Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 19 - Phần 5

Kể
tới đây, Hiểu Đồng bỗng hít thật sâu để dằn cơn xúc động:

-
Họ nhận ra tình yêu ngày xưa vẫn như ngọn lửa thổi bùng trong tim họ. Nhưng cô
biết ông là người đã có vợ con rồi, cho nên cô không tiếp nhận ông. Họ chỉ đối
đãi nhau như bạn, cô vẫn tiếp tục cuộc sống nghèo khổ chứ nhất quyết không nhận
sự giúp đỡ của ông. Cho đến khi con gái cô bị người ta cưỡng bức, trong lúc đau
khổ cô đã ngả lòng trước người yêu cũ, họ đã đến với nhau. Nhưng đó là một tình
yêu thầm lặng. Cô không cho phép ông ấy vì mình mà bỏ cả vợ con, cô chỉ cầu xin
được ở bên người đàn ông mà mình yêu thương suốt cuộc đời trong bóng tối mà
thôi. Sau đó, cô phát hiện mình mang thai, cô đã quyết định bỏ đi mà không từ
giã. Rồi cô đến nhà trọ của em ở.

Kể
xong, Hiểu Đồng quay lại nhìn Vĩnh Phong nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe, hơi thở
dường như rất nhẹ, cô hỏi:

-
Anh nghĩ sao về cô ấy?

-
Anh rất cảm thông cho số phận của cô ấy nhưng anh không đồng tình việc cô ấy trở
thành người thứ ba. - Vẻ mặt Vĩnh Phong bỗng thoáng tức giận, cậu mím môi đắn
đo một lúc rồi hít một hơi kể. - Anh đã từng kể với em là gia đình anh không hạnh
phúc. Lúc đầu anh không biết vì nguyên nhân gì nhưng sau đó, anh mới biết
nguyên nhân là có người thứ ba xen vào. Em không biết cái cảm giác nhìn thấy
cha mẹ hờ hững với nhau, cãi vã nhau, chửi mắng nhau là như thế nào đâu. - Vẻ mặt
trầm xuống, Vĩnh Phong im lặng một lúc, sau đó cậu buông ra một câu: - Anh hận
bà ta.

Trái
tim Hiểu Đồng bỗng nhiên lạnh ngắt, cô run run kìm nén những giọt nước mắt dưới
ánh đèn ngủ mờ ảo:

-
Anh không thể tha thứ cho cô ấy sao?

-
Không thể. Anh sẽ không tha thứ cho bà ấy dù bất cứ lý do gì. - Vĩnh Phong trả
lời dứt khoát, ánh mắt ánh lên tia lửa.

-
Phải! Nếu là em, em cũng hận người đàn bà đó. - Hiểu Đồng gật đầu buồn bã nói.

Sau
đó, Hiểu Đồng nhìn thẳng vào nở nụ cười Vĩnh Phong hỏi:

-
Vĩnh Phong, nếu sau này, chẳng may em bị mất trí nhớ, hay là em đã hết yêu anh
thì anh sẽ làm sao?

Vĩnh
Phong lườm cô một cái khó hiểu, nhưng rồi cậu trả lời:

-
Nếu như em quên anh, nếu như em hết yêu anh thì anh sẽ theo đuổi em lần nữa, sẽ
để em yêu anh lần nữa.

Trên
môi Hiểu Đồng thoáng nụ cười, cô tiếp tục hỏi:

- Nếu sau này vì một lý do nào đó em buộc phải rời xa anh,
hay là mẹ anh ngăn cản tụi mình thì anh sẽ làm sao?

Vĩnh
Phong quay người nắm chặt tay Hiểu Đồng, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Hiểu Đồng
không nhìn thấy ánh mắt của Vĩnh Phong vì cậu quay lưng với ánh đèn nhưng qua
giọng nói của cậu, Hiểu Đồng thấy có sự cương quyết:

-
Hiểu Đồng! Cuộc đời anh, tương lai anh, con đường anh đi, tất cả đều do bản
thân anh chọn. Dù là ai cũng không thể thay đổi được. Trong cuộc đời anh sẽ
luôn có hình bóng em, tương lai anh muốn có em bên cạnh, và con đường anh chọn
muốn có em đi cùng. Dù bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ không buông tay em ra
đâu. Em không cần làm gì hết, chỉ cần em đứng yên một chỗ đợi anh. Anh sẽ giữ
chặt tay em, kéo em đi cùng anh, em tuyệt đối không được buông tay ra.

