Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 003 + 004
Chương 3: Dược Cốc (2)
“Cốc
chủ, có một người phụ nữ ôm một đứa bé xông vào trong cốc,” chỉ thấy một gã nam
tử hơn năm mươi tuổi ngồi ở trước thư án, nghe Vân thúc nói vậy liền dừng một
chút, để quyển sách trên tay xuống. Phụ nữ? Hài tử? Đường vào cốc chỉ có một,
một người phụ nữ làm sao có thể tìm tới nơi này, lại mang theo một đứa bé.
“Là
người ở phương nào? Như thế nào lại ôm hài tử tìm đến nơi này?”, chuyện trên
giang hồ hắn mặc dù đã sớm không tham dự nữa, nhưng có chút biến động đến hắn
thì đều có biết một hai, nhưng gần đây không nhận được tin tức gì a.
“Còn
chưa biết rõ, nhưng người phụ nữ này cùng hài tử thân thể cũng bình thường,
không giống như cần người chữa bệnh, ta đã tạm thời an bài các nàng ở Tiền viện
nghỉ ngơi, cốc chủ có muốn gặp hay không?”
Y
Phẩm Đường tiếp tục cầm lấy quyển sách trên bàn. “Cũng tốt,” bất kể như thế
nào, gặp mới biết được. “Ta sẽ đợi, ngươi mang các nàng tới đây.”
Nhìn
thấy Y Phẩm Đường, bà vú vội vàng đem thư của Hàn tướng gia lấy ra. Cầm qua
thư, Y Phẩm Đường nhìn một lần, sau đó ôm đứa trẻ trong tay bà vú. “Nếu là đích
thân tướng gia nhờ cậy, lẽ nào ta không nhận, các ngươi cứ an tâm ở, đứa nhỏ
này rất ngoan ngoãn, một chút cũng không sợ lạ,” Y Phẩm Đường nhìn đứa trẻ trên
tay – không khóc cũng không la, mở to đôi mắt to tròn nhìn của hắn, thật đáng
yêu.
Nhưng
hắn nào biết, Hàn Nguyệt Nguyệt đang buồn bực trong lòng, ở bên ngoài đồn đại
hắn như thần tiên. Nếu là thần y mà có bộ dạng này thì hoàn toàn khác xa với
tưởng tượng của nàng lúc trước.
“Cảm
ơn cốc chủ chứa chấp, tiểu thư cũng biết điều, không khóc cũng không làm khó là
làm cho người ta bớt lo,” bà vú cũng cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không giống như
những hài tử khác, ban đêm cũng không náo, đói bụng cũng chỉ hừm hừ hai tiếng,
cho ăn no là được.
“Đứa
nhỏ này cũng thật thông minh, nhỏ như vậy cũng biết không để cho người khác lo
lắng. Nguyệt Nguyệt? Ừ, cũng là cái tên rất hay.”
Bà
vú vốn tên là Trầm Thục Kiều, trong cốc mọi người gọi nàng là Trầm nương, mỗi
ngày chịu trách nhiệm nấu cơm cho người trong cốc. Trước kia là Vân thúc làm,
bây giờ có người hỗ trợ, Vân thúc tự nhiên thấy vui.
Cốc
thêm các nàng tổng cộng cũng mới có sáu người, Y Huyên là đồ đệ của Y Phẩm
Đường, nàng được nhặt ở bên đường, nhìn đáng thương nên mang về trong cốc. Y
Phẩm Đường còn có một đại đệ tử, tên là Y Thường Thanh, người này tính tình cổ
quái, ngoại trừ Y Phẩm Đường còn những người khác đều có chút e ngại hắn, tính
cách lạnh lùng, người quái gở, chuyên y thuật cổ quái hiếm thấy.
Dược
cốc tuy nói là y thuật đệ nhất thiên hạ nhưng thuốc cũng thường có ba phần độc,
y thuật tự nhiên không thể rời bỏ độc, có đôi khi những bệnh phải lấy độc trị
độc mới có hiệu quả. Chỉ có ai hiểu rõ các loại độc trong thiên hạ mới có thể
chẩn đúng bệnh mà hốt thuốc.
