Hương vị đồng xanh - Chương 11 - Phần 1

Chương 11

Gió lay động

Bảo đứng trước cửa nhà, lần lữa mãi vẫn chưa vào. Anh
biết chuyện Việt Phương biết rõ Jonny là Thiên Phong đã không còn bao lâu nữa,
nhất là khi anh thấy ánh mắt của Thiên Phong nhìn Việt Phương càng ngày càng rõ
rệt, càng khiến người ta lo lắng không ngừng.

Dù Thiên Phong đã hứa sẽ không nói ra cái tên của mình
nhưng anh biết trong tình cảm đôi khi khó kiềm chế được cảm xúc của mình. Chẳng phải
đã bao nhiêu lần Thiên Phong suýt buột miệng nói ra cái tên đó nếu không có sự
xuất hiện của anh quấy phá. Cho nên lần này, Bảo nhất định bắt Thiên Phong phải
hứa sẽ không gặp gỡ hay ở riêng bên cạnh Việt Phương nữa, anh quyết định nói rõ
tâm ý của mình với Việt Phương cho Thiên Phong hay, anh biết Thiên Phong nhất
định sẽ vì anh mà rút lui.

Dù biết bản thân ích kỷ nhưng ngoài Việt Phương ra,
đối với Bảo không còn bất kỳ người thân nào khác. Cho nên không thể chọn lựa.

Suy nghĩ như thế, Bảo đẩy mạnh cửa vào nhà. Vừa bước
vào đã gặp Việt Tình đang đi ra, trên tay là một ly trà bóc khói có hương thơm
của gừng.

- Jonny đâu?

- Chắc là anh ấy đang tắm trong phòng. - Việt Tình đáp
lời.

- Là trà gừng, cô chuẩn bị cho Jonny à?

- Ừ! - Việt Tình khẽ gật đầu.

Bảo nhìn Việt Tình bằng ánh mắt châm biếm.

- Chỉ là nhảy xuống hồ có mấy giây, có cần phải lo
lắng đến như thế không?

- Jonny vừa chạy bộ xong, mồ hôi ra nhiều, nước hồ lại
lạnh cho nên cần uống chút nước gừng để ngăn ngừa bị cảm. Phòng bệnh hơn chữa
bệnh mà. - Việt Tình không để ý lắm đến lời mỉa mai. Ngay khi gặp nhau lần đầu
cô đã nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Bảo. Bảo tỏ rõ thái độ chán ghét cô nhưng
do thái độ của Bảo với Thiên Phong cũng chẳng mấy tốt đẹp, Việt Tình cứ ngỡ là
do tính cách Bảo kỳ quặc như thế thôi. Cô cũng không để ý nhiều lắm.

- Haiz, cô thích Jonny đến thế à? - Bảo vẫn nở nụ cười
chế giễu nhìn Việt Tình. - Tiếc là anh ấy lại không thích cô.

- Tôi là bạn gái anh ấy. - Việt Tình lấy làm khó chịu,
cô chẳng biện giải gì nhiều chỉ nói một câu đủ để khẳng định vị trí của mình.

- Đến khi nào? - Bảo mỉm cười, hỏi tiếp một câu với
hàm ý đầy chế giễu.

- Đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cậu.
- Việt Tình gần như mất kiên nhẫn với Bảo, cô lườm mắt nhìn anh đầy tức giận
rồi quay người định đi lên trên lầu.

- Có hứng thú muốn biết vì sao năm xưa Jonny lại chọn
cô làm bạn gái trong khi có hàng chục cô gái xinh đẹp vây quanh anh ấy không? -
Bảo thấy thái độ không muốn tiếp chuyện của Việt Tình, anh quyết định không
bông đùa nữa mà đi thẳng vào vấn đề mà anh muốn cùng cô trao đổi.

Việt Tình nghe đến chuyện này, cả người run lên, bước
chân khựng lại, tay cầm ly nước trà gừng nóng hổi run run. Cô nhắm chặt mắt
trấn tĩnh, quyết định không muốn nghe tiếp những sự thật mà Bảo sắp sửa nói ra.
Cô đặt chân lên bậc cầu thang một cách từ từ, bởi vì chân cô vẫn không ngừng
run.