Nói
rồi, cậu kéo Hiểu Đồng sát vào người mình, ôm siết lấy cô. Hiểu Đồng cảm thấy
cái ôm của Vĩnh Phong thật ấm áp, chỉ muốn được cậu ôm chặt mãi mãi. Lát sau cô
ngẩng đầu thỏ thẻ hỏi:

-
Nếu như... em chỉ nói nếu như thôi... nếu như em buông tay thì sao?

Vĩnh
Phong buông Hiểu Đồng ra nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chợt chùng xuống bi
thương, miệng thở dài nói:

-
Nếu như em buông tay, anh sẽ hận em. Hứa với anh, em sẽ không buông tay ra được
không?

Hiểu
Đồng khẽ gật đầu rồi cô cũng ôm chặt lấy cậu, cố kìm cho những giọt nước mắt chảy
ngược vào trái tim. cảm giác đau khổ tột cùng.

“Anh
hận bà ta”, ”Anh sẽ hận em”, mấy câu này cứ như sét nổ bên tai Hiểu Đồng
khiến cô nhức nhối.

Lát sau, cô ngẩng đầu cười vui vẻ nói với Vĩnh Phong:

-
Nếu sau này anh trở thành người nghèo khổ, em sẽ nuôi anh nhưng mà anh phải làm
làm hết công việc nhà.

-
Được, không thành vấn đề. - Vĩnh Phong khẽ cười, bóp cái chóp mũi cao cao của
cô. - Mỗi ngày anh đều giúp em giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp...

-
Em không thèm ăn cơm anh nấu đâu, dở òm. - Cô lè lưỡi nói.

-
Vậy thì anh sẽ tập nấu cơm từ bây giờ. Anh sẽ nấu thật ngon để em trở thành heo
mọi luôn. - Vĩnh Phong cọ mũi cậu vào mũi cô ấu yếm.

-
Đáng ghét! - Hiểu Đồng đánh nhẹ vào vai Vĩnh Phong, rồi nhìn cậu tra khảo. -
Anh khai thiệt đi, lần trước khi lần đầu tiên anh nấu cho em ăn rất ngon, có phải
là đi mua từ bên ngoài không?

- Anh mà thèm làm cái trò đó. - Vĩnh Phong bĩu môi nguýt
cô một cái. - Trước đó, anh đã học làm mấy món ấy, vì bé Đường nói em thích ăn.
Em có biết anh học bao nhiêu lâu không, phá tan cả cái bếp nhà anh. Vú nuôi anh
cực khổ thế nào để dạy anh bỏ bao nhiêu cho đủ, cho vừa, anh phải nuốt từng chữ
một vào bụng. Anh phải nhìn ngắm gia vị thiệt là lâu đó, nhiều quá thì bỏ ra,
ít quá thì thêm vào. Chỉ hận một nỗi không thể đem gia vị lên cân mà thôi!

Hiểu Đồng nghe vậy thì cười phá ra, Vĩnh Phong liền đưa
tay cù léc cô khiến cô vừa oằn người tránh né, vừa cười. Cuối cùng cô phải xin
tha, không dám chọc ghẹo cậu nữa.

-
Anh kể cho em nghe chuyện của anh lúc nhỏ đi!

-
Lúc nhỏ anh nghịch lắm! Vĩnh Thành phải đứng ra can thiệp bảo vệ anh mỗi khi
anh sai phạm điều gì đó. Cha mẹ không có ở nhà thường xuyên nên hai anh em vô
cùng gắn bó. Anh rất thích vẽ tranh.

-
Vậy sau này anh vẽ cho em một bức chân dung được không?

-
Được, nhưng lâu rồi anh không vẽ. Ngày mai đi đến biệt thự nhà anh đi, ở đó có
giá vẽ. Anh sẽ vẽ cho em một bức thiệt là đẹp.

-
Ừm. - Hiểu Đồng gật đầu.

Sau đó, Vĩnh Phong kể lại những chuyện nghịch
phá lúc nhỏ cho Hiểu Đồng nghe, khiến cô cười vỡ bụng.

