Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 28 - Phần 2
Trong cuộc họp báo
cáo tiến độ kinh doanh, trưởng phòng hỏi Hiểu Đồng:
- Tại sao không thấy
báo cáo của cô.
- Dạ, báo cáo gì vậy anh? - Hiểu Đồng ngơ ngác không hiểu nhìn trưởng phòng
rồi nhìn tất cả mọi người, nhưng ai cũng ngó lơ, cô bất đắc dĩ phải đứng dậy hỏi
lại:
- Báo cáo tiến độ
kinh doanh của mặt hàng quảng cáo mới. Tôi đã bảo mỗi người phải làm một bản
báo cáo nộp cho tôi mà! Tuy cô là người mới nhưng vẫn phải làm, chẳng lẽ Mai
Phương chưa nói với cô à?
Mai Phương nghe trưởng
phòng trách Hiểu Đồng thì lên tiếng thanh minh:
- Em đã nói cho em ấy
biết rồi. Nhưng chắc là em ấy không thèm nghe.
Hiểu Đồng lúc bị trưởng phòng hỏi liền đưa mắt nhìn Mai Phương dò hỏi, nào
ngờ nghe cô ta nói vậy thì ngớ người ra. Cô cố nhớ lại xem Mai Phương có phải
đã nói mà cô không để ý hay không, nhưng rõ ràng cô ta không hề nói. Hiểu Đồng
cảm thấy rất tức giận nhưng cô hiểu rõ mình là người mới không nên tranh luận với
người cũ, càng không nên tranh luận trước mặt sếp. Cô miễn cưỡng nói:
- Xin lỗi, chắc là
lúc chị Phương nói em không nghe thấy. Em sẽ về làm ngay rồi nộp cho anh sau.
Thấy Hiểu Đồng xin
lỗi, sắc mặt của mấy người đó nhìn cô một cách dè bỉu khinh thường. Nói gì thì
nói họ cũng vào phòng này bằng chính năng lực của mình chứ không phải dựa dẫm
như ai kia.
Ngay lúc đó cánh cửa
phòng bật mở, người đó bước vào, ánh mắt lập tức quét lên người đang đứng cúi gằm
mặt xuống dưới, trong khi những người kia đều quay lại nhìn cậu.
- Phó tổng giám đốc
có chuyện gì vậy?
- Tôi cần một tách
cà phê nóng ngay bây giờ!
Mai Phương lập
tức đứng dậy nói:
- Tôi sẽ pha ngay.
- Được! Nhưng tôi
không thích lập lại chuyện lần trước đâu. - Vĩnh Phong lạnh lùng nói.
Mai Phương tái cả mặt nhớ lại chuyện ngày trước, Vĩnh Phong đã nổi giận khi
uống một ngụm cà phê do cô pha. Trong phòng này, Mai Phương là người pha cà phê
ngon nhất mà còn bị chê, đủ biết Vĩnh Phong khó tính thế nào rồi. Mấy bữa nay
không thấy Vĩnh Phong đòi uống nữa cô cũng thấy mừng, nào ngờ bây giờ cậu lại
đòi một lần nữa. Cô lo lắng sẽ bị mắng một trận nữa nhưng sau đó cô nghĩ đến một
người có thể chết thay cô. Cô liền nói:
- Hay là để Hiểu Đồng
đi pha đi. Cả phòng chỉ có mỗi cô ấy là rảnh rỗi thôi!
Hiểu Đồng nhận ra
rõ ràng là cô ta cố ý chơi mình, cô bặm môi ném cái nhìn về phía cô ta. Nhưng
cô ta cố tình ngó chỗ khác.
- Làm nhanh đi! - Vĩnh Phong thờ ơ đáp rồi bỏ đi ra ngoài.
Vĩnh Phong vừa ra
ngoài thì Mai Phương lập tức quay người nhìn trừng trừng Hiểu Đồng nói với giọng
hách dịch:
- Còn không mau đi!
Mai Phương đắc ý
nhìn Hiểu Đồng bưng tách cà phê vào trong phòng của Vĩnh Phong, cô ta chờ đợi
tiếng mắng vang lên từ căn phòng.
