Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 114 + 115

Chương
114: Vân Vương Phi Trong Lời Đồn

Hai người trong
góc tường thấy phu thê Vân vương đã đi xa, đứng lên, vỗ vỗ y phục, “Đó chính là
Vân Vương phi?” Sao lại là một tiểu cô nương, nghe Lý Mậu khoa trương lên giống
như người trời, hắn còn tưởng là một nữ nhân thành thục, thì ra là một con
nhóc, thế này thì có hơi trâu già gặm cỏ non.
Lý Mậu gõ đầu Vương Dũng, “Không phải Vân Vương phi, vậy ngươi cho là ai?” Mặc
dù hắn cũng cảm thấy Vương phi còn quá trẻ, chỉ như mười lăm mười sáu tuổi,
nhưng mà đi cùng Vương gia từ một phòng ra, không thể không tin.
Vương Dũng sờ đầu một cái, cười ha ha, “Chỉ là cảm thấy hơi nhỏ chút.” Hàn
Nguyệt Nguyệt vốn mười chín tuổi, thời điểm ở vương phủ, ăn mặc thành thục,
nhìn cũng giống, nhưng hiện tại, mặc y phục trắng, trên đầu chỉ có một cây
trâm, đổi thành trông rất ngây thơ.
Hàn Nguyệt Nguyệt nắm tay Mạnh Dịch Vân, “Hai người này là thuộc hạ của chàng?”

Mạnh Dịch Vân cười
nói, “Ừ.” Vương Dũng nhìn trộm còn có thể hiểu, nhưng Lý Mậu sao cũng đi theo.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Có phải đã để bọn họ thất vọng rồi không?”, bộ dáng
nàng thế này chắc không giống một Vương phi tý nào. Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn
Nguyệt Nguyệt, “Con cũng đã có, sao vẫn cứ như trẻ con thế,” làm mình cứ có cảm
giác lừa gạt thiếu nữ chưa trưởng thành.
Hàn Nguyệt Nguyệt phản bác, “Có con thì sao? Không được phép trẻ à?”, cho dù
mười năm nữa, nàng có thể chắc chắn mình vẫn là bộ dáng này, những năm này nàng
nghiên cứu thuật dưỡng nhan, trẻ mãi không già, so với người bình thường có ưu
thế hơn, hiện giờ chưa rõ, chờ sau này sẽ thấy.
Hai người ăn cơm xong, Hàn Nguyệt Nguyệt liền lôi Mạnh Dịch Vân lên tường thành
xem một chút, binh lính thấy Vân vương dẫn theo một thiếu nữ đến, nhao nhao
thảo luận, đáng tiếc không ai dám đi hỏi rõ.
Hàn Nguyệt nguyệt đứng trên tường thành, tâm tình trầm xuống, nhìn khoảng đất
trống trước cửa thành, trong khoảng thời gian này, không biết bao nhiêu người
đã ngã xuống ở đó.
“Gió lớn, về thôi,” Mạnh Dịch Vân đi tới sau lưng Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Hàn
Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, “Đứng ở chỗ này thật không dễ chịu,” tận mắt nhìn
bọn họ ngã xuống.
Mạnh Dịch Vân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Đều đã qua rồi. Chúng ta về thôi.”
Vừa về tới cửa, Hoàng Dận và Hoàng Hạo đã đứng chờ ở đó, nhìn thấy hai người
lập tức tiến lên.
“Nguyệt Nguyệt, thật sự là muội?” Hoàng Hạo cười nói. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm
cười, “Biểu ca, sao hai người ở đây?”, Mạnh Dịch Vân không nói gì hết.
Hoàng Dận nhìn Mạnh Dịch Vân một cái, lại nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Chúng ta vào
trong hẵng nói.” Hàn Nguyệt nguyệt gật đầu, nhất thời quên mất Mạnh Dịch Vân,
đi theo hai huynh đệ Hoàng gia vào trong. Mạnh Dịch Vân xụ mặt: biết ngay sẽ là
thế này mà, thế nên hắn mới không nói.
“Ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ đã qua đời?” Hàn Nguyệt nguyệt kinh ngạc hỏi,
trưởng công chúa thật là đáng ghét, hai người già cũng không bỏ qua, ngoại tổ
phụ còn là đại thần tiền triều mà.