- Xem ra cô đã phát hiện ra lý do rồi đúng không? Cho
nên cô mới kêu thảng thốt rằng Việt Phương đang ở ngoài đó và vội vàng chạy ra
như thế. - Bảo tiếp tục nói như không để Việt Tình rời đi. - Nếu Jonny biết rõ
sự thật thì sẽ thế nào nhỉ?

Việt Tình đanh mặt quay lại trừng mắt nhìn Bảo khi anh
buông lời đe dọa:

- Cậu muốn gì?

- Hợp tác. - Bảo thản nhiên mỉm cười nhìn Việt Tình
đưa ra lời đề nghị của mình.

Việt Tình hơi nghiêng đầu, hai chân mày cô chau lại,
nhìn Bảo đầy khó hiểu:

- Ý cậu là gì?

- Hai chúng ta đều có cùng chung một mục đích, tách
hai người bọn họ ra xa. Vậy tại sao không cùng hợp tác! Cô có được Jonny còn
tôi có được Việt Phương. - Bảo hài lòng trước thái độ của Việt Tình, anh đứng
khoanh tay đắc ý lên tiếng.

- Vì sao tôi phải hợp tác với cậu, những lời đe dọa
của cậu chưa biết có phải là sự thật hay không. Tôi đâu dại gì mà giao em gái
mình cho cậu như thế chứ? - Việt Tình nhìn Bảo đánh giá, tuy sự hợp tác của Bảo
là có lợi cho cô, thế nhưng, cô không biết Bảo có thật lòng muốn giúp mình và
muốn ở bên cạnh Việt Phương hay không, hay là có ý đồ gì khác. Nhất là khi gia
đình Thiên Phong lại là gia đình giàu có, chuyện tranh giành tài sản trong gia
đình vẫn là chuyện xảy ra hàng ngày.

- Vậy thì để tôi nói cho cô biết, tôi trước khi trở
thành em trai của Jonny thì đã từng sống ở đây. Có thể nói, Việt Phương với tôi
là bạn thanh mai trúc mã, và đặc biệt, chúng tôi cũng là những người bạn tốt
của Jonny khi anh ấy về đây sống vào khoảng thời gian nghỉ hè.

Tay Việt Tình siết chặt cái ly trà gừng, cô quay mặt
lại, mặt đối mặt với Bảo, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Bảo biết Việt Tình đã bắt đầu chấp nhận sự hợp tác với
mình, anh quyết định nói thêm để đánh tan ý nghĩ lưỡng lự của cô vào giây phút
này:

- Có biết vì sao khi chúng ta gặp mặt, tôi đã nhìn cô
bằng ánh mắt khinh bạc hay không? Lúc tôi nhìn thấy cô, tôi cũng có chút ngạc
nhiên vì cô khá giống Việt Phương, suýt chút nữa đã nghĩ cô là cô ấy. Nhưng khi
tôi nhìn thấy tấm hình của cô lúc nhỏ trong tay Jonny, tôi nhanh chóng nhận ra
cô là Việt Tình chứ không phải Việt Phương. Và tôi biết Jonny đã nhầm lẫn cô
với Việt Phương, bởi vì anh ấy bị mất trí nhớ nhưng vẫn giữ bức tranh của anh
ấy và Việt Phương. Cho nên đã khẳng định cô là phần ký ức bị mất của mình và
đồng ý làm bạn trai của cô.

Việt Tình nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt nhìn Bảo. Cô
lắc đầu giọng khàn đặc nói:

- Tôi không lừa dối anh ấy, tôi chỉ hỏi anh ấy có muốn
làm bạn trai tôi hay không? Và anh ấy gật đầu. Tôi không hề nói tôi là cô bé
trong bức tranh kia.

- Đúng vậy, đó là sự nhầm lẫn cực kì tai hại. - Một
giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự tức giận bên trong vang lên phía sau lưng
của Việt Tình.

Việt Tình và Bảo giật mình quay phắt lại nhìn Thiên
Phong đang từ từ đi xuống lầu. Gương mặt anh lạnh tanh, hai mắt đỏ ngầu đầy sự
tức giận khi phát hiện ra mình bấy lâu nay bị lừa dối.

