Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 010 + 011

Chương 10: Vương phủ

Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, trời ạ, thật
là mắc cỡ chết người, bệnh nhân còn chưa cứu tỉnh mà chính mình lại hết hôn mê
bất tỉnh. Bò dậy, nhìn một chút xung quanh, phát hiện có điểm tâm trên bàn, Hàn
Nguyệt Nguyệt lập tức rót cho mình chén nước, không chút khách khí ngồi xuống
bắt đầu ăn, nàng thật sự là đói muốn chết. Ở xa chạy tới, lại chưa ăn cơm đã bị
lôi đi cứu người, Vương phủ này đãi khách thật là tệ.
“Cô nương, người đã tỉnh?”, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy một nữ nhân mười bảy
mười tám tuổi đẩy cửa đi vào. “Ngươi là ai?”, hôn mê mới dậy, lại đang ăn,
không biết rõ mình bây giờ là ở vương phủ hay còn đang ở Hoàng cung. Hàn Nguyệt
Nguyệt hăng hái tự mình khách sáo một phen.
“Cô nương không cần kinh hoảng, nô tỳ là Thải Âm, là nha hoàn trong Vương phủ,
Vương gia phân phó nô tỳ tới đây hầu hạ cô nương,” Hàn Nguyệt Nguyệt thả điểm
tâm trong tay ra, nha hoàn trong Vương phủ này không giống nha hoàn nơi khác,
ăn mặc đẹp như vậy.
“Ờ, sư tỷ của ta đang ở nơi nào?”, nha hoàn kia hướng ra phía ngoài vẫy tay một
cái, liền ba người tiến vào, trên tay cũng cầm đủ thứ đồ này nọ, một bên vẫn
không quên trả lời Hàn Nguyệt Nguyệt: “Nô tỳ không biết, nhưng mà Vương gia đã
phân phó, nói cô nương ở Vương phủ chờ, Vương gia tiến cung chút nữa mới có thể
trở về, cô nương rửa mặt trước, hay là dùng bữa trước?”

Cũng đã ba ngày không có tắm rửa, Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, “Ta muốn tắm,
các ngươi đem thức ăn để trên bàn trước, ta tắm xong lại ăn nữa.”

“Dạ, cô nương, ngay bây giờ nô tỳ đi gọi chuẩn bị nước nóng cho cô nương
tắm rửa.”
Ngâm trong nước, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ, thật là thoải
mái, những nha hoàn kia cũng bị nàng đuổi ra ngoài, nàng muốn tự mình tắm rửa,
không muốn một đống người ở bên cạnh quan sát đâu. Tự mình tắm rửa chầm chậm,
mới vừa rồi có ăn chút lót dạ nhưng hiện tại lại đói rồi, từ từ chốc nữa lại ăn
tiếp.
Một lúc lâu sau, nước cũng lạnh đi, Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn đứng dậy. Mặc
dù bây giờ là tháng ba, nhưng vẫn không thể ngâm tắm nước lạnh. Cầm lấy y phục
bên cạnh, nguyên một bộ y phục màu lam nhạt, Hàn Nguyệt Nguyệt thật là thích.
“Cô nương, nô tỳ giúp người lau khô tóc, trời vẫn còn lạnh, tránh bị cảm lạnh,”
thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vén đầu tóc ra trước, Thải Âm lập tức cầm lấy một cái
khăn đi qua. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế để nha hoàn kia lau tóc của mình.
Cổ nhân không có máy sấy, đầu tóc lại dài, mỗi lần gội đầu đều phải đợi thật
lâu mới khô. Hàn Nguyệt Nguyệt từng bị kích động muốn đem đầu tóc xén đi nhưng
bị bà vú phát hiện, nàng lại bị giáo dục tư tưởng một phen.
“Cô nương thật là xinh đẹp,” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mình trong gương, bà vú nói
nàng giống mẫu thân, vậy có phải mẫu thân chưa từng gặp mặt kia là một Đại mỹ
nhân hay không. Phụ thân vì những cô gái khác mà cô phụ mẫu thân, cho đến chết
cũng không đi liếc nhìn nàng một cái, nghĩ đến thật đúng là hồng nhan bạc mệnh,
đẹp để làm gì chứ, trượng phu của mình không phải cũng cùng những nữ nhân khác
song túc song phi (như hình với bóng) sao.
“Tỷ tỷ đây là trêu ghẹo ta ư,” Thải Âm chải tóc cho Hàn Nguyệt Nguyệt, dùng một
dải lụa màu sắc gần giống y phục buộc lên, đủ để lộ một đôi mắt hạnh nhân thật
to, trong suốt không ngờ.