Hoàng Dận than một tiếng, “Chúng ta ra khỏi thành rồi mới biết, lúc đó cửa
thành đã đóng, không vào được, không thể nhìn mặt lần cuối, thật là bất hiếu.”
“Vậy cửu phụ và cửu mẫu thì sao?” Hàn nguyệt Nguyệt hỏi. Hoàng Hạo tức giận đập
bàn một cái, “Lúc chúng ta đi, vẫn còn ở trong lao, giờ không biết thế nào,
không vào thành, nên không dò la được gì.”
Tin tức đã đứt thật lâu, không biết hiện giờ kinh thành đã thành cái dạng gì.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân, trưởng công chúa trút giận lên Hoàng phủ,
vậy tướng phủ có bị gì không? Gia gia hiện giờ sao rồi, gia gia đã lớn tuổi,
chắc cũng không chịu nổi.
Mạnh Dịch Vân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không có việc gì, lão tướng gia dù gì
cũng là tể tướng ba triều, hiện giờ bọn họ muốn lôi kéo người, nhất định sẽ
không làm hại, đừng lo lắng.” Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cúi
đầu, cũng bởi vậy nên nàng mới càng thêm lo, với tính tính của gia gia nhất
định sẽ không khuất phục, Mạnh Hinh nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để bức
bách.
“Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt đừng lo lắng, chúng ta nhanh chóng về kinh, nhất định
phải chặt Thái Uyên và trưởng công chúa thành trăm mảnh,” Hoàng Hạo nói. Hàn
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, “Không sao, chỉ là có chút lo lắng mà thôi,” thực
ra là hận không thể lập tức bay về mới đúng.
Trưởng công chúa vẫn luôn muốn gả Tô An cho Mạnh Dịch Vân, là vì để khống chế
được Mạnh Dịch Vân, nếu không có Mạnh Dịch Vân, hiện giờ Mạnh Hinh đã là nữ
vương rồi, thì ra tất cả mọi chuyện là vì ham muốn của bản thân. Trong lòng
Mạnh Dịch Vân nhất định không dễ chịu gì, cô cô ruột của mình, mà lại hợp tác
với người ngoài cưỡng đoạt ngôi vị hoàng đế của cháu mình.
“Tham kiến Vương phi nương nương,” thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, Lý Mậu và Vương
Dũng, Trình Anh hành lễ. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Quân sư Lý Mậu và hai
vị tướng quân xin mau đứng lên,” đây là những cánh tay đắc lực của mạnh Dịch
Vân, đoạt lại ngôi vị hoàng đế phải nhờ bọn hắn rồi.
Vương Dũng cười ha ha, “Vương phi thật trẻ,” nói là nữ nhi của Vân vương hắn
cũng tin. Nếu Mạnh Dịch Vân mà biết suy nghĩ trong lòng hắn, không bóp chết hắn
mới là lạ, rõ ràng là thê tử của mình, trong mắt người khác lại tựa như nữ nhi,
mình già dữ vậy sao?
“Vương tướng quân thật là nhanh mồm nhanh miệng,” Hàn nguyệt Nguyệt nhìn mặt
Mạnh Dịch Vân một chút, lòng trở nên vui vẻ, Vương Dũng này hữu dũng vô mưu, là
người thẳng thắn, đắc tội mạnh Dịch Vân mà còn chưa biết.
“Mọi người ngồi xuống đi” Mạnh Dịch Vân nói, thê tử hắn không cần người khác
bình luận. Lý Mậu kéo Vương Dũng ngồi xuống, quan sát Hàn Nguyệt Nguyệt: nữ tử
này ánh mắt thấu triệt, toàn thân tản ra linh khí, quả nhiên là một nữ tử kỳ
tài hiếm có.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy mọi người cứ quan sát mình, cầm đũa lên ăn cơm, thầm
nghĩ, mình không giống Vân Vương phi dữ vậy sao? Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn y phục
trên người mình, mặc dù không ra dáng, nhưng nàng cũng không thể giả được,
chẳng lẽ cho là Mạnh Dịch Vân mang theo tình nhân tới hay sao?
