Sự may rủi của trái tim - Chương 08 - Phần 1

CHƯƠNG 8

Harriet Vulcan đặt một cọc tiền vàng và
lại mất. Cọc thứ hai cũng chịu chung số phận. Bà nhìn sang bên bàn và bắt gặp
ánh nhìn chiến thắng trong mắt quý ngài Wrotham.

“Quỷ bắt anh đi, Harry,” bà kêu lên. “vì
rõ ràng hắn mang may mắn tới cho anh.”

Quý ngài Wrotham khoái chí nhìn xuống cọc
tiền thắng lớn trên bàn cạnh hắn ta. Hắn vơ chúng lại bằng tay trái, xếp những
đồng một guinea lên trên.

“Harriet tội nghiệp,” hắn thương cảm.
“chắc chắn là bà đang không gặp may.”

“Nó sẽ thay đổi! Nó sẽ thay đổi!” bà hầu
tước giận dữ nói.

“Bà có thách tôi nữa không?”

“Đương nhiên,” bà hầu tước đáp. “Anh nghĩ
ta gan thỏ đế à?”

“Không đâu, Harriet,” hắn nhẹ nhàng đáp.
“Hay chúng ta gọi đó là một chút táo bạo? Quy tắc đầu tiên cho mọi kẻ đánh bạc,
bạn yêu quý, là không bao giờ làm trái ý lá bài của mình.”

“Vớ vẩn, ta bảo anh là vận may của ta sẽ
đổi khác.”

“Vậy nếu bà muốn nó,” quý ngài Wrotham
mỉm cười. “ta sẽ tiếp tục. Chúng ta đặt năm mươi guinea, Harriet, hay chỉ hai
mươi lăm?”

“Năm mươi! Năm mươi!” bà sốt ruột nói.

Ngay lúc đó bà nhận thấy có ai đang đứng
dưới khuỷu tay mình. Đó là thằng hầu da đen, và đầu óc bà nhận ra nó đã mang
cho mình nhiều rượu hơn cần thiết. Rồi cái bàn tay da đen nhỏ bé của nó lại
vươn ra và trải thứ gì đó bên cạnh bà. Tim Harriet gần như ngừng đập. Trong
chốc lát chiếc bàn, tiền bạc và lá bài trên đó mờ đi trước mắt bà. Gần như phản
xa, tay bà vươn về phía chiếc túi. Rồi bà nghe Harry Wrotham nói:

“Xin lỗi nhé, Harriet.”

Giọng hắn chẳng có vẻ rầu rĩ gì. Bà đẩy
tất cả số tiền còn lại về phía hắn.

“Ta chỉ còn khoảng ba mươi đồng vàng. Ta
sẽ để anh có nó một lúc nữa.”

“Không cần vội, Harriet. Cầu nguyện đâu
có hại gì cho bà,” hắn nói. “Tôi có thể tin bà!”

Hắn đang nhại lại bà hay là lịch sự thật
đây? Bà không chắc nữa. Bà đứng dậy khỏi chiếc bàn, tay chộp nhanh lên một vật
nhỏ mà thằng hầu da đen đã đặt bên cạnh. Đó chỉ là một chai muối ngửi nhỏ xíu
và bà thấy như những bề mặt tinh thể cắt vào da thịt ngón tay mình. Chỉ là một
chai muối ngửi, nhưng nó mang thông điệp làm máu bà chảy nhanh hơn và tim bà
chìm trong e ngại.

Bà đi qua phòng ra phía cửa. Bà đi không
vội vã và vài người còn chuyện trò cùng bà khi bà qua. Một công tước già cả,
hơi chuyến choáng, với lấy tay bà.

“Tôi muốn uống vì bà, Harriet,” ông ta lè
nhè nói. “Người phụ nữ đẹp nhất nước Anh.”

“Cám ơn Barty,” bà đáp, nụ cười tự nhiên
trở nên lả lơi, nhưng bà tự lảng đi rất thông minh khiến cho lúc đó ông ta
chẳng hay bà đã rời khỏi rồi.

Lối đi ra cửa dường như dài vô tận. Người
người cười nói, chuyện trò, tán dóc; tiếng leng keng của những đồng tiền và
giọng nói nhỏ nhẹ, bình tĩnh đây đó gọi số lớn hơn.

Rốt cuộc bà cũng tới cửa, giờ thì bà mới
có thể đi nhanh hơn, đi qua sàn đá hoa của Sảnh lớn và chạy nhanh lên những bậc
rộng trên Cầu thang lớn. Bà đến phòng ngủ của mình. Martha đang đợi bà ở đó với
bộ mặt lo lắng.

“Chúng ở đây, thưa phu nhân.”

