Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 19 - Phần 1

Chương 19

Sẽ để em yêu anh lần nữa

Cánh đồng trải đầy
một màu vàng rực rỡ của hoa cúc, những ngọn gió mơn man thổi nhẹ qua tai, mát
rượi. Gió thổi làm tung bay chiếc váy trắng mỏng manh đang mặc trên người Hiểu
Đồng, cô hít thật sâu đón nhận những luồng gió đang từ từ thổi qua, cảm giác
bình yên này thật tuyệt biết bao. Hiểu Đồng không biết tại sao cô lại đứng ở
đây, một mình lẻ loi trên cánh đồng này, chỉ biết rằng khi mở mắt ra đã thấy bầu
trời xanh thẳm hòa vào màu vàng rực rỡ, cảnh thiên nhiên thật tươi đẹp.

- Hiểu Đồng! - Giọng
nói dịu dàng quen thuộc đang gọi từ sau lưng cô ở khoảng cách khá xa.

Hiểu Đồng vội quay người lại, nhìn thấy một chàng trai mặc một chiếc áo sơ
mi trắng, chiếc quần tây trắng đứng ở rất xa mình, làn da rám nắng nổi bật giữa
bộ quần áo màu trắng, đang vẫy tay mỉm cười với cô. Nụ cười ấy thật rạng rỡ,
gương mặt chàng trai thật đẹp khiến cho tim Hiểu Đồng đập mạnh. Cô nhìn kỹ vào
gương mặt tuấn tú ấy, mái tóc đen đang rủ xuống che một phần mắt trông hết sức
quyến rũ, đôi mắt đen lấp lánh như phát sáng, cái mũi cao thanh tú, khóe môi cong
tuyệt mỹ. Cô khẽ mỉm cười rồi chạy thật nhanh đến bên Vĩnh Phong, cậu vẫn đang
vẫy tay với Hiểu Đồng, miệng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

Cô giẫm lên những bông hoa cúc vàng rực rỡ, bỏ qua những ngọn gió lượn
quanh mình để chạy đến bên Vĩnh Phong. Nhưng cô chợt khựng lại, gương mặt
thoáng chút kinh ngạc... Vĩnh Phong không đứng trên cánh đồng nở đầy hoa cúc
vàng như cô mà đang đứng trên một chiếc thuyền gỗ mộc rất nhỏ giữa một dòng nước
có màu đỏ thẫm. Bình lặng vô cùng, chẳng hề chao đảo nhưng Vĩnh Phong đã không
còn cười rạng rỡ với cô nữa, đã không còn vẫy tay với cô nữa mà bắt đầu theo
dòng nước xoáy chìm dần xuống dòng sông đỏ thẫm kia... Hiểu Đồng thét lên:

- Không...

Cô bật người ngồi dậy,
toàn thân lạnh toát, mồ hôi đầm đìa, mắt từ từ mở ra. Đập vào mắt Hiểu Đồng là
một màu trắng tinh khiết. Một bức tường được quét vôi trắng, chiếc rèm cửa sổ
màu trắng, chiếc chăn đắp trên người cô màu trắng, chiếc giường cô nằm cũng màu
trắng, trên người cô là một sợi dây truyền dịch. Hóa ra chỉ là một giấc mơ, cô
thở phào nhẹ nhõm.

- Hiểu Đồng! Con tỉnh
rồi! - Giọng nói vui mừng của bà Cẩm Du reo lên.

Hiểu Đồng vừa quay mặt lại nhìn thì đã nhận thấy mình bị ôm chầm trong vòng
tay của bà Cẩm Du. Cô cảm nhận được những giọt nước mắt yêu thương đầy lo lắng
của mẹ mình. Cô định đưa tay lên vỗ lưng an ủi bà rằng cô không sao nhưng cảm
thấy bàn tay mình bị một bàn tay nắm chặt. Cô cúi nhìn bàn tay đang nắm chặt
tay cô, đó là một bàn tay khỏe khoắn rám nắng. Bàn tay rất quen thuộc, bàn tay
này thường nắm chặt lấy tay cô, luồn từng ngón vào bàn tay cô siết chặt. Trong
tim chợt có một cảm giác đau nhói, cô sợ hãi nhìn sang chủ nhân của bàn tay đó.

