Nói yêu em bảy lần - Chương 1 - Phần 2
-
Nè, người xếp hàng là tui mà, có phải là bà đâu mà bày đặc than với thở. – Nhỏ
Phương lườm nhỏ một cái nói.
- Hì
hì, tui với bà thân với nhau như chân với tay mà. – Nhỏ lập tức cười nịnh – Bà
xếp hàng cũng như tụi xếp hàng thôi.
- Dẹp
bà đi, chân tay cũng còn phân biệt trái phải nha. Ai bảo bà cướp vé của tui,
cho nên bị trời phạt, đúng là của thiên trả địa.
-
Haha, hóa ra là vậy. Cho đáng đời bà, không xem được ca nhạc. – Nhỏ Chi khoái
chí vì con bạn mình bị thê thảm.
- Đồ
khốn, dám cười trên sự đau khổ của bạn bè à? – Nhỏ nhào đến giở tuyệt chiêu thọc
lét nhỏ Chi – Mau trả lại cho tui tiền bánh hôm qua tui mua cho bà.
- Thằng
cho vay là thằng dại... thằng trả lại là thằng ngu, bà chưa nghe hả. Tui đâu có
ngu mà trả lại. – Nhỏ Chi vừa né tránh vừa cười nắc nẻ trả lời. Tùng Linh bực tức
khi không làm gì được nhỏ bạn, nhỏ giậm chân nói:
-
Cái tên khốn đó, đừng để tui gặp lại hắn ta, nếu không tui nhất định sẽ... Nhỏ
còn chưa nói dứt lời thì thấy cái tên đó đang đi ngang qua cửa sổ lớp học của
nhỏ
Tùng Linh nhất thời bị kích động dồn nén làm cho
quên cả nói, chỉ đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ghẹn ngào. Nhỏ Phương và
nhỏ Chi nhìn mặt Tùng Linh bỗng giống như là gặp ma vậy, đưa tay hơ hơ trước mặt
mà chẳng thấy phản ứng gì bèn lay lay gọi:
- Ba
hồn chín vía Tùng Linh, mau về đây ăn cơm với đùi gà, ủa lộn, mau về đây ăn
cơm với ba khía, nếu không tụi tui ăn hết à nha. Tùng Linh bị lay, đã trở lại
trạng thái bình thường, nhỏ tức giận thở hổn hển. Tay vẫn chỉ ra ngoài cửa sổ lớp,
nhỏ Chi và nhỏ Phương ngơ ngác quay đầu nhìn ra, chẳng thấy có gì cả.
- Bà
làm gì như thấy ma vậy hả? – Nhỏ Phương bèn mở miệng hỏi. Nhưng thay vì trả lời
thì Tùng Linh lại kích động siết vai của nhỏ Phương lắc mạnh hỏi:
- Có
thấy cái tên khốn đi ngang qua đây hay không?
- Trời
ạ. Trường mình có mấy ngàn học sinh, lớp mình lại nằm gần với tolet, hàng ngày
có ít nhất một trăm tên khốn đi ngang qua đây. Bà muốn hỏi tên khốn nào? – Nhỏ
Chi chép miệng bảo.
Tùng
Linh không thèm phân bua với nhỏ Chi nữa, nhỏ nhanh chân chạy ra bên ngoài cửa
lớp, nhưng đáng tiếc không nhìn thấy bóng dáng của cái tên khốn kia đâu hết. Lớp
nhỏ rồi tới một lớp nữa là cầu thang lên xuống, cho nên nhỏ không biết cái tên
đó là đi lên hay đi xuống. Tùng Linh tức giận dậm chân hậm hực đi vào lớp, dù
sao cũng xác định được cái tên khốn đó học cùng trường của nhỏ, nhất định phải
tìm ra hắn ta để rửa hận.
-
Nè, bà đang tìm ai vậy? – Nhỏ Phương lú đầu ra hỏi.
