Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 22 - Phần 1

Chương 22

Nỗi nhớ không tên và nỗi nhớ mang tên
em

New York.

Một căn biệt thự nằm
ở ngoại ô, cách xa thành phố một giờ xe chạy. Nơi có phong cảnh rất đẹp và yên
tĩnh, nơi có một cái cây già vừa được bắt thêm một chiếc xích đu. Có một chàng
trai đang ngồi đong đưa trên chiếc xích đu mắt nhắm nghiền lim dim ngủ.

Chàng trai mơ một
giấc mơ rất đẹp, cậu đang dắt tay một cô gái có mái tóc dài đen mượt, mặc một
chiếc váy tím không cầu kỳ, rất đơn giản nhưng lại có thể làm nổi bật lên vẻ đẹp
của cô. Cô đi bên cạnh chàng trai im lặng không nói gì. Ánh mắt nhìn cậu rất ấm
áp, nụ cười trên môi tỏa sáng, rất đẹp, rất đẹp...

Chàng trai vuốt ve
gương mặt cô gái một cách dịu dàng, họ đi đến bên chiếc xích đu quen thuộc, cô
gái ngả đầu dựa vào vai chàng trai một cách hạnh phúc. Rồi môi họ lần tìm
nhau, chìm đắm trong một nụ hôn say đắm...

“Reng... reng...
reng...”

Tiếng điện thoại
reo khiến Vĩnh Phong giật mình thức dậy, bàn tay vô thức giơ trên không hụt hẫng.
Bàn tay nhỏ nhắn của Hiểu Đồng trong tay cậu vụt biến mất khi cậu tỉnh giấc. Một
chút luyến tiếc, một chút buồn bã vương trên nét mặt.

Vĩnh Phong uể oải bắt
điện thoại.

“Alô!”

“Là mẹ đây.”

“Có chuyện gì sao?”
- Vĩnh Phong hỏi với giọng khó chịu, cậu bực bội vì bị phá ngang giấc mơ.

“Con còn định ở đó
đến bao giờ?” - Giọng bà Mai Hoa tuy trách cứ nhưng rất nhẹ nhàng.

“Con muốn ở lại đây
cho hết kỳ nghỉ. Vô học con sẽ trở về.” - Vĩnh Phong mệt mỏi đáp.

Từ khi qua đây, cậu
luôn có cảm giác buồn chán, không bạn bè, không người thân. Mặc dù ở đây cũng
có một số bạn bè lúc trước của cậu nhưng không thân cho lắm. Cậu không thích
chơi với ai cả cho nên vừa được nghỉ lễ là cậu trốn về đây ở. Cứ cách vài ngày
bà Mai Hoa lại gọi điện đến thăm chừng.

“Thôi được rồi, con
cứ ở lại thêm vài ngày nữa đi, nhưng đến khi vào học là phải lập tức trở về, biết
chưa?” - Giọng bà Mai Hoa nhỏ nhẹ nhắc nhở.

“Con biết rồi.” - Vĩnh
Phong đáp rồi tắt máy.

Cậu thở dài một cái
rồi đứng dậy đi vào nhà.

Căn biệt thự rất rộng
lớn, rộng gấp ba lần so với căn nhà cũ của Hiểu Đồng nhưng nó lại mang vẻ giống
như căn nhà đó. Cho nên cậu muốn dọn đến đây ở, dường như chỉ có ở đây cậu mới
thấy thoải mái hơn.

Vĩnh Phong tự pha
cho mình một tách cà phê, nhưng khi bỏ đường cậu lại vô tình cho đến ba muỗi đường.
Đã trở thành thói quen rồi. Thói quen này là khi cùng sống với Hiểu Đồng, cô
thường bỏ đến ba muỗng vào tách cà phê của mình. Cô rất sợ đắng, cho nên mỗi
khi uống thuốc thường phải dùng kẹo dỗ ngọt mới chịu uống. Hiểu Đồng rất nghịch
ngợm thường hay lén đổi tách cà phê của cô cho cậu, rồi âm thầm lén lút cười
khi thấy cậu đưa tách cà phê lên miệng uống, rồi phá ra cười khi thấy cậu nhăn
mặt. Nhưng sau đó, cô lại bị Vĩnh Phong cười trêu lại vì cô quên rằng mình đã đổi
cà phê của cậu rồi nên khi cô vừa uống vào thì lập tức mếu máo phun ra. Ly cà
phê của cậu chỉ bỏ một muỗng đường cho nên rất đắng. Mỗi lần như vậy mặt cô lại
phụng phịu rất đáng yêu, miệng không ngừng phun ra vị đắng nơi đầu lưỡi.

