Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 38 - Phần 1
Chương 38
Tình thân
Sau khi
hốt hoảng cùng người lái xe đưa ông Văn Trác đi cấp cứu, cơn kích động đột ngột
của ông Văn Trác bị đẩy lùi, Hiểu Đồng ở lại chăm sóc ông cho đến khi người nhà
của ông đến.
Từ xa
đã nghe tiếng bước chân vội vàng chạy đến, người bước vào là Hạ Khanh và Tuấn
Kiệt, ông Tuấn Khanh đã đi công tác. Hai người họ nhìn Hiểu Đồng cảm kích, cô
khẽ cười rồi xin phép cáo lui. Nhưng khi bước chân ra khỏi bệnh viện, Hiểu Đồng
lại cảm thấy chới với. Cô nhìn trời bao la và đất rộng nhưng lại không biết
mình nên đi về đâu.
Về nhà
của cô hay là về nhà của Vĩnh Phong. Bất giác Hiểu Đồng thở dài khi nghĩ đến những
cú điện thoại của Vĩnh Phong, chắc là anh sẽ lo lắng lắm. Mải suy nghĩ, Hiểu Đồng
lên xe taxi lúc nào không hay, chỉ đến khi người tài xế quay lại hỏi:
- Cô muốn
đi đâu?
Hiểu Đồng
mới giật mình rồi vội nói ra một địa chỉ. Cô muốn về nhà suy nghĩ thật kỹ mọi
chuyện. Bảo cô ngay lập tức tha thứ, bỏ qua tất cả mọi chuyện trong quá khứ, cô
không thể nào làm được. Nhưng nếu bảo cô vì mối hận thù này mà rời xa Vĩnh
Phong, cô càng không làm được.
Trải
qua những chuyện tưởng chừng như sinh ly tử biệt, Hiểu Đồng hiểu rằng cô không
thể mất Vĩnh Phong. Tâm hồn và thể xác cô đều trao cho cậu, vì cậu cô nguyện
gác bỏ quá khứ chỉ nghĩ đến hiện tại và tương lai. Nhưng mà cái quá khứ quá ư
đau đớn cứ bám lấy cô, thử hỏi cô phải làm sao đây? Ông trời thật khéo trêu đùa,
hết lần này đến lần khác khiến cô và Vĩnh Phong đau khổ.
Hiểu Đồng
triền miên với những suy nghĩ, không hay chiếc xe taxi đã thắng lại, người tài
xế lần nữa quay lại thúc giục cô:
- Cô ơi,
đến rồi.
Hiểu Đồng
ngẩng đầu nhìn ra ngoài mới hay trong lúc vô thức mình đã nói địa chỉ của nhà Vĩnh
Phong. Hiểu Đồng đành xuống xe lặng lẽ đi vào trong.
Nhưng
Hiểu Đồng vừa đi vào mấy bước đã nghe tiếng hét vọng ra:
- Tại
sao chứ? Em có gì không bằng cô ta chứ, tại sao lúc nào trong mắt anh cũng chỉ
có cô ta. Tại sao? - Anh Kỳ gào thét xông vào Vĩnh Phong tra hỏi.
- Không
tại sao cả, chỉ là người anh yêu là cô ấy. - Vĩnh Phong nhẹ đáp, ánh mắt long
lên mỗi khi nhắc đến Hiểu Đồng.
- Anh
thích cô ấy cái gì, anh nói đi, em sẽ bắt chước cô ấy, em sẽ học tập giống cô ấy.
- Anh Kỳ không ngừng gào lên, trong giọng nói là tiếng khóc nức nở.
- Cho
dù em có bắt chước giống cô ấy thế nào thì anh cũng không thể yêu em. - Vĩnh
Phong dứt khoát nói.
- Không
thể yêu em, em không tin, nếu như cô ấy không xuất hiện, anh nhất định sẽ yêu
em. Cho nên tất cả là vì cô ấy, chỉ cần cô ấy biến mất...
Anh Kỳ
chưa kịp nói hết lời thì đã bị Vĩnh Phong giữ chặt lấy tay bóp mạnh, cậu gằn giọng
đầy giận dữ nói:
- Để anh nói cho em biết, cho dù cô ấy có biến mất thì
anh cũng chỉ yêu mình cô ấy, anh mãi mãi sẽ không yêu em đâu. Nếu em làm hại Hiểu
Đồng, anh sẽ không tha thứ cho em. Chuyện lần trước của Đình Ân mọi người không
truy cứu nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là em vô tội.
