Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 24 - Phần 2
- Chúc mừng em
đã tốt nghiệp.
-
Cảm ơn anh! - Hiểu Đồng mỉm cười đón nhận lời chúc của Vĩnh Thành, rồi cô
thở mạnh một cái bắt đầu nói ra sự kìm nén của mình nãy giờ. - Vĩnh Thành! Em
đã nộp đơn vào công ty anh và đã được nhận.
Vĩnh
Thành nghe xong thì sững người lại, cả người đông cứng, đôi đũa trên tay rơi xuống
bàn nhưng cậu nhanh chóng chụp lại. Hiểu Đồng thấy vậy lo lắng hỏi:
-
Anh sao vậy, không phải là tay anh...
-
Không phải. - Vĩnh Thành vội trả lời. - Chỉ là anh hơi bất ngờ khi nghe em nói
thôi!
Hiểu
Đồng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô không thấy Vĩnh Thành nói thêm gì nữa
mà chỉ im lặng ăn. Cô tưởng Vĩnh Thành giận vì cô đã không chịu bàn trước với cậu,
vội vàng giải thích:
-
Vĩnh Thành, anh giận sao? Em chỉ là muốn dựa vào chính bản thân mình xin vào
công ty. Em không thích người ta nói em được vào công ty là nhờ đi cửa sau.
Vĩnh
Thành nghe cô nói thì vội cười trấn an:
-
Sao anh lại giận em chứ. Chỉ là anh đang lo sợ, nhân viên trong công ty toàn là
sói không, chỉ sợ em vào rồi thì khó toàn mạng ra. Lúc đó anh chẳng biết phải
làm sao.
Hiểu
Đồng nghe Vĩnh Thành nói thì bật cười, cô lườm cậu một cái rồi bảo:
-
Mau ăn đi!
Vĩnh
Thành nhìn Hiểu Đồng ăn mà trong lòng thấp thỏm. Tại sao sớm không sớm, muộn
không muộn cô lại vào công ty làm ngay lúc này, ngay lúc Vĩnh Phong trở về. Là
do số phận an bài như vậy sao?
“Hiểu
Đồng! Dù có lỗi với Vĩnh Phong, anh vẫn muốn giữ em bên cạnh anh. Muốn giấu kín
em vào một nơi mà chẳng ai có thể chạm vào.”
***
-
Chừng nào em đến công ty? - Vĩnh Thành ngồi đối diện Vĩnh Phong, cười hỏi.
-
Để vài ngày nữa hẵng đến. Dù gì thì việc khai thác vẫn phải đợi thêm ít lâu nữa
mà. - Vĩnh Phong mỉm cười trả lời. - Em muốn nghỉ ngơi ít hôm.
-
Ừm! Cũng được, đã lâu không về, nhân dịp này đi thăm bạn bè cũng tốt. - Vĩnh
Thành gật đầu tán đồng.
-
Tay anh sao rồi? - Vĩnh Phong bỗng quan tâm hỏi.
-
Không sao rồi. - Vĩnh Thành vừa trả lời vừa đưa bàn tay lên ngắm nhìn xoay xoay
mấy cái trước mặt Vĩnh Phong cho cậu yên tâm. - Bác sĩ nói tay anh chỉ cần
không cầm nắm đồ vật nặng thì sẽ không sao.
-
Sao lúc đó anh lại không cho em biết? - Vĩnh Phong nói vẻ trách cứ.
-
Anh không muốn em và ba mẹ lo lắng cho nên mới giấu, dù sao bây giờ cũng không
có chuyện gì nữa rồi. - Vĩnh Thành mỉm cười nhẹ nhàng xua tan vẻ trách móc và
lo lắng của đứa em trai yêu quý.
-
Anh dọn ra ngoài ở rồi à? - Vĩnh Phong nhìn Vĩnh Thành dò hỏi.
-
Ừ! Nếu không có em thì ở đây rất buồn. - Vĩnh Thành trả lời, mắt đưa về khung
hình hai anh em khoác tay vui vẻ chụp.
Câu
nói của Vĩnh Thành làm Vĩnh Phong rất vui, cậu nhìn anh trai một cách chân
tình. Tình cảm của hai người vẫn luôn thắm thiết. Cậu rót cho Vĩnh Thành một ly
rượu rồi cụng ly, rượu nồng, tình nồng.
***
Bar
Phong Trần.