-
Cái tên khốn ngày hôm qua đã khiến tui không xem được ca nhạc chứ ai? – Tùng Linh
ngồi phịch xuống bàn hậm hực đáp.
- Mà
bà kể tui nghe đầu đuôi sự việc ngày hôm qua coi. – Nhỏ Phương hôm qua cũng chỉ
nghe nhỏ mắng xa xả cái tên khốn làm rách vé xem ca nhạc của nhỏ chứ không nghe
nhỏ kể vì sao lại làm rách.
- Phải
đó, tui cũng muốn nghe nữa. – Nhỏ Chi cũng hí hửng ngồi hóng chuyện.
-
Thì hôm qua tui với nhỏ Phương cùng đi xem ca nhạc. – Tùng Linh nghẹn ngào kể lại
– Nhỏ Phương đã bỏ tiền ra mua vé cho tui và nhỏ đi xem.
-
Xí, tui xin đính chính lại là bà cướp vé của tui chứ tui không mua cho bà. – Nhỏ
Phương giơ tay giống như xin phát biểu ý kiến. Tùng Linh liền ném cho con bạn một
ánh mắt sắc như dao béng, nhỏ Phương cười hề hề bảo: - Tiếp tục đi.
-
Tui thấy vậy cho nên mới bỏ tiền ra đi mua nước và bánh để tui và nhỏ có thể vừa
ăn vừa xem. – Tùng Linh thu lại ánh mắt bắt đầu kể ra hết ấm ức của mình ngày
hôm qua.
- Hầy,
vậy là tui biết rồi. – Nhỏ Chi bỗng đập bàn phán – Mấy đứa xấu xa keo kiệt, mấy
đứa bẩm sinh xấu xa keo kiệt bỗng nhiên tốt bụng như thế, chắc chắn không phải
gian thì là cướp. Cho nên ông trời mới lấy đi vẻ xem phim của bà để bà khỏi gây
cản chở buổi biểu diễn ca nhạc của người ta. Tùng Linh ngửa mặt lên trời khóc hận:
“Ông trời ơi vì sao ông lại ban cho con những đứa bạn chuyên đi móc họng con
như vậy chứ?”.
Nhỏ
tức quá, trợn mắt kề mặt sát vào mặt nhỏ Chi ghiến răng nói: - Bà nhìn mặt tui
coi, thấy mụn bắt đầu nổi lên hay không? Ý của nhỏ là, nhỏ bị nhỏ Chi chọc tức
đến nổi mụn bắt đầu mọc lên. Nào ngờ nhỉ Chi thản nhiên quan sát mặt nhỏ với
ánh mắt cực kì bình thản rồi sau đó chép miệng nói:
-
Mèn đéc ơi, mặt bà nhìn mịn quá, tui chẳng nhìn ra mụn nào mới nổi lên cả. Tùng
Linh thật sự muốn cắn lưỡi mình chết đi cho rồi, chứ sống làm gì để bị hai đứa
bạn nó chọc tức thế này. Không khéo có ngày sẽ bị hộc máu chết cho xem.
- Để
tui kể lại đầu đuôi gọn gành cho rõ. – Nhỏ bỏ qua nhỏ Chi để bắt đầu kể.
- Được
kể đi. Tụi tui rất muốn biết anh chàng nào có bản lĩnh chọc tức bà như thế. Thật
là đáng ngưỡng mộ. Tùng Linh bị hai đứa bạn làm tức điên, nhỏ cay cú giận hờn,
quay mặt đi không thèm nói nữa. Nhỏ Chi và nhỏ Phương bèn năn nỉ:
- Được
rồi, kể tiếp đi, tụi tui hứa sẽ không trêu bà nữa đâu.
