Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 012 + 013

Chương 12: Thu Vũ

“Công tử mời vào bên trong, đây chính là gian phòng của Thu Vũ ta,” tú bà
kia đem Hàn Nguyệt Nguyệt tiến vào gian phòng, chính mình đóng cửa lại đi ra
ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy phía trước bày biện một cái bàn, cách cái bàn
không xa treo một cái mành mỏng, thấy không rõ tình huống bên trong. Đi tới bên
bàn ngồi xuống, gian phòng này vô cùng tao nhã, như vậy chủ nhân phòng này hẳn
là cũng rất có ngạo khí.
“Không biết công tử muốn nghe ca khúc nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy phía
sau rèm thân ảnh một người, không nhìn thấy bộ dáng nàng, nhưng mà thanh âm
nghe đã cảm thấy là tiểu mỹ nhân, không trách được những xú nam nhân kia có
tiền liền thích những nơi này tới.
“Cô nương tùy tiện gảy ra một khúc coi sao,” Hàn Nguyệt Nguyệt cầm trong tay
cây quạt thả vào trên bàn, vừa cho mình rót chén trà, trên bàn lại bày hai bàn
điểm tâm, hẳn là đặc biệt chuẩn bị cho khách nhân nghe hát. “Vậy đừng chê Thu
Vũ kém cỏi,” bên trong truyền đến tiếng đàn du dương, nàng không phải là không
hiểu đàn, tự nhiên nghe ra Thu Vũ kỹ năng đàn cao siêu. Hàn Nguyệt Nguyệt cảm
thấy đáng tiếc, một người biết đánh đàn như thế lại rơi vào nơi hèn hạ này.
Thu Vũ liên tục gảy mấy bài, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng đàn nàng
tràn đầy bi thương và tức giận, nghĩ chắc là kể chuyện đời nàng.
Sau đó, Hàn Nguyệt Nguyệt liên tục ngày nào cũng hướng Túy Hồng lâu nghe Thu Vũ
đàn.
“Tiểu công tử, lại tới nữa sao” Hàn Nguyệt Nguyệt vốn là nhỏ tuổi, mặc nam
trang, làm cho người ta chỉ cảm thấy là một tiểu công tử hơn mười tuổi. “Đúng
vậy a, làm phiền bà bà dẫn đường,” Hàn Nguyệt Nguyệt lại đút bạc trong tay tú
bà. Tú bà kia cười đến mắt cũng híp lại thành một đường thẳng.
Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn ngồi ở rèm trước, mấy ngày qua nàng thật chẳng qua là
nghe thấy tiếng đàn Thu Vũ, bộ dạng người cầm đàn cũng chưa từng thấy.
“Công tử tới,” Thu Vũ vẫn như cũ ngồi ở rèm phía sau, nàng cảm thấy Hàn Nguyệt
Nguyệt có thể nghe hiểu nàng đàn, cho nên ở trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, Thu Vũ
giao trái tim với bất mãn qua tiếng đàn nơi bất đắc dĩ này, hy vọng có người
hiểu sự đau khổ nội tâm của nàng. Nếu không gặp phải chuyện gì thì người nào
cam tâm luân lạc tới nơi này.
“Thu Vũ cô nương, ta biết ngươi không cam lòng luân lạc tới đây, Thu Vũ cô
nương là một người có tài, ở địa phương này tài ba như ngươi chỉ đếm trên đầu
ngón tay. Nếu như cô nương tin ta, có thể đem khó xử nói cho ta nghe hay không,
ta sẽ nghĩ biện pháp vì cô nương chuộc than.”
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy người tài hoa như vậy mà ở nơi thanh lâu này thật sự
là làm dơ bẩn nghệ thuật.
“Công tử nói đùa, Thu Vũ đã rơi vào chốn hồng trần, sao có thể vọng tưởng rời
đi,” Thu Vũ cũng là tâm tư cao ngạo, công tử vì nàng chuộc thân cũng không
thiếu, nhưng là nàng đã lập chí, tuyệt không làm thiếp cho người ta.
Hàn Nguyệt Nguyệt dĩ nhiên biết Thu Vũ băn khoăn, cho nên mới bội phục nàng,
ngốc nghếch tình nguyện ở nơi hồng trần này cũng không bán đứng tâm và thân thể
của mình.