Một gương mặt xanh
sao, tái nhợt, đôi môi trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, trên mũi là ống thở ôxy,
xung quanh là đủ các máy móc và rất nhiều dây dợ quấn trên người Vĩnh Phong.
Trái tim Hiểu Đồng đột nhiên co thắt mạnh khi nhìn thấy con người đang nằm trên
giường cách chiếc giường cô chưa đầy một cánh tay, cô gần như không thở được
kêu khẽ:

- Vĩnh Phong!

Bà Cẩm Du nghe Hiểu
Đồng gọi tên Vĩnh Phong, bèn bỏ tay ra khỏi người cô, quay sang nhìn Vĩnh Phong
thở dài. Mẹ vừa rời khỏi mình, Hiểu Đồng đã tung cái chăn trên người mình rồi
lao đến chiếc giường bên cạnh. Toàn thân Hiểu Đồng run rẩy, ngồi sát mép giường
của anh, cô nhắm mắt lại, thì ra tất cả đều là sự thật, chứ không phải cô đang
mơ, rồi cô mấp máy môi hỏi:

-
Nói cho con biết anh ấy sao rồi?


Cẩm Du lặng lẽ lau nước mắt, ngập ngừng rồi nói:

-
Bác sĩ bảo nguy hiểm đã qua, nhưng viên đạn ghim khá sâu vào khoang bụng, mất
máu quá nhiều, phải chờ đợi Vĩnh Phong tỉnh lại thì mới biết rõ. Cũng có thể
là...

-
Là sao hả mẹ? - Hiểu Đồng dồn dập hỏi.

-
Cũng có thể là không tỉnh lại. - Bà Cẩm Du quay mặt đi trả lời.

-
Không thể nào! Không thể nào! - Hiểu Đồng chống hai tay xuống giường lắc đầu không
tin vào những gì mình vừa nghe thấy.


Cẩm Du đi đến bên Hiểu Đồng vỗ về an ủi:

-
Hiểu Đồng, con đừng xúc động như thế, con ngất đã hai ngày rồi, bây giờ cần nghỉ
ngơi cho mau lại sức.

Hai
ngày, cô đã bất tỉnh hai ngày rồi, Vĩnh Phong cũng như vậy hai ngày rồi sao. Mất
máu quá nhiều, cô đúng là đã thấy máu chảy ra từ vết thương quá nhiều. Có thể
là không tỉnh lại... Hiểu Đồng nhắm chặt mắt cố kìm nén nỗi đau đang thổn thức
trong lòng, bàn tay đầy ấm áp vẫn nắm chặt lấy tay cô, cô đưa bàn tay đó áp vào
má mình, để cho những giọt nước mắt thấm vào làn da rám nắng kia.


Cẩm Du thấy cảnh đó nghẹn ngào nói:

-
Nó đã nắm tay con như thế từ lúc ngất đi, mọi người tìm mọi cách gỡ tay ra
nhưng không thể nào gỡ ra được. Các bác sĩ phẫu thuật cũng lúng túng một lát,
cuối cùng quyết định để cả hai đứa vào phòng phẫu thuật luôn. Thằng bé thật ngốc,
vẫn cứ nắm chặt lấy tay con không rời ra.

“Anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu” - Đó là câu nói cuối
cùng của Vĩnh Phong trước khi ngất đi, Hiểu Đồng bồi hồi nhớ lại. Một cảm giác
xúc động mãnh liệt tuôn trào trong tim khi cô cảm nhận được tình yêu mà Vĩnh
Phong dành cho mình thật quá to lớn. Còn cô chẳng thể làm gì cho cậu, ngoài những
giày vò thương tổn. Cô lặng lẽ lau khô những giọt nước mắt rồi chăm chú nhìn ngắm
gương mặt đã gầy đi rất nhiều và đang tái nhợt kia.


Cẩm Du bước đến vỗ nhẹ vai Hiểu Đồng an ủi, Hiểu Đồng liền hỏi:

-
Mẹ có biết mọi người ra sao rồi không?


