Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 25 - Phần 2

Hiểu Đồng đi dưới cơn mưa rào nhẹ, muốn khóc nhưng lại
không thể khóc, bởi nếu như bây giờ khóc thì cô sẽ mãi mãi không thể đối diện với
Vĩnh Phong về sau được.


ngẩng đầu nhìn trời mưa, cười một mình tự hỏi: “Tại sao những lúc thế này ông lại
mưa, có phải vì con không thể khóc nên ông khóc thay con không?”

Ông
trời tất nhiên không trả lời cô, chỉ là lặng lẽ tiếp tục rơi nước mắt thay cô
nhiều hơn. Mưa cứ rơi để đóng băng con tim của cô, để nó trở nên lạnh lẽo, để
nó không còn cảm xúc nữa, vậy thì nó sẽ không biết đau và nỗi đau không còn giày
vò cô nữa.

“Tin...
tin... tin...”

Tiếng
xe từ sau lưng Hiểu Đồng vang lên, Hiểu Đồng với gương mặt đau khổ bơ phờ quay
đầu nhìn lại. Người ngồi trong xe là Vĩnh Thành, cậu mở cửa chồm người qua gọi
cô:

-
Mau lên xe đi!

Hiểu
Đồng nhìn Vĩnh Thành với ánh mắt đau buồn rồi ngồi vào trong xe, cô mệt mỏi tựa
người vào ghế nhắm mắt lại. Vĩnh Thành vội lấy khăn lau sạch nước trên mặt,
trên tóc cô, cậu còn cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên người cô.

Hiểu
Đồng cảm nhận được sự yêu thương chăm sóc của Vĩnh Thành, cô mở mắt ra nhìn cậu
hỏi:

-
Sao anh lại quay lại?

-
Anh định quay lại nói em chờ anh tan họp mình cùng về thì thấy Vĩnh Phong đến
trước mặt em. - Vĩnh Thành thở dài trả lời, cậu cũng mệt mỏi ngả người lên ghế.
- Anh định vào nhưng lại không biết có nên hay không. Anh cũng không biết phải
đối mắt với Vĩnh Phong thế nào. Anh đã nghĩ, Vĩnh Phong và em sẽ không còn gặp
lại nhau nữa, anh đã nghĩ Vĩnh Phong rồi sẽ quên em nhưng hình như anh đã sai,
anh đã sai ngay từ đầu. Anh không biết phải làm sao nữa, biết rõ đó là hố sâu
nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.

- Vĩnh Thành, ngay từ đầu là em tiếp cận anh, người có lỗi
là em, không phải anh. - Hiểu Đồng vội lên tiếng nói.

-
Không phải, là anh tiếp cận em trước. - Vĩnh Thành cãi lại.

- Khi anh là Thành Vinh, anh tiếp cận em vì chúng ta là bạn.
Còn bây giờ ở bên anh là do em cam tâm tình nguyện.

-
Vĩnh Phong đã nói gì với em?

-
Cũng không có gì cả, bỏ đi, tất cả đều đã qua rồi. Anh đừng bao giờ cảm thấy có
lỗi với em hay Vĩnh Phong bởi vì anh thật sự không có lỗi. Anh đến với em khi
em và Vĩnh Phong chia tay rồi, chứ không phải anh cướp đoạt tình yêu của anh ấy.
Mà chắc gì Vĩnh Phong còn yêu em, có chăng chỉ là quá khứ mà thôi!

Hiểu
Đồng quay sang nhìn Vĩnh Thành:

-
Hứa với em một điều, hãy làm như anh không biết gì về mối quan hệ của em và Vĩnh
Phong. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, vì như vậy mới là điều tốt nhất cho
ba chúng ta.

Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng mấy giây, cậu nhìn thấy đôi mắt
trong veo u buồn như cầu khẩn của cô thì chậm rãi gật đầu. Chiếc xe bắt đầu lăn
bánh trong cơn mưa, hai người trong xe đều im lặng, mỗi người theo đuổi một
suy nghĩ.

Lát
sau Hiểu Đồng lên tiếng:

-
Tại sao anh không hỏi lý do thật sự em chia tay Vĩnh Phong là gì? Tại sao anh
không hỏi, tại sao em lại tiếp cận anh?