“Nô tỳ nào dám chế nhạo cô nương, nô tỳ đã thấy quả thật rất nhiều mỹ nhân,
chẳng qua là cô nương không giống các nàng kia, các nàng ấy đẹp thì đẹp nhưng
thiếu một phần linh khí như của cô nương vậy.”
“Vương gia các ngươi còn bao lâu mới trở về?”, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút không
nhịn được, hiện tại cũng đã trưa lại không thấy bóng dáng, nàng nghĩ chắc bề
bộn nhiều việc.
“Cô nương, người ăn cơm trước đi, có lẽ Vương gia đã ăn xong rồi, ngài sẽ trở
lại,” Thải Âm chỉ là hạ nhân, nào biết Vương gia lúc nào trở lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt đem thức ăn trên bàn ăn sạch một lần, đầu bếp nơi này không
tệ. Hàn Nguyệt Nguyệt ăn xong, tự có hai nha hoàn tới thu thập bát đũa.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhàm chán gục ở trên bàn, Thải Âm đề nghị: “Cô nương,
nếu ở trong nhà thấy buồn chán, nô tỳ mang cô ra ngoài đi dạo nhé.” Cái chủ ý
này quả không tệ, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức gật đầu.
“Tỷ tỷ, nơi này phong cảnh thật là đẹp a,” Hàn Nguyệt Nguyệt trông lên núi giả,
hồ nước trước mắt. Cổ nhân thật biết hưởng thụ. “Đây là sân của Vương gia, tất
nhiên những nơi khác không được giống như vậy,” thì ra là như vậy a, chủ nhà dĩ
nhiên phải hao chút tâm tư.
“Tỷ tỷ, ngươi đi giúp ta mang điểm tâm tới đây được không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt
ngồi ở trong đình, khí trời tốt, phong cảnh tốt, nên nhất định hưởng thụ một
phen, người có tiền thật sướng.
“Cô nương, người ở đây chờ một chút, nô tỳ đi bưng bàn điểm tâm tới đây,” Hàn
Nguyệt Nguyệt gục ở trong đình, nhìn lá sen trong hồ, nếu như toàn bộ nở hoa
thì sẽ là một bức cảnh sắc khác.
“Ngươi là người phương nào? Tại sao lại ở trong sân này?”, Hàn Nguyệt Nguyệt
nghe thấy sau lưng có người nói, xoay đầu lại, chỉ thấy một cô gái ôn nhu bên
cạnh có nha hoàn theo, đứng ở ngoài đình ngó chừng nàng. “Là ta sao?” Hàn
Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh, không có ai khác, nhìn cô gái này trang phục
không hề giống hạ nhân, chẳng lẽ là thê tử của Vân Vương gia?
“Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy nàng kia nhìn ánh
mắt của mình cũng không thiện ý, nàng cũng không tức giận ra mặt, tiếp tục
thưởng thức.
“Lớn mật, ngươi là người phương nào? Dám nói như thế, ngươi có biết người đứng
ở trước mắt ngươi chính là ai không?”, quả nhiên là “Hoàng thượng không vội
thái giám gấp,” chủ tử cũng chưa lên tiếng, nha đầu đã lên tiếng trước.

