Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 062 + 063
Chương 62: Lại mặt 2
Nghe Hàn
Nguyệt Nguyệt nói vậy, đại phu nhân cũng không nể mặt, “Bên cạnh ngươi
cũng cần có người chiếu cố, mấy nha hoàn này đứa nào cũng giỏi, Hàn Mai và
Họa Mai đã theo ta nhiều năm, hai nhà đầu này tính tình hiền lành,
rất cẩn thận.” Nghe đại phu nhân nói thế, tất cả nữ quyến trong phòng cũng
không dám lên tiếng, rất sợ chính mình bị liên lụy vào.
Đại tiểu
thư lúc ở nhà đã gây phiền toái còn chưa nói, nhưng hiện tại
xưa đâu bằng nay, người ta đã là Vương phi cao cao tại thượng, gọi
một tiếng mẫu thân đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, không nghĩ tới đại
phu nhân còn được nước lấn tới, người ta mới vừa thành thân đã muốn
nhét thêm người vào phòng người ta, cái này có chút quá phận.
Tất
cả đều muốn xem Hàn Nguyệt Nguyệt ứng phó ra sao, nhị phu nhân cùng
tam phu nhân không có thế lực của nhà mẹ đẻ hùng hâu như đại phu
nhân, dù muốn nịnh bợ, nhưng các nàng dù sao sau này vẫn ở trong tướng
phủ, cũng không dám đắc tội với đại phu nhân.
Như Ngọc
cùng Trúc Thanh đứng ở hai bên Hàn Nguyêt Nguyệt, vô cùng tức
giận, đại phu nhân này cũng quá càn quấy, tốt xấu gì tiểu thư bây
giờ đã là Vương phi, vậy mà dáng quang minh chính đại xếp người lẻn
vào trong vương phủ.
Hàn Nguyệt
Nguyệt không nể mặt: “ Hang Mai cùng Hạ Mai nếu là cánh tay đắc lực của
mẫu thân, nữ nhi sao có thể tham lam giành lấy, với lại trước khi nữ nhi tiến
vào vương phủ, Vương gia ngay cả một thị thiếp nho nhỏ cũng không từng có, tác
phong của Vương gia tất cả người dân Đại Khánh kể cả hoàng thượng cũng
chưa ai từng nghi ngờ, mẫu thân là quá lo lắng cho nữ nhi nhưng lại quên thân
phận của chính mình,” nghĩ nàng ngu lắm sao, như vậy mà tốt cho nàng à?
Thấy Hàn
Nguyệt Nguyệt nói ra những lời đó, đại phu nhân liền xám
xịt, đúng là hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt là vương phi, không thể đắc
tội, đành phải đè nén tức giận: “Ta cũng chỉ muốn nhắc nhở, miễn cho
người ta nói Hàn gia không biết dạy dỗ nữ nhi.”
“Nữ nhi
tạ ơn ý tốt của mẫu thân.” Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh, nhị phu nhân
thấy sự tình đã được giải quyết, lại sợ đại phu nhân sẽ nói ra lời khó nghe,
chọc giận Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức nói: “Tốt, tốt, hôm nay là ngày lại mặt,
sao có thể thất lễ, Tiểu Lệ, ngươi xem đã lâu như vậy cũng không mang thức ăn
lên, Vương phi chúng ta cũng đã đói bụng lắm rồi,” đại phu nhân chỉ “Ừm” một
tiếng, cũng không mở miệng nữa.
Ăn cơm
xong, Hàn Nguyệt Nguyệt nói Mạnh Dịch Vân công vụ bận rộn, cho nên liền không
thể ở lại, lúc Hàn Nguyệt Nguyệt rời đi, đại phu nhân còn nói một đống lời lẽ
khó nghe, Hàn Diệu Văn thấy nàng không hiểu chuyện như vậy, hừ một tiếng, xoay
người vào thư phòng.
