Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 19 - Phần 4
Lúc
tắm xong, Vĩnh Phong không mặc áo cứ để trần lên giường ngủ, cậu nằm ra mép giường
khác, cách xa Hiểu Đồng. Cố gắng nhắm mắt để ngủ.
Haiz!
Đúng là động vật khi bị lạnh thường tìm nơi ấm áp để chui rúc vào. Họ đang ở
ngoài biển, bên ngoài gió vẫn thét gào. Không khí vốn rất loãng gây cảm giác lạnh
lẽo, Vĩnh Phong lại vừa hạ nhiệt độ xuống cho nên căn phòng lại có chút lạnh
thêm. Trong khi cậu đang cố gắng dỗ giấc ngủ để xua đi cái nóng trong người thì
Hiểu Đồng lại như con cún tìm hơi ấm của mẹ, tiếp tục chui rúc vào lòng cậu.
Vĩnh
Phong thật tình chỉ muốn cắn lưỡi chết cho rồi, mỡ dâng đến miệng mèo lại không
thể ăn. Lúc nãy còn cách cái áo, nhưng bây giờ đôi tay thon dài của cô ôm sát lấy
tấm thân trần của cậu. Vĩnh Phong khẽ rên lên một tiếng thật khổ sở.
Vĩnh
Phong cắn chặt răng, buông lỏng hai tay, gồng mình chịu đựng. Bàn tay Hiểu Đồng
cứ di chuyển lang thang trên bộ ngực trần của cậu. Hơi thở thơm mát đầy quyến
rũ của cô cứ phả vào người cậu. Vĩnh Phong đau khổ vô cùng, muốn khóc mà chẳng
thể khóc được.
Cậu đành ngửa mặt lên trần nhà đếm cừu, nghĩ rằng chỉ cần
đếm đến một ngàn thì mình sẽ ngủ được. Chẳng biết là đếm bao nhiêu lần chín
trăm chín mươi chín con cừu mà vẫn không thể ngủ được. Vậy là đành đếm sao,
cũng vẫn đếm đến mấy lần chín trăm chín mươi chín ngôi sao. Chỉ là không tài
nào đếm được đến một ngàn.
Cậu
càng không nỡ đẩy Hiểu Đồng ra. Không dám chạm vào cô, sợ rằng nếu chạm vào thì
tường thành cậu xây dựng cực khổ sẽ bị vỡ ra.
Vậy
là cả đêm mất ngủ. Có phải em cố tình chơi anh hay không, vì đêm qua em mất ngủ
vì lo lắng và ghen khi anh đi với cô gái khác.
Sáng
sớm khi khí trời đã bị ánh mặt trời bao bọc, Hiểu Đồng mở mắt ra thấy mình đang
ôm chầm lấy Vĩnh Phong, trên người cậu không mặc áo. Chẳng những thế một chân của
cô còn gác lên người cậu, chẳng biết từ lúc nào mà một chiếc nút áo của cô bung
ra, vị trí ngủ của hai người thay đổi. Hiểu Đồng kinh hãi hét lên. Cô vội vàng
tránh xa khỏi người Vĩnh Phong, tay nắm lấy phần áo của mình, tròn mắt nhìn Vĩnh
Phong, ánh mắt không nén khỏi hốt hoảng.
Nghe
tiếng la của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong mệt mỏi mở mắt, đôi mắt cậu trở nên sâu hơn,
mỏi mệt hơn, không còn là đôi mắt tinh ánh rạng rỡ bình thường. Hậu quả của một
đêm mất ngủ là hai mắt thâm quầng. Cậu ngáp một cái nhìn Hiểu Đồng.
-
Có chuyện gì vậy?
-
Đêm qua... đêm qua... Có phải anh đã lợi dụng lúc em ngủ mà giở trò bậy bạ hay
không? - Cô mím môi phồng má nhìn cậu chất vấn.
Vĩnh
Phong thở dài, than trời trời không thấu, than đất đất không nghe. Rõ ràng cậu
là người bị hại, rõ ràng người bị thiệt là cậu. Nhưng bởi vì trời sinh ra cậu
là con trai, chẳng có gì để mất, lại còn cho con trai cái bản tính ham muốn kia
cho nên bị người ta nghi ngờ.
