Hương vị đồng xanh - Chương 11 - Phần 2
Khi Việt Phương thay quần áo xong, cô thấy bà nội đang
loay hoay sau bếp, bà nội cô vẫn giữ thói quen nấu cơm bằng bếp củi. Bà bảo,
cơm nấu củi ngon hơn là nấu điện, bà không thích dùng bếp ga. Thường ngày chỉ
có có cô và thím út, tức là chị Nga vợ chú Nhân mới dùng mà thôi, cho nên chú
Nhân xây cho nội một nơi để bếp riêng.
- Nội đang nấu gì vậy nội? - Việt Phương bước xuống
bếp nhìn nội đang nêm nếm lại gì đó trên bếp lò, mùi hương thoang thoảng của
thịt gà bay khắp bếp.
- Nội mới bắt con gà đem nấu cháo. Chị hai con thích
ăn cháo gà nội nấu lắm. - Bà nội cô cười đáp, cái miệng móm của bà càng khiến
bà duyên hơn. Việt Phương thích nhìn nội cô cười, một nụ cười hiền hậu ấm áp. Việt
Tình về, bà rất vui, cho nên sáng sớm đã dậy bắt gà làm thịt. - Hôm nay con bé
dậy sớm thật, chẳng bằng hồi đó, cứ ngủ trưa trờ trưa trật mới dậy, đúng là con
gái lớn có khác.
Việt Phương khẽ cười đáp:
- Để con giúp nội xé gà cho!
- Thôi để cho nội xé cho vừa miếng, chị con không
thích ăn thịt xé to quá. Ra ngoài vườn hái ít rau răm vào, gỏi gà mà không có
rau răm thì không ngon! - Bà nội liền sai Việt Phương ra vườn.
- Dạ! - Việt Phương cười buồn rồi đi ra ngoài lặng lẽ
thở dài. Cô không buồn vì việc nội thương Việt Tình đến mức tự tay làm như thế.
Cô biết bà nội còn thương cô nhiều hơn, chỉ là cô buồn cho tấm lòng của bà nội
bao la như thế, Việt Tình không biết có cảm nhận được không?
Trước đây, Việt Tình thường ngủ dậy trễ, bây giờ lại dậy
sớm và đi tìm Jonny như thế, xem ra sẽ không về ăn sáng. Nồi cháo của bà nội
vất vả nấu, chỉ e là đã uổng công. Cô thật sự không nhẫn tâm nhìn sự thất vọng
và buồn bã của bà nội cô chút nào.
Việt Phương nhanh chóng hái ít cọng rau răm xanh mởn
đem vào rửa sạch. Nhìn bà nội lui cui làm gỏi, cô lặng lẽ rời khỏi bếp, lấy
điện thoại gọi trực tiếp cho Jonny.
Việt Tình nước mắt ngắn dài ôm Thiên Phong khóc lóc
thì chuông điện thoại reo lên, Thiên Phong thở dài đẩy Việt Tình ra nói khẽ:
- Anh phải nghe điện thoại đã.
Việt Tình dằn những giọt nước mắt của mình lại ngồi xuống
sofa, nhưng trong lòng run sợ, khi thấy Thiên Phong đứng lên, cô đưa tay nắm
tay anh giữ lại. Thiên Phong lạnh nhạt đưa tay gạt tay Việt Tình ra, anh mệt
mỏi nói:
- Anh nghe điện thoại xong, chúng ta nói tiếp.
Việt Tình đành buông tay anh ra, cô thẫn thờ nhìn theo
bóng của Thiên Phong đang đi đến cầm điện thoại lên nghe.
Thiên Phong không nhìn số điện thoại, anh chỉ muốn
nhanh chóng trò chuyện vài câu rồi tắt máy, không ngờ giọng nói bên kia truyền
đến lại là giọng của Việt Phương.
“Jonny.”
Giọng nói cô rất nhẹ, cũng rất quen thuộc, thế nhưng
lại gây trong lòng Thiên Phong một sự chấn động không ngừng. Tim anh từ giây
phút nghe thấy giọng của cô bỗng ngừng đập vài giây, tiếp sau đó là đập dồn dập
không ngừng đến mức cả người anh run nhẹ.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc anh nhớ lại, giọng nói
của cô so với lúc bé đã thay đổi, nhỏ nhẹ hơn, trong trẻo hơn. Thế nhưng anh
lại thấy thân thương gần gũi hơn rất nhiều. Đây là giọng nói mà trong những
giấc mơ anh muốn nghe thấy.