- Thề
luôn đó. Sau đó hai nhỏ làm một động tác giống như kéo dây khóa ở miệng của
mình. Tùng Linh mới bớt giận, hậm hực ngóc đầu kể tiếp: Sau khi kể lại kế hoạch
đào tẩu của mình, và sự chạm mặt với cái tên khốn kia. Tùng Linh bắt đầu liếm
mép kể tiếp
-
Tui vừa mua xong, thì định quay vô cổng để nhỏ Phương khỏi chờ lâu thì phát thấy
tấm vé của tui bị rơi xuống đất. Mà bà biết đó, tui mua hai ly nước ngọt loại lớn,
ôm thêm hộp đồ chiên, không còn tay để lụm vé. Cho nên tui mới lấy miệng cắn
cái ly nhựa đựng nước ngọt, hạ người xuống định nhặt cái vè lên thì bị một tên
con trai dậm lên chiếc vé. Miệng bận cắn chiếc ly cho nên tui không mở miệng được
bèn vỗ vỗ chân tên đó, rồi nắm nửa phần vé còn lại trên tay ý bảo hắn nhấc chân
lên cho mình lấy vé. Nào ngờ cái tên đó lại nhất định không chịu nhấc chân lên
còn nhích chân sát hơn nữa. Tui tức quá ngẩng mặt lên nhìn xem là cái tên khốn
nào lại muốn chống đối với tui thì hóa ra chính là cái tên khốn mà đó. Cái tên
khốn đó chẳng những không chút xấu hổ nào, còn dám nhìn tui chắm chằm giống như
thách thức. Coi có tức hay không cơ chứ. Cho nên tui mới cố gắng giật lấy cái
vé đó dưới chân tên khốn đó. Nào ngờ đâu cái vé bị rách làm đôi. Huhu. Hắn ta
thấy vậy thản nhiên bỏ đi, hỏi bà có tức hay không cơ chứ.
- Rồi
sao nữa. – Nhỏ Phương và nhỏ Chi thích thú hỏi, coi kết quả của cuộc đụng độ lần
nữa ra sao.
-
Tui tức quá đứng bật dậy định cãi với hắn ta, không ngờ vừa mở miệng ra thì ly
nước ngậm trong miệng tui rơi xuống, tui lính quýnh muốn chụp lại nó, nào ngờ
vì vậy mà đánh rơi luôn ly nước kia và hộp đồ chiên dưới đất, ngẩng đầu lên thì
tên khốn đó đã biến mất rồi, mất cả chài lẫn chì. Huhu.
- Hết
truyện rồi hả. – Nhỏ Phương và nhỏ Chi chán nản than dài, cứ tưởng được xem kịch
hay, nào ngờ kết thúc lãng xẹt đến thế
-
Haiz, số của bà đúng là số con quạ mà. – Thằng Hoàng Nguyên nãy giờ vểnh tai
hóng chuyện, giờ nhịn không được nữa đập bàn phá ra cười nắc nẻ. Nhỏ Chi và nhỏ
Phương cũng buồn cười muốn chết, xém chút là phá ra cười, nào ngờ có kẻ cười
giùm mình rồi nên giả bộ nghiêm nghị mắng thằng Nguyên.
- Cười
trên đau khổ của bạn bè thế à. – Nhỏ Phương mắng.
- Cười
người chớ dại cười lâu nha… – Nhỏ Chi cũng phụ họa theo.
- Bà
nói đúng, cười người chớ dại cười lâu. – Nhỏ Chi còn chưa nói xong thì thằng
Nguyên cắt ngang lời nhỏ – Để dành hôm sau mình lấy ra cười tiếp.
Nhỏ
Chi vốn định nói là “ Cười người hôm trước, hôm sau người cười”. Nào ngờ thằng
Nguyên đã chặn họng nó như thế, nhưng thấy câu nói của thằng Nguyên chí lí quá
mà quên mất vụ giả vờ, gật đầu khen ngợi:
-
Hay, nói hay lắm.
Tùng
Linh tức giận nhìn con nhỏ bạn muốn hộc máu, nhỏ gào lên:
-
Ông trời ơi, ông ngó xuống coi nó nói nè.
- Mấy
bà không lo chuẩn bị đi, sắp vô học rồi, ở đó mà nhiều chuyện. – Thằng Nguyên
vênh mặt hách dịch bảo.
