Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 001 + 002

Quyển 1: Tìm duyên

Một thiếu nữ bình thường ở
thời hiện đại, thoát khỏi tai nạn xe cộ, sống lại ở một triều đại xa lạ. Một
đứa trẻ mẫu thân chết sớm, phụ thân vứt bỏ, nhưng đằng sau hình hài nhỏ bé ấy
lại chứa đựng một tâm hồn trưởng thành.

Chương 1: Xuyên qua

Mở mắt ra, mở mắt ra lần nữa, trời ạ, đây là đâu a? Là bệnh viện sao?
Không đúng, nóc phòng bệnh viện không phải là ngói a! Bác sĩ không phải là đã
xuống báo cho nàng là bệnh tình nguy kịch lắm sao? Làm sao nàng không chết chứ,
vừa mới chuẩn bị ngồi dậy quan sát thêm, nhưng dùng sức thế nào cũng không thể
chống mình đứng lên được. Mễ Tiểu Tây rốt cuộc hét lên một tiếng, “A,” cánh tay
này làm sao nhỏ như vậy, thanh âm cũng không đúng a, nàng hơn hai mươi tuổi là
người trưởng thành làm sao phát ra thanh âm trẻ nít vậy?

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu
sách.]

“Tiểu tổ tông của ta ơi, đợi ta một chút, thật là nôn nóng, ơi, ơi, đừng
khóc, đừng khóc, bà vú này cho ngươi ăn.” Mễ Tiểu Tây còn đang hóa đá, đàn bà
kia tự xưng là bà vú bưng một chén không biết là đồ gì đặt trên cái băng ghế
ngồi ở bên giường, sau đó đem nàng ôm lấy, cười híp mắt dụ dỗ.

Một lát sau sau, Mễ Tiểu Tây rốt cục kịp phản ứng, nàng đây là sống lại,
quan sát một chút rồi nhìn lại bà vú của mình, trông đại khái chừng ba mươi
tuổi, quần áo bình thường, trên người cũng không có mang đồ trang sức gì, trên
đầu cũng chỉ cắm một cây mộc trâm. Quay đầu quan sát lần nữa bài biện trong
phòng, một cái giường, một cái bàn ở giữa phòng, góc tường có một cái tủ đứng,
hẳn là người nhà nghèo, nhưng nhà nghèo như vậy lại còn có bà vú? Ôi…, bất kể
như thế nào, lão Thiên nếu cho nàng cơ hội sống lại, cũng đã là ân huệ lớn nhất
rồi, những thứ khác cũng không quan trọng…

Kiếp trước chính mình ngày nào cũng phấn đấu công việc, không quan tâm
thứ này thứ nọ. Tiết kiệm được mười mấy
vạn, cũng chưa kịp hưởng thụ, liền bị tai nạn xe cộ. Chính mình bất hòa với chị
dâu, cũng mấy năm không có về nhà nhìn ba mẹ, không biết bọn họ hiện tại thế
nào, may nhờ mật mã sổ tiết kiệm của mình mẹ có biết, bằng không thành quả dốc
sức nhiều năm như vậy liền uổng phí! Mười mấy vạn không nhiều lắm, nhưng cho
bọn họ dưỡng lão hẳn là đủ rồi, sớm biết mình mạng ngắn như vậy, lễ mừng năm
mới nên trở về một chuyến. Ôi... hiện tại đã chậm rồi...

Nếu kiếp trước có quá nhiều đáng tiếc như vậy, kiếp này nàng nhất định
phải sống thật tốt…

Tiểu hài tử nha, vô tri vô giác không biết khi nào đã ngủ, ăn no, nên
ngủ. Bà vú Thẩm kéo một cái chăn nhỏ đắp trên thân thể nho nhỏ, nhẹ nhàng vỗ
vỗ. Hiện tại bắt đầu mùa đông, trời dần dần trở nên lạnh, trong nhà đốt một
chậu lửa than, rõ ràng nàng hẳn là đại thiên kim tiểu thư được hàng vạn hàng
nghìn sự sủng ái. Hôm nay lại chỉ có bà vú ở cùng nàng tại cái phòng cũ này,
ôi... nơi đại môn nhà giàu cũng không nghĩ có cảnh tượng này.