Hàn Nguyệt
Nguyệt tháo chính trang cùng vật trang sức trên đầu, thật tức chết mà, bữa cơm
này ăn không nổi, Mạnh Dịch Vân vừa ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt không có
gì để làm, đành phải nằm ở trên giường ngủ bù.
“Chàng về
rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt trong mơ màng, thấy có người ôm mình, liền biết là
Mạnh Dịch Vân đã trở lại, vươn tay đẩy Mạnh Dịch Vân ra, thời tiết
nóng như vậy, ngủ một giấc cũng đổ đầy mồ hôi, người này lại ôm
chặt nàng, khiến nàng nóng đến hoa đầu rồi.
“Phải, làm
sao vậy?” Mạnh Dịch Vân khó hiểu, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, “Nóng, khó chịu,”
xoay người đưa lưng ra bên ngoài, Mạnh Dịch Vân cười cười, ra ngoài kêu
Thải Âm bưng một chậu băng tới đặt trong phòng, hắn không biết Hàn
Nguyệt Nguyệt sao lại sợ nóng đến vậy, rõ ràng trong
phòng đã đặt một khối băng, so với bên ngoài còn mát rất nhiều, chẳng
lẽ nàng nóng trong người.
“Làm
gì đó?” Hàn Nguyệt Nguyệt bị chọc tỉnh, nhìn Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân
cười cười, “Nàng không phải đang nóng sao, cởi y phục sẽ mát hơn,”
không để ý phản ứng của Hàn Nguyệt Nguyệt, vươn tay nhanh chóng
cởi bỏ y phục của Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt
Nguyệt vừa tức lại cảm thấy buồn cười, “Nam nhân đều là động vật suy
nghĩ bằng nửa người dưới, quả nhiên như thế” nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói thế,
Mạnh Dịch Vân ngừng tay lại, “Đâu nào nàng nói bậy,” hắn thân thiết với nương
tử có gì không đúng? Sao khi nghe những lời này, cảm thấy mình như là cầm
thú.
“Chẳng lẽ
không đúng? Thế thì hiện tại chàng nằm úp đè trên người
ta để làm gì?” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân. mặc kệ bên ngoài có
bao nhiêu người sợ hắn, nhưng nàng mới không cần, chính lão công của mình mà
không thể phát giận, vậy gả cho hắn làm gì?
“Ai chọc
giận nàng sao?” Nàng hiện tại đường đường là Vân Vương phi
của Đại Khánh, có ai dám không biết tốt xấu đi làm thế, chẳng lẽ là những
người tướng phủ đó? Xem ra sau này vẫn nên cùng tướng phủ phân rõ giới hạn là
tốt.
“Đại phu
nhân muốn đưa thiếp cho chàng, bị ta cự tuyệt, chàng hẳn không ghét ta chứ?”
Tuy nàng biết Mạnh Dịch Vân sẽ không muốn nạp thiếp, nhưng nàng vẫn cứ muốn
nghe chính miệng hắn nói.
Mạnh Dịch
Vân còn tưởng là chuyện gì, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt như vây, cười cười: “Ái phi
hiểu rõ bổn vương như vậy, bổn vương sao có thể sẽ tức giận, yêu thương còn
không đủ,” nói xong lại tiếp tục kéo xuống y phục của Hàn Nguyệt Nguyệt.
Không cần vì
người ngoài tức giận, chỉ cần Mạnh Dịch Vân không có cái suy nghĩ kia là được,
sau khi nghĩ thông, Hàn Nguyệt Nguyệt mỉm cười, nghiêng người ôm eo Mạnh Dịch
Vân môi cong lên đáp lại.
Hai người
mây mưa ở trong phòng, Thải Âm mang theo một chậu băng đi tới cửa, nghe động
tĩnh, gương mặt lập tức đỏ bừng, xem ra chậu băng này, ngày mai mới đặt được.
“Ngân
Nguyệt, tổ yến này là do ai nấu?” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn bát tổ yến, xoay người
hỏi.
“Là địch
thân nô tỳ đi nấu, vương phi, có gì không ổn sao?” Thức ăn vương phi trước giờ
vẫn là nàng phụ trách, sau này cũng vậy, cũng không xảy ra vấn đề gì, hôm nay
thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi như vậy, có chút khó hiểu.