Hiểu Đồng thường hay bày trò này, nên dù Vĩnh Phong biết rằng cô đã tráo ly
cà phê của mình, cũng giả vờ đưa lên miệng uống, rồi giả vờ nhăn mặt rồi nhìn
cô cười thích thú, lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Chỉ có điều, ly cà phê của
cậu cũng bỏ ba muỗng đường nên dù cô quên khuấy và uống nó thì vẫn không phun
ra vì đắng nữa.

Nhớ đến đây, Vĩnh
Phong bỗng nhắm mắt lại, cảm giác chua xót, cảm giác đau đớn lại dâng tràn
trong tim. Dù đã dặn lòng phải căm hận cô. Nhưng sau đó cậu mới phát hiện rằng,
càng hận cô, cậu lại càng yêu cô nhiều hơn. Càng muốn vứt bỏ thì càng nhớ nhiều
hơn.

Nỗi nhớ này len lỏi
vào tim cậu trong mỗi giấc mơ. Mỗi đêm cậu đều mơ thấy giấc mơ ngọt ngào bên cô
nhưng khi tỉnh giấc, mới hay rằng nước mắt đã rơi.

Bên cánh cửa kính rộng
mở thông ra vườn, Vĩnh Phong đặt một giá vẽ, đã lâu rồi cậu không vẽ tranh. Cái
sở thích vẽ tranh từ nhỏ của cậu đã bị cậu từ bỏ khi trở về Việt Nam. Bây giờ
khi cô đơn, cậu lại muốn vẽ nữa.

Vĩnh Phong từ từ vẽ,
nhưng càng vẽ càng nhiều, rõ ràng là muốn vẽ cảnh nhưng không hiểu vì sao trong
cảnh lại có người, mà người con gái ấy luôn mỉm cười nhìn cậu. Vĩnh Phong đờ
đẫn khi nhìn thấy gương mặt đó, cậu tức giận quăng cây bút qua một bên rồi đạp
đổ cái giá vẽ, xé nát hết những bức tranh mà cậu đã vẽ, sau đó đau khổ gục xuống
sàn khóc lặng lẽ.

Buổi chiều vắng vẻ, gió lùa vào tóc cậu, cuốn theo một tấm hình vẽ gương mặt
Hiểu Đồng bay vướng vào chân Vĩnh Phong. Cậu ngẩng đầu nhìn thấy tấm hình đó,
nhặt nó lên mân mê một lúc, sau đó cậu nhét nó vào trong ví. Tự nhủ với lòng chỉ
là để ghi nhớ nỗi đau này, nhưng thật ra cậu biết mình đang tự lừa dối bản
thân, cất tấm hình vào ví vì đó là nơi người ta để ảnh người mình thương yêu nhất.
Khi Hiểu Đồng bỏ đi, cô đã xóa hết tất cả những hình ảnh của cô khỏi mắt cậu,
chỉ là cô không thể xóa hết hình ảnh của cô trong trái tim cậu.

Ở đây một thời gian
dài, cậu không thích có người phục vụ, cậu tự giặt giũ, tự nấu ăn. Những món ăn
cậu nấu chẳng thể nào giống được mùi vị món ăn mà cô nấu. Vĩnh Phong càng cố nấu
lại càng phát hiện ra món ăn do cô nấu mang hương vị hạnh phúc, ngọt ngào, dù
bây giờ cậu có nấu ngon thế nào thì cũng không thể tìm được mùi vị đó. Cậu nhớ
lại ước muốn tự bản thân có thể nấu cho người mình yêu thương nhất ăn. Cậu nhớ
lại cái cảm giác tập tành nấu ăn rất vui vẻ hạnh phúc của mình và nụ cười hạnh
phúc của cô khi nhìn những món ăn cậu nấu mặc dù mùi vị và màu sắc tệ không gì
sánh được. Nếu là trước đây, Vĩnh Phong cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ
có một ngày cậu lại lao vào bếp đeo tạp dề một cách tự nguyện như thế.