Cẩm Du chưa kịp nói gì thì Thiên Minh đã lên tiếng trả lời, nãy giờ cậu vẫn ngồi
im lặng để cho mẹ con Hiểu Đồng nói chuyện với nhau.

-
Mọi người nói chung ổn cả.

Lúc này Hiểu Đồng mới phát giác ra sự có mặt của Thiên
Minh. Rồi cậu bước đến kể cho Hiểu Đồng nghe mọi chuyện. Cậu có hơi đau lòng
khi kể chuyện Đình Ân bị đánh ngất xỉu. Hiểu Đồng vừa nghe xong thì lo lắng hỏi:

-
Vậy giờ Đình Ân ra sao rồi?

-
Em yên tâm, cô ấy không sao rồi. Có điều do cú đánh rất mạnh nên cũng ảnh hưởng
đến xương cốt, bác sĩ bảo phải nằm tĩnh dưỡng ba tuần, không được đi lại nhiều
để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe. Thế Nam đang chăm sóc cho cô ấy. Đình Khiêm tức
giận vô cùng đã đánh cho tên kia thêm một trận nữa. Anh nghĩ sau này hắn ta sẽ
không còn có thể cầm gậy đánh người được nữa.

Hiểu
Đồng nghe xong thì cảm thấy yên lòng. Nhưng thật ra, Thiên Minh chỉ nói thế để
Hiểu Đồng yên tâm mà thôi, chứ một cuộc chiến chém giết thế này thường để lại hậu
quả và thương tật rất lớn.

-
Bọn họ thì sao? - Hiểu Đồng bất giác ghê tởm đến buồn nôn khi nhắc đến những kẻ
độc ác kia.

- Bọn chúng đều đã bị tóm hết. Có điều vụ việc này quá lớn,
luật sư của bọn anh đang thương lượng với cảnh sát. Dù sao chúng ta cũng là người
bị hại cho nên mọi việc sẽ giải quyết ổn thỏa, có điều... - Thiên Minh ngập ngừng.

- Có điều thế nào? - Hiểu Đồng không thể kìm nén hỏi.

-
Có điều bọn chúng đổ hết mọi tội lỗi cho giám đốc Vũ Triết, nói rằng ông ta là
kẻ chủ mưu đằng sau tất cả mọi việc. Cho nên có lẽ lão béo sẽ bị xử rất nhẹ, bởi
vì lão chỉ là người trung gian và không thật sự trực tiếp tham gia vào kế hoạch
trả thù Vĩnh Phong. Có lẽ lão ta chỉ bị phạt tù ba năm, nhưng em yên tâm, luật
sư của bọn anh đang kiến nghị gia tăng mức án.

Hiểu
Đồng gật đầu, sao cũng được, chỉ cần mọi người bình an, rồi chợt nhớ ra điều
gì, Hiểu Đồng vội hỏi:

-
Còn bé Đường, bé Đường thế nào rồi?

-
Con bé không sao, chỉ hơi hoảng sợ một chút, bác sĩ bảo chỉ cần cho nó ngủ một
giấc là ổn thôi! Con bé giống tính con, rất cứng rắn. Mẹ đã gửi nó cho vợ chồng
bác Trung chăm sóc giùm. - Bà Cẩm Du vội trấn an cô.

Hiểu
Đồng quay lại nhìn mẹ, cô phát hiện gương mặt bà rất hốc hác, một quầng thâm
đen trên mắt hiện ra rõ.

-
Mẹ mau về nhà đi, bây giờ con không sao rồi. Chắc mẹ đã ở đây từ lúc con được
đưa vào phải không? Mẹ mau về nghỉ ngơi đi!

-
Mẹ không sao.

Nhưng Hiểu Đồng nhất định không chịu cho bà ở lại, bắt bà
phải về nhà nghỉ ngơi. Bà đã chịu quá nhiều cú sốc, cô sợ rằng bệnh tim của bà
tái phát. Cuối cùng bà Cẩm Du cũng nhượng bộ đi về, Hiểu Đồng nhờ Thiên Minh
đưa bà về. Sau đó có rất nhiều người ghé thăm hai người, có cả Quốc Bảo và Thế
Nam nhưng Hiểu Đồng đều đuổi họ về nhà nghỉ ngơi. Hữu Thiên và bác sĩ Hữu Nhân
cũng có ghé thăm.