Nếu được sự sủng ái của mẫu thân thì cuộc sống mới thực giống là con
người nhưng hôm nay Thiếu phu nhân mới vừa mất. Hài cốt chưa có lạnh mà cái đám
kia lòng muông dạ thú lại bắt đầu có mưu tính, nếu ta là một công tử thì trong
gia tộc có lẽ sẽ coi trọng hơn chút, đáng tiếc ta lại là một nhi nữ. Dù ta có
chết, bọn họ cũng chỉ coi là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Cuộc sống bình thường ngày lại qua ngày. Mễ Tiểu Tây nghe được bà vú tự
lầm bầm lầu bầu có thể hiểu được tình huống của mình bây giờ coi như là cô nhi
a, nhà cha có tiền nhưng không thể quay về. Nhưng như thế cũng tốt, mấy loại
người ở đại môn nhà giàu thâm hiểm vô cùng, không cẩn thận cũng sẽ bị gặm, ngay
cả xương cũng không chừa, huống chi nàng còn không có mẹ làm chỗ dựa. Lúc nào
cũng phải tìm cách tranh đấu, thị thị phi phi, cuộc sống nơi này mới thực là tự
do.

Mỗi ngày bà vú đều cho nàng uống nước cơm. Không thể, nàng thật sự là
không thể thuyết phục chính mình uống sữa của người ta, nói như thế nào bà vú cũng
chỉ lớn hơn nàng vài tuổi. Tâm lý tuổi tác, không lẽ người hai mươi tuổi đầu
rồi đi uống sữa người ta, thử nghĩ cũng thật là ác. Lúc đầu bà vú thấy nàng
không chịu uống sữa của mình, thật sốt ruột lắm a. Thấy nàng chịu uống nước
cơm, bà vú đối với nàng thật tò mò, lần đầu tiên thấy một đứa trẻ không uống
sữa lại uống nước cơm. Nhưng là nàng nào biết, không phải người ta không uống
sữa, người ta chẳng qua là không uống sữa của người mà thôi. Nếu là sữa tươi,
sữa dê,… Mễ Tiểu Tây này sẽ không khách khí.

Bà vú sợ nàng bị lạnh đông cứng, y phục đem từng cái từng cái bọc người
nàng. Nàng đã dùng sức phản kháng, nhưng vẫn bị bọc tròn lại, tay chỉ có thể
đặt ngang, may nhờ chân còn có thể đạp hai cái. Chẳng qua bà vú đối với nàng
thật rất tốt, mặc dù nói nàng không có mẹ, nhưng bà vú chính là mẹ. Lúc trời
tối cũng đem nàng ôm vào lòng sợ nàng gặp lạnh, thế gian này còn có người như
vậy không? Thật không dễ dàng gì, không biết mẹ nàng lúc còn sống có phải là
đối đãi với bà ấy tốt cho nên bà ấy mới có thể tận tâm như vậy.

Mỗi ngày nàng đều ở đây dự trù kế hoạch phải sống theo cách nào để làm
một cao thủ võ lâm? Luyện võ quá mệt mỏi, nàng không bền lòng. Làm tài nữ? Sợ
rằng tư chất nàng không có cao như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm giác mình
đối với cái thế giới này hiểu rõ quá ít, không có con đường làm giàu. Trước mặt
ngủ vẫn là quan trọng nhất, ngáp một cái, mơ mơ màng màng vừa cái đã ngủ. Nếu
người ta biết một đứa trẻ con hơn hai tháng đang suy tư đời người mà không cho
nàng là yêu quái mới là lạ. Ở hiện đại nàng hẳn là sẽ là con chuột bạch đưa vào
phòng thí nghiệm.

Lại qua vài ngày nữa, một người nam hơn bốn mươi tuổi đến, đây là người
thứ hai nàng nhìn thấy từ khi đến nơi này. Bà vú gọi hắn là tướng gia, người
tới nhà mình đây chính là gia gia (ông nội) a, làm sao còn trẻ như vậy? Người
cổ đại lấy vợ sớm, bốn mươi tuổi làm gia gia? Ừ, quả thật không phải là hiếm.

Lớn tuổi như thế mà phong độ ngời ngời, lúc trẻ tuổi nhất định là một
soái ca. Gen tốt như vậy, có phải chăng nàng sau này cũng là Đại mỹ nhân? Ha ha,
lãi rồi, lãi rồi.

“Tướng gia, tiểu thư dù sao cũng là cốt nhục của tướng phủ, tại sao có
thể để cho nàng lưu lạc bên ngoài?” Bà vú vừa nói vừa gạt lệ. Mọi người đều nói
thiên kim tiểu thư là phúc trời ban, bản thân mình làm sao lại mệnh khổ thế
này. Hiện tại không thể trở về, vậy sau này nhận lại tổ tông cũng thật khó
khăn.