Đến khi giặt giũ cậu
lại nhớ đến vẻ mặt nhăn nhó của cô khi cậu cứ nhét tất cả quần áo vào máy giặt
mà không hề phân loại gì cả. Nhớ lại những ngày nghỉ bị cô dựng dậy không cho cậu
ngủ nướng, bắt cậu cùng cô lên sân thượng giặt đồ thiệt là chỉ muốn khóc thôi.
Chưa bao giờ cậu phải đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì, vậy mà cô còn vừa
cười vừa buông một câu: “Không cần đẹp trai, chỉ cần cơ bắp.”

Những lúc đó thật
là vui vẻ, bé Đường cũng đòi giúp, cho nên Vĩnh Phong và bé Đường cùng nhau nhảy
vào chậu giậm giậm cứ như đang khiêu vũ làm Hiểu Đồng đứng bên ngoài cười ngất.
Sau đó là một trận đại chiến nước, chia làm hai phe. Vĩnh Phong và bé Đường một
phe, Hiểu Đồng một phe. Tất nhiên cuộc chiến này Hiểu Đồng là người thua cuộc
nhưng sau đó lại trở thành người thắng cuộc khi cô giả vờ đòi bỏ đói hai anh em
vì làm cô bị ướt nhiều nhất. Nhưng cuối cùng người bị bỏ đói chỉ có mình Vĩnh
Phong. Cậu ngồi nhìn Hiểu Đồng đút cho bé Đường ăn với vẻ mặt cam chịu đầy ăn
năn hối lỗi đến độ Hiểu Đồng bật cười. Cô bĩu môi lén lút cười nhìn cậu rồi mới
chịu đi làm đồ ăn cho cậu khi mà cái bụng cậu đã gõ trống liên hồi.

Nhưng sau khi để bé
Đường đi ra sân chơi thì Vĩnh Phong đã phạt Hiểu Đồng. Cậu làm trái tim cô đập
liên hồi bằng ánh mắt ấm áp khi cậu nhìn sâu vào mắt cô và sau đó cướp hết
không khí quanh cô, làm hô hấp cô ngừng hoạt động bằng một nụ hôn sâu lắng. Sau
khi cậu buông cô ra, tay chân cô đã bủn rủn cả lên, cả người không còn chút sức
nào phải ngả vào lòng cậu thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng e thẹn.

Vĩnh Phong mở bừng
mắt ra, cố thoát khỏi những hồi ức ngọt ngào đó. Trái tim cậu đập liên hồi, ánh
mắt đau buồn, cắn chặt môi kìm nén nỗi đau vào trong.

Dù đã nói phải quên
cô, nhưng tại sao ký ức đầy hình bóng của cô. Dù làm gì, nghĩ gì đều thấy bóng
dáng cô xuất hiện đến nỗi chỉ cần nhìn thấy một bóng dáng của ai đó lướt qua, cậu
đều hối hả chạy đến để rồi thất vọng. Biết rằng mình lầm người, biết rằng cô sẽ
không thể nào sang Mỹ nhưng không hiểu tại sao cậu vẫn cứ lao đến khi gặp một
hình bóng trông giống cô.

Cậu đi đến ghế ngả
người ngồi xuống, mở nhạc nghe để thư thái đầu óc, nhưng ca từ của bài hát lại
càng làm tâm trạng cậu thêm rối loạn.

“Đã cố gắng chẳng
nghĩ về em, cho anh thôi cô đơn trong lòng.

Mà sao lại mơ nhiều
hơn, thấy bóng dáng em mỗi đêm về.

Đã cố gắng chẳng
nghĩ gì thêm, sao chân anh cứ mãi đi tìm.

Về nơi mà ta thường qua, đã có những yêu dấu nhạt nhòa.

Dù anh biết tất cả đã mãi xa rồi, chỉ có những ký ức ở lại.

Nhưng dường như anh
hoài chưa quên và dường như đâu đâu anh cũng thấy em.

Giọt nước mắt cứ
mãi rớt xuống không ngừng.