Việt Tình nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Thiên Phong,
trong lòng cô đầy sự hoảng hốt và lo lắng. Cả người run bắn lên, mặt tái xanh,
hai tay run rẩy nắm vào nhau. Cô há miệng muốn gọi tên Thiên Phong nhưng cổ
họng khô khốc, lo lắng chẳng thể nói thành lời.

Từ lâu Việt Tình biết, Thiên Phong luôn ở bên cạnh cô
nhưng trái tim anh chưa từng có cô ngự trị. Cho dù cô có cố gắng thế nào đi
chăng nữa, có trở thành hình mẫu lý tưởng của Thiên Phong như thế nào thì thái
độ của anh đối với cô vẫn chẳng khác người ngoài là bao nhiêu. Những khi cô chủ
động tiến gần đến anh, Thiên Phong vẫn đáp ứng thái độ hòa hợp cùng cô, thế
nhưng cô chẳng hề có cảm giác chân thật.

Anh lạnh lùng đến vô cảm, nhưng vẫn rất ân cần làm
tròn trách nhiệm một người bạn trai. Cho nên Việt Tình chẳng thể từ bỏ được,
chẳng thể rời bỏ cuộc tình không chắc chắn chỉ dựa vào một điều duy nhất là cô
yêu anh. Cô rất yêu anh.

Chẳng có ai hiểu được tâm trạng của cô khi phát giác
được sự thật, lý do mà người đàn ông hờ hững lạnh nhạt kia lại chấp nhận làm
bạn trai của cô. Đó là một sự thật cay đắng lẫn phủ phàng. Cô bị nhầm lẫn với
em gái mình. Cô đã khóc trong sợ hãi rất nhiều, sợ rằng Thiên Phong sẽ biết ra
sự thật này và rời xa cô.

Trái tim cô đã trao hết cho anh, nếu anh rời đi, cô sẽ
thế nào đây? Cô không muốn, cô không cam tâm. Cô đã bỏ ra rất nhiều để được ở
bên anh, đã cố gắng rất nhiều để anh mãi bên cạnh cô. Vậy mà...

Việt Tình nắm chặt hai tay lại, cô hít sâu lấy lại sự
bình tĩnh chờ đợi sự chất vấn của Thiên Phong. Cô không làm gì sai cả. Anh cũng
chưa từng hỏi cô bất cứ điều gì trước khi nhận lời làm bạn trai cô. Cô không
gạt anh cho nên anh không thể trách cô, càng không có lý do rời bỏ cô. Cô tuyệt
đối sẽ không buông tay anh ra.

Bảo đanh mặt nhìn Thiên Phong, tâm trạng sau giây phút
sững người đã bình thản trở lại. Dù sao cũng phải đối mặt với Thiên Phong để
bàn đến vấn đề này, coi như đây là thời điểm tốt nhất để đối mặt.

Khi Thiên Phong bước chân xuống bậc thang cuối cùng,
Bảo lên tiếng nói:

- Tôi có chuyện muốn nói với anh.

Thiên Phong nhìn Bảo rất lâu, ánh mắt anh trầm lặng ẩn
chứa rất nhiều điều, nhìn xoáy vào mắt Bảo khiến Bảo cũng trở nên lúng túng,
khẽ nuốt nước bọt nhìn đáp lại anh.

- Với tư cách gì? Là em trai hay là người bạn lúc nhỏ?
- Thiên Phong im lặng thật lâu rồi mới cất tiếng hỏi đáp lại lời của Bảo.

Bảo giật mình, lần nữa nhìn sững Thiên Phong, lời Thiên
Phong vừa nói ra hoàn toàn trái với ý nghĩ trong đầu của Bảo. Anh cứ nghĩ, Thiên
Phong là đang bực tức vì biết mình nhầm lẫn chuyện Việt Phương và Việt Tình mà
hoàn toàn không ngờ rằng Thiên Phong đã phục hồi trí nhớ. Lời Thiên Phong vừa
nói, đã chứng tỏ trí nhớ anh đã hồi phục, nếu không làm sao biết anh là người
bạn lúc nhỏ của mình.

- Thế nào? Sao không trả lời? Em đang dùng tư cách
nào? - Thiên Phong nhếch môi đưa mắt nhìn Bảo tiếp tục hỏi, ánh mắt như dồn Bảo
vào chân tường không cho lối thoát.