Giọng nói ở xa vọng vào tai anh, nghe thật gần gũi, cứ
như thể cô đang ở trước mặt anh. Bất giác muốn đưa tay chạm vào cô, muốn ôm cô
vào trong vòng tay mình, cảm nhận hơi thở quen thuộc và cơ thể mềm mại của cô.
Muốn được vuốt ve mái tóc dài đen mượt của cô, và anh muốn nhìn thấy nụ cười e
ấp dịu dàng của cô.
Cô khác xa với hình ảnh cô bé trầm lặng nhưng đầy ương
bướng năm xưa. Cô dịu dàng, xinh đẹp và khiến người ta rung động nhiều hơn.
Những ký ức vui vẻ của hai người năm ấy lần lượt hiện
về trong suy nghĩ của anh, khiến trái tim anh cảm thấy ngọt ngào biết bao
nhiêu.
“Jonny?” - Thấy Thiên Phong bắt máy mà không lên
tiếng, Việt Phương ái ngại gọi tên anh lần nữa.
Thiên Phong bỗng giật mình tỉnh trí, những hình ảnh
lúc xưa như bị cơn lốc cuốn vào trong ký ức trở lại. Anh không muốn cô gọi anh
là Jonny, anh thèm được nghe cô gọi anh bằng cái tên Thiên Phong, cái tên đầy
quen thuộc cùng giọng gọi yêu thương năm nào.
“Uhm!” - Anh chỉ khẽ ừ chứ không nói nhiều, bởi anh
muốn giọng nói của cô đọng lại trong anh.
“Có thể nào...” - Việt Phương hơi ngập ngừng một chút
mới nói tiếp: “Bà nội em đã nấu cháo gà cho Việt Tình, anh có thể nào bảo chị
ấy về hay không? Em không muốn bà nội buồn, sáng sớm bà đã dậy làm gà rồi. Anh
hãy cùng chị ấy về đây ăn sáng luôn đi. Dù sao anh cũng là bạn trai của chị ấy,
trước sau gì cũng sẽ gặp, hay là...” - Đột nhiên Việt Phương cảm thấy tim đau
nhói, khiến cô không thể nào nói tiếp được nữa.
Mỗi lời nói của cô lại khiến Thiên Phong rơi vào một
hố đen đến choáng váng, giống như mình vừa bị một cái búa giáng vào đau đớn đến
khủng khiếp, gần như không thở được. Lời nói của cô như vừa nhắc anh, nhắc anh
lời ép buộc của Bảo, lời cầu xin của Việt Tình. Lời cô giống như đang nhắc nhở
anh, cô và anh khó lòng đến được bên nhau, bởi vì đạo lý luân thường sẽ khó
lòng chấp nhận cô đến bên anh khi anh rời bỏ Việt Tình, chị gái của cô. Dù cô
có đáp trả tình cảm của anh, cả hai người cũng không thể nào đạp lên nỗi đau
của Việt Tình mà sống tiếp, mà có cuộc sống vui vẻ bên nhau.
“Được, lát nữa anh sẽ đưa cô ấy về.” - Những lời nói
ra khiến tim Thiên Phong rỉ máu, anh đang chấm dứt quan hệ giữa hai người.
Cháo cuối cùng cũng nấu xong, thịt gà được xé nhỏ bóp
với chuối thêm ít rau răm thật thơm ngon. Việt Phương phụ bà nội dọn dẹp bàn
ăn. Thím út cũng vừa quét dọn xong sân nhà, đang vệ sinh cho nhóc Minh.
Bà nội ghé mắt vào phòng nhìn, quay qua hỏi Việt
Phương:
- Chi hai con đâu?
- Sáng sớm tôi thấy nó mở cổng đi ra ngoài rồi. - Ông
nội vừa rửa mặt xong đi vào nghe thấy thì bảo.
- Nó đi đâu? Ông có hỏi nó hay không? - Bà nội ngạc
nhiên nhìn ông nội cô hỏi.
- Tui có kịp hỏi nó đâu. - Ông nội lắc đầu đáp.
- Chị ấy đi dạo sáng một chút thôi nội á, chút nữa sẽ
về ngay. - Việt Phương bèn lấp liếm đáp.
