho nó đi bán thân nữa.
Tôi hỏi lại: Nếu là con trai thì sao?
Na Na trả lời một cách ngây thơ: Em sẽ cho nó xuất ngoại.
Tôi hỏi: Em có năng lực gì mà đòi đưa con ra nước ngoài?
Na Na đáp: Em đã nói với anh rồi đó thôi, em vẫn có thể
làm nghề này đến năm bốn mươi tuổi.
Tôi bảo: Na Na, không phải anh nói em, nhưng nếu chỉ dựa
vào nhan sắc của mình để bán đi thì cuộc sống chẳng có tiền đồ gì cả, em chỉ có
thể nhận được hai ba trăm tệ mỗi lần, đã thế lại không ổn định, những tiệm mát
xa lớn chắc chắn chả tuyển em, đứng đường thì không an toàn, vào tiệm cắt tóc
cũng chẳng có giá. Anh khuyên em nên đi học đánh máy, có thể làm thư ký cho một
ông sếp chẳng hạn hoặc làm nhân viên văn phòng trong một cơ quan nào đó.
Na Na quay sang hỏi tôi: Anh có mối quan hệ nào không?
Tôi bảo: Anh không, nhưng em cứ thử xem.
Na Na cười nói: Anh không biết thật hay giả vờ không biết
đấy, thiên hạ có bao nhiêu người biết đánh máy, không có quan hệ thì còn lâu
mới vào được các cơ quan, đơn vị. Anh yên tâm đi, em cũng để dành được một chút
tiền, em sẽ tự mở một cửa hàng cắt tóc mát xa làm đẹp, bên ngoài thì cắt tóc,
bên trong thì phục vụ đặc biệt, em sẽ đi kiếm thêm mấy người chị em nữa còn em
sẽ rút lui, tập trung vào công tác quản lý thôi.
Tôi cũng cười, nhắc lại lời cô ấy: Tập trung vào công tác
quản lý, rất tốt.
Na Na nghiêm túc vạch kế hoạch cho cuộc đời mình: Cửa
hàng của em, nếu có khoảng năm sáu thợ, một năm em sẽ dành ra được trăm nghìn
tệ. Na Na dang rộng hai cánh tay, dùng tất cả các ngón tay để tính toán, đoạn
tiếp lời: Như thế, nếu là con gái, em sẽ nuôi dưỡng nó cẩn thận, biến nó thành
công chúa.
Tôi nhịn không nổi chêm vào: Nàng công chúa trong ổ mại
dâm à?