“Thu Vũ cô nương đừng quá lo lắng, ta chuộc ngươi trở về cũng không phải là
có ý tứ này, nếu như cô nương không tin, bước ra gặp ta một lần ắt sẽ chứng
minh được lời ta nói,” Thu Vũ cũng cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt là một tri kỷ khó
kiếm được, đã có duyên thì gặp mặt một lần cũng không sao.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy rèm trước mắt vén lên, một mỹ nhân mười sáu mười bảy
tuổi bước ra. Thật không nghĩ tới Thu Vũ này tuổi nhỏ như vậy, cũng là ngoài dự
liệu của nàng.
“Thu Vũ khấu kiến Hàn công tử,” Thu Vũ cũng không nghĩ tới Hàn công tử mà mấy
ngày qua luôn nghe nàng đánh đàn tuổi nhỏ như vậy, có chút giật mình.
“Thu Vũ tỷ tỷ không cần đa lễ, mời ngồi đi,” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm
nữ tử mặt trái xoan, có đôi mắt phượng mê hồn người. Thật là mỹ nhân hiếm thấy,
chẳng trách phải buông rèm đánh đàn.
“Tỷ tỷ, lời ta mới vừa nói là thật sự, ngươi không ngại thì hãy suy nghĩ một
chút,” Hàn Nguyệt Nguyệt để cho Thu Vũ rót chén trà, thận trọng nhắc tới lần
nữa, nếu là người này có thể về chỗ nàng, ngày sau tất có trọng dụng.
“Tạ ơn Hàn công tử, Thu Vũ là người hồng trần, sẽ mang đến bất tiện cho công tử,”
Thu Vũ cảm khái, không nghĩ tới có thể có người hiểu ý của mình, dĩ nhiên lại
là một vị tiểu công tử mười mấy tuổi.
“Tỷ tỷ đừng nói lời bất mãn vậy, ta thật ra thì cũng là người giống như tỷ tỷ,
chỉ là để thuận tiện mới cải trang thành nam tử,” Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Thu Vũ
nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, dù sao cũng không biết nói như thế nào, Hàn
Nguyệt Nguyệt liền trực tiếp đưa tay Thu Vũ kề sát trước ngực của mình, “Tỷ tỷ,
lúc này tin chưa, ta và ngươi giống nhau, cho nên tỷ tỷ không cần lưu tâm.” Cho
đến khi Hàn Nguyệt Nguyệt đi, Thu Vũ vẫn chưa hết kinh ngạc, đầu óc luôn dừng
lại ở chuyện Hàn Nguyệt Nguyệt chính là một cô nương.
Qua hai ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt dung chút thủ đoạn, khiến tú bà kia để Thu Vũ
chuộc ra ngoài.
“Tiểu thư, đây là?”, Tiểu Tinh thấy tiểu thư mang theo một nữ tử trở lại, rất
là nghi ngờ. “Đây là Thu Vũ, sau này nàng sẽ cùng theo chúng ta,” nàng đưa Thu
Vũ vào trong rồi hòa nhã nói với Tiểu Tinh, Tiểu Tinh mới hết nghi ngờ.
“Thu Vũ, tên này hẳn không phải là tên ngươi, ngươi nguyên danh tên gì? Nếu đã
ra khỏi đó, hết thảy phải bắt đầu lại,” Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên giường
êm, quay đầu nhìn về phía Thu Vũ. “Nô tỳ nguyên danh Lục Tư Tư, Thu Vũ là tú bà
đặt cho.”

“Lục Tư Tư, không tệ. Vậy gọi ngươi là Tư Tư nhé, sau này đi theo Tiểu Tinh
cùng nhau làm việc. Nhưng mà Tiểu Tinh, ngươi lúc rảnh rỗi thì dạy Tư Tư chút
công phu phòng thân,” công phu của nàng chỉ có thể chạy trốn, gặp lúc nguy hiểm
nàng không thể khẳng định trăm phần trăm có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ, có
chút công phu phòng thân vẫn an toàn hơn.