- Tôi không hiểu anh đang nói gì. Dù tôi không thích
có người anh trai như anh nhưng dù sao chúng ta vẫn là anh em. - Bảo cố tỏ vẻ
không có gì đáp.

Thiên Phong bật cười một cái rồi gật đầu như chấp nhận
nhưng giọng nói mang đầy ý mỉa mai:

- Cũng đúng, chúng ta hiện giờ đã là anh em với nhau
rồi. Đáng tiếc, dòng máu của chúng ta không có chút nào liên quan nhau.

Bảo chấn động toàn thân, cả người gần như bất động,
ánh mắt tối sầm lại. Nếu như câu hỏi trước, anh còn mơ hồ nghi vấn về suy nghĩ
vừa rồi của mình nhưng giờ thì anh đã có thể khẳng định Thiên Phong đã lấy lại
ký ức bị đánh mất. Bảo nhất thời kinh ngạc mà kêu lên:

- Jonny! Anh...

Nhưng giọng nói của Bảo bị nghẹn lại ngay chỗ đó, ánh
mắt bị ánh mắt của Thiên Phong làm e dè.

- Cậu muốn nói là sao tôi lại có thể nhận ra được sư
ngu ngốc của mình để người khác lừa gạt bấy nhiêu năm đúng không?

Bảo nhất thời không thể phản ứng lại được Thiên Phong
lời nào. Dù không phải ý mình, nhưng Bảo cũng không phản đối việc lừa dối Thiên
Phong trong bao nhiêu năm nay.

Việt Tình nãy giờ đứng im lặng, cũng cảm thấy tay chân
rụng rời, hơi thở bất giác dồn dập, lo lắng và sợ hãi. Gương mặt cô xanh xao
nhìn sự chất vấn của Bảo và Thiên Phong.

Thiên Phong nghe thấy hơi thở nặng nề của Việt Tình,
anh khẽ nói:

- Em về nhà đi, bây giờ anh chưa muốn nói chuyện với
em!

- Em... - Việt Tình mở miệng muốn nói nhưng Thiên
Phong đã quay mặt đi bày tỏ thái độ không muốn nghe của mình. Việt Tình á khẩu
không thể nói tiếp.

Bảo thấy vậy liền nói với Việt Tình:

- Cô về nhà trước đi, tôi cần có chuyện giải quyết với
Jonny, chuyện của hai người giải quyết sau đi!

Việt Tình nhìn Bảo rồi quay sang Thiên Phong, mặt anh
đầy lạnh lùng băng giá. Việt Tình muốn khóc, gật gật đầu rồi lặng lẽ bước ra
ngoài.

Cánh cửa vừa khép lại Bảo đã lên tiếng gọi:

- Jonny...

- Thiên Phong! Anh thích được gọi bằng cái tên này. -
Sự căng thẳng của Thiên Phong cũng trở nên dịu bớt, nhất là khi những kỷ niệm
ấu thơ ùa về trong tâm trí anh.

- Tôi biết, cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa, anh
cũng không nghe lọt tai. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi thích Việt Phương, bao
nhiêu năm nay tôi đều thích cô ấy, chờ đợi cô ấy, làm mọi điều cho cô ấy. Còn
anh, trong những năm đó, ký ức anh không hề có cô ấy, cho nên bất luận là bây
giờ anh đối với cô ấy như thế nào thì cũng không có tư cách để nói yêu cô ấy. -
Bảo lập tức lên tiếng để nói rõ hết tất cả ý nghĩ của mình.

- Có tư cách hay không đó là do Việt Phương nói chứ
không phải em, hơn nữa bao lâu nay trong lòng anh không phải là không có cô ấy
mà là anh không nhớ được cô bé trong bức tranh là ai. Nếu nói lý do, anh chắc
em là người rõ hơn ai hết.

- Đúng vậy. Năm đó là vì đuổi theo tôi cho nên anh mới
bị tai nạn và mất trí nhớ, nhưng như vậy thì sao chứ? Tôi không hề bảo anh đuổi
theo tôi, cũng không phải tôi là người gây tai nạn cho anh. Tất cả đều là anh
tự làm tự chịu. - Bảo cao giọng nói.