Cho anh thêm cồn
cào nỗi nhớ, chẳng biết phải cố quên đến bao giờ.

Đã cố gắng chẳng muốn
gọi tên nữa, thế nhưng sao tim không thể nào xóa hết.

Và đôi lần anh lại quên, tưởng như kế bên vẫn còn em.

Đã có lúc bỗng thấy
thoáng qua, thế nhưng xung quanh ai cũng xa lạ.

Và anh lại thêm ngẩn
ngơ, thấy ai đó cứ ngỡ là em.”

Trở lại thành phố, Vĩnh
Phong càng cảm thấy cô độc và buồn bã nhiều hơn. Ban đêm cậu thường ra ngoài lần
tìm men rượu cho vơi đi nỗi đau trong lòng.

Bước ra khỏi một
quán bar, Vĩnh Phong say đến độ bước thấp bước cao xiêu vẹo, va phải người này,
va phải người kia. Bỗng cơn buồn nôn ập đến, cậu lao vào một con hẻm nhỏ nôn hết
những thứ trong người ra, nhưng ngoài rượu ra cậu còn có gì nữa chứ. Suốt ngày
cậu chỉ thích uống rượu, buông thả bản thân, hành hạ mình. Nhưng không hiểu sao
nỗi đau trong tim vẫn không vơi đi phần nào, mà lại mỗi ngày một tăng.

Cậu không biết đã
bao nhiêu lần dạ dày chảy máu vì uống quá nhiều rượu. Những lúc đó lại dại dột
nghĩ rằng nếu như thế mà chết đi có lẽ sẽ tốt hơn. Có thể chấm dứt nỗi đau này.

Cậu lần dò theo
vách tường trong con hẻm, bước đi ra ngoài. Cậu thấy có ba tên da đen bự con bặm
trợn đi tới, chặn đường cậu. Vĩnh Phong chẳng thèm để ý, cứ tiến thẳng về phía
trước, cuối cùng va vào một tên trong số chúng rồi lảo đảo ngã xuống đất. Cậu
lồm cồm bò dậy rồi lại té xuống.

Ba tên này lập
tức lôi cậu dậy mắng (tiếng Anh).

- Thằng chó! Mày
không có mắt à, có thấy đường đi hay không hả? Dám đụng vào bọn tao mà không biết
xin lỗi à?

Vĩnh Phong hất tay
bọn chúng ra khỏi người mình, rồi nói bằng giọng nhừa nhựa say:

- Tụi bây mắng tao
không có mắt, vậy tụi bây có mắt sao không chịu tránh đi.

- Mày va vào tụi
tao rồi còn bắt bẻ à? Mày muốn chết phải không?

- Đúng đó, tao đang
muốn chết đó, tụi bây mau cho tao toại nguyện đi. Tao sẽ cho tiền tụi bây. - Vĩnh
Phong cười nhạt nói trong cơn say.

- Thằng này nó điên
rồi, bỏ đi! - Một tên khuyên.

- Nó nói sẽ cho tiền
kìa. Mau lục bóp nó xem thử coi có bao nhiêu tiền. - Tên bị va vào nói.

Hai tên kia liền
xúm lại móc bóp của Vĩnh Phong. Chúng thấy có rất nhiều tờ đô la một trăm thì
reo lên:

- Thằng này nhiều
tiền lắm, ha ha... Hôm nay tụi mình ăn chơi một bữa thả cửa luôn.

Một tên định rút tiền
ra khỏi bóp thì tên kia ngăn lại:

- Mày ngu quá, cái
bóp này là hàng xịn, cứ việc lấy luôn đừng trả lại làm gì.

Tên kia gật đầu định
bỏ bóp vào túi nhưng Vĩnh Phong đã gào lên:

- Tụi bây muốn tiền
thì cứ lấy, nhưng trả lại tao cái bóp đó.

Tất nhiên ba tên kia không chịu, Vĩnh Phong liền lao đến tên cầm bóp ra sức
giật lại cái bóp của mình. Quá bất ngờ tên cầm bóp không giữ kịp, bị Vĩnh Phong
giật được cái bóp, nhưng cậu đứng không vững liền bị ngã xuống, cậu ôm chặt cái
bóp vào trong lòng. Giữ gìn như một vật báu.