”Ôi…, mẹ nàng thân đi
sớm, bỏ lại nàng – một nữ nhi đáng thương như vậy, thêm một di nương (mẹ ghẻ)
như vậy cũng không bớt lo, có lẽ không trở về sẽ tốt hơn chút ít,” Hàn tướng
gia nhìn trên giường đứa trẻ thở dài.

Hắn cả đời này tiếc nuối lớn nhất chính là nuôi dạy ra một đứa con bất
hiếu, đường đường là con trai trưởng của tướng phủ, sao có thể lấy đi một thị
thiếp làm chánh thê. Từ xưa đến nay hôn sự cha mẹ làm chủ, dù không hài lòng
cũng không thể đem vào nhà con dâu làm mất danh dự như vậy, thật đáng thương
cho cháu gái.

Nói tới nói lui, cũng là tự mình thấy thẹn đối với mẹ con nàng.

“Ta ngày mai sẽ phái người đưa các ngươi đi Dược cốc, cốc chủ là bằng hữu
của ta nhiều năm, nhân tiện ủy thác hắn giúp ta chiếu cố Nguyệt Nguyệt.” Hàn
Thừa tướng ôm lấy đứa trẻ trên giường, hôn lên khuôn mặt nho nhỏ của cháu gái
mình, “Nguyệt Nguyệt, gia gia thật xin lỗi ngươi. Dược cốc ở trên đỉnh núi
tuyết, hàng năm ngăn cách nhân thế, nếu như ngươi muốn lưu lại đây, ta sẽ an
bài cho ngươi ở lại.” Nửa câu đầu hiển nhiên là đối với đứa trẻ trên tay, nửa
câu sau chính là nói cho bà vú. Người ta vô duyên vô cớ không thể hại người, dù
sao vào Dược cốc thì đi ra ngoài cũng thật là khó khăn.

Bà vú phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, “Tướng gia, nô tỳ nguyện ý đi
theo tiểu thư, nữ tỳ ở trên đời này cũng chỉ là một thân một mình, tiểu thư bây
giờ là người duy nhất nữ tỳ nhớ thương, nữ tỳ nhất định sẽ không phụ lòng tướng
gia, nhất định săn sóc tốt cho tiểu thư.” Hàn Thừa tướng bế đứa trẻ nhẹ nhàng
đặt vào giường, thở dài thán: “Vậy ngươi liền thu thập một chút vật dụng, sáng
mai đi sớm nếu không mấy ngày nữa tuyết ngập đường e không đi được, hết thảy
nhờ cậy ngươi rồi.”

“Tướng gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Thiếu phu nhân khi còn sống đối
với nữ tỳ có ân, cho dù có nhảy vào biển lửa nữ tỳ cũng sẽ không tiếc.” Ở
trên đời này, nàng sớm hiểu chuyện nhân tình thế thái, nếu là thật có thể phải
lìa xa cõi đời nàng cũng không quyến luyến cái thế giới âm hiểm này.

Hôm sau trời còn chưa sáng, thì có một chiếc xe ngựa tới đón các nàng.
Cũng không có thứ gì mang được, chỉ mang hai xiêm y của tiểu thư, còn tướng gia
sớm đã chuẩn bị xong.

Ngoài hai người hộ tống các nàng đi Dược cốc, trong xe ngựa không gian
rất lớn, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, còn có một vài tiểu y phục, một cái lò ấm
áp. Hiện tại Mễ Tiểu Tây, à, không đúng, là Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt nhìn một
chút, sau đó đã ngủ. Sáng sớm đầu tiên, trời cũng chưa sáng tỏ đã bị thức tỉnh,
thật khó chịu, cũng may trong xe ngựa bà vú đem nàng ôm vào trong ngực, giảm
bớt rất nhiều chấn động.

Không biết xe ngựa đi bao lâu rồi, ôi ~ Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng tính
toán, bọn họ nói Dược cốc ngăn cách bao nhiêu, có phải hay không là giống như
chốn bồng lai cách bờ mấy trăm bước, sau đó có một cửa động thần bí? Nàng rất
mong đợi thấy Dược cốc kia, không biết có giống như trong tưởng tượng của nàng.