“Dạ, tiểu thư,” Tiểu Tinh đối với bất kỳ quyết định nào của Hàn Nguyệt Nguyệt
cũng sẽ không có nghi vấn.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, đối với hai người đứng ở cách đó không xa
nói: “Các ngươi bây giờ là thủ hạ của ta, ta hẳn sẽ không phụ bạc các ngươi,
nhưng là ta cần người có năng lực, hy vọng hai người các ngươi không làm ta
thất vọng. Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Tiểu Tinh (Tư Tư) nhất định sẽ không để cho tiểu thư thất vọng,” thấy Hàn
Nguyệt Nguyệt không có lên tiếng, Tiểu Tinh không thể làm gì khác hơn là mang
Lục Tư Tư lui xuống.
Lục Tư Tư cũng là người thông minh, nàng không hỏi tới Hàn Nguyệt Nguyệt là
người phương nào, cũng không điều tra, nàng chỉ cần một nơi có thể bảo vệ nàng
an toàn là được rồi, là ai đối với nàng mà nói cũng không quan trọng.
Thấy tất cả đều đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt mới mở mắt. Tiểu Tinh này võ
công cao, trên giang hồ rất hiểu chuyện. Lục Tư Tư này hiện tại mới vừa tiếp
xúc, không thể phát hiện cái gì, nhưng mà theo nàng thấy, Lục Tư Tư tâm tư nếu
so với Tiểu Tinh tinh tế hơn nhiều, nếu không tại sao ở thanh lâu hơn một năm
vẫn còn một thân hoàn bích.
Xem ra tốt nhất là tính toán bước kế tiếp của kế hoạch. Đến ngân hàng tư nhân
dưới cờ Vân Vương gia lấy ba vạn lượng bạc, mặc dù không phải là nhiều, nhưng
mà vậy cũng đủ ý định bước đầu của nàng.
Nàng kiếp trước là kế toán ở một công ty, khoản này đối với nàng mà nói quả
thực chỉ là một việc cỏn con. Nếu như những chuyện khác giao cho nàng xử lý,
chính mình chỉ cần xem một chút sổ sách, dù có nhiều kế gian lận trên che giấu
bề ngoài sổ sách đi chăng nữa cũng không thể gạt được nàng.
Hiện tại trước mắt ngủ một giấc, tỉnh lại rồi mới tính kế hoạch chi tiết.
“Tư Tư, ngươi sẽ ở gian phòng này, phòng của ta ở bên cạnh,” Tiểu Tinh đem Lục
Tư Tư dẫn tới gian phòng cách phòng Hàn Nguyệt Nguyệt không xa, trong sân viện
này không có những người khác, ở gần một chút, có chuyện gì cũng dễ phối hợp.
“Cảm ơn Tiểu Tinh cô nương,” Lục Tư Tư trừ bộ quần áo ở trên người, có đeo một
chút đồ trang sức ở tay, cũng là nàng len lén giấu mang đi, nếu không đã sớm bị
bà bà thu lại.
“Không cần tạ ơn, ngươi gọi ta là Tiểu Tinh được rồi, cũng là giúp tiểu thư làm
việc, ngày sau lại chăm sóc lẫn nhau,” Tiểu Tinh bây giờ rất vui, bình thường
chỉ có nàng cùng tiểu thư hai người, hiện tại có thêm một người, trong lòng
mình thật cao hứng, sau này lại có thể nói chuyện nhiều một chút.
“Được rồi, ta vừa tới có rất nhiều chỗ không hiểu, ngươi phải chỉ dạy ta nhiều,”
cũng là bởi vì Hàn Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, Trương Tiểu Tinh bình thường cũng
không nói chuyện nhiều với ai, mới vừa tới gặp một người bạn cùng lứa tuổi như
mình nên cảm thấy thân thuộc hơn.
“Tư Tư, ngươi chớ xem thường tiểu thư, bản lãnh tiểu thư rất lớn, ban đầu ta bị
kẻ thù dùng kiếm đâm xuyên qua thân thể, vậy mà tiểu thư cũng có thể đem ta cứu
sống,” Trương Tiểu Tinh nhắc tới lần đó, hiện tại trong lòng cũng còn run sợ.
“Tiểu thư tuổi còn trẻ thế mà y thuật cao minh như vậy sao?”, Lục Tư Tư nghe
Trương Tiểu Tinh nói như vậy, rất là kinh ngạc, nàng nhìn tiểu thư bất quá so
sánh với các nàng cũng chỉ là một thiếu nữ còn nhỏ, không nghĩ tới sẽ có bản
lãnh như vậy, xem ra chính mình đi theo tiểu thư hẳn là không sai.