Vĩnh
Phong hất tay Anh Kỳ ra giận dữ đẩy cửa định bỏ đi, nào ngờ khi cậu mở cửa thì
thấy Hiểu Đồng đang đứng bên ngoài, cô hết nhìn Vĩnh Phong rồi nhìn sang Anh Kỳ.
Lúc này Anh Kỳ đang hoàn toàn khỏa thân, cô ta thấy Hiểu Đồng nhìn mình thì
thoáng xấu hổ vội vàng nhặt đồ lên mặc lại.
- Em đừng
hiểu lầm... - Vĩnh Phong vội lên tiếng giải thích nhưng Hiểu Đồng đã phớt lờ cậu
và bước vào trong nhà. Cô cúi xuống nhặt cái váy rồi đưa đến trước mặt Anh Kỳ nhưng
Anh Kỳ chẳng những không cảm kích mà còn hung dữ giật lấy.
Có lẽ
do quá xấu hổ cho hành động của mình, Anh Kỳ không nói thêm lời gì, chỉ giận dữ
nhìn Hiểu Đồng rồi hậm hực đóng sầm cửa lại bỏ đi. Hiểu Đồng khẽ cười nhạt, cô
cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Vĩnh
Phong vội bước đến nhẹ nhàng ôm chặt cô, gục đầu vào vai cô nói:
- Anh
và cô ấy không phải...
- Em biết,
em đã nghe những lời anh nói lúc nãy. Em tin anh. - Hiểu Đồng khẽ ngắt lời Vĩnh
Phong rồi đưa tay ôm chầm lấy cậu.
- Em đi
đâu cả chiều nay vậy? Anh tìm em rất lâu, anh rất sợ em lại rời xa anh như trước
đây.
- Em xin lỗi! - Hiểu Đồng khẽ nói rồi ôm chặt lấy Vĩnh
Phong rồi kể lại chuyện ông Văn Trác đột nhiên bị ngất, cô giấu chuyện mình đã
gặp bà Mai Hoa. - ... Điện thoại em bị rớt vỡ tan nên không cách nào gọi cho
anh được.
Vĩnh
Phong không nói gì thêm chỉ ôm chặt lấy cô, chỉ khi ôm cô trong vòng tay mình, trái
tim cậu mới bớt sợ hãi. Chuyện mà ông Vĩnh Nguyên đã kể khiến cậu rất lo lắng, nếu
có một ngày Hiểu Đồng biết được sẽ lại rời xa cậu. Vĩnh Phong đâu biết rằng, Hiểu
Đồng vừa biết được một sự thật còn tàn khốc hơn nữa. Vùi mình trong vòng tay Vĩnh
Phong, Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt lại, cô muốn quên đi sự việc ngày hôm nay.
Khi ông
Văn Trác vừa tỉnh lại, ông liền đưa mắt tìm kiếm rồi kêu lên:
- Hiểu
Đồng!
- Ông!
Tụi con đây, Hiểu Đồng đã về rồi. - Hạ Khanh tiến lại gần nắm lấy bàn tay già
nua của ông nói.
- Mau... Tuấn Kiệt
mau gọi người đến công ty lấy hồ sơ điều tra về Hiểu Đồng đem đến đây mau lên.
Nghe ông Văn Trác
nói, Tuấn Kiệt và Hạ Khanh đưa mắt nhìn nhau khó hiểu nhưng rồi Hạ Khanh đưa mắt
ngầm ý bảo Tuấn Kiệt đi mau, cậu khẽ gật đầu đi ra.
Ông Văn Trác từ từ
nằm xuống hít thở mạnh. Hồ sơ của Hiểu Đồng ông từng cho người điều tra, nhưng
không ngờ cô lại chủ động đến tìm ông hợp tác rồi Hạ Khanh đi vào nên ông không
nhìn đến hồ sơ đó nữa. Nếu như lúc đó ông để ý đến thì có lẽ ông không cần mất
quá nhiều thời gian để đi tìm cháu gái mình.
Nửa tiếng sau, một người cầm hồ sơ đến cho ông Văn Trác, ông run rẩy đọc rồi
rơi nước mắt, một niềm vui khó tả, cuối cùng ông cũng tìm thấy con gái duy nhất
của con trai ông. Thì ra trước giờ cháu gái ông vẫn luôn ở gần ông. Duyên phận
thật kỳ lạ, nó khiến con người không thể nắm bắt được, càng tìm kiếm càng không
thể có được, nhưng khi bình tĩnh lại, ta mới nhận ra nó luôn tồn tại bên cạnh.