“Ly này, thuộc hạ chúc Vương gia và Vương phi trăm năm hạnh phúc,” Vương Dũng
ha ha cười. Lý Mậu lại nâng ly lên, “Lần đầu tiên gặp Vương phi, Lý Mậu kính
Vương phi một ly, chúc Vương phi và Vương gia sớm ngày thành đại sự.”

Hàn Nguyệt Nguyệt
khẽ mỉm cười, “Ngày sau còn nhờ Lý quân sư chỉ giáo nhiều.”
Thấy hai người kia kính rượu, Trình Anh cũng không chịu thua kém, cầm ly rượu
lên, “Trình Anh là kẻ thô kệch, không biết nói gì, thôi thì chúc Vương gia
vương phi và tiểu Vương gia khỏe mạnh.”

Mặt Hàn Nguyệt
Nguyệt hơi cứng một chút, nháy mắt lại nở nụ cười ấm áp, “Đạ tạ Trình tướng
quân.”
Một lát sau, Vương Dũng cầm ly lên, Mạnh Dịch Vân thấy thế, mặt lạnh nói: “Vương
tướng quân không thể ham rượu.”

Vương Dũng lúng
túng cười một tiếng, đành đặt ly xuống, quả nhiên, bên ngoài đều đồn Vương gia
rất yêu chiều Vương phi, giờ tận mắt nhìn thấy, đúng thật, uống nhiều một chút
cũng không cho.
“Vương tướng quân có chuyện gì sao? Cứ nói thẳng.” Hàn nguyệt Nguyệt nói, mấy
người nay thật là, có gì cứ nói, chẳng lẽ muốn chuốc say nàng và Mạnh Dịch Vân
xong mới nói.
Lý Mậu chọc chọc Vương Dũng, Vương Dũng ngẩng đầu lên, “Danh tiếng của Vương
phi tiểu nhân đã nghe từ lâu, hiếm có dịp gặp, cho nên...” Vương Dũng còn chưa
nói xong, Lý Mậu đã cắt ngang, “Sớm nghe nói về y thuật của Vương phi, hôm nay
gặp mặt, hắn muốn xin Vương phi hai cái bùa bình an.”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân: nàng có thể phù hộ người khác bình an lúc
nào chứ? Mạnh Dịch Vân liếc Vương Dũng một cái, dưới bàn nắm chặt tay Hàn
Nguyệt Nguyệt, “Vương tướng quân là muốn xin nàng Hoa Mai lệnh bài,” chuyện nhỏ
này mà cũng muốn qua mắt hắn.
Hàn Nguyệt Nguyệt bừng tỉnh, thì ra là vì lệnh bài, nàng cười cười nhìn Vương
Dũng và Lý Mậu nói, “Vương tướng quân là trợ thủ đắc lực của Vương gia, chỉ là
một khối lệnh bài mà thôi, vương tướng quân cứ nói thẳng là được, nhưng mà bây
giờ ta không mang lệnh bài bên người, nếu Vương tướng quân không vội, chờ thêm
một thời gian ngắn nữa được không?” Lệnh bài kia là Tiểu Tinh phát, trên người
nàng không có.
Vương dũng vui vẻ cười, “Vâng, vâng, chỉ cần có là được.” Nếu quả thật như Lý
Mậu nói thì lệnh bài này còn tốt hơn nhiều những bùa cầu trong miếu kia.
“Nguyệt Nguyệt học y nơi nào? Sao trước kia không nghe muội nói?” Hoàng Dận tò
mò hỏi, hắn chỉ biết Nguyệt Nguyệt bị đưa đi từ nhỏ, cụ thể là đi đâu thì hắn
không biết, không ngờ lại học được y thuật.
“Biểu ca cũng muốn lệnh bài?” Hàn Nguỵêt Nguyệt cười nói, Tiểu Tinh một lúc
phát nhiều lệnh bài như vậy, ngày sau sợ là nàng không thể yên ổn rồi, nha đầu
đáng chết, cũng không thương lượng với nàng một tiếng.