Khi Vĩnh Phong đã
ngủ say, Hiểu Đồng ngồi dậy, cô với lấy điện thoại Vĩnh Phong để trên bàn dò số
của một người và gọi. Bên kia chưa kịp trả lời, Hiểu Đồng đã vội nói:

“Thiên Minh! Việc mà em nhờ anh, hãy thực hiện đi.”

Bên
kia Thiên Minh nói gì đó nhưng Hiểu Đồng lạnh lùng nói:

“Hãy
làm đi! Đây mà món nợ em muốn anh phải trả cho em.”

Ánh
bình minh vừa hé mắt đón những cơn gió lồng lộng thổi vào từ biển khơi xa xôi.
Tại một khách sạn nổi tiếng, ngoài ban công của một căn phòng sang trọng, có một
bóng hình mặc áo sơ mi trắng dài tay, chiếc quần jean ngắn để lộ đôi chân thon
dài. Ánh mắt cô gái ẩn hiện sự buồn bã, cô đưa đôi mắt nhìn xa xăm về phía biển,
để mặt cho gió biển thổi tung mái tóc dài đen nhánh, làm nó rối lên. Gió mang
theo cái lạnh lẽo từ xa đến bao trùm lấy cả người cô, cô bất giác đưa tay ôm lấy
hai bờ vai của mình, hít từng cơn lạnh đưa vào buồng phổi, mong muốn đóng băng
nỗi buồn trong lòng cô.

Mở
mắt sau một giấc ngủ dài, Vĩnh Phong đưa mắt nhìn sang chỗ nằm bên cạnh, không
có bóng dáng của Hiểu Đồng. Cậu nhổm người dậy tìm kiếm hình bóng cô, ánh mắt
lướt qua tấm kính trắng nhìn thấy bóng hình yêu thương, cậu khẽ cười mở cửa bước
ra ngoài.

Hiểu
Đồng đang mải đeo đuổi theo những suy nghĩ trong lòng, nên không phát hiện Vĩnh
Phong đang bước đến gần.

Cậu
choàng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng mình ủ ấm, cằm đặt lên đầu cô. Giọng trầm
ấm đầy yêu thương nhẹ nhàng trách cô:

-
Sao lại ra ngoài này. Gió lạnh như vậy mà không mặc thêm áo khoác.

Hiểu
Đồng ngả người sát vào lòng Vĩnh Phong, gương mặt cọ nhẹ vào ngực cậu, tay ôm
chặt hai bàn tay đang ôm lấy eo của mình. Lát sau cô khẽ thì thầm:

-
Hãy ôm chặt em thêm nữa đi!

Vòng
tay Vĩnh Phong liền siết chặt thêm, ôm chặt lấy cô, phủ những hơi thở ấm nóng
lên tóc cô, truyền sự ấm áp cho cô.

-
Nếu có thể được dựa vào lòng anh mãi mãi thế này thì tốt quá! - Hiểu Đồng giọng
buồn buồn nói.

-
Ngốc quá! Anh sẽ để em dựa vào lòng anh mãi mãi. - Vĩnh Phong khẽ cười, siết chặt
cô hơn nữa, như sợ chỉ cần cậu nới lỏng tay thì cô sẽ theo gió bay đi mất.

Vĩnh
Phong ôm lấy Hiểu Đồng cùng đón những cơn gió lạnh thổi đến nhưng cả hai lại thấy
sự ấm áp trong lòng. Nếu bạn đứng từ xa sẽ thấy đó là cảnh tượng rất đẹp, rất
hạnh phúc. Hai người họ cứ như những giọt sương mong manh trong gió, chiếc áo
trắng họ mặc tung bay trong gió càng khiến cho cảnh vật trở nên mờ ảo huyễn hoặc.

Hai
người trả phòng, quyết định cùng nhau đi đến biệt thự của nhà Vĩnh Phong. Chiếc
xe mui trần màu đỏ lại vi vu đưa họ đi qua con đường dài mát mẻ rất đẹp. Cuối cùng
họ đi đến một cánh cửa màu đen rất lớn, đằng sau nó là một căn biệt thự cũng rất
đẹp và rất lớn. Phía bên kia biệt thự là một bãi biển xanh thẳm, chỉ có tiếng
gió mà không có bóng người. Đây là bãi biển tư, không cho phép người khác đi
vào.

Người
gác cửa vội vã mở cửa cho họ. Vĩnh Phong giúp Hiểu Đồng mang hành lý vào trong,
nhưng bất ngờ đang dành cho họ ở bên trong.