Hàn Nguyệt
Nguyệt lắc đầu, “Không có gì, chỉ là cảm thấy tổ yến này vô cùng tốt, nhưng mỗi
ngày đều ăn, cho dù tốt đến mấy cũng sẽ ngấy, ném thì lãng phí, các ngươi bưng
xuống chia nhau ăn đi.” Hàn Nguyệt Nguyệt đặt bát xuống, nếm cũng không nếm
qua.
“Đa ta
vương phi,” Ngân Nguyệt tiến lên, lập tức bưng xuống, Như Ngọc lập tức đến
bên người Hàn Nguyệt Nguyệt, “Tiểu thư, có phải tổ yến này có gì
không ổn?, nàng theo tiểu thư hơn ba năm, tiểu thư mỗi ngày đều
phải ăn một chén tổ yến để dưỡng nhan, hôm nay đột nhiên như
vậy, dù gạt được người khác, nhưng không gạt được nàng.
“Không có
việc gì, chỉ là trong tổ yến có thêm một vài vị thuốc mà thôi, cảm thấy không
quen:, thuốc này tuy là phổ thông, bình thường ăn cũng không gây hại gì,
chỉ là ăn quá nhiều sẽ dẫn đến vô sinh.
Mấy ngày
hôm trước nàng còn lo lắng không biết nên tránh thai thế nào, lại sợ Mạnh Dịch
Vân biết sẽ tức giận, cho nên tổ yến này chính là hợp tâm ý nàng, nhưng là
không thể dùng lâu, nàng cũng không muốn sau này mình bị vô sinh.
Ngân Nguyệt
là người Hoàng phủ, nếu nàng có gì không hay xảy ra, Hoàng phủ chắc chắn bị
liên quan, không biết ai lớn mật như vậy, dám ở trong vương phủ động
tay chân, may mà nàng biết y, nếu là người khác, khả năng khi già cũng không
thể có con.
“Đem lỗ tai
qua đây,” Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Ngọc đi đến bên cạnh nàng,
cúi người.
“Tiểu thư,
vậy không được đâu,” khi nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Ngọc lập tức
cả kinh kêu lên.
“Nhỏ tiếng
chút, hiện tại, mau đi ngay: thấy không có thể thương lượng, Như
Ngọc đành phải xoay người đi ra ngoài.
“Những thứ
này đều là phụ thân giúp con lựa chọn, thử nhìn xem, có cảm thấy thích
không?” Đại phu nhân đem vài thiếp mời đặt trước mặt Hàn Thanh
Tư, dù Thanh Tư không gả cho người như Vân vương được, nhưng những nam
nhân này so với Vân vương cũng không thua kém mấy.
“Mẫu thân,
bây giờ con chưa muốn thành thân, cái này sau này hãy nói,” Hàn Thanh
Tư đem thiếp mời đặt qua một bên, hiện tại trong mắt nàng tất
cả đều là hình bóng của Mạnh Dịch vân, đâu còn tâm trí
mà để ý người khác.
“Cái gì
chưa muốn thành thân, ta và phụ thân con vì hôn nhân của con đã cân nhắc
rất nhiều, con nghĩ cho mình lại cũng phải nghĩ cho chúng ta chứ,” đại phu
nhân nén giận, nữ nhi chỉ có gả là ốt, ngày sau chính mình mới có thể
ngẩng cao đầu khi đứng trước mặt nha đầu kia.
“Là nữ nhi
bất hiếu, để hai người lo lắng, phụ thân cũng mẫu thân cứ tùy tiện
quyết định đi,” thấy nữ nhi như vậy,, đại phu nhân thờ dài, “Vân
vương mặc dù tốt, nhưng dù sao đã cưới nha đầu kia, dù
hắn đồng ý cưới con, cũng chỉ có thể làm trắc phi, vẫn lại thấp hơn
nha đầu kia, người phụ thân con chọn đều là hoàng thân quốc thích, gả
vào đó sẽ làm chính thê, con hãy cẩn thận suy nghĩ đi,” nàng tuy cũng
muốn nữ nhi gả cho Vân vương, nhưng nghĩ đến việc phải thấp hơn
nhà đầu kia một bậc, trong lòng liền khó chịu.