- Đi tìm gọi chị con về! Cháo nóng ăn mới ngon. - Bà
nội vội vàng giục Việt Phương đi tìm Việt Tình.
Việt Phương thở dài, đành đi đến nhà Thiên Phong tìm Việt
Tình. Nhưng khi cô chỉ mới vừa mở cửa đi ra ngoài thì đã gặp Việt Tình và Thiên
Phong đi đến. Việt Tình đang nắm chặt tay Thiên Phong, tuy ánh mắt có chút hoe
hoe đỏ nhưng miệng nở nụ cười cực kì thoải mái.
Vừa nhìn thấy Việt Phương mở cửa đi ra ngoài, Việt
Tình đã lên tiếng hỏi:
- Em đi đâu vậy?
- Em đi tìm chị. Nội nấu cháo gà nên giục em đi tìm
chị, mọi người đang chờ chị trong nhà. - Việt Phương nhìn Thiên Phong một cái
rồi nhìn tay hai người bọn họ, cố cười đáp.
- Vậy chúng ta vào nhà thôi! Lâu rồi em không được ăn
cháo gà do bà nội nấu. - Việt Tình liền quay sang Thiên Phong cười giục.
Việt Tình vừa định nắm tay Thiên Phong kéo vào bên
trong thì anh đã khựng lại, vuột tay mình ra khỏi tay Việt Tình. Thiên Phong
lạnh lùng nhìn Việt Tình bảo:
- Em vào nhà trước đi! Anh đưa đồ cho Việt Phương rồi
vào ngay.
Việt Tình nhìn Thiên Phong rồi nhìn tập bản thảo trong
tay anh, cô lưỡng lự một chút rồi gật đầu xoay người đi vào trong nhà. Việt
Tình vừa đi vài bước thì Thiên Phong đã đưa tay trước mặt Việt Phương, trên tay
anh là tập bản thảo quen thuộc. Giọng anh trầm ấm, ánh mắt anh nhìn Việt Phương
đầy dịu dàng. Tuy rằng, anh nhìn Việt Phương qua đôi kính của mình, thế nhưng Việt
Phương vẫn cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.
- Trả lại cho em.
- Anh cứ giữ đi, chẳng phải anh nói muốn tìm ký ức qua
nó hay sao? - Việt Phương đưa đôi mắt đen trong suốt của mình nhìn anh lắc đầu
nói. - Chỉ cần anh bảo quản nó cho tốt là được.
- Đã không cần nữa rồi. Những thứ đã mất đi, đôi khi
không cần phải tìm lại, bởi vì... - Lời nói sau cùng anh đành nuốt vào trong
lòng, mãi mãi không thể nói ra. Bởi vì, càng tìm lại chỉ càng khiến anh thấy
nhung nhớ nhiều hơn, như vậy chỉ càng khiến anh đau đớn nhiều hơn mà thôi.
Việt Phương thoáng buồn, cô đưa tay nhận lại tập bản thảo.
Rõ ràng có thể cầm được tập bản thảo mà mình yêu quý, lại chẳng hề cảm giác vui
sướng gì.
- Vào nhà thôi! - Thiên Phong lạnh nhạt nói một câu,
rồi bước thẳng qua Việt Phương mà đi vào nhà.
Việt Phương khép cửa lại, bước theo bóng Thiên Phong
đi vào nhà. Cô cảm thấy hụt hẫng, có một điều gì đó trong lòng buồn da diết.
Vừa nhìn thấy Thiên Phong, Việt Tình vội vàng choàng
tay anh hớn hở giới thiệu với ông bà nội:
- Đây là Jonny! Anh ấy là bạn trai của con. Lần này là
anh ấy về đây để thực hiện một kế hoạch xây dựng cho công ty. Anh ấy cũng là
cấp trên của con.
- Con chào ông bà nội, chào cô chú! - Thiên Phong khẽ
xúc động khi nhìn những gương mặt từng một thời anh yêu mến như người thân
trong gia đình. Hình ảnh ông Hai hóm hỉnh, đôi lúc trầm mặc kể chuyện thời
chiến tranh cho anh nghe. Hình ảnh bà Hai cứ mắng hết đứa này đến đứa kia vì
cái tội phá phách, thế nhưng ẩn trong những lời la mắng đó lại là tình cảm khó
nói thành lời. Chú Nhân ngày trước bận bịu trong công việc nhưng mỗi khi rảnh
rỗi lại hay làm cái này cái kia cho cả nhóm chơi. Còn có chị Nga, người đã thay
ba mẹ chăm sóc anh cả tháng trời.