Mùa đông này mặc dù không có tuyết rơi, nhưng gió thổi qua vẫn là lạnh
tới tận xương, “Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn đi vào trong cho ấm áp một chút,
các ngươi đổi phiên lái xe đi. Hôm nay trời rất lạnh, coi chừng ngã bệnh.” Hai
tiểu tử kia mặc dù bình thường có luyện võ, thân thể có thể cường tráng, nhưng
gió này thổi mạnh đúng thật là có điểm chịu không nổi. Dù vậy miệng
hắn vẫn cự tuyệt: “Đại tỷ, chúng ta không có chuyện gì, chúng ta chịu được.”

“Đoạn đường này còn dài mà, các ngươi thân thể dù mạnh thế nào cũng sẽ
suy kiệt, đừng nói nhiều như vậy, mau vào trốn một chút” - mặc dù ở thế đạo
này, nam nữ ở chung một cái buồng xe không được phép, nhưng là “xuất môn tại
ngoại,” đâu có kiêng dè nhiều như vậy.

Hai thị vệ mỗi người kéo xe nửa buổi, buổi tối vào khách điếm nghỉ ngơi,
dọc đường đi cũng không coi là quá gấp, nhưng là đi mấy ngày, càng đi về hướng
bắc càng lạnh, người ở quanh đó càng ngày càng thưa thớt. Mấy ngày sau cuộc
sống không còn thư thái như trước đó. Đến một cái trấn nhỏ mua mấy ngày lương
khô, người lớn còn có thể ăn được, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt dù sao cũng không có
răng dài để cầm gặm được những thứ đó nên để cho nàng có cái gì ăn, bà vú mua
riêng một cái nồi súp dùng để khi Hàn Nguyệt Nguyệt đói bụng thì nấu ít đồ.

Bôn ba hơn một tháng, cuối cùng đã tới dưới chân núi tuyết, may nhờ có
một trấn nhỏ có thể cho họ nghỉ ngơi thật tốt một chút. Cốc cốc. “Người nào a? “-
với ra cửa bên ngoài, bà vú cẩn thận - trên đời này lúc nào cũng có những người
nguy hiểm.

“Khách quan, ta là tới đưa nước nóng.” Bà vú
nghe được thanh âm nhỏ, mới mở cửa. “Khách quan, những ngày này càng lúc càng
lạnh, các ngươi hãy chú ý thân thể a, đặc biệt là tiểu hài tử,” tiểu nhị cầm
nước nóng đi vào trong nhà, ngoài miệng còn không ngừng nhắc.

“Đa tạ tiểu ca nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý,”
đối với người nhiệt tình, ta cũng không nên quá lạnh. “Tiểu ca, ta muốn được
nghe chuyện về Dược cốc? “ Nếu muốn thăm dò, hỏi tiểu nhị là tốt nhất, người ở
đây lui tới hằng ngày, tin tức ắt cũng nhiều. Mặc dù tướng gia đã nói Dược cốc
ở nơi đơn độc, nhưng là Tuyết Sơn thượng quá lạnh, lộ trình còn quá lâu…, thân
thể tiểu thư sợ là chịu không nổi.

“Khách quan, các ngươi đây là muốn đi Dược
cốc trị bệnh a? Không phải là ta tự nói, Dược cốc này đích xác là ở trong núi
tuyết, nhưng Tuyết Sơn không phải chỉ có một nơi, không biết ở ngọn núi nào,
cho dù biết rồi cũng không biết cửa vào ở nơi đâu. Hàng năm cũng có rất nhiều
người đến tìm Dược cốc trị bệnh, nhưng không có một người nào tìm được.”

Tên tiểu nhị làm ở chỗ này mấy năm,
người ngưỡng mộ đến để xin trị bệnh tính ra không ít, nhưng thật đúng là chưa
nghe nói qua có ai tìm được Dược cốc. Chẳng qua là hắn không biết, người ta tìm
được dược cốc cũng không phải người bình thường, người bình thường thì khẳng
định là không biết!

“A, như vậy a, chúng ta cũng chỉ là nghe nói
Dược cốc có thuật diệu thủ hồi xuân, cho nên mới tới thử thời vận.” Bà vú nghe
được lời tiểu nhị nói trong lòng có chút lo lắng. Mặc dù có tướng gia giới
thiệu, nhưng là vạn nhất bọn họ tìm không được cửa vào Dược cốc, có tin cũng vô
dụng a.