Ba tên kia thấy cái
bóp bị giật lại thì tức giận, chúng lao vào đánh Vĩnh Phong. Cơn say, cơn đau ập
đến cùng một lúc, Vĩnh Phong không còn sức đánh trả bọn chúng, cậu chỉ biết ôm
chặt cái bóp vào trong lòng.

Ngay lúc cậu bị bọn chúng đấm đá đến gần kiệt sức, cậu mơ hồ thấy Hiểu Đồng
xuất hiện trước mặt. Cậu mấp máy môi gọi tên cô một tiếng rồi từ từ mất dần ý
thức.

Mở mắt ra Vĩnh
Phong thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, nhìn cách trang trí thì chắc
chắn đây là phòng con gái. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh rồi giật mình nhổm dậy.
Cậu chăm chú nhìn kỹ nơi đó.

Một cô gái có mái
tóc đen dài bóng mượt rũ xuống vai, cô mặc một chiếc váy màu tím, đang quay mặt
nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài trông rất thanh tịnh.

Vĩnh Phong thấy tim
mình đập liên hồi trước hình bóng kia, cậu khẽ lên tiếng gọi:

- Hiểu Đồng.

Nghe tiếng gọi, cô gái từ từ quay đầu lại, nhưng cũng là lúc ánh mắt trời ập
đến làm chói mắt Vĩnh Phong. Thì ra nãy giờ cô đứng đó che đi ánh mặt trời bên
ngoài, bây giờ ánh mặt trời lại tiếp tục chiếu vào, Vĩnh Phong bị chói mắt phải
nheo nheo nhìn theo bóng dáng không rõ ràng đó.

Cô gái đó nở nụ cười
tươi tắn tiến bước lại gần Vĩnh Phong nói:

-
Vĩnh Phong! Anh tỉnh rồi sao?

Giọng
nói rất nhỏ nhẹ và dịu dàng nhưng lại làm trái tim Vĩnh Phong rơi chùng xuống,
một cảm giác thất vọng ập đến. Giọng nói hoàn toàn khác hẳn giọng nói mà cậu muốn
nghe.

Vĩnh
Phong vẫn còn bị ánh nắng đó chiếu vào mắt nên chẳng thể nhận rõ cô gái trước mặt
cậu là ai, hình như cô có quen biết cậu thì phải.

-
Cô là ai? - Vĩnh Phong cuối cùng cũng cất tiếng hỏi.

-
Anh quên em rồi sao? - Cô gái cười nhẹ nhìn Vĩnh Phong. - Anh không nhận ra em
sao? - Cô đưa mặt sát lại gần cậu che đi ánh nắng chiếu vào mắt cậu.

Vĩnh
Phong nhìn cô một lúc rồi lắc đầu, làm cho cô gái thất vọng vô cùng. Cô đứng
người dậy cười nhẹ nói:

-
Em là Vũ Anh Kỳ, em họ của chị Vũ Quỳnh.

Vĩnh
Phong nghe nói bỗng “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên. Đã lâu rồi cậu không gặp cô,
từ khi cậu về Việt Nam thì đã không còn gặp nữa, cũng mấy năm rồi. Bây giờ cô
đã lớn, rất xinh đẹp, cái đẹp ngây thơ thuần khiết.

-
Cũng may là em đi ngang qua bắt gặp anh bị bọn người đó quay đánh nếu không thì
nguy to rồi. - Cô cười nói. - Em cũng không ngờ anh đã quay lại đây. Xém chút nữa
là em đã trở về Việt Nam rồi.

Vĩnh
Phong định nói: “Em trở về hay không trở về có liên quan gì đến anh” nhưng
nghĩ lại thì thấy có hơi kỳ nên thôi.

Anh
Kỳ thấy Vĩnh Phong đột nhiên ngồi thừ người ra thì đưa mặt tới gần quan sát lo
lắng hỏi:

-
Vĩnh Phong! Anh sao vậy, không khỏe à? Có phải là còn đau không?

Vĩnh
Phong mệt mỏi lắc đầu, rồi cậu chợt nhớ đến một vật vội chụp tay Anh Kỳ hỏi:

-
Cái bóp của anh đâu, em có thấy cái bóp của anh đâu không?