Hoàng Dận cười, Hoàng Hạo cướp lời, “Lệnh bài làm cái gì, có người ở đây tốt
hơn,” dù sao cũng nhiều người biết rồi, không cần thiết giấu giếm.
“Sư phụ ta ẩn cư nơi núi sâu, nói ra sợ là mọi người cũng không biết, bất quá
Tà y Y Thường Thanh, chắc mọi người đã nghe qua, là sư huynh của ta,” danh
tiếng của sư huynh còn vang hơn nàng nhiều, chỉ là tính tình cô độc, thích đi
khắp nơi tìm thu thập những thứ cổ quái, tìm hắn rất khó.
“A… thì ra là đồ đệ của thần y Y Phẩm Đường, thất kính thất kinh.” Lý Mậu kinh
ngạc nói, thần y Y Phẩm Đường này ẩn cư nơi núi sâu, người có thể tìm tới Dược
Cốc rất ít, Tà y Y Thường Thanh lại hành tung bí ấn, càng thêm khó tìm, không
ngờ, Vương phi lại là đồ đệ của thần y.
“Vậy Vương phi thật đúng là Bồ Tát sống rồi, Trình mỗ đã sớm nghe danh Dược
Cốc, nhưng vẫn chưa có cơ hội đến.” Lý Mậu nhìn Trình Anh, “Ngươi cho rằng có
cơ hội là có thể đến à, những năm này, vô số người dẫm nát Tuyết Sơn nhưng vẫn
không tìm được lối vào Dược Cốc đó.”
Hoàng Dận và Hoàng Hạo nghe vậy, liền hiểu, cái tên Dược Cốc này, trên giang hồ
ai mà không biết, tuy nhiên cực ít người có thể tìm đến, thì ra mấy năm qua
Nguyệt Nguyệt ở đây, hèn chi bọn họ tìm khắp Đại Khánh mà vẫn không thấy.
“Lời đồn lúc nào cũng thổi phồng quá lên, nào có lợi hại như vậy, sư phụ chỉ là
thích nghiên cứu dược thảo, chữa bệnh thì có thể, nhưng cải tử hồi sinh là
không thể nào, chớ nên bị gạt,” cũng không phải là thần tiên mà.

Chương
115: Đại Quân Hồi Kinh

Trừ Mạnh Dịch Vân,
những người đang ngồi ai mà chưa từng nghe qua y thuật của Dược cốc, mấy câu
của Hàn Nguyệt Nguyệt không những không ảnh hưởng đến ấn tượng của bọn họ với
Dược Cốc, mà còn cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt quá khiêm tốn, chỉ cần người Dược
Cốc ra tay, cho dù người bệnh sắp chết, tỷ lệ cứu sống cũng là sáu phần.
Lý Mậu cười cười, “Vương phi khiêm tốn quá, nghe nói cốc chủ có ba đồ đệ?” Lúc
trước hắn chỉ nghe nói về Y Huyên và Y Thường Thanh, không ngờ Vân Vương phi
cũng là người Dược Cốc.
“Đúng, sư tỷ ta tính hay thay đổi, không thích người lạ, nên rất ít ra khỏi cốc,”
mà dù có đi ra, không tới nửa tháng, mặc kệ sư huynh đang ở cái xó nào, nhất
định cũng sẽ chạy tới tóm sư tỷ trở về.
Hai người này thật sự rất thú vị, sư huynh không nói, sư tỷ vô tâm, không biết
đến lúc nào sư phụ mới được ẵm cháu.
Về phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt cuộn mình trong chăn, hiện giờ nhiều người biết như
vậy, có lẽ sau này nàng phải đóng kín cửa không bước chân ra khỏi nhà mất.
Mạnh Dịch Vân cởi áo khoác, đi tới bên giường. “Sao vậy? Không thoải mái?”,
thấy vẻ mặt đau khổ của Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch VÂn hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt
lắc đầu một cái, chôn mặt trong chăn. Mạnh Dịch Vân đụng đụng nàng, “Thay y
phục ra trước đi, khí lạnh trên người nhiều, coi chừng cảm lạnh.”