Y
Thường Thanh hứng thú với độc dược hơn phương diện y dược khác, vì lúc hạ độc,
những người vô tội khác sẽ không gặp tai họa, cho nên hắn một mình ở gian phòng
tận cùng bên trong cốc, một mình một tiểu viện. Y Phẩm Đường đối với đệ tử
truyền thụ phương thức không đồng nhất, đệ tử tùy hứng thú của mình mà học, bất
kể độc hay là y.
Mà
Y Huyên tất nhiên là nghĩ lấy năng lực của mình đi cứu càng nhiều người càng
tốt, nên đối với phương diện y là hàng đầu.
“Sư
phụ, con xem xong rồi,” kể từ khi Y Phẩm Đường phát hiện Hàn Nguyệt Nguyệt hai
tuổi có thể biết chữ nên đặc biệt để ý, mỗi ngày đều đem nàng giữ trong thư
phòng xem y thuật. Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy ở trên đời này bảo vệ tánh mạng
là quan trọng hơn cả, nếu mình có y thuật đệ nhất thiên hạ vậy thì có nghĩa tánh
mạng của mình lại bảo đảm thêm một chút.
“Ừ,
ta đây sẽ kiểm tra ngươi…”
Một
lúc lâu sau…
“Nhớ
được rất tốt, nhưng y thuật không phải là chỉ dựa vào lý thuyết, phải chính
mình tìm tòi mới có thể vận dụng đúng, giờ ta kiểm tra ngươi về độc thuật…”
Một
lúc lâu sau…
“Ừ,
không tệ, cũng không thể quá mức nóng lòng, nếu rảnh rỗi thì đến chỗ sư huynh
của ngươi, cùng hắn học nhiều một ít.”
Hàn
Nguyệt Nguyệt trong lòng buồn bực, lão già ngươi sao không nhìn một chút xem ai
mới nóng lòng, mỗi ngày đều đốc thúc nàng học, nếu có thể giống như sư tỷ cùng
sư huynh tự do học tập hẳn là tốt hơn. Đến cốc đã tám năm, Hàn Nguyệt Nguyệt từ
khi bắt đầu biết chữ, mỗi ngày cũng chỉ có sách thuốc làm bạn. Mỗi lần Y Phẩm
Đường thấy nàng đang nghiên cứu thuật lưu giữ nhan sắc hay thuốc trường sinh
cái gì đó cũng chỉ có thể xoa xoa đầu, trên đời làm gì có thuốc trường sinh,
làm gì có cái giữ được thanh xuân mãi mãi, tất cả cũng chỉ do phẩm chất con
người điều chỉnh thôi. Nhưng là không đành lòng nhìn nàng lầm đường nên liền
gạt đi.
“Sư
phụ, vậy con đến chỗ sư huynh,” “Ừ,” rốt cục được giải phóng, Hàn Nguyệt Nguyệt
trong lòng mừng rỡ a. Y Phẩm Đường không có phản ứng gì, cầm lấy quyển sách bên
cạnh tiếp tục đọc. Nguyệt Nguyệt lĩnh ngộ cao, tám tuổi đã có thể đem hết thảy
những gì liên quan đến y thuật đều xem xong, lại có thể hiểu thấu được, thật
không dễ dàng.
“Sư
huynh, huynh ngày đó luyện cái thuốc kia có thành công không a?”, Hàn Nguyệt
Nguyệt một bên hỏi còn một bên tay không ngừng móc thuốc ở mấy cái bình bình lọ
lọ kia, nàng không thể không móc mấy viên thuốc tuyệt vời được. Cũng không thể
trách nàng trộm thành quả lao động của người ta, là do Y Thường Thanh không dạy
nàng làm độc, mỗi lần đều chỉ có thể trộm ít viên thuốc về để tự mình nghiên
cứu.