Đại phu
nhân đi rồi, Hàn Thanh Tư ngồi ở bên giường lặng lẽ rơi lệ, vì cái gì
Hàn Nguyệt Nguyệt trở về, vì cái gì lại cướp đi trượng phu của nàng, nếu
không phải nàng ta xuất hiện, hiện tại đứng bên cạnh Mạnh Dịch Vân chính
là nàng mới đúng.
Ngày ấy
thấy Mạnh Dịch Vân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt lại mặt, ánh mắt của Mạnh Dịch
Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt nhu hòa vô cùng, nếu người trong xe ngựa là nàng,
hắn có thể sẽ như thế không?
“Tham kiến
Vương phi nương nương,” Lục Tư Tư quỳ trên mặt đất, Hàn Nguyệt Nguyệt
khoát tay, “Nhanh đứng lên, cần gì làm mấy lễ tiết này,” Lục Tư
Tư đứng dậy cười cười.
“Hiện tại đã
là vương phi, sao có thể như trước kia được.” Tuy nàng cũng thấy có chút
không được tự nhiên, nhưng lễ nghi không thể bỏ,
“Được rồi,
ngươi nói gì cũng đúng, Tống Thanh hiện tại đang ở đâu?” Từ
khi đem Thiên Hương lâu giao cho Tống Thanh cũng Lục Tư Tư, nàng liền vội
vàng kết hôn, đã lâu chưa từng để ý đến chuyện Thiên Hương
lâu rồi.
“Đang nghỉ
ngơi a, tối hôm qua mới đến, tin tức tiểu thư thật tinh thông, ta đi
gọi hắn đến,” Lục Tư Tư cho Hàn Nguyệt Nguyệt nhấp ngụm trà, đứng
dậy đi đến chỗ Tống Thanh.
Mạnh Dịch
Vân mấy ngày nay đi Từ Châu, để Hắc Ưng lại bên người nàng, khó
khăn lắm mới có thẻ rời khỏi Hắc Ưng, liền chạy tới Thiên Hương lâu một
chuyến, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, một đám người
trước mặt sau lưng, đều sắp chết phiền rồi.
Tống Thanh
hiện tại là lão bản của Thiên Hương lâu, thường xuyên thị sát ở các nơi,
thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, lập tức đem sổ sách đưa cho Hàn
Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt
Nguyệt giải thích cho Tống Thanh vài chỗ, cảm thấy được người này tiến bộ
không ít, không khỏi có chút cao hứng, cất sổ sách, chuẩn bị trở bề.
Hắn Ưng
thấy Hàn Nguyệt Nguyệt từ bên ngoài trở về, liền nhảy dựng, hắn luôn túc trực
không rời, Vương phi ra ngoài mà đến giờ hắn không phát hiện ra, xem ra
công phu chính mình vẫn còn thấp kém, sau này phải luyện tập nhiều hơn.
Hàn Nguyệt
Nguyệt cười với Hắc Ưng, bay xuống phòng mình, Như Ngọc thấy Hàn Nguyệt
Nguyệt trở về, thấp thỏm trong lòng mới hạ xuống, nàng dù có mười cái đầu
cũng bị chặt hết.
“Nghỉ
ngơi đi, đêm nay không cần canh đâu,” Hàn Nguyệt Nguyệt không
thích có người ở trong phòng của mình gác đêm, cho nên mỗi
lần đều kêu nha hoàn rời khỏi, một mình ngủ cũng không tệ, nhất là những
lúc có Mạnh Dịch Vân, hai người thỉnh thoảng thân mật một chút, nếu như bị
người bên ngoài nghe được thì xấu hổ chết đi được.