- Mà
bà đã làm bài tập toán thầy cho chưa, đưa tui mượn chép coi. – Nhỏ Phương bèn hỏi
Tùng Linh, dù sao nhỏ cũng không xem ca nhạc nên về nhà sớm, lại không ngủ được,
chắc là có làm bài tập.
- Bà
nghĩ tui có tâm trạng làm bài à, có tâm trạng tui chẳng thà là ngủ sướng hơn. –
Tùng Linh nhăn mắt đáp.
- Trời,
có đứa học sinh nào như bà hay không hả. Nói vậy mà cũng nghe được à – Nhỏ Chi
liền mắng nhỏ ngay lập tức.
- Vậy
bà làm rồi thì cho hai đứa tui mượn chép lại đi. – Tùng Linh hứ một tiếng rồi bảo.
- Bà
không nghe câu này à? – Nhỏ Chi cười hì hì bảo.
-
Câu gì?
-
Toán hình trộn với toán đại. Bà giải tôi đáp lắc đầu hổng ra, hehe. Tui giải
không ra nên đừng có hỏi tui.
-
Nói tóm lại là mấy cái đầu bã đậu trộn lại với nhau vẫn là bã đậu, haha. – Thằng
Nguyên lập tức chõ mỏ vào nói.
- Tắt
giùm tui cái giọng cười ngược gió của ông đi, nghe sao mà chói tai quá đi mất.
– Nhỏ Chi tức giận mắng.
-
Đàn ông con trai gì mà nói chuyện chua lè như đàn bà. – Nhỏ Phương khỉnh mũi lườm
thắng Nguyên mắng tiếp.
-
Tui định cho mấy bà mượn tập chép, bây giờ mấy bà dám mắng tui thì đừng hòng
tui cho mượn. – Thằng Nguyên phe phẩy cuốn tập trong tay mình đắc ý bảo. Nhỏ liền
lập tức chớp nhay cơ hội bảo:
-
Nói mấy bà hoài mà không nghe, đừng có nói chuyện như mấy người bán tôm bán tép
ngoài chợ chứ. Bạn Nguyên của chúng ta là người vừa tốt bụng vừa dễ thương,
luôn sẵn sàng ra tay giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn. Là một quân tử rộng lượng
không bao giờ chấp nhứt tụi tiểu nhân mấy bà đâu. Bạn Nguyên thân mến, mau cho
tụi mình mượn tập chép bài đi nha, kẻo thầy vào là không kịp đâu. Thằng Nguyên
bị nhỏ nịnh phổng cả mũi lên trời, bèn quăng tập cho nhỏ chép bài. Nhỏ vừa cầm
được cuốn tập của thằng Nguyên liền bảo:
-
Quân tử khôn ba năm lại dại một giờ, quân tử dại gái là quân tử ngu, ông có biết
hay không hả. Thằng Nguyên giờ mới biết mình bị lừa, bèn tức giận hét lên:
-
Mau trả tập cho tui.
-
Trong tay bà chớ mong đoạt lại, haha. – Nhỏ đắc ý phe phẩy cuốn tập trêu chọc
thằng Nguyên.
Ra về, Tùng Linh quyết chí tìm cho được cái tên
khốn kia. Nhỏ vội vã ra sớm rồi đứng đợi trước cổng trường, quyết tâm tìm cho
được cái tên khốn kia. Thật đúng là thiên đường có cửa mà tên này không đi, địa
ngục không cửa lại chui vào. Không ngờ hắn ta lại học cùng trường với nhỏ, coi
như là hắn không may mắn đi, dám đắc tội với lão nương như nhỏ, tuyệt xuống tay không nương tình đòi lại công đạo cho hai ly nước
và hộp đồ chiên đã bị hủy hoại không thương tiếc kia. Nhưng chờ mãi vẫn không
thấy cái tên khốn đó ra về chút nào.