Y
Thường Thanh được coi là hồng đại soái ca nhưng mỗi ngày đều ở trong cốc, đẹp
trai như vậy lại không có nhiều người thưởng thức, thật là đáng tiếc. Hắn so
sánh với Huyên Nhi sư tỷ hơn mười tuổi vậy hắn năm nay cũng hai mươi sáu? Làm
sao không ra đi tìm vợ, ở thời đại này, người ta con cái có cả tá.
“Bình
bên trái kia là phấn ngứa, đừng để dính vào,” Y Thường Thanh đối với hành động
của Hàn Nguyệt Nguyệt có thấy nhưng không trách, cũng đã quen rồi, lần nào
không lấy được ít đồ thì không về, giờ vẫn chưa từ bỏ ý định đó. Lần này thuốc
là hắn đã hao tốn nhiều thời gian mới tìm đủ, làm sao có thể nhường cho tiểu
nha đầu tới chiếm tiện nghi.
“Sao
tùy tiện đem phấn ngứa để nơi này a, nhỡ ta dính vào thì làm như thế nào,” nàng
từng được thử qua phấn ngứa của sư huynh rồi, dược tính mạnh muốn chết, hại
nàng chạy nửa canh giờ tắm thuốc mới giải khai. Nếu như là người bình thường
dính vào, vậy thì da cũng bắt rụng a. “Không được đụng nữa, không có việc gì
thì đi mau, ta đây bề bộn nhiều việc,” Hàn Nguyệt Nguyệt rất căm phẫn, không
móc được cái gì đã bị đuổi ra.
Không
thèm tiện nghi của ngươi, ta đến chỗ sư tỷ.
“Sư
tỷ, ta tới giúp tỷ nhổ cỏ dại nhé,” trong sân nhỏ của sư tỷ có rất nhiều loại
thuốc, hơn nữa hoa nở cũng rất nhiều, đặc biệt xinh đẹp, không có chuyện gì mà
hái một hai đóa cắm trong phòng thế nào cũng bị sư tỷ sửa lưng một bữa.
“Này
tỷ không cần, muội qua bên kia giúp ta xới đất một cái, hai ngày nữa ta trồng
chút ít Thược Dược,” Hàn Nguyệt Nguyệt đã nghiên cứu mấy năm, không biết Dược
cốc rốt cuộc là ở nơi nào của Tuyết Sơn, phía ngoài cũng là Tuyết Sơn, theo đạo
lý này hẳn là tuyết đọng quanh năm mới đúng a, nhưng là ngược lại, trong cốc
bốn mùa như mùa xuân, không có nơi nào có được một viên bông tuyết, đôi khi
ngẩng đầu ngắm bầu trời cũng là một màu xanh thẳm a. Hỏi sư tỷ, sư tỷ cũng không biết.
Nhớ
có lúc, bà vú ôm nàng là đi mãi xuống dưới, chẳng lẽ nơi này ở dưới lòng đất,
nhưng là lại có bầu trời, chuyện gì xảy ra vậy? Là giả hay là ảo cảnh?
“Ô,
tốt.” Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực đem cái miếng đồng lớn cỡ bàn tay xới đất một
lần. Mệt chết đi được. Thân thể nhỏ này thật đúng là không đủ sức.
“Sư
tỷ, tỷ dạy ta khinh công có được hay không?”, nơi Dược cốc sở hữu võ công cũng
là lấy một chữ làm chính, đó là “trốn,” trốn thoát ám khí, dù sao nàng cũng
biết sử dụng độc nhưng tính công kích cũng không cao, nếu là mặt đối mặt cùng
người ta, khẳng định là đánh không lại.
Cho
nên nàng không thể làm gì khác hơn là liều mạng luyện tập khinh công, để tránh
sau này muốn xông xáo giang hồ còn có thể chạy thoát chết.