“Ta đoán vậy.” Bà hầu tước xòe bàn tay ra
và ném chai thủy tinh lên giường. “Đêm của mọi đêm,” bà lẩm bẩm. “nhưng ta mới
dại làm sao, ta phải đoán ra nó chứ. Biển lặng.”

“Bà đang lo lắng, phu nhân.”

“Lo à?” Không thể nhầm lẫn sự lo lắng với
tông giọng bà hầu tước đang nhắc lại. “Tiền của bọn chúng đâu, Martha?”

Người nữ tì đi qua phòng và kéo mở ngăn
kéo dưới cùng của bàn trang điểm. Một cái túi vải đang nằm ở đó. Bà nhấc nó lên
và đôi tay bà siết chặt ngạc nhiên bởi sức nặng của nó.

“Nó nhẹ đến lạ,” bà kêu lên.

“Ta biết,” bà hầu tước ngắt lời.

“Ý của người là, thưa phu nhân,” Martha
nói giọng hoảng hốt. “người đã lấy một ít vàng từ đó?”

“Phải, phải, dĩ nhiên ta lấy. Không hiển
nhiên sao hả mụ ngốc kia? Ta không biết chúng sẽ đến đêm nay. Ta mượn một ít
đồng vàng. Ta đoán giờ là lúc để ta trả lại.”

“Chúng sẽ nói sao, thưa phu nhân?”

“Chúng phải đợi, thế thôi. Này, đưa cái
túi cho ta, đừng có đứng đó mà bép xép.”

Bà hầu tước lấy cái túi từ Martha, và
cùng lúc bà rút chiếc can bằng ngà với cán nạm ngọc đang nằm trên chiếc ghế
trước cửa lò sưởi.

“Tôi đi với người được không, phu nhân?”
Martha hỏi.

“Không, đương nhiên không! Canh cửa ở
đây. Nếu có ai tới hỏi ta, thì là ta sẽ quay lại salon ngay.”

“Đã rõ, thưa phu nhân.”

Bà hầu tước nhìn quanh một cách điên dại
như mong chờ có phép lạ nào hiện ra từ những góc tối của căn phòng.

“Trời,” bà tự lẩm bẩm. “nhưng ta dại
thật.” Rồi bà quay lại và vội vã đi xuống hành lang, chiếc khăn choàng bằng vải
sa nhẹ bay bay phía sau bà như đôi cánh.

Bà đi qua gần hết cả tầng nhất cho đến
khi tới được chiếc cầu thang nhỏ ở phần cũ kỹ trong tòa nhà. Bà bước xuống, chỉ
dừng ở chân cầu thang để lấy một dây nến trên bàn và thắp sáng chiếc nến gắn
trên giá tường. Rồi bà thấy bí mật hiện ra trong bức tường đối diện và tấm ván
ốp bật mở.

Không khí ẩm ướt và giá lạnh trong hành
lang kiểu đường hầm này. Bà mạnh mẽ đi về phía trước, chỉ dừng lại đây đó để
thắp nến sao cho con đường trước mặt bà sáng sủa. Sau khi đi được chừng năm
mươi thước, bà đến một dãy bậc thang dài bằng đá dẫn xuống phía dưới. Không khí
càng lạnh hơn, nồng mùi tảo biển và tiếng vọng yếu ớt của sóng từ phía xa xa.
Những bậc thang này hẹp và bà hầu tước phải đi rất từ từ, cẩn thận nhờ chiếc
can bằng ngà.

Khi xuống dưới đáy, vẫn còn một hành lang
dài nữa cần phải qua, một hành lang được đục từ đá tảng, nền bằng đất ẩm ướt và
bẩn thỉu. Nến được giữ trên những giá sắt gắn bên tường được bà hầu tước thắp
sáng mỗi khi qua. Hành lang cong lại và có ánh sáng hắt ra ở phía trước. Đột
nhiên bà bước vào một cái động lớn nơi có nhiều người đàn ông đang khuân vác
các kiện hàng và thùng ra khỏi một hành lang tối tăm rồi để trong một hành lang
khác mở về phía tây, đối diện với nơi bà hầu tước đã tới.

Bà đứng đó một lúc quan sát những hành
động đang diễn ra xung quanh. Những người đàn ông liếc nhìn bà khi họ chất hàng
qua, vài người trong số họ quay lại, trút bỏ xong gánh nặng, vuốt tóc trên
trán, nhưng không một ai nói gì.

Sự nhanh chóng, trơn tru và đồng bộ trong
xuất hiện và tái xuất hiện không hề bị cản trở của những người chất hàng cho
thấy sự trông nom khá tốt.