Cuối
cùng trời sụp tối chỉ còn lại Hiểu Đồng và Vĩnh Phong trong căn phòng vắng lặng
đó. Đây là căn phòng cao cấp của bệnh viện nên có đầy đủ trang thiết bị, vật dụng
cao cấp nhưng điều này làm cho căn phòng càng cô quạnh hơn.

Trên
bàn là tô cháo nóng còn đang bốc khói nhưng Hiểu Đồng chẳng buồn đụng đến, cô không
có lòng dạ nào để ăn, bàn tay vẫn bị tay Vĩnh Phong nắm chặt, nhưng Hiểu Đồng
không có ý định rút ra.

Hiểu
Đồng vẫn ngồi bên cạnh Vĩnh Phong, im lặng vuốt ve gương mặt hao gầy kia, gương
mặt vốn nhẵn mịn của Vĩnh Phong đã xuất hiện vài sợi râu con, sờ vào thấy nhột
tay.

Cuối
cùng Hiểu Đồng ngả rạp người xuống trên ngực Vĩnh Phong thì thầm:

-
Vĩnh Phong, anh có nghe em gọi không. Anh mau tỉnh dậy đi, em có chuyện muốn
nói với anh. Có ba chữ em muốn nói với anh, anh có muốn nghe không. Nếu muốn
nghe thì anh mau tỉnh dậy đi... Ba chữ này em chỉ muốn nói với mình anh thôi, nếu
anh còn không chịu mở mắt bây giờ, sau này em sẽ không nói ba chữ này nữa
đâu...

Sau
đó, Hiểu Đồng thì thầm kể chuyện mọi người cho Vĩnh Phong nghe, cô nhẹ nhàng vuốt
ve gương mặt cậu. Sau đó cô đặt một nụ hôn dài lên mắt, lên trán cậu, thầm cầu
nguyện với ông trời cho Vĩnh Phong được tỉnh lại, dù có muốn cô đánh đổi bất cứ
thứ gì cô cũng chấp nhận. Những giọt nước mắt cứ nghĩ đã khô từ lâu nay lại bắt
đầu rơi xuống cùng với những nụ hôn ấm áp. Giọt nước mắt của Hiểu Đồng rơi trên
gương mặt lạnh giá của Vĩnh Phong làm nó trở nên ấm áp.

Một tiếng píp rất lớn ở máy đo nhịp tim của Vĩnh Phong kêu
lên, lát sau đôi mắt cậu từ từ mở ra, khẽ chớp mi mấy cái, bởi vì giấc ngủ đã
quá lâu, cậu chìm trong bóng tối nên vẫn chưa thể nào quen với cái ánh sáng hừng
hừng bên ngoài. Trong sự mờ ảo, cậu thấy gương mặt Hiểu Đồng từ từ hiện rõ nét
trước mặt mình, gương mặt cô nhòe nước mắt nhưng khóe môi cong cong nở nụ cười.

-
Vĩnh Phong! Anh tỉnh rồi! - Hiểu Đồng mừng rỡ đưa tay lau nước mắt trên mặt reo
lên.

Vĩnh
Phong không trả lời, gương mặt hơi nhăn lại vì vết thương.

-
Anh không sao chứ? - Hiểu Đồng lo lắng hỏi, cô quay người nhìn về vết thương của
Vĩnh Phong.

Trong lòng Vĩnh Phong biết bao vui sướng khi gương mặt Hiểu
Đồng hiện ra trước mặt mình một cách bình an. Cậu nhìn kỹ gương mặt mà cậu yêu
thương, rồi đưa tay lên định vuốt ve gương mặt cô, muốn hỏi cô còn đau không. Cậu
vẫn còn nhớ, lúc đưa cô lên bờ, gương mặt cô hơi bị sưng đỏ hình như rất đau.
Nhưng bàn tay đang định đưa lên lại dừng lại ở trên không, Vĩnh Phong nhíu mày
một cái rồi từ từ nhắm mắt lại, quay mặt đi chỗ khác.