“Ta cũng không phải là người trong vương phủ, vì sao không dám? Không có
chuyện gì nói thì xin rời đi, đừng quấy rầy nhã hứng của ta,” nàng không quan
tâm người đó là ai, nàng là ân nhân cứu mạng Hoàng thượng, cho dù hiện tại giết
chết người trước mắt, Vân Vương gia cũng không dám đối xử với nàng như thế.
“Cô nương chớ để bụng, Xuân nhi hơi kích động một chút, kính xin cô nương không
lấy làm phiền lòng. Xuân nhi, còn không mau nói xin lỗi?”, Thải Nhan thấy hù
dọa không được người trước mắt, vội vàng đổi vẻ mặt, cười hì hì nghênh đón: “Cô
nương, thật xin lỗi, Xuân nhi đã có lời xúc phạm cô nương.” Hàn Nguyệt Nguyệt
không để ý tới hai người diễn tuồng.
Thải Nhan thấy Hàn Nguyệt Nguyệt coi mình như không khí, ngón tay xoắn vào
khăn, cũng không dám tức giận. Nàng sáng nay nhận được tin tức nói có nữ tử ở
trong viện Vương gia, nhất thời nổi trận lôi đình. Mấy năm này, Vương phủ trừ
nàng vẫn không có người nào có thể ở qua đêm trong viện Vương gia, đột nhiên
nghe được trong viện Vương gia xuất hiện nữ nhân xa lạ liền vội vội vàng vàng
chạy tới. Mặc dù thấy đối phương chỉ là thiếu nữ chưa lớn, nhưng này gương mặt
nhìn cực đẹp, còn có cặp mắt trong suốt kia, nàng không dám qua loa.

“Thải Nhan, ngươi sao lại ở nơi này?”, Thải Âm từ xa liền thấy trong đình
có nhiều người, hơn nữa còn là Thải Nhan, nhất thời bước nhanh, chạy tới. Thải
Nhan nghe được tiếng Thải Âm liền quay đầu, vội vàng giải thích: “Ta nghe nói
trong phủ có khách nhân tới cho nên mới đến đây, vừa may gặp được.” Thải Âm
cũng không phải là dễ trêu, khẩu khí không tốt nói: “Vương gia đã thông báo
không được để cho bất cứ kẻ nào quấy rầy Hàn cô nương, ngươi hay là đi về trước
đi, tránh cho Vương gia mất hứng.” Thải Nhan thấy tiếp tục như vậy mình cũng
không đòi được tiện nghi, cũng là không muốn làm trò ngốc, “Ta đây đi về trước,
chiêu đãi không chu toàn kính xin Hàn cô nương đừng trách.”
Nghe tiếng bước chân đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới xoay người lại, “Người mới
vừa rồi kia là ai?”, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái, thậm chí ngay cả vợ bé
của hắn cũng biết nàng ở trong vương phủ, vì sao không thấy Vân Vương Phi?
“Cô nương chớ để bụng, nàng ta chẳng qua chỉ là hạ nhân thôi,” Thải Âm đem điểm
tâm đặt ở trên bàn, rót cho Hàn Nguyệt Nguyệt chén trà.
“Hạ nhân? Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái, hạ nhân như thế nào lại hành động
như chủ nhân vậy. Tỷ tỷ có thể hay không nói cặn kẽ chút ít? Vô duyên vô cớ bị
coi là đối thủ, ta lại không biết đối phương là ai? Chẳng phải là rất thiếu sót
sao?”, Thải Âm sắc mặt không vui, khinh thường nói: “Nô tỳ và Thải Nhan cùng là
nha hoàn ngang hàng, chẳng qua là nàng ta không biết xấu hổ đã bò lên giường
Vương gia nên mới dám ở trong Vương phủ hô to gọi nhỏ như vậy thôi.”

Hàn Nguyệt Nguyệt nghe xong mới hiểu được, nguyên lai tên Vân Vương gia kia
không có lấy vợ, cũng không có thị thiếp, Thải Nhan mới vừa rồi kia chỉ là nha
hoàn, sau đó thừa dịp Vân Vương uống rượu say bò lên giường mà thôi, nhưng mà
cũng không được cho thân phận. Vương phủ này không có nữ chủ nhân cho nên Thải
Nhan kia tự cho mình là nữ chủ trong Vương phủ mới có bộ dáng như vậy.
“Vương gia các ngươi sao lại vẫn chưa có lấy vợ? Chẳng lẽ Vương gia các ngươi
lại thích…,” thật ngoài dự kiến của Hàn Nguyệt Nguyệt, cổ nhân không phải là
lấy vợ sớm sao? Đường đường là Vương gia duy nhất của Đại Khánh Vương triều
nhưng lại không có vợ? Đồng tính hẳn là ở cổ đại cũng là sẽ có.