Cửa
vừa mở ra, một tiếng nổ “Bùm” vang lên, cả hai đều giật cả mình. Vĩnh Phong còn
đánh rơi cả hành lý xuống đất. Hiểu Đồng đưa tay chặn lấy ngực.

Những
tiếng cười sảng khoái vang lên, sau đó là điệu nhạc của bài “Happy birthday”
vang lên. Rồi sau đó là bài ”Khúc hát mừng sinh nhật”, một bài hát khá dễ
thương. Sau đó, mọi người dần dần tản ra hai bên để cho Đình Ân đang bê trên
tay một cái bánh sinh nhật rất to đi đến. Trên bánh có cắm hai cây đèn cầy số hai
đang cháy rực rỡ.

Hiểu
Đồng lập tức hiểu ra vấn đề, cô cúi gằm mặt xuống, bặm môi cảm thấy trong lòng
khó chịu. Mọi người đang làm sinh nhật, nhưng hôm nay chẳng phải sinh nhật của
cô cho nên buổi tiệc sinh nhật này là dành cho Vĩnh Phong. Mà cô, là bạn gái,
là người cậu liều cả mạng để bảo vệ lại hoàn toàn không biết gì.

Vĩnh
Phong nhìn thấy mọi người đều đến chúc mừng sinh nhật mình. Cậu nhìn mọi người
cười vui vẻ rồi nói lời cảm ơn họ. Cậu dự định sẽ cùng Hiểu Đồng dự sinh nhật tại
đây chỉ hai người nhưng giờ đây, có bạn bè càng vui vẻ hơn. Cậu kéo Hiểu Đồng
đi lên phía trước.

-
Mau cầu nguyện đi rồi thổi nến!

-
Phải đó, mau lên kẻo nến cháy hết.

Vĩnh
Phong quay sang nhìn Hiểu Đồng vuốt lại mái tóc cô, đưa bàn tay đang nắm lấy
tay cô lên ngang ngực, rồi nhìn cô khẽ cười nói:

-
Anh ước được ở bên cạnh em mãi mãi.

Mọi
người ồ lên vui vẻ, chỉ có Hiểu Đồng là thấy lạnh ngắt ở con tim. Cô cố gượng
cười vui vẻ với Vĩnh Phong nhưng nụ cười của cô bị một người nhìn thấu, cậu
nhìn cô chằm chằm sau đó thở dài.

-
Mau thổi nến đi! - Quốc Bảo thúc giục.

-
Phải đó, em cầm đến mỏi cả tay rồi nè! - Đình Ân giả vờ than thở.

-
Em thổi cùng anh. - Vĩnh Phong cười yêu cầu Hiểu Đồng và cô gật đầu.

Những chiếc nến đã tắt, mọi người cùng vui vẻ nhập tiệc.
Hiểu Đồng quan sát thấy có rất nhiều người ở đây, những gương mặt quen biết có,
xa lạ có, hầu như họ đi theo cặp. Ngay cả tên Quốc Bảo nhìn trẻ con cũng mang
theo người yêu, là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc gợi cảm, dường như là mẫu
người yêu thích của cậu ta. Chỉ có Thiên Minh, Thế Nam và Đình Ân là một mình.

Sau
đó, họ cùng nhau ra bờ biển chơi bắn pháo hoa. Mọi người mua rất nhiều pháo
hoa, Vĩnh Phong cũng đã cho người mua rất nhiều, cậu dự định sẽ cùng Hiểu Đồng
chơi với nhau, thành ra số pháo hoa nhiều đến nỗi họ chơi suốt cả đêm rất vui vẻ.

Cả
người mệt lử, cả bọn lảo đảo về biệt thự. Cuối cùng là tới việc chia phòng, dường
như là do bọn họ cố ý sắp đặt cho nên số người vừa khít với số phòng có trong
biệt thự. Nhưng kết quả cuối cùng là Vĩnh Phong và Hiểu Đồng vẫn phải ngủ chung
một phòng.

Tất
nhiên là Hiểu Đồng phản đối. Cô nhất quyết đòi ngủ với Đình Ân vì Đình Ân nằm
có một mình. Nhưng Đình Ân lại dứt khoát từ chối, cô cười nói:

-
Lần trước bị đánh nên lưng mình vẫn thường hay nhức mỏi lắm, tối mình thường phải
trăn trở qua lại, cần phải có khoảng giường rộng để nằm thoải mái. Cậu chịu khó
ngủ cùng Vĩnh Phong đi, chẳng phải hai người vẫn nằm chung một phòng hay sao.