Hàn Nguyệt Nguyệt để mặc Mạnh Dịch Vân cởi y phục của nàng, đến khi chỉ còn lại
áo trong, vội vàng nắm tay Mạnh Dịch Vân, “Được rồi, ta phiền lắm,” đẩy tay
Mạnh Dịch Vân ra, đi rửa mặt xong, lại chui vào chăn, không để ý tới Mạnh Dịch
Vân.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới mình, rửa mặt xong cũng
chui vào chăn. Mùa đông, chân Hàn Nguyệt Nguyệt đặc biệt lạnh, ủ chăn mãi vẫn
không ấm được, Mạnh Dịch Vân ủ chân Hàn Nguyệt Nguyệt trong bắp chân mình, tay
ôm lấy eo nàng.
“Chớ phiền, có ta ở đây, những người đó còn dám tìm tới cửa!” Hàn Nguyệt Nguyệt
cọ cọ mặt lên ngực Mạnh Dịch Vân, “Khó trách tại sao sư phụ lại muốn ở trong
cốc, thanh tịnh hơn nhiều,” người ta tìm tới cửa, không thể thấy chết mà không
cứu, không biết thì không nói, nhưng thân là thầy thuốc, sao có thể để bệnh
nhân chết trước mặt mình, cho dù hắn sắp chết, cũng phải cố hết sức mới được.
“Nếu nàng thích, đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta về Dược Cốc đi,” Mạnh
Dịch Vân nói. Hàn Nguyệt Nguyệt ôm Mạnh Dịch Vân, “Không biết chuyện sẽ trở nên
thế nào, chàng có thể bỏ hết tất cả đi cùng ta sao? Giờ nói những thứ này còn
quá sớm, đến lúc đó hẵng nói,” nàng không muốn làm hắn khó xử.
Hai người ôm chặt nhau, “Đoàn Đoàn và Viên Viên khỏe không?”, Mạnh Dịch Vân
hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt hung hăng nhéo hông Mạnh Dịch Vân một cái, bất mãn nói “Chàng
đúng là người cha vô lương tâm, lâu vậy mới nhớ đến hỏi thăm nhi tử?”
Mạnh Dịch Vân bị đau, vội bắt tay Hàn Nguyệt Nguyệt lại, “Không phải là vì quá
vui khi thấy nàng nên quên mất sao, dù là con ta, cũng không thể thay thế địa
vị của nàng.” Mặc dù Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn, nhưng nghe thấy lời Mạnh Dịch
Vân, trong lòng vẫn ấm áp.
“Bớt dẻo miệng, hai đứa đầy năm rồi, lớn rất mau, khi ta đi, chúng đã đi được
vài bước, ta còn dạy chúng gọi chàng,” Hàn nguyệt Nguyệt vui vẻ nói, đây đều là
công lao của nàng.
Mạnh Dịch Vân ôm chặt Hàn Nguyệt nguyệt, “Hai đứa trách ta không xứng làm cha
đúng không?”, lúc sinh, lúc chúng biết đi, lúc đầy năm hắn đều không có mặt.
Hàn Nguyệt Nguyệt biết trong lòng Mạnh Dịch Vân không dễ chịu gì, ngẩng đầu lên
hôn mặt hắn. “Thứa dịp hiện tại chúng còn chưa nhận thức, chàng lập tức bồi
thường đi, nếu không ta không bảo đảm.” Mạnh Dịch Vân cười cười, “Ừ, chờ hồi
kinh thì đón hai đứa về, bù đắp lại cho chúng.”
Mạnh Dịch Vân đặt tay lên bụng Hàn Nguyệt Nguyệt vuốt ve qua lại. Hàn Nguyệt
Nguyệt bắt tay Mạnh Dịch Vân, “Ta còn chưa chắn chắc, nên không nói cho chàng
biết, định chờ chàng trở về mới nói, ai ngờ...” Mạnh Dịch Vân hôn trán Hàn
Nguyệt Nguyệt, “Thật xin lỗi, ta về trễ.” Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Đều qua
rồi,” lúc ấy nàng rất đau đớn, thậm chí còn có hận, nhưng hận thì làm gì được,
cũng không mang đứa bé về lại được.