“Cô nương chớ hiểu lầm, Vương gia chẳng qua là chưa gặp người trong lòng mà
thôi, Vương gia xuất sắc như vậy, cô gái bình thường tất nhiên không xứng,”
Thải Âm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hiểu lầm, vội vàng giải thích.
“Tỷ tỷ, ta chỉ là đùa một chút thôi mà, chớ khẩn trương,” Hàn Nguyệt Nguyệt
nâng chén trà lên nếm thử, nàng cũng không thích uống trà cho nên cũng sẽ không
bình phẩm, tất cả chỉ là giải khát thôi.
“Nô tỳ khấu kiến Vương gia,” Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được thanh âm Thải Âm, vội
vàng hướng tầm mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy Vân Vương hướng các nàng đi tới, “Để
cho Hàn cô nương đợi lâu,” Vân Vương gia ngồi xuống đối diện Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Đâu có, Vương gia công vụ bề bộn, Nguyệt Nguyệt đợi là hẳn nhiên,” Hàn Nguyệt
Nguyệt mặt mỉm cười hướng người đối diện nói, thật ra thì trong lòng sớm mắng
một cái.
“Ngươi đi xuống trước đi,” Mạnh Dịch Vân hướng Thải Âm khoát khoát tay. Thấy
Thải Âm đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hỏi: “Sư tỷ của ta đâu? Sao không đi cùng
ngươi?”, nàng tỉnh lại không thấy Y Huyên, còn tưởng rằng hai người cùng nhau
tiến cung.
Mạnh Dịch Vân nghiêm túc: “Y cô nương sớm nay đã trở về Dược cốc, thấy cô nương
còn chưa tỉnh liền nhờ Bổn vương chuyển lại một tiếng.” Hắn vốn định sáng nay
gọi Y Huyên và Hàn Nguyệt Nguyệt cùng tiến cung, nhưng là Y Huyên không đáp
ứng, vội trở về Dược cốc, hắn cũng không có cưỡng cầu.
“Cái gì? Trở về Dược cốc?”, Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực, tối hôm qua gặp mặt bận
cứu mạng Hoàng đế, còn chưa kịp nói vài lời, sao nhanh như vậy liền trở về rồi.

“Đúng vậy, Y cô nương nói Hàn cô nương trước tiên ở trong Vương phủ nghỉ
ngơi một thời gian ngắn, cô nương thân thể yếu, tối hôm qua ngất đi.” Hàn
Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm Mạnh Dịch Vân, nói cái gì hay không nói, lại nói
chuyện nàng ngất tối qua, thật xấu hổ ta.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mình lom lom, có chút oan uổng, hắn
nào có đắc tội nàng.
“Tạ ơn ý tốt của Vương gia, nếu Hoàng thượng đã không có chuyện gì, sư tỷ ta đã
trở về, ta tự nhiên cũng không cần thiết lưu lại nữa,” Hàn Nguyệt Nguyệt vốn
tưởng rằng sẽ mất nhiều thời gian, không nghĩ có thể giải quyết nhanh như vậy,
đương nhiên cũng không thể lãng phí thời gian ở đâu.
Mạnh Dịch Vân lường trước Hàn Nguyệt Nguyệt muốn đi cho nên cũng không giữ lại
nữa, “Hoàng thượng lần này có thể bình an vượt qua rồi, làm phiền hai vị cô
nương, Hoàng thượng sáng nay đã tỉnh lại. Chẳng qua là chuyện của Hoàng thượng
không thể tiết lộ ra bên ngoài nên không thể phong thưởng cô nương thứ gì, mong
rằng cô nương đừng trách.” Sáng nay hắn tiến cung, Hoàng thượng đã sớm tỉnh
lại, người rất tỉnh táo, chẳng qua là thân thể hơi yếu, nghỉ ngơi một chút sẽ
tốt.
“Vương gia sao lại nói như vậy, chúng ta nào có quan tâm những thứ đó,” Mạnh
Dịch Vân ngồi ở đối diện, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám ăn điểm tâm trên bàn,
nhìn chằm chằm vào người ta cũng không hay, cho nên không thể làm gì khác hơn
là nhìn đi phía khác. Mạnh Dịch Vân này rất có khí phách, hào quang ở bên cạnh
hắn cũng đủ làm cho người ta có cảm giác bị áp bức.
“Là Bổn vương đường đột, sau này cô nương có việc cứ việc nói, Bổn vương có thể
làm được nhất định sẽ không từ chối,” Mạnh Dịch Vân thấy người đối diện không
ngừng nhìn nơi khác, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự làm cho người ta
sợ như vậy?
“Có những lời này của Vương gia là được, ngày sau Nguyệt Nguyệt có việc nhất
định sẽ mời Vương gia hỗ trợ, à đúng rồi, còn cái này trả cho ngươi,” Hàn
Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới miếng thiết kia, đưa tay theo bên hông lấy ra
đưa đến phía trước Mạnh Dịch Vân, nếu là vật quan trọng như vậy thì nên trả lại
cho chủ của nó.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đem lệnh bài đưa đến trước mặt mình,
trong lòng không giải thích được. Đây là lệnh bài bên người hắn, nhìn thấy lệnh
bài giống như thấy hắn, không biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy lâu rồi, không
có nghĩ Hàn Nguyệt Nguyệt lại trả về.
“Lệnh bài này Bổn vương coi như là đã cho cô nương, nào có ý thu hồi lại,” Mạnh
Dịch Vân đem lệnh bài đẩy tới phía trước Hàn Nguyệt Nguyệt.