Thấy
biểu hiện hơi khác lạ của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tưởng cậu bị đau nên định đứng
dậy:

-
Anh bị đau à? Để em đi gọi bác sĩ.

Vừa
định đứng lên liền bị bàn tay Vĩnh Phong giữ chặt lại, cô quay đầu nhìn cậu, cậu
không nói gì cả, chỉ nhắm mắt im lặng. Hiểu Đồng nghĩ cậu đau vì bị thương nên
cũng không hỏi thêm gì, đưa tay nhấn nút gọi y tá.

Lát
sau bác sĩ đến. Kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ quay sang Hiểu Đồng nói:

-
Cậu ấy đã tỉnh lại, không còn gì nguy hiểm nữa, bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng cho
lại sức, không được cử động quá nhiều, kẻo ảnh hưởng vết mổ.

Nói
rồi, bác sĩ đi ra ngoài. Không khí trong phòng tự nhiên ngột ngạt vì thái độ rất
kỳ lạ của Vĩnh Phong, cậu chẳng nói gì làm Hiểu Đồng cũng chẳng thể mở miệng.
Ngồi yên như vậy riết, Hiểu Đồng muốn đi vệ sinh, cô bèn rút tay ra nhưng Vĩnh
Phong vẫn nắm chặt lấy tay cô, dường như càng siết chặt hơn.

Hiểu
Đồng ấp úng nói:

-
Vĩnh Phong, buông tay em ra có được không?

Tay
Hiểu Đồng vốn đã bị Vĩnh Phong nắm chặt, nay trả lời cô là cái siết tay chặt
hơn làm cô đau điếng. Cuối cùng Hiểu Đồng đành thở dài nói:

-
Em... em muốn đi vệ sinh.

Cả người Vĩnh Phong căng cứng khi Hiểu Đồng định rụt tay
ra khỏi tay cậu. Nhưng khi nghe lý do muốn rút tay ra của cô thì cậu mới thấy
nhẹ nhõm, từ từ thả tay cô ra.

Hiểu
Đồng thấy vậy cũng không nói gì thêm chỉ lẳng lặng đi vào toilet, lát sau cô trở
ra thì thấy Vĩnh Phong kéo tấm chăn lên phủ cả mặt. Hiểu Đồng thở dài bước đến
ngồi xuống mép giường kéo tấm chăn ra nói:

- Vĩnh Phong! Em biết
là anh đang giận. Giận em không chịu nói với anh nhưng mà tại vì em không muốn
anh có chuyện gì cho nên mới làm vậy. Em biết là em sai rồi, là tại em quá ngốc,
là tại em suy nghĩ quá nông cạn, khiến anh lo lắng thêm. Còn báo hại anh và mọi
người lao vào nguy hiểm. Anh đừng giận nữa được không?

Vĩnh Phong chẳng
thèm đáp lời Hiểu Đồng, cứ nhắm mắt im lặng.

Những ngày tiếp theo đó, Hiểu Đồng mới thấy được cơn giận của Vĩnh Phong
đáng sợ đến thế nào. Dù cô có cố gắng gợi chuyện bao nhiêu, Vĩnh Phong cũng
không thèm trả lời. Mọi người đến thăm, cậu thỉnh thoảng cũng nói dăm ba câu
nhưng chẳng mở miệng nói với Hiểu Đồng câu nào. Đến khi Đình Ân vào thăm, Vĩnh
Phong vẫn không thèm nói chuyện với Hiểu Đồng. Những khi chỉ còn có hai người
trong phòng, Hiểu Đồng chỉ còn cách cắn môi để không bật khóc trước sự lạnh nhạt
của Vĩnh Phong.

Hiểu Đồng vừa ra khỏi
bệnh viện thì một chiếc xe bóng loáng đã chạy đến bên cạnh, một người đàn ông
còn trẻ mặc một bộ comple bước xuống xe đi đến trước mặt Hiểu Đồng nói nhỏ. Cô
quay người nhìn vào người cực kỳ sang trọng và quý phái nhưng rất lạnh lùng
trong xe thở dài ngẫm nghĩ: ”Cuối cùng cũng đã đến...”