Y
Thường Thanh ngộ tính cực cao, khinh công kia quả thực là xuất thần. Y Huyên
càng giỏi hơn, nàng một năm trước luyện đến hạng thứ tám, hiện còn có thể vượt
hơn nữa, nhưng sư phụ nói trình độ sư tỷ ở trên giang hồ cũng không còn người
có thể đuổi kịp. Bọn họ là luyện một loại khinh công giang hồ thất truyền đã
lâu, tên là vũ hóa (mọc cánh thành tiên), nghĩa là thân thể có thể nhẹ như lông
vũ vậy, sức nặng giảm bớt, tốc độ tất nhiên là không tầm thường.
Đặc biệt là Y Huyên có đôi khi có hứng thú,
vận dụng khinh công bay xuống bụi hoa lại múa một điệu múa, kia quả thực chính
là tiên nữ hạ phàm. Cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt luôn luôn lấy Y Huyên làm mục
tiêu, hy vọng ngày nào đó mình cũng được như vậy.
Nhưng hôm nay nàng
luyện đến hạng thứ ba mà vẫn không thể bay lên, cho nên mỗi ngày nàng đều chạy
tới chỗ Y Huyên cùng nhau luyện tập, hy vọng nàng ấy có thể chỉ vẽ một chút.
“Tuổi
còn nhỏ không nên nóng lòng như vậy, ta lúc tám tuổi cũng vẫn không có thể vượt
qua hạng thứ ba đâu,” Y Huyên đúng là vì năng lực của Hàn Nguyệt Nguyệt mà cảm
thấy giật mình, nàng năng lực mặc dù cũng không thấ nhưng đối với tiểu sư muội
mà nói lại thực kém một đoạn, cho nên trong lòng nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt chính
là một tiểu thiên tài.
Nàng
chuyên y, sư huynh chuyên độc, bọn họ chỉ chuyên một thứ mới giỏi nhanh như
vậy, nhưng tiểu sư muội này cái gì cũng học. Học nhiều mặc dù là chuyện tốt,
nhưng sức lực tiêu tốn quá nhiều, không dễ dàng tiếp thu, cho nên mới lo lắng.
Nhưng là sư phụ nói chính là Nguyệt Nguyệt học một lần là tiếp thu hết, nàng
cũng không biết phải nói như thế nào.
“Sư
tỷ, tỷ đây là đang ghen tỵ với muội?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thừa nhận, mình quả
thật nóng lòng, bởi vì nàng phải nhanh học giỏi những thứ này. Nàng muốn lớn
lên có cơ hội ra ngoài Dược Cốc, nàng không thể cả đời đều ở đây, nàng không
thể giống như bọn họ vậy, nàng muốn đi xem thế giới bên ngoài, như vậy nàng mới
có thể không tiếc cuộc đời này.
Bước
ra thế giới xinh đẹp nàng không xác định được mình có thể động tâm hay không,
nhưng đến khi nào nàng tận mắt nhìn được hết thảy, nhìn rõ được hết, nàng sẽ
trở về. Nhưng ý tưởng này nàng không dám nói cho một người khác vì người đầu
tiên không đồng ý sẽ là bà vú.
“Tốt
lắm, tốt lắm, ghen tỵ với ngươi một chút không được a, ai kêu ngươi thông minh
như vậy,” cả hai kiếp sống nàng cũng sống hơn ba mươi tuổi, lại cùng tiểu hài
tử nhỏ hơn mười mấy tuổi làm nũng, mình cũng cảm thấy thật ác tâm.
Chương 4: Xuống núi
“Tiểu thư, đây là xiêm y ta mới vừa làm xong, ngươi mặc thử một chút xem có
thích hay không?”, Trầm nương vừa nói vừa cầm lấy một xiêm y màu vàng đưa cho
Hàn Nguyệt Nguyệt. Bà vú không có con cái, Nguyệt Nguyệt chính là tất cả của
nàng.