-
Em nhìn kỹ đi, ai mới là người bị xâm phạm đây? - Vĩnh Phong khẽ chỉ vào ngực
mình, trên đó để lại vài vết cào nho nhỏ của Hiểu Đồng. - Đêm qua là em vồ lấy
anh, đến nỗi anh phải đổi chỗ nằm thấy không?
Hiểu
Đồng vẫn còn chưa hết nghi ngờ, nhưng xét thấy tình huống lúc thức dậy thì rõ
ràng là cô ôm lấy người ta, nhưng vẫn cố hỏi một câu để xác định:
-
Thật không?
-
Thật. - Vĩnh Phong gật đầu rồi lại nằm xuống ngáp dài. - Em báo hại anh cả đêm
không thể ngủ, anh phải ngủ thêm một chút nữa cái đã.
-
Nhưng tại sao tối rồi anh lại cởi áo? - Hiểu Đồng vẫn nghi ngờ hỏi.
-
Bị em ôm sát như vậy, không nóng mới lạ.
Vĩnh Phong vừa nói xong là úp mặt ngủ tiếp vì vậy không thấy
được gương mặt đỏ bừng xấu hổ của Hiểu Đồng, cô thẹn quá chẳng biết làm sao, chỉ
đành dùng tay tự đánh đầu mình, mắng thầm bản thân. Cuối cùng lí nhí nói:
-
Bình thường em không như vậy đâu.
Vĩnh Phong nghe như vậy thì mỉm cười mở mắt, chồm sát tới
người Hiểu Đồng, cậu nhìn cô khẽ cười giễu cợt.
-
Bình thường em không như vậy, chỉ khi ở bên anh thì em mới như vậy phải không?
Bị
Vĩnh Phong tiến sát, Hiểu Đồng càng thêm xấu hổ, cô vội vàng leo xuống giường một
cách gấp gáp, vướng tấm chăn suýt chút nữa là té. Cũng may Vĩnh Phong chụp kịp,
kéo cô cùng mình ngã trên giường càng khiến Hiểu Đồng hoảng loạn hơn, cô vùng dậy
lao nhanh vào nhà tắm. Vĩnh Phong nhìn bộ dạng Hiểu Đồng như thế, ôm bụng cười
lăn lộn trên giường.en rũ kia thật là
cám dỗ lòng người. Không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu đành buông Hiểu Đồng
ra đi vào nhà tắm x
Hiểu
Đồng muốn đi xe đạp đôi, vì ra biển mà không đi xe đạp đôi thì thật là đáng tiếc.
Hai người bèn đi thuê xe đạp. Nhưng khi nhìn chiếc xe đạp, Vĩnh Phong nhăn mặt
không chịu đi. Bị Hiểu Đồng bức ép cuối cùng cậu cũng chịu khai ra là mình
không biết đi xe đạp. Điều này làm Hiểu Đồng choáng nặng. Cô trừng trừng mắt
nhìn cậu quan sát từ đầu tới chân cái tướng to xác này vậy mà lại không biết đi
xe đạp.
-
Chẳng phải ở Mỹ trẻ con thường tự đi xe đạp đến trường hay sao?
-
Anh không đi bằng xe đạp.
- Vậy anh đi bằng xe buýt à? - Hiểu Đồng tiếp tục hỏi.
-
Không. - Vĩnh Phong lắc đầu đáp.
- Không phải anh mắc bệnh thiếu gia, đi học bằng xe hơi đến
trường đấy chứ? - Cô nhăn măt hỏi vẻ hơi xem thường.
-
Anh đi bằng ván trượt và giày patin. - Vĩnh Phong đáp cụt lủn.
-
Em đèo anh vậy. - Hiểu Đồng thở dài nói.
Vì
Vĩnh Phong không biết đạp xe cho nên hai người không mướn xe đạp đôi mà chỉ mướn
một chiếc xe có yên sau bình thường.
Hiểu
Đồng đèo Vĩnh Phong trên xe dạo quanh con đường biển mát rượi. Theo sự hướng dẫn
của Vĩnh Phong hai người đi đến một con đường rợp bóng cây rất đẹp, Hiểu Đồng vừa
nhìn thấy đã rất thích.
Hai
hàng cây đều thẳng tắp, cành lá sum xuê, lại nở hoa thơm ngát, rất thích hợp để
dạo chơi. Có rất nhiều cặp đôi cũng cùng nhau dạp xe đạp đôi đến đây dạo nhưng
chủ yếu là xe đạp đơn vì bạn trai đèo bạn gái. Còn bạn gái thì ôm ngang eo bạn
trai một cách lãng mạn. Có cô gái còn đứng dậy thả mình theo làn gió, tay vịn
vai bạn trai đầy hạnh phúc.