Bà nội và ông nội nhìn thấy Thiên Phong tướng mạo cao
ráo, nhìn mặt mũi cũng sáng sủa thì rất hài lòng. Chú Nhân và chị Nga cũng nhìn
nhau không nói gì.
- Được rồi, gặp mặt xong rồi thì dùng bữa với gia đình
đi! - Chú Nhân là người lên tiếng trước.
Thiên Phong mỉm cười gật đầu rồi tự nhiên ngồi xuống
ghế. Từng gương mặt quen thuộc trước mặt anh, thế nhưng, chẳng ai biết anh là
Thiên Phong ngày trước.
- Jonny! Anh ăn cái này đi! - Việt Tình thân mật gắp
cho anh một miếng thịt gà.
Thiên Phong khẽ cười nhìn Việt Tình, anh muốn đóng
chọn vở kịch tình nhân với Việt Tình. Khi nhận được điện thoại của Việt Phương,
anh đã quyết định ở bên cạnh Việt Tình. Anh bảo Việt Tình cho anh một thời
gian, để anh có thể tiếp nhận cô.
Việt Phương nhìn thấy hai người như thế, trong lòng cô
bỗng thấy đau, có cái gì đó như đâm vào tim cô, khó chịu vô cùng. Nhưng cô lại
không biết nguyên nhân do đâu.
Khi Thiên Phong ra về, anh để lại ấn tượng rất tốt
trong lòng mọi người trong nhà, thân thiện, hiện lành và lịch sự, lại nghiêm
túc. Đúng là mẫu đàn ông cho phụ nữ gửi gắm.
- Con chị cũng đã tìm được người ưng rồi, chẳng biết
con em bao giờ mới tìm đây. - Bà nội ngồi trên phản vừa xếp xếp mấy bộ quần áo
vừa nói.
- Tui thấy thằng Bảo cũng được, cái thằng thật ngoan
biết mấy. - Ông nội nằm dưới võng hút thuốc rê đáp.
Việt Phương vừa rửa chén bát xong xuôi đi lên nghe
thấy những lời này, cô định lên tiếng trả lời thì bà nội cô bỗng nói tiếp:
- Mà ông có thấy cái thằng Jon... gì đó nó giống Thiên Phong hay không? Cái
thằng nhỏ năm xưa hay đến nhà mình ăn cơm đó, cái thằng mà con Nga trông coi
giúp đó.
Hai chân của Việt Phương khi nghe nhắc đến điều này
bỗng thấy run rẩy, đứng không vững.
- Cái bà này, người giống người thôi. Lần trước bà
cũng nhìn nhầm vợ thằng Tuân còn gì. - Ông nội Việt Phương đang đu đưa võng
nghe thấy liền bảo.
- Nhưng ông xem, cái cách ăn cháo của nó, y chang cái
thằng bé Thiên Phong đó. Nó không thích ăn hành phi còn gì, cứ ngồi gắp ra cho
bằng hết. Còn nữa, cái bộ dạng cúi đầu chào, chẳng khác thằng bé kia là mấy.
Tui nhìn thế nào cũng thấy giống. - Bà nội Việt Phương càng nghĩ càng thấy
giống, bèn nêu lên.
- Bà thôi đi! Nếu nó là Thiên Phong, chẳng lẽ không
nhận ra mình? - Ông nội Việt Phương dừng đu đưa võng nghe vậy liền quở. - Bà
đừng có mà nhắc tới thằng nhóc đó, con bé Phương nghe thấy lại buồn.
Bà nội Việt Phương liền im lặng, sau đó thở dài nói
một câu:
- Con bé giống ai mà đa sầu đa cảm như vậy không biết.
Cái gì cũng giữ làm kỷ niệm rồi cứ nhìn nó mà buồn. Tui nhớ hồi xưa, nó giữ kỹ
cái đầm nó bận về đây lúc bị ba mẹ bỏ. Nói thế nào cũng không chịu bỏ, cứ bảo
mặc thế ba mẹ mới nhận ra nó rồi đưa nó về nhà.