Vĩnh
Thành nghe Hiểu Đồng hỏi như thế thì thần sắc thay đổi, tay bấu chặt tay lái.
Cậu tấp xe vào ven đường rồi quay người nhìn Hiểu Đồng nói:

-
Chẳng phải lý do em chia tay Vĩnh Phong là vì mẹ của anh sao? Anh không hỏi vì
anh biết rõ tính của mẹ anh, dù không phải vì lý do này thì cũng vì lý do kia,
mẹ anh là người không từ thủ đoạn để có thể chia rẽ cho được em và Vĩnh Phong.
Còn lý do vì sao em tiếp cận anh, anh không quan tâm...

Im
lặng một lát, Vĩnh Thành mới nói tiếp:

-
Từ nhỏ đến lớn anh luôn là một đứa con ngoan trong mắt của mẹ. Mẹ bảo gì, anh nghe
đấy, chưa từng làm trái ý mẹ một lần. Chỉ cần mẹ thích thì bắt buộc anh phải
làm cho bằng được, còn những thứ anh thích thì mẹ không bao giờ cho phép. Anh cứ
sống như vậy cho đến lúc trưởng thành, vô cảm nhạt nhẽo như một con rối bị giật
dây. Đôi lúc anh thấy rất mệt mỏi, chán chường nhưng anh không thể nào phá hủy
hình ảnh của mình trong mắt mẹ. Anh khác với Vĩnh Phong, vì anh là con trai lớn
cho nên mẹ đặt nhiều kỳ vọng ở anh. Với lại chỉ cần anh làm mẹ vui lòng thì Vĩnh
Phong sẽ thoải mái hơn. Nó có thể sống theo ý thích của mình, không bị gò bó
hay bắt buộc. Hai anh em, chỉ cần mình anh chịu đựng cuộc sống như trong ngục
tù này là được rồi, hà tất phải kéo Vĩnh Phong vào. Vĩnh Phong như một cơn gió
càn quét và ngang ngược, từ nhỏ tính tình hiếu động. Anh rất thương nó, vì nhà
chỉ có hai anh em trai, anh luôn muốn Vĩnh Phong được vui vẻ. Cho nên anh bằng
lòng vì Vĩnh Phong mà chấp nhận sự gò ép của mẹ, bằng lòng nhường tất cả mọi thứ
của mình cho nó.

Sau
đó Vĩnh Thành nâng cằm của Hiểu Đồng lên nhìn sâu vào trong mắt cô:

-
Em là thứ duy nhất anh muốn có, là người giúp anh thoát khỏi lao tù. Vì em anh
mới muốn sống cuộc sống mà bản thân mình muốn, làm mọi thứ mà mình thích. Vì em
anh mới dám dọn ra bên ngoài ở, điều mà từ trước tới giờ anh chưa từng làm. Bởi
vì anh yêu em, em có hiểu không, Hiểu Đồng?

Hiểu
Đồng đáp lại ánh mắt chân thành của Vĩnh Thành bằng một nụ cười tươi tắn đầy nhẹ
nhàng. Đây là người đàn ông mà cô đã thể mãi mãi ở bên cạnh, là người đàn ông
mà cô muốn bao bọc chở che suốt cuộc đời.

-
Lần này, mẹ anh sẽ không thể bắt em rời xa anh như rời xa Vĩnh Phong được đâu.
Vì vậy em sẽ luôn ở bên cạnh anh. - Hiểu Đồng bày tỏ ý định của mình.

Vĩnh
Thành bỗng thấy một làn gió nhẹ thổi vào tim khiến cậu hạnh phúc vô cùng, cậu
ôm chầm lấy Hiểu Đồng, hôn nhẹ lên tóc cô nói:

-
Anh sẽ bảo vệ em. Anh không còn là một đứa trẻ để mặc cho mẹ mình điều khiển nữa.
Vì em, anh sẽ kiên cường tạo ra con đường hạnh phúc cho hai chúng ta. Chỉ cần
em không buông tay anh ra.