Hai
người cũng rất ư là lãng mạn, cũng một người chở một người đứng vịn vai thật
tình tứ nhưng cái khác biệt là ở người chở và người vịn.
Hiểu
Đồng đáng thương, đã chẳng được bạn trai đèo đi trong thơ mộng như người ta mà
còn phải gồng vai chịu đựng sức nặng của đôi tay đang đè nặng trên vai mình. Chẳng
thấy sự lãng mạn ở đâu mà chỉ thấy mồ hôi đầm đìa, cổ họng khô khốc, bắt đầu thở
dốc.
Thấy
Hiểu Đồng bắt đầu mệt, Vĩnh Phong cứ mỉm cười miết, cậu cố tình nói:
-
Nhanh lên, em đạp thiệt là chậm, chán quá đi thôi!
Nghe
giọng điệu của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tức muốn hộc máu. Cậu rõ ràng là cố tình
dùng câu chuyện của cô để trêu chọc cô mà. Được đã vậy cô cũng không khách sáo
nữa.
-
Này này, anh nặng quá đi thôi! Trâu rừng cũng chẳng nặng bằng anh. Giảm cân đi
nếu không em yêu người khác chứ chẳng thèm yêu con trâu rừng anh đây.
-
Em thử xem. Chỉ có thằng ngốc mới yêu em. - Vĩnh Phong bĩu môi nói.
-
Ha ha... anh đang tự mắng mình đó à? - Hiểu Đồng cười lớn trêu chọc.
-
Ây da, người ta nói khôn ba năm dại một giờ mà. Trong một giờ khờ dại, anh bị
em mê hoặc chứ bộ. Anh vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, mới có thể làm em một
lòng một dạ yêu anh. Chẳng phải sao?
Nghe
giọng điệu chảnh chọe thấy ớn của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng bèn dừng xe lại. Cô leo
ra khỏi xe nói:
-
Anh là người thông minh tuyệt đỉnh, cho nên chẳng chuyện gì làm khó anh được
đúng không? Vậy anh mau học lái xe đạp đi. Anh chạy được trong buổi sáng này,
em sẽ công nhận anh là người thông minh. - Hiểu Đồng cười cười nói, sau đó cô
nhìn vẻ mặt đau khổ của Vĩnh Phong hất mặt nói: - Sao hả người thông minh,
không dám à?
-
Học thì học, sợ em sao.
Hiểu
Đồng ngồi bên đường nhìn Vĩnh Phong tập chạy xe đạp mà ôm bụng cười nghiêng ngả.
Vĩnh Phong chân quá dài, trong khi chiếc xe lại quá thấp, nhất thời không biết
điều chỉnh cho nên càng khó chạy hơn, cứ nhấp nháp mãi, đã vậy tay lái xe môtô
vững hơn bàn thạch của cậu lại bị đánh bại bởi cái tay lái nhỏ xíu của chiếc xe
đạp.
Dù
xung quanh cây cối rợp bóng mát nhưng người Vĩnh Phong còn đổ mồ hôi nhiều hơn
Hiểu Đồng lúc nãy. Trông Vĩnh Phong đau khổ nhăn nhó vật vã, Hiểu Đồng nhịn cười
uống nước bình thản, sau đó trêu chọc:
- Sao hả người thông minh tuyệt đỉnh, có học được không?
-
Được rồi, anh chịu thua, em mau dạy anh đi! - Vĩnh Phong nhăn nhó cầu khẩn.
-
Gọi em là sư phụ đi, em dạy cho. - Hiểu Đồng mỉm cười khoái chí nói.
- Sư phụ, sư phụ... Mau dạy đệ tử lái xe đi! - Vĩnh Phong
sau khi lườm Hiểu Đồng một cái rồi đành xuống nước.
Hiểu
Đồng bật cười lớn rồi không làm khó cậu nữa. Thầy giỏi thì trò nên, cuối cùng
chẳng mất bao nhiêu thời gian, Vĩnh Phong đã có thể chạy xe được rồi. Hai người
cứ thế dạo vòng trở về. Hiểu Đồng ôm lấy eo Vĩnh Phong, ngả người cảm nhận mùi
mồ hôi của cậu, rồi lại đứng lên thả người trong gió, mặc cho gió thổi tóc rối.