Chương 11: Tướng phủ

“Cái này rất quý, Vương gia hay là hãy thu hồi lại, Nguyệt Nguyệt không
nhận đâu,” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào miếng thiết kia, thật ra thì
nàng muốn nhận, nhưng là Tiểu Tinh nói nó quyền lực lớn như vậy, ở trong tay
mình không tiện.

“Cô nương có ân cứu mạng đối với Hoàng thất chúng ta, chỉ là một lệnh bài
mà thôi, cô nương chớ nên từ chối,” Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt
gắng gượng nhận lấy nhưng khóe miệng lơ đãng nhếch lên cao, Hàn Nguyệt Nguyệt
này lại thật thú vị. Nhưng là nàng nhìn về phía nơi khác, cũng không nhìn thấy
bộ dạng Mạnh Dịch Vân lúc này, đưa tay cầm lấy điểm tâm trên bàn, nếm thử, cũng
không tệ lắm. Bình thường hắn đụng cũng không đụng những đồ này, chẳng qua là
bây giờ nhìn thấy trên bàn bày biện, tiện tay cầm một ít.
“Này được rồi, Hoàng thượng vậy là đã không có chuyện gì, Nguyệt Nguyệt sẽ
không quấy rầy Vương gia nữa,” Hàn Nguyệt Nguyệt vội vàng đứng dậy, trong lòng
nói thầm, không nhìn thấy ta còn nhỏ sao? Lại khoe ra dáng vẻ kiêu ngạo vậy.
“Ai… Hàn cô nương…” Mạnh Dịch Vân còn muốn nói điều gì, nhưng là Hàn Nguyệt
Nguyệt đã sớm một bước bay ra vương phủ. Mạnh Dịch Vân nhíu mày một cái, hắn
không có làm cái gì a, làm sao Hàn Nguyệt Nguyệt chạy trốn nhanh như vậy. Lắc
đầu, dù sao ngày sau còn có cơ hội gặp lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt vốn muốn lập tức trở lại thành Tứ Phương đi tìm Tiểu Tinh,
nhưng là đảo mắt nghĩ lại, thật vất vả mới tới kinh thành một chuyến, Hàn Thừa
tướng kia mười ba năm không biết giờ thế nào, dù sao ở cái thế giới này, bọn họ
cũng huyết mạch tương liên.