“Chỉ
cần em không buông tay anh ra.” - Câu nói này như nhát dao đâm nhẹ vào tim Hiểu
Đồng. Vĩnh Phong cùng từng yêu cầu cô đừng buông tay cậu ra, cô cũng đã hứa sẽ
mãi mãi không buông tay cậu ra. Vậy mà cuối cùng cô đã buông tay cậu để rồi
trao tay mình cho một bàn tay khác. Bất giác nước mắt lại rơi, cô ôm chầm lấy
Vĩnh Thành để cho nước mắt thấm vào áo cậu.

Từ
đằng xa, một chiếc xe màu đen đang gạt mưa nhìn về phía họ. Một tay người đó nắm
chặt tay lái, tay kia ôm chặt lấy tim mình: “Tim ơi đừng đau nữa”

Hiểu
Đồng tối hôm đó ở lại nhà Vĩnh Thành. Cô giúp cậu giặt giũ và ủi quần áo phẳng
phiu, sau đó cô xếp chúng ngay ngắn vào trong tủ. Vĩnh Thành cứ đứng nhìn cô tất
bật, lòng cảm thấy hạnh phúc. Vĩnh Phong trở về rồi, cậu không biết rồi đây ba
người bọn họ sẽ như thế nào. Cậu thật sự không muốn có lỗi với Vĩnh Phong nhưng
lại không thể buông tay Hiểu Đồng ra. Dù cậu biết trong tim Hiểu Đồng vẫn chỉ
có hình bóng của Vĩnh Phong. Còn Vĩnh Phong, cậu không biết, cũng không dám hỏi,
bởi vì cậu sợ, sợ rằng Vĩnh Phong vẫn còn tình cảm với Hiểu Đồng và Hiểu Đồng
muốn trở về với Vĩnh Phong. Lúc đó với hai con người mà cậu đều rất mực yêu
thương này, cậu liệu có thể nào buông tay không. Cậu không biết, cũng không dám
nghĩ tới.

Vĩnh
Thành nhìn lại bàn tay đã khiếm khuyết của mình thở dài. Nếu không vì vậy, Hiểu
Đồng sẽ không ở bên cậu, nếu không vì vậy, có lẽ Hiểu Đồng đã trở về với Vĩnh
Phong rồi. Hiểu Đồng đã hứa sẽ ở bên cậu mãi mãi, cậu có lời hứa này rồi thì cảm
thấy nhẹ nhõm nhưng lại bị tình cảm đè nặng.

Vĩnh
Thành bỗng đến ôm chầm lấy Hiểu Đồng, tựa cằm lên vai cô thủ thỉ:

-
Anh yêu em.

Bên
ngoài trời vẫn mưa, chiếc xe màu đen đã đậu dưới đó, có người ngước mắt nhìn
lên trên căn hộ của ai đó, chờ mãi chờ mãi cho đến khi căn hộ đó tắt đèn. Người
đó gục đầu vào vô lăng chua xót.

Sáng
hôm sau.

“Kinh...
kong...”

Nghe
tiếng chuông cửa, Hiểu Đồng định đi ra mở cửa nhưng Vĩnh Thành đã ngăn lại cười
nói:

-
Em cứ tiếp tục rửa chén đi, để anh.

Hiểu
Đồng tiếp tục công việc của mình, còn Vĩnh Thành đi ra mở cửa. Sở dĩ Vĩnh Thành
không muốn Hiểu Đồng đi ra là vì cậu biết người bên ngoài là ai. Từ lúc cậu
chuyển đến đây, chỉ có hai người lui tới: Một là Hiểu Đồng, hai là bà vú Năm.
Nhưng vú Năm thường không đến giờ này, vậy thì người đến chỉ có thể là Vĩnh
Phong mà thôi.

Quả đúng như Vĩnh Thành dự đoán, người bên
ngoài cửa là Vĩnh Phong. Dù biết trước nhưng mặt Vĩnh Thành cũng hơi nhợt một
chút, nhưng vốn đã quen với thương trường dối trá cậu nhanh chóng lấy lại gương
mặt bình thường của mình rồi cười tươi chào Vĩnh Phong.

-
Sao em biết anh ở đây? - Dù đã biết câu trả lời nhưng Vĩnh Thành vẫn giả vờ hỏi:

-
Vú nói. Nghe nói anh chuyển ra đây để sống với bạn gái? - Vĩnh Phong nửa đùa
nửa thật nói.