“Cốc... cốc... cốc...”
- Vào đi!
Hiểu Đồng bưng cà
phê vào đặt nhẹ nhàng lên bàn của Vĩnh Phong rồi nhẹ nhàng nói:
- Cà phê của anh.
Em chỉ bỏ một muỗng đường.
Vĩnh Phong đưa mắt nhìn Hiểu Đồng một cái rồi khẽ cười:
- Cô nghĩ rằng tôi
vẫn giữ thói quen cũ à? Tôi cũng giống như cô, đã thay đổi thói quen của mình rồi.
Nhưng cậu nhìn Hiểu
Đồng đang đứng im lặng, cảm giác thật cô đơn. Lúc nãy vô tình đi ngang qua
phòng họp thấy cô đang bị chỉ trích, nước mắt đã ngân ngấn, biết rằng cô đang bị
uất ức nhưng cũng không thể ra mặt được đành phải dùng cách này.
- Được rồi, cô đi
ra đi!
Khi Hiểu Đồng đã đi ra ngoài, Vĩnh Phong nhìn ly cà phê trước mặt. Ly cà
phê vẫn còn đang bốc khói thoang thoảng mùi hương. Quả thật cậu đã thay đổi,
thay đổi khẩu vị, đã không còn uống ly cà phê chỉ có một muỗng đường nữa mà là
ba muỗng. Vĩnh Phong ngả người ra ghế:
- Anh đã thay đổi khẩu vị vì nỗi nhớ em, em có biết không?
Vĩnh Phong cười nhạt,
cầm tách cà phê lên uống. Cà phê có vị đắng nhưng vẫn có vị ngọt. Đây là ly cà
phê có ba muỗng đường.
Tại sân
bay.
Có rất
nhiều phóng viên của các tờ báo đứng chật cứng trước cửa sân bay, bởi vì hôm
nay, nữ diễn viên người Mỹ gốc Việt nổi tiếng ở Hollywood quyết định trở về Việt
Nam sinh sống. Việc những người ở xa trở về luôn được mọi người trong nước đón
chào, huống hồ lại là một nữ diễn viên đã thành danh.
Nữ diễn
viên có vẻ đẹp rất tây theo kiểu cổ điển, có dáng người cao và gương mặt trông
chẳng khác nào búp bê xinh đẹp. Cô đã làm say mê rất nhiều đàn ông. Thành danh
khi chỉ mới 13 tuổi, cô được một đạo diễn chú ý khi cùng cha mẹ đi ăn nhà hàng.
Sau đó cô bắt đầu dấn thân vào điện ảnh và nổi danh. Rất nhiều bộ phim có cô
tham gia nổi tiếng trên toàn thế giới.
Việc cô
trở về khiến rất nhiều người tò mò, ai cũng muốn mình là người được cô đồng ý
trả lời phóng vấn đầu tiên.
Cuối
cùng cô nữ diễn viên đó cũng từ cửa sân bay bước ra. Theo sau cô có rất nhiều vệ
sĩ và trợ lý. Tất cả mọi người từ phóng viên đến người hâm mộ đều nhao nhao gọi
tên:
- Anh Kỳ…
Anh Kỳ...
Tại cuộc
họp báo.
Nữ minh
tinh Anh Kỳ ngồi ngay giữa bàn, trước rất nhiều phóng viên bắt đầu cuộc phỏng vấn.
Rất nhiều micoro chĩa về phía cô, những ánh đèn plash cứ nhắm cô mà chớp sáng,
không khí cả hội trường rộn ràng cả lên.
- Cô
Andy, xin cho tôi hỏi lý do nào mà cô quyết định trở về Việt Nam?
- Cô
Andy lần này cô định về đây bao lâu?
- Cô
Andy, cô có dự định gì sau khi về đây không?
Rất nhiều
câu hỏi đặt ra, các phóng viên tranh nhau phóng vấn. Anh Kỳ không những không
khó chịu trước sự ồn ào này mà còn mỉm cười vẫy tay chào các phóng viên, dường
như đây là một cảnh quá quen thuộc với cô. Sau đó cô bình tĩnh kéo mic đặt ở
trên bàn và đưa tay ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng.