Đây chính là sự lãng mạn mà cô muốn.
Chơi
chán chê, hai người bụng đói meo đành trả xe rồi thư thả tản bộ về khách sạn.
Hiểu Đồng đang đi thì bỗng thấy tê chân đành phải dựa vào người Vĩnh Phong. Vĩnh
Phong âu yếm hỏi:
-
Lại tê chân à?
Hiểu
Đồng gật đầu, Vĩnh Phong liền nói:
-
Để anh bóp chân cho em, ngồi xuống đi!
Cậu định dìu Hiểu Đồng ngồi xuống thì cô đã ngăn lại.
-
Thôi! Đang ở ngoài đường, người ta nhìn, xấu hổ lắm! Gần tới khách sạn rồi, anh
cõng em đi!
-
Ừm... - Vĩnh Phong gật đầu rồi xoay người cõng Hiểu Đồng trên vai.
Đi
một lúc, Vĩnh Phong cười nói:
-
Này, này, em nặng như con heo mọi ấy, mau giảm cân đi nếu không anh bỏ em đi
theo cô gái khác.
-
Ha... anh đang trả thù em chuyện lúc nãy đó à? Đáng ghét, em cho anh chết luôn!
Nói
rồi cô nhe răng cắn phập vào tai Vĩnh Phong, cậu bị bất ngờ chỉ có rên lên một
tiếng cam chịu. Hiểu Đồng vẫn còn chưa hả giận, bèn truy vấn:
-
Em còn chưa hỏi tội anh nữa mà anh dám đòi quen người khác à? Anh mau khai cho
em biết, cô gái mà anh đã ngồi cùng ở sảnh khách sạn là ai?
-
Không nói, cho em ghen chết luôn. - Vĩnh Phong cười nói, ánh mắt nheo nheo đầy
tinh nghịch.
Hiểu Đồng sẵn tiện cắn thêm cho cậu vài nữa. Vĩnh Phong oằn
người chịu đựng cuối cùng đành phải khuất phục.
-
Được rồi anh nói, thật ra cô ấy chính là hướng dẫn viên du lịch, chính cô ấy đã
chỉ cho anh những nơi anh đưa em đến. Đừng có ghen nữa, xấu lắm!
-
Ai thèm ghen. - Hiểu Đồng vùi mặt vào vai Vĩnh Phong cười nói, chút buồn bã
trong lòng bấy lâu bay mất.
Buổi
chiều, hai người quyết định đi mua quà lưu niệm và mua quà cho mọi người. Dạo
quanh khu chợ, có rất nhiều thứ rất thú vị và đáng yêu. Họ đến một quầy hàng có
bán những con búp bê Nga rất đáng yêu. Hiểu Đồng thấy có một cặp búp bê nam nữ
chỉ có ba lớp vô cùng dễ thương bèn hỏi giá.
Người chủ là một bà béo, thấy có khách liền niềm nở chào.
-
Bà chủ, hai con búp bê này bán bao nhiêu vậy?
-
Cháu gái à, cháu thật là tinh mắt, loại búp bê này là hàng hiếm đó. Chỉ có mười
lăm bộ mà thôi! Bộ này là bộ cuối cùng rồi, cho nên bác để lại giá gốc cho cháu,
chỉ lấy một triệu thôi!
-
Một triệu? - Hiểu Đồng há hốc miệng ngạc nhiên nhìn bà chủ quầy. - Bác đang nói
đùa phải không ạ?
Hiểu
Đồng nhìn tới nhìn lui cũng không tài nào nhìn ra hai con búp bê bằng gỗ nhỏ
xíu chỉ bằng độ ngón tay cái của cô giá trị đến một triệu đồng. Cùng lắm thì những
hoa văn trên đó đẹp hơn hoa văn ở các con búp bê khác một chút. Ừm, nhìn vào
thì trông nó như được chạm khắc bằng tay chứ không phải bằng máy móc như những
cái kia, nhưng mà một triệu thì quả là...
Vĩnh
Phong thấy Hiểu Đồng thích thì định móc bóp ra trả nhưng Hiểu Đồng đã nhanh tay
giữ tay cậu lại.
-
Bác ơi, tụi cháu chỉ là sinh viên nghèo, bác nói thật giá cho cháu biết đi, đừng
nói thách quá như vậy. - Hiểu Đồng cau mày giả bộ đáng thương kỳ kèo.