-
Haiz, coi nhỏ kìa, chỉ vì có hai ly nước ngọt, một hộp đồ chiên mà bắt tụi mình
đứng dãi nắng dầm mưa như thế này nè. – Nhỏ Chi cầm tập quạt cho mát rồi than
thở.
-
Cái gì mà chỉ vì chứ. Tui tống bà qua châu Phi sống bây giờ, lúc đó bà mới thấy
được đồ ăn thức uống quý đến chừng nào. Huống chi còn không xem được chương
trình mình thích thì thôi không nói. Bà có biết tiền vé mắc lắm không hả.
Nhỏ
Chi định lên tiếng bảo là tiền vé là nhỏ Phương trả chứ có phải nhỏ trả đâu.
Nhưng mắc công cãi với nhỏ quá nên đành im lặng.
-
Tui thấy hay là bỏ đi, giờ bà kiếm được hắn ta rồi thì sao. Bà làm gì được hắn
ta cơ chứ? – Nhỏ Phương chắc miệng nhăn nhó nói.
- Ít
ra tui cũng đập cho hắn ta một trận nên thân để hạ giận chứ, nếu được thì bắt hắn
ta đền tiền chứ sao. – Nhỏ nhươn nhướn nét mặt bảo.
- Lỡ
đó là một anh lớp lớn thì sao? Không phải bằng tuổi tụi mình, bà có dám đánh
hay không? Mà bà đánh có lại hay không còn chưa tính đến à? – Nhỏ Phương bèn lắc
đầu nói.
- Là
đàn anh phải có phong độ đàn anh, nếu đàn anh mà ngang ngược không nói lí lẽ
thì cũng đánh như thường. Nếu mà đánh không lại, tui sẽ trả thù trí thức, haha.
Mà bà sao lại dám khinh thường bạn của bà như thế chứ? Chẳng lẽ tui học võ 10
năm như thế, lại bại dưới tay một tên khốn như thế sao chứ?
-
Thôi, cho tui xin, bà khoe với người ngoài còn được, chứ tụi tui là bạn với bà
từ nhỏ đến lớn, lẽ nào lại không hiểu cái tính lười chảy thây của bà hay sao.
Chính vì bà lưới quá nên ba bà mới bắt bà đi học võ để có thể vận động tay chân
luôn tiện phòng thân luôn. – Nhỏ Phương bĩu môi đáp – Bà tập xìu xìu ểnh ểnh võ
cua võ còng, cùng lắm là võ mèo cào chứ đánh được ai.
-
Cái con nhỏ này. Bà dám sỉ nhục bạn thân mình như vậy à, có tin là tui sẽ ăn sạch
tiền của bà hay không?
Nhỏ
Phương nghe nhỏ nói vậy thì đành câm như hến, thà nhỏ bảo tuyệt giao thì trời
đành cũng không sợ, chứ nhỏ đòi ăn sạch túi tiền của mình thì không cần trời
mây cũng đã kinh sợ rồi. Con nhỏ bạn này, chẳng được cái gì, chỉ được cái ăn khỏe
mà thôi.
-
Thôi đừng cãi nhau nữa, người ta ra về hết rồi, chỉ còn lại có 3 đứa mình thôi
đó, mấy bà định ở lại đến trưa luôn à. – Nhỏ Chi bèn lên tiếng.
-
Sao mãi không thấy tên đó ra ta. – Nhỏ gãi gãi đầu nói.
-
Hay là lớp tên đó học luôn cả buổi chiều. Cho nên hắn mới không ra về. – Nhỏ
Phương đem nghi ngờ nói ra.
-
Không thể nào? Hồi nãy lúc chạy ra đây, tui có hỏi thầy giám thị là hôm nay có
lớp nào ở lại học phụ đạo hay không? Thầy bảo hôm nay thầy cô đi họp gì gì đó
nên cả khối chiều đều được nghỉ mà. – Nhỏ quả quyết nói.
-
Hèn chi nãy giờ tui không thấy ai bước vào trường, hóa ra là được nghỉ. Mà sao
tụi mình lại không được nghỉ cơ chứ, thật là bất công quá mà. – Nhỏ Chi tức giận
giậm chân than.