Cả hội
trường nhốn nháo bắt đầu im lặng.
- Mời mọi
người ngồi xuống! - Nữ quản lý của Anh Kỳ lên tiếng.
Tất cả
các phóng viên đều lần lượt ngồi vào ghế của mình, ngoại trừ những người quay
phim. Anh Kỳ mỉm cười rất tươi, nụ cười của cô đẹp đến mê hồn, chẳng những
các phóng viên nam mà cả các phóng viên nữ cũng gầm khen ngợi.
- Tôi sẽ lần lượt trả lời câu hỏi của mọi người. - Anh Kỳ
nói tiếng Việt rất chuẩn khiến các phóng viên rất bất ngờ.
Họ
không nghĩ nữ diễn viên người Mỹ gốc Việt này lại có thể nói tiếng Việt rành rẽ
đến thế, giọng nói không hề bị pha lẫn chút tiếng Mỹ nào. Họ ồ lên khen ngợi.
- Cảm
ơn mọi người, đã là người Việt thì nói đúng giọng mẹ đẻ của mình là điều cần
thiết. Thật ra, lúc nhỏ tôi đã có thời gian dài sống ở Việt Nam.
Anh Kỳ im lặng đón nhận những ánh đèn của máy chụp hình về
phía mình một cách vui vẻ rồi bắt đầu nói tiếp.
- Chắc
mọi người muốn biết lý do tôi quyết định trở về Việt Nam lắm phải không?
Cô im lặng
nhìn sự tò mò hiện lên trên nét mặt của các phóng viên.
- Thời
gian sống ở Việt Nam, tôi đã mến một chàng trai. Nhưng vì lúc đó còn nhỏ nên
nghĩ là nhất thời cảm nắng mà thôi cho nên tôi quay trở về Mỹ và bắt đầu theo
đuổi con đường diễn viên của mình. Thời gian đó, tôi cũng đã quen biết với rất
nhiều người nhưng chẳng ai làm cho tôi thấy rung động cả. Tôi phát hiện mình thật
sự thích chàng trai đó. Nhưng sự nghiệp của tôi đang bắt đầu phát triển cho nên
tôi không thể bỏ dở được. Tôi cứ nghĩ mối tình đó trở nên vô vọng rồi, càng thấy
buồn hơn khi nghe tin anh ấy đã có người yêu. Nhưng không ngờ sau đó, tôi gặp lại
anh ấy bên Mỹ sau khi anh ấy và người yêu chia tay. Khi nhìn thấy anh ấy đau buồn,
tôi cũng thấy buồn. Gặp lại anh ấy, tôi biết mình yêu anh ấy nhiều đến dường
nào. Hiện giờ anh ấy đã về lại Việt Nam để tiếp quản công việc gia đình, cho
nên lần này tôi trở về là quyết định theo đuổi anh ấy. Tôi muốn dùng tình cảm
chân thành của mình để anh ấy chấp nhận tôi.
Tất cả
các phóng viên ồ lên ngạc nhiên. Thông thường đối với một diễn viên, chuyện
tình cảm đều bị giấu kín, ít ai dám công khai tình cảm của mình trước mọi người.
Nhưng Anh Kỳ thì lại khác, dám thẳng thắn công khai như vậy trước giới truyền
thông. Một phóng viện lập tức đứng lên hỏi:
- Cô
Andy, cô công khai chuyện tình cảm của mình như vậy không sợ sự nghiệp của cô sẽ
bị lung lay hay sao?
- Ai
cũng có quyền theo đuổi ước mơ và hạnh phúc cho riêng mình, tôi cũng vậy. Tình
cảm của tôi với anh ấy là tình cảm chân thật, anh ấy là ước mơ và hạnh phúc của
tôi. Vì anh ấy, tôi đã từ bỏ cả Hollywood để trở về đây, mọi người nói xem tôi
có sợ bị ảnh hưởng hay không? Với lại tôi tin tưởng dân tộc mình, là một dân tộc
lấy tình yêu giữa người và người làm nền tảng. Tôi tin mọi người sẽ hiểu và sẽ ủng
hộ tôi.