-
Em vẫn còn bị đau lưng sao? - Thế Nam cau mày, lo lắng quan tâm.

-
Em có đến bệnh viện kiểm tra chưa? - Thiên Minh cũng lo lắng hỏi cô.

Đình
Ân vốn dĩ cũng còn hơi đau nhức nhưng không đến nỗi khổ sở như cô vừa nói. Thấy
Thiên Minh và Thế Nam lo lắng hỏi han, cô xấu hổ nói:

-
Em không sao, nhưng tóm lại là hôm nay Hiểu Đồng chịu khó ngủ với Vĩnh Phong
đi. Thế Nam và Thiên Minh một phòng rồi.

-
Phải đó, hai người hôm nay dùng chung phòng đi! - Mọi người hùa nhau nói. - Đã
dùng chung phòng rồi còn giả bộ.h đó là
cai duy nhất thì sao - Vĩnh ược - Hiểchơi riêng như bao cặp tình nhân khá

Hiểu
Đồng nghe mọi người nói thì rất xấu hổ cô lắp bắp phân minh:

-
Mình với Vĩnh Phong tuy ở cùng phòng nhưng rất trong sáng mà!

- Em lo lắng gì chứ, người phải lo là anh mới phải, anh cứ
sợ em sẽ vồ anh, trinh tiết của anh cũng quan trọng lắm chứ bộ! - Vĩnh Phong cười
trêu chọc Hiểu Đồng.

-
Đáng ghét, anh làm gì có trinh tiết mà đòi giữ chứ? - Hiểu Đồng tức giận thẹn
thùng đánh vào vai Vĩnh Phong một cái.

Mọi
người cứ cười ầm cả lên, tiếp tục trêu chọc hai người. Chỉ có một người nhìn
hai người hạnh phúc mà buồn bã, lại có một người con gái nhìn nét buồn bã của
người đó mà đau khổ.

-
Này, cậu định biến Vĩnh Phong trở thành Liễu Hạ Huệ của Trung Quốc à? - Đình Ân
nhìn Hiểu Đồng kinh ngạc phán.

-
Cái gì mà Liễu Hạ Huệ chứ? - Hiểu Đồng xịu mặt lí nhí nói, rồi cô qua năn nỉ
Đình Ân cho mình ngủ cùng.

-
Trời ạ, Hiểu Đồng à, cậu không biết đàn ông là động vật yêu bằng nửa thân dưới
hay sao? Cậu để Vĩnh Phong chịu đựng một cách đáng thương như vậy sao?

Hiểu
Đồng nghe Đình Ân nói, cô ngồi im lặng không nói gì thêm. Đình Ân cười đưa cho
cô một hộp quà và ẩn ý nói:

-
Mình đã mua quà cho Vĩnh Phong, đây là đồ ngủ đôi, trong đó có đồ lót cho cậu nữa.
Tối nay cậu hãy mặc cái này ở bên cạnh Vĩnh Phong sẽ làm anh ấy vui hơn. Dù gì
cậu cũng chẳng mua quà cho anh ấy, thôi thì làm anh ấy vui một phen đi.

-
Nhưng mà... - Hiểu Đồng còn định nói thêm thì đã bị Đình Ân kéo dậy đuổi ra khỏi
phòng.


thất thểu đi lên phòng của Vĩnh Phong, trên tay cầm hộp quà Đình Ân đưa. Vừa mở
cửa vào đã thấy Vĩnh Phong nằm ở trên giường xem ti vi một cách nhàn rỗi. Thấy
Hiểu Đồng cầm hộp quà trên tay, Vĩnh Phong nhướn mắt hỏi:

-
Ai tặng vậy?

-
Đình Ân tặng, là đồ ngủ đôi dành cho em và anh. Em đi tắm trước đây.

Bởi
vì Đình Ân đã nói là có cả đồ lót dành cho cô trong đó nên Hiểu Đồng không dám
mở ra trước mặt Vĩnh Phong, cô cầm luôn hộp quà đi vào nhà tắm.