“Vú nương, người làm y phục là xinh đẹp nhất, làm sao con lại không thích được
chứ,” đối với Hàn Nguyệt Nguyệt mà nói, bà vú tựa như mẫu thân cả đời này của
nàng, nàng từ lúc xuyên qua đến bây giờ cũng chỉ có bà vú ở bên cạnh nàng.
“Chớ hà tiện, nhanh lên thử một lần, ngươi xuất thân là tiểu thư khuê các,
còn thiếu rất nhiều y phục, ta hai ngày nữa làm cho ngươi thêm một bộ nữa,”
Trầm nương liền đem y phục nhét vào trong ngực Hàn Nguyệt Nguyệt. Nhìn theo
bóng lưng Hàn Nguyệt Nguyệt, Trầm nương trong lòng có chút vui mừng, thấm
thoát, tiểu thư cũng đã lớn như vậy, qua tháng tám, tiểu thư sẽ tròn mười tuổi.
Thời gian trôi qua thật là mau, năm đó trong ngực nàng còn đang là một tiểu
hài tử, hôm nay cũng trổ mã lớn như vậy. Nàng với Thiếu phu nhân giống nhau,
tướng mạo tốt, hy vọng tương lai nàng có thể gặp người thật lòng đối đãi nàng,
không giống Thiếu phu nhân như vậy. Ôi…, hết thảy cũng là số mạng.
Hàn Nguyệt Nguyệt thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thấy Trầm nương tựa vào
bên cạnh bàn, sắc mặt không đẹp mắt tí nào, liền đi nhanh qua. “Vú nương, người
có phải thấy ở chỗ nào không thoải mái? Ngã bệnh sao? Ta giúp vú bắt mạch?”,
vừa nói, vừa đem tay nàng xem mạch đập của Trầm nương.
“Không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày nay ngủ có chút muộn,” nhìn Hàn Nguyệt
Nguyệt bộ dáng khẩn trương, Trầm nương trong lòng ấm áp. Tiểu thư lại được cốc
chủ ưu ái, y thuật rất cao, trừ Dược cốc ra, nhìn khắp thiên hạ, không một ai
có thể so sánh được, nàng được vậy thật không uổng phí tướng gia căn dặn.
“Vú nương, chuyện gì thì sức khỏe cũng là quan trọng nhất, thân thể tốt cái gì
cũng tốt.”
Trầm nương đưa tay giúp Hàn Nguyệt Nguyệt đem tóc rơi xuống vén ở sau tai,
vỗ vỗ đầu nàng. “Ta biết, không phải là đã có Nguyệt Nguyệt ở nơi này sao? Ta
còn có thể sinh bệnh gì.” Gương mặt trước mắt này giống Thiếu phu nhân như thế,
hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lớn, đợi qua hai ba năm nữa, rồi nàng năm đó sẽ
giống Thiếu phu nhân lắm, tướng gia nhìn thấy nhất định biết, như vậy Nguyệt
Nguyệt có thể nhận lại tổ tông mà không phải gặp nhiều phiền toái.
“Vú nương, nghiêm chỉnh mà nói, thân thể của mình nhất nhất phải yêu quý, vú
còn phải giúp Nguyệt Nguyệt sinh con nữa chứ.”
Trầm nương cười cười, trong cốc người ít như vậy, cũng không biết học ai,
nói chuyện to gan chết người, cái gì cũng dám nói. “Một tiểu thư mà nói lời như
thế, không sợ bị người ngoài chê cười sao.”
“Bây giờ không phải là chỉ có một mình vú nên mới nói đấy sao? Người nào biết
mà cười ta a,” Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong ngực Trầm nương làm nũng. Bà vú đối
với nàng vừa là công ơn nuôi dưỡng, vừa là nguyện ý từ bỏ cuộc sống bên ngoài
để đưa nàng tới đây, chỉ riêng điểm này, nàng đời này sẽ khắc cốt ghi tâm.