Nhưng niềm vui chưa
đến được bao lâu thì trong mắt ông Văn Trác nổi lên một cơn lửa. Tất cả đều tại
Triệu Vĩnh Nguyên, chính vì hắn ta nên con trai ông mới đau khổ và chết, nếu
không biết đâu cha con ông đã có dịp gặp lại nhau rồi. Chính gia đình họ đã gây
ra nỗi đau khổ cho con trai và cháu gái ông. Nguyên Thành Phong, ông nhất định
phải đạp đổ nó. Ông Văn Trác bóp chặt hồ sơ của Hiểu Đồng trong bàn tay già nua
của mình, mắt nhắm nghiền đầy đau đớn, môi mím chặt đầy giận dữ.
***
Khi Hiểu
Đồng trở về nhà mình thì chuông điện thoại bàn vang lên, cô vội nghe máy.
“Alô!”
“Là
tôi!” - Tiếng bà Mai Hoa vang lên. - “Tôi gọi di động nhưng cô không nghe máy
nên tôi đành gọi điện thoại bàn.”
Hiểu Đồng khẽ cười, chắc chắn bà ta theo dõi cô nếu không
làm gì cô vừa mới về nhà thì đã gọi điện ngay được.
“Bà muốn
gì?”
“Chuyện
tôi kể cô suy nghĩ tới đâu rồi?”
“Bà hỏi
để làm gì?” - Hiểu Đồng bực tức hỏi lại.
“Chuyện
em gái cô, cô suy nghĩ ra sao? Điều kiện của tôi chỉ có một, chấp nhận hay
không chấp nhận là tùy cô. Nhưng tôi muốn cho cô biết, tôi sẽ dốc hết toàn lực
và những mối quan hệ của mình để giành lấy bé Đường. Một khi có con bé, tôi sẽ
đưa nó đi thật xa, sẽ không bao giờ để cô tìm thấy nó.”
“Bà...”
- Hiểu Đồng giận run người, bàn tay nắm chặt ống nghe như muốn bóp nát nó.
“Lần
này tôi cho cô ba ngày suy nghĩ, hãy đưa em gái cô đi thật xa, không bao giờ để
họ tìm thấy hai người nữa.” - Bà Mai Hoa lạnh lùng nói rồi tắt máy.
Hiểu Đồng
nghe tiếng tút tút vọng lại bên tai như giáng mạnh vào tim, cô buông thõng tay
để ống nghe rơi thỏng xuống, cô ngã người xuống đất như một cái xác không hồn. Cô
rất muốn khóc nhưng nước mắt lại không thể rơi.
Ngay
lúc đó chuông cửa reo lên, rất lâu rất lâu, Hiểu Đồng mới mệt mỏi ra mở cửa. Cô
hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những người trước mặt mình.
Mấy
ngày sau đó, Vĩnh Phong không còn thấy Hiểu Đồng và bé Đường trở về căn nhà đó
nữa. Tìm kiếm khắp nơi nhưng tất cả đều vô vọng, ngay đến Trúc Diễm cũng không
biết cô ở đâu. Vĩnh Phong mải đi tìm cô không còn tâm trí đi làm, ông Vĩnh
Nguyên cũng lo lắng, nhiều lần chất vấn bà Mai Hoa nhưng bà nhất quyết không
nói khiến ông phát bệnh.
Tất cả
công việc đổ dồn lên vai Vĩnh Thành khiến cậu bận tối mắt tối mũi, chỉ vài tuần
mà người gầy rạc đi. Hạ Khanh nhìn thấy cậu như vậy thì rất đau lòng. Tuấn Kiệt
thay thế Hiểu Đồng làm người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát vào quản lý trong
tập đoàn Nguyên Thành Phong, Hạ Khanh cũng thường xuyên lui đến để tư vấn.
Nội bộ
tập đoàn Nguyên Thành Phong lúc này bỗng rối loạn cả lên. Những hợp đồng vẫn
chưa giải quyết xong khiến Vĩnh Thành điên cả đầu, đột nhiên những mặt hàng của
tập đoàn bị phát hiện gây nguy hại, phải thu hồi lại tất cả và đền bù tổn thất
rất nhiều, các công ty đang hợp tác bỗng rút lui. Cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng,
các cổ đông chán nản lần lượt bán cổ phiếu và ra đi. Tập đoàn Nguyên Thành
Phong vốn mạnh mẽ, bỗng xuống dốc nghiêm trọng.
Ông
Vĩnh Nguyên hay tin thì bỗng bị đột quỵ nằm bất tỉnh trên giường, bà Mai Hoa và
Vĩnh Phong phải trở về công ty phụ giúp, nhưng càng không được gì.