Bà hầu tước nhìn xuống hành lang nơi họ
đang tụ lại. Gió lạnh thổi từ bờ biển khiến chiếc váy quấn chặt quanh bà, phả
hơi ấm khỏi đôi má bà và quay những lọn tóc được thả khéo léo trước trán. Một
người đàn ông đi thẳng vào trong động, không mang vác gì trên vai, nhưng mang
dáng vẻ quyền hành ngược với chiếc áo len jersey thủy thủ tả tơi ông ta đang
mặc, đôi bốt da chắp vá và chiếc khăn bẩn thỉu quấn quanh cổ.

“Buổi tối tốt lành, thưa phu nhân.”

Ông ta nói lịch sự, nhưng lạ kỳ thay
không hề có vẻ quỵ lụy trong giọng.

“Chào buổi tối, Padlett. Mọi thứ ổn cả
chứ?”

“Một chuyến đi tốt lành – hai giờ và năm
mươi phút. Chiếc tàu mới này xứng đáng với mọi đồng phu nhân đã trả.”

“Ta vui mừng vì điều đó. Thế còn hàng
hóa?”

“Đây là danh sách, thưa phu nhân, giống
như Froggy đưa nó cho tôi. Tôi đã kiểm tra chúng và tất cả đều chuẩn xác, chỉ
có một chai rượu có thể bị gạch bỏ.”

“Thế tại sao?”

Câu hỏi của bà hầu tước đanh lại.

“Một gã trong thủy thủ đoàn, thưa phu
nhân. Chúng tôi nhận gã tháng trước. Gã hơi lắm chuyện. Gã đã giật một chai
rượu khi tôi không quan sát.”

“Ngươi biết, Padlett, là ta không chịu
nổi những kẻ ăn cắp vặt.”

“Tôi xin lỗi, phu nhân, nhưng nếu chúng
tôi không thâu nhận gã thì sẽ thiếu một tay chèo. Phu nhân biết rằng giờ đây
kiếm được người giỏi không dễ.”

“Vớ vẩn, lúc trước ta chưa bao giờ có
những rắc rối như thế.”

“Cũng có thể, thưa phu nhân, nhưng những
người khác trả tiền cho họ cao hơn và thưởng nhiều hơn.”

“Ta lúc nào cũng trả hào phóng,” bà hầu
tước lưu ý.

“Tôi không nói là phu nhân không công
bằng,” Padlett đáp lại. “Nhưng những gã đàn ông muốn làm việc cho cả bản thân.
Họ kiếm được tiền, rõ là thế, song bà không cho họ làm bất cứ việc gì khác.”

“Chúng có thể tiêu tiền khi tới bờ nước
Pháp, nhưng ta đã ra quy định ngay từ đầu, Padlett, là không được đưa rượu hay
bất cứ thứ gì cho những gã sẽ xuất hiện quanh đây, chuyện này sẽ gây nghi ngờ
không chỉ cho chúng mà cả ta. Chúng ta bàn về chuyện này quá đủ rồi.”

“Vâng, tôi hiểu, thưa phu nhân,” Padlett
trả lời, song hiển nhiên hắn chẳng hề được thuyết phục.

“Chuyện xảy ra, ta đã không trông mong
các ngươi đến trong ít nhất hai đêm nữa,” bà hầu tước nói.

“Đúng vậy, thưa phu nhân. Tôi không nghĩ
chúng tôi lại có thể tới đây trước thứ năm hoặc thứ sáu, nhưng hàng hóa đã sẵn
sàng và thời tiết lại tốt.”

“Quá rõ rồi,” bà hầu tước nghi ngờ nói,
nhìn về phía cuối đường hầm nơi tiếng sóng vọng. “Và lại có trăng nữa, nó đang
bị mây che.”

“Đúng thế.”

“Vậy tại sao?”

“Thẳng thắn mà nói, thưa phu nhân, đó là
Matthew – chắc bà còn nhớ hắn, hắn đã ở với chúng tôi từ đầu – vợ hắn sắp sinh
và hắn hết sức lo lắng chỉ muốn về nhà nếu có thể sắp xếp được.”

Môi bà hầu tước mím lại.

“Chết tiệt, Padlett, ngươi nghĩ là ta
quan tâm đến những mong ước của mọi thằng cản đần độn đang làm việc cho ta sao?
Ta quan tâm gì nếu vợ hắn sinh đôi hay sinh ba? Việc của ngươi là không được
làm bất cứ chuyện gì mạo hiểm và mạo hiểm nó trong một đêm như đêm nay.”

“Thôi, thôi, phu nhân,” Padlett mềm mỏng
nói. “Tôi có thể thấy không có nguy hại gì.”

“Còn phải mang lên bao nhiêu nữa?” bà hầu
tước hỏi.