“Nguyệt Nguyệt nàng trách ta không?”, Mạnh Dịch Vân nói, lúc nàng sảy thai hắn
không có bên cạnh, lúc nàng gặp nạn hắn cũng không có, thật không xứng làm
trượng phu.
Hàn Nguyệt Nguyệt vuốt ve mặt Mạnh Dịch Vân, “Trách, khi đó ta hận chàng chết
đi được, người ta đều có trượng phu bên cạnh, ta không có, trong lòng rất khổ,
nhưng lại không thể để bọn họ lo lắng,” mỗi đêm khuya, nàng vẫn lo lắng cho hắn
ngủ không yên.
Mạnh Dịch Vân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Sau này sẽ không như vậy nữa, Nguyệt
Nguyệt, về sau lúc nào ta cũng sẽ bên cạnh nàng.” Hàn Nguyệt Nguyệt bật cười, “Cho
dù về sau chàng muốn tránh ta cũng không được, chàng đi nơi nào ta theo nơi đó,
ta sẽ không phải lo lắng nữa, chàng có chuyện gì cũng không được gạt ta.”
“Được.” Mạnh Dịch Vân dịu dàng hôn lên mắt nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt
lại, ôm cổ Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân thấy được đáp lại, lần lượt hôn lên
mắt, mũi, môi nàng.
Quá nhiều nhớ nhung, tựa như sợ người bên dưới phút chốc tan biến, Mạnh Dịch
Vân ôm chặt Hàn Nguyệt Nguyệt, khiến nàng không thở nổi, hung hăng cắn môi Mạnh
Dịch Vân một cái. Mạnh Dịch Vân bị đau lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu lên, Hàn
Nguyệt Nguyệt tranh thủ thở gấp.
“Chàng muốn ta thiếu khí mà chết à.” Mạnh Dịch Vân thấy thế, khóe miệng giương
lên, dời mục tiêu, cắn vành tai nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy ngứa ngáy như
bị kiến bò.
Từ tai đến cổ, rồi xương quai xanh, dần dần đi xuống, y phục Hàn Nguyệt Nguyệt
dần rớt ra. Từ sau khi sanh con xong, vóc người nàng càng thêm đầy đặn, một đôi
no tròn xuất hiện trước mắt Mạnh Dịch Vân.
“Nhẹ một chút,” Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy đẩy người bên trên, người này chẳng dịu
dàng chút nào, Hàn Nguyệt Nguyệt bị cắn một cái, bất mãn nói. Mạnh Dịch Vân
nghe vậy cắn nhẹ lại.
Đêm khá dài, nhưng với hai người mà nói, quá ngắn ngủi, lúc Hàn nguyệt Nguyệt
ngủ, trời đã sáng. Mạnh Dịch Vân thỏa mãn ôm người trong lòng ngủ.
Hôm sau, không ai dám tới quấy rầy hai người, Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh vì đói, mở
mắt, phát hiện mình đang bị Mạnh Dịch Vân ôm chặt lấy, khó trách nằm mơ thấy
toàn thân không nhúc nhích được, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Hàn Nguyệt
Nguyệt tránh ra, lăn vào bên trong.
“A…” Toàn thân đau nhức, vừa động, bên hông đau nhói. Mạnh Dịch Vân bị đánh
thức, nghe tiếng rên của Hàn Nguyệt Nguyệt, mở mắt, gấp gáp hỏi: “Sao rồi?” Hàn
Nguyệt Nguyệt trừng mắt, “Không sao, ta đói.” Không biết đã lúc nào, trong
phòng có chút tối, chẳng lẽ còn chưa sáng?
Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, lăn người qua, ôm Hàn nguyệt Nguyệt, “Ngủ nguyên
một ngày quả thật là đói bụng,” hai thân thể trần trụi dính vào nhau, Hàn
Nguyệt Nguyệt cố sức đẩy ra, đáng tiếc không thành công.
“Lúc nào rồi?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân đáp, “Sắp tối,” lúc hắn
tỉnh lại là buổi trưa, hiện tại chắc là gần tối.