Nhưng bà chủ nhìn chằm chằm hai người rồi khoát tay.
-
Không được, bác đã bán giá gốc rồi, đáng lý bác phải tính thêm tiền công đi lấy
và tiền xăng cộ nhưng vì thấy cháu thích, lại chỉ còn đúng một bộ nên mới để
giá đó. Chứ bình thường bác bán cho người ta cũng phải trên một triệu rưỡi. Nếu
giảm thêm nữa thì chắc chắc là bác bị lỗ rồi.
- Trời ơi, cái này có phải cái gì quý giá đâu bác, ở trên
thành phố còn nhiều kiểu đẹp hơn nhưng lại rẻ hơn rất nhiều. Bác bớt cho cháu
đi, bây giờ cháu còn muốn mua, chứ để một lát cháu đổi ý là hai con búp bê này
bị dẹp xó liền đó bác. Cháu nghĩ chắc hai con búp bê này ở đây cũng đã lâu rồi
đúng không? Bác nhìn xem, bụi bám đầy tay cháu rồi này. - Hiểu Đồng tiếp tục mặc
cả.
Nghe
Hiểu Đồng nói, bà chủ có vẻ suy nghĩ, quả thật hai con búp bê này bà trưng cả
tháng nay rồi. Cũng có nhiều người đến hỏi nhưng họ chê giá mắc nên chỉ lấy những
con búp bê khác giá rẻ hơn.
-
Nhưng mà hai con búp bê này là hàng làm bằng tay...
-
Ây da, thời buổi này đâu ai còn chuộng hàng làm tay nữa hả bác. Làm bằng máy móc
tinh xảo hơn, đẹp hơn nhiều. Bác bán cho con hơn giá gốc một tí coi như là tiền
công của bác là được rồi, nha bác? - Hiểu Đồng giả vờ làm nũng năn nỉ.
Thấy
bà chủ quầy có vẻ lưỡng lự, Hiểu Đồng vội bồi thêm vào:
-
Tại vì cháu thấy bác là người nhân hậu, hiền lành, buôn bán thật thà cho nên
cháu mới đến mua. Chứ thật ra ở đây thiếu gì hàng quán, không mua được món này
thì cháu mua món khác. Còn không thì về thành phố mua vừa rẻ vừa đỡ mất công
mang vác thêm nặng.
Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng trả giá thì cứ cười thầm trong bụng,
đến đau cả bụng, suýt chút nữa là cậu đã phá ra cười. Nếu Hiểu Đồng không cau mặt
lườm cậu còn thúc cho cậu một cái vào bụng, chắc là cậu đã cười ầm rồi.
Cuối
cùng bà chủ quầy cũng chịu thua, bà nói:
-
Thôi được, bán cho cháu với giá sáu trăm ngàn vậy.
-
Bốn trăm. - Hiểu Đồng trả giá dứt khoát.
-
Bác mua nó với giá bốn trăm rưỡi rồi, thôi vậy, cùng lắm bác bán cho cháu với
giá năm trăm ngàn vậy. - Bác chủ quầy thở dài nói.
Hiểu
Đồng định nói gì đó nhưng mà Vĩnh Phong đã rút từ trong bóp ra tờ năm trăm ngàn
đưa cho bà chủ rồi kéo Hiểu Đồng đi. Vừa đi cậu vừa liếc Hiểu Đồng rồi mỉm cười
trêu chọc:
-
Nói thật đi, tiền anh đưa em đi chợ, không phải em cũng trả giá như vậy chứ? Em
có lạm dụng công quỹ hay không, bỏ túi riêng số tiền trả giá được.
Hiểu Đồng nghe thấy Vĩnh Phong hỏi vậy thì cứng cả người,
cô ngẩng đầu nhìn trời, chớp mắt vài cái rồi đi thẳng.
Vào
quán nước, Vĩnh Phong chẳng nói gì cứ tủm tỉm cười mãi, Hiểu Đồng thẹn quá đành
cúi đầu nói:
-
Cái đó chỉ là con số rất nhỏ mà, hàng chợ khác với hàng lưu niệm chứ, chẳng thể
bớt được bao nhiêu. Góp cả tháng trời cũng chỉ mua được một quyển sách mà thôi!
Anh mua hàng cũng mất nhiêu đó, em trả giá được thì nó thuộc về em là đúng rồi.