Công ty
bên nước ngoài cũng bất đầu chịu ảnh hưởng không kém, chắc chắn nội bộ công ty
đã bị mua chuộc và phá hoại. Trước nguy cơ này, Vĩnh Thành bất đắc dĩ bán đi
10% cổ phần trong tay cậu và 5% của ông Vĩnh Nguyên để cứu vãn. Nhưng cậu không
ngờ cổ phiếu của tập đoàn được một bàn tay bí mật thu mua và chẳng mấy chốc người
đó đã xuất đầu lộ diện.
Người
bước vào khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Cô ăn bận rất sang trọng,
trang điểm cầu kỳ, đeo trên người trang sức lấp lánh đắt tiền, mái tóc được búi
cao trông cực kỳ quý phái. Cô khoác tay Tuấn Kiệt bước vào trước ánh nhìn của tất
cả mọi người.
Vĩnh Phong chết sững khi nhìn thấy Hiểu Đồng. Hạ Khanh thống
kê số cổ phiếu có được trong tay của tập đoàn Vĩnh Phát, cái ghế chủ tịch của
ông Vĩnh Nguyên bị hất đổ bởi vì trong tay ông chỉ còn 10%. Ông đã giao cho
Vĩnh Thành 10% còn lại. Nhưng trong ba người, số cổ phần của bà Mai Hoa là cao
nhất 15%. Nhưng tổng hợp lại thì họ chỉ có 45%, còn 55% còn lại đã lọt vào tay
tập đoàn Vĩnh Phát và chiếc ghế chủ tịch tập đoàn trao cho cháu gái thất lạc của
ông là Hiểu Đồng. Toàn bộ tập đoàn to lớn Nguyên Thành Phong rơi vào tay Hiểu Đồng
một cách dễ dàng.
Kết
thúc buổi bàn giao đó, Vĩnh Phong chỉ im lặng nhìn Hiểu Đồng không nói gì, cô
cũng lạnh lùng khoác tay Tuấn Kiệt đi ra, đi ngang qua bà Mai Hoa cô khẽ cười một
cái rồi nói thầm:
- Bây giờ bà lấy cái gì mà cướp bé Đường ra khỏi tay tôi.
Bà Mai
Hoa chết sững, bà không ngờ lời nói của bà đã khiến cho tập đoàn mà bà và chồng
xây dựng chẳng mấy chốc sụp đổ. Bà cảm thấy hối hận vô cùng, khi Hiểu Đồng bước
ra bà ngã xuống, những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.
Hiểu Đồng và Tuấn Kiệt ngồi vào xe cùng Hạ Khanh, Hiểu Đồng
đau khổ ngả người vào lòng Tuấn Kiệt khóc nức nở. Ánh mắt ngỡ ngàng của Vĩnh
Thành, ánh mắt đau đớn oán giận của Vĩnh Phong khiến tim cô đau nhói.
Sau khi
cả ba người trở về, ông Văn Trác nhìn họ vui vẻ hỏi:
- Mọi
chuyện thuận lợi chứ?
Hạ
Khanh mệt mỏi gật đầu, cô thấy buồn khi nhìn vào gương mặt hốc hác của Vĩnh
Thành. Tuấn Kiệt dìu Hiểu Đồng bước vào với gương mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ
hoe. Ông Văn Trác thấy cô như vậy thì phiền não nhưng ông vẫn lạnh lùng nhắc nhở.
- Hiểu
Đồng, lần này con không được mềm yếu. Con phải biết, chỉ khi con đủ mạnh mẽ mới
có thể bảo vệ những người con thương yêu nhất.
Hiểu Đồng
cố sức gật đầu. Cô hiểu điều ông nói, chính cô là người cầu cạnh van xin ông
giúp đỡ trong cơn tuyệt vọng.
Cô đã mất
mẹ, người thân duy nhất của cô còn lại là bé Đường, nếu như ông Vĩnh Nguyên biết
được sự thật bé Đường là con của ông ấy, liệu ông ấy có muốn cướp bé Đường như
năm xưa ông muốn cướp mẹ cô mà bất chấp tất cả không. Hiểu Đồng không dám nghĩ,
cô thấy sợ hãi vô cùng, cô không thể mất bé Đường. Ngay lúc đó, ông Văn Trác đến
tìm cô.
Hiểu Đồng
đã khóc lóc quỳ xuống van xin ông, xin ông hãy bảo vệ bé Đường giùm cô. Ông Văn
Trác khẽ vuốt đầu cô bảo:
- Con đừng
lo, ta sẽ bảo vệ em con, không để cho ai động đến con và em gái con. Bởi vì con
là cháu nội của ta.
***