- Con gái mà đa sầu đa cảm thì chỉ có khổ mà thôi. -
Ông nội than dài một câu thương cho số phận đứa cháu gái của mình.
- Tui chỉ hy vọng, sau này nó gặp được một thằng nào
tốt, yêu thương nó, để cho đời nó bớt khổ. - Bà nội cũng rưng rưng nước mắt rầu
rĩ nói.
- Tui thấy thằng Bảo cũng được. Cái thằng thật thà
hiền lành, cũng là người hiểu chuyện. Nghe nói nó đang xin dạy học ở trường con
Phương, xem như đã có nghề nghiệp tốt rồi. Để tui hỏi ý nó có ưng con Phương
hay không, tui gả con Phương cho nó.
- Cái ông này, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Ông chưa
hỏi ý con Phương, đã vội đặt đâu con ngồi đấy rồi. Lỡ con Phương nó không thương
thằng Bảo thì ông làm sao? Nửa đời trước con nhỏ đã chẳng có một gia đình hạnh
phúc rồi, chẳng lẽ nửa đời sau ông muốn nó cứ bất hạnh hoài như vậy sao? - Bà
nội bèn lên tiếng rày ông nội.
Việt Phương nghe xong khẽ cười, cô lắc đầu bước ra
ngoài, vòng tay ôm lấy bà nội nhõng nhẽo nói:
- Con có ông nội, bà nội và gia đình chú Nhân yêu
thương, con đâu có bất hạnh, con sống rất hạnh phúc. Bây giờ con vẫn còn trẻ
mà, chuyện lấy chồng để thêm vài năm nữa hãy tính. Con muốn được phụng dưỡng
ông bà nội thêm ít năm nữa.
Bà nội nghe cháu gái nói, thương đứa cháu hiền lành
ngoan ngoãn, bà vuốt tóc Việt Phương, giọng khàn khàn bảo:
- Thương cho cháu gái của bà. Con phải biết phụ nữ sợ
nhất là chọn lầm chồng. Bây giờ con phải kiếm cho mình một người, tìm hiểu thêm
ít thời gian nữa để hiểu rõ con người nó. Sau đó hẵng lấy, rồi sống cuộc sống
hạnh phúc bên chồng con. Ông bà nội già rồi, sống được bao nhiêu năm nữa đâu. Con
cứ ở bên cạnh ông bà, đến khi ông bà nội chết đi, con sẽ thế nào? Có người già
nào nhẫn tâm nhìn cháu mình một thân một mình cô đơn như thế chứ. Con với Việt
Tình, hai chị em tuy sinh đôi nhưng tính tình lại khác nhau như vậy, thật không
hiểu nổi. Mà người nội thương nhất chính là con, lo nhất cũng chính là con. Đến
khi thấy con lấy chồng sinh con sống hạnh phúc, nội có chết cũng thấy an lòng.
- Nội à! Nội với ông nội chắc chắn sẽ sống thọ mà.
Chắc chắn sẽ thấy được cảnh con lấy chồng sinh con. Ông nội còn phải đặt tên
cho cháu cố, còn nội phải hát ru cho cháu cố chứ. - Việt Phương gục đầu trên
vai bà nội đầy yêu thương đáp.
Ông bà nội nhìn nhau không ai nói gì, đứa cháu này
luôn khiến người ta yêu thương vô hạn.
Mấy ngày sau, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, có
điều Việt Phương không còn gặp Thiên Phong nữa. Chỉ vô tình thấy xe của Thiên
Phong đến đón Việt Tình đi làm và đưa về, chứ cô không hề giáp mặt với anh.
Bảo thì từ lúc bày tỏ với Việt Phương, anh thường
xuyên lui tới nhà. Ông nội vốn yêu mến Bảo thì càng yêu mến hơn, bà nội tuy
cũng không ép buộc Việt Phương nhưng lời qua ý lại tán thành ngầm cho hai đứa,
cũng không ngừng khen Bảo. Việt Phương chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, bởi vì
cô biết, cô đối với Bảo mãi mãi là bạn.
Những đêm đi dạo cùng Bảo ngoài bờ hồ, cô bất giác
nghĩ đến cái đêm ở bên cạnh Thiên Phong dưới ánh trăng sáng kia. Gương mặt cùng
nụ cười của anh khiến tim cô đập nhanh, tâm trạng bỗng trở nên hỗn loạn.