Buổi tối, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi thăm địa điểm liền bay đi, cũng là đại môn
nhà giàu, tìm ra được rất dễ dàng. Ở trên nóc nhà bồi hồi một vòng, không khỏi
cảm thán, tướng phủ này làm sao lớn như vậy, đến mấy cái sân, rốt cuộc gia gia
người ở sân nào a.
Hàn Nguyệt Nguyệt thừa dịp một đứa nha hoàn đi tới chỗ tối, lập tức bay qua, từ
phía sau kềm cổ ở nha hoàn. “Không cần la, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta
muốn biết Hàn lão tướng gia bây giờ đang ở nơi nào, dám lừa ta, ta đây không
bảo đảm cổ ngươi có yên vị hay không,” nha hoàn kia bị kèm hai bên, sớm bị dọa,
hai chân phát run, nói cũng không dám nói, rất sợ người phía sau ngắt tay một
cái, đầu của nàng sẽ không còn, “Đại… đại hiệp… tha mạng a, ta nói, ta cái gì
cũng nói.” Hàn Nguyệt Nguyệt lại đem tay niết chặc vài phần: “Còn không mau nói,”
nha hoàn kia trên cổ bị tay siếc, vội vàng nói: “Lão tướng gia bình thường ở
ngoài thành, hôm nay vừa lúc trở lại, hiện tại ở Thanh Phong cư,” “Thanh Phong
cư? Thanh Phong cư đi như thế nào?”, “Nhà đầu tiên ở phía bắc kia,” Hàn Nguyệt
Nguyệt nhận được đáp án, đem nha hoàn kia đánh cho bất tỉnh, kéo đến đặt phía
sau núi giả. Chính mình hướng Thanh Phong cư bay đi.
Hàn Nguyệt Nguyệt vừa tới trong viện, liền thấy một lão nhân ngồi ở dưới một
thân cây, chậm rãi rót chung trà, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, ngẩng đầu “Tới
rồi sao? Tới đây ngồi với gia gia một chút.” Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình,
nguyên lai người ta sớm ở đây chờ nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, ở bên kia
cạnh bàn ngồi xuống, mười ba năm trôi qua, năm tháng không thay đổi được phong
thái hắn.
“Chỉ chớp mắt, Nguyệt Nguyệt đã lớn vậy rồi,” Hàn tướng gia bỏ cái chén trong
tay xuống, đưa thay sờ sờ đầu Hàn Nguyệt Nguyệt, cháu gái cũng lớn như vậy, xem
ra hắn thật sự là già rồi.
“Gia gia…,” dù sao là thân nhân của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt không nhịn được kêu
to. Lâu như vậy tới nay, người Dược cốc mặc dù đối với nàng cũng rất tốt, nhưng
là nàng khát vọng có thân nhân của mình ở bên cạnh.
“Ai… tới là tốt rồi, gia gia xin lỗi con, cho con lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm
như vậy, hiện tại nếu trở lại, gia gia gặp nhất định bảo vệ con,” Hàn tướng gia
trong lòng đối với cháu gái này có quá nhiều đau lòng, nhỏ như vậy đã bị đưa
đi.
Đêm đó, Hàn Nguyệt Nguyệt ở Thanh Phong cư ngây người hơn hai canh giờ, mặc dù
gia gia rất muốn đem nàng lưu lại, nhưng là mình ở ngoài nhiều năm như vậy rồi,
hiện tại cần gì phải ở tướng phủ đối mặt những người đó. Hàn Nguyệt Nguyệt cự
tuyệt, bằng lòng thường xuyên về thăm, Hàn tướng gia mới để nàng rời đi.
Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi kinh thành nhưng vẫn cảm thấy có người đi theo mình,
vốn định dùng khinh công bỏ rơi, nhưng lại hiếu kỳ là ai, cho nên dứt khoát
thuê chiếc xe ngựa, chậm rãi ở trên đi đường. Nàng thật phải xem người nọ phải
bao lâu mới có thể hiện thân.
“Cô nương, hiện tại cũng buổi trưa rồi, có nên dừng lại tới ăn một chút gì rồi
lên đường a?”, đại thúc kéo xe ngựa nói với Hàn Nguyệt Nguyệt trong xe, dù sao
nàng không vội, Hàn Nguyệt Nguyệt liền đáp ứng.
“Đại thúc, theo như tốc độ chúng ta bây giờ, phải bao lâu mới có thể đến thành
Tứ Phương a? “ Hàn Nguyệt Nguyệt gặm bánh bao trên tay, quay đầu với bên phu xe
hỏi.
“Đại khái chừng mười ngày, cô nương nếu là có việc gấp thì ta đây đưa xe ngựa
nhanh lên chút nữa mới có thể nói trước một hai ngày là tới,” đại thúc đánh xe
thoạt nhìn rất thật thà, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt mới mướn xe ngựa của hắn.

“Đại thúc, không vội, ta chỉ là tùy tiện hỏi vậy, theo tốc độ như hiện tại
là được.” Nghe thấy lời đại thúc nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cự tuyệt đến, dù sao
cũng không có tính toán để cho người phu xe này đưa nàng đến thành Tứ Phương,
đợi biết rõ người đi theo phía sau nàng rồi sẽ cho phu xe trở về. Ban ngày lên
đường, buổi tối tìm khách điếm nghỉ ngơi, như vậy qua bốn năm ngày, rốt cục
không nhịn được người theo ở phía sau.