“Thêm vài thùng rượu nữa, tôi nghĩ thế.
Tôi sẽ đi và kiểm tra cho chắc, thưa phu nhân.”

Hắn quay lại và Harriet đứng nhìn hắn đi.
Bà gõ chân nôn nóng xuống sàn và tay bà nắm chiếc can ngà không rời. Bà liếc
nhìn danh sách Padlett đã đưa. Đó là một chuyến hàng có giá. Có chè, ren, rượu,
thuốc lá và vải vóc. Bà hi vọng có cả nhung nữa vì đã bán chúng rất tốt lần
trước. Phải, đúng là một chuyến hàng có giá.

Không nghi ngờ gì về việc bà có thể dễ
dàng kiếm được hai nghìn đồng vàng cho mỗi chuyến tàu, một khi chúng được
chuyển tới London. Nó không thể đậu lại lâu trong đường hầm dưới Mandrake. Đang
có thêm một nguy cơ nếu chiếc tàu đến không định trước. Bà phải gửi tin đi lúc
bình minh và đêm mai các xe chở sẽ bí mật tới hành lang ở phía cuối công viên
được rào tường. Nguy trang dưới những lớp cỏ, chúng sẽ sầm sập trên đường tới
một nhà trọ nhỏ, hẻo lánh nằm sâu trong đất liền bốn dặm. Rồi đại lý ở London
sẽ tới gặp, trước khi đêm xuống hàng hóa sẽ được dọn sạch khỏi Mandrake và trên
đường tới các khu buôn bán.

Quả là một tính toán sâu xa và tổ chức
khôn ngoan, ở đây bà là người hưởng lợi. Bà hầu tước hơi mỉm cười trước ý nghĩ
đó. Hơn một lần bà bị chọc giận bởi phải nài xin hoặc hối lộ để kiếm đồng minh,
nhưng bà thích làm việc một mình hơn. Bà muốn tất cả tiền – phải, mọi xu – là
của bà.

Bà đã lo lắng làm sao khi bỏ tiền ra mua
một trong những tàu mới nhất. Phải mất một số tiền lớn, nhưng không có tàu thuế
vụ nào ở bờ biển phía nam có thể đuổi kịp chiếc tàu ba mươi sáu tay chèo. Hai
giờ và năm mươi phút. Nó có thể là một kỷ lục, thật không may bà vẫn không thể
so đo chúng với thời gian mà những tàu khác chạy. Dù sao thế cũng đủ để biết họ
đã tới nơi an toàn. Tất nhiên cũng có nguy hiểm, nhưng thực sự nguy cơ rất nhỏ.
Lính phòng vệ bờ biển rất kém cỏi và họ cũng đang dần trở nên sợ, những kẻ buôn
lậu.

Bà hầu tước liếc nhìn những chiếc dao găm
lớn mà mỗi gã đàn ông đeo ở hông. Quân kỵ binh có thể nổ súng, nhưng trong các
cuộc đấu giáp la cà bà sẽ hậu thuẫn cho người của bà. Mặc cho bầu không khí
lạnh buốt, bà hầu tước bỗng thấy có một luồn khí ấm chạy trong huyết quản.
Người của bà không sợ hãi hơn bà chút nào. Bà đã chấp nhận nguy hiểm và chúng
mới đáng giá làm sao.

Bà nhớ lại lần đầu tiên bà gửi tiền vàng
đi nước Pháp. Bà chẳng nghĩ nổi gì khác suốt bao ngày đêm cho tới khi thủy thủ
đoàn trở lại với hàng hóa. Lúc đó bà còn biết rất ít. Đó là khoảng thời gian
ngắn sau khi bà trở lại Mandrake. Bà đã nghe mọi người nói về chuyện buôn lậu
và bà biết những cư dân giàu có ở Folkestone và Dover cũng đều kiếm được đôi
chút từ công việc mờ ám này. Một người bạn cũ nói với bà chuyện ấy rất dễ dàng.
Ông ta đã đi nước ngoài một năm nay, trốn khỏi hệ lụy của một cuộc đấu mà địch
thủ của ông ta bị chết.

“Đơn giản ấy mà, Harriet,” ông ta nói.
“Và với những ai có tiền đằng sau thì có thể kiếm được một gia tài lớn.”

Ông ta nói đúng. Một nghìn đồng vàng được
gửi tới Pháp quốc sẽ tự nhân đôi trong chuyến trở về. Tất nhiên cũng có vài
người kêu chuyện này là không yêu nước. Napoleon muốn vàng đến cùng cực và ở
Quốc hội đã nói rằng vàng được nhập lậu đến Pháp đều được quân của Bonarparte
thu lại. Nhưng sao mọi người chắc được chứ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3