-
Cái thằng này dám trêu anh à? - Vĩnh Thành cười rồi đập nhẹ vai Vĩnh Phong một
cái, sau đó hất đầu nói: - Vào nhà đi!

Vĩnh Phong đi thẳng vào trong nhà một cách tự
nhiên, cậu bình thản thả người trên salon rồi nói:

-
Hôm nay, bạn gái anh có ở đây không, sớm giới thiệu cho em biết để làm quen
coi.

-
Thằng này, mới đến mà định dọa cho người ta sợ à? - Vĩnh Thành có ý ngăn lại.

Vĩnh
Phong chỉ cười, không nói tiếp, cả hai anh em bắt đầu thủ thỉ tâm sự, chỉ có Hiểu
Đồng đứng trong bếp chết lặng từ bao giờ.


không ngờ Vĩnh Phong lại đến đây, ngay lúc này. Mặc dù cô đã bảo sẽ cùng Vĩnh
Thành đến gặp Vĩnh Phong nhưng là khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, còn bây
giờ…

Hiểu
Đồng cảm thấy rất run, tim đập liên hồi, càng nghe giọng nói của Vĩnh Phong vọng
vào cô càng thấy khó thở. Cô không muốn cậu gặp cô trong tình cảnh này, cậu chắc
chắc sẽ hiểu lầm hai người.

“Nhưng
đây chẳng phải là điều mày muốn sao, chẳng phải càng hiểu lầm thì càng tốt sao,
như vậy sẽ dễ dàng quên hơn.” Nghĩ vậy, Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, cô quyết
định bước ra.

Vĩnh
Thành và Vĩnh Phong đang trò chuyện vui vẻ thì thấy Hiểu Đồng bước ra. Cả hai đều
im bặt, sắc mặt đều thay đổi, không còn hồng hào nữa mà là tái nhợt.

-
Ai vậy anh? - Hiểu Đồng trên tay bê một khay nước, cô vờ như không quen biết hỏi.

-
Đây là em trai anh. - Vĩnh Thành thấy Hiểu Đồng giả vờ như không nên cậu cũng
làm như không có gì, trả lời. - Còn đây là Hiểu Đồng.

Hiểu
Đồng đặt nhẹ nhàng khay nước xuống bàn, rót nước mời Vĩnh Phong xong cô ngồi xuống
bên cạnh Vĩnh Thành, khoác lấy tay cậu nhìn Vĩnh Phong cười nói:

-
Chào anh! Em vẫn thường nghe kể về anh rất nhiều.

Vĩnh
Phong đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng của mình, cậu nhếch
môi khẽ cười, ánh mắt lạnh nhạt:

- Anh ấy kể gì về tôi, có kể rõ về con người tôi với cô
không?

Hiểu
Đồng hơi tái mặt sau câu hỏi nhưng cố kìm nén, mỉm cười nói:

-
Anh ấy thường chỉ kể chuyện lúc nhỏ của hai người, vì sau này hai người sống ở
hai nơi nên cũng không có gì nhiều để kể.

-
Vậy à? - Vĩnh Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó cậu quay lại nhìn Vĩnh Thành
nói: - Nghe nói bạn gái anh nấu ăn rất ngon, không biết em có dịp được thưởng
thức không? Hay là em nên ghé đến đây thường xuyên hơn nhỉ, dù gì anh em ta nên
giống như hồi xưa. Anh nghĩ có được không?

-
Tùy ý em. - Vĩnh Thành nhã nhặn trả lời.

Sau
đó, ba người cùng nhau trò chuyện, Vĩnh Thành và Hiểu Đồng xoay qua nói chuyện
về bé Phong và bé Đường, cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Vĩnh Phong cảm thấy đau
nhói, cậu như một người thừa. Hai người đó đã bước vào thế giới của riêng họ,
thế giới mà cậu chưa từng và không thể đặt chân vào.

Sau
khi cánh cửa nhà khép lại, Vĩnh Phong bước vào thang máy, cậu dựa hẳn người vào
thang máy, đau đớn nhắm mắt lại tự hỏi:

“Đã
không còn gì nữa rồi sao? Đã hết thật rồi.”

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3