- Bà
nghĩ kỹ lại coi, có thật hồi nãy bà nhìn thấy tên đó hay không? Chứ làm gì người
ta ra về hết rồi mà không thấy cái tên đó, hay bà không nhớ mặt. – Nhỏ Phương
nhìn nhỏ hỏi.
-
Không thể nào. – Tùng Linh la lên – Dù chết tụi cũng nhớ rõ gương mặt hắn ta.
Chỉ là không biết tại sao hắn ta không ra về chứ, tui phải đi một vòng mới được.
Hai
đứa bạn đành thở dài đi tìm với nhỏ chứ biết làm sao? Ai bảo hai đứa là bạn
thân của nhỏ chứ. Haiz. Nhưng ba người mới đi được một lúc thì gặp ngay chú bảo
vệ đi khóa cửa lớp bước đến chặn hỏi.
- Ba
đứa này, sao còn chưa về.
- Tụi
con đi tìm người. Chú có thấy bạn nào ở lại không chú? – Nhỏ Chi bèn lên tiếng
hỏi.
-
Không có đâu. Về hết rồi. Chú vừa đi khóa cửa một vòng xong mà. Mấy đứa mau về
đi, lát nữa chú đóng cửa cổng đó – Chú bảo vệ xua tay đuổi.
Ba đứa
thất thểu ra về.
Nhỏ
Chi đột nhiên nắm áo kéo hai đứa lại rồi nhìn Tùng Linh với ánh mắt sơ hãi ấp
úng nói:
- Có
khi nào bà thấy ma hay không hả?
-
Sao bà lại nghĩ như vậy? – Hai nhỏ chụm đầu lại hỏi.
-
Nghĩ thử xem? Bà đã nói, mỗi khi bà ngẩng đầu lên đều không thấy hắn ta đâu cả.
Sáng nay cũng vậy, bà bảo hắn vừa đi ngang qua cửa sổ, nhưng chạy ra lại không
thấy đâu. – Nhỏ Chi nói nhỏ giọng nói có chút run rẩy sợ hãi, đúng với giọng điệu
khi kể chuyện ma, làm cho không khí xung quanh bỗng nhiên ớn lạnh.
Ba đứa
con gái, đứa nào cũng nhát gan như nhau bỗng đều co rúm người lại, óc ác da gà
gì cũng nổi lên hết. Nhỏ Phương cũng phụ họa thêm một câu:
-
Còn nữa nha, tên đó còn dễ dàng đỡ được bà như thế mà không té thì đúng là kỳ
quặc.
-
Nè, mấy bà đừng có hù tui, trên đời này làm gì có ma chứ. – Dù sợ gần chết
nhưng nhỏ vẫn cố gắng nói cứng.
- Bà
không tin hả. Bà nội tui từng kể chuyện ma cho tui nghe nè. Bà nội tui nói,
ngày xưa bà nội tui cùng với người chị đi gánh gạo nuôi bộ đội. Là đi lén lút
nên phải đi từ khuya. Đang đi trên đường bỗng nhiên có một câu trúc quằng xuống
giữa hai người. Bà chị đi cùng bà nội tui thấy một thằng nhỏ mặt đồ trắng đang
đu trên ngọn cây trúc kéo cây trúc xuống. Bà mới bảo bà nội tui là đừng có bước
qua, bước qua nó bật lên cho xem. Bà nội tui liền đi vòng qua, vừa qua xong thì
nó bật lên. Mà bà nội tui không hề thấy thằng nhỏ đó. Bà nội tui bảo chắc do bà
nặng bóng vía nên mới không thấy. – Nhỏ Chi bèn kể cho hai đứa nghe về câu chuyện
ma mà nhỏ được nghe kể lại.
- Thật
hả. – Hai đứa kia thấy lạnh dọc xương sống đứng sát vào nhau hỏi.