Tất cả
mọi người nghe vậy đều vỗ tay hoan hô.
- Tất cả
chúng tôi sẽ ủng hộ cô theo đuổi tình yêu chân thành của mình. Vậy cô định ở đây
trong bao lâu? - Một phóng viên viên tiếng nói.
- Điều
này phải phụ thuộc vào trái tim của anh ấy. Tôi e là mình phải đánh du kích
trong thời gian dài.
Một câu
trả lời dí dỏm của Anh Kỳ khiến mọi người cười ồ lên.
- Cô có
thể tiết lộ về chàng trai mà cô đang theo đuổi hay không? Anh ta là ai, là người
thế nào?
- Xin lỗi,
trước khi chưa được phép của anh ấy tôi không thể tiết lộ điều gì cả. - Anh Kỳ
đứng dậy nói. - Những câu hỏi sau của mọi người sẽ được quản lý của tôi trả lời.
Vì mới xuống máy bay nên tôi hơi mệt, tôi muốn lui về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Cảm ơn mọi người đã tổ chức buổi họp báo chào mừng tôi như hôm nay…
***
Hiểu Đồng lại phải
thức cả đêm để làm báo cáo kinh doanh. Bài báo cáo không cần dài nhưng lại phải
dùng tiếng Anh. Tuy tiếng Anh của Hiểu Đồng cũng rất khá nhưng lại có rất nhiều
từ mới, Hiểu Đồng phải tra cả đêm mới làm xong. Cuối cùng cô cũng có thể ưỡn
người xoay cổ thoải mái. Cô nhìn phần báo cáo mình vừa đánh xong cười thỏa mãn,
sau đó cẩn thận chép vào USB để ngày mai đến công ty in ra đem nộp. Nhìn bài báo
cáo tiếng Anh, tự nhiên tim cô thắt lại. Đã từng có người giúp cô làm báo cáo
tiếng Anh như vậy. Cô nhớ lại lúc đó Vĩnh Phong tỏ ra đắc chí vô cùng, dù sao
thì cũng có một môn cậu có thể hơn cô. Cảm giác lúc đó thật ngọt ngào, dường
như chuyện đó chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Nhìn điện thoại, đã
khuya lắm rồi, Hiểu Đồng đành đứng dậy đi ngủ. Cô cảm thấy rất kì lạ, tại sao
Vĩnh Thành vẫn chưa gọi điện về cho cô. Bình thường vừa xuống sân bay là cậu gọi
cho cô ngay. Chắc là bệnh tình của ông Vĩnh Nguyên không tốt nên Vĩnh Thành mới
không có thời gian gọi cho cô.
Sáng sớm vào công
ty, Hiểu Đồng nhanh chóng cắm USB vào máy tính định in ra. Nhưng mọi người bắt
đầu ùa vào công ty cho nên cô đành bỏ dở việc để đi pha cà phê cho mọi người, đó
luôn là công việc của một người mới như cô.
Sáng sớm báo chí đã
đưa tin tức: “Nữ minh tinh Anh Kỳ về nước là để đuổi theo người trong mộng”.
Tất cả mọi người
trong công ty đều bắc loa tám với nhau đoán xem ai sẽ là nam nhân vật chính trong
câu chuyện tình vượt không gian này. Hiểu Đồng vừa pha cà phê vừa nghe mọi người
bàn tán ầm ĩ, tất cả những nhân vật đình đám đều được lôi ra. Kể cả người đã lớn
tuổi, người có vợ con, Vĩnh Thành và Vĩnh Phong cũng được lôi vào. Hiểu Đồng chỉ
khẽ cười lắc đầu rồi đem cà phê cho mọi người trong phòng, nhưng cô vừa vào đến
nơi thì thấy Mai Phương đang ngồi ở bàn của mình. Cô ngạc nhiên giương mắt nhìn
thì Mai Phương đã vội lên tiếng:
- Chị ngồi chờ em để
đưa tài liệu này cho em.