“Hàn Nguyệt Nguyệt, muội lại hái hoa của ta phải không? Lần này ta không để yên
cho muội nữa!” Đang gục ở trong ngực Trầm nương, Hàn Nguyệt Nguyệt vừa nghe
giọng Y Huyên, sợ hết hồn, vội vàng núp ở phía sau Trầm nương.
“Không phải chỉ hái một đóa hoa sao? Có cần thiết phải ngạc nhiên như vậy không?”,
làm sao nhanh như vậy lại bị phát hiện, thật là xuất sư bất lợi, không phải chỉ
là một đóa hoa ư, thật hẹp hòi, hậu viện của nàng nhiều như vậy mà…
“Cái gì? Một đóa hoa? Muội có biết đây là hoa gì không? Ta mất sức lực to lớn
lắm mới nuôi sống được nó, trên núi nhiều hoa như vậy sao không đi hái, hết lần
này tới lần khác hái hoa của ta, ta không thể để yên cho muội nữa…,” còn chưa
nói hết, Hàn Nguyệt Nguyệt liền ở trong cửa sổ bay ra ngoài, nếu không phải
trên núi không có hoa đẹp ngoài hậu viện Mẫu Đan của Y Huyên thì nàng cần gì
hái.
“Muội còn dám chạy?”, nói xong, Y Huyên cũng bay ra cửa sổ đuổi theo, Trầm
nương thấy không có bóng dáng hai đứa nữa, lại lắc đầu. Tuồng vui này cơ hồ
cách mấy ngày trình diễn một lần, thấy nhưng không thể trách.
“Sư tỷ, tỷ đừng đuổi theo nữa, muội nhận sai rồi còn không được sao?”, Hàn
Nguyệt Nguyệt khinh công nay đã đến thành thứ tám, nhưng là so sánh với Y Huyên
mười thành, lần nào cũng bị tóm được.
“Muội không phải là chỉ một lần nói như vậy, lần sau lại không nhớ, lần này ta
nhất định phải bắt được muội.” Trong viện những thứ hoa khác bị nàng hái đi,
nàng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng đây là hoa Mẫu Đan nàng mất
rất nhiều công phu mới nuôi được mấy bông. Mới vừa nở hai đóa, đã bị nha đầu
này hái, nàng có thể không giận sao?
“Sư tỷ, muội thật biết sai rồi,… Ai da… muội không chạy nữa, tỷ muốn như thế
nào thì cứ thế đi, mệt chết a,” Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào một thân cây thở,
biết rõ sẽ bị bắt. Muốn chạy, nếu may mắn thì có thể chạy trốn một lần, nếu là
chạy không thoát thì nhận tội, cùng lắm chỉ làm việc nặng giúp Y Huyên một
tháng.
Lấy từ trên đầu đóa hoa đã hái kia xuống, “Trả cho tỷ, thật là hẹp hòi.” Y
Huyên nhận lấy đóa hoa kia sau khi đuổi theo hồi lâu. “Phi nhanh như vậy để làm
chi, cánh hoa cũng rụng một nửa rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt hướng Y Huyên liếc mắt,
đây không phải là do tỷ đuổi đến quá là nhanh sao, nếu không nàng cũng không
chạy a.
“Sư tỷ tốt của muội, không phải chỉ là một đóa hoa sao? Vì đã lỡ làm rớt
mất nửa đóa hoa, muội tự nguyện giúp tỷ nhổ cỏ ba ngày nhé?”, Hàn Nguyệt Nguyệt
kéo kéo ống tay áo Y Huyên, với một đại mỹ nữ như vậy, khi nóng giận rất là
đáng sợ.
Y Huyên nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một chút, “Muội đã tự nguyện, ta đây không cố mà
đáp ứng sao, nếu không thì ta thật là không phải là sư tỷ,” đem ống tay áo
trong tay Hàn Nguyệt Nguyệt rút ra, chớp mắt đã không thấy tăm hơi người đâu,
đây chính là vũ hóa sao, nửa đêm có thể giả thần giả quỷ được rồi. Nàng chẳng
qua là cảm thấy tiếc, hoa đẹp như vậy mà đội ở trên đầu thì chắc là đẹp lắm.