Vĩnh
Phong chẳng nói gì, chỉ chống cằm che miệng tiếp tục cười, khuấy khuấy ly cà
phê trên mặt bàn. Hiểu Đồng cảm thêm xấu hổ, cô cúi đầu gặm cái ống hút, rồi thẹn
quá hóa giận liền nói:
-
Cũng tại anh trả lương ít quá thôi, lại không cho người ta đi làm thêm nhiều
nơi, cho nên, cho nên...
-
Chẳng phải, anh đã bảo sẽ trả lương cho em thêm mà em có chịu đâu. Em đó, hóa
ra là người chỉ thích tham cái lợi nhỏ chứ không thích tham cái lợi lớn. Sao
bây giờ lại trách anh. - Nghe Hiểu Đồng trách cứ, Vĩnh Phong bèn lên tiếng phản
đối.
-
Vậy khi về anh lên lương cho em ha? - Hiểu Đồng cười nịnh nọt.
-
Không được. - Vĩnh Phong từ chối dứt khoát.
-
Tại sao? - Hiểu Đồng bặm môi hỏi.
-
Anh không thể tập cho em thói quen tham lợi lớn được. - Vĩnh Phong cười cười
nói.
Hiểu
Đồng biết Vĩnh Phong trêu mình, cô lườm lườm cậu nói:
-
Vậy thì thôi, bây giờ em xin nghỉ việc, đi làm chỗ khác lương cao hơn, lại
không bị ông chủ mình lợi dụng trắng trợn.
-
Anh lợi dụng em khi nào chứ? - Vĩnh Phong cố cãi.
-
Vậy sau này, anh phải cách xa em ba bước, không được ôm em từ phía sau. Tuyệt đối
không được đến gần em... - Hiểu Đồng nhướn mày khoái chí nói.
Vĩnh
Phong nghe xong còn có thể nói thế nào nữa, chỉ có thể nói:
- Được rồi, về nhà anh sẽ lên lương cho em chịu không?
Tối
đến.
- Một vị bác sĩ của một bệnh viện tâm thần muốn tìm ra một
bệnh nhân có tinh thần tỉnh táo nhất để họ giúp ông cai quản các phòng bệnh. Ông
đi đến phòng bệnh thứ nhất, ông chỉ vào cái tivi hỏi cái này là cái gì, một người
đứng lên trả lời đúng bèn được vị bác sĩ đó cho làm tổ trường ở phòng bệnh đó.
Ông đi đến phòng bệnh thứ hai, ông chỉ vào cái đầu đĩa hỏi cái đó là cái gì, một
người đứng dậy trả lời đúng, được ông cho làm tổ trưởng ở phòng bệnh thứ hai.
Ông đi đến phòng thứ ba, ông cầm cái điều khiển tivi lên hỏi, cái này là cái
gì...
-
Remote. - Hiểu Đồng buột miệng trả lời.
Vĩnh
Phong bèn cười phá lên nói:
- Được, anh phong cho em làm tổ trưởng phòng thứ ba.
-
Á thì ra...
Ba
chữ “anh gạt em” chưa kịp thốt ra thì đã phải nuốt lại xuống bụng bởi vì môi cô
đã bị môi ai kia chiếm lấy. Vĩnh Phong nhanh chóng luồn lưỡi vào trong cửa răng
cô đùa cợt, đến khi cô gần như không thở được thì mới có thể thoát được.
-
Không chơi nữa. - Hiểu Đồng nằm xuống dưới giường che dấu gò má ửng đỏ và nhịp
tim đập mạnh của mình. - Lần nào cũng bị anh hôn đến hụt hơi, oxi chẳng thể nào
lên đến não. Anh có biết là não thiếu oxi sẽ trở thành người đần độn hay không?
Em không muốn sau này trở thành người đần độn đâu.
-
Vậy em muốn chơi gì? - Vĩnh Phong vẫn chưa buông tha cô, cái lưỡi vẫn lượn vòng
trên bờ môi mọng của cô.
-
Kể chuyện đi.
-
Kể chuyện. - Vĩnh Phong nhìn cô chớp mắt một cái rồi nằm xuống. - Anh không biết
kể chuyện đâu, em kể đi.
-
Vậy em kể anh nghe. - Hiểu Đồng gật đầu rồi lấy giọng trầm buồn kể.