Cô ta chỉ sắp tài
liệu trên bàn xong thì bỏ đi. Hiểu Đồng cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng
cô không biết đó là điều gì. Sau đó Hiểu Đồng lập tức hiểu ra nguyên nhân vì
sao khi cô mở file văn bản của mình ra để in. Nó chỉ là một màu trắng.
Đã đến giờ họp, Hiểu
Đồng đành đi tay không vào, trưởng phòng nhìn cô trân trân, nhất là cuộc họp
này lại có mặt phó tổng giám đốc tham dự. Ông không thể nào im lặng để chính bản
thân bị quở trách đành lên tiếng:
- Báo cáo của cô
đâu?
Hiểu Đồng cung tay mím chặt môi lại, cố gắng kìm nén cơn tức giận và uất ức
của mình lại rồi mới lên tiếng nói:
- Xin lỗi, hôm qua
em làm rồi nhưng chắc là em quên save lại nên không có.
- Không có, không
có thì lấy gì báo cáo đây? - Trưởng phòng bực tức lên tiếng mắng. - Cô đến công
ty làm việc chứ không phải đến để chơi. Chỉ là một bản báo cáo mà cô cũng làm
không xong thì làm sao làm những việc quan trọng hơn cơ chứ.
Hiểu Đồng chỉ có thể
cúi gằm mặt kìm nén cơn giận của bản thân lại, gồng mình chịu đựng sự xỉ vả của
trưởng phòng. Không ai lên tiếng giúp cô.
- Được rồi. Nếu cô
đã làm báo cáo rồi thì chắc là cô vẫn nhớ chứ? Cứ nói trực tiếp ở đây đi! - Vĩnh
Phong đột nhiên lên tiếng.
Trưởng phòng nghe vậy
cũng đành nói:
- Cô mau báo cáo
đi!
Báo cáo thì không vấn
đề gì chỉ là những từ tiếng Anh mới cô vẫn chưa học thuộc cho nên khi nói có phần
lấp lửng rất nhiều. Mọi người ở đây hầu như đều từng đi du học cho nên tiếng
Anh của họ khá tốt. Hiểu Đồng nhìn vẻ mặt nhăn lại của họ thì lúng túng, cô chỉ
có thể vặn vặn cây bút trong tay.
- Được rồi, trong
đây đều là người Việt cả, cứ nói tiếng Việt đi! - Vĩnh Phong lại lên tiếng.
Hiểu Đồng như người
chết vớ được phao, cô vội lấy lại tự tin nói rành rẽ bằng tiếng Việt. Bài báo
cáo khá tốt được trưởng phòng tán dương.
- Dù là người mới
nhưng cô làm được như vậy là rất tốt. Cứ tiếp tục phát huy tinh thần này đi,
nghe chưa?
- Dạ, em xin cảm
ơn! - Hiểu Đồng cúi đầu khẽ nói.
- Từ nay, phải luôn
cẩn thận. Nhớ save cho kỹ rồi cất đi kẻo bị ai đó xóa. - Vĩnh Phong vừa nói vừa
liếc mắt nhìn về phía Mai Phương khiến cô ta toàn thân lạnh toát.
Tan họp, đợi mọi
người ra ngoài hết, Hiểu Đồng mới đến gần Vĩnh Phong nói:
- Cảm ơn anh!
Nhưng Vĩnh Phong chỉ
hừ nhẹ rồi bỏ đi. Hiểu Đồng đành đi theo ra ngoài. Vừa ra cô đã thấy Mai Phương
trừng mắt nhìn mình, Hiểu Đồng cũng tức giận trừng mắt nhìn lại. Mai Phương chột
dạ, cô ta biết Hiểu Đồng đã biết việc làm của cô ta nên quay mặt đi chỗ khác.
Hiểu Đồng vì không có bằng chứng gì nên cô im lặng, nhưng từ bây giờ cô nhất
định phải đề phòng cô ta. Mà không chỉ cô ta, dường như cả cái phòng này đều là
kẻ xấu bởi vì việc Mai Phương đụng vào máy tính của cô thì họ cũng phải nhìn thấy,
nhưng chẳng ai lên tiếng nói.