“Đúng vậy a, nhưng mà tiểu thư không thích cho người ta biết y thuật của nàng,
nếu không chúng ta cũng không được an tĩnh sống qua ngày, hiện ở trên giang hồ
hỏi thăm tin tức tiểu thư rất nhiều,” Trương Tiểu Tinh cảm giác mình thật sự là
ăn ý với chủ tử.
“Ra là vậy, chúng ta sống an tĩnh qua ngày vậy thật là tốt.”
“Đúng rồi, ngươi nghỉ ngơi trước, đợi tỉnh dậy, chúng ta đi giúp ngươi mua chút
ít quần áo tắm rửa.” Lục Tư Tư tiễn Trương Tiểu Tinh, nằm ở trên giường, nghĩ
đến chính mình bao lâu nay không có an tâm nằm như vậy, ở Túy Hồng lâu mỗi ngày
đều lo lắng, rất sợ chính mình không cẩn thận sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp
không trở ra được. Hiện tại nàng cũng khỏe giống như cảm giác mình đang nằm mơ.
“Tư Tư, ngươi thân thể quá yếu, không dễ luyện tập động tác quá khó khăn, bằng
không ta dạy ngươi luyện khinh công, nếu là đánh không lại, chạy cũng tốt,”
Trương Tiểu Tinh nhìn Lục Tư Tư thân thể nhu nhược, lắc đầu, dáng vẻ này không
phải là người luyện võ. Nhưng mà tiểu thư gọi nàng dạy, nàng cũng không thể
phản bác.
Sáng sớm nào Trương Tiểu Tinh cũng đều dạy Lục Tư Tư võ công, nhìn bộ dạng mỏi mệt
không chịu nổi, Trương Tiểu Tinh đầu óc thật là đau xót. Tiếp tục như vậy nữa
thì luyện võ cái gì a, nhanh nhẹn cũng không có, nhưng mà nàng không thể mềm
lòng, bởi vì nàng biết, mình phải có năng lực bảo vệ tốt chính mình, nếu không
chỉ có thể chờ bị người ta giết chết.
“Tiểu Tinh, ta không sao, tiếp tục nào,” Lục Tư Tư ở mỗi lần thấy Trương Tiểu
Tinh thất vọng, lại bò dậy tiếp tục.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn bộ dạng hai người, lắc đầu, Tư Tư đã qua thời kỳ luyện
võ tốt nhất, huống chi Tư Tư kia thân thể như vậy không thích hợp cái loại võ
công này của Tiểu Tinh. Không có cách gì, chính mình không thể làm gì khác hơn
là gọi nàng luyện tập ám khí cùng vũ hóa. Trương Tiểu Tinh khinh công mặc dù có
biết, chẳng qua là đối lập với trình độ Hàn Nguyệt Nguyệt, nói trắng ra chính
là khác biệt một trời trời vực. Trương Tiểu Tinh vốn là rất hâm mộ khinh công
Hàn Nguyệt Nguyệt, hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt dạy Lục Tư Tư luyện tập, nàng tất
nhiên không bỏ qua cơ hội lần này.
Trương Tiểu Tinh cùng Lục Tư Tư cũng không biết Hàn Nguyệt Nguyệt dạy các nàng
là loại khinh công gì, chỉ biết là rất lợi hại. Nhưng mà Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ
tính toán các nàng lúc nguy hiểm chạy nhanh một chút, cho nên chỉ đem vũ hóa cơ
bản nhất khoảng một hai thành dạy bọn họ. Sau đó dạy một chút y thuật đơn giản
để ngừa lúc bị thương có thể chính mình xử lý.

Chương 13: Ba năm sau

Ba năm sau…
“Tiểu thư, các trưởng quầy đã đến đông đủ,” Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời Như
Ngọc nói, để quyển sách trên tay xuống, đứng lên, duỗi thân người. “Biết rồi,
ta lập tức qua đó,” Như Ngọc thối lui đến ngoài cửa, đợi Hàn Nguyệt Nguyệt phân
phó.