-
Ha ha... Cuối cùng anh cũng trở về rồi. - Quốc Bảo vui mừng nhìn Vĩnh Phong đi
vào, nói.
-
Đã lâu không gặp. - Thế Nam cung tay ra trước mặt Vĩnh Phong nói.
Vĩnh
Phong thấy vậy cũng đưa tay đập nhẹ vào tay Thế Nam. Thế Nam cũng đập nhẹ lại rồi
hai bàn tay cụm vào nhau cười lớn trong niềm vui của tất cả mọi người.
-
Được rồi, ngồi đi! - Thiên Minh vội nhắc mọi người.
Tất
cả mọi người vội ngồi xuống bắt đầu kể chuyện về những trải nghiệm của họ trong
hơn hai năm qua. Nhưng chẳng ai nhắc đến cái tên Hiểu Đồng trước mặt cậu, cho đến
khi Đình Khiêm bước vào.
Đình
Khiêm vừa nhìn thấy Vĩnh Phong thì chạy đến ôm chầm lấy cậu thân mật. Sau vài
câu trò chuyện, Vĩnh Phong chợt hỏi Đình Khiêm:
-
Nghe nói Đình Ân đã trở thành nữ minh tinh rồi phải không?
-
Nữ minh tinh gì chứ! - Đình Khiêm cười xua tay nói. - Chỉ là mới có chút thành
tựu thôi, nếu lúc đó không nhờ Hiểu Đồng thì...
Đình
Khiêm đang nói bất chợt dừng lại, mọi người trong phòng cũng bất động. Cái tên
cấm kị cuối cùng cũng bị nói ra, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại.
Đình Khiêm cũng biết mình đã lỡ lời, cậu thở dài nốc cạn chai bia ướp lạnh của
mình.
Cuối cùng Quốc Bảo phải lên tiếng mới xóa tan được bầu
không khí. Mọi người lại trò chuyện như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng ai cũng bắt
đầu uốn lưỡi trước khi nói.
Khi Đình Khiêm bước từ trong toilet ra thì thấy một bóng
hình cao lớn đang trầm tư bên khói thuốc, dường như cố ý đứng đợi cậu. Đình
Khiêm cười yếu ớt bước đến nói:
-
Lâu rồi không thấy cậu hút thuốc?
Vĩnh
Phong nghe Đình Khiêm nói thế thì cười lạnh nhạt quăng điếu thuốc xuống đất rồi
dùng chân dí tàn thuốc cho tắt ngúm. Đình Khiêm thấy vậy thì cũng không nói gì
thêm nữa chỉ vỗ vai cậu một cái rồi nói:
-
Anh vào trong trước đây.
Nhưng
khi cậu dợm bước đi thì Vĩnh Phong đã lên tiếng hỏi:
-
Cô ấy sao rồi?
Đình
Khiêm hơi sững người khi nghe Vĩnh Phong hỏi, rồi cậu quay lưng nhìn thẳng Vĩnh
Phong bày tỏ ý kiến của mình.
- Vĩnh Phong! Anh coi cậu là anh em nên mới nói thật lòng
với cậu. Anh không hiểu tại sao Hiểu Đồng lại nói như thế với cậu nhưng anh
không tin và cũng không bao giờ tin. Hiểu Đồng mà anh biết chính là người mà cậu
đã yêu. Nếu như Hiểu Đồng đối xử với cậu như thế, anh cho là cô ấy có nỗi khổ
riêng. Nếu như cô ấy thật sự làm nghề đó, chắc chắn anh là người mà cô ấy phải
nói, bởi vì con gái làm trong nghề này rất cần bảo kê để bảo vệ cho bản thân
mình. Huống chi một cô gái xinh đẹp như Hiểu Đồng thì càng cần có người bảo kê
trước những kẻ ganh ghét.
Đình
Khiêm nhìn Vĩnh Phong một cái rối tiếp tục nói:
-
Cứ cho là cô ấy muốn giấu vì mối quan hệ với gia đình anh, không muốn mẹ phải xấu
hổ với mọi người. Nhưng anh lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, càng lớn tuổi hơn Hiểu
Đồng. Kinh nghiệm ở giang hồ của anh không thua bất cứ ai, hạng người nào anh
cũng gặp. Nếu Hiểu Đồng là một cô gái ham tiền thì trong thời gian gặp lại Hiểu
Đồng, anh chắc chắn sẽ nhận ra bản chất của cô ấy. Nhưng anh không thấy gì
ngoài một cô bé ngoan ngoãn, chịu thương chịu khó và rất tự trọng.