Mỗi một con người đều hy vọng lúc đau buồn, miệng luôn
nói vẫn ổn nhưng vẫn có người biết mình nói dối, nhận ra nỗi buồn của mình. Lúc
bật khóc, có người bên cạnh đưa khăn để mình lau nước mắt và dỗ dành cho mình
vui. Tất cả đều có thể dù đó là tình bạn hay tình yêu.
- Sao vậy? - Bảo đi bên cạnh, thấy tâm trạng Việt
Phương trở nên khác lạ bèn hỏi.
Việt Phương bỗng giật mình quay lại nhìn Bảo bối rối
lắc đầu.
- Mình không sao. Lúc nãy Bảo nói gì?
Bảo nhìn cô chuyên chú rồi mới nói:
- Thảo đã lãnh lương rồi đó. Tháng lương đầu tiên ở
chỗ làm mới, nên bạn ấy có nói muốn đãi tụi mình ăn một bữa.
- Vậy sao? Thảo dạo này cũng ít gặp mình, chỉ nhắn tin
nói là mới vào làm mà công việc bận ngập đầu. Ngày nào cũng than ngắn thở dài. -
Việt Phương nghĩ đến bộ dạng của Thảo mà thấy buồn cười.
- Vậy tụi mình hẹn gặp nhau vào tối mai nhé! Mình đã
gọi điện thông báo cho mọi người hết rồi. Mà tuy Thảo có than thở nhưng mình
thấy Thảo rất thích công việc này thì phải.
Việt Phương gật đầu cười nói:
- Vậy thì lần này phải bắt Thảo đãi thật to mới được.
- Phương đã suy nghĩ chưa? - Bảo đột nhiên dừng lại
quay đầu đối mặt với Việt Phương.
Việt Phương nhìn Bảo cắn chặt môi, cúi đầu im lặng. Cô
biết khi Bảo cho cô thời gian, không có nghĩa là anh có sự nhẫn nại lâu. Cho
nên trước sau gì, cô vẫn phải đối mặt với câu hỏi của anh lần nữa. Dù Việt
Phương không muốn làm tổn thương Bảo nhưng cô biết thà đau ngắn còn hơn đau
dài, cô không thể để Bảo tiếp tục chờ đợi trong vô vọng như thế.
Việt Phương ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Bảo, cô
quyết định nói rõ một lần. Thế nhưng Bảo đã giơ tay chặn miệng Việt Phương lại;
anh khẽ nhắm mắt, hai chân mày hơi chau lại, vẻ mặt biểu lộ sự đau khổ:
- Đừng nói! Đừng nói gì cả! Vẫn chưa thể sao?
Bảo mở mắt ra, tay buông ra khỏi miệng Việt Phương,
buồn bã quay người, ngửa đầu lên trời nói:
- Làm sao mới có thể?
- Mình xin lỗi! - Việt Phương cảm thấy đau khổ vô cùng
khi nhìn thấy điệu bộ của Bảo buồn bã như thế.
- Đừng xin lỗi! Khi Phương nói lời xin lỗi, càng khiến
mình đau lòng hơn mà thôi. - Bảo lắc đầu, giọng khàn khàn nói.
Sau đó, anh quay đầu lại nhìn Việt Phương khẽ nói:
- Có phải Phương đã thích Jonny rồi hay không?
Việt
Phương nghe Bảo hỏi mà giật mình, tim đập liên hồi, cô không biết cảm xúc của
cô với Jonny là gì nữa. Cảm xúc đó cứ cuộn trào cuộn trào giống như từng đợt
sóng, vừa êm dịu lại vừa dữ dội, thật khó nắm bắt được. Là yêu hay chi là một
chút xúc động nhất thời? Cô chưa kịp trả lời thì từ xa một tiếng gọi vang lên:
- Cô
Phương ơi! Cô Phương!
Việt
Phương giật mình quay đầu nhìn lại, thì ra đó là cậu học trò mà cô đang dạy
đang hớt hải chạy tới kêu gọi.
- An, có
chuyện gì thế? Sao giờ này em còn chạy ra đây?
- Cô ơi...
cô... - Cậu bé An mếu máo gọi Việt
Phương lần nữa khi chạy đến trước mặt cô, thằng nhóc đưa tay quệt nước mắt. -
Cô ơi, em sợ lắm.