Sau
khi tắm xong, cô mở hộp quà ra định lấy đồ để mặc nhưng sau đó mới phát hiện một
sự thật bi thảm khiến cô nhớ đến nụ cười gian của Đình Ân khi trao cho cô hộp
quà. Quay người nhìn lại bộ đồ đã bị ngâm trong nước của mình, cô khẽ thở dài.
Cuối cùng bất đắc dĩ, cô đành lên tiếng nói:

-
Vĩnh Phong, anh có thể xuống dưới lầu lấy cho em một ly trà nóng không, em cảm
thấy cổ họng không tốt, muốn uống trà để giải nhiệt.

-
Ừm... chờ anh một chút. - Vĩnh Phong trả lời rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Nghe
tiếng sập cửa, Hiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, cô mở cửa phòng tắm bước ra
ngoài. Nghĩ rằng Vĩnh Phong phải nấu nước pha trà khá lâu, cho nên cô cứ mặc bộ
đồ ngủ mỏng tang thấy cả nội y bên trong đến gần tủ quần áo. Vừa định kéo chiếc
áo ra khỏi đầu để thay chiếc áo ngủ khác thì cánh cửa bỗng mở xịch ra.

Vào cái khoảnh khắc đó dường như mọi thứ đều đóng băng cả,
không gian như ngưng lại. Chiếc áo vừa được kéo lên tới cằm thì tiếng động đã
làm Hiểu Đồng quay người lại nhìn, rồi sau đó vội vàng buông chiếc áo xuống. Cả
người bỗng nóng rực lên, tim đập mạnh. Cô đờ người nhìn cái người cũng đứng bất
động trước giây phút đó.

Vĩnh
Phong mở cửa bước vào không ngờ lại thấy cảnh này. Tuy rằng chỉ là vài giây ngắn
gủi nhưng cậu đã thấy hết thân hình Hiểu Đồng với những đường cong và bộ nội y
đầy quyến rũ. Nhưng khi cô kéo chiếc áo xuống che người lại càng khiến cho cậu
bị kích động hơn. Bởi vì chiếc áo quá mỏng, làm lộ rõ những gì ẩn chứa bên
trong, càng có sức hấp dẫn đến bội phần.

Nhưng
thấy gương mặt đỏ bừng xấu hổ của cô, cậu vội vàng nói:

-
Anh vào để hỏi em xem em thích uống trà đậm hay trà nhạt.

-
Trà nhạt. - Hiểu Đồng cũng vội vã trả lời. Cô không dám nhìn mặt cậu.

Pha
trà mà tâm hồn Vĩnh Phong cứ để đâu đâu, đến khi chiếc ấm kêu còi báo hiệu cậu
mới giật mình tỉnh lại. Sau đó cậu pha một tách trà đem đến cho cô. Hiểu Đồng
đã thay chiếc váy ngủ khác, cô ngượng ngùng đón lấy ly trà, lí nhí nói:

-
Cảm ơn anh!

-
Đừng khách sáo. - Vĩnh Phong đằng hắng một cái rồi nói: - Đi ngủ thôi, khuya rồi.

Sau
đó, cậu tắt đèn phòng chỉ chừa mỗi ánh đèn ngủ. Nhưng mà những hình ảnh lúc nãy
cứ liên tục ập đến, nhảy nhót trong đầu cậu, khiến cậu không thể nào kìm chế được.
Cậu xoay người nhìn phía sau lưng của Hiểu Đồng, đưa tay chạm vào những sợi tóc
đen mượt của cô, cảm thấy người Hiểu Đồng khẽ run lên khi cậu chạm tay vào tóc
cô.

Một luồng máu nóng chạy loạn khắp người Vĩnh Phong sau cái
run nhẹ của Hiểu Đồng, bàn tay lần tìm cái cổ thon gầy của cô vuốt ve, Hiểu Đồng
bắt đầu thở gấp run rẩy. Cả người Vĩnh Phong đã tiến sát đến người Hiểu Đồng
lúc nào không biết, tỏa ra hơi ấm khắp lưng Hiểu Đồng, lông tơ dựng ngược cả
lên, cô không dám nhúc nhích, càng không dám quay lại phản đối, cô sợ mình nhìn
thấy ánh lửa của Vĩnh Phong mà bị cuốn lấy.

-
Hiểu Đồng! - Tiếng Vĩnh Phong thì thầm bên tai cô, làm trái tim cô chùng xuống,
cả người mềm ra, không còn sức chống đối. - Anh yêu em.