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi dưới tàng cây, nhìn bầu trời đêm, tối nay ánh sao
sáng rất ít. Thấm thoát nàng đến cõi đời này đã mười năm, nhớ tới kiếp trước,
tựa như mới ngày hôm qua, ôi… không biết ba mẹ hiện giờ thế nào.
Đột nhiên phát hiện mình rất thua thiệt, y thuật không có sư tỷ tốt, độc thuật
không có sư huynh tốt. Chẳng lẽ nàng đúng là quá tham lam rồi? Nếu như ban đầu
chỉ chú tâm học một môn vậy thì hôm nay đã có thành tựu, không giống như hiện
giờ.
Nhưng mà sư huynh nói, thiên hạ này trừ sư phụ, sư tỷ và hắn thì ở ngoài, y
thuật và độc thuật của nàng chính là đệ nhất thiên hạ. Cho dù không phải là đệ
nhất thiên hạ thì nàng cũng là đứng thứ tư trên thiên hạ. Nghĩ tới cũng không
kém, ha ha.
Nàng tính chừng hai năm nữa phải đi ra bên ngoài nhìn ngắm một chút, xông xáo
một lần. Bà vú phải ở Dược cốc để được an toàn, vì đây là người mà nàng ở trên
đời này duy nhất nhớ thương.
“Sư phụ,” sáng sớm đã bị kêu tới, Y Phẩm Đường đầu cũng chưa chải, tiếp tục làm
việc, “Ngươi mau tới cùng giúp ta giải độc.”
Mấy ngày hôm trước, có một người tự xưng là thế gia cầm lệnh bài tới đây cần y,
khí độc cũng đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, có thể sống đến hiện tại đã là kỳ
tích. Có lệnh bài tại sao không tới sớm một chút, thần y cũng không phải là
thần tiên, càng không thể cải tử hồi sinh a.
“Sư phụ, khí độc này đều đã ngấm vào đến nội tạng, giống như rễ cây cắm vào nên
căn bản ép không ra a?” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ngân châm trên tay, rất buồn
bực, cũng đã đến tình trạng này, cho dù chú ý bảo vệ mạch cũng không phải là kế
hoạch lâu dài a.
“Hắn để độc này ngấm quá lâu, ta cũng chỉ có thể tận lực kéo dài tuổi thọ hắn.”
Hàn Nguyệt Nguyệt bày hoàn châm, đầy mồ hôi trên trán. Con trai hắn vô cùng
hiếu thuận, vì cầu chữa bệnh cho cha mà quỳ một đêm ở bên ngoài.
“Sư phụ, đây là cái gì a, thúi như vậy,” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thứ đen thui
trên tay Y Phẩm Đường toát ra một mùi rất tanh hôi.
“Ngửi xem?”, Y Phẩm Đường đem một góc viên thuốc đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt, đây
là hắn mới nghiên cứu ra tới một viên thuốc có thể hóa giải độc phát tác trong
thời gian nhanh chóng.
“Ừ? Làm sao nhiều vị thuốc như vậy? Hẳn là đồ tốt, sư phụ, cho con một ít nhé?”
Bất kỳ là thuốc tốt nào, dù đông hay tây, Hàn Nguyệt Nguyệt không bao giờ buông
tha, có thể lấy một chút cũng lấy.
Y Phẩm Đường đoạt lấy bình thuốc trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Muốn thì tự mình
làm, chuyên lấy thành quả lao động người khác cũng không biết xấu hổ,” viên
thuốc này dùng rất nhiều hóa chất, hơn nữa trong quá trình làm còn tỏa ra mùi
tanh hôi ghê gớm, hắn mấy ngày qua bị ngạt thở đến ngất mới làm ra được mấy
viên như vậy. Đưa cho nàng? Ngay cả nghĩ đến cũng chưa từng.