Đình
Khiêm vỗ vai Vĩnh Phong một cái nữa rồi nói:
-
Anh chỉ muốn vì Hiểu Đồng mà bày tỏ một chút ấm ức mà thôi! Thời gian đã qua
lâu như vậy, chắc cậu cũng đã quên cô ấy rồi. Nhưng Hiểu Đồng lúc đó thật sự
yêu cậu chứ không phải tiếp cận cậu vì tiền đâu.
Đình
Khiêm nói xong thì bỏ vào trong phòng. Vĩnh Phong ở ngoài với những lời phân trần
của Đình Khiêm cảm thấy tim mình co thắt lại, một chút hạnh phúc nhỏ nhoi đang
len lỏi.
“Đình
Khiêm! Hy vọng được như anh nói.”
Người
tài xế chở Vĩnh Phong đi ngang một ngã tư gặp đèn đỏ, họ dừng lại. Vĩnh Phong mệt
mỏi đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng từ xa xa cậu nhìn thấy một dáng người quen
thuộc.
Thần
trí thoát khỏi mệt mỏi, cậu ngồi bật dậy quan sát cho rõ. Gương mặt Hiểu Đồng
hiện ra ở trạm xe buýt bên kia đường, vẫn mái tóc dài đen mượt, vẫn đôi mắt u
buồn, vẫn đôi môi hồng. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng giống như đồng phục
của nhân viên.
Vĩnh
Phong lập tức lao ra khỏi xe chạy băng qua bên kia đường, mặc kệ những chiếc xe
đang chờ tới trong ánh nhìn ngạc nhiên của người tài xế và tiếng mắng chửi của
người đi đường.
Nhưng
khi Vĩnh Phong vừa băng qua nửa con đường thì một chiếc xe buýt tới, sau đó
chiếc xe chạy đi mang theo đoàn người. Bóng dáng Hiểu Đồng cũng không còn ở nơi
đó nữa.
Hụt
hẫng! Đó là cảm giác lúc này của Vĩnh Phong. Cậu đã nói với bản thân là sẽ xem
cô như người xa lạ, vậy mà khi vừa nhìn thấy cô, cậu lại như kẻ điên lao đến mặc
kệ mọi thứ. Cuối cùng thì dù đã nói ngàn lần sẽ quên cô, cậu cũng không làm được.
Vĩnh Phong đứng giữa lòng đường ngửa đầu nhìn trời cười điên dại, trách bản
thân sao lại quá si tình.
Người
tài xế hôm sau lại bị Vĩnh Phong bắt chờ ở một góc ngã tư ấy cũng vào giờ đó. Vĩnh
Phong biết Hiểu Đồng làm việc rất có giờ giấc, hôm qua cô đã đi giờ này thì hôm
nay cũng đi vào giờ này. Cậu không đứng ở ngay trạm xe mà đứng ở đó một khoảng
khá xa. Vĩnh Phong chỉ muốn được nhìn thấy hình bóng Hiểu Đồng mà không dám đến
gần, cậu sợ, sợ một lần nữa lại ôm chầm lấy cô, tha thứ cho cô tất cả.
Người
tài xế thấy Vĩnh Phong cứ chú mục vào trạm xe buýt như tìm ai đó, cậu cũng
ngoái đầu nhìn theo. Cậu chú ý, cứ thấy một cô gái mặc chiếc áo hồng đồng phục
thì Vĩnh Phong lại nhổm người ngồi thẳng lên nhìn ra rồi thất vọng ngả người ngồi
xuống.
Đợi
hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng Hiểu Đồng đâu, Vĩnh Phong cảm
thấy thất vọng vô cùng. Cậu không hiểu được bản thân mình nữa. Rõ ràng ý chí bảo
cậu không được gặp cô nữa, đừng đi tìm cô nhưng trái tim lại bảo muốn nhìn thấy
cô thêm lần nữa.
Nhìn
thấy nét mặt Vĩnh Phong chất chứa sự thất vọng, người tài xế hắng giọng một
chút nói:
-
Phó tổng giám đốc, nếu cậu muốn tìm một cô gái mặc áo sơ mi màu hồng đồng phục
kia thì xin hãy đến công ty. Bởi vì đồng phục đó là của nhân viên mới đến của
công ty ta.