Chương 63: Tiếp Khách
“Vương phi, đây là thiếp mời của phu nhân Trấn Viễn Hầu đưa tới.”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua, thì ra là thiếp mời muốn đến gặp, Hàn Nguyệt
Nguyệt đưa cho Thải Âm “Ngươi đi chuẩn bị, ngày mai có khách.”
Chiêu đãi những phu nhân viên quan này vẫn luôn là chuyện phiền toái nhất, nàng
không ra cổng trước không bước cổng sau, những người này vẫn đến tìm tới cửa.
“Vâng, vương phi.”
Thải Âm nhận thiếp mời, nàng cũng là lần đầu tiên tiếp đãi nữ quyến, không biết
có gì nên chú ý hay không, có lẽ nên đi hỏi các ma ma trong phủ một chuyến xem
sao.
“Tiểu thư đem sổ sách về không sợ Vương gia phát hiện sao?”
Thấy những người khác đã đi xuống, Như Ngọc thấy Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra một
bản sổ sách, vội hỏi.
“Phát hiện thì sao?”
Đây là tài sản riêng của nàng, Mạnh Dịch Vân phát hiện cũng không có thể làm
gì.
“Lỡ vương gia tức giận thì sao?”
Vương gia không cho tiểu thư buôn bán, hai người vì thế lại tranh cãi một trận,
đây chính là lần đầu tiên hai người cãi nhau kể từ lúc thành thân.
“Ta có biện pháp, ngươi đi ngoài cửa canh giữ giúp ta, có người đến thì nhanh
báo liền.”
Nàng mở sổ sách ra xem xét, tuy mặt trên đều là con số Ả Rập nên sẽ không ai
nhận ra, nhưng nàng vẫn sợ có người đến mách lẻo với Mạnh Dịch Vân, như vậy mọi
thứ sẽ bị lộ ra.
“Tham kiến vương phi.”
Ba người khom người hành lễ Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ba người,
một người cũng không biết, có chút lúng túng, lỡ nếu gọi sai thì sẽ gặp phiền
toái.
“Các vị phu nhân khách khí, đều đứng lên đi.”
Liếc mắt ra hiệu cho Thải Âm, Thải Âm hiểu ý, lập tức tiến lên bên cạnh các phu
nhân, rót trà.
“Hôm nay mạo muội đến quấy rầy thanh tĩnh vương phi, xin vương phi đừng trách.”
Một phu nhân khoảng bốn mươi tuổi mở miệng nói trước, mấy người trong đó đều đã
coi nàng ta người đứng đầu, chắc là phu nhân Trấn Viễn hầu.
“Phu nhân khách khí, sớm nên gặp nhau mới đúng, chỉ là gần đây hơi bận rộn,
không có thời gian.”
Không biết giao lưu với giới thượng lưu, Hàn Nguyệt Nguyệt khi nói cảm thấy
thật quá lao lực. Phu nhân Trấn Viễn hầu giới thiệu mấy vị phu nhân khác cho
Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn qua, xem như quen biết với các nàng,
người ta mang lễ vật tới cửa, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng tặng mấy phân, tính là đáp
lễ.
Khách khí một chút, Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn người đến hậu viện chiêu đãi mấy vị
phu nhân dùng trà, dùng chút điểm tâm, sau khi ăn cơm trưa xong, vài vị phu
nhân mới cáo từ trở về.
Mạnh Dịch Vân gặp phải chút phiền toái, ngày trở về bị lùi lại, Hàn Nguyệt
Nguyệt nhàm chán, nên tính đi Thiên Hương lâu một chút.
“Thải Âm, ngươi đi chuẩn bị đi, đêm nay ta đã hẹn với Hoàng phu nhân đến Thiên
Hương lâu dùng cơm.”
Đã lâu không gặp mợ, Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Như Ngọc cùng Thải Âm, quản
gia sợ có người đến quấy rồi, nên bảo vài thị vệ trong phủ đi trước, vốn Hàn
Nguyệt Nguyệt tính yên tĩnh đi đến, cuối cùng lại bị một đám người che chở,
chậm rãi đi Thiên Hương lâu.