Vĩnh Phong về phòng
nhìn ra phía cửa, thấy Hiểu Đồng nhìn Mai Phương chằm chằm thì cười nhạt. Cô ấy
biết người hại mình mà vẫn im lặng được.
Thật ra, tối đó Vĩnh Phong đã không cầm lòng được, cậu chạy đến trước nhà
Hiểu Đồng, bản thân cậu cũng không rõ tại sao mình muốn đến đó, chỉ là muốn biết
xem giờ này cô đã ngủ chưa, nhưng không ngờ nhà vẫn sáng đèn. Nhìn thấy bóng cô
bên cửa sổ, vậy là cậu ngồi nhìn bóng cô cho đến khi cô tắt đèn đi ngủ mới
thôi. Vĩnh Phong biết cô đã hoàn thành bản báo cáo của mình rồi.
- Đúng là đáng giận
mà! Đúng là người hiền bị ăn hiếp, người tài bị ghen ghét mà! - Mình Thùy đập tay
lên bàn hét lên khiến mọi người xung quanh chú ý.
Hiểu Đồng và Đình
Ân đành phải kéo cô bé ngồi xuống vuốt giận.
- Từ nay cậu phải cẩn
thận hơn. Cái phòng kinh doanh này thật đáng sợ, họ cạnh tranh khốc liệt thật,
không ngần ngại hại nhau. Không liên quan đến mình thì ai làm gì mặc kệ họ. Không
hiểu anh Vĩnh Thành nghĩ gì mà lại đưa cậu sang đó? - Đình Ân nói.
- Phải đó, đợi anh
Vĩnh Thành về đây, em nhất định phải đánh cho anh ấy một trận tơi bời vì dám
làm chị Hiểu Đồng mệt mỏi thế này.
Vĩnh Thành cũng thường
hay cùng Minh Thùy và Đình Ân dùng bữa nên xem như cũng thân thiết cho nên cô
bé này không sợ trời không sợ đất mới dám mạnh miệng đòi xử Vĩnh Thành.
Hiểu Đồng chỉ phì
cười trước hành động của cô bé. Còn Đình Ân thì lắc đầu thở dài, cô phải chịu đựng
cái tính này hàng ngày. Cũng may Minh Thùy cũng là cô bé tốt lại chân thành.
- Em đó, ở đó mà lo
cho người khác, em mau lo cho mình đi. Đã tìm được hồ sơ đó chưa hả? - Đình Ân
lên tiếng trách hỏi.
Minh Thùy lập tức
nhăn mặt rồi co người lại:
- Em vẫn chưa tìm
được. Nhưng lúc đó em nhớ là mình có cầm theo mà! Nhưng không biết là biến mất
từ lúc nào.
Về nhà, Minh Thùy lục
tung phòng ra tìm bộ hồ sơ thì nhận được một cuộc gọi:
“Bà chằn, có phải
đang tìm một bộ hồ sơ màu tím phải không?”
“ Phải! Anh là ai?”
“Là ai cũng được,
mau đến quán... chuộc lại hồ sơ của cô đi. Ha ha...” - Đầu dây bên kia cười một
tràng rồi cúp máy.
Giọng cười rất quen
nhưng Minh Thùy không có thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa. Cô vội mặc áo rồi lao
ra ngoài.
Chẳng mấy chốc cô
đã đến nơi, cô đi vào dáo dác nhìn xung quanh. Nhưng cô cũng chẳng rõ ai là người
đã gọi điện cho mình nữa. Cô liền lấy điện thoại gọi lại cho người đó.
“Alô! Tôi đến rồi,
anh đang ở đâu?”
“Cô đi thẳng vào
trong nhìn ghế bên phải.”
Minh Thùy vội đi
vào trong nhìn ghế bên phải, có rất nhiều ghế, ghế nào cũng có người ngồi. Minh
Thùy bỗng thấy cái tên đáng ghét Quốc Bảo kia đang tay trong tay với một cô gái
trẻ, ăn mặc rất sành điệu và phải nói là kín trước hở sau.