- Sao
vậy? Bình tĩnh nói cô nghe nào! - Việt Phương bước đến vỗ về cậu bé. - Đã xảy
ra chuyện gì mà khiến em sợ như thế?
- Cô ơi,
ba má em đang cãi lộn, đập phá đồ đạc ghê lắm. Bà nội em cũng khóc nhiều lắm,
em sợ quá nên chạy đến đây. Cô ơi, em phải làm sao đây?
Việt
Phương quay đầu nhìn Bảo, cô thở dài dỗ dành An lần nữa rồi bảo:
- Được
rồi. Chắc ba mẹ em chỉ cãi nhau một chút thôi, sẽ không sao đâu. Cô đưa em về
nhà, cô sẽ lựa lời khuyên ba mẹ em.
- Nhưng
em sợ lắm cô ơi, bà nội em giận lắm, đã đuổi ba em ra khỏi nhà rồi. Em sợ lắm,
em không muốn ngủ ở nhà đâu. - Bé An lắc đầu khóc lóc không chịu về, ôm chân Việt
Phương cầu xin.
Bảo bước
đến bên Việt Phương, anh nhẹ giọng nói:
- Thôi
vầy đi, đêm nay Phương cứ để nó ngủ ở nhà Phương đi. Mình thấy nó cứ lao đầu
chạy ra ngoài mà chả biết sẽ đi đâu, bây giờ bắt nó về, nó thấy cảnh ba mẹ nó
lại cãi nhau thì sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của nó. Chỉ nhà của nó để mình đến báo
với ba mẹ nó một tiếng cho an tâm.
Việt
Phương thấy Bảo nói cũng có lý, cô bèn gật đầu đồng ý, vỗ nhẹ đầu An bảo:
- Tối
nay em ngủ với cô nha! Để thầy Bảo đến xin ba mẹ em giúp em.
Bé An
lúc này mới nhìn Bảo rồi thút thít gật đầu.
- Vậy
nhờ Bảo nhé, mình đưa bé An vào nhà đây.
Việt
Phương nói xong thì dẫn bé An đi vào nhà, để lại một mình Bảo đứng ngẩn ngơ
nhìn theo bóng dáng của cô. Câu trả lời của cô, anh vẫn chưa nghe được.
Sáng hôm
sau, Việt Phương đưa bé An về nhà, cô vừa đến sân nhà đã thấy đầy người đứng
đó. Còn có rất nhiều xe cẩu, máy xúc... Tiếng bà nội bé An than khóc ầm ĩ khắp nhà:
- Mấy
người không được dỡ nhà của tôi, đây là nhà của tôi, tôi sẽ không để các người
tháo nhà của tôi đâu! Các người mau cút đi cho tôi!
- Nội
ơi, mẹ ơi... - Bé An vừa đến nghe vậy
thì sợ hãi, vội lao vào trong nhà gào thét.
Việt
Phương không hiểu chuyện gì xảy ra, cô cũng len vào bên trong để nhìn, chỉ thấy
một cảnh tan hoang mà thôi.
- Cô Tám,
chuyện gì xảy ra ở nhà bé An vậy cô? - Việt Phương bèn lên tiếng hỏi một người
phụ nữ trạc tuổi đứng gần đó.
- Thiệt
là ác quá mà. Cái thằng con trời đánh của thím Tư, nó nỡ nào đem giấy tờ đất
bán hết cho người ta, giờ đây người ta đến đòi nhà. Thử hỏi lấy nhà rồi, ba bà
cháu thằng An lấy chỗ đâu mà ở? Nghe nói, họ đã ra thông báo cả tháng trời rồi,
bảo thím Tư dọn đi. Nhưng đây là đất tổ thờ ông bà mà, làm sao thím ấy chịu dọn
đi, mà có đi thì biết đi đâu. Đất đai bị thằng quỷ sống kia bán hết rồi, má
thằng An phải đi làm để kiếm ăn hàng ngày, tiền ở trọ còn không có lấy đâu ra
tiền dư mà mua đất cất nhà. Cho nên thím nhất quyết ở lì không chịu dọn đi. Họ
xuống đây nhắc nhở thêm mấy ngày nữa, cuối cùng không được bèn cưỡng chế.