Hai năm rưỡi trước, nàng vừa thu nhận bốn nha hoàn Như Ngọc, Như Song, Như Họa,
Như Tuyết. Bốn nha hoàn này nhỏ hơn nàng một tuổi nhưng mà trí lực cũng rất
tốt, có giáo dục. Như Ngọc tâm tư chặt chẽ, làm việc chu đáo, cho nên nàng đem
Như Ngọc giữ ở bên người. Như Song làm ăn rất có bản lãnh, sở trường ăn nói,
hơn nữa lại là người khéo đưa đẩy, Hàn Nguyệt Nguyệt đem nàng ở cạnh Tư Tư làm
trợ thủ, quản lý những tửu lâu.
Như Họa cùng Như Tuyết là đúng song sinh, võ thuật trời phú cực cao, Hàn Nguyệt
Nguyệt nhờ sư huynh Y Thường Thanh lấy kiếm phổ căn bản mang tới rồi gọi Tiểu
Tinh mang theo các nàng luyện tập, người hầu bên cạnh mình võ công nên cao một
chút mới được. Hơn nữa nàng cũng dạy các nàng luyện tập vũ hóa, hiện tại căn
bản đều ở thành thứ năm, trên giang hồ coi như là nhất đẳng khinh công.
Ba năm qua, Hàn Nguyệt Nguyệt dùng ba vạn lượng bạc mở ra tửu lâu tên là Thiên
Hương lâu, sau đó mở ra tiệm áo quần may sẵn. Sử dụng thức ăn ở hiện đại làm
chiêu bài, không nghĩ tới chỗ này được hoan nghênh như vậy, trong vòng nửa năm
liên tục mở ra thêm hai quán bên trong thành. Ba năm trôi qua, hiện tại trên
danh nghĩa nàng đã có mười lăm Thiên Hương lâu, mỗi nơi có một người trưởng quầy
quản lý. Tư Tư cùng Như Song chịu trách nhiệm xử lý chuyện ở những tửu lâu này,
nhưng mà hàng năm vào tháng mười hai, Hàn Nguyệt Nguyệt sẽ triệu tập mười lăm
trưởng quầy này mang theo sổ sách đến, tiến hành huấn luyện, đem một vài kiến
thức quản lý hiện đại dạy cho bọn hắn. Sau đó nàng để cho các trưởng quầy trao
đổi với nhau, chính mình thì mượn cơ hội này kiểm tra sổ sách.
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy cổ nhân phương pháp ghi chép quá mức cứng nhắc, lại
phức tạp. Hàn Nguyệt Nguyệt đem hết số lượng sổ sách dùng mấy chữ ghi nhớ,
chính mình lưu lại. Như vậy rất an toàn, ở thời đại này, có rất ít người có thể
hiểu mấy chữ đó, cho dù sổ sách rơi vào trong tay những người khác cũng không
cần lo lắng.
Còn tiệm đồ may sẵn, Hàn Nguyệt Nguyệt hoàn toàn là bởi vì mình không thích y
phục thời đại này mà mở ra. Trong đó là y phục do chính nàng thiết kế, khắp
thiên hạ độc nhất vô nhị, nhưng rất được phái nữ hoan nghênh, mỗi lần vừa ra
mẫu mới đều có thể một lần mà bán sạch.
Do vậy nên có rất nhiều người đến muốn mua bản mẫu của nàng, nhưng mà nàng
không đáp ứng. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không mở chi nhánh, nếu như muốn mua y
phục của nàng thì phải tự mình đến đây, cho dù là hoàng thượng hay ăn mày cũng
giống nhau.
“Như Ngọc, cái khăn che của ta mặt đâu rồi?”, nghe thấy thanh âm Hàn Nguyệt
Nguyệt, Như Ngọc đi nhanh vào, “Nô tỳ để trong tủ treo quần áo, nô tỳ sẽ mang
tới liền.” Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi lần đi gặp những trưởng quầy kia đều dùng cái
khăn che mặt, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám cam đoan những người này đối với mình
trung thành, chỉ cần bọn họ không quá phận, không ảnh hưởng đến việc làm ăn của
tửu lâu thì Hàn Nguyệt Nguyệt cũng lười đi thăm dò.