“Vương phi, Trần công tử cầu kiến.”
Như Ngọc rất khó chịu về Trần công tử, lần trước chuyện tiểu thư té sông, bọn
họ đều cùng một ruộc.
“Ai là Trần công tử?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.
“Là Trần gia công tử đã gặp lúc du hồ khi trước.”
Như Ngọc nói như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt mới nhớ tới, nhíu mày, ngay cả đi ra ăn
bữa cơm lại có thể gặp nhiều người như thế.
“Vương gia không có ở đây, ta chỉ là nữ quyến gặp hắn không tiện, nói hắn rời
đi thôi, ngày khác Vương gia trở về thì gọi hắn đến vương phủ cầu kiến là được.”
Như Ngọc lĩnh mệnh, xoay người ra ngoài.
“Trần công tử, Vương gia chúng ta không có ở đây, vương phi không tiện gặp nam
khách, Trần công tử nếu có việc thì xin đợi Vương gia hồi phủ rồi quay lại cầu
kiến” Trần Hiền nghe vậy, hơi ảo não.
“Là Trần mỗ lỗ mãng, thật không có việc gì, chỉ là ở đây gặp phải vương phi,
cho nên mới tiến lên bái phỏng, nếu không tiện gặp khách,vậy Trần mỗ xin cáo
từ.”
Như Ngọc giơ tay tiễn khách, Trần Hiền liếc mắt nhìn cửa một cái, nhìn không
tới bên trong, đành phải rời khỏi.
Lần trước chuyện Hàn Nguyệt Nguyệt té sông hắn cũng có mặt, vốn tưởng rằng nàng
cứ như vậy mà toi mạng, không nghĩ tới còn có thể sống lại, hiện tại nàng là
Vân vương phi địa vị cao quý, vốn định tìm cơ hội xin lỗi, chỉ là vẫn tìm không
thấy cơ hội thích hợp, hôm nay khó có dịp gặp được, nhưng người ta vẫn không
bằng gặp hắn, trong lòng có chút không thoải mái.
Tốt xấu gì hắn cũng đường đường là nhi tử Thái Phó, qua hai năm nữa là có thể
vào triều làm quan, đắc tội vương phi chẳng khác nào đắc tội Vân vương, đối với
con đường làm quan của hắn chỉ sợ sẽ có trở ngại, người đã đến xin gặp, nhưng
người ta vẫn cố ý không muốn gặp mình, e chỉ uổng công vô ích.
“Tham kiến vương phi nương nương.”
Hoàng phu nhân vừa vào cửa liền hành lễ Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt
lập tức đứng dậy bước đến đỡ dậy. “Nơi này không có người ngoài, mợ không cần
đa lễ, mau mau đứng lên.”
“Con hiện tại vương phi địa vị cao quý, cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ.” Hoàng
phu nhân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, vốn nàng đang lo lắng Hàn Nguyệt
Nguyệt khi làm vương phi sẽ kiêu ngạo bất hòa với nàng, không ngờ vẫn như trước
kia, khiến nàng rất yên lòng.
“Cái gì lễ mà không thể bỏ, người là mợ của con, đều là người nhà, không cần
quy củ nhiều như vậy.”
Nghe thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, Hoàng phu nhân vô cùng cao hứng trong
lòng.
Hai người ngồi xuống, Như Ngọc giúp Hoàng phu nhân rót trà, Hoàng phu nhân nhìn
Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi “Vương gia đối xử với con thế nào? Ta vốn định đến vương
phủ thăm con, nhưng lại sợ đường đột.”
Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu: “Khá tốt, làm phiền mợ lo lắng.”
Mạnh Dịch Vân tính tình lãnh khốc, thủ đoạn ngoan độc, người nào không tò mò
Hàn Nguyệt Nguyệt sinh sống ra sao trong vương phủ.