- Em... - Thiên Phong khó chịu nhìn Bảo.

- Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho các
người. Người tôi hận nhất chính là bà ta, người thứ hai tôi hận chính là cha
con anh. Chính hai người đã cướp đi người mẹ của tôi, làm tan nát gia đình tôi.
Từ nhỏ tôi đã phải sống vất vả, khổ cực, muốn một miếng cơm ngon cũng không có.
Còn anh và ba anh, lại được bà ta hầu hạ ngày đêm thật sung sướng. Tôi càng
không cần các người từ bi nuôi tôi. Tại sao? Tại sao người phá nát gia đình tôi
lại là anh chứ? Nhiều đêm tôi nhắm mắt hy vọng khi mở mắt, một gương mặt khác chứ
không phải là anh trong ngôi nhà đó. Nếu vậy thì nỗi hận của tôi cũng không lớn
đến như vậy. Vì sao anh khiến tôi yêu mến anh, xem trọng anh như một người anh
trai, rồi lại nhẫn tâm bóp nát nó như thế chứ? - Bảo giận dữ gào lên.

- Em tưởng anh sung sướng lắm hay sao? Năm xưa anh
cũng chẳng chút vui vẻ gì khi có người phụ nữ khác chen vào gia đình anh. Gia
đình anh cũng chính vì mẹ em mà tan nát. Mẹ anh mất, anh phải sống cuộc sống
lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà của mình. Em nghĩ anh không đau buồn hay
sao? - Thiên Phong đau lòng nhìn Bảo nói.

- Haha... người đàn bà đó xem ra cũng thật đáng
thương. Bà ta bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông đó, ngày ngày giặt giũ nấu
cơm cung phụng cha con anh, đổi lại là sự oán ghét của anh mà thôi. - Bảo ngửa
đầu bật cười lớn nói ra những lời chế giễu. - Đáng tiếc thật, bà ta xem anh như
con trai ruột, yêu thương anh còn hơn cả tôi, đứa con ruột này. Giờ thì sao?
Anh đã nhớ ra, bà ta từ nay đã chẳng còn đủ tư cách làm mẹ anh nữa rồi.

Thiên Phong trầm mặc cúi đầu thở dài. Người đàn bà đó,
đúng là đã làm gia đình anh tan nát, anh cũng từng rất chán ghét bà. Nhưng khi
bị mất trí nhớ, tình cảm của bà đối với anh như con ruột và anh cũng tin rằng
bà là mẹ của mình, bây giờ dù có nhớ lại tất cả, tình mẫu tử với bà vẫn không
thay đổi.

Hít thật sâu, Thiên Phong từ từ ngẩng đầu đưa mắt trầm
buồn nhìn Bảo nói:

- Lúc anh bị tai nạn, mẹ hết lòng chăm sóc cho anh.
Trong thâm tâm anh, bà mãi mãi là mẹ anh. Những hận thù năm xưa, cứ để nó trôi
qua. Em hãy hiểu một điều rằng năm xưa anh không hề lừa dối em, không phải vì
bà ấy mà anh giúp đỡ em. Dạy em học vì anh xem em là em trai mà thôi.

- Nhưng tôi thì lại không. Trước đây tôi luôn xem anh
là một người anh trai, tôn thờ anh, thậm chí ganh tị anh nhưng lại muốn nỗ lực
để được như anh. Thế nhưng giây phút tôi nhìn thấy anh cùng người đàn ông đó
đứng trong ngôi nhà mà tôi căm ghét, tôi đã không còn cách nào để xem anh như
người anh trai được nữa rồi.

- Bảo...