“Sư phụ, dù sao người hiện tại không phải cũng ở đây để chế ra sao? Thuận tiện
làm nhiều viên không phải là được rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt thừa dịp Y Phẩm Đường
không chú ý, len lén đổ ra hai viên.
“Sư phụ, ta đi về trước a? Ngày mai tới nữa.”, thừa dịp không bị phát hiện
nhanh chóng đi khỏi, hiện trường không bị bắt, hôm sau thề chết không nhận là
được. “Tốt, vậy ngươi đi về trước đi. Ngày mai nhớ được tới sớm một chút.”, Y
Phẩm Đường còn không có phát hiện viên thuốc bảo bối của mình bị người ta trộm
rồi sao.
“Hiểu rồi,” trở lại gian phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt đem những viên thuốc mấy năm
nay trộm được phân loại cất kỹ trong các bình, sau này xông xáo giang hồ dùng
là được, vạn nhất đụng phải chất độc tìm không có, những viên thuốc này có thể
cứu kịp. Những thứ này đều là gia sản của nàng, suy nghĩ một chút, cứu người so
với bảo vệ tánh mạng mình là cần nhất, xem ra ta phải bào chế thêm một chút độc
dược phòng thân.
Đem đồ cất xong, thời gian còn sớm, nàng liền bỏ chút thời gian luyện tập ám
khí. Mấy năm nay, Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi ngày cũng thừa dịp mọi người ngủ, chạy
đến sau núi luyện tập võ công cùng ám khí. Nàng tìm hết dược cốc cũng tìm không
được một quyển bí kíp võ công nào, cho nên chính mình tự căn cứ theo Taekwondo
hiện đại luyện tập một chút phòng thân, lấy phòng ngừa làm hàng đầu.
Ám khí đương nhiên là càng nhỏ càng tốt, như vậy mới có thể an toàn, không bị
đối thủ phát giác. Cho nên nàng sử dụng ám khí là lông trâu châm, cái này so
sánh với kim may nhỏ hơn một chút, mảnh tựa như lông trâu vậy, cho nên đã mới
gọi là lông trâu châm.
Châm này nhỏ, toàn thân cao thấp đều có thể giấu hơn hai ngàn cái, mỗi lần
phóng năm cái, như vậy lúc đánh nhau nàng sẽ có hơn bốn trăm lần bắn, hẳn là có
thể đào thoát. Hơn nữa, với mỗi cây kim nàng cũng ngâm qua thuốc tê đặc chế,
một cây có thể làm tê dại một đầu còn voi, cho dù võ công của ngươi dù lợi hại
thế nào, trúng phải lông trâu châm này cũng sẽ không nhúc nhích được. Hơn nữa
loại thuốc tê này chỉ cần cắm vào thân thể sẽ nhanh chóng chạy vào máu lập tức
tê dại toàn thân, tựa như roi mây, càng dùng nội công bức nó ra sẽ càng tê dại,
cho đến bất tỉnh nhân sự, nhưng mà sẽ không nguy hiểm tánh mạng.
Dược tính có thể duy trì một canh giờ, đến hai canh giờ sẽ tự nhiên biến mất.
Vì lấy phòng ngừa mình chẳng may trúng chiêu, Hàn Nguyệt Nguyệt còn chuẩn bị
một loại đan dược, nghe nói là có thể giải được thuốc tê kia.
Nhưng mà này châm quá nhỏ, vừa mới bắt đầu luyện tập rất khó khống chế số lượng
phát ra, không thể tùy theo ý mình, nếu lúc nguy hiểm mà phóng không ra vậy thì
rất nguy hiểm cho bản thân. Nhưng mà nàng mỗi ngày đều kiên trì luyện tập, số
lượng mặc dù khống chế rất chính xác, nhưng phạm vi công kích chỉ ở trong
khoảng ba trượng(*), ra khỏi phạm vi ba trượng kia nàng kia không nắm chắc.
(*) 1 trượng = 2 bước = 3,33 mét (thước
đo Trung Hoa).