“Như vậy a, ta đây chúc khách quan may mắn.”

“Cũng xin chúc Tiểu nhị ca làm ăn thuận lợi!”

Chương 2: Dược Cốc (1)

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bà vú đem Hàn Nguyệt Nguyệt bao bọc lại như
cái bánh chưng rồi lên xe. Ở dưới chân núi xe ngựa còn có thể đi được, nhưng
vào Tuyết Sơn, xe đi không được nữa. Bánh xe vùi vào hố tuyết, không làm
sao kéo ra được, không con cách nào khác hơn là đi bộ. May là tướng gia
nói đi thẳng, thấy có một cái vô tự bia (bia không tên) dựng đứng, đem lệnh bài
cắm vào cái lỗ hổng cạnh đó sẽ xuất hiện cửa động, đến lúc đó tự nhiên có người
tới đón bọn họ.

Nhưng là đi hồi lâu, nào có thấy cái tấm bia đá gì đâu a, tất cả đều một
mảnh màu trắng. Nàng là một người lớn mà cũng cảm thấy toàn thân băng thấu,
tiểu thư nhỏ như vậy thân thể làm sao chịu được, không thể làm gì khác hơn là
dùng sức ôm tiểu thư vào ngực. Nhưng là bọn họ không có phát hiện, càng đi vào
trong, đất tuyết càng cứng, không có giống lúc mới vào Tuyết Sơn, đi một bước
bị vùi lấp một bước. Dù sao tuyết đã đọng nhiều năm, phía dưới cũng ngưng tụ
thành tuyết vực.

Dù sao cũng là thị vệ bên cạnh tướng gia, công phu cũng không tệ, thi
triển khinh công nên nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mang theo một đứa bé cùng một
phụ nữ phải mất rất nhiều thời gian mới đến được cái vô tự bia kia.

“Chúng ta chỉ có thể hộ tống tiểu thư đến đây, tướng gia nói sẽ có người
tới đón các ngươi.” Nhiệm vụ của bọn họ chính là đưa tiểu thư đến vô tự bia,
hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Tuyết Sơn này lớn như vậy, chẳng may không ai tới thì ta làm như thế
nào? Ta là một phụ nữ, làm sao đem tiểu thư đến được Tuyết Sơn?”, xung quanh
trăm dặm cũng đều là tuyết, nào có gặp người nào a. Nếu không có ai tới đón,
các nàng chỉ có dâng mạng ở nơi này.

“Đại tỷ, ngươi chớ suy nghĩ nhiều, tướng gia làm việc luôn luôn có cân
nhắc, nếu tướng gia nói có người tới nhất định sẽ có.” Bọn họ cũng cảm thấy kỳ
quái, tại sao tướng gia không an bài bọn họ đưa đến thẳng Dược cốc mà là đưa
tới đây. Nơi này căn bản không có tung tích người ở, nhưng bọn hắn không dám
hỏi nhiều, chỉ cần phục tùng là được.

Tướng gia dặn dò đưa đến đúng địa điểm rồi lập tức trở về mà không phải
đợi người đến tiếp đón cho nên bọn họ không thể không đi. “Đại tỷ, chúng ta
phải trở về, các ngươi ở lại đây chịu khó một chút, nhất định sẽ có người tới.”
Nói xong liền đem bao quần áo đưa cho bà vú.

Dược cốc luôn luôn không thích người khác quấy rầy nên tung tích cũng rất
giữ bí mật. Hai gã thị vệ không biết bà vú có lệnh bài trong tay, cũng không
biết làm sao vào được Dược cốc. Cửa vào Dược cốc càng ít người biết càng tốt
cho nên tướng gia mới dặn dò bọn họ, đưa đến liền lập tức trở về.

Nhìn không thấy bóng dáng hai người kia nữa, bà vú mới lấy lệnh bài ra.
Tướng gia liên tục dặn dò, không được để cho người thứ ba biết đến, cho nên
nàng cũng chỉ biết làm theo.

Vòng quanh tấm bia đá tìm một vòng, mới tìm được cơ quan, cầm trên tay
lệnh bài bỏ vào lỗ hổng trong động, chỉ thấy mặt đất phía sau tấm bia đá xuất
hiện một cái hố, bên trong tối như mực.

Hàn Nguyệt Nguyệt trợn mắt hốc mồm nhìn hết thảy, trời ạ, cổ nhân thật là
quá thông minh, cửa vào bí ẩn như vậy sao mà đoán được. Khó trách nhiều người
như vậy cũng tìm không được, nếu là không có lệnh bài, ở trên núi này tuyết
lạnh như băng, người nào nghĩ tới dưới đất có cái động khác.