- Đừng gọi tên tôi! - Bảo lạnh lùng gạt ngang. - Thiên
Phong! Tôi không được như anh. Dù từ nhỏ anh có nỗi khổ gì đi chăng nữa, nhưng
cuộc sống của anh vẫn tốt hơn tôi gấp trăm lần. Cho nên anh dễ dàng tha thứ, bỏ
qua hết những kẻ đã gây ra nỗi đau cho mình. Còn tôi thì ngược lại, từng ngày
tháng vất vả khổ sở đã ghi khắc nỗi hận vào tim tôi cho nên tôi không thể tha
thứ cho bà ta được, càng không thể coi anh như anh trai. Trên thế gian này, tôi
chỉ có một mình mà thôi. Ngoại trừ Việt Phương, tôi chẳng muốn thứ gì cả. Cô ấy
đối với tôi là tất cả, cô ấy là làn gió mới trong trái tim lạnh lẽo của tôi, là
nguồn nước mát tưới lên sự khô cằn cuộc đời tôi. Ngay từ nhỏ tôi đã thích cô ấy
rồi. Bây giờ, tình cảm đó chỉ có tăng chứ không hề phai nhạt. Cho nên tôi ích
kỷ, dù biết anh là Thiên Phong, người bạn mà Việt Phương vẫn nhớ mãi, mà tôi vẫn
cứ im lặng không nói ra. Bởi vì tôi sợ, tôi sợ cô ấy sẽ lần nữa như người đàn
bà kia ngã vào lòng anh, còn bản thân tôi lại lần nữa mất đi thứ mình yêu quý.

Bảo nói xong những lời này thì im lặng, mắt khẽ nhắm
lại che giấu nỗi buồn phảng phất đang trào dâng của mình.

Thiên Phong cũng chết lặng, nỗi đau của Bảo anh không
thể hiểu hết, nhưng nỗi buồn của Bảo anh có thể cảm nhận được. Anh lặng lẽ thở
dài.

- Thiên Phong! Xin anh, anh hãy chỉ là một Jonny trong
mắt Việt Phương có được không? Xin anh hãy chôn vùi cái tên Thiên Phong vào
trong quá khứ có được không? Xem như tôi cầu xin anh! - Bảo nhìn Thiên Phong lên
tiếng cầu xin, anh bất chấp sĩ diện của bản thân khẩn cầu Thiên Phong nhường
lại Việt Phương cho mình. - Tôi không muốn mất Việt Phương.

Thiên Phong lặng yên không lên tiếng.

- Xem như anh trả ơn bao nhiêu năm nay bà ta chăm sóc
cho anh còn hơn con đẻ của mình có được không? - Bảo lên tiếng yêu cầu một cuộc
trao đổi.

Thiên Phong đưa mắt kinh ngạc nhìn Bảo, anh không nói
nên lời.

- Bà ta nợ tôi một cuộc đời, anh nợ bà ta ơn chăm sóc
dưỡng nuôi. Anh để tôi toại nguyện, tôi sẽ tha thứ cho bà ta. Chẳng phải lâu
nay anh muốn tôi đừng làm bà ta đau lòng hay sao? Chỉ cần anh hứa với tôi,
không để Việt Phương biết rằng anh là Thiên Phong, tôi sẽ không đối nghịch với
bà ấy nữa.

Thiên Phong nhìn Bảo, anh không ngờ Bảo lại đưa ra yêu
cầu này với anh, một yêu cầu vô lý nhưng anh không thể không nhận lời. Bởi vì
Bảo nói đúng, anh nợ ơn chăm sóc của bà ấy.

- Tôi cho anh thời gian suy nghĩ, suy nghĩ kỹ đi rồi
hãy trả lời. Dù ý định của anh là gì đi chăng nữa, tôi tuyệt đối không buông
tay Việt Phương ra đâu.

Bảo nói xong thì quay lưng bỏ đi.

Tiếng cửa đóng sầm lại khiến Thiên Phong lặng người,
anh mệt mỏi bước đến sofa ngã phịch xuống, đầu ngẩng lên nhìn trần nhà, đầu óc
trở nên hỗn loạn.

Bảo đi ra ngoài, anh không ngờ Việt Tình vẫn ngồi co
ro ở bên ngoài như thế, trông bộ dạng mất hồn của cô thật thê thảm. Bảo khẽ
liếc Việt Tình một cái rồi nói:

- Dù thế nào tôi cũng sẽ không để hai người đó ở gần
bên nhau đâu. Cô cứ lo trói chặt Thiên Phong vào đi. Có chuyện gì hãy gọi điện
thoại cho tôi. Từ nay, xem như tôi với cô là đồng minh.

Bảo nói rồi lạnh lùng lấy xe bước đi bỏ lại một mình Việt
Tình ngồi bi thương trên bậc thềm trước nhà.