Buổi tối, Hiểu Đồng
lại đến bệnh viện, tay xách một hộp thức ăn. Vĩnh Phong đã khỏe lại rất nhiều,
đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, biết Hiểu Đồng đến nhưng cậu không quay
lưng lại.

Đặt hộp cơm xuống
bàn, Hiểu Đồng bước đến ôm chầm lấy Vĩnh Phong từ sau lưng. Cô dụi đầu vào lưng
cậu, làm nũng:

- Vĩnh Phong! Anh đừng
giận nữa có được không. Em
biết mình sai rồi. Muốn trừng phạt em cũng không cần phải lâu như vậy. Đừng giận
nữa nha, nha...

Nhưng
Vĩnh Phong chẳng nói gì, chỉ im lặng khoanh tay tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Hiểu
Đồng cảm thấy thất vọng tràn trề, cô chán nản buông tay ra nói:

-
Nếu anh không muốn gặp em thì em về đây. Cơm em để trên bàn, anh nhớ lấy ăn nhé!

Hiểu
Đồng thất thểu quay lưng đi, rồi cô quay lại nhìn xem Vĩnh Phong có phản ứng
hay không nhưng cậu chẳng có một phản ứng nào. Hiểu Đồng thở dài quay đi. Nhưng
cô vừa đi được mấy bước đã bị kéo lại rất mạnh, chưa kịp hoàn hồn thì môi mình
đã bị môi ai kia miết chặt. Vòng tay ôm lấy người cô rất chắc, bất giác Hiểu Đồng
cũng choàng tay qua cổ Vĩnh Phong đáp lại nụ hôn của cậu.

Nụ
hôn này không giống những nụ hôn trước đây. Nó cuồng nhiệt hơn, ẩn chứa sự chiếm
hữu, chứ không chứa đựng sự dịu dàng. Đầu óc Hiểu Đồng choáng váng, cô không
còn ý thức được gì nữa. Nụ hôn khao khát đầy mãnh liệt này mong muốn đã từ lâu.
Khoang miệng vừa hé mở đã bị một cơn bão tố điên cuồng quét qua đến độ cô muốn nghẹt
thở. Muốn ngừng lại nhưng lại tham lam không muốn rời đi nên cứ tiếp tục cho đến
khi gương mặt ửng lên cực độ, tưởng chừng như chỉ thêm một giây nữa thôi thì ngừng
thở, nụ hôn kia mới từ từ nới lỏng ra. Hiểu Đồng hít lấy hít để không khí xung
quanh. Nhưng lưỡi của cậu vẫn lượn vòng quanh bờ môi cô liếm nhẹ.

Vĩnh
Phong kéo cô ngã xuống giường, cả thân trên đè lên người cô, cậu cuồng nhiệt đặt
lên cổ cô những nụ hôn bỏng rát. Một chiếc cúc áo của Hiểu Đồng bật mở, môi Vĩnh
Phong trượt sâu xuống dưới. Hiểu Đồng hoảng hốt kêu lên:

-
Vĩnh Phong, anh làm gì vậy, đây là bệnh viện mà?

-
Tiêu độc. - Vĩnh Phong cộc lốc trả lời, môi vẫn không ngừng rà soát trên người
cô.

Đến lúc này Hiểu Đồng mới vỡ lẽ, hóa ra không phải Vĩnh
Phong giận cô vì tự ý bỏ đi một mình mà là... ghen. Hiểu Đồng bỗng cảm thấy thật
ấm ức, rõ ràng cô là người bị hại mà, sao lại vô cớ giận cô cơ chứ. Làm mấy
ngày nay cô thấp thỏm trong lòng không yên. Cứ tưởng là do lỗi của mình chứ,
nào ngờ anh chàng đang nổi máu ghen.

- Thật ra em và Đại Bình vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.

-
Đừng nói nữa, anh không muốn nghe. - Vĩnh Phong ngắt lời.