Thiên Hương lâu ở Tứ phương thành là quán đứng đầu, cho nên mỗi lần Hàn Nguyệt
Nguyệt đều cho gặp bọn họ ở đây, vừa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào, các trưởng
quầy tự giác ngậm miệng, bọn họ đối với nàng kính nể vô cùng. Bọn họ không phải
là các ông chủ của tửu lâu có danh tiếng ở địa phương, đều là tự nguyện đến
Thiên Hương lâu làm việc.
“Như Ngọc, đem sổ sách thu lên đây,” Hàn Nguyệt Nguyệt đến cái ghế phía trên
ngồi xuống.

“Dạ tiểu thư,” Như Ngọc đem mười
lăm cuốn sổ thu đi lên, để vào bàn bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Để cho các vị trưởng quầy đợi lâu,” Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nhìn sổ sách,
hướng về phía dưới ôn nhu nói.

“Chủ nhân, nếu đã tới, chúng ta lại
bắt đầu thôi,” bọn họ năm ngoái được nghe Hàn Nguyệt Nguyệt chia sẻ chút kinh
nghiệm quản lý, sau khi trở về phát hiện rất hữu dụng, hơn nữa quản lý tửu lâu
cũng dễ dàng hơn nhiều, năm nay vừa đề xuất thì mấy ngày bọn họ đã tới rồi.
“Không vội, các vị đường xa mà đến, ta đây chủ nhân tại sao có thể thất lễ. Như
Ngọc, đi chuẩn bị một chút điểm tâm tới đây để cho các trưởng quầy nếm thử,”
Hàn Nguyệt Nguyệt chậm rãi nói.
“Dạ tiểu thư,” Như Ngọc theo phân phó của Hàn Nguyệt Nguyệt cho mỗi bàn lớn hai
khay bánh. “Các vị trưởng quầy trước nếm thử điểm tâm này, đây là tiểu thư
chuẩn bị riêng cho các người,” Như Ngọc nói xong, vừa lui về bên cạnh Hàn
Nguyệt Nguyệt.
Có ít người trên mặt lộ ra vẻ không giải thích được, Hàn Nguyệt Nguyệt này rốt
cuộc muốn làm cái gì, có vài người xem thường đưa tay cầm lấy bánh trên bàn bắt
đầu ăn.
“Không tệ, bánh này ngọt mà không ngán, hơn nữa cắn vào trong miệng lập tức tan
ra, còn không dính răng,” một số người đã ăn bánh từ từ đánh giá, một số xem
thường nghe được trưởng quỹ khác đánh giá cũng đưa tay cầm lấy một cái nếm thử.

“Khay này là bánh gì? Một chút cũng
không ngọt, mùi thơm thoang thoảng, vào cửa cũng còn có thể làm cho người khác
cảm thấy mùi thơm, không tệ.”

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nói,
đợi đánh giá của bọn hắn.
“Chủ nhân, đây là?” Một vị trưởng quầy nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, những
người khác nghe vậy cũng nhìn nàng.
“Hai khay bánh này là món ăn đưa ra sau khi ăn xong điểm tâm dành cho năm mới,
nếu bánh các vị trưởng quầy đã hưởng qua, không biết có đề nghị gì không?”,
những người phía dưới nhìn nhau, cũng không nói gì.
“Nếu không có gì đề nghị gì, các người đi ra gặp Chu trưởng quầy, mỗi người cầm
một phần phương pháp làm bánh này trở về, hôm nay kết thúc ngang đây, sổ sách
ta xem xong sẽ trả về cho các vị,” Chu trưởng quầy là trưởng quầy Thiên Hương
lâu của Tứ Phương thành, cũng là tổng trưởng quầy, cho nên mỗi lần có thực đơn
mới cũng thử làm ở đây trước tiên, sau đó mới đưa cho Thiên Hương lâu ở những
địa phương khác.

Hàn Nguyệt Nguyệt đem sổ sách mở ở
một bên, từ từ lật nhìn. Sổ sách dầy như vậy, còn phải ký vào, không có bốn năm
ngày thì e là nàng chuẩn bị không xong. Đem mấy ý tưởng cùng công việc viết
xong, giao cho Như Ngọc, nhờ nàng đi huấn luyện những trưởng quầy kia, chính
mình thì bớt thời gian đi qua nhìn một chút là được rồi.