Minh Thùy quét mắt
nhìn Quốc Bảo một cái liền quay mặt đi, lúc này cô chẳng muốn tay đôi với hắn
ta chút nào cả. Cô quay mặt đi ngó quanh tìm kiếm thì điện thoại của cô reo
lên.
“Quay người lại
phía sau đi.”
Minh Thùy quay lưng lại thì thấy Quốc Bảo đã
giơ hai ngón tay hơ hơ chào mình, khóe môi nở nụ cười đểu nhìn cô. Minh Thùy trừng
trừng mắt từ từ tiến lại.
Quốc Bảo nhìn Minh
Thùy đang giận dữ tiến đến thì rất khoái chí. Lần trước bị cô quật ngã, cậu tức
tối vô cùng khi cô bỏ chạy. Sau đó, cậu phát hiện dưới đất gần đó có một bộ hồ
sơ đề tên: “Minh Thùy” và còn kèm theo số điện thoại. Cô nhóc này chỉ lo lấy đồ
dưới chân cậu rồi bỏ chạy mà không thèm nhìn xem mình đã nhặt hết đồ chưa. Cậu
mở ra xem bên trong, đó là hợp đồng quảng cáo của Đình Ân với các công ty.
Trong mắt Quốc Bảo bỗng ánh lên tia nhìn nham hiểm. Cậu khẽ cười nói: “Để xem
cô làm cách nào thoát khỏi bàn tay phật tổ của tôi”.
- Trả đây! - Minh
Thùy hất mặt ra lệnh.
- Em yêu, hình như
anh nghe ai đó đang sủa thì phải? - Quốc Bảo quay sang cô bạn gái lấy tay nâng
cằm cô ta lên, đặt nhẹ một nụ hôn.
“Sủa?” - Minh Thùy tức đến nghẹn họng,
muốn sấn đến đấm vào bộ mặt đểu cáng của Quốc Bảo một đấm cho hộc máu nhưng
nghĩ đến bộ hồ sơ đó, cô nén cơn giận xuống.
- Mau trả lại cho tôi! - Minh Thùy cố gắng dịu giọng nói.
Quốc Bảo lúc này mới
quay lại nhìn cô cười đểu hỏi:
- Tôi nợ gì cô à?
- Cái hồ sơ anh nhặt
được. - Minh Thùy ngước mặt hít một hơi dài tống hết cục tức ra ngoài.
- Ồ! Nhặt được. Cô
cũng biết nói là nhặt được. Ai nhặt được thì là của người đó. Tôi nhặt được thì
nó là của tôi. - Quốc Bảo nháy mắt cười nói.
- Cái gì mà của anh
chứ? Rõ ràng là anh cố ý chiếm lấy mà. Anh mà không mau trả lại, tôi sẽ thưa
anh tội chiếm đoạt của người khác làm của riêng đó. - Minh Thùy tức giận lớn tiếng
nói.
- Đi thưa? Cô cứ việc,
khi nào đi thưa nhớ báo tôi một tiếng, tôi sẽ đi. - Quốc Bảo nhởn nhơ giương
giương mắt khiêu khích đáp.
Minh Thùy tức đến lộn ruột. Nếu như không phải là hồ sơ quan trọng thì cô sẽ
đập thẳng tay với Quốc Bảo nhưng cô không thể làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của
Đình Ân được. Cố gắng hít sâu thở mạnh để vuốt giận cho bản thân, cô tằng hắng
một chút rồi cố gắng nhỏ nhẹ nói:
- Chọc giận anh là
tôi không đúng. Nhưng đây là chuyện riêng của chúng ta. Hồ sơ đó là của chị
Đình Ân, anh mau trả lại cho tôi để tôi đưa cho chị Đình Ân.
Quốc Bảo thấy Minh
Thùy đột nhiên hạ giọng thì mất hứng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn cam chịu
của cô dễ thương quá, trong lòng đột nhiên như có cơn gió thổi qua. Cậu ngẩng mặt
cười một nụ cười cuốn hút:
- Cô đang cầu xin
tôi à?
- Phải. - Minh Thùy
cố gắng nói.
- Muốn tôi trả lại
cũng được, chỉ cần chấp nhận điều kiện của tôi...
***