“Ngươi là ai, vì sao cứ luôn đi theo ta,” Hàn Nguyệt Nguyệt cảnh giác ngó
chừng nửa đêm xông vào gian phòng nam nhân.

“Cô nương chớ sợ, ta là Tần Minh, không có ác ý,” Tần Minh đứng ở trong
phòng, vội vàng giải thích, hắn bất quá là ở kinh thành nhìn thấy Hàn Nguyệt
Nguyệt cùng lần đó ở trên Tuyết Sơn rất giống tiên nữ, cho nên mới phải tùy
tiện đi theo xem thử có phải hay không.
“Tần Minh? Ta không nhận ra, nếu không có chuyện gì nói mời lập tức rời đi,”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người trước mắt cười khúc khích, đầu óc thật nhanh quay
một vòng, trong đầu không có thông tin người này.
“Cô nương đã quên? Tuyết Sơn, lần trước ở trên Tuyết Sơn kia, ta đã thấy cô
nương,” Tần Minh thấy nàng hạ lệnh đuổi khách, lập tức nói. Hàn Nguyệt Nguyệt
nhớ tới, mới ra Dược cốc đúng là ở Tuyết Sơn đụng phải hai người, chẳng qua là
nàng lúc đó bận rộn chạy trốn, căn bản không thấy rõ đối phương hình dạng trông
thế nào.
“Nga… thế thì thế nào?”, lần trước nhìn lén nàng khiêu vũ, nàng cũng không tìm
bọn hắn tính sổ, lại còn đuổi tìm tới tận cửa. Nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt
trường ra vẻ mặt như thế, Tần Minh trong lòng chịu mấy lần đả kích, nguyên lai
người ta cũng không nhận ra hắn thế mà đã chạy tới. “Không như thế nào cả, đã
quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.” Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, dùng một
loại ánh mắt ngó chừng người phía trước, Tần Minh không toan tính được nữa,
không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ mặt xám xịt.
Hàn Nguyệt Nguyệt đem phu xe cho đi, chính mình một đường bay trở về Tứ Phương
thành.

“Tiểu thư, người nhìn nơi này như thế nào? Ta thấy rất nhiều nơi, cũng chỉ
có cái này hay hơn chút,” Hàn Nguyệt Nguyệt đi dạo một vòng quanh nhà, không
tệ, ba tầng, không tính là quá lớn cũng không coi là quá nhỏ. Nhà này ở mép
thành, thanh tịnh, đây là nơi Hàn Nguyệt Nguyệt thích nhất, nếu như có chuyện
gì, cũng dễ hành động, “Có thể tiến hành!”

Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới, chính mình không có nhiều bạc như vậy,
Tiểu Tinh làm sao mua lại? “Tiểu Tinh, nhà này mất bao nhiêu bạc?”, Trương Tiểu
Tinh không nghĩ tới Hàn Nguyệt Nguyệt lại đột nhiên dừng lại, con đang chú ý
này nhìn những xung quanh, thiếu chút nữa đụng vào Hàn Nguyệt Nguyệt, vội vàng
lui về phía sau. “Tiểu thư, riêng nhà này liền mất hai nghìn hai, mặc dù mắc
tiền một tí, nhưng là nơi tốt, ta liền mua lại,” nàng cũng cảm thấy mua mắc,
nếu là tiểu thư mắng nàng, nàng cũng chỉ có thể tiếp nhận.

“Ta chỉ cho ngươi chín trăm lượng, những bạc khác ở đâu ra?”, Hàn Nguyệt
Nguyệt giật mình, triều đại này phòng ốc làm sao mắc như vậy, tốn nhiều tiền
quá.
“Hiện tại còn thanh toán năm trăm lượng tiền đặt cọc, còn dư lại bao nhiêu một
tháng sau trả xong. Chủ nhân ngôi nhà này ngụ ở trong thành, ta biết ngân lượng
không đủ, cho nên cùng các nàng ấy nói phó tiền đặt cọc trước, một tháng sau
chúng ta ở đem bổ sung số còn lại.”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ tới Tiểu Tinh biết tính chuyện, nhưng mà một tháng này,
đi đâu kiếm tiền tới hơn một ngàn lượng bạc?
“Tiểu thư, nếu người không thích, ta đi đem tiền đặt cọc về,” Trương Tiểu Tinh
thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, cho là nàng tức giận.