“Tiểu thư, đã muộn, ngày mai hãy xem tiếp,” Như Ngọc đem đèn qua bàn được thắp
sáng hơn một chút, Hàn Nguyệt Nguyệt gấp lại quyển sổ đặt lên trên chồng sổ,
xoa bóp chân mày. “Như Song cùng Tư Tư trở lại chưa?”, tất cả trưởng quầy cũng
đến, các nàng làm sao còn chưa tới.
“Tư Tư tỷ cùng Như Song sáng sớm ngày mai là có thể đến,” Như Ngọc giúp Hàn
Nguyệt Nguyệt đem sổ sách trên bàn dọn xong. “Hử, vậy Như Họa và Như Tuyết đâu?”
Mấy ngày qua đều bận rộn chuyện Thiên Hương lâu cũng không có chú ý đến mấy
người bọn hắn.
“Tiểu Tinh tỷ mấy ngày hôm trước mang theo Như Họa, Như Tuyết không phải là
thay tiểu thư đi kinh thành tặng đồ cho lão gia sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật
gật đầu, “À há, bận rộn nên quên.” Hàng năm nàng đều đưa chút ít viên thuốc
cùng một chút đồ tốt đối với người già đi kinh thành cho gia gia, chính mình có
thời gian cũng sẽ trở về bắt mạch cho ông.
Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên, Như Ngọc tiến lên giúp Hàn Nguyệt Nguyệt sửa sang y
phục, đi theo phía sau nàng hướng một gian phòng đi tới.
“Tiểu thư, những thứ này là dược liệu mà người cầu,” Tư Tư đứng ở phía trước
Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa nói vừa có ý bảo Như Song đem dược liệu đặt lên bàn. Hàn
Nguyệt Nguyệt mở ra, cầm lên nhìn một chút, ngửi ngửi. “Cực khổ cho các ngươi,
đi xuống trước nghỉ ngơi đi,” “Dạ tiểu thư,” Lục Tư Tư cùng Như Song ra khỏi
gian phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, hướng gian phòng của mình đi tới, các nàng mấy
ngày qua vì gấp trở về mệt chết đi được.
Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc trên bàn tách ra, đem các thứ tốt chia làm mấy phần
nhỏ, những thứ thuốc này ở Dược cốc tùy ý có thể thấy được, nhưng ở bên ngoài
lại rất khó tìm. Mấy năm này cũng có người tìm tới tận cửa rồi cần y, cũng là
nhân vật không phải tầm thường, vậy nên Hàn Nguyệt Nguyệt ra tay cứu giúp, chỉ
là không để cho bọn họ tiết lộ hành tung của mình.
Dần dần vào cuối năm, trưởng quầy đều đã về, cuộc sống Hàn Nguyệt Nguyệt lại
trở về như cũ, mỗi ngày bào chế thuốc, luyện một chút võ công. Trước khi hết
năm cũ, Tiểu Tinh và các nàng ba người đều đã trở về Tứ Phương thành.
Ngày hai mươi lăm, tuyết bắt đầu rơi nhẹ, hai ngày sau, trên mặt đất đã sớm
tích một thành tuyết thật dầy. Hàn Nguyệt Nguyệt thích nhất tuyết rơi, đưa tay
đón bông tuyết ngoài cửa sổ. “Tiểu thư, tiểu thư. Hậu viện hoa mai mở thật xinh
đẹp a,” Hàn Nguyệt Nguyệt phục hồi tinh thần, thu tay, xoay người lại. Trong
mấy người, Như Song tính tình hoạt bát nhất, thường làm nàng ngạc nhiên.
Như Song chạy lại bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, “Tiểu thư, chúng ta đi hậu viện
thưởng mai có được hay không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt rất thích hoa mai, cho nên
mới phí nhiều công sức trồng một vườn lớn hoa mai trong hậu viện, năm ngoái có
thể khí trời thiếu chỉ nở ra mấy đóa hoa.
“Tay ngươi làm sao lạnh như thế?”, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu hỏi Như Song. Mùa
đông, Như Song này lại luôn ở bên ngoài chạy lui chạy tới, vậy sao không cảm
thấy lạnh.
“Ta mới vừa rồi cùng Như Họa chơi ném tuyết, sau khi nhìn thấy hậu viện hoa mai
nở mới chạy tới gọi tiểu thư cùng đi xem, Như Họa đã đi gọi Tư Tư bọn họ, để
gọi Như Ngọc chuẩn bị chút gì ăn,” “Ngươi thật biết hưởng thụ.” Hàn Nguyệt
Nguyệt lườm mắt nhìn Như Song một cái, Như Song thu tay lại giấu vào trong ống
tay áo, thật không phải là lạnh bình thường a.