Vĩnh
Phong nắm chặt vai cô lay mạnh khiến cô nhăn nhó vì đau, cô đẩy tay anh ra nói:

-
Vĩnh Phong! Anh bình tĩnh lại đi, cái bóp của anh còn nguyên, không bị gì hết.
Em thiệt là không hiểu sao anh lại vì một cái bóp mà để bọn người đó đánh một
trận chứ? - Anh Kỳ bực tức nói.

Vĩnh
Phong không nói gì, Anh Kỳ thấy vậy thì thở dài đi đến lấy cái bóp chìa ra trước
mặt Vĩnh Phong. Cậu mừng rỡ đón lấy cái bóp rồi nhanh chóng mở ra xem.

Tâm
trạng bỗng bình ổn lại khi cậu nhìn thấy tấm hình bên trong không bị gì hết, cậu
thở ra nhẹ nhõm. Cô gái trong bức tranh vẽ vẫn nhìn cậu cười dịu dàng.

-
Chắc anh đói rồi đúng không, ăn chút gì nha? Bao tử anh không khỏe, ăn chút
cháo cho dễ ăn.

Anh
Kỳ từ nhỏ vẫn luôn chu đáo như thế, cô đi ra ngoài rồi bê vào một tô cháo thơm
lừng. Cô ép Vĩnh Phong ăn gần hết, Vĩnh Phong cũng không khách sáo cứ thế ngồi
ăn tự nhiên.

Kể
từ lúc gặp lại nhau, ngày nào Anh Kỳ cũng chạy đến nhà Vĩnh Phong giám sát cậu.
Cô ép cậu phải ăn uống đầy đủ chất để bồi bổ cơ thể, còn đích thân nấu cho Vĩnh
Phong ăn. Vĩnh Phong nhìn cô loay hoay nấu ăn trong bếp không chớp mắt, như thể
cậu sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt thì cô sẽ như ảo ảnh tan biến mất vào không
khí.

Nhìn
những món ăn trên bàn đầy màu sắc mà tâm trạng Vĩnh Phong không có một chút xúc
động nào. Bàn tay đang cầm đũa bỗng nhiên đặt xuống bàn, rồi cậu đưa tay gắp lấy
một miếng gì đó mà bản thân cậu không biết đưa vào miệng, nhưng chẳng thể nào nếm
được mùi vị của nó.

Chờ
đợi và chờ đợi. Rất lâu, rất lâu sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng trên gương mặt
tươi cười ngóng đợi bỗng cất tiếng hỏi:

-
Có ngon không?

Tâm
trạng vừa dấy lên một tia hy vọng của Vĩnh Phong lại bị rơi vào trầm mặc. Cậu
thở dài đứng ra khỏi chiếc ghế trở về phòng trong sự ngơ ngác buồn bã của Anh Kỳ.

Vĩnh
Phong về phòng đóng sầm cửa lại, ngả người nằm phịch xuống tấm đệm, tay bấu chặt
tấm ga khiến nó nhăn nhúm, cậu nhắm chặt mắt để cảm nhận nỗi đau trong trái tim
mình.

Cậu
đã hy vọng, hy vọng rất nhiều nhưng rồi nhận ra mình đang tự lừa người lừa mình
trong khổ đau mà thôi. Cô ấy mãi mãi không thể là Hiểu Đồng, chỉ là dáng người
phía sau có chút giống Hiểu Đồng mà thôi. Tuyệt đối không phải là Hiểu Đồng.

Vĩnh Phong thở dài mở mắt rồi đứng dậy khỏi giường, cậu đến
bên bàn, nơi luôn để một chai rượu và một cái ly trong suốt. Chậm rãi rót cho
mình một ly rượu, cậu đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài đồng thời
nhấp môi ly rượu trên tay. Ánh mắt tràn ngập sự nhớ nhung.

Cánh
cửa phòng cậu bật mở ra, Anh Kỳ ló đầu vào. Cô nhìn cậu rồi nói:

-
Anh sao vậy, tự nhiên chạy lên đây? Hay là món ăn không hợp khẩu vị?

-
Không. Chỉ là anh chưa thấy đói thôi! - Vĩnh Phong uống hết ngụm rượu trong ly
rồi quay đầu đáp.