Hai người đến phòng ăn, mấy người Vương Dũng đều đã có mặt, một bộ không có
chuyện gì, thấy hai người đến, Vương Dũng đứng dậy, “Vương gia và Vương phi
tới, mau dọn cơm lên, đói chết rồi!”, có thê tử thật tốt, chờ lúc rảnh rỗi,
mình cũng phải đi kiếm một người.
Lý Mậu nhìn hai người cười cười, gọi người dọn cơm lên. Hàn Nguyệt Nguyệt đi
sau lưng Mạnh Dịch Vân, cúi đầu: mắc cỡ chết người, hai người dây dưa cả đêm,
người ta không biết mới là lạ.
“Vương gia, hôm qua Đông Phương Trí đã dẫn người võ lâm về kinh trước, khi nào
chúng ta xuất phát?” Hắn đã ngồi không yên, muốn đánh một trận thống khoái.
“Ngày mai xuất phát, đi chậm chút, muộn hơn bọn họ mấy ngày là được,” chờ những
người đó làm đại quân Thái Uyên loạn, hắn tấn công nữa là xong.
Lý Mậu cũng thấy hợp lý, “Vậy bên Tần thị vệ?”, mười vạn tân binh có phải cũng
nên đi theo. Mạnh Dịch Vân đáp, “Bên đó, phiền huynh đệ Hoàng gia đi tiếp ứng,
trực tiếp quay đầu hồi kinh,” ba mặc vây công, xem bọn chúng thoát thế nào.
“Vâng, sáng sớm mai, huynh đệ ta sẽ lên đường.” Hoàng Dận nói, rốt cuộc cũng
trở lại kinh thành. Hai huynh đệ cực kỳ kích động.
“Vương gia và Vương phi có về cùng không?” Trình Anh hỏi, có hai người, sĩ khí
của binh lính nhất định tăng lên nhiều.
“Bổn vương tự có sắp xếp, Trình tướng quân cứ dẫn quân về trước,” tốc độ đại
quân quá chậm, hai người họ về trước, thăm dò tình hình một chút, mới tính toán
bước tiếp theo.
Sáng sớm hôm sau, Trình Anh và Lý Mẫu thống lĩnh mười vạn đại quân lên đường
hồi kinh. Hoàng Dận và Hoàng Hạo đi Từ Châu tiếp ứng tân binh. Nhìn đại quân
lên đường, Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào ngực Mạnh Dịch Vân, “Khi nào chúng ta đi?”
Mạnh Dịch Vân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không vội, đợi thêm một ngày, hiện
tại Tây Lương còn chưa xuất binh, đợi xem sao,” mặc dù Tây Lương đã đổi vua,
nhưng có việc lần trước, hắn không thể không cẩn thận.
“Ừ,” dù Diệp Kỳ Phong đã đảm bảo với nàng, vả lại còn có Y Huyên, nhưng ai có
thể chắc chắn hắn sẽ không giống như vua Tây Lương trước, lật lọng. Nếu Diệp Kỳ
Phong đổi ý, Nam Tĩnh tiến công lần nữa, vậy bọn họ không thể chống nổi, hiện
tại điều hai mươi vạn đại quân đi, chỉ còn mười vạn thủ thành, nhất định Nam
Tĩnh sẽ thừa cơ hành động.
“Hay là, ta lại đi náo một trận?” Mặc dù không giải quyết hết được, nhưng kéo
dài thời gian là tốt rồi. Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn nguyệt Nguyệt: “Trên chiến
trường, đều dựa vào thực lực phân thắng bại, lần trước Nam Tĩnh bị nàng làm
loạn, sợ là toàn bộ tính trên đầu ta.”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe vậy cười nói: “Nếu có thể thắng mà không cần hi sinh
binh lính, quản nhiều như vậy làm gì, dù sao mặc kệ ta làm gì, đều có chàng
đứng sau trông chừng mà.”
Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nàng muốn làm gì thì làm, vậy được
rồi chứ?” Hắn không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần nàng thấy vui là
được rồi. Hai người nhìn đại quân dần đi xa, Hàn nguyệt Nguyệt nói, “Đi, giờ
chúng ta đi, ta còn chưa biết mặt mũi vua Nam Tĩnh là thế nào đâu,” nấu cơm cho
hắn mấy ngày mà vẫn chưa thấy mặt người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3