-
Lúc trước ở gần phòng trọ của em, có một cô đang mang bầu dắt theo một bé gái
cũng đến trọ. Hai mẹ con cô đơn rất vất vả sống cuộc sống rất khốn khó. Đến khi
sinh nở cũng không có ai giúp đỡ, mẹ em thương tình đến giúp. Sau đó cô ấy đã kể
câu chuyện về cuộc đời của mình cho mẹ con em nghe.
-
Cô ấy có một người bạn trai thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, hai gia đình vô
cùng thân thiết, người bạn trai ấy lớn hơn cô ba tuổi, thường chăm sóc cô, bảo
vệ cô khỏi những kẻ bắt nạt, an ủi cô khi mẹ cô mất. Sau đó, cha mẹ người bạn
đó bị tai nạn qua đời để lại người bạn trai đó một mình, cho nên ba cô đã đưa về
nhà nuôi dưỡng như con trai của mình. Ba mẹ của bạn trai đó để lại gia sản khá
lớn cho cậu bạn trai đó, cho nên ba cô đã dùng số tiền đó để làm ăn và thành
công. Nhưng ông không hề có ý chiếm đoạt. Hai người lớn lên bên nhau, là cặp “thanh
mai trúc mã”, cuối cùng yêu nhau sâu đậm, ai cũng công nhận họ là một cặp xứng
đôi. Sau khi chàng trai đậu đại học, ba cô cho chàng trai ra nước ngoài học
hành và xây dựng sự nghiệp, hứa sẽ đem toàn bộ gia sản đưa cho chàng trai. Hai
người chia tay nhau, hẹn chờ đợi nhau suốt đời và vào cái ngày chàng trai đi,
cô đã trao thân cho chàng trai ấy.
Kể
đến đây, giọng Hiểu Đồng có vẻ bi thương xúc động, cô cố gắng giằng cơn xúc động
kể tiếp. Vĩnh Phong vẫn nằm im chăm chú lắng nghe.
- Nào ngờ sự đời không như ta tưởng, cha cô vì quá tin tưởng
một người bạn cho nên bị lừa mất hết cả tiền bạc, còn có nguy cơ phải ở tù.
Đúng lúc này cô phát hiện mình có thai với người bạn trai đó. Đau khổ tuyệt vọng
vô cùng, lại mất liên lạc với người bạn trai đó. Cô như người sắp ngã xuống một
bờ vực thẳm nhưng rất may có một người đã đưa tay ra cứu giúp cho cô. Người đàn
ông đó đã yêu cô từ lâu lắm rồi, ông ta muốn cô trở thành vợ mình để giúp đỡ
cho cha cô thoát khỏi cảnh tù đày và để con cô không bị mang tiếng không có
cha, ông còn hứa sẽ trả cô tự do cho cô khi người bạn trai trở về, cô đã gật đầu
đồng ý. Sau đó, cha cô vì đau buồn sinh bệnh mất đi, cô trong lúc cha mất lại
không có tin tức gì của người yêu cũng quá đau buồn dẫn đến việc sẩy thai. Người
đàn ông đó đã dịu dàng chăm sóc cho cô, khiến cô đôi lúc rất cảm động, nhưng cô
không thể cho ông tình yêu của mình.
Nào ngờ, sau bao thời gian chờ đợi mỏi mòn, cô hay tin
người yêu mình đã lấy vợ. Cô lần nữa suy sụp, cô lại được người đàn ông đó chăm
sóc tận tình qua bao ngày tháng, cuối cùng cô đã tiếp nhận ông với tình yêu
chân thành. Họ có với nhau một bé gái. Nào ngờ bất hạnh lại tiếp tục xảy đến,
người đàn ông đó bị tai nạn mất đi. Hai mẹ con họ phải lưu lạc khắp nơi và người
yêu cũ của cô đã xuất hiện. Họ nhìn nhau oán hận trách móc nhau rồi vỡ òa ra rằng
bấy lâu nay họ đã hiểu lầm nhau.
Người yêu cô sau khi bị mất liên lạc, càng cố gắng làm việc,
cuối cùng tạo được chút thành tựu trở về tìm kiếm cô, nhưng ông lại hay tin cô
đã lấy một người đàn ông rất thành đạt và giàu có, đã phụ bạc lời thề năm xưa.
Ông ta hận cô, cho nên đã chấp nhận đám cưới với một thiên kim tiểu thư giàu có
nhất đang say mê ông. Và ông trở thành người thành đạt nhất, ai cũng phải kính
trọng.