“Không phải, ngươi làm rất tốt, ta chỉ là đang nghĩ đi đâu để chuẩn bị thêm
tiền,” Hàn Nguyệt Nguyệt đi qua một bên, xem ra chính mình thật rất nghèo,
phòng ốc cũng mua không nổi.
Trương Tiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang suy nghĩ chuyện gì, không dám lên
tiếng, đứng ở một bên chờ.
“Tiểu Tinh, ngươi trước đem tiền còn dư lại đi mời mấy người, nhanh đưa tòa nhà
dọn dẹp xong, chúng ta vào ở,” “Vâng, tiểu thư.” Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại
khách điếm, chờ trời tối, chỉ có buổi tối mới có thể hành động.
“Tiểu thư, có phải không ổn a,” Trương Tiểu Tinh đưa lệnh bài cho Hàn Nguyệt
Nguyệt, đây chính là lệnh bài Vân Vương gia, một mình mang đi ra ngoài, hẳn là
có chuyện.
“Không có chuyện gì, nếu người ta muốn đưa cho ta, ta đây cầm nó làm cái gì thì
Vân Vương gia cũng sẽ không quản, huống chi chúng ta chẳng qua là mượn, sau này
có tiền trả lại là được,” Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, hay là trước cầm
cái lệnh bài này đi ngân hàng tư nhân dưới cờ Vân vương phủ mượn trước ít tiền,
đợi nàng có tiền trả lại là được.
“Nhưng mà ngươi không thể ở thành Tứ Phương, ngươi phân ra ba nơi, không thể để
cho người khác biết chúng ta ở bên trong thành Tứ Phương,” “Vâng tiểu thư, ta
hiện tại xuất phát.” Sau khi Trương Tiểu Tinh đi, Hàn Nguyệt Nguyệt thay đổi y
phục, nàng phải đi xem xét phố phường, kiếm điểm làm ăn, nếu là rao y thuật,
người tìm tới cửa sẽ rất nhiều, hành tung có thể sẽ bị phát hiện.
Thay một thân nam trang, Hàn Nguyệt Nguyệt nghênh ngang tiêu sái ở trên đường,
ban đêm đặc biệt nhiều người lui tới, làm ăn náo nhiệt nhất chính là tửu lâu,
còn gọi là thanh lâu. Hàn Nguyệt Nguyệt đối với thanh lâu rất có hứng thú, nói
cổ đại thanh lâu mỹ nữ nhiều, đi ăn no nhìn đã mắt cũng tốt. Xoay người hướng
thanh lâu lớn nhất nơi này là Túy Hồng lâu đi tới.
Thật đúng là náo nhiệt, Hàn Nguyệt Nguyệt sải bước đi vào trong. “Ơ… vị tiểu
công tử này, lần đầu tiên tới sao, nhìn lạ mặt vô cùng, nơi này của chúng ta
dạng gì cũng đều có,” Hàn Nguyệt Nguyệt mới vừa đi vào bên trong liền có một tú
bà nghênh đón. Toàn mùi son phấn, Hàn Nguyệt Nguyệt ngửi thấy muốn ói.
“Bà bà, nghe nói nơi này có vị mỹ nhân bán nghệ không bán thân? Ta vì ngưỡng mộ
mà đến,” Hàn Nguyệt Nguyệt biết thanh lâu có ít cô gái không phải bán mình, tài
nghệ rất tốt, mình mong có thể thưởng thức.
“Công tử thật biết chọn, chính là Thu Vũ, hồng bài của thanh lâu ta, người muốn
nghe nàng hát sắp hàng từ đây đến cuối phố.” Hàn Nguyệt Nguyệt đem bạc nhét vào
trong tay tú bà, tú bà kia ham muốn đúng là cái này, tự nhiên cao hứng: “Nhưng
mà những người đó nào có biết thưởng thức như công tử vậy, công tử mời bên này,
ta lập tức dẫn người đi.” Thật là có tiền dễ làm việc, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc
đầu, đi theo phía sau tú bà kia đi lên lầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3