-
Nhưng mà... - Hiểu Đồng chưa kịp nói xong thì phải nuốt những lời ấy vô bụng vì
Vĩnh Phong lại tìm đến môi cô quấy nhiễu.

Đột
nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vĩnh Phong luyến tiếc buông Hiểu Đồng
ra, kéo cô ngồi dậy.

Đình
Ân và Thế Nam cùng Quốc Bảo đẩy cửa bước vào. Vĩnh Phong và Hiểu Đồng mỗi người
một ngả, không gian thật mờ ám. Vĩnh Phong sắc mặt đã vui vẻ trở lại chứ không
lạnh lùng như mấy ngày trước, còn Hiểu Đồng gương mặt ửng hồng, cặp mắt long
lanh, đôi môi sưng mọng, ai nấy nhìn nhau cười thầm.

-
Hai người đã làm gì trước khi tụi này bước vào, khai ra mau! - Đình Ân mỉm cười
trêu ghẹo.

-
Còn gì nữa... ha ha… tất nhiên là đang… - Quốc Bảo chụm hai bàn tay lại rồi chập
vào nhau họa cùng Đình Ân.

Vĩnh
Phong chỉ cười không nói gì, Hiểu Đồng xấu hổ quá đành chối:

-
Làm gì có, mình và Vĩnh Phong chỉ đang bàn nhau sẽ cùng đi chơi sau khi thi
xong mà thôi!

Mọi
người nghe vậy chỉ cười không trêu ghẹo thêm nữa. Khi mọi người về hết rồi, Hiểu
Đồng ngả người dựa vào lòng Vĩnh Phong nhưng vẫn cố tránh vết mổ của cậu. Vĩnh
Phong ôm lấy Hiểu Đồng hỏi:

-
Sao tự nhiên em lại muốn cùng anh đi chơi vậy?

-
Vì em muốn cho anh cơ hội theo đuổi em. - Hiểu Đồng cười khì khì trả lời.

-
Haiz! Vậy hóa ra anh vẫn chưa theo đuổi được em à? - Vĩnh Phong hôn lên tóc Hiểu
Đồng rồi nheo mắt hỏi.

-
Phải để anh theo đuổi em nhiều lần thì em mới cam tâm tình nguyện yêu anh đến
suốt đời. Không chịu sao?

-
Chịu, tất nhiên anh chịu rồi, anh cầu còn không được nữa là...

Cuối cùng Vĩnh Phong cũng được xuất viện, hai người họ lại
bận rộn với kỳ thi cử. Vì lúc trước Hiểu Đồng và mẹ tá túc ở nhà của Hữu Thiên
cho nên Vĩnh Phong bắt hai người phải chuyển về nhà cậu. Bà Cẩm Du thấy tình cảm
của Vĩnh Phong và Hiểu Đồng như thế cũng không nỡ bắt ép hai đứa nữa đành theo
Hiểu Đồng dọn đi. Khi hai mẹ con ra đi, Hữu Thiên luyến tiếc đưa tiễn, Hiểu Đồng
quay lại áy náy nhìn Hữu Thiên nói:

-
Xin lỗi anh, Hữu Thiên!

-
Khờ quá! Là do anh tự nguyện mà! Chúng ta không thể làm người yêu cũng có thể
làm bạn. Từ hôm nay anh sẽ xem em như em gái, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ đến
tìm anh nha! - Hữu Thiên cười nói nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự buồn bã.

Ngay
từ đầu, cậu đã biết mình thua rồi nhưng cậu không muốn từ bỏ một cơ hội nào để
được ở bên cạnh cô. Khi hay tin Hiểu Đồng và Vĩnh Phong nhập viện, cậu chạy đến
thì biết rằng mình đã bại trận không còn một chút hy vọng nào. Bàn tay của Vĩnh
Phong nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng không rời dù đang ở trong tình trạng nguy kịch.
Cậu đã biết mình không bao giờ có thể thắng được chàng trai này.

Hiểu
Đồng ngập ngừng
nhìn Hữu Thiên, cảm kích sự rộng lượng của cậu, lát sau cô mới nói:

-
Cảm ơn anh! Em đi đây.