“Tiểu thư, người ta biết người thích hoa mai, cho nên hoa mai nở ta liền tới
gọi người,” Như Song kéo dài thanh âm. Hàn Nguyệt Nguyệt đối với các nàng tựa
như bằng hữu, cho nên bọn họ mới dám nói như thế. Hàn Nguyệt Nguyệt không phải
là cổ nhân, tư tưởng người bình đẳng đã in sâu ở trong đầu, không thích cảm
giác cao cao tại thượng này, chỉ cần là bọn họ không có làm sai đại sự gì, Hàn
Nguyệt Nguyệt cũng sẽ không quản các nàng.
“Biết rồi đừng lôi kéo, ta tới liền bây giờ,” “Tốt.” Như Song giúp Hàn Nguyệt
Nguyệt mặc áo choàng vào, đi theo phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt. Trong hậu viện có
một cái đình, là vì để thưởng Mai mà xây, Hàn Nguyệt Nguyệt đến nơi thì Tư Tư
cùng mấy người bọn hắn đã chuẩn bị xong hỏa lò, điểm tâm, một bên lại nấu trà.
Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới một bên ngồi xuống, “Các ngươi cũng ngồi xuống đi,
đứng làm che tầm mắt ta,” mấy người nhìn nhau cười nhẹ một tiếng, tiểu thư các
nàng tốt nhất không xem các nàng như hạ nhân, có cái gì tốt cũng sẽ nhớ tới bọn
hắn.
“Tiểu thư, uống chén trà cho ấm thân thể,” Tư Tư đem trà ngon mới nấu rót cho
Hàn Nguyệt Nguyệt. “Năm nay hoa mai nở tốt thật,” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn cả
vườn hoa mai, tâm tình thật tốt. “Đúng vậy a, ta còn tưởng rằng năm nay không
có ra hoa đâu,” Tiểu Tinh phụ họa theo. Bảy người ở trong đình mặc dù có chút
chen chúc, nhưng vẫn là mãn nguyện ấm áp. Tuyết vẫn đang rơi...
“Như Họa, Như Tuyết, phong cảnh đẹp như vậy, các ngươi đi tới múa một đoạn võ
trợ hứng nào,” Như Song thích nhất là náo nhiệt, ở một bên đề nghị nói.

“Đúng vậy a, hai người các ngươi
không phải là mới vừa luyện một loại kiếm thuật phối hợp ư, biểu diễn cho chúng
ta xem thử,” Tiểu Tinh lập tức bổ sung đến.
“Được rồi,” Như Họa cùng Như Tuyết đi ra một đất trống cách đình không xa vung
kiếm vui đùa vung lên, cảnh đẹp, mỹ nhân, cộng thêm kiếm, thật là làm cho người
xem thầm ca ngợi.
“Chiêu thức kia của chúng ta như thế nào?”, Như Họa cùng Như Tuyết một múa xong
liền lập tức chạy đến trong đình, hỏi Tiểu Tinh. Tiểu Tinh cũng coi như là sư
phụ của các nàng, “Cũng được, nhưng mà quá đẹp mắt, không có uy lực.” Như Họa
cùng Như Tuyết nhìn nhau cười một tiếng, cảnh trí đẹp như vậy, các nàng làm sao
mà lộ ra được sát khí.
“Tiểu thư, ngươi đi khiêu vũ một đoạn có được hay không?”, Như Họa mới vừa ngồi
xuống cùng uống trà lập tức hỏi Hàn Nguyệt Nguyệt. “Đúng vậy a, tiểu thư, chúng
ta còn chưa có thấy người khiêu vũ lần nào,” mấy người ở bên cạnh thêm dầu thêm
mỡ. “Tư Tư, ngươi đi đem đàn lấy tới,” Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa nói xong,
Trương Tiểu Tinh lập tức đẩy Lục Tư Tư trở về phòng lấy đàn.
Dù sao vẫn chỉ là đoàn hài tử mười mấy tuổi, có ham chơi thì cũng bình thường,
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3