Bà vú lấy hộp quẹt ra, bên trong có thang đá, đi một chút tới được chỗ
đất bằng phẳng. cửa kia đi vào tự đóng lại, mặt đất tự nhiên khôi phục lại như
ban đầu, chỉ là bọn họ ở bên trong không nhìn thấy mà thôi. Bên trong rất tối,
căn bản không nhìn thấy đường phía trước, bà vú vốn là phụ nữ đã có chồng, tình
huống gặp như thế kia, trong lòng sợ muốn chết. Nếu là phía trước không có
đường thông, phía sau cửa vào lại đóng, vậy bọn họ có thể bị chon vùi chốn này.

Trong động đường rất hẹp, đi hai bước lại xuống cầu thang, có điều lần
này bậc thang là luôn luôn đi xuống. Đi hơn nửa canh giờ đến đường phía trước
bị cửa đá chặn lại, tướng gia đã dặn cửa đá bên phải có sợi dây, kéo hai cái sẽ
có người tới mở cửa. Bọn họ xuống tới ngang đoạn này không biết đã thay mấy hộp
quẹt. Hơn nữa, phạm vi quan sát có hạn, Hàn Nguyệt Nguyệt tầm mắt vẫn luôn tối
đen như mực bởi vì bà vú đem nàng thu vào trong ngực, chỉ có lúc nghỉ ngơi mới
nhìn rõ được đốm sáng nhỏ này.

Bà vú sờ tấm cửa đá tìm một chút, quả nhiên có sợi dây của cây mận theo
cửa đá rũ xuống tới, thuận theo lôi hai cái. Không có gì khác, cũng không có âm
thanh gì, im ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Đợi trong chốc lát, cửa đá kia cũng không mở, bà vú có kia sợi dây mấy
cái, sau đó ôm nàng ngồi ở trên thềm đá. Nếu vẫn không có ai ra, vậy bọn họ
thực sẽ chết.

“Vân thúc, Vân thúc, mau tới a, nơi con đường đá có người.” Y Huyên nhìn
người phụ nữ ôm đứa trẻ trong tay, không biết từ đâu bước xuống. Đã lâu không
có người xa lạ vào trong cốc, cho nên hắn có chút kích động.

“Được rồi, được rồi, đừng lôi kéo, ta đây già khọm rồi không đi nhanh
được,” liền vội vàng đi theo tới. Bình thường sẽ không có người tìm đến được
cửa vào, người tới được đây nhất định không đơn giản, Vân thúc phán đoán. Nhìn
phụ nữ rất bình thường ôm một đứa bé trong tay, dễ nhận thấy là đang hôn mê bất
tỉnh.

“Nhanh lên ngươi mau kêu Tiểu Tứ tới giúp một chút dìu họ vào đi.”

Hàn Nguyệt Nguyệt hoàn toàn bị đói làm cho tỉnh, mở mắt, không còn tối
nữa. Có phải các nàng không còn ở nơi con đường đá nữa hay không? Ánh mắt quay
một vòng nhìn gian phòng, nếu như không đoán sai, nàng hẳn là nằm ở trên
giường, còn bà vú đâu? Dùng sức tung mình, nhưng là không nhúc nhích được, thân
thể nàng quá nhỏ, cũng không thể lật.

“A…? A…? Nha? Nha?”, không nhúc nhích được, nàng không phải là còn có
miệng sao? Cũng không tin là không có ai.

“Tỉnh, tỉnh,” nếu như không có đoán sai, hẳn là giọng của một đứa trẻ. Sự
thật chứng minh, nàng đúng là không có đoán sai, một đứa tám tuổi khuôn mặt nhỏ
bé hiện ra trước mặt nàng. “Huyên nhi, xuống đây, đừng đè lên tiểu hài tử,”
tiếp theo lại xuất hiện một lão đầu hơn năm mươi tuổi ở tầm mắt nàng.

Đây
là Dược cốc sao? Bình thường cao nhân không phải cũng là tóc trắng râu dài đấy
sao? Làm sao mà ta không thấy vậy? Tiểu mỹ nữ này thật xinh đẹp a, trưởng thành
chắc chắn sẽ làm nghiêng nước nghiêng thành.