- Là
thật. – Nhỏ Chi gật đầu quả quyết, ánh mắt bày tỏ rằng nếu nhỏ nói dối thì cho
trời đánh nhỏ đi.
Tùng
Linh bắt đầu nhớ lại phút giây nhỏ thấy cái tên kia, nhỏ run run nói:
-
Hình như, lúc tui thấy, tên đó cũng đang mặc áo trắng, lẽ nào tui thấy ma.
-
Xem ra bà bị con ma ám rồi. – Nhỏ Phương cũng sợ hãi nói.
-
Đúng vậy, ta chính là con ma đó đây. – Một giọng nói mang ẩm hưởng ma quái vang
lên sau lưng của ba nhỏ.
- Ma……..–
Cả ba nhỏ đều hét toáng lên sau đó bỏ chạy.
Thằng
Nguyên sau khi hù ba nhỏ thì ôm bụng cười ngặc nghẽo nhìn ba nhỏ chạy chối chết.Tùng
Linh chạy thẳng một mạch về nhà trong sợ hãi. Nhỏ về nhà trùm mền kín mít sợ
hãi, cả người run lên tim đập thình thịch. Nhà nhỏ hiện giờ chẳng có ai hết, nhỏ
ở một mình càng đáng sợ hơn nữa.
Nếu
nhỏ thật sự bị ma ám, vậy phải làm sao, nhỏ đâu biết phải làm sao. Nhỏ đành gọi
điện cho mẹ nhỏ nói chuyện mình bị ma nhập, nào ngờ mẹ nhỏ bảo:
-
Con mà bị ma nhập cũng tốt. Mẹ thà là có con là ma, còn hơn có đứa con như con.
Ở đó mà ma với cỏ.
Nói
xong câu đó, mẹ nhỏ tắt máy. Tùng Linh thật là không ra nước mắt mà, không ngờ
mẹ nhỏ có thể dã man với nhỏ như thế. Dù cho mẹ có nghĩ nhỏ đang nói chuyện
hoan đường đi chăng nữa thì dù sao nhỏ vẫn đang ở tuổi mới lớn mà, tâm lý rất bất
ổn, sao lại nỡ đối xử như thế với nhỏ chứ. Huhu, đau lòng quá đi mất.
Tùng
Linh quyết định gọi cho bà ngoại dưới quê, dù sao bà cũng là người thương nhỏ
nhất mà. Bà ngoại nghe vậy cười nói:
- Nếu
con sợ thì hãy mở cửa phòng ban công ra cho nắng tràn vào, ma sợ nắng, sẽ không
dám làm gì con đâu.
-
Nhưng còn ban đêm thì sao hả ngoại.
- Ma
sẽ nắm lấy ngón cái của con dắt đi, chỉ cần gặp ma, con lập tức nắm chặt hai
ngón tay cái lại thì sẽ không sao đâu.
- Dạ,
con biết rồi ngoại..
Nói
xong với ngoại thì nhỏ yên tâm rất nhiều, nhỏ trở về phòng mình quyết định mở
toang cái ban công, kèm rèm cửa dạt qua hai bên để ánh sáng tràn vào bên trong
phòng.
Nhưng
nhỏ thấy ban công nhà chú đối diện với phòng nhỏ bỗng mở cửa. Tùng Linh ngẫm
nghĩ, chẳng lẽ đêm qua nhỏ quên khóa cửa. Nhỏ chẳng buồn để ý nữa bèn cởi áo
thay đồ, quăng quần áo trên giường, nhỏ bước tới tủ đồ lấy quần áo, đi ngang
qua ban công thì nhỏ thấy một bóng người dường như vừa bước ra đứng đó. Nhỏ giật
mình đứng lại nhìn tên đó, chẳng phải là cái tên khốn đó hay sao.
Tên
đó nhìn thấy nhỏ cũng sững người, bốn mắt giao nhau, sau đó nhỏ thấy tên đó vội
quay mặt đi nơi khác. Và rồi nhỏ nhận ra sự việc lập tức hét lên.
-
Á…………..