Nói
xong cậu đi đến bên ghế ngồi xuống rót cho mình một ly rượu khác.một cái ly trong suốt. Chậm rãi rót cho mình

- Vĩnh Phong, anh đừng uống nữa. Dạ dày của anh không chịu
nổi nữa đâu! - Anh Kỳ hét lên khi thấy Vĩnh Phong cứ rót hết ly rượu này đến ly
rượu khác. - Em ghét những kẻ hút thuốc uống rượu lại thích đua xe, cả ba hạng
người em ghét, anh đều hội đủ. Nếu chúng ta không quen biết nhau từ trước thì
em đã bỏ mặc anh rồi.

Những
lời vừa nói ra lại khiến tim Vĩnh Phong đau nhói. Có người từ trước cũng đã từng
nói với cậu lời này. Vậy mà lời nói còn ghi mãi trong tâm trí cậu nhưng người
thì đã mãi xa rồi. Vĩnh Phong nhìn chăm chú người con gái trước mặt mình, bất
chợt đứng bật dậy ôm chầm lấy cô siết chặt.

Cả
người Anh Kỳ run lên trong cái ôm thật chặt đó, cô khẽ gọi tên Vĩnh Phong.
Nhưng ngay lập tức môi cô đã bị cậu chiếm đoạt. Một nụ hôn thật sâu nhưng lại
không mang một chút cảm xúc nào.

Sau
đó cả hai cùng ngã nhào lên chiếc giường trải ga trắng gần đó. Anh Kỳ sau vài
giây phút ngỡ ngàng thì gương mặt bắt đầu ửng đỏ. Cô đưa tay vòng qua cổ Vĩnh
Phong luồn những ngón tay qua tóc cậu, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn thô bạo của cậu.
Cả người cô quấn chặt lấy cậu, run nhẹ.

Sau
khi nụ hôn được đáp trả, cậu giật mình tỉnh trí. Cô gái này có nét giống Hiểu Đồng,
lời cô nói cũng rất giống lời Hiểu Đồng nhưng cô mãi không thể thay thế được Hiểu
Đồng. Vĩnh Phong mở mắt ra nhìn người con gái đang nằm dưới mình rồi khẽ chớp mắt
thở dài đứng dậy, tránh xa cái giường.

Cậu
xoay người rồi buông tiếng thở dài:

-
Xin lỗi em!

Nhưng tiếp sau đó là một vòng tay ôm siết lấy eo cậu,
lưng cậu bị mặt Anh Kỳ áp sát, cô nói trong thổn thức.

-
Vĩnh Phong! Em yêu anh. Từ lâu lắm rồi, từ lần đầu tiên em gặp anh. Nhưng anh
mãi chỉ xem em là em gái, chỉ xem em là một cô nhóc, còn không bằng chị Vũ Quỳnh
cho nên em đã quyết tâm trở thành cô gái hoàn mỹ nhất rồi mới đến gặp anh. Xin
anh hãy cho em một cơ hội để được bên anh, có được không?

-
Xin lỗi em, Anh Kỳ. Anh hiểu lòng em, chỉ là trong lòng anh sớm đã có hình bóng
người con gái khác rồi. - Vĩnh Phong gỡ tay Anh Kỳ ra quay người lại nhìn cô
nói.

Nhưng
cô tiếp tục lao vào ôm chầm lấy cậu nói:

-
Em biết. Mấy ngày qua ở bên cạnh anh, thấy anh có nhiều tâm sự là em đã biết.
Người có thể làm anh đau buồn như thế chỉ có thể là người con gái mà anh rất
yêu thương. Nhưng cô ấy đã rời xa anh rồi, vậy thì anh hãy quên cô ấy đi.

- Anh có thể quên cô ấy sao? - Vĩnh Phong bi thương hỏi.

-
Có thể, tuyệt đối có thể. Em sẽ làm cho anh quên cô ấy. Chỉ cần anh cho em một
cơ hội, chỉ cần anh để em được ở bên cạnh anh. Em tin tưởng mình có thể làm anh
quên cô ấy. - Anh Kỳ vừa nói vừa ôm chặt lấy Vĩnh Phong hơn nữa.

Vĩnh
Phong không trả lời, chỉ khẽ vuốt tóc cô thở dài.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3