Bàn
tay đã đi tới bờ vai trần của cô rồi lướt nhẹ trên cánh tay trắng ngần đi xuống
bờ ngực cô. Cả người Hiểu Đồng căng cứng lại, trái tim gần thoát ra ngoài.

Vĩnh
Phong xoay người Hiểu Đồng lại, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô bằng ánh
mắt đã đục ngầu của mình, đôi môi Hiểu Đồng run rẩy, gương mặt hơi ửng đỏ. Khẽ
khàng cậu đặt môi mình lên môi Hiểu Đồng. Trong lúc Hiểu Đồng còn đang hoảng loạn,
cậu đã luồn lưỡi mình vào bên trong hàm răng vừa hé mở của cô trêu chọc bên
trong. Sau đó bờ môi của Vĩnh Phong lướt qua gương mặt cô rồi đi đến bên tai cô
khẽ thì thầm:

-
Hiểu Đồng! Hôm nay là sinh nhật anh.

-
Gì cơ? - Hiểu Đồng mơ màng, không hiểu Vĩnh Phong nói gì, cô bèn mơ hồ hỏi lại.

-
Em chưa tặng quà cho anh. - Vĩnh Phong vừa hôn lên xương quai xanh của cô vừa
nói.

-
Vậy anh thích quà gì, mai em sẽ mua? - Hiểu Đồng bèn hỏi.

-
Quà ở đây rồi, sao em lại chưa tặng? - Vĩnh Phong khẽ cười nói, giọng điệu mờ
ám vô cùng.

Hiểu
Đồng nghe cậu nói xong, thì chấn động vô cùng, trong đầu cô cứ nghe thấy giọng
nói của Đình Ân: ”Cậu định để cho anh Vĩnh Phong làm Liễu Hạ Huệ à?” “Đàn
ông là động vật yêu bằng nửa thân dưới”.

Bất
giác đôi bàn tay của cô choàng lấy người Vĩnh Phong, rồi từ từ thả lỏng thân thể
phối hợp với hơi thở và động tác của cậu.

Quần
áo của hai người cuối cùng cũng đã bị trút sạch nằm rơi vãi quanh giường. Hai thân
thể không còn mảnh giáp nào chạm vào nhau nhưng lại càng nóng rực hơn. Vòng tay
càng lúc càng siết chặt hơn, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Hai
tay Vĩnh Phong ôm gọn lấy hai gò bồng đào làm nó căng cứng hơn. Môi cậu lướt khắp
nơi trên người người cô để lại tàn tích.

Nhưng
khi Vĩnh Phong sắp sửa nhập vào của Hiểu Đồng thì trong đầu cô xuất hiện những
lời nói:

“Cho
tôi một ít thời gian đi!”

“Bao
lâu?”

“Một
tháng.”

“Được.”


vội vàng đẩy người Vĩnh Phong ra khỏi người mình, bối rối chớp mắt không dám
nhìn cậu. Vĩnh Phong mất hứng cau mày nhìn cô hỏi:

-
Em sợ à?

Hiểu
Đồng lắc đầu.

-
Em hối hận.

Hiểu
Đồng lại lắc đầu. Vĩnh Phong nhăn mày hỏi:

-
Vậy thì tại sao?

-
Mẹ em, mẹ em, trước khi đi có nói... - Hiểu Đồng mếu máo nói.

Vĩnh
Phong chợt ngẩn người nhớ lại hình ảnh và lời nói của bà Cẩm Du trước khi hai
người đi:

-
Hiểu Đồng! Mẹ tin tưởng con.

Vĩnh
Phong bất giác thở dài, cúi người vuốt ve gương mặt cô hỏi:

-
Vậy chỉ cần không đi đến bước cuối cùng là được đúng không?

Hiểu
Đồng bặm môi gật đầu, Vĩnh Phong miết nhẹ môi cô rồi thì thầm:

-
Anh hứa với em, sẽ không đi đến bước cuối cùng.

Hiểu
Đồng khẽ gật đầu vòng tay ôm lấy người cậu, lựa chọn sự tin tưởng. Sau đó họ lại
tiếp tục sà vào nhau với những nụ hôn nhẹ nhàng hạnh phúc. Tận hưởng những gì
mà cảm giác đem lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3