“Vậy là tốt rồi, Ngoại Tổ Mẫu cùng Ngoại Tổ Phụ của luôn nhắc con mãi, sợ con
bị uất ức.”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười “Hại lão tổ tông phải lo lắng, vương phủ rất tốt,
Vương gia mặc dù lãnh đạm chút, nhưng vẫn rất tốt với con.”
“Tương lai còn dài, có thể yên tâm đừng lo lắng.” Ngoại trừ việc Mạnh Dịch Vân
không cho nàng ra khỏi nhà ra, thứ khác đều được.
“Nghe nói Hương lâu có nhiều món ăn ngon, hôm nay mợ được nhờ phúc của con rồi.”
Nghe Hoàng phu nhân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức kêu Như Ngọc cùng Thải
Âm đi chuẩn bị.
Hoàng phu nhân nói với nha hoàn hai bên “Hai người các người cũng xuống đi.”
Thấy trong phòng không có người khác, Hoàng phu nhân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt,
nói: “Con đừng trách mợ lắm miệng, con thành thân đã hơn hai tháng, sao chưa có
động tĩnh gì?” Thấy Hoàng phu nhân nhìn chằm chằm bụng của mình, Hàn Nguyệt
Nguyệt lập tức hiểu ý, xấu hổ cúi đầu.
“Vẫn từ từ đã.”
Nàng cố gắng tránh thai, làm sao có thể có hài tử, tuy nhiên nghe được Hoàng
phu nhân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất ấm áp.
“Nữ nhân đều thế, con không cần xấu hổ, Vương gia khác cũng từng tuổi này, hài
tử đầy nhà, Vương gia hiện tại ngay cả một đứa bé cũng không có, con nên chú ý
nhiều chút, chỉ cần có hài tử, Vương gia nhất định sẽ cao hứng, con nên biết
nắm chặt chút.”
Việc này nàng nắm chặt ra sao, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút khó nói, thì ra nhiệm
vụ sinh hài tử ở cổ đại đều đặt trên người nữ nhân, chỉ cần không có hài tử,
người ta đều đã hoài nghi là nữ nhân có vấn đề, chưa từng có người đi hoài nghi
nam nhân.
“Con đã hiểu.”
Ở hiện đại, nam nhân đang lúc ba mươi như một đóa hoa, nhưng tại cổ đại quả
thật có chút già, từ trong miệng người khác nói ra, Hàn Nguyệt Nguyệt mới ý
thức được mình từ trước đến giờ chưa để ý đến cảm nhận của Mạnh Dịch Vân.
“Hiểu được là tốt, đây là phương thuốc mà năm xưa ta mua được từ tay một du y,
khi đó ta uống sau đó liền sinh ra biểu ca của con, con dùng thử xem, có lẽ rất
hữu dụng.”
Hoàng phu nhân rút ra một tờ giấy trong ống tay áo đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy, mở ra nhìn, là một phương thuốc điều trị thân thể,
không có chỗ gì không ổn.
“Cám ơn mợ, con khi về sẽ dùng thử xem.”
Cái phương thuốc này đối với những người khác mà nói có lẽ rất khó có được,
nhưng với nàng cái này cùng lắm chỉ là một đơn thuốc bổ mà thôi, khó có người
để tâm đến hạnh phúc của mình như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn cực kỳ cảm kích.
Hai người dùng cơm xong, Hàn Nguyệt Nguyệt lại bảo Như Ngọc đến chỗ thợ may
chọn hai bộ y phục đưa cho Hoàng phu nhân. Hoàng phu nhân cho rằng Hàn Nguyệt
Nguyệt đang là vương phi nên chút tiền ấy không đáng kể với nàng, vì thế không
suy nghĩ gì, yên tâm nhận.
Y phục này không phải là bộ phổ thông người ta hay mặc, một bộ gần mấy chục phụ
kiện, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy hai bộ tốn ít nhất cũng hơn năm trăm lượng bạc.
“Thải Âm, viện này vì sao lại khóa?”
Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước lại, nàng đi dạo trong vương phủ rất nhiều lần, vẫn
luôn thắc mắc tại sao viện đông này luôn không có người.