“Tới
đây, tới đây, Vân thúc cho ngươi ăn một chút gì nào…,” Hàn Nguyệt Nguyệt chóp
chép miệng, rốt cục có cái ăn. Sao không gặp bà vú? Nàng bị bắt lại sao? Nhìn
bọn họ cũng không phải là người xấu a.

“Tiểu
thư… tiểu thư… làm ta sợ muốn chết,” bà vú vội vàng hấp tấp chạy vào, nhìn thấy
Hàn Nguyệt Nguyệt được một lão đầu cho ăn cái gì, lòng mới nhẹ hơn chút. Thật
là hại chết nàng, vừa tỉnh dậy phát hiện tiểu thư không có ở bên người còn
tưởng rằng bị người ta ôm đi đâu rồi, nếu là thật thì nàng sẽ mắc tội lớn lắm.

“Hài
tử đói bụng, ta đút cho nó chút nước cơm,” Vân thúc nhìn thấy nàng lo lắng cho
hài tử như thế, vội vàng giải thích.

“Cảm
ơn,” nàng đưa tay ôm Hàn Nguyệt Nguyệt qua, nếu là đứa nhỏ này có chuyện không
hay xảy ra thì nàng làm sao đối mặt với tướng gia. Một lát sau, bà vú kiểm tra
xong thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt mới nghĩ đến mục đích của chuyến đi này.

“Xin
hỏi: đây là Dược cốc sao?”, chẳng lẽ vị này chính là cốc chủ Dược cốc?

“Phu
nhân, nơi này đúng là Dược cốc, các ngươi vào đây bằng cách nào?”, ít người có
thể tới dược cốc lại, người phụ nữ này mang theo hài tử lại có thể đến nơi đây,
nhất định không phải người bình thường.

“Chúng
ta là có người chỉ điểm mới có thể tìm được nơi này, van xin cốc chủ có thể thu
nhận chúng tôi.”

“Phu
nhân, ngươi trước hết đứng lên, có việc gì từ từ rồi nói, lão thân bằng lòng
tiếp nhận, nhưng ta ở trong cốc này chỉ là một hạ nhân. Ngươi trước hết ăn một
chút gì đã, rồi ta liền mang bọn ngươi đi tìm cốc chủ,” Vân thúc vội vàng đỡ bà
vú đứng lên. Hắn bằng lòng, nhưng cho người đi hay ở là do cốc chủ, một hạ nhân
hắn sao có thể có quyền ấy.

Tới
Dược cốc chữa bệnh nhiều vô kể, việc này không có gì to lớn, cốc chủ cứu người
chú ý cái duyên, cũng không nhìn vào quyền lợi hay hoàn cảnh. Hắn ở Dược cốc
nhiều năm như vậy, y thuật vậy có biết một hai. Người phụ nữ này cùng hài tử
cũng chỉ là bị với hàn khí nhập vào cơ thể, thân thể có chút không khỏe thôi,
cũng không phải là bệnh bất trị, không cầu chữa bệnh tức là cầu học chữa bệnh.
Cốc chủ là người không dễ dàng thu đệ tử, xem ra hết thảy chỉ có thể trông chờ
số mạng đứa nhỏ này.


duyên thì cốc chủ sẽ thu vào cửa.

“Vân
thúc, chúng ta đi van xin sư phụ đem các nàng lưu lại có được hay không? Huyên
nhi thật lâu không ai cùng chơi, buồn muốn chết, nhìn đứa bé này thật đáng yêu
nha,” Y Huyên kéo tay áo Vân thúc dùng sức quơ quơ, nếu như bị sư phụ đuổi đi
thì rất đáng tiếc a.

“Huyên
nhi, không được náo loạn, cốc chủ tự có sắp xếp, đã nói hữu duyên… thì các nàng
sẽ được lưu lại, nếu vô duyên… thì có van xin cũng không được,” nói xong, liền
xoay người đi vào bếp lấy đồ cho bà vú ăn.

“Vân
thúc…,” Y Huyên lại không tình nguyện, ở phía sau kêu.

“Các
ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đi xin sư phụ đem các ngươi lưu lại,” Y Huyên
chạy đến trước mặt bà vú nhấn mạnh lời nói.

Nàng
tăng lên sự cảm kích: “Cảm ơn tiểu cô nương.”

“Không
cần khách khí, ngươi cứ gọi ta là Huyên nhi được rồi, trong cốc mọi người cũng
gọi ta như vậy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3