Việt Tình chống tay đứng dậy, ánh mắt cô hướng về cánh
cửa nhà, bên trong Thiên Phong đang âu sầu lặng lẽ suy ngẫm những điều Bảo nói.

Việt Tình đưa tay mở cửa bước vào nhà, cô tiến thẳng
đến bên Thiên Phong, nhìn anh khẽ gọi:

- Jonny!

Thiên Phong đưa mắt nhìn Việt Tình, anh lên tiếng:

- Angela, chúng ta chia tay đi!

- Chia tay. Anh nói nghe thật dễ dàng. - Việt Tình não
nề nói, ánh mắt nhìn Thiên Phong vừa đau buồn vừa tức giận. - Jonny! Là anh tự
đồng ý nhận lời làm bạn trai em, em không hề ép buộc anh. Là anh hiểu lầm em là
Việt Phương, chứ không phải em tự nhận mình là em ấy. Cho nên em không có lỗi.

Thiên Phong đanh mặt nhìn sắc mặt đầy lửa giận của Việt
Tình, anh biết mình sai rồi, nhất thời cũng không biết nói gì, lặng lẽ thở dài,
cuối cùng cũng quyết định nói:

- Nhưng người anh thích là Việt Phương, không phải em.

- Đó chỉ là mối tình thời trẻ con, chẳng qua anh vừa
gặp lại Việt Phương nên cảm xúc nhất thời kích động mà thôi. - Việt Tình cố
gắng làm Thiên Phong nhận ra anh đang sai lầm.

- Không phải. Anh thích cô ấy trước khi anh phục hồi
trí nhớ. - Thiên Phong lắc đầu phủ nhận lời Việt Tình nói.

- Em đã làm gì sai chứ? - Những giọt nước mắt bất giác
lăn giàn trên mặt Việt Tình. - Việt Phương có biết tình cảm này của anh hay
không? Em ấy chẳng qua chỉ xem anh là một gười bạn lúc nhỏ mà thôi, chứ không
hề xem anh là một người bạn trai. So với anh, Bảo mới là bạn trai của cô ấy.
Còn em, lâu nay vẫn yêu anh, em chưa làm gì có lỗi với anh. Anh có biết, anh
nói chia tay đã làm tổn thương đến em như thế nào không? Anh nghĩ, anh chia tay
với em, anh có thể vui vẻ ở bên em ấy sao? Việt Phương liệu có chấp nhận anh
hay không còn chưa biết nhưng em sẽ hận anh, hận em ấy. Có phải anh muốn chứng
kiến cảnh hai chị em của em bất hòa thì anh mới cam tâm phải không? - Việt Tình
đưa ra những lời đe dọa với Thiên Phong.

Thiên Phong tái mặt, anh không nghĩ Việt Tình lại phản
ứng gay gắt đến thế. Anh không nghĩ khi anh chia tay, Việt Tình lại hận Việt
Phương, bởi vì trong sự việc này, Việt Phương không hề có lỗi gì cả.

Việt Tình trong lúc Thiên Phong bần thần, cô sà vào
lòng anh nức nở:

- Jonny! Cho em cơ hội đi! Em sẽ chứng minh em hợp với
anh hơn Việt Phương, em sẽ chứng minh em yêu anh nhiều Việt Phương.

Việt Tình không ngừng khóc lóc cầu xin khiến tâm trí Thiên
Phong càng hỗn loạn. Bảo ép anh, Việt Tình cầu xin anh.

Anh biết phải làm gì đây? Mối tình cảm oan trái này
rồi sẽ đi về đâu. Tim Thiên Phong quặn thắt đau đớn, anh phải làm sao, làm sao
để có được hạnh phúc thật sự đây?

Sau khi Bảo đưa Việt Phương về nhà, anh đã nói:

- Bây giờ Phương không cần qua đó nấu cơm nữa đâu,
mình sẽ nấu cho. Lâu rồi không nấu, mình cũng muốn thử xem tay nghề nấu ăn của
mình còn tốt hay không?

Việt Phương cười không đáp, nước hồ buổi sáng khá
lạnh, lại bị gió lạnh thổi qua khiến mặt cô hơi tái. Bảo vội vàng giục cô đi
vào thay quần áo, còn mình thì quay về nhà.

Báo cáo nội dung xấu