“Bẩm vương phi, đây là thiên viện, trong phủ vốn ít người, lại chưa từng dùng
đến, cho nên liền khóa lại.”
Nàng sao dám nói viện này chính là chỗ cư trú của trắc phi và thị thiếp của
vương gia.
“Viện lớn như vậy khóa lại thật rất đáng tiếc, ngươi đi theo quản gia lấy cái
chìa khóa mở cửa ra, chúng ta vào xem”
Nàng từ lúc thành thân đến nay đều ở tại trong viện Mạnh Dịch Vân, tuy phu thê
ở chung là việc rất thường tình, nhưng nàng không phải cũng nên có viện riêng
của chính mình sao?
“Bên trong đã lâu chưa dọn dẹp, chỉ sợ tro bụi rất dầy, vương phi nếu muốn xem,
nô tỳ đi gọi người vào dọn dẹp, ngày mai vương phi đến được không?” Thải Âm
nói.
“Không sao cả, chúng ta không cần vào xem gian phòng là được.” Nhìn từ xa thấy
bên trong lớn như vậy, không biết phong cảnh ra sao.
“Vâng, vậy nô tỳ đi đây.” Thải Âm không dám vi phạm, đành phải đi theo quản gia
lấy cái chìa khóa mở cửa ra.
“Nhiều phòng như vậy mà để không rất đáng tiếc, ngươi ngày mai kêu người thu
dọn nơi này đi.”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy trong viện chia làm bốn tiểu viện, từng phòng trong viện
đều trống rỗng, cảm thấy thật đáng tiếc.
“Vâng vương phi.”
Thải Âm đang âm thầm tính toán làm sao để giấu Hàn Nguyệt Nguyệt, do Hàn Nguyệt Nguyệt mới hỏi “Nơi này là cho ai ở? Sao
lại nhiều phòng như vậy?”
Một nơi rộng như vậy nếu là cải tạo một chút, về sau cũng ngang ngửa viện của
Mạnh Dịch Vân rồi.
“Bẩm vương phi, những thứ này là cho, cho khách nhân ở, chỉ là khách nhân Vương
gia rất ít, cho nên chưa từng dùng đến.” Thải Âm ấp a ấp úng nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười: “Ngươi sợ cái gì? Không phải là cho thị thiếp của
Vương gia ở sao, có cái gì không thể nói.”
Thải Âm đổ đầy mồ hôi lạnh: “Vương phi không cần nghĩ nhiều, Thải Âm vào phủ từ
lúc mười tuổi tới nay, trong viện này đều luôn khóa.”
Rất sợ Hàn Nguyệt Nguyệt hiểu lầm, nếu Vương gia biết nhất định rất tức giận.
“Ta lại không có hỏi, ngươi khẩn trương làm gì? Viện lớn như vậy để không rất
đáng tiếc, ngươi kêu người tu sửa nơi này lại một chút, về sau có thể tới đây
tránh nóng.”
Một rừng trúc xanh rộng lớn, ở giữa lại cái ao sen, thật là một nơi nhân gian
tiên cảnh. Thải Âm sợ mình càng nói càng sai, đành phải ngậm miệng trốn sau
lưng Như Ngọc.
Càng nghĩ cũng càng cảm thấy có thể thực hiện được, vừa lúc bây giờ đang rảnh
rỗi, Hàn Nguyệt Nguyệt dạo qua một vòng, sau đó trở về phòng thiết kế một bản,
chuyện lớn như vậy, vẫn nên nói cho Mạnh Dịch Vân một tiếng, nhưng đã hơn nửa
tháng, vẫn chưa thấy tin tức, Hàn Nguyệt Nguyệt mệt mỏi tựa vào trên ghế.
Mạnh Dịch Vân vừa đi liền đi hơn nửa tháng, vậy về sau nàng sẽ không chờ vô ích
như vậy nữa, nếu không cứ thế, chưa đến một năm, chính mình khẳng định sẽ trở
thành oán phụ nơi khuê phòng.