-
Ừ!

Vĩnh Phong cảm thấy rất vui vì bà Cẩm Du đồng ý chuyển đến
nhà cậu nhưng sau đó cậu mới biết rằng cậu đã tự lấy đá đập vào chân mình. Bởi
vì so với trước đây, lúc chỉ có bé Đường và Hiểu Đồng thì cậu phải đứng đắn đã
đành, nay lại càng phải nghiêm chỉnh hơn trước mặt bà Cẩm Du.

Hiểu
Đồng cũng không tùy tiện bước vào phòng Vĩnh Phong, hai người chẳng dám đứng gần
nhau chứ đừng nói đến thân mật bởi vì sợ bà Cẩm Du bắt gặp dù rằng bà Cẩm Du đối
xử với Vĩnh Phong rất thân mật nếu không muốn nói có phần thương yêu chiều chuộng.

Chỉ
có những lúc hai người cùng đi học mới có cơ hội gần gũi bên nhau. Vĩnh Phong cứ
nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng, nhìn cô ấu yếm trong lúc lái xe. Đến giờ giải lao,
hai người luôn tìm nơi yên tĩnh để bên nhau.

Hiểu Đồng ngồi trong lòng Vĩnh Phong đưa tay đùa nghịch
chiếc cúc áo của cậu, đùa chán cô luồn tay vào vòm ngực vạm vỡ của Vĩnh Phong vẽ
vẽ những hình trái tim bên ngực trái của cậu, gương mặt mơ màng cắn nhẹ vào phần
xương quai xanh của cậu khiến Vĩnh Phong bị kích động rên khẽ một tiếng. Hiểu Đồng
bật cười khúc khích, cô hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của mình được
xem là “khiêu khích” đối phương. Các nơron trong người Vĩnh Phong căng cứng lại
nhưng cậu cố kìm xuống. Hiểu Đồng vẫn cứ nghịch ngợm cắn hết chỗ này đến chỗ
khác, bàn tay cũng chẳng chịu để yên mà cứ nghịch ngợm. Hiểu Đồng nhìn gương mặt
chịu đựng khổ sở của Vĩnh Phong thì cười lớn, cuối cùng quyết định buông tha
cho cậu. Cô chui rúc vào lòng Vĩnh Phong nói:

-
Em muốn xin nghỉ ít hôm ở tiệm để ôn thi.

- Ừm... - Vĩnh Phong không trả lời chỉ ừ hử cho qua chuyện,
bắt đầu lấy lại hơi thở vừa bị Hiểu Đồng làm rối loạn.

-
Em muốn hỏi là liệu em có bị trừ lương hay không? Anh cũng biết là đồng lương của
em vốn eo hẹp mà! - Hiểu Đồng nũng nịu hỏi.

Vĩnh
Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng rồi cười thầm. Bây giờ thì cậu hiểu ý đồ đen tối
của cô rồi, cái trò quấy nhiễu này vốn là có mục đích mà.

-
Sao lại hỏi anh chuyện đó? - Vĩnh Phong giả vờ không hiểu hỏi.

-
Thì tại vì anh là ông chủ mà...

-
Vậy thì sao hả? - Cậu có tình hỏi tới.

-
Chẳng lẽ anh không thể cho bạn gái mình nghỉ vài ngày được sao? - Hiểu Đồng phụng
phịu ngước đôi mắt đẹp của mình nhìn cậu.

Hai
chữ “bạn gái” thốt ra từ miệng Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong cảm thấy thật ngọt
ngào. Cậu siết chặt vòng tay quanh eo Hiểu Đồng, cúi xuống mỉm cười một cách
tinh quái nhìn cô rồi nói:

-
Cái đó còn tùy thuộc biểu hiện của em.

-
Biểu hiện gì? - Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi, đôi mắt cứ chớp chớp nhìn Vĩnh Phong
khiến cậu bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Lấy tay nâng cằm Hiểu Đồng lên rồi
cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng của cô mút mạnh, làm cho gương mặt Hiểu Đồng đó
bừng lên. Đầu óc choáng váng theo từng nụ hôn của cậu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3